Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn ánh trăng, nghĩ đến ngày mai có thể trở về cùng Hiên Viên Triệt liền vui vẻ không nhịn được, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười xinh đẹp đến nỗi ngay cả ánh trăng chói mắt cũng kém mấy phần!
Màn đêm nhanh chóng trôi qua, Thượng Quan Tây Nguyệt dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc, thật ra nàng cũng không có gì để thu dọn, chỉ có một ít quần áo mà thôi.
Tối hôm qua nàng không có nói cho Vân Tiếu Tiếu biết hôm nay mình rời khỏi, nhưng nàng có để lại một phong thư trong phòng nàng ta, sau khi đọc xong nàng sẽ hiểu rõ.
Quay đầu nhìn phòng mình, Thượng Quan Tây Nguyệt có chút không nỡ, dù sao nàng ở đây cũng một thời gian dài, cũng có chút tình cảm, huống chi còn có một người bạn tốt như Vân Tiếu Tiếu ở đây...
Tiếu Tiếu, ta đi đây, bảo trọng!
Thượng Quan Tây Nguyệt thầm nói, nhanh chân rời đi không hề quay đầu lại, đến tụ họp với Bách Lý Thần.
Đi vào cửa học viện, phát hiện không có bất kỳ ai, Thượng Quan Tây Nguyệt sững sờ, chợt nhớ tới mình đến quá sớm, lúc này không phải giờ hẹn, nhưng nàng cũng không muốn trở về, nên chờ ở chỗ này.
Thượng Quan Tây Nguyệt không có phát hiện, Lý trưởng lão vẫn luôn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, len lén quan sát nàng, khi hắn phát hiện chỉ có một mình Thượng Quan Tây Nguyệt thì liền âm trầm đi ra.
Hôm nay hắn nhất định phải giúp Nhược Tích báo thù, đồ đệ hắn một lòng bồi dưỡng lại chết thảm trên tay của nàng như vậy, cơn tức này khiến hắn nuối không trôi, hôm nay vừa đúng lúc chỉ có một mình nàng ở đây, chính là cơ hội tốt để báo thù.
Nhược Tích, ngươi yên tâm, sư phụ sẽ để nữ nhân hại chết ngươi đi theo ngươi!
Lúc Thượng Quan Tây Nguyệt đang thấy nhàm chán, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có sát khí, nàng cảnh giác quay đầu lại thì trông thấy Lý trưởng lão bước ra từ một nơi âm u hẻo lánh, đi từng bước về phía nàng.
Lý trưởng lão!
Thượng Quan Tây Nguyệt thầm hô lên, nàng kinh ngạc vì sao hắn lại đến đây đúng lúc này, chẳng lẽ là chờ mình? Sau đó nàng nghĩ thông suốt, nhất định là đến báo thù cho đồ đệ.
Nghĩ thông suốt, Thượng Quan Tây Nguyệt để tay nải xuống đất, khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo nhìn Lý trưởng lão đang đi vào: "A, đây không phải là Lý trưởng lão sao, sao vậy, chẳng lẽ biết hôm nay ta muốn rời khỏi đây nên đặc biệt đến tiễn ta sao?"Thượng Quan Tây Nguyệt không có một chút e ngại, nàng kiêu căng hất cằm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.
Thật đúng là đồ đệ nào thì sư phụ đó, hai người đều là tiểu nhân hèn hạ, luôn muốn đánh lén, hôm nay hắn động thủ với nàng ở đây, không phải là vì nhìn thấy bên cạnh nàng không có ai sao, đây không phải hèn hạ thì là cái gì!
Nhưng dù công phu của nàng không bằng Lý trưởng lão thì nàng cũng sẽ không để người khác tùy ý trèo lên đầu của mình.
Vừa thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thì lại nghĩ tới đồ đệ chết thảm của mình, bây giờ lại nghe nàng dùng giọng điệu này để nói chuyện, Lý trưởng lão càng tức giận không chỗ phát tiết, hắn duỗi ngón tay ra, tức giận chỉ vào Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Đều là ngươi, nếu không phải vì ngươi, Nhược Tích sẽ không chết như vậy, không sai, hôm nay ta đến để tiễn ngươi, nhưng là tiễn ngươi đi gặp mặt Nhược Tích, ta muốn để ngươi sám hối trước mặt Nhược Tích."
Nghĩ đến lát nữa có thể tự tay đâm chết Thượng Quan Tây Nguyệt, Lý trưởng lão kích động không nhịn được, Nhược Tích, chờ một chút nữa thôi, nữ nhân này sẽ lập tức đi xuống đó với ngươi!
Bỗng nhiên mặt Thượng Quan Tây Nguyệt lạnh lẽo hẳn đi, nhưng khóe miệng của nàng lại cười như không cười, nàng vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, làm bộ như bị hù dọa rồi nói: "Ai da, ta sợ quá, làm sao bây giờ."
Nhìn thấy vẻ mặt khó coi Lý trưởng lão như đạo phải phân, Thượng Quan Tây Nguyệt gấp gáp nói tiếp: "Không phải hôm nay ngươi đến báo thù cho đồ đệ ngu xuẩn sao, không thể không nói, ngươi cũng thật sự quá ngu xuẩn."
"Ngươi có ý gì..."Nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt nói mình ngu xuẩn, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lý trưởng lão đầy vẻ tức giận, nhăn nhó khó coi khiến Thượng Quan Tây Nguyệt hoài nghi mấy nếp nhăn đó có thể kẹp chết một con ruồi hay không.
"Chẳng lẽ không đúng sao?"Thượng Quan Tây Nguyệt khinh thường cười một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi không cho là mình rất ngu xuẩn sao, vì ngươi không biết liêm sỉ, đi báo thù cho đồ đệ muốn dành phu quân của người khác, ngươi không xấu hổ, nhưng ta lại đỏ mặt giùm ngươi, ngươi không phải ngu xuẩn thì là cái gì."
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt liếc mắt nhìn mình, rõ ràng bên trong mắt nàng có sự chán ghét, khuôn mặt mo của Lý trưởng lão lập tức đỏ bừng lên, bên tai không ngừng vang vọng lời nói vừa rồi của Thượng Quan Tây Nguyệt.
Không biết liêm sỉ! Muốn dành phu quân của người khác!
Nữ nhân đáng chết này, Nhược Tích đã chết rồi mà nàng ta còn đứng ở đây vũ nhục nàng, đúng là không đặt hắn vào mắt, Lý trưởng lão cảm thấy lửa giận của mình đã đến cực hạn sắp phun trào ra ngoài rồi.
Nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt còn chê hắn tức giận chưa đủ nên tiếp tục thêm dầu vào lửa:"Vừa rồi Lý trưởng lão nói tới đây để làm gì, để làm cho ta sám hối trước mặt Nhược Tích sao?" Giống như không tin, Thượng Quan Tây Nguyệt còn hỏi lại lần nữa.
"Không sai!"Lý trưởng lão hít sâu một hơi. Nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt không chớp mắt.
Thượng Quan Tây Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, kéo dài giọng ra: "A... Thì ra là thế, nhưng dù là vậy ta vẫn sẽ đánh cho Nhược Tích quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cầu cha khấn mẹ, ở trước mặt ta mãi mãi sẽ không ngóc đầu lên được, ngươi tin không?"
Đúng vậy, mặc kệ nàng ta sống hay chết thì cũng sẽ không tạo ra uy hiếp gì với nàng!
Thấy Thượng Quan Tây Nguyệt sắp chết đến nơi còn phát ngôn bừa bãi, bất kính với Nhược Tích của mình, Lý trưởng lão cũng nhịn không được nữa, năm ngón tay nhanh đánh về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chịu chết đi, đền mạng cho đệ tử của ta đi!"
Nhìn Lý trưởng lão đánh tới, Thượng Quan Tây Nguyệt cẩn thận đối phó, nàng biết mình không phải đối thủ của Lý trưởng lão, dù sao có thể leo lên làm trưởng lão của một học viện thì thực lực tất nhiên cũng sẽ không thấp.
