"Được, làm theo lời ngươi nói đi."Thượng Quan Lưu Phong thấy Giang Phỉ yêu kiều, nhìn nàng mặc quần áo bằng lụa mỏng, lộ ra đường cong mê người, dục hỏa vốn đã tan mất lại dâng lên lần nữa, ôm ngang Giang Phỉ, nhanh chân đi đến bên giường, màn sa buông xuống, bên trong là cảnh xuân vô hạn.
"Ca ca, thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải qua nhà ngoại công nữa!" Bên này Thượng Quan Tây Nguyệt cũng đã mệt mỏi, đứng lên ôm lấy Lạc Lạc thả xuống trên ghế.
"Được rồi, Nguyệt nhi, ta trở về phòng, muội cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi." Thượng Quan Minh Tuyên bàn giao vài câu liền về phòng của mình.
Đám người Khương ma ma thấy họ đứng lên cũng lui xuống.
"Đi hết rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta."Thượng Quan Tây Nguyệt ôm Lạc Lạc đi đến giường, sờ sờ đầu của hắn "Lạc Lạc, hai chúng ta cùng ngủ."
"Ngươi muốn làm gì!" Lạc Lạc lấy hai tay ôm ngực cảnh giác nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt như nhìn tiểu nhân, sợ nàng nhào tới người mình.
Thượng Quan Tây Nguyệt dở khóc dở cười nhìn Lạc Lạc đề phòng mình như phòng sói "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta có thể làm gì chứ, tranh thủ thời gian ngủ đi." Thượng Quan Tây Nguyệt vặn tay một cái liền ném Lạc Lạc vào trong giường, sau đó cũng nằm xuống.
Lạc Lạc nằm ở trên giường liền an tĩnh, nhắm mắt lại, xem ra đã ngủ, mà Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, bất tri bất giác cũng tiến vào mộng đẹp.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Thượng Quan Tây Nguyệt, Lạc Lạc vốn nên ngủ rồi lại mở mắt ra, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt một chút, liền chui vào trong ngực của nàng, ngửi mùi thơm quen thuộc trên cơ thể nàng, Lạc Lạc len lén vươn tay nhỏ sờ lên gương mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, chủ nhân, ngươi nhanh chóng khôi phục đi, Lạc Lạc thật sự rất muốn trở lại như trước kia.
Đêm hôm đó, Thượng Quan Tây Nguyệt ngủ rất ngon, hôm sau tinh thần tốt gấp trăm lần, nàng đặt Lạc Lạc nằm sấp trên người mình ôm hắn vào trong ngực, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của hắn "Lạc Lạc, dậy đi, nắng đã chiếu đến mông rồi."
Lạc Lạc còn mơ màng quệt mồm, rất không vui khi có người quấy rầy, liền vươn tay quơ quơ, miệng còn lẩm bẩm "Ta thích phơi mông đó.!"
Thượng Quan Tây Nguyệt bị hắn chọc ngứa ngáy, nhịn không được hôn hắn một cái, vốn Lạc Lạc còn chưa tỉnh, nhưng lại bị hành động của Thượng Quan Tây Nguyệt đánh thức.
"A, chủ nhân háo sắc, ngươi đánh lén ta."
"Ai đánh lén ngươi, mau dậy đi!"Thượng Quan Tây Nguyệt đặt Lạc Lạc xuống đất nhìn hắn không tự chủ được nhíu mày.
Bộ dáng của Lạc Lạc quá chói mắt, ra ngoài sẽ không biết nên giải thích thế nào, không bằng... Thượng Quan Tây Nguyệt hạ quyết tâm ngồi chồm hổm trên mặt đất cười gượng gạo nhìn hắn "Lạc Lạc."
Lạc Lạc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt cười quỷ quyệt, phòng bị nhìn nàng "Ngươi muốn cái gì. "
"Tiểu hài tử nhà ngươi thật không đáng yêu chút nào, động một chút lại hỏi ta muốn thế nào, ngươi cũng không suy nghĩ thử xem một tên nhóc rách rưới như ngươi, ai cảm thấy hứng thú chứ."
"Ngươi hư hỏng, ta không để ý tới ngươi."Lạc Lạc bĩu môi quay người ngồi dưới đất.
"Được rồi, ta giỡn thôi, ta chỉ muốn ngươi thay đổi vẻ ngoài một chút thôi." Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi xổm phía sau hắn nói ý nghĩ của mình ra, chờ mong nhìn Lạc Lạc, hi vọng hắn đồng ý.
"Đổi vẻ ngoài?" Lạc Lạc quay đầu lại nghi ngờ đặt tay lên miệng không hiểu hỏi lại.
Thượng Quan Tây Nguyệt thấy Lạc Lạc không hiểu ý mình, càng cố gắng giải thích "Đúng vậy, ngươi nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi đi thật đáng yêu, mà trên đời này lại nhiều người xấu, nếu một ngày nào đó ngươi bị người ta bắt mất ta sẽ rất đau lòng, cho nên ngươi tùy tiện biến thành thứ gì đó đi, tỉ như chó con cũng được, rất đáng yêu."
"Chủ nhân, ngươi yên tâm đi, người khác sẽ không bắt được ta!"
Thượng Quan Tây Nguyệt phát hiện mình nói nhiều như vậy mà Lạc Lạc chỉ nghe hiểu được câu này, không khỏi cúi đầu xuống "Không phải vì ta lo lắng cho ngươi sao, được rồi Lạc Lạc, ngươi biến thành chó con để ta yên tâm được không."
Lạc Lạc không đành lòng nhìn thấy bộ dáng Thượng Quan Tây Nguyệt ủ rũ cúi đầu, suy tính một lúc, rốt cục gắng gượng đồng ý "Vậy được rồi "
Thượng Quan Tây Nguyệt thấy Lạc Lạc đồng ý, vui vẻ ngẩng đầu "Lạc Lạc, ngươi nhanh biến thử cho ta xem đi."
Lạc Lạc cảm thấy rất ủy khuất, rõ ràng mình là Băng Long vĩ đại, lại muốn nó biến thành chó con, một loại động vật cấp thấp, thật lòng nó không hề cam tâm.
Nhìn ánh mắt mong đợi của Thượng Quan Tây Nguyệt, Lạc Lạc quay vài vòng liền biến thành con chó nhỏ đáng yêu.
"Oa, thật đáng yêu."Thượng Quan Tây Nguyệt ôm Lạc Lạc trên tay, yêu thích không muốn buông tay sờ lấy lên người nó, bộ lông màu trắng, hai mắt to tròn màu đen, nhìn cực kỳ dễ thương, khiến người ta muốn ôm vào trong ngực không nỡ buông ra.
"Chủ nhân, ngươi sờ trúng cái mông của ta rồi."Lạc Lạc dùng hai móng vuốt che mặt lại, cũng may toàn thân đều là lông, cho nên không thấy nó đỏ mặt.
"Có cái gì mà không được."Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong lại sờ thêm lần nữa khiến Lạc Lạc đỏ mặt.
"Được rồi ta không sờ nữa."Nhìn thấy Lạc Lạc xù lông, lập tức giơ tay lên làm bộ dáng đầu hàng. Sau đó ôm hắn ra ngoài.
"Nguyệt nhi, tối hôm qua ngủ có ngon không?"Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Thượng Quan Minh Tuyên chờ ở cửa ra vào, khóe môi nhếch lên nở nụ cười thản nhiên, diễn[dan2,>ll3equysd000nn một bộ trường sam màu xanh lam nhạt làm nổi bật lên vẻ tuấn tú ưu nhã của hắn.
"Đương nhiên, ca ca thì sao!"
"Cũng không tệ, a, con chó nhỏ này ở đâu ra vậy." Ngón tay thon dài của Thượng Quan Minh Tuyên chạm vào cái đầu nhỏ của Lạc Lạc.
"Gâu gâu "Ngươi mới là chó, cả nhà ngươi đều là chó. Lạc Lạc kích động quên mất là mắng hắn thì chẳng khác nào mắng chủ nhân của mình.
Thượng Quan Tây Nguyệt sờ mũi Lạc Lạc, Lạc Lạc nhất thời không biết làm thế nào, chỉ hừ hai tiếng.
"Ca, đây là Lạc Lạc, huynh nói hắn là chó, nên hắn tức giận."
"Lạc Lạc?" Thượng Quan Minh Tuyên không tin xích lại gần nhìn đầu của hắn, nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn thấy giống một con chó, đâu còn bộ dáng tiểu hài đáng yêu tối hôm qua.
"Sao hắn lại biến thành...."Nhìn thấy Lạc Lạc trừng mắt hung ác, Thượng Quan Minh Tuyên thông minh sửa miệng "Sao lại trở nên đáng yêu như thế."
Vừa ý nhìn Thượng Quan Minh Tuyên thức thời, Lạc Lạc hài lòng gật đầu, tự luyến vươn móng vuốt nhỏ sửa sang lại bộ lông của hắn.
"Ca ca, Lạc Lạc quá chói mắt, những người có dụng tâm không tốt sẽ lợi dụng, bây giờ biến thành như vậy không phải rất tốt sao." Thượng Quan Tây Nguyệt vừa đi vừa giải thích cho Thượng Quan Minh Tuyên.
"Nói cũng đúng, Nguyệt nhi, muội đã trưởng thành rồi, mẫu thân biết nhất định sẽ rất vui vẻ." Thượng Quan Minh Tuyên vui mừng nhìn nàng, thật sự là nữ nhi mười tám sẽ thay đổi, mình chỉ mới đi khỏi đẩy hai năm, không ngờ Nguyệt nhi lại thay đổi nhiều như vậy, trở nên chững chạc hơn, có chủ kiến, cũng không còn dáng vẻ khúm núm như trước kia nữa, bây giờ trên người nàng có khí thế không thể coi thường.
"Được rồi ca ca, không nói những thứ này nữa, chúng ta đến phủ của bà ngoại thôi."
Hai người vừa đi vừa nói, ra khỏi viện tử không lâu, phát hiện chỗ ph đất trống ía trước đầy người, trong đó có Giang Phỉ. Thượng Quan Tây Nguyệt tiện tay bắt một người hỏi "Chuyện gì vậy!"
Người bị hỏi ngẩng đầu lên, âm thầm tự nói mình xui xẻo, tại sao lại đụng phải đại tiểu thư chứ.
"Đại tiểu thư, chuyện này... Nhị di nương mời được đạo sĩ." Hắn đưa tay chỉ về phía đạo sĩ đang gọi thần gọi quỷ ở phía trước.
Thượng Quan Tây Nguyệt im lặng, nàng cũng biết là đạo sĩ, nhưng sao đạo sĩ kia lại tới đây, hơn nữa còn làm pháp ở trước sân của nàng.
Thượng Quan Minh Tuyên nhìn muội muội khó chịu, ôn hòa hỏi "Tại sao đạo sĩ kia lại tới nơi ở của chúng ta làm phép!"
"Chuyện này... Chuyện này, Nhị di nương nói trong phủ có yêu quái, cho nên mời đạo sĩ tới... Đến thu yêu." Nói ra câu cuối cùng, tên nô tài nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, người ngu cũng biết yêu quái hắn muốn thu chính là nàng.
Giang Phỉ. Đây là do ngươi chủ động tới gây chuyện với ta, hôm nay ta thật muốn xem thử cuối cùng người bị thu phục là ai.
Tên nô tài nhìn thấy sắc mặt Thượng Quan Tây Nguyệt khó lường, bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh, mọi người nói không sai, đại tiểu thư đã thay đổi, ánh mắt thật khủng khiếp.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi." Thượng Quan Minh Tuyên giải vây thay hắn, sau đó lại nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt "Nguyệt nhi, Nhị di nương thực sự quá phận rồi, ta sẽ đi tìm bà ta."
"Ca ca, chờ một chút " Thượng Quan Tây Nguyệt kéo Thượng Quan Minh Tuyên "Huynh đừng xúc động, xem hôm nay ta làm cách nào để chỉnh nàng, cứ giao cho ta."
