Mười một giờ đêm nay, khi Trần Bạc Vũ ôm cô lên bờ, rất nhiều người đều lấy điện thoại ra quay lại.
“Có nghe nói gì chưa? Có cặp tình nhân nhảy sông tự tử vì tình kìa!”
“Mau nhìn đi! Trên bờ có người cứu một cô gái nhảy sông!”
Thuyền còn chưa cập bờ, những lời đồn đãi vớ vẩn đã truyền ra.
Người trong khu thắng cảnh đều chen chúc trên bờ, chuyện náo nhiệt như vậy không xem cũng uổng phí.
Chờ sau khi thuyền cập bờ, chuyện cứu người đã không còn là điểm nóng nữa, điểm nóng trở thành thân hình của Trần Bạc Vũ.
Là một cảnh sát, bình thường Trần Bạc Vũ rất chú trọng rèn luyện thể lực, cả người đều là cơ bắp rắn chắc. Trước mắt, nước sông thấm ướt áo sơ mi đen của anh, chất vải ôm sát thân hình, phác họa dáng người cường tráng khiến người ta nhìn mà muốn phun máu.
Nhóm người lập tức sôi sục, mấy cô gái đều hò hét: “Trời ạ! Thân hình của anh đẹp trai này quá tuyệt! Nhìn cơ ngực kìa! Anh ấy là vận động viên à?”
“Ôi trời ơi, chẳng lẽ anh đẹp trai này đã cứu cô gái nhảy sông kia? Anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Mau nhìn mau nhìn đi, anh ấy đẹp trai quá! Nước miếng của tôi sắp chảy ra rồi này!”
“Ngầu quá đi mất! Anh ấy là hot boy trường đại học nào thế?! Tôi muốn xin số wechat của anh ấy!”
Cho nên, đoạn video “anh hùng cứu mỹ nhân” này một truyền mười, mười truyền một trăm, nhanh chóng nổi tiếng trên tiktok.
Tiêu đề là “Tình nhân nhảy sông được cứu!”, “Cặp tình nhân nhỏ tắm uyên ương mùa đông muốn tìm đường chết.”, “Mỹ nam tuyệt sắc toàn thân ướt đẫm mê hoặc…”
Trong video, Trần Bạc Vũ lộ toàn mặt, nửa gương mặt của Nhan Lôi bị áo khoác che lại, nửa gương mặt còn lại trắng bệch dọa người.
Nửa tiếng trước, Lục Gia Nhiên đang đợi Nhan Lôi trở về thì xem được đoạn video này.
Anh ta đương nhiên nhận ra người phụ nữ trong lòng Trần Bạc Vũ là ai, cho dù Nhan Lôi đầu tóc tán loạn chật vật, nhưng gương mặt tương tự Bạch Tường Tường kia, trong thành phố này, không còn người thứ hai nữa.
Nửa tiếng sau, Lục Gia Nhiên dẫn theo mấy vệ sĩ xông vào khách sạn Nhan Lôi ở, không nói hai lời đạp cửa bước vào.
“Rầm” một tiếng.
Biểu cảm trên gương mặt Lục Gia Nhiên rất đặc sắc.
Trong phòng tối đen, Nhan Lôi bị đánh thức, cô vừa định bật đèn, đã đối diện với ánh mắt u ám của Lục Gia Nhiên.
Nam chính này nhất định là máy lạnh, mùa hè tự mang theo hiệu quả giảm nhiệt, khiến người ta nhìn mà cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Cô nâng mắt liếc vị tổng giám đốc bá đạo này: “Sao anh lại đến đây?”
Lục Gia Nhiên không trả lời, anh ta nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Trần Bạc Vũ, nhưng ánh mắt lướt qua, chỉ thấy một chiếc áo khoác đàn ông trong nhà tắm.
Lục Gia Nhiên lạnh lùng bước vào, cầm áo khoác lên. Cùng lúc đó, bờ môi và đường cằm của anh ta căng chặt, cả người có cảm giác căng thẳng như chiến tranh sắp đến.
Nhan Lôi ngáp, không hề sợ anh ta: “Anh có việc gì thì nói thẳng đi, tôi còn phải ngủ nữa.”
Lục Gia Nhiên ném áo khoác nam kia, trầm giọng hỏi: “Người đàn ông tối nay ôm cô lên bờ là ai?”
Nhan Lôi chớp mắt: “Sao anh biết?”
“Trên mạng có video.”
Gì đây? Muốn tìm Trần Bạc Vũ gây chuyện sao?
Trong lòng Nhan Lôi cười lạnh, ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, lười biếng nói: “Là một người cảnh sát tôi quen, họ Trần.”
“Tại sao anh ta lại ôm cô lên bờ?”
Lục Gia Nhiên tức giận gầm lên, ngọn lửa không tên trong lòng càng rực cháy. Anh ta không cho phép người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác nhúng chàm, chuyện này không liên quan đến tình cảm sâu đậm hay nhạt nhẽo, chỉ liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông.
“Vì xảy ra sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi rơi xuống nước, anh không nhìn thấy xe cảnh sát bên ngoài sao?”
Nhan Lôi ngửi ra chút tín hiệu của bạo lực gia đình.
Đều nói người đàn ông bạo hành gia đình hay nghi thần nghi quỷ, bây giờ coi như cô đã được nhìn thấy. Trước giờ cô không hề tin tưởng nhân phẩm của Lục Gia Nhiên, dù sao cứ nghĩ anh ta theo hướng xấu nhất là được.
“Là anh ta ôm cô vào đây?” Ánh mắt Lục Gia Nhiên càng thêm sâu sắc.
“Đúng vậy.” Cô không có tâm trạng chơi trò đố chữ với anh ta, dứt khoát nói: “Anh hỏi xong chưa? Hỏi xong rồi thì đi đi. Ngày mai tôi còn phải đến sở cảnh sát làm việc, không rảnh ở đây lãng phí thời gian nói nhảm với anh.”
Lời này vừa thốt ra, cả căn phòng lặng ngắt như tờ.
Mấy người vệ sĩ của Lục Gia Nhiên đều ngơ ngác, trước giờ chưa từng có ai dám nói như vậy với tổng giám đốc Lục.
Cô Nhan này chỉ là cô tình nhân được bao nuôi thôi, bây giờ lại dám hếch mũi trừng mắt, chạy đến trên đầu tổng giám đốc Lục? Quả thật là làm phản mà!
Bọn họ cảm thấy, nhất định tối nay cô Nhan sẽ không sống yên, cô thật sự không có tự giác khi làm người phụ nữ của tổng giám đốc Lục.
Quả nhiên, sắc mặt Lục Gia Nhiên càng xấu thêm.
Nửa tiếng trước, nhìn thấy cô trong video bị người đàn ông khác ôm như vậy, anh ta bắt đầu tức giận.
Cô đi cả đêm không về ngay cả điện thoại cũng không gọi cho anh ta, anh ta càng thêm phẫn nộ.
Anh ta đuổi đến khách sạn, nhìn thấy cô không chút để ý ngủ say, trong phòng tắm còn có áo khoác của người đàn ông khác, anh ta cực kì nóng giận.
Bây giờ, cô lại còn hạ lệnh đuổi khách với anh ta?
Giọng điệu Lục Gia Nhiên lạnh lẽo, anh ta bước về trước, vén chăn của cô ra, ép cô nhìn thẳng anh ta: “Nhan Lôi, xem ra tôi đã quá dung túng cho cô, khiến cô hoàn toàn quên mất thân phận của mình.”
Thế nào? Uy hiếp cô phải không? Muốn cứng rắn với cô à?
Nhan Lôi ôm gối ngáp, cô lười trừng mắt anh ta, không thèm lãng phí biểu cảm trên người anh ta.
Với đàn ông cặn bã, ba ruột từng nói với cô mấy câu tâm đắc thế này: “Ba phá án nhiều năm như vậy, không ít những vụ chồng giết vợ. Hơn nữa thông thường đều từ án bạo hành gia đình trở thành án giết người, sự khác biệt giữa bạo lực gia đình của người đàn ông chỉ có không lần nào và vô số lần, đừng tin mấy lời quỷ quái như sẽ thay đổi gì đó.”
“Thông thường người đàn ông bạo lực gia đình đều rất ngông cuồng tự đại, khi manh động lên giống như một đứa nhỏ vung gậy gỗ. Cho nên, đối phó với đàn ông cặn bã, phụ nữ nhất định phải bình tĩnh. Tuyệt đối không thể đi theo phương thức tư duy của anh ta, phải học cách xử lý lạnh mâu thuẫn gia đình, đừng khiến anh ta phẫn nộ để anh ta có cái cớ ra tay.”
“Đàn ông cặn bã đều mẫn cảm đa nghi, cảm thấy sai lầm đều do phụ nữ, cảm thấy mình trời sinh đã sở hữu quyền lực chiếm hữu phụ nữ. Đây chính là nhân cách tự luyến vặn vẹo. Lúc này, nói đạo lý với anh ta cũng vô ích, anh ta sẽ coi tất cả lý do của con là cái cớ để thoát khỏi anh ta.”
“Thế giới của bọn họ không trắng thì là đen, cực đoan đến mức khiến cho nội tâm hẹp hòi và ngông cuồng, trong suy nghĩ của họ về con người không hề có vùng trung gian.”
Lời nói của ba như sấm bên tai.
Nói tóm lại, đàn ông cặn bã đều có chút tâm lý biế.n thái.
Đối phó với loại người này, nói đạo lý cũng vô ích, phải học hỏi tâm lý học tội phạm bình tĩnh đối mặt.
Cô cẩn thận quan sát tình huống trước, nhìn thấy ngoài cửa có rất nhiều người đến, đều là vệ sĩ của Lục Gia Nhiên, nhìn dáng vẻ này, đêm nay anh ta muốn cưỡng ép, trói cũng phải trói cô trở về nhà họ Lục.
Cứ như vậy, cứng rắn đối đầu với anh ta không phải cách hay. Ba từng nói, cảm xúc của người đàn ông bạo lực gia đình dao động rất lớn, dễ bị k.ích thích dẫn đến manh động. Nhiệm vụ cấp bách trước mắt, chính là tránh khỏi mũi nhọn lửa giận của anh ta sau đó chậm rãi ngả bài.
Cô liếc anh ta, giả vờ không chút để ý nói: “Lục Gia Nhiên, anh mang theo nhiều người như vậy làm gì?”
“Theo tôi trở về.”
Lục Gia Nhiên đi đến gần giường, siết chặt nắm đấm dưới tay áo.
Nhan Lôi ngẩng đầu, sự lạnh lẽo dâng lên trong lòng, cô giả vờ bình tĩnh đáp: “Tôi có thể theo anh về, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tôi đã mệt lắm rồi, tối nay, tôi sẽ không thảo luận chuyện nhảy sông với anh, cũng đừng hỏi tôi chuyện liên quan đến cảnh sát Trần. Có vấn đề gì, chờ ngày mai rồi nói.”
Cô không muốn phí lời với anh ta, nắm quyền chủ động trước.
Ba nói đúng, bây giờ đối phương đang giận dữ, nhất định phải phá vỡ tiết tấu của anh ta. Cho nên, cô cho anh ta thời gian một đêm để đầu óc tỉnh táo lại, chờ anh ta bình tĩnh rồi nói sau.
“Được.”
Lục Gia Nhiên đồng ý với cô rất nhanh.
Dù sao Nhan Lôi cũng không chạy mất, ngày mai tìm cô tính sổ cũng không muộn.
Trở về nhà họ Lục, đã là nửa đêm, Nhan Lôi cũng không chào hỏi gì, trở về phòng của mình nằm xuống ngủ ngay.
Giày vò suốt cả đêm nay, xương cốt của cô cũng sắp tan rã, vừa nghĩ đến ngày mai còn phải đối phó với Lục Gia Nhiên, càng cảm thấy cực kì mệt mỏi…
Mẹ nó, tại sao nguyên chủ lại trêu chọc người đàn ông này vậy?
Ngủ một giấc tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu rọi. Trên mặt truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, Nhan Lôi mở mắt nhìn, bạn nhỏ ba ruột đang nhéo mặt cô, đứa bé dưới ánh nắng, gương mặt mềm mại mũm mĩm, trên đầu ngón tay nhỏ bé có chút đo đỏ:
“Con gái lười, mau dậy đi!”
Chỉ có giọng điệu vẫn là kiểu của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa.
“Ba, ba đáng yêu quá!”
Bạn nhỏ thật sự rất dễ thương, cô không nhịn được vươn tay, nhéo má ông.
“Bộp!” Móng heo của ba ruột bay tới: “Đừng ngủ nữa, mau dậy nói cho ba biết, rốt cuộc tối qua ở bờ sông đã xảy ra chuyện gì?”
Sáng hôm nay, vụ án xả súng tấn công ở bến phà cổ đã trở thành tin tức tiêu điểm.
Nhan Quốc Hoa có thói quen mỗi ngày dậy sớm, đầu tiên là quan tâm đến chuyện lớn của quốc gia, sau đó biết được “hành động vĩ đại” của cô.
Tên côn đô kia lại dám xả súng truy sát cảnh sát!
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa phát tác bệnh nghề nghiệp, đôi mắt đều phát sáng, đây là vụ án lớn quan trọng.
Nhan Lôi phỉ nhổ: “Cũng không phải tay súng bắn tỉa, khả năng bắn súng của sát thủ chuẩn như vậy, hơn phân nửa chỉ là loại bắn súng trong trò chơi.”
Cầm súng tiểu liên tốt như vậy bắn liên tục mấy trăm phát cũng không trúng hai người họ, đây chẳng phải loại bắn súng trò chơi thì là gì?
Nếu không phải hỏa lực hai phía chênh lệch lớn như vậy, tối qua cô và Trần Bạc Vũ đã có thể bắt được sát thủ đó rồi. Cho nên, đứng ở góc độ chuyên nghiệp mà nói, vụ ám sát tối qua không hề chuyên nghiệp.
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa hiểu ra: “Có phải con gặp đồng đảng của Trần Lăng Huy ở bến phà cũ, gã muốn giết con để báo thù không?”
Thật không hổ là ba, chốc lát đã đoán trúng bảy tám phần. Cô cũng nghĩ như vậy, cho nên kể lại phát hiện và phán đoán của mình trên du thuyền một lượt.
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa càng nghe càng có tinh thần, chỉ hận bây giờ mình là đứa bé năm tuổi, không thể đích thân truy bắt hung thủ ở tuyến đầu.
Nhưng mà không sao, để con gái làm thay mình cũng tốt.
Lão đồng chí vỗ vai con gái: “Lôi Lôi, đưa ba đến sở cảnh sát xem thử!”
“Ba, ba xác định muốn lo vụ án này sao?” Nhan Lôi dọa ông: “Đối phương có súng đấy!”
“Chính vì có súng, uy hiếp nghiêm trọng đến an toàn tính mạng tài sản của người dân thành phố, ba mới phải lo!” Lão đồng chí từ đầu đến cuối đều là lòng ôm thiên hạ, cho dù tuổi có nhỏ đến mấy cũng không thiếu lòng dạ.
Lúc này, Nhan Lôi nhớ đến Lục Gia Nhiên đạp cửa tối qua, mặt đen lại, thật đúng là giống diêm vương, cô có chút lo lắng: “Ba, tối qua con ở cùng Trần Bạc Vũ, hình như đã chọc giận Lục Gia Nhiên, anh ta có thể không cho chúng ta đi.”
“Sợ cái quỷ ấy!” Nhan Quốc Hoa đưa tai nghe vô tuyến cho cô: “Lát nữa cứ nói theo ba, ba sẽ lừa gạt cậu ta!”
“Dạ.”
Xin mời thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa bên dưới.
Sau khi đeo tai nghe xong, Nhan Lôi xõa tóc xuống lầu.
Tóc của nguyên chủ vừa dài vừa đen, vừa khéo có thể che được vị trí lỗ tai, khiến người ta không nhìn ra cô có đeo tai nghe.
Lục Gia Nhiên vẫn chưa đi làm, đang ở phòng khách chờ cô.
Bữa sáng có sủi cảo tôm thủy tinh, bắp nghiền, một hộp salad khoai tây nhỏ, một chén chè lê sơn trà ngân nhĩ bách hợp, còn có chén cháo khoai lang hoa quế nóng hổi.
Nhan Lôi gắp một miếng sủi cảo tôm, bắt đầu ăn. Trong lúc đó, ánh mắt Lục Gia Nhiên vẫn luôn nhìn cô chăm chú.
Bị anh ta nhìn như vậy rất có áp lực, Nhan Lôi dần dần mất khẩu vị.
Anh bạn à, anh nghĩ ánh mắt của mình có thể ăn nổi cơm sao?
Cô đặt dao nĩa xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ anh cũng đã xem tin tức, còn gì muốn hỏi tôi, bây giờ nói đi.”
Lục Gia Nhiên im lặng, sự thật chứng minh, tối qua anh ta tức giận với cô, quả thật là do nhất thời máu dồn lên não hành động không sáng suốt.
Tin tức sáng nay nói về vụ án xả súng ở bến phà cổ, chiếc Buick đầy lỗ đạn của Trần Bạc Vũ là chứng cứ, anh ta mới biết tối qua Nhan Lôi đã trải qua chuyện cửu tử nhất sinh.
