Một tay Nhiễm Thanh Vân đỡ ở đuôi cá, một tay dịch lên gáy nhỏ, đem tư thế hai người đổi thành kiểu bế bằng một tay, tư thế này giúp nụ hôn của hai người bọn họ càng thuận tiện hơn.
Một nụ hôn kiểu Pháp rất nhẹ nhàng, không chứa nửa điểm ɖu͙ƈ vọng, động tác cũng không hề gấp gáp.
Mặc dù động tác không đúng địa điểm của bọn họ đã được làn tóc xanh của Phó Kim Phong che khỏi tầm mắt của Nhật Mặc nhưng chỉ bóng lưng trồng lên nhau cũng đủ để chọc Nhật Mặc tức đến sung huyết.
Tức phụ tương lai của hắn, ở trước mặt hắn hôn người khác? Đậu mọe.
Phó Kim Phong không nhận ra ánh mắt như muốn giết người của Nhật Mặc, mơ màng hôn Nhiễm Thanh Vân, đuôi cá nhỏ còn nhẹ nhàng đung đưa trong lòng đại dương tạo thành những bọt sóng nhỏ. Nhưng có lẽ là bởi vì nụ hôn quá mức chân thật, còn kéo dài mãi không dứt, khiến Phó Kim Phong cuối cùng vẫn là chịu không nổi cường thế của Nhiễm Thanh Vân, thối lui về phía sau.
Dường như là cùng một lúc, Nhật Mặc ở bên kia nắm chặt chuôi kiếm tinh xảo, vung kiếm vào trong làn nước xanh thẳm, không quản một kiếm này có tổn thương đến tức phụ tương lai của hắn là Phó Kim Phong hay không, sự xúc phạm vì bị cắm sừng giữa thanh thiên bạch nhật khiến Nhật Mặc trở lên điên cuồng, đường kiếm vừa mạnh vừa chuẩn, rơi lên người hai bọn họ.
Bất Vong phản ứng rất nhanh, vốn đang lơ lửng ở bên cạnh, thân hình Nhật Mặc vừa động, nó liền nhanh chóng bay về, chắn trước mặt Nhiễm Thanh Vân.
Kiếm khí giao hòa tạo ra bọt sóng lớn mạnh, Nhiễm Thanh Vân đỡ lấy lò sưởi, chỉ trong chớp mắt y đã có thể vững vàng bảo hộ lò sưởi ra sau lưng.
Phó Kim Phong lúc này mới từ trong mơ hồ mà bừng tỉnh.
" Nhiễm Thanh Vân?!!"
Thật sự là Nhiễm Thanh Vân? Không phải mơ?
Phó Kim Phong không tin vào mắt mình, khó khăn bám lấy cổ tay Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân một tay cầm Bất Vong đỡ lấy chiêu thức của Nhật Mặc, một tay nắm chặt lấy Phó Kim Phong, dịu dàng an ủi y:" Ngoan, một lát chúng ta nói chuyện sau."
" Ha, gian phu ɖâʍ phu, tốt nhất hai người các ngươi nên nói lời cuối với nhau đi." Chó độc- Nhật Mặc- thân cực kì cay mắt hành động thân mật của hai người, hắn tức giận không thôi một lần nữa vung kiếm, bổ về phía Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân mặc dù không khinh địch nhưng mắt lại không chịu nhìn lấy một cái, tay cầm Bất Vong một lần nữa tùy ý giơ lên.
Nhật Mặc nhận thấy bị bị coi thường, tức muốn sung huyết, thế nhưng cho dù hắn ta có tung ra bao nhiêu chiêu thức, cũng bị phàm nhân trước mặt dễ dàng hóa giải, xung quanh đối phương rõ ràng toàn là điểm yếu, nhưng cho dù Nhật Mặc có đánh vào đâu, cũng sẽ bị dễ dàng đỡ được.
" Khốn khϊế͙p͙."
