Tròn mười hai giờ trưa, xe cảnh sát tới ký túc xá nam Đỉnh Đại.
Nơi xảy ra án mạng chính là ký túc xá nam Đỉnh Đại phòng 234 tầng 11.
Trước khi nhìn thấy người chết, trong lòng Nhan Lôi đã xây dựng nhiều tuyến tâm lý.
Ví dụ như không thể sợ hãi, không thể rút lui…
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đến thẳng hiện trường án mạng.
Kết quả vừa vào ký túc xá 234, cô phát hiện mình suy nghĩ nhiều rồi, người chết nhìn như đang ngủ, cơ thể nằm trong chăn ngửa mặt lên trên.
Trên người đắp một cái chăn màu xanh da trời kẻ ô, trong tay còn cầm một cái gậy kích điện, điện thế vặn đến trị số lớn nhất.
Lúc này, cảnh sát nhân dân tìm ra một chiếc vé xem phim từ trong cặp sách của người chết.
Thời gian chiếu phim là ba giờ chiều hôm nay.
Thấy vé xem phim này, Nhan Lôi và Trần Bạc Vũ nhìn nhau, cùng hỏi trong lòng: “Một sinh viên chuẩn bị tự sát, lại đi mua sẵn một tấm vé xem phim mà mình sẽ không xem được sao?”
Trần Bạc Vũ giao tài liệu của người chết cho cô.
Họ tên: Lưu Luyện
Tuổi tác: 21
Chuyên ngành: kiến trúc.
Người phát hiện thi thể đầu tiên là bạn cùng phòng ký túc xá Quách Tiểu Quân, Quách Tiểu Quân lau nước mắt nói: “Lưu Luyện nói tối qua cậu ấy khó chịu, sáng nay xin nghỉ, cho nên chúng tôi cũng không gọi cậu ấy dậy.
Đến khi tan học trở về, tôi thấy cậu ấy còn đang ngủ, nên đẩy cậu ấy một cái, mới phát hiện cậu ấy đã không còn hô hấp…”
Nhan Lôi hơi tò mò: “Nghe nói các cậu không gọi số cấp cứu, mà báo cảnh sát trước, vì sao vậy?”
Quách Tiểu Quân ngẩn người, mới nói: “Cơ thể đã lạnh lẽo rồi, chúng tôi nghĩ gọi cấp cứu cũng vô ích, nên gọi 110 trước.”
Một bạn cùng phòng khác tên Liêu Triều Lượng lên tiếng: “Chúng tôi thấy trong tay cậu ấy cầm gậy kích điện, bèn nghĩ có phải gậy kích điện rò điện nên mới giật chết cậu ấy không.
Chúng tôi cũng không dám động vào cậu ấy, lập tức gọi cảnh sát các anh tới xử lý trước.”
Nhan Lôi hỏi: “Gậy kích điện này là đồ của cậu ta sao?”
“Đúng vậy.” Quách Tiểu Quân nói: “Trước đây Lưu Luyện từng gặp tên cản đường ăn cướp, côn đồ là côn đồ ở đường kế bên, Lưu Luyện sợ người ta trả thù mình nên mua gậy kích điện này phòng thân.”
Phòng nam này còn có một bạn cùng phòng tên là Bành Đào, cậu ta đang ở trong góc lặng lẽ khóc, Nhan Lôi cảm thấy tình cảm của Bành Đào và Lưu Luyện khá thân, bèn hỏi cậu ta có suy nghĩ gì về cái chết của Lưu Luyện.
Lúc này Bành Đào mới thấp giọng nói: “Năm ngoái bạn gái của Lưu Luyện tự sát, một năm qua tâm trạng của cậu ấy rất tệ.
Chúng tôi đều khuyên cậu ấy nghĩ thoáng chút, nhưng thật sự không ngờ cậu ấy sẽ tự sát.”
Trần Bạc Vũ hỏi: “Sao bạn gái cậu ta lại tự sát?”
Liêu Triều Lượng trả lời: “Là tự cô ấy chạy đến khu không người tự sát, chuyện này còn từng lên báo.”
Trần Bạc Vũ nhớ ra năm ngoái Đỉnh Đại có một sinh viên nữ đến khu không người Hoh Xil tự sát, trước khi đi còn để lại thư, nói gì mà muốn rời đi sạch gọn.
Sau đó đội tìm kiếm tiến vào khu không người Hoh Xil tìm kiếm giải cứu, nhưng mà không thu hoạch được gì.
Cuối cùng vẫn do một dân chăn nuôi phát hiện thi thể của cô gái đó, khẳng định là tự sát.
Lúc đó chuyện này còn dẫn tới sóng gió dư luận rất lớn.
Nhưng mà không ngờ, cách một năm, bạn trai của cô gái đó cũng tự sát.
Bành Đào khóc không ra tiếng: “Nhất định là Lưu Luyện nghĩ quẩn, trước đây tình cảm của cậu ấy và bạn gái rất tốt.
Cậu ấy cũng là bạn thân của tôi, con người cậu ấy quá nặng tình cảm.”
Trần Bạc Vũ im lặng, anh lại lật một tài liệu, phát hiện ba mẹ của Lưu Luyện ly dị, bây giờ hai bên ba mẹ đều kết hôn rồi.
Dựa theo kinh nghiệm của anh để phán đoán, người xuất thân trong gia đình như vậy, thật sự khá dễ có suy nghĩ cực đoan.
Lúc này, pháp y khám xét xong, Nhan Lôi lập tức theo pháp y đi ra ngoài.
Pháp y này họ Tần, pháp y Tần nói với họ: “Bên ngoài người chết không có miệng vết thương, chỉ có huyệt thái dương bên phải và dưới tai bên trái có hai vết sẹo màu đỏ khá lớn, là bớt dòng điện.”
Cái gọi là bớt dòng điện, chính là lúc chất dẫn điện tiếp xúc với da, dòng điện đi qua cơ thể con người sẽ để lại một vết hương đặc trưng ở ngoài da.
Nhìn bên ngoài giống một vết sẹo đỏ, cho nên gọi là bớt dòng điện.
Người chết là bị gậy kích điện đánh trúng huyệt thái dương mà chết, trên người có bớt dòng điện này là chứng cứ.
Nhưng pháp y Tần thấp giọng, nói: “Chỉ có điều, có chỗ rất kỳ lạ.”
“Chỗ nào kỳ lạ?” Nhan Lôi hỏi.
Pháp y nhẹ nhàng nói: “Người chết bị nhiệt miệng, nhìn giống như gần đây mới hình thành.”
Lúc này, ba ruột nói trong tai nghe: “Nếu như trước khi chết người chết từng bị người ta bịt mũi miệng, nghẹt thở chết như vậy sẽ xuất hiện chấm xuất huyết dưới da giống như nhiệt miệng.”
Nhưng mà, bây giờ vẫn chưa thể xác nhận chứng nhiệt miệng này tượng trưng cho nghẹt thở chết.
Cũng không biết chừng, do tối qua Lưu Luyện ăn đồ gì dị ứng gây ra nhiệt miệng, không nhất định có liên quan tới vụ án.
Nhan Lôi phân tích nói: “Nếu như nói Lưu Luyện bị người ta bịt mũi miệng nghẹt thở chết, như vậy trên người cậu ta sẽ để lại dấu vết giãy giụa.
Nhất là muốn chế ngự ở một người con trai trưởng thành, hung thủ phải dùng sức lực rất lớn.”
Pháp y Tần gật đầu, nói: “Đương nhiên, không thấy vết thương nào bên ngoài thi thể, nhưng bên trong vẫn chưa chắc.
Tốt nhất làm kiểm tra thi thể, chuyện này phải thông báo trước cho người thân của người bị hại.”
Lúc này, trong tai nghe bỗng truyền tới giọng của ba: “Lôi Lôi, con bảo Trần Bạc Vũ cạo vụn da bên ngoài mũi miệng và cổ của người chết, mang về làm giám định hiển vi.
