Hai đạo linh lực va vào nhau tạo thành sóng khí đem toàn bộ vật dụng xung quanh đánh bay.
Nhiễm Thanh Vân liếc cũng không thèm liếc lấy một cái, sau khi ổn định lại cho cơ thể Phó Kim Phong thật tốt, Nhiễm Thanh Vân mới ngừng lại, bế bổng Phó Kim Phong đã mất đi ý thức.
Liễu Thừa Loan thấy Nhiễm Thanh Vân định đưa người đi, gấp gáp ngăn cản:" Thiên tôn, ngài không thể đưa Phó Kim Phong đi."
Nhiễm Thanh Vân lạnh nhạt:" Tại sao?"
" Phó Kim Phong tu luyện ma khí, đầu đuôi còn chưa tra hỏi, sao có thể đưa đi."
" Hắn nói hắn không tu ma, các ngươi nghe không rõ?" Tai bị điếc hết rồi.
" Lời y nói không thể tin."
" Vậy lợi của ngươi thì có thể?" Nhiễm Thanh Vân rét lạnh.
Đều là người, ngươi nhiều hơn hắn một cánh tay hay một cái chân? Có cần y chặt đi giúp không? Làm người bình thường không muốn, còn muốn làm sinh vật dị dạng?
" Ta nói là có chứng cứ, mọi người đều nhìn thấy y tẩu hỏa nhập ma khiến ma khí giao động." Liễu Thừa Loan đúng tình hợp lý nói.
" Thì?" Nhiễm Thanh Vân bảo trì thái độ:" Tất cả chỉ là suy đoán của ngươi."
" Còn nữa... đám người này cũng lắm chỉ có thể coi là nhân chứng, chứng cứ ở đâu? Nếu ngươi muốn bảo ta lời nói của nhiều người đáng tin hơn một người, thì không cần nói nữa!" Ta ít nói chứ không phải ta không biết nói! Muốn dùng lời nói cưỡng ép ta? Nằm mơ. Khi ta bắt đầu đấu võ mồm còn không biết các ngươi đang ở thế giới nào chờ luân hồi kia kìa.
Ta tin lò sưởi của ta sẽ không tu ma, mà nếu hắn có thật sự tu ma thì hắn vẫn là lò sưởi của ta, ta phải bảo vệ lò sưởi của ta, các ngươi là cái thứ gì? Các ngươi sẽ giúp ta trị bệnh à?
Nhiễm Thanh Vân không thèm để tâm đến cảm nghĩ của đám người Liễu Thừa Loan, tự mình đưa người rời đi,
Nhiễm Thanh Vân dù sao cũng là thiên tôn của môn phái, bọn họ đánh không lại y, y đã muốn đem người đi, bọn họ muốn cản cũng không cản nổi, đành ngoan ngoãn để Nhiễm Thanh Vân ôm theo Phó Kim Phong trở về phòng nhỏ trêи đỉnh núi của y.
Phó Kim Phong mặc dù bị ma khí đả thương, hôn mê bất tỉnh nhưng tác dụng sưởi ấm vẫn còn, Nhiễm Thanh Vân thoải mái ôm người ngủ cả đêm, thuận tiện truyền linh lực giúp Phó Kim Phong áp chế ma khí, điều tức cơ thể.
Phó Kim Phong tỉnh dậy, cơ thể đã không còn bị ma khí cắn xé đau đớn, thế nhưng lại lạnh giá đến đông cứng.
Thử cử động tay tê buốt, phát hiện cả người vẫn còn đang bị ôm chặt, khóa trong bờ ngực lớn.
Phó Kim Phong khó khăn dùng sức muốn thoát khỏi gọng kìm kia.
" Tỉnh rồi?"
Còn tưởng nhanh như vậy đã phải đổi một cái lò sưởi mới chứ!
Đổi cái mới rất phiền.
Đâu phải lúc nào cũng có thể dễ dàng bắt được đến tay như này đâu.
Phó Kim Phong mờ mịt, nhìn Nhiễm Thanh Vân biểu cảm lạnh nhạt nằm bên cạnh, y phục không chỉnh tề.