Nhật Mặc tức đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, chiêu thức tung ra cũng càng thêm nhanh mạnh, toàn bộ đều là sát chiêu, lòng đại dương bởi vậy mà không còn yên ả, vườn san hô tỏa sáng xung quanh hầu như đều bị tàn phá toàn bộ.
Tận đến khi thanh kiếm tinh xảo gắn bó với y mấy ngàn năm thanh thúy gãy thành hai mảnh, Nhật Mặc vẫn không tin được vào mắt mình. Đường đường là một chiến thần bất khả chiến bại, sao có thể bại trận dưới tay một tên phàm nhân... một tên phàm nhân kì lạ.
Dương Quang kiếm của y, sao có thể bị một thanh kiếm không rõ xuất xứ chém gãy?
Nhật Mặc không thể nào lý giải được, chật vật quỳ một gối xuống nền đá nham thạch lạnh lẽo, nước biển ồ ạt chảy qua người y, mang theo lực lượng cuốn trôi mái tóc có chút loạn của thần quân.
Hắn vậy mà thua? Thua dưới tay một phàm nhân?
" Thanh, Thanh Vân, đừng giết y." Phó Kim Phong nhìn thấy Nhiễm Thanh Vân có thể dễ dàng như vậy mà đánh bại Nhật Mặc, đáy lòng không khỏi vui vẻ, nhưng cũng không ít lo sợ.
Lần này bọn họ có thể may mắn đánh bại Nhật Mặc, nhưng nếu bọn họ làm tổn thương Nhật Mặc bị đám người trêи trời truy cứu, vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ gặp nạn, phụ mẫu của y cũng sẽ bị liên lụy.
Nhiễm Thanh Vân vốn định thủ tiêu nhân chứng, bị lò sưởi cản lại, cũng không quá bất ngờ. Lò sưởi không muốn y giết người trước mặt mình cũng là điều dễ hiểu thôi, y có thể thông cảm được.
Nhiễm Thanh Vân vung tay, Bất Vong biến mất trong không khí, y hơi cúi người, đỡ lấy Phó Kim Phong, bế lên, hờ hứng ném cho Nhật Mặc ở bên kia một ánh mắt:" Nơi này không còn chỗ cho ngươi nữa, trở về đi."
Ánh mắt đó, khí thế đó, đủ để khiến cho một chiến thần bất bại vừa nếm trải sự thất bại lần đầu tiên trở nên kinh hãi. Nhật Mặc lần đầu tiên từ khi sinh ra cảm thấy bị khí tức của người khác đè bẹp. Y khó khăn đứng dậy, nhặt lên hai mảnh của Quang Dương kiếm, đáy mắt nhiều thêm một tia quyết liệt:" Có thể cho ta thỉnh giáo quý tính đại danh của ngươi không?"
" Ta chỉ là một phàm nhân, không đáng nhắc đến, nhưng ta mong tiểu thần có thể bỏ qua cho long cung, sau này, cũng đừng quay lại đây gây khó dễ nữa."
Nhiễm Thanh Vân không thể biết trong đầu Nhật Mặc đang nghĩ gì, mới chỉ giao đấu một trận, y cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác về tính cách của Nhật Mặc, nhưng việc y nói ra câu này vẫn không phải thừa, lời này nếu không thể đe dọa Nhật Mặc, cũng có thể tính nó như một lời khẳng định... khẳng định rằng, long cung này, do y bảo hộ.
" Ta là Nhật Mặc, là trưởng tử của thiên đế, lần này có thể cùng các hạ giao đấu, ta thua tâm phục khẩu phục, nhưng mối hôn sự này, ta không thể làm chủ, các hạ đừng làm khó ta."
Nhiễm Thanh Vân nhàn nhạt ôm lò sưởi trong lòng:" Ta không làm khó ngươi, ngươi trở về, cứ bảo thiên đế đợi ta, ta thu xếp xong việc nơi này, sẽ sắp xếp lên thiên giới một chuyến, cùng thiên đế hảo hảo nói chuyện."
" Chỉ bằng ngươi...?" Nhật Mặc hoài nghi.
" Ta thì sao?" Nhiễm Thanh Vân nhẹ nhàng che đi ánh mắt xanh ngọc đang nhìn chằm chằm sườn mặt mình, thời điểm bàn tay to lớn che khuất tầm mắt xanh ngọc, khí thế trêи người Nhiễm Thanh Vân liền thay đổi.
Bằng ta có thể cạo chết cả nhà ngươi đó nhé!
Nhật Mặc khó khăn lắm mới đứng thẳng người, hai chân lại bị khí thế của Nhiễm Thanh Vân dọa mềm nhũn.
Phó Kim Phong được Nhiễm Thanh Vân đỡ trở về long điện.
Động tĩnh ở phòng Phó Kim Phong phát ra quá lớn, thu hút chú ý không ít người tại long cung, nhưng bởi vì khí tức tranh đấu quá mạnh mẽ phát ra từ Nhật Mặc cùng Nhiễm Thanh Vân khiến bọn họ không ai dám lại gần, đến tận cuối cùng, vẫn là đợi Nhiễm Thanh Vân ôm người tiến lại gần, long vương mới giật mình bơi tới.
" Phong nhi?"
Phó Kim Phong thấy ánh mắt lo lắng của long vương, liền ngại ngùng rời khỏi vòng ôm của Nhiễm Thanh Vân, hướng long vương giải thích:" Phụ vương, hài nhi không sao."
" Đứa nhỏ này, mau tới để ta xem xem." Long vương không bởi vì câu khẳng định của Phó Kim Phong mà bớt lo, ông nhanh chóng túm lấy Phó Kim Phong, xoay y hai vòng để có thể cẩn thận quan sát toàn thân một lượt.
" Đúng là không bị thương ở..." đâu?!!
Không đợi long vương nói hết câu, Nhiễm Thanh Vân ở phía sau đã bước lên hai bước, kéo lò sưởi trở về bảo hộ y ở sau lưng, chính mình đứng chắn trước hai người bọn họ, dùng ánh mắt không được thân thiện cho lắm nhìn chằm chằm long vương.
Long vương bị ánh mắt đầy ý vị của Nhiễm Thanh Vân khiến cho đáy lòng lộp bộp, cực kì chột dạ.
Hừ, dám dùng ánh mắt trắng trợt như vậy nhìn lò sưởi, cho dù có là phụ vương thân sinh của lò sưởi đi chăng nữa, Nhiễm Thanh Vân cũng không chấp nhận.
Ở cùng Nhiễm Thanh Vân bao nhiêu lâu, Phó Kim Phong đương nhiên biết chiếm hữu của Nhiễm Thanh Vân đối với mình là bao nhiêu, nhưng khi tận mắt chứng kiến trạng thái đổ dấm ngay trước mặt phụ vương của Nhiễm Thanh Vân, Phó Kim Phong cũng không kìm được mà bật cười.
Phó Kim Phong cười không lớn, nhưng đủ để Nhiễm Thanh Vân ở trước mặt nghe thấy.
Lò sưởi đột nhiên cười mình, Nhiễm Thanh Vân cảm thấy cực kì uất ức, y hướng Phó Kim Phong phồng má đe dọa:" Em còn dám cười?!"
" Haha, ta không dám." Phó Kim Phong cười lên vốn rất đẹp, đôi mặt ngọc linh hoạt cong cong, khuôn miệng nhỏ nhắn hé mở lộ ra hàm răng trắng tinh.
Nhiễm Thanh Vân thấy bộ dạng mặc dù cố gắng nhịn cười nhưng vẫn cười ra tiếng của Phó Kim Phong tâm tình lại càng không tốt. Y nhất thời quên mất xung quanh có bao nhiêu người, cường thế tiến tới ôm lấy cái eo nhỏ của Phó Kim Phong, không ngừng làm loạn:" Em còn dám nói không dám!"
Phó Kim Phong bị Nhiễm Thanh Vân làm loạn, không thể không tiếp tục cong người cười lớn, khó khăn đến mức hai mắt ánh lệ.