Chuyện này không cần người thân đồng ý ký tên.”
Nhan Lôi thuật lại lời của ba, Trần Bạc Vũ luôn chấp nhận ý kiến của cô, bèn lấy mẫu vụn da ngay, hơn nữa còn cho người coi chừng ba sinh viên của phòng nam 234.
Nhanh chóng trở lại cục cảnh sát thành phố, bộ pháp y liên lạc với người thân của Lưu Luyện, người thân đồng ý kiểm nghiệm thi thể.
Trần Bạc Vũ mang vụn da của Lưu Luyện đến khoa kiểm tra vết tích làm giám định hiển vi.
Kết quả phát hiện, trên cổ và miệng mũi của Lưu Luyện đều có vài sợi bông sót lại.
Thông qua giám định hóa nghiệm, đây là sợi vải trên khăn mặt của Lưu Luyện.
Nhan Lôi gửi kết quả cho ba xem, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa nghĩ ngợi chốc lát, nói: “Nếu như đây là một vụ án mưu sát, vậy hung thủ đã từng bịt kín miệng mũi của Lưu Luyện, hơn nữa từng bóp cổ Lưu Luyện.
Nhưng tên đó không muốn để lại dấu vết, nên lót một chiếc khăn lông ở trên cổ.”
Cứ như vậy, hung thủ sẽ không để lại bất cứ dấu vết giãy giụa trói buộc gì trên người Lưu Luyện.
“Nhưng mà không phải pháp y đã nói Lưu Luyện bị điện giật huyệt thái dương dẫn đến tử vong sao?”
Nhan Lôi biết huyệt thái dương là bộ phận yếu nhất trên đầu người, bởi vì huyệt thái dương ở chỗ giao của xương đỉnh đầu, xương trán, xương bư.ớm và xương sọ của cơ thể con người, gọi là “dực điểm” hoặc “dực phùng”.
Cách lớp da, dưới huyệt thái dương có nhiều mạch máu rải rác.
Một khi chỗ này bị ngoại lực tổn thương, thì sẽ gây ra nhiều triệu chứng xuất huyết dưới da.
Cho nên nói, thật ra huyệt thái dương là “tử huyệt” trong cơ thể con người.
Nhưng Nhan Quốc Hoa giải thích: “Dù sao điện thế của gậy kích điện cũng có hạn, con phải biết bất kỳ một nhà máy sản xuất gậy kích điện, chỉ dùng cho người ta phòng vệ, chứ không phải là dùng giết người.
Cho nên nhà đầu tư của gậy kích điện sẽ không tăng dòng điện đến một mức trí mạng.”
Nhan Lôi gật đầu, ba nói rất có lý, cô từng nghe nói gậy kích điện có thể khiến người ta hôn mê, nhưng chưa từng nghe nói gậy kích điện giật chết người.
Im lặng một lúc, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa xâu chuỗi hai đầu mối, suy đoán: “Ba nghi ngờ lần đầu tiên hung thủ dùng điện giật huyệt thái dương của Lưu Luyện, phát hiện cậu ta vẫn chưa chết, bèn dùng khăn lông lót tay bóp cổ Lưu Luyện, còn bịt kín mũi miệng của cậu ta, khiến Lưu Luyện nghẹt thở chết.
Mà điện giật để lại nhiều vết xuất huyết trên đầu cậu ta, che giấu dấu vết xuất huyết nhiệt miệng do nghẹt thở tạo ra.”
“…” Nhan Lôi bỗng hơi hoảng sợ.
Nếu đúng như ba nói, vậy chính là một vụ vào phòng mưu sát.
Hơn nữa cách phạm tội của hung thủ vô cùng thông minh.
Dùng điện giật để tạo ra điểm xuất hiện dưới da, che giấu sự thật nghẹt thở chết.
Dùng khăn lông lót trên cổ, khiến cho bên ngoài không nhìn ra dấu vết từng bị siết.
Đây là một cách phạm tội IQ cao, hung thủ biết làm sao che giấu khéo léo dấu vết mưu sát.
Đương nhiên, những điều này chỉ là suy đoán của cô và ba thôi.
Thứ thật sự có thể đưa ra sự thật, vẫn còn ở vật chứng dấu vết.
Rất nhanh, bên pháp y truyền tin tức đến.
Chắc chắn thời gian tử vong của người chết là khoảng hai giờ đêm qua, nhưng mà triệu chứng nghẹt thở của thi thể không rõ ràng.
Bây giờ, pháp y không thể xác định rốt cuộc điện giật tạo ra vết xuất huyết dưới da của người chết, hay là điện giật phá hỏng niêm mạc trong cổ họng, mới xuất hiện nhiệt miệng.
Mà dựa theo giám sát của trường học phản hồi, tối hôm qua cửa ký túc xá 234 không xuất hiện người khả nghi.
Trong ký túc xá cũng không có dấu vết người ngoài xông vào.
Như vậy, nếu như nửa đêm Lưu Luyện bị người ta mưu sát, thế thì hung thủ chỉ có thể ở trong ba người bạn cùng phòng của cậu ta!
Nhưng ngay sau đó, cảnh sát thụ lý vụ án phát hiện một bức thư do Lưu Luyện tự tay viết để trong cặp sách của mình.
Trên thư Lưu Luyện nói, bản thân rất yêu bạn gái Văn Văn.
Nhưng mà năm ngoái Văn Văn đến Tây Tạng tự sát, cậu ta chịu cú sốc, vì vậy mắc phải bệnh trầm cảm.
Gần đây sắp đến ngày giỗ của Văn Văn, cậu ta muốn chọn ngày giỗ của Văn Văn đến thiên đường bầu bạn với bạn gái…
Giám định nét chữ, đây đúng là thư tuyệt bút của Lưu Luyện.
Mà trước một ngày tự sát, vừa hay là ngày kỉ niệm tròn một năm bạn gái Văn Văn của Lưu Luyện mất.
Như vậy, dường như xác định Lưu Luyện tự sát vì tình…
Nhưng mà, Nhan Lôi có linh cảm vụ án này không đơn giản.
Thật ra thì cô không rõ tại sao cảm thấy kỳ lạ, chỉ cảm thấy Lưu Luyện tự sát trong ký túc xá, ba người bạn cùng phòng còn lại không hề nhận ra, chuyện này nghe có hơi không hợp lý.
Nhưng mà cũng phải nói, nếu Lưu Luyện bị bạn cùng phòng mưu sát, vì sao cậu ta lại để lại thư tuyệt bút chứ?
Nhất thời vụ án này treo giữa không trung, dở dang.
Ai cũng không chắc chắn, rốt cuộc có phải Lưu Luyện bị mưu sát không? Bên pháp y cũng không có thêm báo cáo.
Tan việc, Nhan Lôi đi với Trần Bạc Vũ trở về nhà, trên đường, họ lại thương lượng vụ án này, trong lòng đều cảm thấy không chắc chắn.
Trần Bạc Vũ nói với cô: “Nếu như không thể chắc chắn đây là vụ án mưu sát, như vậy thi thể của Lưu Luyện sẽ nhanh chóng bị hỏa táng, xem như xử lý tự sát.
Bên cảnh sát cũng sẽ không lập án.”
“Em cứ cảm thấy ba người bạn cùng phòng của Lưu Luyện có vấn đề.”
Nhan Lôi cẩn thận nhớ lại ba bạn cùng phòng đó, Quách Tiểu Quân, Liêu Triều Lượng và Bành Đào.
Hình như ngoài Bành Đào đau lòng ra, phản ứng của Quách Tiểu Quân và Liêu Triều Lượng quá lạnh nhạt.
Phát hiện bạn cùng phòng chết, họ gọi cảnh sát trước mà không phải gọi xe cứu thương, nhìn qua cũng không hợp lý.
Còn có, tối qua họ ở chung với Lưu Luyện, Lưu Luyện chết, chẳng lẽ họ không hề hay biết sao?
Ừm, phải để ba tới xem mới được.
Nhan Lôi chắn chắn ý kiến, ngày mai bảo ba đến xem báo cáo thi thể của Lưu Luyện, vấn đề mà mình và Trần Bạc Vũ không phát hiện ra, nhất định ba sẽ phát hiện!
Nhưng mà về đến nhà họ Trần, Nhan Lôi mới nhớ tới một chuyện.
Cô vỗ đầu một cái, hôm nay cô mơ hồ, vậy mà quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Ôi “Nhật ký Tường Tường”!
Cô vốn định giao cho tổ chuyên án!
Kết quả chuyện của Lưu Luyện chiếm giữ suy nghĩ, cô quên mất chuyện này luôn!
Cũng may Trần Bạc Vũ và ông Trần đều là thành viên của tổ chuyên án, Nhan Lôi lập tức dâng vật quý: “Bác, Bạc Vũ, cháu có đầu mối to lớn liên quan đến anh Xà!” Nói xong, cô lấy nhật ký Tường Tường ra: “Hai người xem nội dung của trang cuối cùng, hình như là Bạch Tường Tường viết cho anh Xà.”
Ông Trần đeo kính lên, lật đến trang cuối cùng, Trần Bạc Vũ cũng sát tới, hai ba con xem một lúc, đều kinh ngạc.
Anh Xà là ai?
Anh ta là một con rắn độc trốn trong bóng tối.
Nhưng mà nội dung trên cuốn nhật ký này lại phác họa một thiếu niên hoạt bát phân minh.
Thứ này đối với phá án mà nói quá then chốt cũng quá quan trọng!
Gần như có thể nói, quyển nhật ký Tường Tường này mới là mấu chốt xác định thân phận của anh Xà.
“Ba, có lẽ anh Xà là một người tàn tật.” Giọng nói của Trần Bạc Vũ có hơi kích động: “Nếu là như vậy, chúng ta có thể bắt tay từ phía bệnh viện.”
Nhưng so với sự kích động của Trần Bạc Vũ, ông Trần tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, ông ấy trả cuốn nhật ký cho Nhan Lôi, dặn dò: “Cháu đừng nói với bất cứ ai chuyện của quyển nhật ký này, coi như thứ này không tồn tại.”
Nhan Lôi ngẩn người, bỗng nhiên ngực rung động: “Bác, bác lo để lộ tin tức?”
“Anh Xà có thể sử dụng hệ thống “Minh Cổ Chú”, đã thể hiện hắn ta là một cao thủ internet, cũng có thể đang nghe lén nhân viên phá án.
Cho dù nói thế nào, tổ chuyên án có quá nhiều thành viên, nếu ai cũng tiết lộ tin tức này ra ngoài, anh Xà lấy được tin thì hắn ta sẽ hốt hoảng, hắn ta sẽ chạy trốn.
Thậm chí, con rắn này sẽ cá chết lưới rách liều lĩnh cùng đến chỗ chết với cảnh sát.”
Trần Trung Lương biết rõ, nếu rút dây động rừng, chỉ có hai kết quả: Anh Xà sẽ sợ hãi, gấp gáp chạy trốn.
Cuối cùng cảnh sát chỉ được xôi hỏng bỏng không.Con rắn này phát hiện thân phận của mình bị lộ, muốn chết chung với cảnh sát.
Như vậy đừng quên, trong tay anh ta còn có súng, có thể làm một vụ án lớn động trời khác.Cho nên, cái giá rút dây động rừng thật sự là quá lớn.
Bây giờ giữ bí mật quan trọng, ông Trần chọn cách âm thầm bắt rắn: “Bác sẽ chỉ thị cảnh sát đi điều tra theo manh mối trên nhật ký.
Nhưng cuộc điều tra này phải giữ bí mật, những manh mối đó cũng phải giữ bí mật.” Im lặng một lúc, ông ấy ra hiệu với cô: “Nhớ kỹ, cháu chưa từng thấy quyển nhật ký này.”
“Vâng!”
Nhan Lôi âm thầm sợ hãi, ông ấy đoán chắc hành động của anh Xà, đề phòng anh Xà khắp nơi, sự cơ mưu này thật sự không hề kém ba mình.
Cũng may, hôm nay cô chuyên tâm nghĩ đến vụ án của Lưu Luyện, quên giao nhật ký cho tổ chuyên án.
Ngược lại chó ngáp phải ruồi mà bảo vệ bí mật này.
Trở về phòng, ba ruột bé nhỏ cười chạy tới, đòi cô hình ảnh hiện trường chết của Lưu Luyện.
Lúc này, Nhan Lôi mới nhớ ra mình còn chưa cho ba xem quyển nhật ký đó.
“Ba, ba mau tới xem xem!” Nhan Lôi bế ba nhỏ qua, trình quyển nhật ký cho ông xem.
“Cái gì thế?” Nhan Quốc Hoa tò mò cầm quyển nhật ký, ông liếc nhìn, sắc mặt anh bạn nhỏ thay đổi: “Đậu, Bạch Tường Tường từng thích anh Xà? Đầu óc của con bé ấy đúng là có vấn đề, thích tên khốn nạn như vậy.”
Không hổ là ba ruột, chú ý điểm chính không giống người khác, phê bình cũng vô cùng sắc bén.
Nhan Lôi kéo về đề tài chính: “Ba, ba cảm thấy anh Xà này sẽ là ai bên cạnh Bạch Tường Tường?”
“Con nên hỏi một vấn đề khác.” Ba ruột không hề nghĩ ngợi nói: “Khi còn sống Bạch Tường Tường có quan hệ tốt nhất với ai.”
Nhan Lôi ngẫm nghĩ: “Có thể là Bạch Vi Vi, dù sao họ cũng là chị em cùng nhau lớn lên mà!”
Nhan Quốc Hoa gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, để tổ chuyên án đi thẩm vấn Bạch Vi Vi.
Nếu cậu ta tàn tật, thì đặc trưng của anh Xà đó rất rõ ràng, là người què hoặc là ngồi xe lăn.”
“Cũng đúng.”
Dù sao hai chị em Tường Vi cũng cùng nhau lớn lên, không chừng anh Xà cũng từng xuất hiện trước mắt Bạch Vi Vi!
Nhưng mà sự thật chứng minh, họ đều đánh giá cao tình nghĩa của chị em Bạch Vi Vi và Bạch Tường Tường… Giá là một đôi chị em cây khế chính cống.
Ngày hôm sau, đám người Chu Diên thẩm vấn Bạch Vi Vi, hỏi bên cạnh chị cô ta từng xuất hiện một chàng trai tàn tật không.
Câu trả lời của Bạch Vi Vi lại làm tất cả mọi người câm nín.
“Chị tôi không giống tôi.
Tôi thích tham gia tiệc tùng và liên hoan, chị ấy suốt ngày chạy ra ngoài, làm gì mà dạy kèm tại nhà với cả công việc từ thiện.
Tôi không có hứng thú với sở thích của chị ấy, vòng bạn bè của chị ấy và vòng bạn bè của tôi cũng khác nhau.”
Nói trắng ra là mặc dù hai chị em luôn sống chung, nhưng mà cách sống lại khác nhau một trời một vực.
Một người là thiên thần nhỏ sớm ra ngoài dạy kèm tại nhà kiếm tiền làm từ thiện, còn một người là cô chủ đắm chìm trong giao tiếp tiệc tùng.
Cho nên Bạch Vi Vi vốn không nhớ bên cạnh chị mình từng xuất hiện người nào, bởi vì cô ta xem thường những người gọi là bạn bè của chị mình.
Nghe xong thẩm vấn… Nhan Lôi cảm thấy Bạch Vi Vi chính là lỗi lớn nhất của câu chuyện.
Người không có đầu óc như cô ta, rốt cuộc làm sao hãm hại nguyên chủ thê thảm như vậy chứ?
Có lẽ tất cả tác giả truyện ngược đều thích ép nữ chính giảm thông minh, để thỏa mãn nhu cầu bị ngược đãi.
