Nhiễm Thanh Vân đối với việc này rất vừa lòng, còn tự mình tạo một tài khoản mới, thỉnh thoảng trà trộn vào trong đám fan hâm mộ tự ăn dưa của chính mình.
Có lần Phó Kim Phong đang lướt mạng, đột nhiên nhìn thấy tấm ảnh hai người cùng nhau chụp trêи giường, khi ấy là do Nhiễm Thanh Vân rảnh rỗi liền lôi anh ra chụp.
Phó Kim Phong nhìn thấy ảnh, đáy lòng lộp bộp, trực tiếp gọi cho Nhiễm Thanh Vân.
Nhiễm Thanh Vân đang chụp ảnh quảng cáo, điện thoại do Mạc Thu bảo quản.
" Thanh Vân, là người của cậu gọi." Mạc Thu hướng Nhiễm Thanh Vân ra tiếng động.
Anh ta cũng không muốn cắt ngang buổi chụp hình, nhưng lần trước anh ta tự ý ngắt điện thoại của Phó Kim Phong, kết quả bị Nhiễm Thanh Vân hành cho một trận, hiện tại, có cho tiền anh cũng không dám.
" Alo, Phong ca." Nhiễm thanh Vân nhận lấy điện thoại, mơ mồ nở nụ cười.
" Tại sao bức ảnh chúng ta chụp chung lại phát tán trêи mạng xã hội vậy hả?"
" Em đăng lên mà."
" Nhiễm Thanh Vân.."
" Anh đừng lo, bọn họ chỉ tưởng đấy là ảnh ghép mà thôi."
".... dù có như thế, sau này cũng không được tùy tiện đang ảnh chụp chung lên nữa."
" Em không có tùy tiện, có dịp em mới đăng mà."
" Ý anh không phải như vậy."
" Anh đừng lo... em phải đi chụp nốt vài cái ảnh, cuối tuần gặp nha!"
" Em..."
Nhiễm Thanh Vân chủ động tắt máy!
Cuối tuần này, bọn họ nhận lời mời tham gia một chương trình truyền hình ăn khách của một đài truyền hình rất có tiếng.
Là một hoạt động khó khắn lắm mới có thể được sắp xếp cùng nhau.
Chủ đề của chương trình hôm ấy là Cáo và Sói.
Hai người bọn họ sẽ cùng những khách mời khác tham gia hai trò chơi. Trò chơi đầu tiên, Ai thông minh hơn!
Toàn bộ khách mời sẽ chia làm hai đội thi đấu với nhau. Nhiễm Thanh vân và Phó Kim Phong bị phân ra làm hai đội khác nhau.
Nhiễm Thanh Vân:"..." Bên ngoài đối nghịch nhau thì có sao, trở về lại được ôm lò sưởi đi ngủ là được rồi.
Trong quá trình chơi trò đầu tiên, Nhiễm Thanh Vân trở thành mục tiêu bị mọi người nhắm đến, bởi vì chỉ là một trò chơi được quay hình lại, Nhiễm Thanh Vân không thể tùy tiện bộc lộ thân thủ thật sự ra... anh chỉ có thể tùy tiện để mọi người vậy lấy!
" A..." Khách mời A đột nhiên than lên một tiếng.
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Đánh không lại ta, liền giật đồ của ta?
Đáy mắt của Nhiễm Thanh Vân lóe lên hàn ý.
" Thanh Vân." Phó Kim Phong tiến đến bên cạnh, nhỏ giọng gọi, muốn đem Nhiễm Thanh Vân ổn định lại.
" Xin lỗi, tôi không có ý!"
" Không sao đâu, không sao đâu." Phó Kim Phong hướng khách mời A an ủi, lại hướng Nhiễm Thanh Vân nhỏ giọng trách móc:" Đã nói em tháo dây chuyền ra rồi cơ mà."
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Trở thành lỗi của ta rồi?
Được lắm, ở ngoài ta không thèm tranh cãi với ngươi.
Nhiễm Thanh Vân hừ lạnh một tiếng.
Cuối năm, thời tiết rất lạnh, để ôm một người có thân nhiệt thấp như Nhiễm Thanh Vân chính là một cực hình.
Phó Kim Phong bị ôm đến toàn thân lạnh cóng, chán ghét muốn đẩy Nhiễm Thanh vân ra.
Nhiễm Thanh Vân một mặt oán phu:" Phong ca chán ghét em rồi?"
Phó Kim Phong:"... không phải ghét em, mà là thân nhiệt của em quá lạnh."
" Vậy thì anh phải ôm cho đến khi nó ấm lên chứ!!"
Phó Kim Phong:"..." Y đã ôm cả tiếng rồi, nó cũng có ấm lên chút nào đâu.
Cuối năm, có rất nhiều lễ trao giải được tổ chức, cũng vì vậy mà bọn họ có nhiều lịch trình đi cũng nhau hơn, cũng có thêm nhiều thời gian ở bên nhau hơn.
" Nhiễm Thanh Vân, em làm cái gì thế." Phó Kim Phong điên cuồng nghiêng người né khỏi Nhiễm Thanh Vân.
" Muốn cùng anh cắn..."
Mặc dù luôn cảm thấy chỉ như vậy thôi là không đủ, nhưng Nhiễm Thanh Vân không thể phát hiện ra chỗ nào không đủ, có điều, xúc cảm khi cắn môi lò sưởi của mình cũng rất tốt. Nhiễm Thanh Vân rất thích, vì vậy rất hay chủ động cắn xuống.
Phó Kim Phong:"..."
" Ngày mai anh còn phải đi thảm đỏ, em cắn sưng rồi này! Giờ biết phải làm sao?"
" Đâu có sưng, chỉ hơi đỏ một chút..."
" Nhiễm Thanh Vân..."
" Được rồi, em cho anh cắn lại là được chứ gì?"
"?!!!" Vấn đề ở đây không phải là có cho y cắn lại hai không.
Tên nhóc khốn khϊế͙p͙ vô liêm sỉ này, đừng tưởng nhỏ tuổi hơn thì y sẽ nhường!
Sáng hôm sau, hai người bọn họ phải chia xe để đi dự trao thưởng.
Nhiễm Thanh Vân không tình nguyện, ôm ngang hông Phó Kim Phong.
Phó Kim Phong:"..."
" Em còn không buông ra, anh phải đi rồi!"
" Môi của anh hôm nay thật đỏ nha, không cần phải đánh son luôn."
" Do ai hả?... Lần này mà bị giới truyền thông để ý, em xem anh xử lý em thế nào.!"
" Sợ ghê!"
"...."
[ Cảnh cáo, mục tiêu đang gặp nguy hiểm, mong ký chủ có thể đi bảo vệ người ta nha.]
Nhiễm Thanh Vân:"..."
Ta đang đi như thế này, cứu người thế nào?
Nhiễm Thanh Vân không có ý định đi cứu người, yên lặng ngồi trong xe bảo mẫu.
Thêm một lúc, hệ thống lại lục đục đưa ra cảnh báo.
[Cảnh cáo, mục tiêu đang gặp nguy hiểm.]
Kệ hắn, dù sao cũng không chết được. Phiền phức muốn chết!
....
[ Mất tín hiệu của mục tiêu. Đang load.]
Nhiễm Thanh Vân:"...."
Được rồi, tôi không định sớm như vậy đã bắt đầu đàm hố, nhưng dưới cmt có một tiểu bảo bảo muốn nhảy hố!
Tui luôn hết lòng thỏa mãn mọi người!
8/3 vui vẻ