"Yên Nhiên." Tiêu Dật gọi một tiếng. Liễu Yên Nhiên rời đi. Cô ấy đã đi rồi, nụ cười buồn thảm tuyệt vọng đó làm Tiêu Dật rùng mình. Bóng lưng đó thực đau buồn cũng thực bất lực. "Ầy." Tiêu Dật thở dài. Lập tức, trong lòng cảm thấy lo lắng. Đám người khi nãy ra tay tàn nhẫn, hiển nhiên không phải loại người hiền lành. Vèo, bóng dáng Tiêu Dật chợt lóe. Không bao lâu sau đã đuổi kịp Liễu Yên Nhiên vừa rời đi. "Yên Nhiên, ngươi định đi đâu vậy?" Tiêu Dật hỏi. "Về gia tộc." Liễu Yên Nhiên không mặn không nhạt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.