Nhìn Phó Kim Phong lẫn trong đệm chăn, gương mặt mặc dù đang ngủ nhưng vẫn còn căng thẳng Nhiễm Thanh Vân có thể đoán ra được phần nào tính nghiêm trọng của việc xảy ra ngày hôm nay.
Y cẩn thận chỉnh lại tư thế ngủ cho Phó Kim Phong, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm xoa nắn, giúp y có thể ngủ thoải mái hơn. Khi các cơ mặt của lò sưởi đã hoàn toàn giãn ra, Nhiễm Thanh Vân mới thu tay lại, nhân lúc lò sưởi ngủ mà rời đi xử lý chính sự.
Những kẻ làm tổn thương lò sưởi, y chắc chắn sẽ không để yên.
[ Chủ nhân, ngài đừng có làm loạn thế giới của người ta chứ! May dừng tay lại...] Vương Bội điên cuồng nhắc nhở, ngăn cản động tác tiếp theo của Nhiễm Thanh Vân.
Hử?
Nhiễm Thanh Vân làm như không nghe thấy, tiếp tục hành động của mình, tận đến khi thỏa mãn mới dừng lại.
[ Hu hu, chủ nhân, người đừng có tùy hứng nữa mà... người đừng có làm bậy nữa mà... tôi khó khăn lắm mới có thể qua mắt được thiên đạo để có thể thiết lập thân phận cho chủ nhân, người làm như vậy, những thế giới sau tôi muốn qua mắt thiên đạo sẽ càng khó khăn đó.] Vương Bội điên cuồng gào thét.
Ta biết rồi, ta biết rồi... phía trước hắn cũng đánh ta mấy cái... trở về sẽ giúp ngươi đánh hắn.
[ Thế nào là giúp tôi chứ! Ngài muốn giúp tôi thì ngài mau đi theo thiết lập thông thường đi, đừng có mỗi ngày đều làm ra mấy trò chết tiệt này.]
Vương Bội.
Nhiễm Thanh Vân đột nhiên nghiêm trọng trầm giọng gọi tên hệ thống.
[ Sao thế chủ nhân.] Đột nhiên nghiêm trọng như thế? Có việc gì sao?
Ngươi có chắc là ngươi với tên nhóc thiên đạo kia không có gì chứ?
[ Ý người là gì? Người không tin tưởng tôi sao? Tôi 100% chung thành tuyệt đối với ngài đó. Ngài đừng có nghi ngờ tôi, tôi sẽ bị tổn thương.] Ta có thể thề với cái bóng đèn, nếu ta nói với thiên đạo nửa lời về chủ nhân thì nó sẽ là cái bóng đèn bỏ đi.
Khoan đã, hình như nó không phải là bóng đèn...
Nó chắc chắn có thể bỏ hai chữ hình như ra ngoài.
Ta không phải không tin tưởng ngươi... nhưng ta luôn cảm thấy tên thiên đạo kia quá để tâm đến ngươi rồi.
Nếu Nhiễm Thanh Vân thật sự nghi ngờ hệ thống vậy thì y chắc chắn sẽ không dùng nó nữa... không phải sao?
[ Sao... sao có thể? Hắn ta phát hiện ra không phải đều là do chủ nhân làm loạn hay sao?]
Ngươi thử nghĩ xem, có bao nhiêu hệ thống giống như ngươi đang cùng hoạt động, cớ vì sao hắn ta lại chỉ để ý mà soi ngươi? Nói có sách mách có chứng... không ít kẻ vừa xuyên không đã trái ngược hoàn toàn với tính cách ban đầu, cũng mang theo hệ thống mà xuyên không, nghịch thiên cải mệnh... cũng không thấy bọn họ nhắc đến một chữ thiên đạo, hai chữ thiên đạo.. một khóc hai nháo ba treo cổ bắt chủ nhân không được làm loạn sợ thiên đạo phát hiện.
Chỉ có ngươi.
[ Tôi... tôi với hắn ta thật sự không có!]
Hử?
[ Chủ nhân, ngài đang cố ý chuyển chủ đề đúng không? Ngài đừng tưởng ngài làm như thế thì tôi sẽ bỏ qua cho việc ngài làm loạn ngày hôm nay. Ngài đừng có ức hϊế͙p͙ hệ thống quá đáng.] Vương Bội tức giận hét lớn.
