Nào là thú nhân gấu Đại có thân hình cao lớn như núi, rồi đến thú nhân người sói cường tráng cao ngất với đôi tai và cái đuôi sói nhàn nhã phe phẩy, thú nhân mèo tộc thì thon dài nhanh nhẹn, hổ tộc thú nhân thì cơ bắp cuồn cuộn, còn có dực sư tộc... Người quen?
" Eagle, đó là Mash đúng không?"
Bạch Kỳ Thư chỉ thanh niên đang đi đi lại lại trước cổng lều trại của dực sư tộc.
" Đúng vậy, anh quên nói với em, Mash là người dẫn đội lần này của dực sư tộc."
Eagle lúc này mới nhớ ra, có chút áy náy nhìn bóng lưng của Mash.
" Không ngờ nhanh như vậy mà đã gặp lại rồi, chúng ta đến đó đi."
Bạch Kỳ Thư vui vẻ nói.
" Đi thôi, cũng đã nói sẽ mang em đến gặp hắn."
Eagle nắm lấy tay cậu, kéo chân con chim con đang muốn bay đi, hướng đến chỗ lều trại của tộc dực sư.
" Mash!"
Bạch Kỳ Thư ở phía sau Mash hô to một cái khiến hắn giật nãy mình.
" Kỳ Kỳ! Tôi còn tưởng Eagle cho tôi leo cây chứ."
Mash vui vẻ nhảy dựng lên, nếu không phải còn nhớ bản thân đã chịu tội cỡ nào thì hắn đã nhảy tới ôm Bạch Kỳ Thư để thể hiện sự vui sướng của hắn rồi.
Bạch Kỳ Thư nhìn thanh niên vẫn có vẻ trẻ ngốc như trước thì bật cười.
" Dạo này anh ấy cũng có việc phải làm, dù sao các người cũng còn ở lại đây mấy ngày mà."
Bạch Kỳ Thư cứu nguy cho chim to.
Lúc này Mash lại nhìn thấy con chim xanh đang xoay đầu 180⁰ nhìn xung quanh, nhìn điệu bộ của nó thì chắc là muốn xoay đến 360⁰ nếu được.
" Nó là con của hai người?"
Mash có chút không tin được nhìn họ.
" Đúng rồi, nó là anh trai, Chae, đây là em trai, Nae."
Bạch Kỳ Thư chỉ con thú trên đầu Eagle cho hắn.
Mash đưa mắt nhìn lên đầu Eagle, bên trên có một cục bông màu trắng cực kỳ bắt mắt, ban đầu hắn còn tưởng Eagle nay đội cái gì trên đầu, lúc này nhìn kỹ lại mới biết đó là một ấu tể thú nhân nhỏ nhắn, lúc này đang giương đôi mắt như hạt đậu đen nhìn hắn, đặt biệt lạnh lùng.
" Này."
Bạch Kỳ Thư thấy hắn đã đờ đẫn đến ngu người thì đẩy một cái.
" À ừ a..."
Mash tội nghiệp ư a một hồi vẫn chưa ổn định lại cảm xúc từ trong chấn động.
Bạch Kỳ Thư buồn cười nhìn hắn, sốc đến vậy sao?
" Nó nhỏ đến... Có chút đáng yêu, ha ha."
Mash cười ngốc.
Nae bị nói là đáng yêu cũng đã quen, nhìn thấy người này cũng không phải xấu xa như cái tên đã bắt nó kia nên cũng không lạnh lùng nhìn hắn nữa, dụi đầu vào tóc a phụ mình lim dim muốn ngủ.
" Cho hỏi, đây là ấu tể của hai người?"
Nolan đã nhìn họ từ nãy giờ cuối cùng cũng nhịn không được mà bước đến, nhìn vào con vật nhỏ ở trên đầu Eagle mà hỏi.
Nae lúc này bởi vì buồn ngủ mà nắm không chắc tóc của a phụ nó, có chút trượt dần xuống, cứ thế rớt khỏi đỉnh đầu Eagle.
Nolan theo bản năng vươn tay ra đỡ.
Nae rớt cái bịch vào bàn tay lớn của hắn, vẫn còn chưa hoàn hồn mở đôi mắt ngốc manh ra nhìn xung quanh, có chút khó hiểu nơi này là nơi nào.
" Nae!!"
Bạch Kỳ Thư vừa quay đầu đã thấy cảnh đứa con rớt khỏi đầu Eagle nhưng cậu lại đỡ không kịp.
Nae nghe thấy tiếng gọi của cậu theo bản năng vụt người bay đến trên vai Bạch Kỳ Thư, vẻ buồn ngủ vẫn còn chưa có hết, có chút ỉu xìu mà vắt vẻo trên vai cậu.
Nolan có chút lưu luyến cảm xúc mềm mại do vật nhỏ kia tạo ra, nghiêm chỉnh chắp tay chào hỏi với hai người.
" Cảm ơn vì đã đỡ lấy nó, đứa con ngốc, ngủ cũng không biết đến tìm a mẫu, lỡ con rớt xuống đất bị người ta đạp lên thì làm sao?"
Bạch Kỳ Thư vừa cảm tạ Nolan vừa chỉ vào mũi đứa con mắng.
