Mục lục
Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: susublue

"Đúng rồi, Bích Ngọc, Tiểu Ngôn thế nào." Thượng Quan Tây Nguyệt quan tâm hỏi.

"Nàng tốt hơn nhiều rồi, nhưng mặt còn hơi sưng, cho nên để nàng nghỉ ngơi trong phòng."

Thượng Quan Tây Nguyệt gật đầu "Hiện tại còn sớm, còn hai canh giờ nữa yến hội mới bắt đầu, chúng ta đi dạo trước đi."

"Được, tiểu thư, chúng ta dạo vườn hoa đi, nơi đó hoa nở rất đẹp."

"Vậy liền đi xem một chút."

Trong hoa viên, hoa tươi nở thành từng bụi, đủ mọi màu sắc, nhìn cực kỳ đẹp.

"Thật sự rất xinh đẹp."

Nhìn thấy một mảnh hoa lớn, tâm trạng Thượng Quan Tây Nguyệt trở nên thoải mái, dieixndafnnlequysdonn bây giờ nàng chỉ muốn vẫy vùng trong biển hoa này.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng liền làm như vậy, nhấc váy lên, chạy vào bụi hoa, trên tay còn cầm mấy đóa hoa, vẫy vẫy Bích Ngọc đang đứng ở bên ngoài.

"Bích Ngọc, ngươi mau tới đây, quá đẹp."

"Quả thật rất đẹp" Bích Ngọc lẩm bẩm nói, nàng cảm giác Thượng Quan Tây Nguyệt như tiên tử trên trời.

"Còn thất thần làm gì, mau tới đây." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Bích Ngọc không có phản ứng, chạy đến trước mặt nàng kéo nàng cùng nhau chạy như bay vào trong biển hoa.

"Khanh khách..."

"... Ha ha "

Cách đó không xa có mấy người bị thanh âm này hấp dẫn, không hẹn mà cùng nhìn lại.

Khi thấy Thượng Quan Tây Nguyệt mặc một bộ áo đỏ cười duyên dáng chạy nhảy trong biển hoa, trong mắt mấy nam tử đứng đấy xẹt qua một chút kinh diễm.

Thật sự quá đẹp, như tiên tử không cẩn thận thất lạc ở nhân gian, khi nàng nâng… cánh hoa ném lên bầu trời, giống như một trận mưa hoa rơi xuống, mà nàng lại ở trong làn mưa đó xoay vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh, mép váy màu đỏ bay múa, làm cho người ta có cảm giác muốn rời đi.

Nhìn đến đây, Long Hạo Lăng lại cảm thấy buồng tim của mình không khống chế được mà đập bịch bịch, mắt của hắn bị lấp đầy hình ảnh Thượng Quan Tây Nguyệt nhảy múa, không thể xóa đi được.

Mà Bách Lý Thần cũng giống như vậy, trong lòng trong mắt tất cả đều là vẻ đẹp không chân thật của Thượng Quan Tây Nguyệt, nhưng ở trước mặt mọi người hắn là kẻ ngu, diienxdannlequysdoon cũng không thể biểu hiện gì nhiều, hắn nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt, lập tức không vui, nữ nhân của mình sao có thể để cho người khác thưởng thức.

"Oa, tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp." Bách Lý Thần hô to phá vỡ hình tượng mỹ lệ này.

Thượng Quan Tây Nguyệt đang đi lòng vòng nghe thấy thanh âm quen thuộc, ngừng lại, quay đầu nhìn về phía mấy người đi tới.

Bách Lý Hành, Bách Lý Thần, Bách Lý Gấm, Long Hạo Lăng, còn có một nữ tử không quen biết.

"Ngươi đã đến." Thượng Quan Tây Nguyệt mỉm cười nhìn Bách Lý Thần đang chạy tới, mặc cho hắn lôi kéo tay của mình.

"Thì ra là đại tỷ tỷ, ta còn cho là tiên nữ nào nữa." Thượng Quan Lâm cười ngoài mặt nhưng trong lòng lại không cười nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt, hừ, diiexndafnllequysdonn tiện nhân chính là tiện nhân, không biết xấu hổ, ta sẽ hạ nhục ngươi trước mặt mọi người.

Thượng Quan Tây Nguyệt lờ nàng đi, đi thẳng tới trước mặt Long Hạo Lăng lên tiếng chào hỏi: "Long thiếu chủ, lại gặp mặt."

"Đúng vậy, Thượng Quan cô nương, nhanh như thế lại gặp nhau rồi." Long Hạo Lăng cũng lễ phép mỉm cười với nàng, nhưng sâu trong đáy mắt hắn lại có một tia cảm xúc không hiểu.

Bách Lý Gấm nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không chào hỏi mình, không bỏ qua kêu lên: "Nguyệt nhi, vì sao ngươi không nói chuyện với ta."

Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Thượng Quan Tây Nguyệt không khỏi đùa hắn: "Thì ra là Gấm thế tử, ta thực sự không nhìn thấy ngươi."

Bích Ngọc nghe xong nở nụ cười ha ha, Bách Lý Gấm cũng ngây ngô sờ lên đầu của mình mà cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK