" Thật là giảo hoạt."
Brian cũng phải bật cười.
Dù vậy hắn cũng không cho rằng Eagle chỉ có cái mánh lới đó, bản thân anh có sức bật cũng như khả năng bộc phát đáng gờm, cứ bị anh nhắm đến là y như rằng rớt đài.
Đề phòng quy đề phòng, nhưng không có mấy ai thoát khỏi Eagle mỗi khi anh tìm thấy người vừa ý.
Eagle giống như hiểu hết được tất cả đối thủ trên sân, biết người nào sẽ phản ứng thế nào, ai dễ dàng cho anh hạ bệ mà lao đến.
Nhưng cũng có người thông minh hơn, biết né tránh cũng không thể làm gì, chỉ đành tạo cơ hội cho người khác hạ bệ anh, thấy anh vừa động thân đã cùng lúc hướng anh lao đến.
Nếu Eagle vẫn tiếp tục chọn người này thì đảm bảo sẽ lọt vào vây công của bốn người kia, bởi vì anh không có kéo dài được khoảng cách.
Bốp.
Eagle trực tiếp đạp bay hắn, rồi theo đà nằm rạp xuống đất, né tránh cú đá của một trong bốn người kia, nhanh như chớp bắt lấy chân hắn, quăng mạnh qua bên cạnh.
Rầm.
Hai trong bốn người đâm vào nhau, ngã xổng soài ra đất.
" Lực tay của anh ta rất mạnh."
Marcus chiến ý hừng hực nói.
Nếu lời này mà lọt vào tai đám thú nhân tộc chim thì họ sẽ trợn mắt mà nói: Nói đùa!
Eagle mà không mạnh thì sao họ sợ như vậy.
Nhìn Ian xem, không dám lên đài luôn, từ bỏ cả lễ tuyển chọn.
Ian cũng được xem là những người mạnh nhất tộc chim, vào lễ tế hắn chính là người đi bắt thú hai sừng, đủ thấy hắn rất mạnh.
Nhưng người này vừa nghe Eagle lên đài đã cúp đuôi làm người.
Giờ mà muốn hạ bệ Eagle thì chỉ có nước liên tục giao đấu, lấy chiến thuật biển người để đè anh xuống thì may ra.
Lúc này trên đài chỉ còn chừng năm mươi người.
Bây giờ mà còn không dồn đánh thì kết cục của trận đấu này cũng định rồi.
" Bọn họ sẽ vây công a phụ sao?"
Chae ôm cổ Bạch Kỳ Thư mềm nhẹ hỏi.
" Nếu họ thông minh một chút thì sẽ làm như vậy."
Bạch Kỳ Thư vẫn không có chút lo lắng nào.
Anh có thể.
" Lên hết đi!"
Eagle đúng là không sợ, lạnh lùng nói.
Vụt.
Hơn mười người cùng lao vào.
Eagle vung chân ra, đạp bay một người, sau đó xoay người né tránh hai ba cái chân phía sau lưng và bên phải, đưa tay đánh mạnh lên lưng người phía sau.
Người bị đánh hự một tiếng, ngã ra phía trước, lại bị quần chúng xung quanh đạp ra ngoài, thê thê thảm thảm.
Chỉ cần có người bay ra là lại có thú nhân lấp vào chỗ trống.
Người người chồng chất đến mức chẳng thấy Eagle đâu.
Chae ngóng mắt lên nhìn mãi cũng nhìn không thấy.
" Con bay lên đi, nhưng không được đến gần nhé."
Bạch Kỳ Thư vỗ mông đứa con, cười nói.
Chae vội vàng gật đầu, biến về làm chim con, bay lên phía trên không trung.
Lúc này nó mới nhìn thấy a phụ nhà mình giống như quần long vô địch thủ không ngừng né tránh, đưa tay, đá chân, từng cái chuẩn xác mà đập cho đám người kêu rên không ngừng.
Tình huống hỗn loạn vô cùng.
Không khí sôi sục đến mức anh cũng trợn mắt lên nhìn cho rõ.
Eagle giống như một mũi tên gió, xẹt qua đám người, đánh bay người này lại không ngừng lại nắm lấy tay người kia xoay một vòng, hất bay thêm một đám người nữa.
Bốp binh rầm.
Đánh đến nhiệt huyết sôi trào.
Eagle càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh.
" Khỉ thật, biến thái quá, như này ai đánh cho được."
Có thú nhân đứng bên dưới mắng chữi, rước lấy một đám người phụ hoạ.
" Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên thôi, cho dù anh ta trụ lại cuối cùng thì ngày mai chúng ta xa luân chiến, còn dùng thú hình, sợ gì chứ."1
Có người an ủi mình, cũng như cho người khác một tia hy vọng.
Bạch Kỳ Thư lại không cảm thấy vậy, Mash cũng không cảm thấy vậy, thú nhân dực sư tộc đã từng chứng kiến anh dũng mãnh thế nào cũng vậy.
Thú nhân tộc chim Đại cũng không biết trình độ mấy năm anh rời đi kia trở nên thế nào, ấn tượng của họ chỉ là những hình ảnh vụn vặt trong quá khứ, hôm nay cũng là lần đầu sau khi anh trở lại, ở trước mặt thú nhân tộc chim đại triển thần uy, đánh đến hăng hái.
Ian đẩy đẩy Dark.
" Mai anh lên thử đi."
Ian cười nói.
" Cậu đùa tôi à?"
Dark liếc trắng mắt.
" Anh rất mạnh mà, tôi tin tưởng anh."
Ian cười đểu vỗ vai hắn.
" Cậu lên trước, tôi đi sau, đảm bảo lấy được chức tộc trưởng."
Dark cũng phản pháo.
Alice cười ha hả, hai tên dở hơi.
Cuối cùng kết quả vẫn là Eagle còn đứng trên đài.
Lúc cuối chỉ còn vài người, ai cũng thấy không có khả năng đều nhao nhao mà nhảy xuống đài.
Cứ thế, trận hỗn chiến của ngày đầu tiên đã kết thúc về tay Eagle.
" Hoan hô!!"
Chae nhảy lên đài, ôm cổ a phụ mình hô lên.
" Đi đi."
Terry vỗ nhẹ đầu đứa nhỏ bên cạnh.
Vụt.
Vừa dứt lời đã không thấy đứa nhỏ đâu, mà Eagle ở trên đài cũng bị một con chuột đập vào mặt.
Eagle ôm hai con vật nhỏ đi xuống đài, đến chỗ chuột nhỏ đang đứng đợi anh.
" Chim của em là giỏi nhất đó!"
Bạch Kỳ Thư cũng không keo kiệt, ôm mặt anh nhón chân hôn cái chóc.
Một đám người đứng bên cạnh gato, quyết định ôm bạn đời đi mất.
Vẫn còn hai ngày, chúc mừng thì đợi hai ngày nữa chúc sau mới có ý nghĩa.
Sau khi tộc trưởng tuyên bố thể lệ của ngày hôm sau thì đám thú nhân bắt đầu tản ra, đi tham gia lễ hội trao đổi của đám thú nhân láng giềng.
Lễ trao đổi sẽ diễn ra cả đêm nên Bạch Kỳ Thư cũng không vội vàng, cùng chim to trở về nhà của mình, ăn cơm, nghỉ ngơi.
" A phụ thật dũng mãnh."
Chae nhào lên người Eagle hô hào mãi.
" Anh xê ra cho a phụ nghỉ ngơi, mai a phụ còn phải đánh nữa."
Nae nãi thanh nãi khí nói, kéo anh nó rời khỏi người a phụ mình.
" A... Anh biết rồi."
Chae cũng nhớ ra, thuận theo cái kéo của em nó, đến bên cạnh ngồi đợi ăn.
Eagle xoa đầu hai đứa con, chiến thắng cũng không khiến anh hạnh phúc bằng ở bên cạnh người nhà.
Bạch Kỳ Thư đưa cho anh trái bắp, bảo anh tuốt nó ra cho cậu làm bắp xào, cậu nhanh tay trở trở mấy miếng thịt nướng mỏng manh trên giá nướng bằng đá.
Bên cạnh còn để vài miếng bắp nướng dầu.
Nồi canh xương cũng có thêm hạt bắp vàng thơm ngọt, từ lúc có muối thì nồi canh này cả Eagle cũng sẽ uống hai chén.
" A mẫu, canh được chưa?"
Nae đối với canh của a mẫu nó đều là không cản được cảm giác thèm ăn.1
" Con đó, gấp đến nổi chờ không được, đi lấy chén cho a mẫu đi."
Bạch Kỳ Thư nhéo mũi nó cười mắng.
" Dạ."
Nae bị mắng cũng không buồn, nó đứng dậy đi lấy chén, Chae cũng lẽo đẽo theo sau, Nae đưa cho nó hai cái, mình hai cái, còn lấy thêm bốn cái muỗng.
Trong nhà họ từ lúc hai đứa nhỏ biến hoá đã có thêm một cái bàn, để khi chúng nó biến thành người để ăn canh thì có cái bàn để cao lên, như vậy chúng chỉ cần lấy muỗng múc canh là được, cũng không cần a mẫu đút.
Bạch Kỳ Thư múc cho hai đứa hai chén canh vào trong cái chén nhỏ của chúng.
" Cảm ơn a mẫu."
Hai đứa nhỏ mềm mại nói, cầm muỗng lên múc ăn.
Chúng nó rất quy củ mà nghiêm chỉnh ăn, cũng không vung vẩy khắp nơi.
Bạch Kỳ Thư cũng múc cho chim to một chén, đặt đĩa thịt nướng lên trên bàn, như vậy hai đứa nhỏ cũng có thể ăn.
" Em ăn đi."
Eagle đưa một muỗng canh đến, bên trong còn có bắp vàng trôi nổi ngon miệng.
Bạch Kỳ Thư há miệng uống lên, răng nhỏ nhai nhai hạt bắp, thơm ngọt đến thấm người.
.................................................