Nhìn khuôn mặt tự tin của Thượng Quan Tây Nguyệt, Thượng Quan Minh Tuyên quyết định tin tưởng nàng, hắn tin tưởng muội muội của mình nhất định có thể giải quyết được những chuyện nhỏ nhặt này.
Thượng Quan Tây Nguyệt sờ đầu Lạc Lạc, tự tin bước vào đám đông "A, đây không phải là Nhị di nương sao, sao hôm nay lại tới đây hoạt náo vậy."
Giang Phỉ vốn đang dặn dò mọi chuyện nhưng nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt tới, ánh mắt lóe sáng ác độc, hừ, tiểu tiện nhân, hôm nay ta sẽ khiến tên yêu nghiệt nhà ngươi bị đuổi ra khỏi phủ, tự sinh tự diệt.
"Đại tiểu thư, đây không phải là Minh Tuyên sao, hôm qua vừa về nhà đúng không?" Nhìn thấy Thượng Quan Minh Tuyên, Giang Phỉ khiêm tốn giả bộ hỏi.
Không chờ Thượng Quan Minh Tuyên trả lời, Thượng Quan Tây Nguyệt mở miệng trước "Nhị di nương, xem ra ngươi đã già đến nỗi mất trí luôn rồi, chẳng lẽ ngươi không biết một tiểu thiếp như ngươi phải gọi ca ca của ta là đại thiếu gia sao?"
Thượng Quan Tây Nguyệt vừa dứt lời, nô tài, nô tỳ chung quanh đều xì xào bàn tán.
"Đại tiểu thư thật uy phong, ngươi nhìn xem, sắc mặt Nhị di nương rất khó khăn nhìn."
"Sau này nhất định phải tôn trọng đại tiểu thư một chút, nếu không sẽ nếm mùi đau khổ."
"Ngươi nói không sai, nói không chừng sau này trong phủ sẽ do đại tiểu thư làm chủ."
Thượng Quan Lâm vừa mới tới lại nghe thấy những người nói vậy, tức giận đi lên phía trước rống to "Đám tiện tỳ các ngươi, nói huyên thuyên cái gì vậy, có tin ta rút đầu lưỡi các ngươi không."
Những người này nghe thấy Thượng Quan Lâm cảnh cáo, đều thành thật im lặng, không nói một tiếng, đến nỗi dù chỉ có một cây châm rơi suống đất cũng nghe thấy âm thanh.
Không gian yên tĩnh lại cũng không khiến Giang Phỉ tiêu hết hận ý, Thượng Quan Tây Nguyệt, tiểu tiện nhân, từ khi sau khi tỉnh lại vẫn luôn nhắc nhở thân phận thiếp thất của mình, bây giờ còn ở trước mặt mọi người làm nhục mình như vậy, diễn,;danffllequy1dd0nn để những nô tài đê tiện kia chê cười, mối hận này nàng sẽ trả lại hết trên người Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Di nương" Thượng Quan Lâm gọi Giang Phỉ. Nàng cũng biết mẫu thân rất hận Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng bây giờ có nhiều người nhìn như vậy, cũng không thể mất mặt mũi. Mà nếu kế hoạch hôm nay thành công, tiện nhân Thượng Quan Tây Nguyệt sẽ tùy người xử trí.
Giang Phỉ bị Thượng Quan Lâm gọi một tiếng liền hồi thần lại, trong lòng thầm nói với mình nhất định phải tỉnh táo, sau đó lại nở nụ cười "Thiếp thân bái kiến đại thiếu gia."
Lúc cúi đầu, hận ý nồng đậm trong mắt Giang Phỉ, lúc đứng thẳng người lên lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Thượng Quan Tây Nguyệt cười nhìn gương mặt giống như tắc kè hoa của Giang Phỉ, đến khi Giang Phỉ bị nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên, tiếp tục mở miệng nói "Đại thiếu gia, gần đây trong phủ không được yên ổn, cho nên hôm nay ta tìm pháp sư đến làm pháp, trừ tà."
"Vậy tại sao nhị di nương lại làm pháp ở cửa viện của ta." Giọng nói của Thượng Quan Tây Nguyệt không hề khẩn trương, mà nhẹ nhàng như đang hỏi trưa hôm nay muốn ăn cái gì.
"Bởi vì...."
"Yêu nghiệt, chạy đi đâu " Đạo sĩ đang im lặng đột nhiên phát điên cầm kiếm gỗ phóng về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Nhìn kiếm gỗ chỉ trước mặt mình, mặt Thượng Quan Tây Nguyệt không đổi sắc, duỗi ngón tay thon dài ra sờ vào mũi kiếm, cười như không cười nhìn đạo sĩ đang diễn trò.
"A, đại tiểu thư, không ngờ ngươi thực sự là yêu quái!" Giang Phỉ phối hợp với đạo sĩ làm bộ há to mồm sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Thượng Quan Minh Tuyên nghe người khác nói xấu muội muội của mình, sắc mặt khó coi đến cực hạn, mình còn ở nhà mà đám người này còn dám trắng trợn khi dễ nàng, như vậy có thể tháy thời gian hai năm hắn không ở đây muội muội phải chịu khổ thế nào.
"Nhị di nương, nói chuyện nên biết lựa lời, Nguyệt nhi là người mà ngươi có thể tùy ý bêu xấu sao."
"Nói xấu? Đại thiếu gia, lời nói của vị pháp sư này mọi người đều nghe thấy, sao có thể là nói xấu được!" Giang Phỉ vẻ không có gì để sợ, dù sao sau chuyện này, sẽ là ngày chết của Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Đúng vậy, Minh Tuyên ca ca, ngươi cũng tranh thủ cách xa đại tỷ tỷ một chút đi, cẩn thận nàng làm ngươi bị thương, yêu quái không có tình người đâu." Thượng Quan Lâm đứng bên cạnh thêm mắm thêm muối, nàng muốn đẩy Thượng Quan Tây Nguyệt xuốnng vực sâu.
"Không ngờ đại tiểu thư thật sự là yêu quái."
"Trách không được lại thay đổi nhiều như vậy."
Nô bộc chung quanh nhìn động tác của Giang Phỉ và Thượng Quan Lâm, cũng sợ hãi lui về sau mấy bước, hiện tại trong sân chỉ còn huynh muội Thượng Quan Tây Nguyệt và tên đạo sĩ kia.
"Còn nữa, đại thiếu gia, có một số việc ngươi không biết đâu, từ khi đại tiểu thư tỉnh lại đã thay đổi rất lớn, hoàn toàn khác lúc trước, rõ nàng nàng bị yêu quái nhập vào người.”
Giang Phỉ nói tiếp, vừa nói vừa dùng khăn tay phẩy phẩy, như gặp phải cái gì rất xui xẻo vậy.
Thượng Quan Minh Tuyên còn muốn nói gì đó, lại nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Tây Nguyệt nên đành phải thôi.
"Theo lời Nhị di nương nói là ngươi rất tin tưởng hắn đúng không." Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không né kiếm gỗ, mà ngược lại quang minh chính đại đứng đó, ánh mắt không hề chớp một cái nhìn Giang Phỉ.
Nhìn ánh mắt Thượng Quan Tây Nguyệt như có thể nhìn thấu lòng người, Giang Phỉ không tự chủ dời mắt đi chỗ khác "Đương nhiên, pháp sư là cao tăng đắc đạo, chắc chắn sẽ không nói dối."
"Có câu nói này của ngươi ta an tâm rồi, hi vọng Nhị di nương sẽ không hối hận."
Nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói vâỵ, Giang Phỉ có dự cảm bất an, nhưng lập tức lại tự an ủi mình, không sao cả, nhất định là tiểu tiện nhân này đang sợ hãi, cho nên cố ý nói vậy, nghĩ như vậy, Giang Phỉ cũng cảm thấy bình thản.
"Vị pháp sư này, ngươi khẳng định ta là yêu quái sao."
"Hừ, tất nhiên, bản pháp sư chưa từng đoán sai. " Mũi đạo sĩ vểnh lên trời, khẽ nói, giống như đối phó với loại tiểu nhân như nàng dễ như trở bàn tay.
Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh một tiếng "Pháp sư, vậy ngươi nhìn thẳng vào mắt ta lặp lại lần nữa ta là yêu quái xem."
Đạo sĩ nghe thấy thế chẳng hề lo sợ nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt "Nhìn chằm chằm vào mấy lần...."Đột nhiên hắn im miệng không nói nữa, ánh mắt dần trở nên đục ngầu, tình huống này giống y như Giang Nguyên.
"Ngươi nói đi, ta có phải yêu quái không." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt của hắn chậm rãi hướng dẫn hắn.
Đạo sĩ nhìn hai con mắt thâm thúy của Thượng Quan Tây Nguyệt, suy nghĩ liền bị nàng khống chế "Không phải, ngươi không phải yêu quái!" Nói xong chậm rãi buông kiếm gỗ xuống, không còn chỉ vào nàng nữa.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, không phải vừa rồi ngươi nói nàng là yêu quái sao?" Ngay từ khi Giang Phỉ nhìn thấy đạo sĩ không có động tĩnh gì, trong lòng đã hơi bối rối, hiện tại lại nghe thấy hắn không có nghe theo lời mình dặn dò, lập tức xù lông như con gà tây, la to.
"Nhị di nương, không phải rồi ngươi nói pháp sư là cao tăng đắc đạo, không biết nói dối sao? Ngươi cũng rất tin tưởng vị pháp sư này, vì sao bây giờ hắn nói Nguyệt nhi không phải yêu quái ngươi lại không tin, chẳng phải như vậy rất mâu thuẫn sao?" Thượng Quan Minh Tuyên cũng thấy rất lạ vì sao đạo sĩ lại đột nhiên đổi giọng, bất quá hắn biết chắc là do Nguyệt nhi làm động tay động chân, mới khiến cho đạo sĩ kia nghe lời, rất ngạc nhiên không biết Nguyệt nhi làm bằng cách nào, nhưng hắn vẫn tin tưởng nàng.
"Ta... Chuyện này..."Giang Phỉ không biết nên làm gì, vốn dĩ nàng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Thượng Quan Lâm cũng cảm thấy rất kỳ quái, nàng cảm thấy cnhar tượng này rất quen thuộc, nhưng hiện tại đầu óc nàng trống rỗng, không suy nghĩ được gì, cũng không nhớ nổi mình đã gặp ở đâu.
Nhìn hai mẹ con Giang Phỉ mê mang, khóe miệng Thượng Quan Tây Nguyệt nâng lên, các ngươi diễn xong rồi, bây giờ tới phiên ta, trò hay mới bắt đầu thôi.
"Vậy ngươi nói xem ai là yêu quái." Thượng Quan Tây Nguyệt tiếp tục dùng ánh mắt khống chế tinh thần của hắn, khiến hắn làm theo những gì mình muốn.
Đạo sĩ ngây thơ nhẹ gật đầu, quay đầu lại, cầm kiếm gỗ đâm về phía Giang Phỉ, miệng còn hô to "Yêu quái, ngươi chính là yêu quái gây tai họa."
Nhìn thấy kiếm gỗ càng ngày càng gần mình, Giang Phỉ trợn tròn mắt, nhất thời cũng quên tránh né.
"Di nương, cẩn thận." Cũng may là Thượng Quan Lâm phản ứng kịp thời, vận linh lực kéo Giang Phỉ né qua một bên.
Đạo sĩ vồ hụt, đứng thẳng người lại đầm về phía Giang Phỉ.
Giang Phỉ chật vật trốn tránh, hô hào "Ngươi nổi điên cái gì vậy, sao ta có thể là yêu quái."
Nô bộc xung quanh lại cảm thấy rất đặc sắc, trong lúc nhất thời cũng không ai đi qua giúp đỡ.
Ngươi truy ta đuổi náo loạn ầm ĩ, đột nhiên đạo sĩ ném kiếm trong tay xuống, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, ôm chặt lấy Giang Phỉ "Phỉ Phỉ, không phải ngươi cho ta tiền để ta hãm hại đại tiểu thư nhà ngươi sao, vì sao bây giờ không để ý tới ta."
Tất cả nô tài đều trừng lớn hai mắt, gật đầu, thì ra là Nhị di nương cố ý hãm hại đại tiểu thư. Sợ mình bỏ lỡ cảnh tượng trăm năm khó gặp này, nên ai nấy đều mở lớn hai mắt, không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào.
Thượng Quan Lâm cũng ngây dại, không ngờ mẫu thân lại hồng hạnh xuất tường, lại cùng một đạo sĩ.
Nếu Giang Phỉ biết nữ nhi của mình nghĩ mình như vậy, nhất định sẽ đánh chết nàng, dù lão nương có hồng hạnh xuất tường cũng sẽ không tìm đạo sĩ.
Thượng Quan Minh Tuyên đứng một bên cũng há to miệng, Nguyệt nhi luyện được pháp thuật gì thế này, lại có uy lực như vậy.
"Ngươi làm gì đó, mau thả ta ra, Lâm Nhi, ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì, còn không mau kéo hắn ra cho ta." Giang Phỉ vừa ra sức giãy dụa, vừa cầu cứu Thượng Quan Lâm.
Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, sao lại xảy ra chuyện như vậy, nếu để cho lão gia biết... Giang Phỉ không dám nghĩ tới, tiếp tục giãy giụa.
Lúc đầu Thượng Quan Lâm còn ngẩn người, nhưng nghe thấy giọng của Giang Phỉ mới hồi thần lại, diễn<[email protected]>lle3quy1;d00nn nhanh chân chạy lên phía trước dùng sức kéo cánh tay đạo sĩ đang ôm Giang Phỉ."Thả di nương ta ra, tên đạo sĩ đáng chết này."
Bởi vì đạo sĩ bị khống chế, sức mạnh bộc phát lớn hơn bình thường gấp mấy lần, nên Thượng Quan Lâm bị quăng xuống đất.
Thượng Quan Lâm chuẩn bị đứng lên, đột nhiên chân bị đau, té ngồi trên đất.
"Đáng chết "Thượng Quan Lâm sờ chỗ bị trật, khẽ nguyền rủa.
Đạo sĩ ôm Giang Phỉ không ngừng chu cái miệng thúi lên muốn hôn bà, Giang Phỉ chỉ có thể lấy tay ngăn cản hắn, dù sao cũng là nữ tử, không bao lâu liền chống đỡ nổi, động tác trong tay cũng nhẹ bớt đi, đạo sĩ nắm lấy cơ hội, hôn lên đôi môi của bà.
"Các ngươi đang làm cái gì." Thượng Quan Lưu Phong vừa hạ triều về đến phủ, nghe thấy tiếng ồn ào liền đi tới, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng một người mặc áo đạo sĩ ôm hôn tiểu thiếp của mình.
Trông thấy Thượng Quan Lưu Phong trở về, Giang Phỉ lập tức chảy nước mắt "Lão gia, mau cứu thiếp thân đi."
"Các ngươi chết hết rồi sao? Còn không mau lôi tên đạo sĩ kia ra." Lúc này Thượng Quan Lưu Phong không muốn nhìn thấy Giang Phỉ, dù là ai nhìn thấy nữ nhân của mình bị nam nhân khác khinh bạc, trong lòng cũng đều không dễ chịu, huống chi đạo sĩ này còn đứng trong phủ của hắn, khiến hắn có cảm giác bị đội nón xanh.
Nô bộc nhìn lão gia nổi giận, tất cả đều gọi nhau đi lên kéo tay đạo sĩ ra, có lẽ do đạo sĩ kia ôm quá chặt, nên làm quần áo của Giang Phỉ lộn xộn, tóc tai rối bời, trang sức rơi xuống, cuối cùng cùn kéo được tên đạo sĩ ra.
"Thả ta ra, ta muốn hôn Phỉ Phỉ, thả ta ra " Đạo sĩ bị kéo ra, muốn thoát khỏi sự kiềm hãm tiếp tục hôn Giang Phỉ.
Mặt Thượng Quan Lưu Phong tái xanh lại, Phỉ Phỉ? Kêu thật thân mật, nữ nhân không tuân thủ nữ tắc này lại cho mình đội nón xanh.