Câu đó nói thể nào nhỉ? Hèn nhát thì phải bị đánh, ngu đần sẽ bị chèn ép!
Mà người có IQ cao như cô và ba, sẽ mãi mãi không đi trên con đường bị ngược đãi.
(Vẻ mặt đắc ý.)
Mặc kệ phía Bạch Vi Vi, nhiệm vụ lớn nhất hôm nay của Nhan Lôi là để ba xem báo cáo kiểm nghiệm xác của Lưu Luyện.
Ngày hôm sau, Nhan Lôi đã dẫn ba ruột nhỏ đến cục cảnh sát, còn dặn dò Trần Bạc Vũ, nói rằng lúc nghỉ trưa cô muốn xem kết quả kiểm nghiệm xác của Lưu Luyện.
Rất nhanh tới buổi trưa, Trần Bạc Vũ cử người đưa phần báo cáo kiểm nghiệm xác tới, Nhan Lôi lại lặng lẽ đưa báo cáo ba xem.
Rất nhanh, Nhan Quốc Hoa đã mò ra con đường.
Con đường này tên là góc độ của gậy kích điện không đúng.
Phải biết, lúc dòng điện đi qua cơ thể con người, cơ thể con người là chất dẫn, như vậy dòng điện có vào có ra, cửa ra và cửa vào của dòng điện trên cơ thể con người đều sẽ để lại vết thương.
Cho nên bớt dòng điện cũng là hai cái đối xứng.
Nói cách khác dòng điện đi vào từ trán, thì sau ót cũng sẽ để lại vết thương.
Dòng điện đi vào từ trước ngực, sau lưng cũng sẽ để lại ra bớt dòng điện, bớt dòng điện mới là “quỹ đạo đi lại” do dòng điện đi qua cơ thể con người để lại.
Mà dựa theo độ đậm nhạt khác nhau của bớt dòng điện, có thể đoán được, rốt cuộc là bộ phận nào của cơ thể con người chạm vào điện đầu tiên.
Nói cách khác “Cửa vào” của dòng điện ở đâu.
Nhìn theo báo cáo kiểm nghiệm xác của Lưu Luyện, màu sắc của bớt dòng điện trên huyệt thái dương bên phải của người chết khá đậm, có thể chắc chắn đây là cửa vào dòng điện.
Nói cách khác huyệt thái dương bên phải của người chết là bộ phận tiếp xúc với gậy kích điện trước.
Nhưng mà, cửa ra của dòng điện này đang ở đâu?
Kết quả kiểm nghiệm xác cho thấy, ở sau tai trái của Lưu Luyện.
Như vậy quỹ đạo của dòng điện là, đi vào từ huyệt thái dương bên phải, vị trí đi ra ở tai trái.
Vì vậy có thể suy ra kết quả, dòng điện này đi nghiêng vào trong cơ thể Lưu Luyện.
Cho nên bớt dòng điện lộ ra một hình ảnh đối xứng phải cao trái thấp
Mà như vậy có thể thấy được gì?
Có thể nhìn ra tư thế của người cầm gậy kích điện lúc ấy!
Ở trong mắt lão đồng chí Nhan Quốc Hoa, đây chính là sơ hở mà hung thủ để lại.
Ra cửa cục cảnh sát, Nhan Quốc Hoa còn nói với con gái: “Nói cho Trần Bạc Vũ, đây cũng là một vụ án mưu sát.
Theo dõi ba bạn cùng phòng của Lưu Luyện, không chừng hung thủ trốn ở trong họ.”
“Ba, có chứng cứ gì không?”
Nhan Lôi thật tò mò, ba có thể chắc chắn đây là án mưu sát sao?
Nhan Quốc Hoa giơ tay lên, chĩa vào huyệt thái dương của mình, giải thích: “Lúc người bình thường nổ súng tự sát, nếu như chĩa vào vị trí này, như vậy chúng ta thấy vết thương vốn đều nghiêng.
Giống như giơ tay chào, là một góc độ hướng nghiêng lên.
Cho nên súng lục nhắm ngay huyệt thái dương mà nổ súng, tất cả đường đạn đều ở góc độ hướng nghiêng lên.”
“Vâng vâng.” Nhan Lôi giơ tay lên bắt chước.
Quả nhiên, đây là một thói quen trong bản năng của cơ thể con người.
Lúc nổ súng tự sát, động tác tay không khác đang chào lắm.
“Nhưng mà bớt dòng điện trên người Lưu Luyện thì khác, của cậu ta là góc độ nghiêng xuống.
Là bên phải cao bên trái thấp, tương đương với cậu ta làm một động tác rất kỳ lạ để tự sát.”
Nhan Quốc Hoa cong bàn tay: “Giống như động tác tay của con khỉ, phải nâng cao góc độ của gậy kích điện, giật điện từ huyệt thái dương bên phải xuống, nhưng rõ ràng não ở phía trên huyệt thái dương, không ở phía dưới.
Nếu quá trình tự sát này đi theo hướng sốc điện não, thì phương hướng trên dưới của điện giật sớm đã sai rồi… Con nói xem, đó là vì sao?”
Sau khi Nhan Lôi suy nghĩ, thì có câu trả lời: “Đó là vì không phải cậu ta cầm gậy kích điện, mà là người khác cầm để trên huyệt thái dương của cậu ta, người khác chỉ tiện tay giật cậu ta, cho nên mới không chú ý tới chi tiết này?”
“Đúng vậy.
Chắc lấy hung thủ ấn Lưu Luyện, dùng khăn lông bịt kín miệng của cậu ta, lại dùng gậy kích điện ra tay từ vị trí phía trên của cậu ta, giật huyệt thái dương của Lưu Luyện.”
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa nói rõ ràng đâu ra đấy.
Mặc dù hung thủ dùng cách che mắt rất tốt, nhưng vẫn không trốn khỏi hỏa nhãn kim tinh của cảnh sát.
Nhan Lôi hơi hồi hộp: “Vậy ba à, làm sao mới có thể chắc chắn đây là một vụ án mưu sát, mà không phải là chuyện bất ngờ?”
Nhan Quốc Hoa thản nhiên nói: “Bảo pháp y cắt da họng của người chết ra xem, nếu như ba đoán không sai, chắc chắn cổ họng dưới da của người chết có chỗ xuất huyết, đây là lúc hung thủ dùng sức bóp cậu ta gây ra.
Hung thủ có thể dùng khăn lông để phòng dấu vết bên ngoài da, khiến người khác không nhìn ra, nhưng mà không thể phòng xuất huyết dưới da.”
“Vâng!”
Nhan Lôi vội vã đi tìm Trần Bạc Vũ, nói manh mối quan trọng này với anh.
Chỉ chốc lát sau, Trần Bạc Vũ gọi pháp y Tần tới, làm kiểm tra lần nữa, lần này chú ý quan sát xuất huyết dưới da ở cổ họng của người chết Lưu Luyện.
Quả nhiên, pháp y Tần quan sát rất lâu, gật đầu: “Cổ người chết có dấu vết từng bị siết, chỗ xuất huyết ở đây nhiều hơn những chỗ khác.”
Thế là, pháp y kết luận Lưu Luyện nghẹt thở chết, mà điện giật chỉ để che giấu những chỗ xuất huyết khác trên người cậu ta.
Đêm đó, cục thành phố tăng vụ án tự sát của Lưu Luyện lên thành án mưu sát.
Ba người bạn cùng phòng của Lưu Luyện đều là kẻ tình nghi trọng điểm, nhưng mà ai cũng nói mình vô tội, không có lý do ra tay với Lưu Luyện.
Cảnh sát điều tra cũng chứng tỏ Lưu Luyện là một người tốt, bình thường khá thích xem sách, tính cách hướng nội, cũng không có mâu thuẫn gì lớn với bạn cùng phòng của mình.
Vậy là ai giết cậu ta? Vì sao lại phải giết cậu ta chứ?
Lần này, vụ án đã tiến vào khâu thứ hai, phong tỏa kẻ tình nghi!.
Danh Sách Chương: