Một chiếc du thuyền được đặt tên là “Nữ thần biển cả” chạy qua mặt sông rộng lớn, chậm rãi đi về phía cửa biển.
Giang Thu Trì đứng trước cửa sổ mạn tàu, nơi này là tầng bốn của du thuyền, có thể thu hết toàn bộ màn trời vào mắt.
Nắng chiều rơi xuống, ánh nắng chiều đỏ rực phản chiếu bầu trời bao la thành một khoảng đại dương màu hoa hồng, vô số đám mây phản chiếu trong biển hoa hồng này, nhẹ nhàng trôi đi theo gió.
Trong đầu Giang Thu Trì nghĩ đến một chuyện, ngón tay lơ đãng xoa túi áo, rút ra một điếu thuốc lá, rồi dùng bật lửa châm.
Anh ta híp mắt, từ từ phả ra một luồng khói, chợt nhớ tới trong phòng này còn có con gái, thế là anh ta dập tắt đầu thuốc, đặt tàn thuốc còn lại ở trong gạt tàn thuốc thủy tinh.
Ánh đèn nê ông ban đêm mới lên, anh ta đang nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp anh Xà.
Đó là lúc anh ta 8 tuổi, lần đầu tiên đi theo chị cả nhà họ Bạch 14 tuổi đến trại trẻ mồ côi làm từ thiện.
Trên đường, Bạch Tường Tường luôn nhắc tới người đó với anh ta: “Em trai Tiểu Trì, hôm nay chị giới thiệu cho em người bạn tốt nhất của chị, biệt danh của cậu ấy là Xà, em phải gọi cậu ấy là anh nhé.”
Lúc đến trại trẻ mồ côi, đúng lúc là buổi trưa. Lần lượt có trẻ con đi ra từ trong “Ngôi nhà hy vọng” đó, một chiếc bàn hai bên dài, có mười mấy đứa trẻ lớn nhỏ khác nhau ngồi đó, bữa trưa của họ là cơm và cải trắng thịt luộc.
Vóc người của mỗi đứa bé đều nhỏ gầy, trong ánh mắt của họ viết một kiểu đau buồn khác.
Đó là lần đầu tiên anh ta tiếp xúc với các bạn cùng lứa tuổi ở tầng dưới chót của xã hội, Bạch Tường Tường nói với anh ta: “Những đứa bé này đều là trẻ mồ côi rất đáng thương, họ không có ba không có mẹ, bác Lục mở trại trẻ mồ côi này, họ mới có miếng ăn.”
Ăn cơm trưa xong, bọn nhỏ chạy đi chơi đùa. Dường như chị Bạch đang nóng nảy tìm ai đó, cô ấy hỏi viện trưởng của trại trẻ mồ côi, viện trưởng nói: “Cháu nói đứa bé đó à? Thằng nhóc không chịu ăn cơm với người khác, tự chạy đến nhà thờ đọc sách rồi.”
Thế là chị Bạch dắt tay anh ta, đi ra ngoài trại trẻ mồ côi, đi tìm “người bạn tốt nhất” trong miệng cô ấy, Tiểu Xà.
Anh ta còn nhớ con đường mòn đó, xung quanh là nhà ngang yên tĩnh, hoàng hôn trút xuống, thu lại một sợi ráng màu cuối cùng.
Nghe thấy phía trước có động tĩnh, chị Bạch lo lắng chạy mấy bước, ánh mắt của anh ta lướt qua đỉnh tháp nhọn của nhà thờ, nhìn về đầu hẻm phía trước.
Ngay tại lúc đó, lần đầu tiên anh ta gặp được anh Xà.
Lúc ấy, anh Xà lớn bằng chị cả nhà họ Bạch, còn là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Chị Bạch gọi tên anh ta, thiếu niên này lại coi như gió bên tai, anh ta xỏ tay vào túi quần rộng thùng thình, trong mắt viết đầy chữ bướng bỉnh và lạnh lùng.
Lúc này, họ mới chú ý tới phía trước có một đám thiếu niên vây quanh anh ta.
Trên người những đứa bé nghịch ngợm này đều có ý xấu nguyên thủy nhất, họ vừa ném đá vừa mắng: “Thằng què!” “Khác người!” “Tao nghe nói mẹ mày là người điên, bị người ta cưỡ.ng bức mới sinh ra mày!” “Ha ha, ông ngoại mày cũng không cần mày!”