Phó Kim Phong mặt có chút đỏ, điên cuồng muốn đẩy người ra.
" Ngươi làm gì thế?" Nhiễm Thanh Vân nhíu mày, tay phải vẫn tóm chặt lấy cổ tay Phó Kim Phong, đây cũng là nơi Nhiễm Thanh Vân dùng để truyền linh lực a.
Phó Kim Phong nhìn nơi bị Nhiễm Thanh Vân nắm, tòa bộ sự việc ngày hôm qua lúc này mới lần lượt hiện ra trong đầu.
Liễu Thừa Loan chết tiệt! Dám tính kế lão tử?!!
Phó Kim Phong nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Vân:" Mau lên, Liễu Thừa Phong hắn ta tu tà đạo, phải mau chóng xử lý hắn ta... mọi người đang gặp nguy hiểm."
" Hửm." Nhiễm Thanh Vân lạnh nhạt đáp:" Cũng không có nguy hiểm đến chúng ta."
" Ngươi nói gì vậy, ta suýt chút nữa bị hắn ta đánh chết rồi." Phó Kim Phong không đồng tình.
" Ờ, đúng ha!" Chút nữa thì quyết mất, lò sưởi của y bị ma khí của tên kia đả thương đến suýt thì vĩnh biệt cuộc đời.
" Ngươi là thiên tôn, ngươi cũng có trách nhiệm một phần." Phó Kim Phong thuận tiện một câu kéo Nhiễm Thanh Vân vào việc.
" Ừ." Lò sưởi bị hại, đương nhiên là liên quan đến y.
Phó Kim Phong có chút bất ngờ trước phản ứng của Nhiễm Thanh Vân:" Ngươi tin ta sao?"
Người bình thường không phải là đều nghi ngờ hắn sẽ vu khống người sao, dù sao hắn mới là kẻ phát ra ma khí, Liễu Thừa Loan một chút cũng không có động thái gì đáng ngờ mà a.
Nhiễm Thanh Vân đương nhiên nói:" Ngươi luôn đúng."
Lò sưởi của ta đương nhiên là đúng, nếu ngươi sai thì ai sẽ sưởi ấm cho ta chứ? Ngươi không tu ma thì thôi, ngươi tu ma thì ngươi vẫn đúng.
Nhiễm Thanh Vân bảo trì suy nghĩ trong cái thế giới rộng lớn này, ngoài lò sưởi của mình ra, những thứ khác có hay không không quan trọng.
Phó Kim Phong bởi vì ba tiếng lạnh nhạt của Nhiễm Thanh Vân mà ngẩn người.
Nhiễm Thanh Vân thấy lò sưởi mặc dù đã tỉnh nhưng vẫn ngoan ngoãn để hắn ôm, đáy lòng lạnh nhạt dần dần xuất hiện nhiệt độ.
Phó Kim Phong ngẩn người, ánh mắt nhìn Nhiễm Thanh Vân đầy phức tạp.
Tận đến khi sắp bị khí lạnh truyền đến từ người Nhiễm Thanh Vân làm đông cứng, Phó Kim Phong mới cử động, muốn thoát khỏi vòng tay của Nhiễm Thanh Vân:" Ngươi lạnh quá, buông ta ra."
Nhiễm Thanh Vân lúc này ôm cũng đủ rồi, Phó Kim Phong vừa nói y liền thật sự buông tay.
" Ánh mắt gì đây?" Nhiễm Thanh Vân búng nhẹ lên trán Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong thu lại ánh mắt, vành tài hơi đỏ lên, hắn có chút mất tự nhiên nhảy xuống giường:" Chúng ta đi."
Nhiễm Thanh Vân rất nhanh đồng ý, theo Phó Kim Phong rời khỏi phòng nhỏ.
Ma khí trong người Phó Kim Phong mặc dù đã được linh lực cường đại của Nhiễm Thanh Vân đè xuống tuy nhiên vẫn không tránh khỏi còn đang âm ỷ hoạt động tại ngũ tạng, linh lực của Phó Kim Phong không thể dùng nữa. Một đường đi xuống này đều là do Nhiễm Thanh Vân bế hắn ngự kiếm xuống.