Nae nào có biết cậu đang mắng nó, còn tưởng cậu chơi với nó, thế là há miệng ra gặm ngón tay cậu.
" Đứa nhỏ này, buồn ngủ là đáng yêu chết đi được."
Bạch Kỳ Thư quen mất bên cạnh còn có người ngoài, nắm đứa con lên vò vò đã đời, vậy mà Nae vẫn không hết buồn ngủ, cuối cùng là nó chỏng vó lên trời ngủ ngon lành.
Eagle bất đắc dĩ nhìn hai con chuột nhỏ, lúc này mới quay qua nhìn Nolan.
" Nó đúng là ấu tể của chúng tôi, có chuyện gì không?"
Eagle đối với hắn hỏi lại.
" Không phải có chuyện gì, chỉ là tôi thấy nó lạ quá, muốn hỏi một chút mà thôi, thất lễ rồi."
Nolan có chút ngại nói.
" Ai nhìn thấy nó cũng sẽ hỏi thôi."
Eagle nhún vai.
Mash ở bên cạnh nãy giờ cũng gật đầu phụ hoạ.
" Tôi là Nolan, thú nhân sói tộc, xin chào."
Nolan lúc này mới nhớ ra, chắp tay nói.
" Eagle, đây là bạn đời của tôi, Kỳ, còn đây là Mash, thú nhân dực sư tộc."
Eagle giới thiệu một vòng.
" Hân hạnh được làm quen, nếu không ngại thì mời đến khu vực của chúng tôi đi dạo."
Nolan đưa tay chỉ hướng phía sau, mời.
" Chỗ anh có cái gì hay?"
Bạch Kỳ Thư vẫn còn nhớ lễ trao đổi.
" Đến đó đi, bên đó nghe có mùi thơm rất lạ."
Mash cũng muốn đi.
" Vậy đi thôi, em đưa Nae cho anh, bỏ nó vào đây ngủ đi."
Eagle đỡ lấy con chuột con đã ngủ bất chấp cả giờ giấc trong tay Bạch Kỳ Thư, thả nó vào gùi, bên trong có lót bông.
Nolan không kiềm được mà đưa mắt nhìn theo, rồi quay đi khi đụng trúng ánh mắt của a phụ người ta.
Eagle cũng không ngại thú nhân người sói này tò mò với con anh, nếu ai anh cũng quản thì chắc phải nhốt đứa nhỏ vào nhà cho an toàn mất.
Bốn người đi về phía khu vực của tộc người sói.
Ở đây chỉ thấy hai á thú nhân, còn lại đều là thú nhân.
Một trong hai á thú nhân kia đang nướng cái gì đó tròn như cái đĩa, cái đĩa kia đang bốc ra mùi thơm mà Mash đã nói.
Bạch Kỳ Thư giống như nhìn thấy gạo mà chạy đến, ngồi chòm hõm bên cạnh á thú nhân kia, đưa mắt nhìn cái bánh.
" Cái này đổi không?"
Bạch Kỳ Thư cười tít mắt hỏi.
Á thú nhân tộc người sói bị cậu bất ngờ xuất hiện cũng giật mình, nghe cậu nói thì cười.
" Cái này chúng tôi nướng để ăn, nếu cậu thích thì mời nếm thử."
Á thú nhân cao lớn nhưng cười thì rất thân thiện, đưa cái bánh đến tay Bạch Kỳ Thư.
" Vậy cảm ơn anh."
Bạch Kỳ Thư nhận cái bánh, rồi bị nóng đến không ngừng thảy lên thảy xuống vài lần, đợi nó đỡ nóng một chút mới đưa lên mũi ngửi, mùi thơm quen thuộc, lại há miệng cắn một cái, vị giác quen thuộc... Vậy mà là ngô...
Quan trọng nhất là thứ trong tay cậu là bánh ngô.
Dù có vẻ thô sơ nhưng đúng là hình thức đơn giản nhất của bánh ngô rồi.
" Cái này, tôi có thể hỏi cậu làm từ cái gì được không?"
Bạch Kỳ Thư mắt toả sáng nhìn á thú nhân bên cạnh.
" Có gì mà không được, đây là món ăn của tộc tôi, làm từ cái này đây."
Á thú nhân sói tộc đưa cho cậu một trái bắp.
Đích thị là trái bắp, dù hình thể nó to hơn trái bắp mà cậu biết đến mấy lần, trái bắp này thô to như cánh tay Eagle, dài cũng đến một cánh tay của Bạch Kỳ Thư, đặc ở trong thế thú thì đúng là bình thường đến không thể bình thường hơn.
Bạch Kỳ Thư đỡ lấy nó cũng có chút vất vả, nhưng bù lại cậu rất vui vẻ, vui đến muốn bay lên trời luôn á.
Mà lại không chỉ mình cậu thích.
Đứa con nhỏ vốn dĩ đang ngủ trong gùi tự lúc nào đã bò đến vai cậu, đang ngắm nghía trái bắp mà a mẫu mình đang cầm.
" Con đó, có ăn là không chạy khỏi cái mũi thính này mà."
Bạch Kỳ Thư cười mắng, đẩy đẩy cái đầu nó rời xa trái bắp.
..............................................