Mục lục
NHẬT KÝ THÚ CƯNG CỦA THIÊN ĐỊCH
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Eagle bay một thời gian mới đến nơi anh nhìn thấy cây bông.



Bạch Kỳ Thư lần đầu tiên nhìn thấy cây bông to như vậy, trái của nó giống như trái táo, treo lủng lẳng trên cây, thân cây như cổ thụ trăm năm sừng sửng đứng giữa biển nước.



Nước cũng chỉ cao đến một phần ba thân cây của nó.



Eagle bay thấp đến, đậu trên một cành to, để cho con chuột nhỏ trèo xuống rồi biến lại thành người.



" Mệt không?"



Anh sờ má cậu có chút lạnh, giúp cậu cởi da thú cùng nón lá, lúc này trời đã không còn mưa, mấy thứ này sẽ bất tiện cho cậu đứng trên cây.



" Không mệt."



Bạch Kỳ Thư vươn tay hái một quả bông đã tách làm hai lộ ra bông trắng bên trong, hít mắt cười.



" Cẩn thận đó, không cần với đến những trái quá cao, em ở dưới, anh ở trên."



Eagle phân công đàng hoàng, sợ cậu nháo nhào mà rớt xuống nước.



Bên dưới lâu lâu sẽ có những xoáy nước nhỏ ẩn hiện, mặt nước lại đen ngòm không thấy đáy.



" Em biết rồi, em chỉ chơi thôi, hì hì."



Chuột nhỏ cười ngốc.



Từ lúc ra ngoài nụ cười đều không ngớt trên môi cậu, tâm tình giống như sáng bừng lên.



Này mới là con chuột nhỏ của anh.



Eagle để cậu trên một cành cây thô to, bản thân ở trên cây xuyên tới xuyên lui, lâu lâu sẽ ngó cậu một cái.



Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, rơi trên người cả hai, ấm áp.



...



Bên kia đỉnh núi có người vừa thấy mưa tạnh đã không nhịn được muốn đi tuyên chiến, nhưng chim chuột nào có ở nhà, cả giờ cơm trưa cũng không về, náo loạn đến Victor cũng tưởng hai người đã đi rồi.



Cho tới khi một con chim xanh xuất hiện trong tầm mắt mới nhẹ nhàng thở ra.



" Làm sao vậy?"



Tự nhiên có nhiều người nghênh đoán mình như vậy Bạch Kỳ Thư có chút khó hiểu nhìn cả đám.



" Không có gì, chỉ là không thấy hai người ra ăn trưa..."



Victor cười gượng.



Eagle không nói gì chỉ lạnh lùng nhìn đám thú nhân phía sau ông ta, ôm eo chuột nhỏ đi về nhà.



Dean còn muốn đuổi theo nhưng bị Victor cản lại.



Bạch Kỳ Thư khó hiểu nhìn anh.



" Em ăn hạt cứng trước đi, anh nấu canh cho em."



Eagle để cậu ngồi trên thảm, mang cái gùi để một bên, lấy rỗ hạt cứng đưa cho cậu.



" Bọn họ có chuyện gì tìm chúng ta sao?"



Bạch Kỳ Thư nghẹo đầu hỏi.



" Có nhiều người không biết lượng sức của mình thôi."



Giọng anh lạnh lạnh.



Bạch Kỳ Thư nghe ra được, cậu ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không ra.



" Eagle!"



Cậu đi tới kéo mặt anh qua, nhìn vào mắt anh gọi.



" Chuột nhỏ, bọn họ muốn giành em, nhưng em đừng lo, anh sẽ đánh đến khi họ biết có một số người không phải muốn mơ ước là có được"



Đôi mắt anh ánh lên sắc bén lạnh lùng đến rợn người.



Chuột nhỏ là của anh.



Bạch Kỳ Thư đã lâu không nhìn thấy anh như vậy, cậu ngẩn ngơ một lúc mới hiểu được việc gì.



Thú nhân có quy tắc bất thành văn, á thú nhân dù đã có bạn đời nhưng chỉ cần thú nhân độc thân đủ cường đại có tự tin có thể khiêu chiến thú nhân của á thú nhân kia, nhưng không phải cứ chiến thắng là có thể có được á thú nhân, quyền quyết định sau cùng là ở á thú nhân.



Nhưng thú nhân được khiêu chiến bắt buộc phải nhận khiêu chiến, có thể là đơn đấu, cũng có thể là hỗn chiến.



" Eagle!"



Bạch Kỳ Thư biết anh không sợ chiến, chỉ là ai bị người mơ ước bạn đời của mình cũng sẽ tức giận, đổi lại là cậu cậu sẽ giơ vuốt lên cào cho đẹp mặt luôn.1



" Không cần tức giận, ai tới thì đánh người đó, đánh xong chúng ta lại đi, không ở nữa."



Cậu ôm đầu anh an ủi.



" Ừm."



Chim to ôm eo cậu hít sâu mấy hơi, bình ổn tức giận trong lòng.



Dám mơ ước chuột của anh, trước khi đi cũng phải lột vài lớp da mới hả giận được.



...