Nhưng tối qua, anh ta chẳng những không quan tâm đến sống chết của cô, ngược lại còn vì một chiếc áo khoác đàn ông mà tức giận với cô, suýt nữa đã phát hỏa với cô, đây là do anh ta không suy nghĩ chu đáo.
Nghĩ đến đây, cảm giác có lỗi kì lạ dâng lên trong lòng, anh ta có chỗ không đúng với cô.
Ánh Mắt Lục Gia Nhiên lướt qua cô, trong lúc lơ đãng, cánh môi hồng phấn của Nhan Lôi nâng lên một độ cong say lòng người, khoảnh khắc này, cô không có gì khác biệt với Bạch Tường Tường, ngay cả sức sống từ trong xương cốt tỏa ra xung quanh cũng giống nhau như đúc.
Có lẽ… cô là một Bạch Tường Tường khác trên thế giới này.
Nghĩ đến đây, Lục Gia Nhiên không khỏi nói: “Vụ án vỡ đê, cô đừng điều tra nữa.”
???
Nhan Lôi chớp mắt: “Anh không muốn biết sự thật của vụ án vỡ đê sao?”
Đương nhiên anh ta muốn biết, chuyện liên quan đến Bạch Tường Tường, bất kể thế nào anh ta cũng muốn tìm ra sự thật.
Nhưng trước đây bảo Nhan Lôi đi điều tra vụ án, là vì anh ta hoàn toàn không quan tâm đến cô, chỉ coi cô như công cụ tiện tay sử dụng, chỉ cần cô có giá trị lợi dụng với anh ta là được.
Nhưng gần đây trải qua hai tháng ở chung, đánh giá của anh ta dành cho cô đã tăng lên không ít, Nhan Lôi đối với anh ta mà nói, đã không còn là công cụ nữa.
Anh ta không muốn để cô mạo hiểm nữa: “Vụ án này tôi sẽ thuê thám tử tư giỏi nhất để điều tra, cô không cần tự mình dấn thân vào nguy hiểm.”
Ha ha… Còn thuê thám tử tư giỏi nhất nữa đấy? Ba cô là chuyên gia trinh sát hình sự giỏi nhất toàn tỉnh, phá án ba mươi năm trước nay chưa từng thất thủ, còn có thể đi đâu tìm được chuyên gia tốt hơn chứ?
Trong từ điển của cảnh sát hình sự không có bốn chữ “bỏ dở nửa chừng” này. Cho dù là án treo hai mươi năm, ba mươi năm, truyền lại từng đời, cũng nhất định phải phá bằng được.
“Tôi sẽ không từ bỏ điều tra vụ án này.” Nhan Lôi trả lời rất nhanh: “Không chỉ vì lời hứa giữa chúng ta, còn vì chuyện này liên quan đến tôi, tôi không thể đứng ngoài cuộc.”
“Có liên quan gì đến cô?”
Lục Gia Nhiên cau mày, người chết có quăng tám cây sào cũng không đến chỗ Nhan Lôi được.
Nhan Lôi nghiêm túc nói: “Trước đây không liên quan, nhưng sau này có liên quan. Đối phương biết rõ tôi là người cung cấp manh mối khiến Trần Lăng Huy bị bắt giữ, tối qua cũng là tôi đã yểm trợ cho cảnh sát Trần thoát thân.”
Đương nhiên Lục Gia Nhiên hiểu rõ đạo lý nàu, Nhan Lôi đã bị liên lụy rất sâu với vụ án 26.7, chuyện đó cũng là do anh ta mà ra.
Vậy mà bây giờ, anh ta lại bắt đầu hối hận về quyết định ban đầu. Vừa nghĩ đến tối qua, tay súng bắn tỉa ép cô phải nhảy xuống sông Trường Giang lạnh lẽo, suýt nữa anh ta đã không thể gặp lại cô, trong lòng… có chút áy náy.
Ma xui quỷ khiến, Lục Gia Nhiên nói: “Vậy thì đừng ra ngoài, ít nhất tay súng bắn tỉa sẽ không xông vào nhà tôi để giết cô.”
Nghe đến đây, Nhan Quốc Hoa đứng ở lầu hai không khỏi cười lạnh. Làm rùa rút đầu sao? Còn trốn trong nhà anh ta? Coi cảnh sát nhân dân bọn họ là quỷ nhát gan à?