Lý trưởng lão hận không thể dùng một chiêu xé nát nàng ra, thế nhưng lại để nàng tránh thoát, Lý trưởng lão buồn bực, đứng yên tại chỗ, hai tay chậm rãi giơ lên, linh lực mạnh mẽ không ngừng tụ tập lại, sau đó đột nhiên đẩy về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt muốn né tránh nhưng lại phát hiện có luồng khí mạnh mẽ giữ chân nàng lại, nàng vốn không cử động được, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể triệu tập linh lực Trụ Linh sơ cấp trong cơ thể để đối kháng.
Ở cửa học viện, hai người giằng co không ai nhường ai, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng, trên trán Thượng Quan Tây Nguyệt chảy mồ hôi lạnh, có vẻ lực bất tòng tâm.
Lão già này, nói động thủ là động thủ, ỷ mạnh hiếp yếu, thật sự là không biết xấu hổ, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn nhưng điểm mấu chốt chính là mình không phải đối thủ của hắn, phải nghĩ ra cách mới được.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Thượng Quan Tây Nguyệt xoay tròn, a, có rồi, trong nhẫn Thiên Hoàng còn có bột thuốc gây cười nàng đã luyện chế ra trong lúc nhàm chán, công dụng trên mặt chữ, chỉ cần phẩy bột thuốc này ra, ai dính phải sẽ cười không ngừng được...
Hắc hắc, Thượng Quan Tây Nguyệt đắc ý cười một tiếng, đầu tiên đánh Lý trưởng lão lui bước trước, sau đó... Ha ha, sau khi nghĩ kỹ, Thượng Quan Tây Nguyệt gia tăng Tinh Thần lực vào linh lực, rốt cục cũng bức Lý trưởng lão lui ra sau một bước.
Vào lúc này, Thượng Quan Tây Nguyệt tìm đúng thời cơ, nhanh chóng đánh ra một chưởng.
"Liệt Diễm Chưởng "
Sau đó thừa dịp Lý trưởng lão tránh né, Thượng Quan Tây Nguyệt nhanh chóng lấy bột cười ra rồi bay lên phía trên Lý trưởng lão, rắc bột thuốc xuống người hắn.
Bột thuốc như bông tuyết lập tức bay xuống, toàn bộ rơi xuống người Lý trưởng lão.
"A, đáng chết, ngươi rắc cái gì lên người ta."Lý trưởng lão hốt hoảng vỗ vỗ y phục của mình, nhưng loại thuốc bột này chỉ cần hơi dính vào y phục thì sẽ xuyên qua quần áo thấm vào trong da, cho nên dù ngươi dùng cách gì cũng đều uổng phí công sức.
Thượng Quan Tây Nguyệt cứ lơ lửng ở giữa không trung như vậy, nhìn xuống Lý trưởng lão giống như nữ vương, miệng bắt đầu đếm: "Ba... Hai... Một..."
Lý trưởng lão không biết Thượng Quan Tây Nguyệt đếm như vậy là có ý gì, nhưng khi Thượng Quan Tây Nguyệt đếm xong đến số cuối cùng thì hắn đột nhiên không khống chế được miệng mình nữa, rốt cục là có chuyện gì xảy ra, Lý trưởng lão hoảng sợ phát hiện mình lại muốn cười, hơn nữa còn thật tâm muốn cười.
Không kịp nghĩ gì Lý trưởng lão đã há to miệng.
"Ha ha... Ha ha..."Toàn bộ học viện yên tĩnh đều tràn ngập tiếng cười kinh khủng, miệng Lý trưởng lão không ngừng phát ra tiếng cười to, thật ra hắn cũng không muốn như vậy, nhưng hắn lại không khống chế được chính mình.
Thấy Lý trưởng lão cười thành bộ dạng này, Thượng Quan Tây Nguyệt đáp xuống đất, đi đến trước mặt Lý trưởng lão.
"Thế nào, cười vui vẻ như vậy có phải tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều hay không?" Trong mắt Thượng Quan Tây Nguyệt mang theo ý cười nhìn Lý trưởng lão cuộn người lại, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Hừ, ngươi dám đấu với ta, hiện tại biết bản cô nương lợi hại chưa!
Lý trưởng lão cười đến sắp không thở nổi, hắn che cái bụng đau vì, vươn tay phải ra, run rẩy chỉ về phía nàng: "Ha ha.... Ngươi, ha ha... Rốt cục ngươi... Ha ha... Ngươi... Ha ha... Làm gì với ta... Ha ha..."Chỉ một câu nói thôi mà Lý trưởng lão đã ngắt thành bảy tám đoạn, thật tình không biết hắn phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể nói ra được câu này, hắn thật sự không muốn cười, nhưng lại không dừng lại được.
Thượng Quan Tây Nguyệt bị bộ dáng của hắn chọc cho cười phình cả bụng, nàng học dáng vẻ của Lý trưởng lão, cũng nói đứt quãng: "Ha ha... Ta chỉ cho ngươi dùng bột cười do ta nghiên cứu ra thôi, đúng rồi... Ha ha... Ngươi rất vinh hạnh khi trở thành người đầu tiên sử dụng nó, ha ha..."
Thấy Thượng Quan Tây Nguyệt cười chế nhạo mình như thế, bản thân hắn cũng cười đến đỏ bừng mặt, hiện tại càng đỏ như lửa, gần như bốc cháy, hắn không để ý cơ thể của mình, quyết tuyệt đi đến gần Thượng Quan Tây Nguyệt đánh ra một chưởng.
Chưởng này hắn dùng mười phần công lực, Thượng Quan Tây Nguyệt đứng gần như vậy, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhìn lòng bàn tay đã gần mình trong gang tấc, Thượng Quan Tây Nguyệt hô lớn, thảm rồi, lần này tránh không kịp rồi, sao lão già này có thể đánh lén mình dưới tình huống này được chứ, quả nhiên là hèn hạ vô sỉ!
Thượng Quan Tây Nguyệt tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng bất đắc dĩ nói, Thần, là ta chủ quan!
Ngay khi lòng bàn tay của Lý trưởng lão sắp áp vào mặt Thượng Quan Tây Nguyệt, một tiếng hô to vọng lại từ đằng xa: "Nguyệt nhi "
Bách Lý Thần vừa tới đã nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt rơi vào tình trạng nguy hiểm, cấp tốc chạy nhanh đến chỗ nàng, duỗi cánh tay dài ra kéo nàng vào trong ngực của mình, duỗi tay phải ra đánh trả lại Lý trưởng lão.
"Ầm..." Lý trưởng lão bị nguồn lực mạnh mẽ đánh bay ngược ra ngoài, rơi xuống một chỗ cách đó không xa.
"Nguyệt nhi, nàng không sao chứ!" Bách Lý Thần lo lắng nhìn nàng, cũng may là mình tới kịp, nếu không thì hậu quả thật khó lường, nghĩ đến điều này, mắt Bách Lý Thần đầy lãnh ý hung hăng nhìn Lý trưởng lão đang nằm trên mặt đất không ngừng cười to.
"Phụt.." Lý trưởng lão phun ra một ngụm máu, lúc đang muốn nói gì đó thì tiếng cười lại vang lên.
"Ha ha... Ha ha..."
Bách Lý Thần thấy hắn kỳ quái nên nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, nghi ngờ hỏi: "Nguyệt nhi, hắn làm sao vậy."
Thượng Quan Tây Nguyệt an tâm tựa vào trong ngực Bách Lý Thần, thoải mái híp hai mắt lại, xem thường nhìn Lý trưởng lão vừa ói ra máu vừa cười to.
"Không có gì, ta chỉ cho hắn nếm thử bột cười mà ta nghiên cứu ra cho nên mới biến thành như bây giờ."
Nghe thấy thái độ nói chuyện của Thượng Quan Tây Nguyệt thờ ơ, Lý trưởng lão lại tức giận đến nội thương, phun ra một ngụm máu nữa, lồng ngực đau đớn khó nhịn, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn nhưng lại vẫn cười không ngừng được, làm liên lụy đến vết thương, vì thế mà đau hơn.
"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi... Ha ha... Ngươi đừng... Đắc ý... Sớm muộn cũng có một ngày... Ha ha... Ta khiến cho ngươi trả giá... thật đắt, ngươi chờ đó... Ha ha..."
Giọng Lý trưởng lão rất lớn, mới sáng sớm đã có rất nhiều đệ tử tụ tập về bên này, nhìn thấy mọi chuyện trước mắt, không ai dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, sau đó Dương viện trưởng cũng nghe đồn mà đến.
"Có chuyện gì!" Dương viện trưởng cau mày nhìn Lý trưởng lão nằm dưới đất, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bất mãn.
Thân là trưởng lão, không dốc lòng tu luyện mà lại ở chỗ này gây chuyện thị phi, còn bị người ta đánh thành bộ dạng này, đúng là mất mặt, Dương viện trưởng cũng hiểu rõ nguyên nhân Lý trưởng lão xuất hiện ở đây, chắc chắn là vì muốn giúp đồ đệ báo thù, nhưng oan oan tương báo khi nào mới dứt... Ai...
Lý trưởng lão không để ý đến Dương viện trưởng, chỉ hung tợn trừng mắt nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt đang dựa vào trong ngực Bách Lý Thần, hôm nay coi như nàng mạng lớn, ta cũng không tin ngươi mãi mãi gặp may mắn, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi báo thù cho Nhược Tích.
Nghĩ đến Nhược Tích, Lý trưởng lão ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt, Nhược Tích, là sư phụ vô dụng, tạm thời không thể báo thù cho ngươi!
Nhìn thấy Lý trưởng lão chảy nước mắt, sắc mặt Thượng Quan Tây Nguyệt cũng có chút thay đổi, thật ra hắn cũng không làm gì sai, chỉ là muốn báo thù giúp đồ đệ thôi...
Nhìn thấy Bách Lý Thần muốn đi lên tính sổ, Thượng Quan Tây Nguyệt ngăn cản hắn, lắc đầu: "Thần, được rồi!"
Bách Lý Thần vốn không có ý bỏ qua, hắn muốn giải quyết Lý trưởng lão trong hôm nay, hắn không cho phép những tai hoạ ngầm có thể gây nguy hiểm cho Thượng Quan Tây Nguyệt tồn tại, nhưng nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Tây Nguyệt, Bách Lý Thần đành phải thỏa hiệp, giọng điệu lạnh nhạt cảnh cáo Lý trưởng lão: "Lần này Nguyệt nhi nói tha cho ngươi, ta liền tha ngươi, nhưng nếu có lần sau thì chỉ có một con đường chết!"
Chữ cuối cùng Bách Lý Thần đè nặng giọng, giống như sợ Lý trưởng lão nghe không rõ.
Đến cuối cùng Hiên Viên Triệt mới tới, nhìn thấy tình huống trước mắt, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra.
"Sao mọi người đều đứng ở đây hết vậy."
Sau đó nhìn thấy Lý trưởng lão ngã trên mặt đất, Hiên Viên Triệt không hỏi nữa, bởi vì hắn còn chưa quên trước đó hai người từng có tranh chấp!
Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi đi lên phía trước: "Không có gì, Hiên Viên thiếu chủ, chúng ta lên đường đi." Ở trước mặt mọi người, Thượng Quan Tây Nguyệt vẫn gọi hắn là Hiên Viên thiếu chủ, không có lời khách sáo nào khác.
Hiên Viên Triệt gật đầu, liền dẫn Bách Lý Thần và Thượng Quan Tây Nguyệt đi ra khỏi cửa lớn học viện, bên ngoài có hai chiếc xe ngựa.
Hiên Viên Triệt lên chiếc xe ngựa đầu tiên, lúc Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị lên xe ngựa thì có một âm thanh quen thuộc gọi nàng lại: "Nguyệt nhi."
Thượng Quan Tây Nguyệt quay đầu lại nhìn thì mặt lại tỏ vẻ mừng rỡ, nàng vui vẻ chạy tới: "Ca ca, Tiểu Ngôn, Bích Ngọc, các ngươi đã tới rồi!"
Thật sự vui quá, rốt cuộc ca ca đã đến, người một nhà cũng đã đoàn tụ, Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ ôm lấy Thượng Quan Minh Tuyên, không có cách nào miêu tả được sự kích động trong lòng.
Thượng Quan Minh Tuyên cũng rất nhớ muội muội mình, cho nên vừa xử lý xong mọi chuyện đã không ngừng phi ngựa chạy đến đây, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ, mặc dù suốt đường đi Thượng Quan Minh Tuyên không nghỉ ngơi, nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
"Nguyệt nhi, sao ta lại cảm thấy muội gầy đi vậy." Thượng Quan Minh Tuyên đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt xoa khuôn mặt của mình theo bản năng, kỳ quái hỏi: "Có sao, ta còn ta cảm thấy gần đây mình mập lên đó!"
Đúng vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự cảm giác mình mập lên một chút, đặc biệt là bên hông, mặc dù nhìn không ra, nhưng nàng có thể cảm giác được chỗ đó nhiều thịt hơn trước.
"Thật bó tay với muội." Thượng Quan Minh Tuyên bất đắc dĩ lắc đầu.
Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ cười, tiến lên lôi kéo tay Tiểu Ngôn và Bích Ngọc: "Tiểu Ngôn, Bích Ngọc, rốt cuộc các ngươi đã đến rồi, ta rất nhớ các ngươi."
Tiểu Ngôn và Bích Ngọc đều đỏ cả vành mắt: "Tiểu thư, chúng ta cũng nhớ người." Trước đó, sau khi tiểu thư thành thân xong vẫn ngủ mê không tỉnh lại, các nàng thật sự bị hù sợ muốn chết, bây giờ thấy tiểu thư không chút tổn hại đứng trước mặt mình, bọn họ cảm thấy rưng rưng, cảm tạ ông trời phù hộ tiểu thư!
"Nha đầu ngốc" Thượng Quan Tây Nguyệt ôm lấy các nàng, lúc này mới nhìn rõ hai người vẫn đứng sau lưng bọn họ.
"Sao các ngươi cũng tới đây" Hai người sau lưng chính là Thượng Quan Lưu Phong và Thượng Quan Lâm, đã lâu không gặp bọn họ, Thượng Quan Tây Nguyệt đã sớm quên mất hai người này, cho nên bây giờ thấy bọn họ, nàng cảm thấy rất kinh ngạc.
Thượng Quan Minh Tuyên giữ chặt tay Thượng Quan Tây Nguyệt: "Nguyệt nhi, chuyện này nói ra rất dài dòng, có thời gian ta sẽ từ từ nói cho muội biết, bây giờ dẫn bọn họ theo đi."
Thượng Quan Tây Nguyệt không hề muốn, lúc này mới phát hiện vẫn còn thiếu một người: "A, Giang Phỉ đâu!" Chẳng lẽ không đi theo, chắc là không đâu, nữ nhi bà ta đã tới đây rồi, không lý nào bà ta lại không theo đến.
Nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói đến Giang Phỉ, hốc mắt Thượng Quan Lâm đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Mẫu thân... Mẫu thân... chết rồi..."
Nghĩ đến việc Giang Phỉ bị người ta đâm một kiếm xuyên tim, chết cực kỳ đau khổ, Thượng Quan Lâm liền không nhịn được bi ai, mẫu thân là người thương mình nhất, diễn([email protected];lle3[quydo0n mặc dù phụ thân cũng yêu thương mình, nhưng vốn không thể so sánh với mẫu thân, chỉ cần là chuyện liên quan đến hắn, hắn sẽ không quan tâm ngươi có quan hệ gì với hắn.