Chuyện xấu thì đến rất nhanh, buổi cơm chiều vừa đến đám thú nhân kia đã không kiềm được mà đến khiêu chiến, mặc kệ Victor tộc trưởng ngăn cản.



Victor cũng không phải thật sự cản họ, cái chuyện khiêu chiến vì á thú nhân này vốn là chuyện bình thường ở đại lục thú nhân, quan trọng là...



Ông nhìn á thú nhân nhỏ xinh trắng nõn ngồi bên cạnh vẫn chuyên tâm nấu canh, giống như không để tâm đến chuyện này.



Không phải Bạch Kỳ Thư không muốn xen vào, chỉ là cậu biết, chim to đang tức giận, tức giận thì cần phải xả ra, nếu không sẽ hại thân.



" Tất cả các người? Muốn hỗn chiến sao?"



Eagle lạnh lùng nhìn bọn họ.



Dean vừa nghe hỗn chiến đã thấy bị xúc phạm, nhưng không đợi hắn lên tiếng, Eagle đã chặn lại.



" Được thôi, tranh thủ đánh nhanh còn kịp ăn tối."



Eagle bước ra khỏi chỗ ngồi, ánh mắt lạnh lùng đi ngang qua bọn họ, bước ra ngoài.



Một tiếng hót vang, Eagle đã bay lên bầu trời.



Bọn họ đều là thú nhân có cánh, dùng hình thú mà chiến, chính là hình thức hay được dùng nhất giữa những thú nhân.



Đám thú nhân nhìn con đại bàng xanh đang lượn quanh trên bầu trời rồi dừng lại giữa không trung, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn bọn họ.



" Hỗn chiến rất vui nha."



Bạch Kỳ Thư nhìn ra bọn họ chần chừ, mở miệng nói.



Lời này đá động đến đám thú nhân đang muốn lấy lòng cậu.



Gào.



Một tiếng kêu lớn, Dean đã nhào vào không trung, đám thú nhân nhìn thấy kẻ mạnh nhất trong đám bọn họ đã lên thì cũng nhao nhao bay lên.



Sáu thú nhân nhanh chóng tiếp cận Eagle.



Bạch Kỳ Thư đã chuyển đến ngồi trên vách đá nhìn bọn họ.



Cậu biết hỗn chiến có khi là bất lợi đối với chim nhà cậu, nhưng chim muốn hỗn chiến thì cậu cũng sẽ không can thiệp.



Đó là tôn trọng đối với thú nhân bạn đời của mình, Bạch Kỳ Thư cũng có trái tim của thú nhân, cậu hiểu cảm giác của anh, nên sẽ không ngăn cản anh.



So với đơn đả độc đấu, hỗn chiến mà thua mới đau đúng hay không?



Lisa đứng bên nhìn thấy Bạch Kỳ Thư nhếch mép cười mà có chút lạnh người.



Á thú nhân nhỏ xinh lúc tức giận cũng sẽ có một bộ mặt lệnh người run rẩy.



Lisa không hề nghi ngờ chút động cơ nào khi Bạch Kỳ Thư chấp nhận để thú nhân nhà mình hỗn chiến cả, chưa nói khiêu chiến là truyền thống của thú nhân, việc thú nhân bị khiêu chiến chứng tỏ á thú nhân được hoan nghênh, đánh càng dũng mãnh càng tốt, chẳng sợ hỗn chiến thua, chỉ cần thú nhân của mình chấp nhận hỗn chiến, dù có thua nhưng khí phách đã bộc lộ được, á thú nhân nếu không phải đã di tình biệt luyến thì sẽ không ruồng bỏ một thú nhân như vậy.



Chỉ nói tới cảm tình của thú nhận tộc chim với bạn đời Kỳ của hắn thì biết, tình cảm của họ có thú thần chứng giáng, chỉ cần thú nhân tộc chim có can đảm hỗn chiến, hắn thắng thì á thú nhân sẽ càng thêm hạnh phúc, hắn thua, bị thương sẽ được á thú nhân đau lòng, thương tiếc, đều là tình thú cả.



Mà đối với những thú nhân có ý đồ chen chân vào cuộc sống đơn điệu chỉ có á thú nhân là báu vật của thú nhân thì chẳng có thú nhân nào chịu nổi hết, nếu hắn sợ không dám chiến chính là không xứng đáng với á thú nhân, nào có thú nhân nào chịu được, nhất là người cao ngạo như Eagle.



Họ hàng xa không bằng láng giềng gần, ở gần nhau lâu cũng sẽ hiểu rỏ tính nhau. .



||||| Truyện đề cử: |||||



Lúc này đây Lisa xem như đã nhìn thấy một mặt khác của Bạch Kỳ Thư.



Á thú nhân nhìn nhỏ xinh lại đáng yêu cũng sẽ nổi giận nếu có người phá hoại cuộc sống bình yên của họ.



Trên bầu trời lúc này đã diễn ra giao tranh quyết liệt.



Bùm.



Một thú nhân dực tộc lông vàng đã bị Eagle tát cho một cái rơi thẳng xuống nước.



Eagle nhìn cũng không nhìn lao thẳng đến chỗ Dean.



.....................................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK