Anh ấy đáng lẽ phải chờ y tỉnh dậy, tại sao anh ấy lại không cho cả hai cơ hội thẳng thắn đối diện với nhau. Y biết tâm trạng của anh ấy có lẽ rất dối loạn, nhưng bọn họ có thể cùng nhau tháo gỡ nút thắt đó mà... tại sao lại lựa chọn rời đi?
" A! Thiếu tướng, ngài nói đúng không?" Liễu Bạch bất ngờ điểm tên Phó Kim Phong.
Phó kim Phong còn đang chìm trong thế giới riêng, không hề để ý đến câu hỏi của Liệu Bạch.
" Phó lão đại..."
" Lão đại.."
" Hả?" Phó Kim Phong giật mình, mơ hồ nhìn về phía đám người Liễu Bạch.
" Lão đại không khỏe sao? Nếu không khỏe thì về nghỉ ngơi đi, chúng tôi canh chừng giúp ngài."
" Vậy cũng được, tôi về trước, mọi người cứ nói tiếp đi." Phó Kim Phong nhanh chóng đứng dậy, xoay người rời đi.
" Hôm nay chúng tôi nấu canh rau ngót, lão đại có muốn ăn không?"
" Không cần đâu, Nhiễm..." Phó Kim Phong đột nhiên dừng lại, tâm tình vốn không được tốt đẹp lại càng âm u.
Sao y lại quên mất chứ! Cái người hứa sẽ phụ trách đồ ăn cho y... đã không còn ở đây nữa rồi.
- ---
" Thiếu tướng, ngài đã nhận được tin tức gì của Nhiễm Thanh Vân chưa?"
Nói đi liền đi hơn một tháng rồi... mỗi ngày bọn họ đều phải nhìn thiếu tướng chờ đến héo mòn... cho dù bây giờ tám chuyện có vui đến đâu đi chăng nữa mà nghĩ đến tình cảnh của Phó Kim Phong, bọn họ đều không nhịn được mà đau lòng.
không rõ đêm đó hai người này đã xảy ra chuyện gì nữa... tại sao ngay ngày hôm sau Nhiễm trưởng kho liền không nói một lời đã rời đi, thiếu tướng thì trong lòng chứa đầy tâm sự như vậy chứ?
Thiếu tướng có lẽ thật sự rất nhớ Nhiễm trưởng kho.
Đối với câu hỏi này của Liễu Bạch, Phó Kim Phong chỉ nở một nụ cười nhạt:" Khi nào giải quyết xong chuyện, anh ấy sẽ trở về thôi... tôi tin anh ấy."
" Vậy ngài..." vậy ngài cũng đừng lúc nào cũng bày vẻ mặt như đưa đám thế chứ! Ngài như vậy, không ai tin ngài ổn đâu! Thật đó!
" Đến giờ ăn rồi, tôi về trước đây."
Đã hứa với anh ấy, cho dù thế nào cũng phải ăn uống thật tốt!
"Anh ấy" trong câu chuyện của đám người Phó Kim Phong, hiện tại đang vừa đàm phán xong với vua xác sống, thuận lợi đưa tiến độ nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận nhảy lên 100%.
[ Nhiệm vụ mảnh vỡ thân phận cũng hoàn thành rồi, từ bây giờ, chủ nhân có thể tha hồ mà thu thập tiến độ trị liệu a... thu thu thu, thu đến cuối đời.] Vương Bội cực kì vui vẻ thông báo cho Nhiễm Thanh Vân.
Tâm trạng của Nhiễm Thanh Vân thì không được vui cho lắm, ngồi ở trêи một thân cây lớn chắn giữa đường, ánh mắt nhìn vạn vật đầy xa xăm.
Ta có thể đổi thế giới khác luôn không?
[ Chủ nhân nói gì vậy chứ?]
Ta nói ta muốn đổi thế giới khác.
[ Ngài không phải tiếp xúc với tên vua xác sống kia nên bị ngu đi đó chứ?] Vương Bội cực kì lo lắng, EQ đã thấp rồi, bây giờ đến IQ cũng tụt thì nó phải làm sao đây.
Ngươi đừng có nhân cơ hội chửi ta.
[ Thật đó à chủ nhân?] Vương Bội không thể tin..[ Bây giờ mục tiêu nhiệm vụ đối với ngài tình cảm thật sự rất tốt, ngài muốn ôm bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu, muốn thu thập tiến độ trị liệu lúc nào cũng được... sao lại muốn đổi thế giới khác?]
Ta không thể đối diện với em ấy được.
[ Chủ nhân...]
Ta thật sự không phải sợ hãi đâu.
[ Ngài chắc chắn đang sợ... ngài sợ đối diện với mục tiêu nhiệm vụ.... có đúng không?]
Đừng nói nữa... ta thật sự rất loạn, ta thật sự không hiểu vì sao mình lại làm như thế. Cảm giác mất tự chủ hôm đó, quá đáng sợ... ta cũng sợ phải đối diện với lò sưởi nữa... là ta làm hại em ấy.
[ Tôi đã nói rồi, ngài đừng có tự trách mình nữa, đứng trước ɖu͙ƈ vọng, mấy ai có thể giữ được bình tĩnh đâu chứ! Ngài không phải ngoại lệ đâu.] Vương Bội thật sự bất lực trước tên học trò này rồi.
Mặc kệ, ta vẫn là muốn chạy... à không... muốn đổi thế giới, ngươi đổi cho ta đi.
[ Ngài không hối hận chứ?]
Đời ta chưa biết viết hai từ hối hận. Đổi đi.
Nhiễm Thanh Vân kiên định phất tay, chậm chạp rời khỏi thân cây, đứng thẳng lưng, mắt nhìn về phía mặt trời.
Mặt trời mạt thế rất đỏ, đỏ tựa như máu... có lẽ hiện tại, lò sưởi cũng đang ở khu an toàn của bọn họ, nhìn lên mặt trời như thế này.
Tại đây không thể nhìn nhau lần cuối, vậy thì cùng nhìn về một phía đi. Xin lỗi em vì tất cả, sau này, ta sẽ bù đắp cho em thật tốt.
- ---
Chủ nhân của nó vốn là như vậy, những lúc bày ra bộ dạng cợt nhả thì chẳng khác gì gã tra nam đào hoa, đến lúc thật sự phải động não suy nghĩ liều không khác gì thiếu niên ngây thơ đáng yêu... cái gì cũng không biết. Hệ thống như nó cũng không biết phải làm thế nào.
- ---
Hoàng hôn mạt thế đỏ như máu, nắng chiều chiếu lên gương mặt mệt mỏi của Phó Kim Phong khiến nó càng thêm u sầu.
Như thường lệ, sau khi kết thúc bữa ăn, Phó Kim Phong sẽ chạy tới ngồi ở bên cạnh cầu dây nhỏ, Nhìn về phía xa, chờ đợi một hình bóng quen thuộc xuất hiện.
Hai năm sau mạt thế, vua xác sống bỗng gửi thư cầu hòa, muốn cùng loài người xây dựng thế giới trong hòa bình, vua xác sống có chút ngốc, bị loài người đè ép nhưng cũng không hề phải kháng. Loài người đều tự cho mình thông minh, điên cuồng chèn ép xác sống... chỉ có Phó Kim Phong hiểu rõ, đám xác sống không dám làm loạn bởi bọn chúng bị một người uy hϊế͙p͙...
Một xác sống rất mạnh mẽ, cho dù là vua xác sống cũng bị y đánh bại.
Phó Kim Phong ngồi ở bên cạnh cây cầu làm bằng sắt thép, ngây ngốc nhìn lòng bàn tay trống không.
" Lão đại, lại nhớ Nhiễm trưởng kho à?"
" Ừm."
" Lão đại đừng quá buồn, tôi tin Nhiễm trưởng kho sẽ sớm quay trở về tìm người thôi."
" Sẽ không!"
" Hả? Lão đại đừng quá đau lòng, Nhiễm trưởng kho cưng chiều ngài như thế, chắc chắn sẽ quay lại tìm ngài."
"...."
Phó Kim Phong lặng người không đáp nữa, ánh mắt hướng về phía chân trời xa.
Con dao anh ấy tặng cho y bất ngờ biến mất không một dấu vết.
Vua xác sống đã quy hàng loài người nhưng anh ấy vẫn không trở về.
Chỉ bằng hai dữ kiện này, Phó Kim Phong có thể đoán được, người ấy sẽ không quay lại nữa... nếu sau này có thể gặp lại, y mong hai người bọn họ có thể ngồi lại một chỗ nói chuyện... sẽ không để mâu thuẫn ngăn cách nữa.