Bên ngoài thành Tứ Quý, trong một khu rừng rầm, Tiêu Dật gấp gáp chạy đi. Không bao lâu sau, bóng dáng của hắn bắt đầu lảo đảo, suýt chút nữa đã đứng không vững, ngừng lại. "Phụt." Tiêu Dật phun ra một ngụm máu tươi. Vết thương của hắn sớm đã nghiêm trọng tới mức khó có thể mạnh mẽ chống đỡ. Tùy ý tìm một ngọn núi nhỏ ở gần đó, vung tay lên đánh ra một hang động. Tiêu Dật tiến vào, làm chút che giấu chặn cửa hang lại, sau đó co quắp ngồi dưới đất
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.