Bạch Tường Tường đi lên, cô muốn ngăn cản đám đứa trẻ nghịch ngợm này ức hiếp anh ta. Nhưng trong tay cô ấy không có vũ khí, rất nhanh mục tiêu công kích của đám trẻ nghịch ngợm này chuyển thành cô ấy: “Bọn tao dạy dỗ người què này, liên quan quái gì đến mày!” “Con nhỏ xấu xa, cút sang một bên!”
Lúc ấy Giang Thu Trì chỉ có tám tuổi, lần đầu tiên chứng kiến nhiều người tới bao vây thế này, cũng sợ hãi khóc lóc. Chị Bạch cũng không biết làm sao, nắm chặt tay của anh ta, lui từng bước về phía sau.
Lúc họ đang liên tục thối lui, thì chợt nghe thấy một tiếng hét tức giận “Dừng tay!”. Sau đó, thiếu niên què chân đó cầm một cục gạch lên, ném tới, đập trúng ngay đứa trẻ dẫn đầu.
Máu bắt đầu chảy xuống, đỏ hơn cả máu dư.
Tất cả mọi người đều bị chuyện xảy ra bất ngờ này dọa sợ hết hồn.
Ở trong mắt thiếu niên, gây gổ là một chuyện, nhưng dám cầm gạch lên ném người ta, là một loại can đảm khác.
Thiếu niên có biệt danh là Xà đánh người xong, còn nhổ nước miếng, lạnh lùng nói: “Nếu chúng mày đánh cô ấy nữa, vậy tiếp theo tao sẽ giết mỗi người chúng mày, tao nói được là làm được!”
Lúc nói lời này, trong mắt của anh ta dính một tầng máu, cứ như chuẩn bị liều mạng bất cứ lúc nào. Những đứa trẻ còn lại, thì bị dọa đến mức không dám nhúc nhích.
Chị Bạch mới phản ứng được, cô ấy vội gọi xe cứu thương.
Còn anh Tiểu Xà đánh người đó, sau khi anh ta về trại trẻ mồ côi, bị viện trưởng dùng roi da đánh một trận.
Chị Bạch bèn ở một bên xin viện trưởng bỏ qua cho anh ta: “Bác viện trưởng, cậu ấy chỉ là muốn giải vây cho cháu, cậu ấy sốt ruột mới ra tay hơi ác, tuyệt đối không phải cố ý!”
“Bạch Tường Tường, không cần cậu quan tâm!” Anh Tiểu Xà thì mang vẻ mặt đầy lạnh nhạt, hình như không chịu ơn.
Chị Bạch thở dài, nhẹ nhàng khuyên giải: “Tiểu Xà, đánh nhau không giải quyết được vấn đề, lần sau cậu không thể làm vậy nữa. Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện.”
“Ngây thơ!” Thiếu niên nâng cằm lên, trong mắt toàn là ghét bỏ: “Bạch Tường Tường, tôi từng nói chúng ta không phải người cùng đường, cậu là cô chủ lớn nhà họ Bạch, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi trong trại trẻ mồ côi! Sau này cậu đừng tới tìm tôi nữa!”
“Không, tôi sẽ tới tìm cậu!”
Chị Bạch bướng bỉnh nói, cô ấy như bị anh ta đầu độc.
Thiếu niên và thiếu nữ đều là người ngang bướng, lúc họ gây gổ, trong mắt đều có bóng dáng của đối phương.
Mà Giang Thu Trì, chỉ là em trai nhà họ Giang không thể làm gì ở phía sau Bạch Tường Tường, giống như một nhân chứng để bài trí.
Ngày đó, anh ta cũng biết, cho dù mình thích Bạch Tường Tường thế nào đi nữa, cũng không bằng vị trí của thiếu niên này trong lòng chị Bạch.
Chị cả nhà họ Bạch, thích thiếu niên có biệt danh là Xà đó.
***
Sau đó, khi anh ta gặp lại thiếu niên có biệt danh là Xà này đã là bảy năm sau.
Lúc đó, Bạch Tường Tường 21 tuổi, dựa theo hiệp thương của hai nhà Bạch Lục, cô ấy đã đính hôn với Lục Gia Nhiên. Mà khi đó thiếu niên lạnh lùng phản nghịch, cũng lớn lên thành một đứa con cưng của trời có lý lịch chói lọi.
Đó là sau một buổi trưa, ánh mặt trời rất rực rỡ. Bạch Tường Tường tới nhà anh ta làm gia sư, nói: “Tiểu Trì, chị quen một người bạn rất giỏi toán, khi em còn bé cũng đã gặp cậu ấy một lần. Lần sau, chị đưa cậu ấy đến bổ túc môn Toán cho em!”
Anh ta hoàn toàn thất vọng: “Là ai ạ?”
“Chính là anh trai nhỏ em từng gặp ở trại trẻ mồ côi trước đây, biệt danh của cậu ấy là Xà!” Bạch Tường Tường cười híp mắt nói: “Bây giờ cậu ấy lợi hại lắm, hàng năm đều lấy được học bổng quốc gia…”
Hình như nhắc tới người này, trên mặt cô ấy mới có thể nở nụ cười chân thật nhất, đó là sự cởi mở mà lúc cô ấy đối mặt với Lục Gia Nhiên, cũng chưa từng từng có.
Sau đó, dưới sự giới thiệu của Bạch Tường Tường, anh ta lại gặp anh Xà.
Lúc đó, anh Xà đã trưởng thành, anh ta lên đại học, thành tích học tập vô cùng tốt, anh ta đã có chút tiếng tăm, đã không còn là thiếu niên phản nghịch cầm cục gạch đó nữa.
Lúc đang cười nói, gương mặt tuấn tú của anh ta hiện ra một phong cách nho nhã của người có học. Bạch Tường Tường luôn mỉm cười nhìn anh ta, trên gương mặt tươi cười có hiện lên màu đỏ hây hây.
Dường như anh Xà nhận ra được ánh mắt của cô ấy, anh ta hơi thấp giọng hỏi: “Tường Tường, cậu nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có gì sao?”
“Không có không có!” Bạch Tường Tường cúi đầu.
Bình thường cô ấy là cô chủ lớn nhà họ Bạch lịch sự đoan trang, chỉ có ở trước mặt người đàn ông này, cô ấy mới có thể bày ra một vẻ cô gái nhỏ hồn nhiên thẹn thùng.
Anh Xà thu lại ánh mắt, anh ta nhìn không hiểu tâm trạng của cô.
Mà Giang Thu Trì, trước sau là người bên cạnh chứng kiến tình cảm của hai người họ, lại hiểu hơn ai hết.
Mỗi lần nghĩ tới đây, tình cảm không tự chủ, những tâm trạng vừa mập mờ khó hiểu vừa kìm nén lại cuồn cuộn kéo đến.
Chính là vì trong mắt Bạch Tường Tường đã sớm có anh Tiểu Xà của mình, cô ấy không nhìn thấy tình cảm yêu mến của đàn ông khác, bao gồm sự thầm mến tha thiết của anh ta, kể cả sự cố gắng lấy lòng của Lục Gia Nhiên.
Nhưng mà biết thì sao?
Bạch Tường Tường thích con rắn đó, từ nhỏ đã thích.
Mà anh ta thích chị cả nhà họ Bạch, cũng thầm mến suốt tám năm.
Sau đó, anh ta cũng bị lời nói của anh Xà thu hút, chơi chung với anh Xà.
Cuối cùng, anh ta đi với anh Xà vào trong bóng tối, đúc Thuyền cứu nạn Noah với anh ta, lái về phía đập nước trong đêm tối.
Trận lũ lụt đó, họ bắt tay giết cô ấy.
***
Vào ban đêm.
Khi Nhan Lôi mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Điều hòa cách đó không xa sáng đèn, gió lạnh thổi lên, nhiệt độ của cả căn phòng không vượt qua 23 độ.
Cô mơ màng quan sát xung quanh, trong đầu dần tỉnh táo, tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì?!
Ánh trăng đang chiếu vào qua một chiếc cửa sổ thủy tinh. Nhưng nơi còn lại trong phòng, có một màu đen như mực, thật sự là giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
“Cô tỉnh rồi.”
Trong bóng tối vang lên giọng nói của một người con trai.
Đậu má! Đây là tình huống gì?
Cô giật mình, chất vấn: “Anh là ai? Sao anh ở trong phòng của tôi?!”
Giang Thu Trì cất suy nghĩ, anh ta đứng dậy bật đèn, lúc này Nhan Lôi mới thấy rõ anh ta, Giang Thu Trì ăn mặc chỉnh tề, trên mặt mang vẻ lo lắng.
Nhan Lôi nhìn lại người mình, quần áo hoàn hảo, vẫn là chiếc váy mặc lúc ăn cơm hôm qua.
Bây giờ cô mới thở phào, lại động đậy tay chân, mới phát hiện mình bị hai dây trói trên giường.
Cô ngẫm nghĩ, dựa vào bản năng hô: “Cứu mạng.”
Giang Thu Trì nhắc nhở: “Chiếc du thuyền này được tôi bao rồi, cô la rách cổ họng cũng vô ích.”
Những lời này, nghe thật sự giống lời thoại của tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết.
Nhan Lôi không nói lên lời: “Giang Thu Trì, rốt cuộc anh muốn làm gì tôi?” Im lặng một lúc, cô lập tức tuyên bố: “Tôi nói cho anh biết, thứ nhất, tôi tuyệt đối sẽ không làm thế thân của Bạch Tường Tường. Thứ hai, tôi đã có chồng, từ đầu tới cuối tôi chỉ thích một mình anh ấy… anh cũng đừng mong cưỡng ép tôi!”
Giang Thu Trì mỉm cười, Nhan Lôi nghĩ đi đâu vậy? Anh ta ngồi bên giường của cô, giải thích: “Tôi không muốn làm gì cô, tôi chỉ muốn đưa cô xuất ngoại, né tránh tầm mắt của anh Xà.”
Nhan Lôi không hiểu hỏi: “Vậy anh khiến tôi hôn mê để làm gì?”
Giang Thu Trì ra vẻ thông thạo nói: “Cách đưa cô vào thuyền có hơi vô nhân đạo, tôi sợ cô ở trong va-li sẽ kêu thành tiếng, kéo đến phiền phức không cần thiết nên đành phải làm vậy.”
Nhan Lôi đau đầu: “Giang Thu Trì, anh thật sự định đưa tôi ra nước ngoài?!”
“Tôi chưa từng làm trò đùa.” Từ trước đến nay anh ta nói được là làm được, lại nói với cô: “Tối nay, chiếc thuyền này có thể sẽ đến cảng biển… Chưa tới nửa tháng, tôi sẽ đưa cô đến đảo nhỏ ở New Zealand. Đến lúc đó, tôi sẽ không trói cô nữa, cô có thể tự do hoạt động trên đảo nhỏ.”
“Đậu má!”
Nhốt chơi à!
Nhan Lôi vừa sốt ruột vừa tức giận.
Trời ơi đất hỡi!
Thiên linh linh địa linh linh, mau có người chạy tới cứu cô đi!
Có lẽ là ông trời nghe thấy tiếng lòng của cô, bỗng nhiên có người tới gõ cửa. Sắc mặt của Giang Thu Trì ngây ra, xoay người đứng lên, anh ta vô cùng cảnh giác mà hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
“Chào anh, đây là trà hồng bào và sô-cô-la đen mà du thuyền chúng tôi tặng cho anh…” Bên ngoài vang lên một giọng nữ ngọt ngào.
Giang Thu Trì nhìn qua mắt mèo, người đến là nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp, chắc là nhân viên làm việc của du thuyền.
“Đặt đồ ở bên ngoài, cô đi đi.” Giang Thu Trì không khách sáo mà nói.
“Được, thưa anh.”
Nhân viên phục vụ bỏ khay trà xuống, xoay người rời đi, bóng người biến mất trong mắt mèo.
Lúc này Giang Thu Trì mới mở cửa, anh ta nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai mới đưa tay lấy khay trà.
Nhưng giờ phút này, Nhan Lôi chợt nghe một âm thanh vô cùng nhỏ, lạch cạch, hình như là tiếng đạn lên nòng!
Cô theo bản năng buột miệng nói: “Cẩn thận! Đừng động đậy!”
Giang Thu Trì dừng tay lại một giây, bỗng nhiên nhân viên phục vụ lao ra từ góc tường, cô ta giơ tay lên bắn một phát, một viên đạn “vút” cái lướt qua bên tay của anh ta.
Cô nghe thấy Giang Thu Trì mắng một câu “mẹ nó”, câu mắng người thông dụng này lập tức khiến cô ấn tượng sâu sắc.
Khó khăn lắm mới tránh được một phát này, Giang Thu Trì lập tức đóng cửa lại. Mấy tiếng súng liên tiếp vang “đoàng đoàng đoàng”, bảy tám viên đạn điên cuồng tấn công vào cửa. Cánh cửa bằng gỗ lồi ra từng dấu đạn, cuốn lên hàng loạt bụi bặm.
Vẻ mặt Giang Thu Trì sa sầm, anh ta đặt tay lên mép bàn, ấn một cái nút, sau đó lấy ra một chiếc súng lục trong bụng bàn, đây là một chiếc súng lục loại “Chim ưng sa mạc”, là loại súng đặt làm riêng rất lưu hành ở thế kỷ trước. Một băng có tổng cộng chín phát đạn, lần này ra ngoài mang theo tổng cộng chín băng đạn.
“Thả tôi ra, chúng ta cùng nhau trốn!” Nhan Lôi vội la lên, con mẹ nó lại gặp phải phần tử khủ.ng bố nào?!
Giang Thu Trì không có thời gian suy nghĩ, lập tức móc ra một con dao nhỏ ném cho cô, Nhan Lôi nhấc người cầm lấy con dao nhỏ này, trở tay cắt dây thừng, lại cắt đứt dây thừng trên tay.
Nhan Lôi lập tức đi tới sau lưng anh ta, hỏi: “Bên ngoài là ai? Tại sao cô ta muốn khử anh?!”
“Không biết …” Giang Thu Trì thật sự không biết, anh ta chỉ phân tích nói: “Không xuất hiện vệ sĩ nào của nhà tôi, cũng không có ai tới báo. Có thể họ đều bị cô gái cầm súng đó quật ngã rồi… Nhan Lôi, cô cẩn thận chút, thuật bắn súng của đối phương rất chuyên nghiệp, chắc chắn là một sát thủ.”
Đoàng đoàng!
Lúc này, tiếng súng lại vang lên.
Lần này, khóa cửa cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo, rõ ràng cánh cửa này sắp không chịu nổi.
Trong lòng Giang Thu Trì nặng nề, anh ta biết rõ, có thể cử sát thủ như vậy tới tiêu diệt mình… trong cả thành phố, ngoài Lục Hoa Đào đào tạo vũ trang tư nhân nhiều năm qua ra, chắc chắn không có dòng họ thứ hai có lực lượng như vậy.
Anh ta biết, những năm gần đây Lục Hoa Đào làm nhiều trại trẻ mồ côi, nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi không ba không mẹ như vậy, tuyệt đối không phải ông ta muốn từ thiện làm ăn gì đó, mà là muốn chọn người có tài.
Trên thực tế, những trẻ mồ côi đó, đều là tâm phúc mà Lục Hoa Đào đào tạo từ nhỏ.
Lục Hoa Đào chờ sau khi họ lớn lên, lại đưa họ nằm vùng trong các công ty lớn, chuyên ngấm ngầm làm chuyện bẩn thỉu cho nhà họ Lục. Ví dụ như gián điệp thương mại, sát thủ nhà nghề.
Nhưng bây giờ, không phải lúc trêu đùa nhà họ Lục, đến khi tiếng súng dừng lại, Giang Thu Trì bèn dặn dò: “Nhan Lôi, chúng ta lập tức cùng nhau xông ra, cô theo sát tôi!”
“Được!”
Cô cũng không nói lời nào mà cầm dao nhỏ lên.
Lúc này, “ bịch!” một tiếng, khóa cửa rơi xuống.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Giang Thu Trì bỗng kéo cửa, giơ tay lên bắn luôn một phát. Sát thủ nữ xinh đẹp ngoài cửa cũng phản ứng rất nhanh, cô ta lập tức nghiêng người lao đến sau tường tránh né.
Giang Thu Trì thấp giọng hét: “Đi mau!” Sau đó, anh ta lắp thêm một băng đạn, bảo vệ cô rút lui.
Nhan Lôi không hề suy nghĩ, lập tức lao tới cửa thang gần đây, cô leo lên cầu thang, Giang Thu Trì dưới tầng vừa đánh vừa lui.
Kỹ thuật bắn súng của Giang Thu Trì cũng rất tốt, có một lần, anh ta và Trần Bạc Vũ thi bắn bia cũng không hề kém. Bây giờ dựa vào chiếc chim ưng sa mạc này, anh ta bình tĩnh chuyên nghiệp đấu súng với sát thủ nữ, gắng gượng ép đối phương trốn trong góc.
Một lần bắn xong chín phát đạn, Giang Thu Trì cũng rút lui đến cửa cầu thang, anh ta đổi một băng đạn, ánh mắt nhìn chăm chú vào góc tường đó, đến khi sát thủ nữ ló đầu, anh ta đã đổi xong băng đạn, lại bắn một viên ra.
Phát đạn này đánh trúng đối phương, anh ta nghe thấy sát thủ nữ đó phát ra một tiếng hét thảm.
Nhân lúc khoảng trống này, Giang Thu Trì xoay người, cùng đi lên boong thuyền với cô.
Nhưng họ vừa lên boong thuyền, Nhan Lôi đã phát hiện, trên boong thuyền còn có một sát thủ nam ở đó.
Cô vừa vòng qua một cửa chống cháy, một viên đạn bay qua gò má. Trong giây phút sống chết, Nhan Lôi không kịp phản ứng, Giang Thu Trì đột nhiên kéo cô ra sau, cô mới tránh được viên đạn này, không có bể đầu.
Giang Thu Trì lập tức che chở ở trước người cô, giơ tay lên cũng bắn một phát súng về người đàn ông trên boong, ép người đàn ông núp ở sau tường.
“Đi!” Giang Thu Trì hét nhẹ một câu, Nhan Lôi chạy mấy bước, lập tức trốn sau một bức tường.
Nói thật, cô rất muốn nói đùa. Không phải chiếc du thuyền này bị nhà họ Giang bao rồi sao? Vậy những sát thủ này là món đồ chơi gì? Sao họ ai cũng có súng chứ?
Cho nên nói, con mẹ nó đây thật sự là một quyển tiểu thuyết thế giới ngược máu chó. Là nhân vật phản diện nào cũng có súng!
Nghĩ về lệnh cấm súng ban bố nghiêm ngặt của nước ta đi! Trong truyện này chỉ là một tấm giấy vụn!
Đậu má! Cô cũng rất muốn chửi đổng.
Xã hội hài hòa tốt đẹp, kết quả lại làm súng tràn lan như nước Mỹ.
Lúc này, hai tay súng tập hợp trên boong. Giang Thu Trì lấy một cửa chống cháy làm lá chắn, đấu súng với họ.
Nhan Lôi nhìn xuyên qua một cái lỗ nhỏ trên tường, chỉ thấy sát thủ nam che mặt, không nhìn rõ mặt mày. Mà tay phải của sát thủ nữ bị thương, máu chảy xuống theo cánh tay, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trong sáng trở nên trắng bệch.
Từ kỹ thuật bắn súng của họ cũng có thể thấy được, hai người này không phải người đánh lén trình độ nghiệp dư như Dư Triệu Phi, họ rất có tư cách nghề nghiệp.
Nếu không phải kỹ thuật bắn súng của Giang Thu Trì rất tốt, thì họ thậm chí sẽ không có cơ hội lên boong thuyền!
Lúc này, sát thủ nam dừng tấn công, thản nhiên nói: “Anh Giang, anh Xà chỉ cần anh giao Nhan Lôi ra, anh ấy sẽ không trách lỗi lầm của anh.”
Những lời này giống như nói rõ lai lịch họ là người mà anh Xà phái tới.
Lúc nói chuyện, người đàn ông một tay giơ súng, một tay khác lấy ra một băng đạn đầy.
Ở trong lòng bàn tay của anh ta, viên đạn vàng óng va chạm nhau, leng keng leng keng, giống như từng bùa đòi mạng của ma quỷ.
Đây là đối phương đang khoe khoang sức mạnh với họ, đối phó hai con cá sa lưới như hai người, đủ đạn!
Trên mặt Nhan Lôi co rúm, quả nhiên đối phương tới vì mình. Nói như vậy, anh Xà tức giận mình ngăn cản kế hoạch nổ tung đập nước của anh ta, cho nên tới báo thù trước sao?
Giang Thu Trì trốn sau cửa chống cháy, anh ta đáp lại: “Nếu tôi không muốn giao cô ấy ra thì sao?”
“Anh Xà không muốn xích mích với anh.” Trong giọng nói của người đàn ông đầy sát ý, như cười khẩy nói: “Anh Giang, anh nên biết anh Xà sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội. Cho dù là người bạn hợp tác như anh, cũng không được phép phản bội anh ta!”
“…”
Giang Thu Trì im lặng, anh ta biết lời này là thật, anh Xà căm ghét kẻ phản bội nhất.
Mà trong lòng Nhan Lôi xao động, sao giọng nói của người đàn ông che mặt… có hơi quen nhỉ? Nhưng cô tạm thời không nhớ nổi từng nghe giọng nói này ở đâu.
Lúc này, sát thủ nữ bị thương cao giọng kêu: “Đại ca, đừng nói nhảm với anh ta! Nếu Giang Thu Trì không giao Nhan Lôi ra, vậy chúng ta g.iết c.hết anh ta luôn!”
“Cô đừng làm việc lỗ m.ãng.” Người đàn ông nói: “Nhất định phải bắt sống Giang Thu Trì, anh Xà muốn đích thân xét xử anh ta.”
“Nhưng mà anh ta nổ súng bắn tôi bị thương!” Cô gái oán giận nói, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhăn nhó thành một đống.
Tay của cô ta vẫn đang liên tục chảy máu, với một sát thủ mà nói, tay không ổn định thì chẳng khác nào không thể dựa vào nghề nghiệp kiếm ăn.
“Anh Xà sẽ chữa khỏi cho cô, cô đừng làm liều!” Người đàn ông bỏ lại một câu như vậy, rồi chuyên chú đứng song song với Giang Thu Trì.
Vào lúc này, Giang Thu Trì đã dời từ sau cửa chống cháy đến bên cạnh cô, Nhan Lôi tiến tới, ghé vào bên tai anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo anh định làm gì?”
Giang Thu Trì lời ít ý nhiều: “Tôi còn lại chín phát đạn, chờ lát nữa tôi nổ súng che chở cô, cô nhân cơ hội nhảy xuống nước. Nơi này cách bờ khoảng hai cây số, cô bơi đi bên bờ!”
Giọng nói của anh ta rất nặng nề, chắc chắn không phải giọng điệu của cậu ấm lúc thường, mà càng thêm kiên quyết đanh thép, ung dung bình tĩnh.
Nhan Lôi gật đầu, bây giờ cô cũng chỉ có thể tin tưởng anh ta một lần.
Lúc này, Giang Thu Trì làm một động tác tay chuẩn bị với cô, Nhan Lôi cong người, chuẩn bị xuất phát.
Một giây tiếp theo, Giang Thu Trì nghiêng người sang, giơ tay bắn một phát súng về vị trí của đối phương, hai sát thủ lập tức lùi về sau tường né tránh.
Chính là bây giờ!
Nhan Lôi lập tức xông ra ngoài,
Tiếp đó, sau lưng cô vang lên nhiều tiếng đạn hơn.
Tiếng vang “đoàng đoàng đoàng”, điếc tai như tiếng sấm, cô vốn không dám quay đầu nhìn.
Đoạn đường này chỉ có hơn một trăm mét, nhưng mà trong mắt cô, thật sự đằng đẵng giống như chạy qua nửa đời. Lỡ một bước, cũng có thể mất mạng.
Thật vất vả, cuối cùng cô cũng chạy tới bên cạnh boong thuyền, quả quyết dứt khoát mà nhảy ùm vào nước.
Lúc này, sát thủ nữ đó mới phản ứng được, vội la lên: “Đại ca, Nhan Lôi đó nhảy nước chạy trốn!”
Người đàn ông dặn dò: “Cô đi xuống lái thuyền đuổi theo, cô ta không chạy được bao xa.”
“Được!” Cô gái lập tức xoay người đi, nhưng cô ta đi chưa được mấy bước thì dừng lại.
Chỉ thấy mặt sông cách không xa, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm mười mấy chiếc thuyền xung kích. Đều là thuyền xung kích chống đạn của cảnh sát, đang lần mò màn đêm đánh tạt sườn về phía du thuyền của họ.
“Đại ca! Có cảnh sát tới!” Sát thủ nữ hoảng sợ nói, những cảnh sát này tới cũng quá nhanh!
“Đáng chết!”
Sát thủ nam nhìn mặt sông, chửi một câu, thuyền xung kích của họ chưa chắc có thể chạy qua thuyền xung kích của cảnh sát!
Bây giờ, anh ta không có tâm trạng để ý Nhan Lôi đã nhảy xuống, đành phải nhắm họng súng ngay Giang Thu Trì, bắn một băng đạn về phía chân anh ta. Trong tay Giang Thu Trì đã không còn đạn, anh ta theo tiếng ngã xuống đất, cũng không đứng lên nổi nữa.
Người đàn ông lạnh như băng nói: “Anh Giang, để cô Nhan chạy, anh phải tự đi nói rõ với anh Xà!”
Nói xong, gã ta và sát thủ nữ một trái một phải nhấc Giang Thu Trì bị thương lên, đi xuống từ đuôi thuyền, dưới thuyền có một chiếc thuyền xung kích khác đang tiếp viện họ.
Sau đó, họ nghênh ngang rời đi, biến mất trong màn đêm …
***
Bên kia.
Sau khi nhảy xuống nước, Nhan Lôi bèn ra sức bơi về phía trước.
Tư thế vào nước của cô không đúng lắm, vì vậy sặc mấy ngụm nước sông. Cũng may hai sát thủ đó không đuổi tới.
Gió lạnh mùa thu thổi qua, cô rét đến run lẩy bẩy, ngẩng đầu nhìn, sau đó con ngươi phóng to, bên trong chiếu đèn đuốc của muôn nhà ở bên bờ, nhưng trông rất xa không với tới.
Lúc này, cô nghe thấy một tiếng động cơ, nhìn ra phía sau, mấy chiếc thuyền xung kích đang chạy tới hướng này.
Bởi vì ánh sáng quá mờ, cô không phân biệt được người tới là địch hay là bạn, cô cho rằng đồng bọn của sát thủ đến, lập tức nín thở chìm xuống, đồng thời liều mạng chèo tay chân.
Nhưng lúc này, trong gió truyền đến một tiếng kêu gào: “Lôi Lôi!”
Cô nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Đây… Đây là! Là anh! Anh, Trần Bạc Vũ, cuối cùng anh cũng tới cứu mình rồi hức hức hức!
Rất nhanh, thuyền xung kích đến bên cạnh cô.
Ánh đèn chiếu sáng gương mặt nhau, quả thật là anh!
Nhan Lôi thiếu chút nữa thì khóc.
Cô thật sự rất nhớ anh, thà đây là một giấc mơ, cũng không muốn tỉnh lại là không thể thấy anh.
Trên mặt Trần Bạc Vũ đều là vẻ lo lắng, anh đưa tay ra, nắm cánh tay của cô. Nhan Lôi chạm đến tay của anh, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của anh nóng rực, nhưng cô thử leo, tác dụng của thuốc chưa hết, cô cũng không có sức leo lên.
Trần Bạc Vũ nhanh chóng nhận ra điều này, anh lập tức nhảy xuống, bơi đến bên cạnh cô, dùng cánh tay nâng eo của Nhan Lôi, ôm người cô, nhẹ nhàng nâng lên, lại để hai cảnh sát kéo cô lên thuyền.
Cuối cùng cũng cứu được cô!
Đến trên thuyền, Trần Bạc Vũ ôm chặt lấy cô.
Sống sót sau tai nạn, ôm nhau không nói gì, chỉ có tiếng tim đập sợ hãi của anh gần trong gang tấc.
Từng tiếng từng tiếng, nặng nề hơn bất cứ thứ gì, mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì.
Cô nghe thấy anh run rẩy nói bên tai: “Lôi Lôi, từ nay về sau, em đừng rời xa anh nữa.”