Cũng không phải quá ngốc.
[ Chủ nhân, ngài đừng có xúc phạm tôi, nếu tôi ngốc đã không phải hệ thống của ngài rồi.]
Nói cũng có lý! Đã là hệ thống của ta, chắc chắn sẽ không quá ngốc.
[ Chủ nhân, ngài đừng có dùng chủ đề mắng tôi để đánh chống lảng, tôi biết hết đó.]
Ta biết rồi, ta biết rồi, một chiêu không thể sài với ngươi hai lần liên tục chứ gì!
[ Nhắc nhở thân thiện, chủ nhân có một phút để trở về bên cạnh lò sưởi, nếu không kịp, hậu quả tự gánh chịu.]
Này, ngươi đừng có lấy việc công trả thù tư, lò sưởi không có liên hệ, ngươi đừng lôi lò sưởi vào.
Vương Bội không thèm để ý Nhiễm Thanh Vân kêu gào, sau khi đưa ra cảnh báo liền không quan tâm đến y, trốn một góc bắt đầu công việc thiết lập thế giới sau.
Nói thêm một lúc không thấy hệ thống trả lời, Nhiễm Thanh Vân chỉ có thể ôm theo tức giận, đá bay một cái xác chết dưới chân. Cả căn phòng rộng lớn đồ vật ngổn ngang, trêи tường in đầy vết đạn không khác gì tổ ong, mặc dù xung quanh không có quá nhiều vết máu, mùi máu trong không khí cũng không nồng đậm... nhưng số lượng xác chết nằm trêи sàn lại không hề thua bất kì cuộc thảm sát nào trong lịch sử... nếu không muốn nói là còn nhiều hơn.
Nhiễm Thanh Vân đến nhìn thêm một cái cũng không thèm nhìn, động tác nhanh nhẹn bước qua đống xác chết, rời khỏi căn phòng... cho dù có gấp gáp cũng không quên giúp đám người bấm nút đóng cửa.
Những người nằm lại dưới kia, đều góp công không ít trong việc làm vị thương Phó Kim Phong ngày hôm qua, đương nhiên không thể thiếu người tên A Hựu kia.
A Hựu chết không nhắm mắt, nằm cùng một chỗ với đám người.
Nếu không phải y ngại phiền phức thì tên A Hựu kia cũng không chỉ đơn giản là chết không nhắm mắt thôi đâu.
Cái quái gì vậy?
Nhiễm Thanh Vân nhìn căn phòng mới mua loạn thành một đoàn, đầu không kìm được mà bật ra một đống dấu chấm than. Chỉ cần liếc mắt một cái, Nhiễm Thanh Vân đã có thể nhận ra được thứ khiến đống đồ nát vụt này là vỏ kiếm của Bất Vong làm ra.
Y nhớ trước khi rời đi y đã biến hình dạng vỏ kiếm trở lại thành đoản đao sau đó đặt ở đầu giường. Nhóc vỏ kiếm này chắc chắn không dám tự ý đập đồ như Bất Vong, sau khi loại trừ toàn bộ khả năng, chỉ còn lại một... vỏ kiếm là do lò sưởi điều khiển đập đồ.
Lò sưởi... nhìn thế nào cũng không phải là loại người có thể tùy tiện đập phá đồ đạc đâu ha.
* Rầm*
Tiếng động lớn từ trong nhà vệ sinh phát ra thành công cắt đứng dòng suy nghĩ của Nhiễm Thanh Vân.
Được rồi, ta rút lại suy nghĩ vừa rồi về việc lò sưởi không phải loại người đập phá đồ đạc. Con người mà, ai chẳng có lúc tức giận đến đập phá đồ đạc điên cuồng để chút giận chứ! Chỉ cần người bị đập không phải là ta, lò sưởi muốn đập ai thì đập người đó, muốn đập thứ gì thì đập thứ đó... nơi này không đủ đồ cho lò sưởi đập? Không sao, ta có thể giúp lò sưởi đặt mua.
* Vụt*
- ---
Hôm nay 1 chương thoy, phần hay phải đợi ngày mai