Chết! Thượng Quan Tây Nguyệt rất kinh ngạc, sao lại chết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
"Đúng vậy, Nguyệt nhi, sau này ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe." Thượng Quan Lưu Phong tận lực nịnh nọt, hắn đã không thể sống yên ổn ở Nhật Nguyệt đại lục nữa, từ sau khi Thượng Quan Tây Nguyệt thành thân, hắn vẫn luôn bị người ta đuổi giết, cuối cùng nhẫn tâm để Giang Phỉ bị giết chết, cho nên lần này thấy Thượng Quan Minh Tuyên muốn đến đây tìm Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn đã mặt dầy đi theo, dù sao, mặt mũi cũng không bằng tính mạng, nếu không giữ được mạng thì sĩ diện còn để làm gì!
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn biểu cảm của Thượng Quan Lưu Phong, cảm giác thấy buồn nôn, nàng thật sự không muốn nhìn thấy cái mặt mập dối trá này, đối với Thượng Quan Lâm, nàng cũng rất không thích, thế nhưng ca ca đã đưa bọn họ đến, nên sắp xếp trước đã rồi nói sau!
"Vậy được rồi, lên xe đi."
Thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đồng ý, Thượng Quan Lưu Phong cười một tiếng, đang chuẩn bị đi lên phía trước thì nhìn thấy Bách Lý Thần chậm rãi đi tới, hắn lập tức run lên một cái, bị dọa đến mức không dám động đậy.
Đến nay hắn vẫn chưa quên dáng vẻ ngoan tuyệt của nam nhân này, vừa nhìn thấy hắn đã thấy sợ hãi, vốn không thể khống chế được.
Hắn vẫn luôn hoài nghi, có phải người truy sát hắn lúc trước là do Bách Lý Thần phái tới không, lý do là bọn họ đối xử với Thượng Quan Tây Nguyệt không tốt, hắn một mực cho là như vậy, cho nên bây giờ hắn tuyệt đối không dám đắc tội với Thượng Quan Tây Nguyệt, vì hắn sợ mất mạng.
"Thần... Thần vương... Ngươi cũng ở đây!" Thượng Quan Lưu Phong luống cuống xoa hai tay, mắt thì lại không biết nên nhìn về phía nào, chỉ có thể cúi đầu.
Bách Lý Thần không để ý đến hắn, đứng ở bên cạnh Thượng Quan Tây Nguyệt.
Hiên Viên Triệt đợi ở xe ngựa một lúc lâu, thấy không có động tĩnh gì nên liền đi tới.
"Sao lại nhiều người như vậy, Nguyệt nhi, bọn họ là ai, không giới thiệu một chút sao?" Hiên Viên Triệt cởi mở nhìn mọi người, không hề có tư thế Thiếu chủ.
"Hiên Viên thiếu chủ, đây chính là ca ca của ta, Thượng Quan Minh Tuyên."
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy Hiên Viên Triệt vui vẻ, nói, phụ thân, đây là nhi tử của người, ca ca sinh đôi của ta.
Thượng Quan Minh Tuyên? Ca ca Nguyệt nhi, vậy chẳng phải là... Không phải là con của mình sao!
Hiên Viên Triệt rất kích động, nhìn xem Thượng Quan Minh Tuyên không chớp mắt, hắn thật sự rất muốn đi lên ôm nhi tử, môi Hiên Viên Triệt môi kích động run lên, cũng không biết nên đặt hai tay ở đâu, nhưng ở trước mặt mọi người không thể biểu hiện quá rõ ràng, hắn chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Minh Tuyên: "Minh Tuyên, hoan nghênh." Hài tử, hoan nghênh con trở lại bên cạnh ta, về nhà của chúng ta!
Thượng Quan Minh Tuyên cũng nhẹ gật đầu, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy nam nhân trung niên trước mắt này rất thân thiết, cảm giác thân thiết phát ra rất tự nhiên!