Bóng đêm mênh mông, gió lạnh đìu hiu. Một bóng người ẩn ở bên trong, nhanh chóng chạy đi. Bóng người này chính là Tiêu Dật. Gương mặt non nớt lộ ra nét đẹp trai, vốn có chút lười biếng nhưng hiện giờ chẳng còn sót lại chút nào, chỉ còn trán đầy kiên định và chín chắn. Ánh trắng ở thành Tử Vân rất sáng; bóng đêm của thành Tử Vân bao la mờ mịt như mực như họa. Nhưng Tiêu Dật không có tâm trạng quan sát, ở phương xa có người đang chờ hắn. Hắn phải đuổi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.