Mục lục
Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: susublue

Thượng Quan Tây Nguyệt không chớp mắt nhìn Bách Lý Thần cao hơn mình một cái đầu, không biết hắn nói tin tức quan trọng này với mình nghe là có ý gì.

"Vì sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này." Thượng Quan Tây Nguyệt bất tri bất giác hỏi ngay nghi vấn trong lòng.

Nghe thấy mình hỏi ra câu này, mắt Thượng Quan Tây Nguyệt tránh né, nàng hận không thể cho mình hai bạt tai, đồ óc heo này, hỏi mà không suy nghĩ, lần này tốt rồi, đợi chút nữa hắn trả lời nhất định lại lúng túng.

Bách Lý Thần không cho phép Thượng Quan Tây Nguyệt trốn tránh, hai tay của hắn nắm lấy bờ vai của nàng, mắt kiên định nhìn nàng "Nguyệt nhi, ta không tin nàng thật sự không hiểu, nàng biết rất rõ là ta quan tâm nàng!"

Đùng một cái, khuôn mặt Thượng Quan Tây Nguyệt lập tức đỏ ửng, nàng e lệ nhìn Bách Lý Thần, trong lòng lại có chút ảo não, loại chuyện này cứ thế mà nói ra, chẳng lẽ không biết nàng sẽ thẹn thùng sao?

"Vậy... Ta, chúng ta ra ngoài trước đi, lúc này nhất định ca ca đang sốt ruột vì không tìm thấy chúng ta." Thượng Quan Tây Nguyệt quay người muốn chạy, trước mắt nàng không biết nên trả lời hắn thế nào, mặc dù mình cũng có cảm tình với hắn, thế nhưng...

"A" quá hốt hoảng, Thượng Quan Tây Nguyệt không cẩn thận vấp phải một tảng đá, cả người té nhào về phía trước.

Bách Lý Thần vội vàng vòng lấy eo của nàng kéo nàng vào trong ngực của mình, cảm giác quen thuộc tối hôm qua lại kéo tới, khuôn mặt Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng bốc cháy, nàng âm thầm nói với chính mình, không phải chỉ là một cái ôm thôi sao, có cái gì tốt mà thẹn thùng, ở hiện đại còn có cái to gan hơn thế này nữa!

"Nguyệt nhi, nàng không sao chứ" Bách Lý Thần cúi đầu xuống, quan tâm hỏi.

Thượng Quan Tây Nguyệt cúi đầu lắc lắc, vươn tay muốn đẩy hắn ra, nhưng Bách Lý Thần ôm quá chặt, vốn không thể tránh thoát được, không có cách nào, đành phải dựa vào ngực Bách Lý Thần.

Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không giãy dụa nữa, Bách Lý Thần hài lòng cười một tiếng, cúi đầu xuống hôn một cái vào những sợi tóc đen nhánh của Thượng Quan Tây Nguyệt, cứ như vậy ôm Thượng Quan Tây Nguyệt không nói một tiếng.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng giây từng phút, hai người đều không mở miệng nói chuyện, lẳng lặng hưởng thụ thời khắc này, thân thể của Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không còn căng thẳng nữa, nâng hai tay cũng ôm lấy eo Bách Lý Thần, nàng nghĩ thông suốt rồi, Bách Lý Thần đã thích mình, diễn,<dafn;lê3""quy1d00n mà mình cũng có cảm tình với hắn, sao không thử ở cùng một chỗ với nhau.

Lúc ở hiện đại, mặc dù cũng có người thổ lộ với mình, nhưng qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng thử yêu đương một lần, lần này có cơ hội, nàng không muốn bỏ qua nữa.

Cảm nhận được tay Thượng Quan Tây Nguyệt đặt ở bên hông mình, Bách Lý Thần vui vô cùng, hắn biết Nguyệt nhi đã nghĩ kỹ, muốn tiếp nhận mình.

Bách Lý Thần nhẹ nhàng đẩy Thượng Quan Tây Nguyệt ra, nâng mặt của nàng lên, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống...

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng gần, nhịp tim đập thình thịch, nàng liếm bởi bờ môi khô vì khẩn trương, thật tình không biết động tác này lại biến thành một lời mời gọi không tiếng động  đối với Bách Lý Thần.

Bách Lý Thần nhìn cánh môi non nớt, lộn xộn mà mê người của Thượng Quan Tây Nguyệt, không tự chủ nuốt nước miếng, từ lúc hắn sinh ra, đây là lần đầu tiên thân thiết với người khác, đương nhiên lần trước hôn trộm không tính, lần này là quang minh chính đại, khó tránh khỏi hơi khẩn trương.

Thật ra trong lòng Thượng Quan Tây Nguyệt cũng mong đợi, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngay khi môi hai người chạm vào nhau, ngoài động truyền đến tiếng kêu.

"Mau nhìn xem, nơi này có sơn động, nói không chừng Nguyệt nhi ở đây!" Là giọng nói của Thượng Quan Minh Tuyên. Qua một đêm tìm kiếm, giọng nói của hắn hơi khàn khàn, mỏi mệt.

Quần áo sạch sẽ của Thượng Quan Minh Tuyên đã rách rưới đến không chịu nổi, còn có còn nhiều vết bẩn, lúc này hắn tan nát cả tinh thần và bề ngoài, nếu không phải vẫn chưa có tin tức của Nguyệt nhi, hắn sợ chính mình thật sự sẽ ngã xuống.

Long Hạo Lăng đi theo hướng Thượng Quan Minh Tuyên chỉ cũng nhìn thấy sơn động bí ẩn, tâm tình của hắn rất kích động, quá tốt rồi, nhất định Nguyệt nhi ở chỗ này.

Hắn không để ý tới mình mỏi mệt đầy người, mặt mày bẩn thỉu, nhanh chân lên núi tới gần sơn động.

Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nghe thấy thanh âm, hai mắt mở ra, nhìn thấy Bách Lý Thần không thay đổi động tác vì tiếng động, tiếp tục tới gần, nàng nhanh chóng đẩy Bách Lý Thần ra, cũng mặc kệ vẻ mặt ảo não của Bách Lý Thần, chạy ra ngoài sơn động.

Nhìn bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt chạy đi, Bách Lý Thần khẽ nguyền rủa một tiếng, đáng chết, sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần khác mò tới ngay thời điểm mấu chốt, lần hôn sau cũng không biết là lúc nào.

Thượng Quan Tây Nguyệt ra cửa sơn động, liền phát hiện người đi tới là Thượng Quan Minh Tuyên, nàng chạy thật nhanh tới, ôm lấy hắn "Ca ca "

Thượng Quan Minh Tuyên bị Thượng Quan Tây Nguyệt nhào tới bất ngờ lảo đảo một cái, thật vất vả lắm mới đứng vững được, nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Tây Nguyệt, Thượng Quan Minh Tuyên cũng kích động ôm lấy Thượng Quan Tây Nguyệt "Nguyệt nhi, rốt cuộc ta cũng tìm được muội rồi."

Hai người kích động ôm lấy nhau, cũng không nói gì, nhưng lúc này im lặng mới là tốt nhất.

Qua một hồi lâu, rốt cục Thượng Quan Minh Tuyên mới cảm giác được muội muội của mình đang đứng ngay trước mặt mình, hắn buông Thượng Quan Tây Nguyệt ra, nhìn vào mặt của nàng, lúc này mới phát hiện nàng khác lúc trước.

"Nguyệt nhi, mặt của muội."

Thượng Quan Minh Tuyên kinh ngạc nhìn mặt của nàng, sao mặt Nguyệt nhi lại đẹp như thế, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng kém Nguyệt nhi.

"Mặt, mặt của ta thế nào!"Nhìn Thượng Quan Minh Tuyên kinh ngạc đến ngây người, Thượng Quan Tây Nguyệt mê màng lấy tay xoa mặt mình.

Kỳ quái, không có gì, rất bình thường, khi Thượng Quan Tây Nguyệt hạ tay xuống nhìn thấy lòng bàn tay có vết bẩn đen sì, nàng mới hiểu rõ.

Nhất định là tối hôm qua lúc khóc nước mắt đã rửa sạch vết bớt nàng vẽ lên rồi, cho nên mới biến thành như vậy.

"Thế nào, ca ca, ta xinh đẹp không."Thượng Quan Tây Nguyệt không hề mất tự nhiên, ngược lại ngẩng đầu lên để bọn họ nhìn rõ ràng hơn.

Bách Lý Thần vừa ra tới đã nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt dương dương đắc ý như hồ ly, cưng chiều nhìn nàng, lắc đầu.

Mà Long Hạo Lăng đã sớm choáng váng, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt tuyệt sắc như thế, diễn[""dànn<;lle3quy1/d00n hắn cảm giác mặt mình đỏ rần, lơ đãng nhớ tới nụ hôn ngoài ý muốn lần trước.

Cho đến nay hắn đều nhớ rõ cánh môi mềm mại thơm ngát của Thượng Quan Tây Nguyệt, còn có mùi thơm đặc biệt nhàn nhạt trên người nàng nữa

Hai người Thượng Quan Lâm dìu nhau đi đến, lúc đầu trông thấy mỹ nhân tuyệt sắc này, thân là nữ nhân nên liền đố kị, trông thấy nữ tử trước mắt trước mắt đẹp hơn mình, âm thầm hận.

Về sau nghe thấy người này lại là Thượng Quan Tây Nguyệt, rốt cuộc Thượng Quan Lâm không nhẫn nại được nữa, nàng không cho phép, nàng tuyệt đối không cho phép một phế vật đã từng xấu xí bây giờ lại lột xác thành đẹp như thế.

Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt không chỉ không ngã chết, ngược lại trở nên xinh đẹp như vậy, Thượng Quan Lâm rút cánh tay Vũ Huyên Huyên đang ôm lấy mình ra, chân đau cũng không có cảm giác, nàng nổi giận đùng đùng đi về phía Thượng Quan Tây Nguyệt có dung nhan yêu mị.

"Thượng Quan Tây Nguyệt? Ngươi là Thượng Quan Tây Nguyệt?" Thượng Quan Lâm duỗi móng tay sắc bén ra chỉ vào gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Tây Nguyệt, nếu có thể, nàng hận không thể đi lên phá nát khuôn mặt của nàng, để xem nàng còn lên mặt nổi không.

Thượng Quan Tây Nguyệt khinh miệt nhìn ngón tay trước mặt, không nhanh không chậm nói "Thượng Quan Lâm, không phải ta đã từng nói qua, ta ghét nhất là người khác giơ tay chỉ vào ta sao, ngươi có biết người chỉ vào mặt ta có kết cục gì không?"

Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ thổi một cái vào ngón tay Thượng Quan Lâm, giọng nói tự nhiên như đang đàm luận thời tiết.

Nhưng chính thái độ hờ hững như vậy lại dọa Thượng Quan Lâm sợ rút ngón tay của mình về, nàng cảm giác Thượng Quan Tây Nguyệt thổi ra một hơi lại nóng như ánh nến thiêu đốt, đốt nàng rất đau.

Nàng lại nghĩ tới bầy sói kia bị thiêu chín thế nào, còn tản ra cái mùi đó nữa.

Mà tất cả đều do Thượng Quan Tây Nguyệt làm.

Thượng Quan Lâm chịu đựng cảm giác buồn nôn trong ngực không cam lòng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.

Dựa vào cái gì, trước kia phế vật này cái gì cũng không bằng mình, dung mạo cũng xấu xí không chịu nổi, nhưng vì cái gì mà chỉ trong một ngày, lại thay đổi lớn như vậy.

Tuy rằng chưa tỷ thí võ công với mình, nhưng từ việc nàng đối phó đàn sói thì đã có thể nhìn ra, võ công của Thượng Quan Tây Nguyệt tuyệt đối cao hơn mình.

Còn dung mạo nữa, trước kia nàng vẫn cho rằng mình rất đẹp, nàng cũng một mực lấy dung mạo của mình để kiêu ngạo, nhưng bây giờ, một phế vật đã từng xấu xí không chịu nổi lại vượt qua mình, bỏ xa mình, điều này khiến nàng cảm thấy không công bằng.

"Không thể nào, ngươi rõ ràng..."Thượng Quan Lâm đột nhiên ngậm miệng không nói nữa, nàng nhớ tới chuyện rõ ràng lúc Thượng Quan Tây Nguyệt còn nhỏ mẫu thân đã cho nàng uống thuốc độc, khiến dung mạo bị hủy hoại, làm sao chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại rồi.

Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này của Thượng Quan Lâm, cười lạnh "Nhị muội muội, nói đi, nói tiếp đi, sao ngươi chỉ nói có một nửa vậy, rõ ràng cái gì!"

Thượng Quan Minh Tuyên cũng rất tò mò, không hiểu hai người đang nói cái gì.

"Phần còn lại để ta nói thay ngươi đi, nhất định là ngươi rất hiếu kỳ, vì sao rõ ràng ta trúng độc của Giang Phỉ, lại trong một đêm đã khôi phục lại, ngươi có nằm mơ cũng không ngờ bản cô nương có dung nhan tuyệt sắc đúng không!"Thượng Quan Tây Nguyệt tự luyến sờ mặt mình, thái độ khoe khoang làm cho Thượng Quan Lâm hận nghiến răng.

Nhưng Thượng Quan Lâm cũng giật mình, làm sao nàng biết chuyện này, mẫu thân làm bí ẩn như vậy, ngay cả Thượng Quan Minh Tuyên cũng không phát hiện, phế vật này sao có thể biết được.

Không, hiện tại không thể xem nàng là phế vật nữa, với dung nhan tuyệt sắc, tu vi sẽ chỉ làm người ta cúi đầu xưng thần với nàng.

Bách Lý Thần một mực đứng lẳng lặng, vừa nghe thấy có người dám hạ độc Thượng Quan Tây Nguyệt, mắt đầy tàn nhẫn nhìn về phía Thượng Quan Lâm, nữ nhân đáng chết, dám tổn thương Nguyệt nhi, người tổn thương Nguyệt nhi đều không có kết cục tốt.

Tay phải Bách Lý Thần nhẹ giơ lên, ngưng tụ huyền khí cường đại trong tay, đang chuẩn bị đánh về phía Thượng Quan Lâm, Thượng Quan Minh Tuyên đã nhanh hơn hắn.

"Chát"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK