Tiêu Kiệt, võ hồn Dây Leo Lửa, võ hồn hệ thực vật cấp bậc màu cam, tu vi Phàm Cảnh bậc bốn.
Tiêu Thạch, võ hồn Hỏa Lang, võ hồn thú cấp bậc màu cam. Tuy chỉ có tu vi Phàm Cảnh bậc ba nhưng Hỏa Lang chính là yêu thú có thực lực không tệ, vì thế khả năng chiến đấu của hắn không hề thua kém Phàm Cảnh bậc bốn như Tiêu Kiệt.
Hai người đều là võ giả nhưng Y Y thì chỉ là người thường, ngay cả Phàm Cảnh bậc một cũng không sánh nổi.
Cơ thể gầy yếu của cô ở trước mặt Tiêu Kiệt, Tiêu Thạch này quá nhỏ bé, không đáng kể chút nào.
Hành động quơ gậy gộc lung tung của Y Y trông lại càng buồn cười hơn nữa.
'Bộp' một tiếng, Tiêu Kiệt dễ dàng chụp lấy cây gậy.
"Kẻ quái dị, thức thời thì cút ngay cho ta."
"M* nó, một thị nữ thấp kém mà lần nào cũng ngăn ngăn cản cản, coi chừng ta đánh luôn cả ngươi đấy."
Y Y nắm chặt gậy gỗ, cắn răng nói: "Mạng của Y Y là của Tiêu Dật thiếu gia, ta sẽ không để các ngươi làm hại thiếu gia."
"Hừ, không biết sống chết mà." Tiêu Kiệt giật lấy cây gậy, nặng nề đập về phía cánh tay Y Y.
Nếu đập trúng thì có lẽ xương cánh tay Y Y sẽ gãy.
Trước kia, mỗi khi Tiêu Dật bị bắt nạt, Y Y cũng che chắn như thế ở trước mặt hắn.
Hơn nữa mỗi lần đều là phí công vô ích, cuối cùng đều là Tiêu Dật uất ức bị cướp tài liệu tu luyện. Sau đó Tiêu Dật sẽ xả giận lên người cô, đánh mắng một trận.
"Y Y, ngươi nhớ cho kỹ, ngươi chỉ là thị nữ hèn mọn, chuyện của bản thiếu gia không cần ngươi quan tâm."
Lần nào Tiêu Dật cũng hổn hển đánh mắng Y Y.
Y Y đã quen rồi, nhưng chưa từng có lần nào oán giận Tiêu Dật.
Lần này cũng như thế, nhìn cây gậy giáng tới gần, Y Y sợ hãi nhắm mắt lại nhưng cơ thể không di chuyển chút nào.
'Bộp' một tiếng.
Y Y cho rằng cây gậy sẽ đập vào vai mình, thế nhưng cô cảm thấy nghi hoặc khi không có đau đớn trong tưởng tượng.
Lúc Y Y khó hiểu mở mắt ra, tròng mắt trong suốt trừng to.
Bởi vì lúc này Tiêu Dật lần đầu tiên đứng ở trước mặt cô, dùng tay đỡ lấy cây gậy kia.
"Thiếu... thiếu gia..." Y Y cảm thấy thật khó tin.
Trước kia Tiêu Dật là phế vật, nhưng khoảnh khắc này Tiêu Dật chính là bậc thầy hàng đầu về Hình Ý Quyền của địa cầu, cũng là vua sát thủ tung hoành thiên hạ, sao có thể để Y Y bị thương.
Tiêu Dật không trả lời Y Y, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hai tên Tiêu Kiệt, Tiêu Thạch kia: "Thị nữ của ta, từ khi nào tới phiên các ngươi đánh!"
Tiêu Kiệt Tiêu Thạch ngẩn người, trong ấn tượng thì Tiêu Dật cả gan dám phản kháng như thế này vẫn là lần đầu tiên.
"Ô hay, tiểu phế vật quả nhiên lớn gan rồi."
"Nói nhảm với hắn làm cái gì, không nghe lời thì đánh tới khi nào nghe thì thôi."
Tiêu Kiệt Tiêu Thạch cười âm hiểm.
"Tiểu phế vật, ta thấy ngươi đã quên mất mùi vị bị Dây Leo Lửa dạy dỗ rồi." Tiêu Kiệt cười lạnh một tiếng.
Trong tay Tiêu Kiệt đột nhiên xuất hiện một cọng dây leo màu đỏ dài tầm hai mét, trên dây leo lan ra ngọn lửa nhỏ nổ lốp bốp.
"Dây Leo Lửa, lên."
Tiêu Kiệt vung tay một cái, Dây Leo Lửa giống như có linh tính nhào về phía Tiêu Dật.
Tiêu Dật không chút sợ hãi, luận về tu vi thì hắn chỉ là Phàm Cảnh bậc một, kém Tiêu Kiệt rất xa, thế nhưng luận về kinh nghiệm chiến đấu thì một trăm Tiêu Kiệt cũng không thể sánh bằng hắn.
Tiêu Dật bước mạnh tới một bước, cơ thể uốn éo quỷ dị tránh thoát Dây Leo Lửa, sau đó hai tay hóa trảo chộp thẳng đến đầu Tiêu Kiệt.
"Tránh được, này sao có thể chứ?" Tiêu Kiệt kinh hãi.
"Hổ hình." Tiêu Dật quát lạnh một tiếng.
Tiêu Kiệt vừa mới định thu hồi Dây Leo Lửa để phòng ngự thì chợt nghe thấy một tiếng hổ gầm.
'Rống', hai trảo của Tiêu Dật phát ra tiếng hổ gầm giống như tiếng gầm của chúa tể muôn thú.
Tiêu Kiệt rùng mình, trong khoảnh khắc đó hắn cảm thấy mình giống như bị một con thú dữ hung ác nhìn chằm chằm, có thể chết bất cứ lúc nào.
Một giây sau, Tiêu Kiệt bị Tiêu Dật bổ gục xuống.
Thoạt nhìn Tiêu Kiệt giống như bị một con mãnh hổ đụng ngã vậy.
"Xảy ra chuyện gì, là ta hoa mắt à?" Tiêu Thạch ở bên cạnh nhíu mày: "Tiêu Kiệt chính là võ giả Phàm Cảnh bậc bốn, sao có thể bị tiểu phế vật đánh ngã như thế."
Hổ hình, giống như mãnh hổ xuống núi, vừa nhanh lại mạnh, là chiêu thức có lực tấn công mạnh nhất trong Hình Ý Quyền.
Lúc này, song trảo của Tiêu Dật đặt ở phần cổ Tiêu Kiệt, hơn nữa còn là ngay bộ phận yết hầu.
Chỉ cần Tiêu Dật muốn, động ngón tay nhẹ một cái thôi là có thể hủy đi cổ Tiêu Kiệt, lấy đi tính mạng của hắn.
Đường quên, ngoại trừ là bậc thầy võ thuật Hình Ý Quyền hàng đầu, Tiêu Dật còn là một vị sát thủ mạnh mẽ, tinh thông đủ loại kỹ thuật giết người.
"Tiêu Thạch, ngớ ra đó làm cái gì, mau cứu ta." Tiêu Kiệt bị dọa hoảng, không nghĩ ra vì sao mình lại không phải là đối thủ của Tiêu Dật, lập tức cầu cứu Tiêu Thạch.
"Tới đây." Tiêu Thạch kịp thời phản ứng.
"Hỏa Lang, hiện." Tiêu Thạch hét lớn một tiếng.
Trên người hắn đột nhiên xuất hiện bóng dáng mờ ảo của một con Hỏa Lang.
Hỏa Lang, võ hồn cấp bậc màu cam, có thể cho võ giả nắm giữ tốc độ rất nhanh và ngọn lửa có lực phá hoại rất lớn.
"Tiểu phế vật, đi chết đi."
Từ động tác của Tiêu Thạch thì quả thực là muốn lấy mạng Tiêu Dật.
Đều là tộc nhân của Tiêu gia thế mà lại ra tay tàn nhẫn, muốn giết chết Tiêu Dật.
"Hừ." Sắc mặt Tiêu Dật lạnh lẽo, buông hai tay đang chụp cổ Tiêu Kiệt.
"Báo hình." Động tác của Tiêu Dật rất nhanh, giống như một con báo đang săn mồi, hoặc là không ra tay, vừa ra tay đã vồ con mồi dưới móng vuốt.
"Nhanh quá." Tiêu Thạch trợn to mắt nhìn, hắn chỉ mới chuẩn bị phát động đòn tấn công mà thôi.
Song trảo của Tiêu Dật đã tiến tới trước ngực hắn, hung hăng cào một phát, làm ngực hắn xuất hiện vết máu đỏ sẫm.
Báo hình, nhanh như một con báo lao tới tập kích bất ngờ, nhanh như cơn gió, nhanh như sấm sét, đây chính là chiêu thức bùng nổ tốc độ thích hợp khi muốn rút ngắn cự ly.
Hình Ý Quyền chính là một môn võ học kiêm tu cả nội và ngoại.
Chia thành ngũ hành thập nhị hình quyền, ngũ hành quyền bao gồm phách quyền (bổ), toàn quyền (chọc), băng quyền (hất), pháo quyền (đập), hoành quyền (gạt), thập nhị hình quyền bao gồm rồng, hổ, khỉ, ngựa, gà, én, rắn, kỳ đà, la, ưng, gấu, báo.
Hai bên có thể phối hợp dung hòa hoặc tách riêng, đan xen ngang dọc, cực kỳ phức tạp, có thể sinh ra hàng trăm nghìn lối đánh, có thể nói là bác đại tinh thâm.
Mà Tiêu Dật, với tư cách là bậc thầy Hình Ý Quyền, không chỉ hoàn toàn hiểu được tất cả các lối đánh mà còn tinh luyện thành năm loại quyền pháp.
Năm loại đấu pháp được tinh luyện từ trăm nghìn loại này được Tiêu Dật ca tụng là Hình Ý Ngũ tuyệt.
Phân biệt là hổ hình, xà hình, hạc hình, và loại mạnh nhất là thăng long.
Dựa vào ngũ tuyệt này, Tiêu Dật mới có thể xông pha ngang dọc trên địa cầu mà khó gặp đối thủ.
Tuy chỉ có thực lực Phàm Cảnh bậc một nhỏ bé nhưng mượn vào Hình Ý Ngũ Tuyệt thì Tiêu Dật vẫn có thể dễ dàng đánh bại Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch.
"Ngươi muốn chết à?" Song trảo của Tiêu Dật xé một phát, vết thương trên lồng ngực Tiêu Thạch lại càng lớn hơn.
Nhất thời máu tươi ồ ạt trào ra trên người Tiêu Thạch.
"A... a...." Tiêu Thạch kinh hãi, nhìn lồng ngực không ngừng trào ra máu tươi, ngoại trừ sợ hãi thì hắn còn cảm nhận được nỗi sợ tử vong.
"Ta... ta sẽ chết sao? A.... a...."
"Câm miệng, đừng có rên như đ**g d*c thế kia." Tiêu Dật trừng Tiêu Thạch.
Bên kia, Tiêu Kiệt nhìn thảm trạng của Tiêu Thạch mà cũng run rẩy theo.
Nói đến cùng thì cả hai người này chẳng qua chỉ là đóa hoa trồng trong nhà kính mà thôi, làm gì từng thấy qua tình cảnh đẫm máu như thế.
Mà Y Y ở bên cạnh cũng trắng bệch mặt, có điều càng nhiều hơn là quan tâm tới Tiêu Dật.
"Hừ." Tiêu Dật thu hồi song trảo, một quyền đánh Tiêu Thạch ầm một tiếng ngã xuống bên cạnh Tiêu Kiệt.
"Đừng.... đừng giết bọn ta." Tiêu Kiệt sớm đã sợ tới run chân, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có.
"Tiểu... tiểu phế vật, không, Tiêu Dật, chúng ta cùng là người trong gia tộc mà." Tiêu Thạch ôm vết thương cầu xin tha thứ.
Bọn họ rõ ràng nhìn ra sát ý nồng đậm trong mắt Tiêu Dật.
Giờ phút này bọn họ có thể cảm giác được, Tiêu Dật ở trước mặt mình hoàn toàn không giống một tên phế vật, ngược lại giống như một tên đao phủ tay dính đầy máu tươi, làm bọn họ cảm thấy sợ phát khiếp.
"Không giết bọn ngươi?" Tiêu Dật cười lạnh, nói: "Mấy năm nay các ngươi cướp đoạt tài nguyên tu luyện của ta, bây giờ còn muốn ta bỏ qua cho hai ngươi?"
"Không. Không phải." Tiêu Kiệt run rẩy phản bác: "Tiêu Dật, tính ra thì bọn ta chính là anh họ của ngươi, sao lại cướp đồ của ngươi chứ. Trước đây chỉ là bọn ta gấp gáp tu luyện nên mới mượn đỡ của ngươi mà thôi."
"Đúng. Đúng đúng, mượn thôi, không phải cướp." Tiêu Thạch cũng lập tức hùa theo.
"Tốt, mượn." Tiêu Dật gật đầu, nói: "Vậy đã mượn mấy năm rồi, cũng nên trả lại."
"Trả, bọn ta nhất định sẽ trả, chỉ cần ngươi tha cho bọn ta." Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch giống như được đại xá, lập tức nói.
"Mỗi người một vạn lượng, lập tức trả tiền." Tiêu Dật cười lạnh một tiếng.
"Một vạn lượng?" Hai người trợn to mắt.
"Sao... sao lại nhiều như vậy." Tiêu Kiệt hoảng sợ.
"Đúng vậy, mỗi tháng chỉ có hai mươi lượng bạc mà thôi, đan dược thì đại khái tầm ba mươi lượng, một tháng cao lắm chỉ có năm mươi lượng."
"Một năm sáu trăm lượng..."
Tiêu Dật hung hăng lườm bọn họ, ngắt lời: "Các ngươi đã nói là mượn, vậy không tính lời à? Các ngươi chưa nghe câu lãi mẹ đẻ lãi con à? Các ngươi bắt đầu cướp đồ của ta từ khi ta tám tuổi, đến giờ đã tròn tám năm rồi."
"Mỗi người chỉ có một vạn lượng là ta đã tính rẻ cho các ngươi rồi." Tiêu Dật cười lạnh nói.
"Ầy... này...." Tiêu Thạch và Tiêu Kiệt thầm mắng to, rõ ràng đang lừa gạt bọn họ nhưng sao lại có cảm giác giống như bọn họ kiếm hời thế nhỉ.
"Nhưng mà bọn ta không giao ra một vạn lượng nổi." Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch thầm tính toán, đều cảm thấy mình không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, Tiêu Dật cũng không thể làm gì được bọn họ.
"Không ra được tiền vậy thì chết đi." Hai tay Tiêu Dật lại hóa trảo, vẻ mặt đầy sát ý, đánh thẳng tới vị trí yếu hại của bọn họ.
"Đừng... đừng mà..."
Nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Tiêu Dật, Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch biết Tiêu Dật không phải nói giỡn, lập tức cầu xin.
"Trước xin nợ có được không?"
"Được." Tiêu Dật thu tay lại, cười nói: "Y Y, lấy giấy bút tới đây, để tránh hai tên này quỵt nợ."
"Vâng, Tiêu Dật thiếu gia." Y Y gật đầu, lập tức đi chuẩn bị giấy bút.
Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch không cam lòng viết giấy nợ.
Tiêu Dật cầm giấy nợ, nhìn dấu ấn ngón tay của hai người thì thỏa mãn gật đầu.
"Cút đi." Tiêu Dật nói: "Ta nhắc nhở các ngươi, giấy nợ đã viết rồi, thiếu nợ trả tiền là rất công bằng, cho dù ngươi tìm trưởng lão gia tộc thì chẳng có tác dụng gì đâu."
"Nhớ kỹ, mau chóng xoay sở đủ tiền đi. Ta không quản là bọn ngươi trộm hay cướp, nếu xoay không đủ tiền thì chờ ta lấy mạng các ngươi đi." Tiêu Dật lạnh lùng dặn dò một câu rồi để hai người đi.
Thật ra ngay từ lúc đầu Tiêu Dật đã không có ý giết bọn họ, chẳng qua là muốn bọn họ trả tiền, mình có thêm chỗ tốt mà thôi.
Từ trong ký ức biết được võ giả tu luyện là một chuyện rất tiêu hao tài nguyên. Tiền càng nhiều, tài nguyên càng phong phú thì tu luyện càng dễ dàng hơn, cũng càng nhanh hơn.
...
Tiêu Kiệt Tiêu Thạch sau khi rời đi thì đảo bên ngoài viện Tiêu Dật một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt một thiếu niên.
Thiếu niên này lớn lên rất tuấn tú, nhưng phần đầu mày lại lộ ra cảm giác hung ác nham hiểm, lạnh lùng.
"Anh họ Nhược Hàn, chúng ta đã thất bại rồi, không biết vì sao tiểu phế vật kia lại trở nên rất lợi hại..."
Tiêu Kiệt Tiêu Thạch kể lại đại khái sự việc, nhưng không nói ra chuyện giấy nợ.
...
Không ai biết ở trong góc, Tiêu Dật đang lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người.
Với bản lĩnh của Tiêu Dật, ngoại trừ có người đi tới trước mặt hắn, bằng không tuyệt đối sẽ không thể nào phát hiện được hắn.
Tiêu Dật sớm đã đoán được hôm nay Tiêu Kiệt và Tiêu Thạch tìm tới mình là có chút không bình thường, vì thế lúc hai người này rời đi, Tiêu Dật đã lén theo sau.
"Quả nhiên lại là tên này giở trò quỷ." Tiêu Dật thầm cười nhạt trong lòng.
"Tốt nhất là đừng có chọc tới ta, bằng không ta không ngại tiễn các ngươi tới địa ngục sớm đâu." Tiêu Dật rì rầm một tiếng, sau đó rời khỏi góc tối kia.
Từ đầu đến cuối, đám Tiêu Nhược Hàn hoàn toàn không hề phát hiện sự tồn tại của Tiêu Dật.
[hết 3]