Ông dùng tai nghe chỉ con gái nói: “Lục Gia Nhiên, ngay cả súng tiểu liên mà người muốn giết tôi cũng lấy được, anh cảm thấy, bắn tỉa từ xa là chuyện khó lắm sao?”
Nhan Lôi vừa nói ra câu này, Lục Gia Nhiên không thể đáp lời.
Nhan Lôi tiếp tục nói theo lời của ba: “Gần đây tôi có đọc vài quyển sách về súng, trong sách nó tầm bắn hiệu quả tối đa của súng bắn tỉa hạng nặng là 1800m, thêm cả đạn tăng cường là 2400m, anh có thể đảm bảo, trong phạm vi 2km xung quanh nhà anh không có chỗ để tay súng bắn tỉa mai phục không?”
Lục Gia Nhiên: “…”
Nhà anh ta ở khu biệt thự trung tâm thành phố, 2km xung quanh có hai con đường kinh doanh, càng không ít những tòa nhà trọc trời.
Nhan Lôi theo lời ba chống đối anh ta: “Cho nên, nếu tôi muốn an toàn trốn đi, hoặc là ở trong sở cảnh sát không ra ngoài, hoặc là phải nhanh chóng bắt được kẻ đó trước một bước, trốn trong nhà không ra ngoài, cũng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.”
“…” Lục Gia Nhiên cứng họng, Nhan Lôi nói rất đúng, chuyện này là anh ta suy nghĩ không chu đáo.
Anh ta cân nhắc một lúc, nói: “Vậy tôi đưa cô ra nước ngoài, tôi có căn biệt thự ở Hawaii, cô đưa con đến đó ở đi.”
Hawaii? Anh ta cũng thật rộng rãi, nguyên chủ còn chưa từng đến nhà của anh ta ở nước ngoài đâu đấy.
Nhưng cô và ba không muốn làm lính đào ngũ, càng không thể cứ dính dáng đến anh ta hoài được.
Nhan Lôi cắt một miếng bít tết, cô có kiêu ngạo của mình: “Chạy trốn không phải tác phong của tôi, tôi sẽ cố hết sức phối hợp với cảnh sát bắt người, trừ thành phố này, tôi sẽ không đi đâu hết.”
“Cô càng tiếp tục dính líu đến, sẽ càng nguy hiểm.”
Lục Gia Nhiên nhìn cô chăm chú, sự cố chấp của Nhan Lôi khiến anh ta có chút sợ hãi muộn màng, thậm chí lo lắng cô sẽ như Bạch Tường Tường năm đó, ở một nơi mà anh ta không biết, lặng lẽ rời khỏi thế gian.
“Chạy đến Mỹ thì không nguy hiểm nữa à? Chẳng phải ở nước Mỹ ai nấy đều có thể mang theo súng hợp pháp sao, ngày nào cũng xảy ra án xả súng.” Nhan Lôi tiếp tục diễn cùng ba: “Chỉ cần những hung thủ kia còn tự do bên ngoài ngày nào, ngày đó tôi vẫn không an toàn.”
“…”
Lục Gia Nhiên trầm mặc, trầm mặc có nghĩa là thừa nhận.
Bởi vì cô nói đúng, anh ta hoàn toàn không tìm ra lý do để phản bác.
Cuối cùng Nhan Lôi tổng kết: “Cứ quyết định như vậy đi, nhà anh không an toàn, tôi sẽ bàn bạc với nhóm người của cảnh sát Trần, trước tiên dọn vào nhà khách trong sở cảnh sát một thời gian. Một là, tên kia có to gan hơn nữa cũng sẽ không đến sở cảnh sát giết tôi. Hai là, tối qua tôi là người mục kích duy nhất thấy được thân hình của gã, sắp tới cảnh sát sẽ loại trừ kẻ tình nghi phạm vi lớn, nhất định cần đến nhân chứng mục kích như tôi.”
“…” Lục Gia Nhiên trầm tư giây lát, gật đầu.
Cô đã hoàn toàn thuyết phục được anh ta. Quả thật, bắt hung thủ vụ xả súng mới là lựa chọn tốt nhất, anh ta cũng không thể sắp xếp tốt hơn.
Thấy anh ta đồng ý, Nhan Lôi suýt nữa vui mừng ra tiếng, cô giả vờ nghiêm chỉnh lên lầu ba, dựng ngón cái.
Tuyệt lắm! Lão đồng chí Nhan.
Ba chẳng những là chuyên gia trinh sát hình sự, còn là kẻ lừa đảo lợi hại!