• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, hơn năm giờ chiều, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”.

Nhan Lôi mơ mơ màng màng thức giấc, cô híp mắt đi dép vào, nhảy xuống giường đi ra mở cửa.

Cửa mở ra, người đàn ông trước mặt mặc áo sơ mi trắng, đường nét gương mặt vô cùng tuấn tú. Trong thoáng chốc, cô tưởng người tới là Trần Bạc Vũ, vì thế hàng mi run lên, hai giọt lệ to như hạt đậu chảy ra, giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào ấm ức: “Cuối cùng anh cũng tới tìm em rồi…”

“Ừ, đợi lâu rồi đúng không?”

Giang Thu Trì bị cô nhìn với vẻ dạt dào tình cảm như thế, mặt không khỏi đỏ lên.

Hôm nay anh ta tan ca từ sớm, đến thực hiện lời hứa, phải đưa cô đi dạo khắp nơi. Không ngờ Nhan Lôi lại phản ứng mạnh như vậy.

Câu trả lời này lại kéo Nhan Lôi về hiện thực, cô hoàn hồn nhìn lại, làm gì có Trần Bạc Vũ nào ở đây, vẫn là Giang Thu Trì, chẳng qua bọn họ đều thích mặc áo sơ mi trắng mà thôi.

Đầu óc cô lập tức tỉnh táo lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Ờ, thì ra là anh tới.”

Khi nãy là nỗi niềm chờ đợi nhớ mong của cô.

Bây giờ là cô đang vạch rõ ranh giới với phần tử phạm tội.

Tuy làng du lịch Kích Lưu có diện tích rất lớn, nhưng những nơi cô có thể tự do hoạt động không nhiều.

Ngoài miệng, Giang Thu Trì nói là đưa cô đi giải sầu khắp nơi, thực tế thì anh ta lại không cho cô tới quá gần con đập, cũng không để cô đến gần bể bơi, giống như sợ cô nhảy xuống nước trốn mất vậy.

Cứ như vậy, cô chỉ đành đi lại giữa sân golf và nhà tiếp khách. Hơn nữa, mỗi một bước đi, sau lưng đều có ba, bốn vệ sĩ đi theo, bất cứ lúc nào cũng nhìn chằm chằm từng hành vi cử chỉ của cô.

Má, thật sự coi cô như phạm nhân mà theo dõi đấy à?!

Toàn bộ tuyến đường chạy trốn đều không thể thực hiện được, Nhan Lôi chỉ đành nói muốn đến nhà tiếp khách xem thử.

Giang Thu Trì đồng ý yêu cầu của cô. Ngày trước, trong nhà tiếp khách này chẳng có mấy du khách, trên tường đều là những tấm ảnh kỷ niệm của ba anh ta và những người quyền quý khác. Tập đoàn nhà họ Giang ngồi lên được vị trí ngày hôm nay, suốt cả chặng đường đều không thể thiếu các quý nhân tương trợ.

Đến trước bức tường kỷ niệm, Nhan Lôi lại nhìn thấy bức ảnh bốn người chụp chung đó, Hàn Nhận, Chu Phong Lăng, Lục Hoa Đào và Giang Thiên Tuyền. Ba mươi năm trước, bốn người đàn ông này chính là người cầm lái cho bốn gia tộc quyền thế của thành phố.

Vẻ ngoài khí chất của họ đều khác biệt, nhưng biểu cảm trên mặt lại hả lòng hả dạ giống nhau.

Lúc đó, bọn họ đều là thanh niên tài giỏi hăng hái, giống như có thể đạp cả thế giới dưới chân mình vậy.

Đâu biết bây giờ chỉ có hai người còn sống.

Nhan Lôi nhìn bức ảnh, thuận miệng nói: “Ba anh lúc còn trẻ đẹp trai thật, anh rất giống ông ấy.”

Giang Thu Trì suy nghĩ miên man, nói: “Tôi thà mình không giống ông ta, ông ta không phải một người ba tốt.”

“Sao thế? Oán hận của anh với ông ấy sâu đến vậy sao?” Nhan Lôi làm ra vẻ rất hứng thú với chuyện của anh ta.

Giang Thu Trì “ừ” một tiếng. Quan hệ của hai cha con họ xưa nay đều rất lạnh nhạt, anh ta cảm khái: “Từ khi sinh ra, một người đã không thể lựa chọn được mình sống trong gia đình như thế nào.”

Câu nói này vốn dĩ rất bình thường lơ đãng, nhưng nói ra từ miệng anh ta thì lại có cảm giác buồn bã khi thân bất do kỷ.

Nhan Lôi hiểu ra, hiềm khích giữa hai cha con này rất sâu, suốt đời cũng không thể nào hòa giải được.

Cô muốn đổi chủ đề một chút, liền nói: “Trong bức ảnh này còn có Hàn Nhận nữa. Nhà họ Hàn là ông trùm giới buôn bán bất động sản, ông ta không phải đối thủ một mất một còn của nhà họ Giang các anh ư? Sao thế? Chẳng lẽ lúc trước quan hệ giữa ba anh với Hàn Nhận tốt lắm à?”

“Không phải.” Giang Thu Trì rủ rỉ nói với cô: “Tấm ảnh này chụp vào thời kỳ đầu những năm tám mươi. Khi ấy, tất cả doanh nhân của thành phố này đều tổ chức đoàn đi Botswana, muốn khảo sát dự án đầu tư vào mỏ kim cương… Ba tôi cũng ở trong đoàn này nên mới chụp ảnh cùng với mấy người Hàn Nhận. Cô xem, Lục Hoa Đào cũng…”

Ngừng một chút, anh ta đột nhiên ho một tiếng rồi không tiếp tục nữa.

Nhan Lôi đón ý nói: “À, tôi biết. Lục Hoa Đào chính là ba của Lục Gia Nhiên mà. Việc buôn bán đá quý của nhà họ Lục cũng bắt đầu hưng thịnh lên từ khi ấy đúng không?”

“Phải.” Dường như Giang Thu Trì không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa: “Nhan Lôi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Được.” Nhan Lôi cũng thu ánh mắt lại, làm ra vẻ không thấy sự hoảng loạn xẹt qua trong mắt anh ta.

Ngay khi nãy, lần đầu bọn họ nói tới nhà họ Lục, chủ đề lại đột ngột chấm dứt.

Trên thực tế, câu hỏi của Nhan Lôi thực sự khiến Giang Thu Trì vô cùng khó chịu. Bởi vì một năm trước, Hàn Vận Dao và chồng cô ta John đã từng đến làng du lịch này hưởng tuần trăng mật. Lúc đó, Hàn Vận Dao đứng ngay trước bức ảnh chụp của bốn người này, sốt ruột hỏi anh ta rất nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lục.

Sau đó, anh Xà đột nhiên bắt đầu đặc biệt chú ý tới hành vi của Hàn Vận Dao, kêu John phải báo cáo cho anh ta bất cứ khi nào.

Trực giác mách bảo cho Giang Thu Trì, bí mật ẩn giấu trong bức ảnh này chính là lí do khiến cuối cùng Hàn Vận Dao bị diệt khẩu.

Bởi vì Hàn Vận Dao đã biết chuyện không nên biết, anh Xà mới sai John bóp cò súng. Giang Thu Trì không muốn Nhan Lôi đi vào vết xe đổ của Hàn Vận Dao.

Sau khi Nhan Lôi rời đi, Giang Thu Trì mới dặn dò: “Gỡ tấm ảnh này xuống khỏi tường đi.”

“Vâng.” Thuộc hạ lập tức làm theo lời dặn của anh ta.

Giang Thu Trì đưa mắt nhìn theo tấm ảnh được gỡ xuống, thở phào một hơi. Chỉ mong Nhan Lôi không biết chuyện gì cả, như vậy mới tốt.

***

Bữa tối hôm nay cũng là Giang Thu Trì ăn cùng với Nhan Lôi.

Trên bàn chỉ có hai người bọn họ. Cảnh đêm rất đẹp, bầu không khí có vẻ khá tốt.

Nhưng đây không phải là bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, Nhan Lôi cảm thấy nó giống một bữa tối nuôi heo hơn. Giang Thu Trì gọi đồ ngọt đầy cả một bàn, nhìn đã thấy ngọt đến tận não.

Bữa ăn thịnh soạn kiểu Pháp này phối với một phần bánh mousse. Sau khi ăn xong bánh lại thêm một phần kem, cuối cùng còn thêm một phần súp kem… Nhan Lôi ăn uống không ngừng, cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này thì cô lại béo phì mất…

Lơ đãng ngẩng đầu, cô phát hiện Giang Thu Trì chẳng ăn miếng nào: “Sao anh không ăn? Anh không đói à?”

Giang Thu Trì nhìn dáng ăn của cô liền cảm thấy rất thú vị, không khỏi mỉm cười: “Sao thế, cô ăn ngon miệng như vậy, không sợ tôi bỏ độc vào thức ăn ư?”

“Bỏ thì bỏ thôi.” Xưa nay Nhan Lôi luôn biết xem xét tình thế, cô dứt khoát mặc kệ: “Dù sao sau khi tôi chết rồi sẽ xuống âm tào địa phủ tìm Bạch Tường Tường. Tôi phải nói cho cô ấy biết, em gái số khổ quá, cuối cùng bị Giang Thu Trì hạ độc chết!”

“…”

Giang Thu Trì nghẹn họng câm nín.

Bàn về đấu khẩu, anh ta hoàn toàn không phải đối thủ của tiểu ma vương Nhan.

“Tôi biết anh không muốn giết tôi.” Nhan Lôi tiếp tục ăn bánh ngọt. Thực ra Giang Thu Trì mà cô quen biết là một người rất phức tạp, cho nên cô liền nói: “Tôi thấy anh là người tự mình biết mình, không phải dạng biế.n thái như anh Xà lấy việc giết chóc làm vui.”

“Tự mình biết mình?”

Giang Thu Trì mỉm cười, lần đầu tiên có người nói anh ta như vậy.

Nhan Lôi nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy bản tính của anh không phải là một tên biế.n thái, anh giống thiếu niên phản nghịch thời thanh xuân đi nhầm vào con đường sai hơn. Năm đó anh nhất thời nóng đầu nên đã tham gia vào âm mưu của anh Xà… Giang Thu Trì, anh với anh Xà ngộ sát Bạch Tường Tường, tôi không tin những năm qua anh chưa từng hối hận.”

Giang Thu Trì sửng sốt, anh ta cười đầy yếu ớt, đột nhiên tự giễu: “Thế thì đã sao? Đời người vốn là một bàn cờ, đánh rồi không hối hận, đây mới là phép tắc của người chơi cờ.”

Nhan Lôi nói không sai, anh ta từng đi vào nước cờ phản nghịch nhất ở độ tuổi hoang đường nhất, kết quả là vĩnh viễn mất đi tình cảm chân thành. Từ đó về sau, bản thân anh ta cũng trở thành đồng lõa của anh Xà. Không thể không nói, thậm chí anh ta còn kéo cả chị mình vào.

Tuy anh ta từng hối tiếc, oán hận những hành vi của bản thân. Nhưng nếu anh ta đã ở trong ván cờ thì không có cơ hội thoát ra được, càng không có lựa chọn bỏ dở giữa chừng.

Anh ta hiểu rất rõ: “Nếu tôi đã đi một nước cờ sai thì phải chơi cho đến hết ván cờ, bất kể kết quả có là gì.” 

“Cho dù cái giá phải trả nếu thua là tính mạng của anh sao?” Nhan Lôi hỏi.

Giang Thu Trì gật đầu, anh ta nghĩ rất thoáng, tất nhiên có một sự thoải mái tự nhiên: “Những người đánh cờ như chúng tôi chỉ cần đã mở đầu ván cờ thì tính mạng bản thân và gia đình vốn đã là tiền cược. Thắng làm vua thua làm giặc, đây vốn là số mệnh của những người thừa kế gia tộc quyền thế chúng tôi.”

Nhan Lôi lắc đầu, cô không thể nào hiểu được cái suy nghĩ này. Trò chơi đánh cờ của những gia tộc quyền thế chính là ván cờ lợi ích, sẽ luôn đi cùng với người lừa ta gạt và gió tanh mưa máu. Nửa năm nay cô đã nhìn đến mức chán ghét rồi…

Khoan đã.

Kỳ lạ, sao cô lại thấy hơi mệt thế này?

Đột nhiên, cơ thể Nhan Lôi lắc lư, dao nĩa trong tay “leng keng” một tiếng rơi xuống mặt bàn.

Cô rất nhanh đã ý thức được điều gì đó, không khỏi mấp máy môi, nói với vẻ tức giận: “Giang Thu Trì, anh thật sự bỏ thuốc trong đồ ăn?! Rốt cuộc anh muốn làm gì tôi…”

“…” Giang Thu Trì im lặng.

Anh ta cúi đầu, nhìn Nhan Lôi dần dần nhắm mắt lại, cuối cùng nằm bò ra bàn như đang ngủ vậy.

“Xin lỗi.”

Giang Thu Trì đứng dậy, bế ngang Nhan Lôi lên.

Anh ta buộc phải xin lỗi cô, vì nếu không làm như vậy thì có lẽ rất nhanh thôi anh Xà sẽ tìm ra tung tích của cô.

Anh ta buộc phải nhanh chóng đưa Nhan Lôi ra nước ngoài trước khi anh Xà phát giác ra. Có như thế mới có thể bảo đảm cho cô thoát được khỏi tầm mắt ám sát của anh Xà,

Bởi vì anh ta không hi vọng cô gái giống Bạch Tường Tường nhất trên thế giới này cũng biến mất…

***

Ngày hôm sau, tại nhà họ Lục.

Chiều nay là một buổi chiều yên bình.

Ông Lục Hoa Đào đang ngồi trên sofa, bên cạnh tay ông ta có đặt một ấm trà. Ánh mắt ông ta chỉ chăm chú vào cậu bé Nhan Lỗi, nhìn cậu bé vui vẻ chơi đùa với bảo mẫu.

Thực ra không nhắc tới người mẹ đã vứt bỏ Nhan Lỗi thì đứa cháu trai này thông minh động lòng người, khiến ông ta vô cùng yêu mến.

Đứa trẻ năm tuổi mới chỉ cao hơn một mét, đôi mắt to tròn, gương mặt bụ bẫm, làn da mịn màng trắng nõn, ngay cả tóc cũng mang mùi hương sữa ngọt ngào, nhìn khá ngoan ngoãn đáng yêu.

(Nhan Quốc Hoa: Đệt! Miêu tả tôi thế mà được à?!)

Tuy Lục Hoa Đào không hề thích Nhan Lôi, nhưng ông ta không thể không thừa nhận, Nhan Lôi đã sinh ra một đứa con trai ngoan.

Lục Hoa Đào nhìn đứa cháu nhỏ. Lúc này, vệ sĩ A Hoa vội vội vàng vàng đi tới, thấp giọng nói mấy câu bên tai ông ta.

Ánh mắt Nhan Quốc Hoa lướt qua, thấy sắc mặt ông cụ thay đổi, sau đó ông ta lại dặn dò: “A Hoa, cậu gọi Thần Chương về đây, cứ nói tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với nó.”

Ngừng một lúc, dường như ông ta đã phát giác ra ánh mắt soi mói, liếc sang nhìn, Nhan Quốc Hoa nhanh chóng làm ra vẻ đang ngắm phong cảnh xung quanh.

“Lỗi Lỗi, ngoan, cháu đi ra ngoài chơi đi.”

Ông Lục dịu dàng nói, ông ta không giống con trai Lục Gia Nhiên của mình, để ân oán của người lớn liên lụy đến đứa trẻ vô tội. Dù sao thì ông ta cũng lớn tuổi rồi, Lỗi Lỗi cũng là máu mủ của nhà mình, ông ta vẫn khá coi trọng đứa cháu này.

“Vâng ạ!”

Nhan Quốc Hoa nhảy xuống sofa, cùng bảo mẫu đi ra ngoài.

Đến vườn hoa, cậu bé Nhan Quốc Hoa liền dừng chân, cố ý nghịch ngợm nói: “Thím Vương, thím Triệu, chúng ta chơi trò trốn tìm được không ạ? Hai người đếm ngược từ một trăm, cháu đi trốn, không được mở mắt đâu đấy!”

Đương nhiên mấy bảo mẫu đều nói được, cậu bé là cậu chủ nhỏ duy nhất trong nhà, ai cũng biết sức nặng của cậu ra sao.

Kết quả, khi bắt đầu thời gian đếm ngược, cậu bé Nhan Quốc Hoa liền tung tăng nhảy nhót… Tung tăng nhảy nhót cái con mẹ gì, ông dùng tố chất nghiệp vụ của lính trinh sát, bắt đầu ẩn núp.

Nhan Quốc Hoa vòng qua giàn hoa, chạy tới phía sau biệt thự, sau đó leo lên ban công, nhảy xuống, mở cửa sau ban công ra, lặng lẽ ẩn náu đi vào hành lang, bò lên tầng hai, trốn trong tủ giày để nghe lén động tĩnh dưới lầu.

Con đường lén lút vào phòng này là do trong mấy ngày qua ông đã ghi nhớ kiến trúc và phương hướng của nhà họ Lục, sau đó âm thầm tính toán trong lòng. Không đặt được máy nghe lén thì dứt khoát dùng sức người nghe lén vậy.

Không lâu sau, cậu cả nhà họ Lục, Lục Thần Chương đã về đến nhà. Ông Lục kêu những người khác lui xuống, trong phòng khách chỉ còn lại cậu cả này nói chuyện cùng ông ta.

“Ba.” Lục Thần Chương ngồi đối diện ông ta, khó hiểu nói: “Có chuyện gì gấp sao?”

Lúc này, cậu bé Nhan Quốc Hoa đang dán tai lên cửa tủ, chỉ nghe ông Lục vô cùng bình tĩnh nói: “Thần Chương, vừa nãy ba đã nhận được một tin… Nhan Lôi đó chưa chết.”

!!!

Đậu má, tin tức lớn đấy!

Trong đầu Nhan Quốc Hoa nổ ầm một tiếng, quả nhiên con gái ông chưa chết!

Đương nhiên, ông nhanh chóng tiếp tục duy trì sự bình tĩnh, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào được. Chỉ nghe Lục Thần Chương dưới lầu hỏi: “Ba, sao có thể như vậy được?! Lúc vụ nổ xảy ra, Nhan Lôi ở ngay trên thuyền, làm sao cô ta có thể không bị nổ chết chứ?!”

“Con sai rồi, lúc đó Nhan Lôi không ở trên thuyền. Trước khi vụ nổ xảy ra thì cô ta đã nhảy xuống.”

Lục Hoa Đào mở mắt, ông ta thu lại vẻ mặt hiền hậu bình thường khi đối đãi với người khác, thay vào đó là ánh mắt nghiêm khắc lạnh lẽo, đường nhìn sắc bén quét một vòng rồi mới lạnh giọng nói: “Tin tức anh Xà đưa tới cho ba sẽ không sai đâu. Nhan Lôi vẫn còn sống… Rất có khả năng cô ta đã rơi vào tay Giang Thu Trì.”

Lục Hoa Đào đã nhắc đến anh Xà!

Lại là một tin tức sốt dẻo!

Trán Nhan Quốc Hoa cũng bắt đầu toát mồ hôi. Lần này ông có thể xác định một trăm phần trăm rồi, nhà họ Lục mới là chủ mưu sau màn của vụ án vỡ đập. Bọn họ còn biết tung tích của Nhan Lôi nữa.

Nhưng mà khoan đã…

Sao Lôi Lôi lại nằm trong tay Giang Thu Trì?!

Lục Thần Chương cũng có nghi vấn giống như vậy: “Ba, cho dù Nhan Lôi còn sống thì cũng làm sao mà rơi vào tay Giang Thu Trì được? Vụ án cháy nổ đó là anh Xà lợi dụng Tiêu Văn Đông làm mà, nhà họ Giang không liên quan gì đến chuyện này, tại sao Giang Thu Trì phải ra tay?”

Lục Hoa Đào nhìn đứa con trai lớn mặt đầy nghi hoặc, trong lòng thầm nói đứa con này vẫn còn quá non nớt.

Ông ta không khỏi thở dài một hơi, hai đứa con trai của ông ta đều quá “ngoan ngoãn”. Đứa lớn Thần Chương thì tâm không đủ cứng rắn, đứa út Gia Nhiên thì tâm không đủ tàn nhẫn, tâm địa của hai đứa con trai cộng lại cũng không độc ác bằng anh Xà được.

Cứ như vậy, ông ta không thể không để người ngoài bảo vệ hộ tống cho hai đứa con trai của mình.

Nếu đứa con đó là của ông ta… thì tốt biết bao.

Đương nhiên, suy nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Lục Hoa Đào hiểu rất rõ, người nguy hiểm nhất cũng là con rắn độc này.

Lục Hoa Đào chỉ đành giải thích với con trai: “Đây đều là sắp xếp của anh Xà, trước khi ba vụ án cháy nổ liên hoàn xảy ra, anh Xà đã sắp xếp để Giang Thu Trì làm người tiếp ứng vụ cuối cùng. Nếu Dương Bồi và Lữ Văn Triệu làm phản thì Giang Thu Trì sẽ phụ trách bắn chết bọn họ, không để lại nhân chứng sống.”

Lục Thần Chương gật đầu, kế hoạch của anh Xà khá kín kẽ, hai cha con bọn họ đều thấy được.

Chỉ có điều: “Ba, Giang Thu Trì với Nhan Lôi có quan hệ gì? Tại sao anh ta phải cứu cô ta?”

Lục Hoa Đào nói ra một câu khiến người khác kinh ngạc: “Con đừng quên, Giang Thu Trì thích Bạch Tường Tường, mà Nhan Lôi là con gái út nhà họ Bạch!”

Từ xưa đến nay, những người làm đại sự đều không thể sa vào tình ái quyến luyến được.

Lục Hoa Đào cho rằng như vậy, phụ nữ trong mắt ông ta chỉ là con cờ liên hôn mà thôi.

Động chân tình ư? Thật đúng là một trò đùa.

Nhưng không biết Bạch Tường Tường đó đã giở thủ đoạn quyến rũ gì mà khiến nhiều đàn ông thích cô ấy như vậy. Con trai của Lục Hoa Đào là Lục Gia Nhiên nhớ mãi không quên cô ấy, Giang Thu Trì cũng nhớ thương cô ấy, thậm chí ngay cả anh Xà cũng chỉ chung tình với một mình cô ấy.

Cô gái này thật đúng là một hồng nhan gây họa.

Cũng may cô ấy đã chết.

Lục Hoa Đào nghĩ thế này, nếu Bạch Tường Tường không chết thì ông ta vẫn còn phải tính kế xử lý nhà họ Bạch.

Nhưng Bạch Tường Tường chết rồi, ông ta cũng không thể nói cho đứa con trai út của mình biết sự thật được. Nếu Lục Gia Nhiên biết người cha như ông ta mÆ°u tính sau lÆ°ng, từ đó mà ngộ sát đi người vợ chÆ°a cưới mà anh ta yêu tha thiết thì ông ta sợ hai cha con sẽ nảy sinh hiềm khích.

Cho nên, ông ta vẫn luôn giấu đứa con trai út Lục Gia Nhiên về chuyện của anh Xà, chỉ nói cho con lớn Lục Thần Chương.

Hiện giờ, Bạch Tường Tường vẫn còn đang che chở cho Nhan Lôi. Một Giang Thu Trì si mê cô ấy lại chọn phản bội anh Xà!

Điều này khiến Lục Hoa Đào cảm thấy rất tức giận, vì thế ông ta nói: “Anh Xà vẫn luôn hoài nghi có thể Nhan Lôi đã được Giang Thu Trì cứu… Anh Xà phái người giám sát Giang Thu Trì rồi, phát hiện tối nào cậu ta cũng đến làng du lịch Kích Lưu qua đêm, còn đem theo đồ dùng của con gái vào nữa…”

Lục Thần Chương cau mày, anh ta cũng quen biết Giang Thu Trì. Anh Xà luôn nói Giang Thu Trì là một đối tượng hợp tác có thể tin tưởng được, sao thế này? Nhà họ Giang cũng muốn phản bội nhà họ Lục ư?

Lục Thần Chương vẫn không tin: “Có khi nào là Giang Thu Trì đưa tình nhân nào khác vào biệt thự mà không phải Nhan Lôi không?”

“Sẽ không đâu.” Lục Hoa Đào lắc đầu, trong lòng ông ta hiểu rất rõ: “Giang Thu Trì là một người rất nặng tình. Bạch Tường Tường chết nhiều năm như vậy rồi, cậu ta cũng vẫn nhớ mãi không quên cô ta… Về điểm này, Giang Thu Trì giống y như em trai con vậy!”

Lục Thần Chương im lặng. Em trai anh ta Lục Gia Nhiên cũng từng si mê cô cả Bạch Bạch Tường Tường. Nhan Lôi là vật thay thế do Lục Gia Nhiên tìm về, nhưng chưa từng lường trước được bọn họ lại là chị em ruột.

Ngừng một lúc, Lục Hoa Đào thở dài: “Lần này Giang Thu Trì làm vậy đã tỏ rõ muốn làm kẻ địch với nhà họ Lục chúng ta rồi.”

Lục Thần Chương: “…”

Anh ta vẫn muốn thanh minh cho Giang Thu Trì mấy câu, nhưng ngẩng đầu thấy được trong ánh mắt bình tĩnh của ông ta có ẩn chứa sát khí, Lục Thần Chương kìm lại những lời muốn nói.

Cho dù tình cảm cá nhân có tốt hơn đi chăng nữa thì cũng so được với tiền đồ của bản thân mình và gia đình nhà họ Lục. Đây là quy tắc đời người mà ba đã dạy bọn họ.

Lúc này, điện thoại bàn trong nhà đổ chuông.

Lục Hoa Đào đứng dậy đi nghe điện thoại, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Cúp máy, Lục Hoa Đào liền nói với giọng lạnh như băng: “Thần Chương, anh Xà nói rồi, anh ta đã thăm dò được tin tức. Thằng nhóc Giang Thu Trì này muốn đi đường thủy đưa Nhan Lôi ra nước ngoài.”

Lục Thần Chương cảm giác to chuyện rồi, lập tức hỏi: “Vậy chúng ta phải làm thế nào ạ?”

Lục Hoa Đào nói: “Anh Xà muốn chặn đường Giang Thu Trì, nhưng hiện giờ người trong tay anh ta không đủ. Con dốc hết sức giúp anh Xà làm chuyện này đi.” Ngừng một lúc, ông ta còn bổ sung một câu: “Lúc cần thiết, súng đạn có đủ, sau đó ba sẽ dọn dẹp cho.”

Mấy câu ngắn ngủi, ông ta đã thể hiện ra một luồng khí thế sát phạt quyết đoán.

Chỉ cần là để bảo vệ lợi ích của nhà họ Lục, ai cũng có thể chết. Đây mới là bộ mặt thật của người đứng đầu nhà họ Lục đã oai phong một cõi suốt ba mươi năm, Lục Hoa Đào.

Súng đạn có đủ!

Nhan Quốc Hoa trốn trong tủ giày nghe mà kinh hồn, lẽ nào nhà họ Lục còn liên quan tới buôn bán súng ống đạn dược nữa sao?!

Đúng rồi, khi anh em nhà họ Dư, Trần Lăng Huy và cả Tiêu Văn Đông chạy trốn, trong tay đều có súng. Nói không chừng súng của những thành viên khác trong mười hai con giáp đều do nhà họ Lục cung cấp.

“Vâng.” Lục Thần Chương đáp ứng.

“Ai đó?!” Con trai vừa dứt lời, ông ta đã quát lên một tiếng, đồng thời ánh mắt bắ.n ra ngoài cửa lớn, thật sự là sắc bén vô cùng như chim ưng vậy.

“Là tôi ạ. Ông chủ, cậu cả, chúng tôi đang chơi trốn tìm với cậu chủ nhỏ…” Thím Triệu vội vội vàng vàng đi vào, lúc cô ta tìm cậu chủ nhỏ đã đi qua phòng khách, quên mất ông chủ và cậu cả vẫn còn đang nói chuyện bên trong, kết quả đã làm phiền bọn họ.

Câu nói của ông cụ lại quá bất ngờ khiến người khác không kịp đề phòng, Nhan Quốc Hoa suýt nữa tưởng mình bị lộ rồi, giật mình thon thót.

Đệt, con mẹ nó nằm vùng nhà họ Lục đúng là kíc,h thích, thật sự sánh ngang với năm đó ông nằm vùng bọn buôn m.a túy rồi.

Sự việc không thể chậm trễ, nhân lúc này ông cụ đang hỏi thím Triệu, lực chú ý bị phân tán, Nhan Quốc Hoa nhanh chóng chui từ trong tủ giày ra rồi lại đi ra từ phòng sách, tiện tay nhẹ khép cửa sổ vào, dùng tay áo lau đi dấu chân.

Ông lặng lẽ rẽ ngang, đi một vòng quanh vườn hoa, tiện tay ngắt một bông hoa nhỏ bỏ vào túi áo rồi lại ung dung đĩnh đạc đi vào từ cửa chính phòng khách.

“Thím Triệu! Thím Triệu! Thím thua rồi!” Cậu bé vừa nhảy nhót vừa tỏ vẻ đáng yêu: “Cháu trốn mười phút rồi mà thím cũng không tìm được cháu, ha ha ha! Cháu muốn ăn kẹo m.út!”

“Cậu chủ nhỏ, cậu nghịch quá đi mất.”

Thím Triệu thấy cậu bé đã đi ra mới yên tâm, dắt tay cậu bé muốn rời khỏi.

Nhưng Lục Hoa Đào nghĩ tới chuyện gì đó, đột nhiên hỏi: “Lỗi Lỗi, lúc nãy cháu chơi trốn tìm… trốn ở chỗ nào?”

Lão hồ ly tinh này, sợ Nhan Quốc Hoa nghe được điều gì không nên nghe hay sao?

Cũng may Nhan Quốc Hoa đã sớm có chuẩn bị, giơ tay lên, lấy bông hoa hướng dương nhỏ vừa hái ra rồi chỉ chỉ hồ bơi trước cửa lớn: “Ông nội, cháu vừa trốn ở vườn hoa bên cạnh hồ bơi ấy. Chỗ đó có nhiều hoa đẹp lắm! Ông nội, ông xem bông hoa này có đẹp không?”

“Đẹp, đẹp lắm.” Lúc này Lục Hoa Đào mới yên tâm.

Ông ta thầm nói có phải mình đã quá đa nghi hay không.

Lỗi Lỗi chỉ là một đứa bé năm tuổi mà thôi, ngay cả chữ còn chưa nhận biết được mấy chữ, ông ta hoài nghi đứa bé để làm gì chứ?

Huống hồ gì đứa bé này còn là cháu ruột của ông ta…

Nhưng Nhan Quốc Hoa vừa quay lưng ra khỏi biệt thự thì đã bắt đầu làm nũng với bảo mẫu.

“Cháu muốn ăn đồ ngọt! Đồ ngọt của tiệm lần trước ấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK