Mục lục
Hồn Đế Võ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh mạch chính thứ ba và thứ tư đã được luyện hóa.

Tiêu Dật lập tức thúc giục võ hồn Băng Loan Kiếm và Khống Hỏa Thú trong cơ thể hấp thu linh khí trời đất.

Linh khí mênh mông cuồn cuộn như cơn sóng lớn ập tới, nhanh chóng bổ sung hai kinh mạch chính vừa mới luyện hóa xong.

Hơn nửa canh giờ sau, kinh mạch chính thứ ba và thứ tư được linh khí lấp đầy, cũng tức là hắn đã hoàn toàn củng cố tu vi, đạt tới Hậu Thiên bậc bốn.

Khó khăn nhất khi tu luyện cảnh giới Hậu Thiên chính là luyện hóa kinh mạch chính. Bên trong kinh mạch chính bị tạp chất tắc nghẽn rất nghiêm trọng, cần phải dựa vào một lượng chân khí khổng lồ để đánh thông và cọ rửa.

Dựa theo tốc độ tu luyện hằng ngày, nếu muốn cọ rửa hoàn toàn một kinh mạch chính thì cần ít nhất là mấy năm, thậm chí càng lâu hơn nữa.

Đương nhiên Tiêu Dật có được võ hồn màu tím, cho dù không có quả yêu huyết viêm tâm thì tốc độ cọ rửa kinh mạch chính của hắn cũng sẽ nhanh hơn những võ giả khác rất nhiều lần.

Giống như chấp sự Tiêu gia, mười năm cũng khó có được một lần đột phá tu vi.

Nhưng nếu là Tiêu Dật, đừng nói mười năm luyện hóa một kinh mạch chính, chỉ sợ chỉ vài năm đã có thể đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên rồi, đây chính là chỗ kinh khủng của võ hồn màu tím.

Chỉ là hiện giờ có quả yêu huyết viêm tâm thì có thể giảm đi không ít phiền phức.

Lúc Tiêu Dật chuẩn bị nuốt quả yêu huyết viêm tâm thứ hai thì ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa 'cốc cốc'.

Tiếng vang chỉ xuất hiện một lần, sau đó không gõ tiếp nữa.

Tiêu Dật đứng dậy mở cửa, phát hiện đứng bên ngoài là Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão.

Hai vị trưởng lão cũng coi như có lòng, đoán được Tiêu Dật có lẽ đang tu luyện nên chỉ gõ cửa một lần.

Trong quá trình tu luyện rất kỵ quấy rối, nếu là trong quá trình đột phá bị quấy rối nghiêm trọng thì có thể sẽ gặp phải tình huống bị phản phệ dẫn tới bị thương nặng.

Hai vị trưởng lão cũng sợ xuất hiện tình huống này, vì thế chỉ gõ một lần, nếu Tiêu Dật rảnh tự nhiên sẽ mở cửa, nếu không mở cửa chứng tỏ Tiêu Dật đang ở giai đoạn quan trọng, bọn họ sẽ lập tức rời đi.

"Hai vị trưởng lão, có việc gì à?" Tiêu Dật nhàn nhạt hỏi.

"Cái đó... ha ha." Lục trưởng lão cười khan nói: "Nếu ta đoán không sai, ngươi đang dùng quả yêu huyết viêm tâm để đột phá tu vi đúng không?"

"Ừm." Tiêu Dật gật đầu, lạnh nhạt hỏi: "Sao thế? Trong tộc còn con cháu nào có đan điền bị hủy cần ta cứu à?"

"Không phải, đương nhiên nhiên không phải." Lục trưởng lão vội vàng xua tay.

Tứ trưởng lão cười nói: "Thằng nhóc, đang hờn dỗi bọn ta à. Đừng có nhỏ mọn như vậy, bọn ta tới tặng đồ."

"Tặng đồ?" Tiêu Dật có chút nghi hoặc.

Hai vị trưởng lão từ trong lòng lấy ra hai chiếc bình ngọc đưa qua cho Tiêu Dật.

Tứ trưởng lão cười nói: "Hai bình này là Tiên Thiên Đan, mỗi bình năm viên; hai bình này là Hậu Thiên Đan, mỗi bình mười lăm viên. Nhóc con, đừng có chê ít, dù sao nơi này cũng là dãy núi Vẫn Tinh, cần phải giữ lại một chút cho chính mình tu luyện hằng ngày."

"Uii." Tiêu Dật hít sâu một hơi, hai vị trưởng lão ra tay cũng lớn quá đi.

Bốn bình đan dược này cộng lại thì giá trị ít nhất cũng phải hơn mười ngàn lượng.

"Hai vị trưởng lão có ý gì?" Tiêu Dật nhận bình ngọc, hỏi.

Tứ trưởng lão nói: "Ngươi đã quên công hiệu của quả yêu huyết viêm tâm à? Nó có thể luyện hóa kinh mạch chính, đốt cháy tạp chất, lúc này dùng đan dược để tránh lo lắng về sau. Bọn ta với tư cách là trưởng bối, có thể giúp ngươi đương nhiên sẽ giúp."

Lục trưởng lão bĩu môi: "Nhóc con, lão Tứ sợ ngươi bực bội bọn ta, sau này lên làm gia chủ sẽ gây sức ép với hắn."

Tứ trưởng lão tức giận trừng mắt nhìn Lục trưởng lão, nói: "Lục trưởng lão, ngươi không nói lời nào cũng đâu có ai bảo ngươi câm điếc."

...

Tứ trưởng lão đưa dược xong cũng không ở lại lâu, tránh quấy rối Tiêu Dật tu luyện.

Tiêu Dật trở về phòng, tiếp tục tu luyện.

Hắn vốn định dùng quả yêu huyết viêm tâm thứ hai, lúc này liền sẵn tiện dùng luôn đan dược.

Thường ngày khi dùng đan dược sẽ có tạp chất lưu lại trong người, không thể dùng liên tục. Nhưng công hiệu của quả yêu huyết viêm tâm là đốt cháy tạp chất, tự nhiên sẽ tránh được nỗi lo này.

Quan trọng nhất là chuyện này không hề ảnh hưởng tới hiệu quả luyện hóa kinh mạch chính, chỉ là trong quá trình đốt cháy tạp chất trong kinh mạch chính sẵn tiện đốt luôn tạp chất của đan dược thôi.

Có điều Tiêu Dật vốn không có nhiều đan dược lắm, vì thế lúc dùng quả yêu huyết viêm tâm đầu tiên đã không dùng đan dược.

Quả thức nhất tương đương thử nghiệm hiệu quả luyện hóa kinh mạch chính.

Nghĩ xong, hắn lấy số đan dược trong túi càn khôn mà mình đã mang tới trước đó.

Tính cả phần Ngũ trưởng lão đã 'tặng', giết chết ba vị chấp sự Mộ Dung gia và năm ngày trước lấy được túi càn khôn từ người Mộ Dung Thiên Quân. Tổng cộng có ba viên Tiên Thiên Đan, bốn mươi viên Hậu Thiên Đan.

Cộng thêm số hai vị trưởng lão vừa đưa thì tổng cộng mười ba viên Tiên Thiên Đan, bảy mươi viên Hậu Thiên Đan.

Tiêu Dật không chút do dự dùng quả yêu huyết viêm tâm thứ hai.

Sức mạnh kỳ dị một lần nữa xuất hiện trong cơ thể, đốt cháy tạp chất trong kinh mạch chính.

Cùng thời gian đó, Tiêu Dật bắt đầu ăn từng ngụm đan dược.

Tạp chất của đan dược bị sức mạnh kỳ bí đó thiêu hủy, đan dược hóa thành sức mạnh thuần khiết.

Tiêu Dật cảm nhận được cảm giác này giống hệt với khi dùng Cửu Chuyển Luyện Thể Đan, hoàn toàn là sức mạnh thuần khiết; chẳng qua hiện giờ phẩm cấp của đan dược cao hơn, số lượng cũng nhiều hơn.

Luồng sức mạnh khổng lồ lại thuần khiết này được Tiêu Dật dùng làm dư chấn cọ rửa một kinh mạch chính khác.

Sau khi cả quả yêu huyết viêm tâm được dùng xong, tất cả đan dược cũng được tiêu hóa hết, cũng là chuyện mấy canh giờ sau đó.

Màn đêm buông xuống, Tiêu Dật mới ngừng tu luyện, cảm nhận được chân khí mênh mông cuồn cuộn trong cơ thể mình mà cảm thấy cực kỳ tự hào.

"Rốt cuộc cũng luyện hóa được bốn kinh mạch chính, để tu vi của mình đạt tới Hậu Thiên bậc tám, nếu gặp lại Mộ Dung Thiên Quân, mình chỉ cần tát một cái là có thể phế hắn."

"Cho dù gặp phải võ giả Tiên Thiên, có lẽ cũng có thể quyết chiến một trận." Trên mặt Tiêu Dật tràn đầy ý chí chiến đấu.

Quả yêu huyết viêm tâm thứ hai tương tự cũng giúp hắn luyện hóa hai kinh mạch chính.

Mà mười ba viên Tiên Thiên Đan, bảy mươi viên Hậu Thiên Đan cũng đã tạo ra dư chấn rọ rửa thêm hai kinh mạch chính.

Cộng lại chính là bốn, tính cả quả yêu huyết viêm tâm đầu tiên đã luyện hóa hai cái thì ngày hôm nay đã luyện hóa tổng cộng sáu kinh mạch chính, làm tu vi của hắn đạt tới Hậu Thiên bậc tám.

Sáng sớm hôm nay vẫn chỉ là Hậu Thiên bậc hai, tới tối đã là Hậu Thiên bậc tám, một ngày liên tục vượt sáu bậc, tốc độ này nếu truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ làm người ta kinh hãi tới không nói nên lời.

Đương nhiên, chuyện này phải quy công cho hai quả yêu huyết viêm tâm.

Khó trách trước đó Mộ Dung Thiên Quân không tiếc mạo hiểm ẩn núp trong rừng rậm, dùng giá cao thuê đội săn yêu Thiết Đao, nghĩ hết mọi cách để có được ba quả yêu huyết viêm tâm này.

Tác dụng của quả yêu huyết viêm tâm đối với võ giả Hậu Thiên quả thực quá khủng khiếp.

Đáng tiếc hắn tổn hao tâm trí, cuối cùng vẫn rơi vào tay Tiêu Dật.

Số đan dược mà hai vị trưởng lão đưa cũng đã giúp Tiêu Dật rất lớn.

"Khó trách người ta nói võ giả tu luyện là một nghề rất đốt tiền, chậc chậc, số đan dược đã dùng hôm nay cộng lại cũng hơn hai chục ngàn lượng." Tiêu Dật cười lắc đầu.

Tiêu Dật nhìn làn gió lạnh đặc biệt trong khu quặng mỏ này trong bóng đêm ngoài cửa sổ, một lần nữa khoanh chân ngồi xuống tu luyện, củng cố tu vi nhảy vọt quá nhanh trong ngày hôm nay.

...

Cũng trong đêm này, cũng trong làn gió mát ở dãy núi Vẫn Tinh nhưng trong quặng mỏ Mộ Dung gia cách quặng mỏ Tiêu gia mấy chục dặm, bóng đêm thực u ám, gió mát lạnh như băng.

Phòng nghị sự trong khu quặng mỏ Mộ Dung gia.

Trời đã khuya nhưng nhóm tộc nhân vẫn chưa ngủ. Ngược lại hai vị trưởng lão và vài vị chấp sự đang tiến hành thương lượng chuyện gì đó.

"Tình hình vết thương của Thiên Quân thế nào rồi, có nặng không?" Người nói chuyện là một trong hai vị trưởng lão ở khu mỏ Mộ Dung gia, tên là Mộ Dung Hòe.

Người này có địa vị ở Mộ Dung gia cao hơn Mộ Dung Hạt, càng nổi tiếng là tàn nhẫn, mưu kế đa đoan, tâm tư thâm sâu.

Mộ Dung Hạt nói: "Thương tích khá nặng nhưng không tới mức trí mạng, nghỉ ngơi một khoảng thời gian thì sẽ khỏi hẳn."

"Vậy thì tốt rồi." Mộ Dung Hòe gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển về phía đám người trong phòng nghị sự.

"Khuya như vậy mà mọi người vẫn tới đây có lẽ đã biết chuyện rồi." Dáng vẻ Mộ Dung Hòe lạnh như băng, ánh mắt đầy nham hiểm làm người ta lo sợ.

"Trưởng lão bớt giận." Một vị chấp sự nhanh miệng nói: "Bọn ta đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là người của Tiêu gia thật sự quá khó đối phó."

Mộ Dung Hòe lạnh lùng liếc nhìn vị chấp sự kia: "Nếu Tiêu gia dễ đối phó thì tối nay chúng ta còn cần bàn bạc à?"

Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Mộ Dung Hòe, vị chấp sự kia lập tức tỏ ra sợ hãi.

Mộ Dung Hạt ở bên cạnh lên tiếng: "Cũng không trách được nhóm chấp sự, người của Tiêu gia quả thực rất khó đối phó, hơn nữa vận may của bọn họ cũng quá tốt."

Mộ Dung Hạt vừa nói vừa thở dài.

"Mười năm trước, khó khăn lắm tên Tiêu Thần Phong của Tiêu gia mới rời đi, Tiêu gia như rắn mất đầu, cũng chính là lúc yếu kém nhất. Nhưng cố tình lão già Tiêu Ly Hỏa kia lại ngăn được cơn sóng dữ, lại nương theo một thân uy danh đe nẹt đám người có chủ ý muốn gây sự với Tiêu gia."

"Hiện giờ lão già kia đã già rồi, không còn quyết đoán. Chúng ta vốn định để Ngũ trưởng lão Tiêu gia và con trai hắn chiếm lấy Tiêu gia, không ngờ Tiêu Dật lại đột ngột xuất hiện, phá hỏng tất cả kế hoạch của chúng ta."

"Mấy ngày nay ngay cả danh tiếng của con gái gia chủ cũng mang ra, muốn mượn cơ hội này nuốt lấy quặng mỏ Tiêu gia, rốt cuộc lại bị tên Tiêu Dật kia phá hỏng."

"Aiii, mười năm rồi, Tiêu gia đã không còn Tiêu Thần Phong, nhưng con trai hắn còn là thiên tài tuyệt thế chói mắt hơn cả hắn, chuyện này nên làm sao đây?"

Mộ Dung Hạt hít vài hơi khí lạnh.

Vẻ mặt Mộ Dung Hòe lại càng lạnh lẽo hơn: "Tiêu Dật, Tiêu Dật, gần đây cái tên ta nghe nhiều nhất chính là Tiêu Dật, chính là hắn đã làm Thiên Quân bị thương à?"

"Đúng vậy, còn chiếm luôn cả quả yêu huyết viêm tâm." Mộ Dung Hạt nói.

"Hừ." Mộ Dung Hòe hừ lạnh một tiếng: "Loại thiên tài như thế này, không thể để hắn trưởng thành."

Mộ Dung Hạt lắc đầu: "Hắn đang ở bên khu quặng mỏ Tiêu gia, có trưởng lão Tiêu gia bảo vệ..."

Nhóm chấp sự khác cũng lộ ra vẻ mặt khó xử.

"Câm miệng." Mộ Dung Hòe quát một tiếng: "Hôm qua gia chủ đã truyền tin cho ta, cần phải mau chóng thâu tóm quặng mỏ Tiêu gia. Đại trưởng lão đã tức giận rồi, phải nhanh chóng giải quyết đám Tiêu gia kia."

"Đại trưởng lão?" Mộ Dung Hạt và nhóm chấp sự nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ mặt căng thẳng.

Đột nhiên Mộ Dung Hòe từ trong lòng lấy ra một thứ, thứ này vừa lấy ra thì toàn bộ phòng nghị sự bị một luồng khí lạnh bao phủ, tất cả mọi người đều rùng mình.

"Này.. này là... Đại trưởng lão..." Mộ Dung Hạt nhìn luồng khí đen không ngừng vờn quanh thứ kia, con ngươi co rút.

Mộ Dung Hòe lạnh giọng nói: "Ta không có thời gian nói lời vô nghĩa với các ngươi, thời gian cấp bách, ta đã có cách, các ngươi cứ làm theo là được."

"Vâng." Nhóm người đồng thanh đáp.

[hết 47]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK