Phó Kim Phong gấp gáp bật dậy khỏi ổ chăn, mắt ngọc điên cuồng quét ngang, quan sát xung quanh.
" Gấp gì thế? Mất gì sao?"
Đỉnh đầu đột nhiên phát ra âm thanh, Phó Kim Phong giật mình quay đầu, nam nhân y phục không chỉnh đề đứng ngược sáng, vạt áo cùng ông tay đều bị buộc ra phía sau, trêи tay còn cầm theo hai xiên cá nhỏ đang tỏa ra mùi hương thơm phức.
Bởi vì y đứng ngược sáng, Phó Kim Phong không thể nhìn ra biểu cảm trêи gương mặt của Nhiễm Thanh Vân, thế nhưng trong đại não lại xuất hiện ra một gương mặt cùng biểu cảm cực kì quen thuộc phù hợp với dáng vẻ hiện tại của Nhiễm Thanh Vân.
Phó Kim Phong điên cuồng lắc đầu, muốn đem toàn bộ hình ảnh lung tung trong đầu ném bay ra ngoài.
" Sao thế? Vận động buổi sáng à?" Nhiễm Thanh Vân bị bộ dáng vụng về của lò sưởi chọc cười không nhịn được buông lời trêu chọc.
" Ta mới không có." Phó Kim Phong hừ lạnh, rời khỏi ổ chăn lộn xộn.
" Cá nướng, hơi cháy một chút nhưng vẫn có thể ăn tạm lót dạ, đợi một chút tới thị trấn bên cạnh sẽ mua cho ngươi ăn đồ ngon." Nhiễm Thanh Vân nhét hai con cá nướng vào tay Phó Kim Phong, sau khi thu chăn vào không gian, thuận tiện búi tóc cho lò sưởi, mới nhận lại một con cá, cẩn thận cùng lò sưởi ăn sáng.
Nhưng Phó Kim Phong cầm một lúc vẫn duy trì dáng ngồi ngây ngốc nhìn cá trong tay, Nhiễm Thanh Vân còn tưởng lò sưởi không biết ăn, y cực kì tri kỷ gỡ một miếng cá lớn trong tay, đưa lên trước miệng nhỏ xinh đẹp của lò sưởi:" Hơi cháy một chút nhưng hương vị không tồi đâu."
Nhiễm Thanh Vân buông lời bào chữa cho cái sự nướng hơi quá tay của mình.
Phó Kim Phong dùng mũi ngửi ngửi miếng cá thơm phức, trần chừ một lúc mới há miệng ra, nuốt lấy miếng cá từ trêи tay Nhiễm Thanh Vân.
Phó Kim Phong còn tưởng canh bảo ngư hôm qua đã là rất ngon rồi, thật không ngờ món cá nướng hôm nay lại càng ngon hơn, một chút cháy bên ngoài càng tô đậm thêm hương vị của miếng cá.
Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân đút ăn một miếng, liền dùng ánh mắt thèm muốn nhìn con cá trêи tay Nhiễm Thanh Vân, Nhiễm Thanh Vân nhìn ra ý định của Phó Kim Phong, cực kì cưng chiều, tiếp tục gỡ cá cho Phó Kim Phong, tận đến khi ăn hết một con cá, Phó Kim Phong liền bày ra biểu cảm cực kì thỏa mãn.
" Làm gì?" Cá nhỏ trêи tay đột nhiên động đậy, Phó Kim Phong bộ dáng đề phòng nhìn chằm chằm cánh tay đang chìa ra nhằm đến con cá trong tay mình của Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân chỉ đơn giản là muốn tiếp tục gỡ cá cho lò sưởi:"..."
Hu hu, lò sưởi của ta càng ngày càng đáng yêu muốn mạng mà.
Nhiễm Thanh Vân âm thầm nuốt nước bọt, vươn tay về phía Phó Kim Phong:" Ta chỉ muốn gỡ cho ngươi."
Phó Kim Phong đề phòng nhìn cánh tay đang vươn ra kia, lại lưỡng lự nhìn con cá nướng trêи tay mình, gương mặt xinh đẹp in đập nét nghiêm túc.
Lò sưởi vậy mà lại nghiêm túc cân nhắc có nên đưa cá cho y hay không? Y từ lúc nào trở nên không đáng tin như vậy? Đến một con cá nhỏ còn phải suy xét? Chỉ là một con cá nướng mà thôi... lò sưởi....
" Đại Đại ngốc." Nhiễm Thanh Vân vừa uất ức vừa buồn cười.
" Đừng có tùy tiện xúc phạm ta." Phó Kim Phong hừ lạnh ôm cái trán nhỏ vừa bị Nhiễm Thanh Vân ấn một cái.
" Được rồi, không xúc phạm ngươi... Đại Đại thân mến, có thể đưa cá cho ta gỡ xương giúp chưa?"
Từ lúc nào ta đã lưu lạc đến mức muốn gỡ thịt cá cho người khác cũng phải xin phép rồi? Thật không thể tin được mà.
Nghe thấy đề nghị của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong vẫn phải nghiêm túc suy nghĩ thêm một lúc, mới đề phòng đưa cá nướng trong tay về phía Nhiễm Thanh Vân.
Ăn thêm một nửa con cá, bụng cũng đã được lấp no đủ, Phó Kim Phong lúc này mới nhận ra cái người đối diện vẫn chưa hề ăn miếng nào, một con cá rưỡi đều đang nằm trong bụng y. Nhìn miếng cá chỉ còn vương lại chút hơi ấm chìa ra trước miệng mình, Phó Kim Phong hơi mím môi.
" Sao thế? No rồi?" Nhiễm Thanh Vân nhìn biểu tình lưỡng lự kì lạ của Phó Kim Phong, thắc mắc.
Phó Kim Phong im lặng lắc đầu, dừng một chút, lại điên cuồng gật đầu.
Nhiễm Thanh Vân nhìn bộ dạng nghẹn đỏ của lò sưởi nhà mình, lần này nhịn không được nữa, điên cuồng bật cười ra tiếng.
" Ngươi cười cái gì?" Phó Kim Phong tức giận trừng mắt đe dọa Nhiễm Thanh Vân.
" Ha, chính là không rõ, Đại Đại đây là no rồi hay chưa no?" Nhiễm Thanh Vân cong cong khóe miệng. Từ khi sinh ra đến giờ mới có thể gặp được một người đáng yêu như lò sưởi a!
" Ngươi.. ngươi cười cợt ta."
" Không có mà, Đại Đại, oan quá." Nhiễm Thanh Vân giơ tay đầu hàng, lại nhận ra miếng cá nhỏ vẫn còn ở trêи tay mình, nhanh nhẹn đưa trở lại trước miệng lò sưởi:" Nếu no rồi thì cố ăn nốt miếng này nhé."
Phó Kim Phong nhìn miếng cá ngon lành trước mặt, khó khăn lắm mới khống chế động tác, ngăn cho miệng không mở ra, thành thật hướng Nhiễm Thanh Vân thú nhận:" Ta không phải no, nhưng ngươi còn chưa ăn gì... nửa con này phải nhường cho người."
Phụ vương đã dạy rồi, y phải biết nhường phần đủ cho những người đối tốt với mình. Người này không những cứu thoát y hai lần, còn nướng cá cho y, gỡ cá cho y, nửa con này, y không nên ăn nữa.
Phó Kim Phong nói rồi liền quay đi hướng khác không nhìn nửa con cá trêи tay Nhiễm Thanh Vân nữa, còn kiên quyết muốn để Nhiễm Thanh Vân đút miếng cá kia vào miệng.
Nhiễm Thanh Vân được lò sưởi nhường nửa con cá:"..."
" Ngươi sao vậy? Sao lại đột nhiên quay đầu đi."
" Không... không có."
Nhiễm Thanh Vân không tiếng động, khó khăn ngăn cản con thú muốn nhào ra trong người:" Ngươi đứng xa chút."
Không thể lại gần lò sưởi lúc này, nếu không ta sẽ không kìm được mà đè y xuống mất. Nguy hiểm quá!
Nhưng có vẻ như Phó Kim Phong không hiểu được tâm ý của Nhiễm Thanh Vân, y không hề để tâm đến lời đe dọa của Nhiễm Thanh Vân, thấy Nhiễm Thanh Vân xuất hiện phản ứng tiêu cực Phó Kim Phong liền tưởng Nhiễm Thanh Vân bị làm sao, lo lo lắng lắng chạy tới bên cạnh:" Ngươi không sao chứ? Bị thương ở đâu sao? Trong người chỗ nào có chịu?"
Bình thường những lúc y tự mình đi bắt cá cũng sẽ bị thương, người này không phải là do bắt cá cho y mà bị thương rồi chứ?
Phó Kim Phong lo lắng là thật, còn cẩn thận kiểm tra tay đầy dấu vết do cá nướng để lại của Nhiễm Thanh Vân xem có chỗ nào bị thương không.
Nhiễm Thanh Vân nhịn không nổi nữa:"..."
" Ngươi làm cái... ưm..." Cằm nhỏ mềm mại bị bàn tay dính bẩn túm chặt, miệng nhỏ vẫn còn vương lại hương ví của cá nướng điên cuồng bị cướp đi. Khớp hàm bị lưỡi cứng rắn cạy ra, khuôn miệng nhỏ chậm rãi bị lấp đẩy bởi thịt cá thơm ngọt.:" Ưm... ưm... ưm..."
Phó Kim Phong khó khăn chống tay trước ngực Nhiễm Thanh Vân, gấp gáp muốn đẩy người ra, tuy nhiên sức lực lại không đủ cơ thể dường như hóa thành bọt biển, mềm nhũn muốn tan ra. Kết quả động tác phản kháng của Phó Kim Phong không khác gì lông vũ nhỏ cào cào trước ngực cổ vũ động tác làm càn của Nhiễm Thanh Vân.
Phó Kim Phong bị hôn đến mờ mịt, dưỡng khí bị cưỡng đoạt hết, mắt ngọc long lay chảy ra một giọt nước mắt. Mặc dù chỉ là nước mắt sinh lý nhưng cũng là nước mắt của người cá, nó vừa rời khỏi hốc mắt không bao lâu đã hóa thành ngọc trai.
Nhiễm Thanh Vân khó khăn lắm mới khắc chế được con thú lớn trong người, quyến luyến buông đôi môi ngon ngọt kia ra, khẽ thở dài, hướng Phó Kim Phong đe dọa:" Lần sau không được làm loạn, biết chưa?"
Phó Kim Phong thoát được trói buộc, điên cuồng thở dốc, không ngừng gật mạnh đầu đáp ứng.
Tên. tên phàm nhân này đáng sợ quá... còn muốn ăn, ăn y!
Hồi thần lại, Nhiễm Thanh Vân mới phát hiện ra mình đã bôi bẩn đầy gương mặt xinh đẹp của lò sưởi.
Nhiễm Thanh Vân mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, âm thầm dùng khăn lau, lau đi những vết bẩn do chính y để lại trêи gương mặt xinh đẹp kia.
" Được rồi, ăn xong rồi, chúng ta vào trấn đi dạo một vòng nhé." Mắt thấy Phó Kim Phong có xu hướng bài xích tiếp xúc của mình, Nhiễm Thanh Vân đi trước một bước, đưa ra đề nghị tốt đẹp với lò sưởi.
" Được." Phó Kim Phong còn đang bị cuốn ở nụ hôn vừa rồi, mơ mơ màng màng đồng ý đề nghị của Nhiễm Thanh Vân.
Về thân phận người cá của Phó Kim Phong, cả hai đều cực kì ăn ý không hề nhắc đến.
Đường lớn kinh thành hôm nay xuất hiện mĩ thiếu niên ngoại hình cực kì đặc biệt cực kì hút mắt, mái tóc dài xanh dương được trâm ngọc tóm gọn trêи đầu, nước da trắng tựa bạch ngọc nổi bật trêи nền y phục xanh, toàn thân đều toát ra hình thái của một dòng nước mát mẻ, giúp người ngoài vừa nhìn liền cảm thấy dễ chịu.
Lần đầu tiên dạo phố của phàm nhân, Phó Kim Phong nhìn thấy thứ gì cũng hứng thú, ăn một viên kẹo đường, ăn một cái bánh bao, mua một chiếc túi gấm nhỏ, lại mua thêm một cây quạt giấy.
Nhiễm Thanh Vân có chút không hiểu, tại sao giữa vô vàn họa tiết đẹp mắt, lò sưởi lại kiên quyết muốn chọn mua một cây quạt làm bằng giấy tuyên trắng.
" Sao ngươi lại chọn cái này?" Nhiễm Thanh Vân không nhịn được thắc mắc.
" Vì nó đẹp nha." Phó Kim Phong khóe mắt cong cong nhìn chằm chằm quạt nhỏ trong tay, còn không ngừng lật qua lật lại xem.
" Giấy trắng tinh, có chỗ nào đẹp?"
" Giấy trắng mới đẹp mà." Phó Kim Phong không đồng tình với quan điểm của Nhiễm Thanh Vân, bĩu môi, bày ra bộ dạng đề phòng, siết chặt quạt trắng tinh trong lòng bàn tay.
" Ngươi thấy đẹp thì là đẹp đi." Nhóc con.
" Ngươi không được xoa đầu ta." Phó Kim Phong ghét bỏ tránh đi bàn tay ma quái, Nhiễm Thanh Vân cũng không hề chịu thua, nhanh chóng vươn tay về phía đầu nhỏ xinh đẹp.
Đám người có mặt ở đường lớn lúc này:"..."
Đẹp thì đẹp đấy nhưng là hoa đã có chủ rồi, hóa ra không phải nam nhân xinh đẹp mà là nữ cải nam... phu quân người ta còn đi ngay bên cạnh, bọn họ có gan lớn cũng không dám tranh phu nhân của người khác. Mĩ nhân có chủ, cũng chỉ có thể ngắm nhìn một chút mà thôi.
- ---
Bất Vong: Ngươi xem, phải trơn bóng nuột nà như ta mới đẹp.
Vỏ Kiếm: Cũng chỉ là thanh kiếm chó chết chẳng có gì nổi bật.