Khi hắn nghe được ba chữ vị hôn thê, cảm giác bực bội từ đáy lòng xẹt qua, bất quá hắn lại nghĩ tới Thượng Quan Tây Nguyệt nói muốn hủy hôn, một cảm xúc vui vẻ lại lan tràn...
"Thượng Quan Tây Nguyệt" Bách Lý Thần trong lòng thầm kêu.
"A" Thượng Quan Tây Nguyệt đang uống trà, mãnh liệt quay đầu lại, nhìn về phía phòng bao, nàng cảm giác có người đang gọi nàng.
"Thần, nàng phát hiện ra chúng ta sao?" Long Hạo Lăng giật nảy cả mình, cảm giác cũng quá nhạy cảm.
Bách Lý Thần vẫn không nói chuyện, ngồi ngay ngắn cách một cánh cửa nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
Lúc này, Bách Lý Thần không có tâm tư khác, chỉ có một loại cảm giác năm tháng bình yên...
Bất quá, hắn lại thích.
Không có ai biết, giờ phút này trong lòng hắn đã ra quyết định...
"Ta cảm giác sai rồi sao?" Thượng Quan Tây Nguyệt gắt gao nhìn chằm chằm phòng bao, không nhìn thấy gì, nghi ngờ quay đầu.
Bách Lý Thần thấy nàng dời ánh mắt sang chỗ khác, ánh mắt lóe lên một chút thất vọng.
"Tiểu thư, ngươi nói cái gì." Thượng Quan Tây Nguyệt tự lầm bầm, Tiểu Ngôn không hề nghe thấy
"Không có gì, chúng ta đi thôi."
Tiểu Ngôn, Bích Ngọc nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đứng dậy liền đuổi theo phía sau.
"Thật kỳ quái." Trong lúc này, Thượng Quan Tây Nguyệt lại quay đầu lại một lần nữa, nhưng vẫn không hề phát hiện cái gì.
Khẳng định là có người đang nhìn nàng, cảm giác của nàng tuyệt đối sẽ không sai...
Thế nhưng rốt cuộc là người nào.
Chính mình cũng không nhận ra.
Được rồi, không nghĩ nữa, người không phạm ta, ta không phạm người.
Bách Lý Thần nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi xuống lâu, kêu tiểu nhị đến, phân phó hắn một ít chuyện.
Tiểu nhị sau khi rời khỏi, Long Hạo Lăng không thể tưởng tượng nổi nhìn sắc mặt Bách Lý Thần không thay đổi.
"Thần, ngươi sao lại đối với nàng đặc biệt như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự..." Long Hạo Lăng không thể tin được hảo bằng hữu của mình lại thật sự thích người ta.
"Ngươi nói đi!" Bách Lý Thần không trả lời mà hỏi lại, khóe miệng giương lên nụ cười tà mị.
"Đường huynh, ngươi, ngươi thật sự thích Thượng Quan Tây Nguyệt? Nàng là vị hôn thê của thái tử a." Bách Lý Gấm ngạc nhiên hô hào.
Lần này Bách Lý Thần không để ý đến hắn, ánh mắt lóe lên một chút quyết tâm...
Thượng Quan Tây Nguyệt mới đi đến cửa chính, vừa rồi tiểu nhị được Bách Lý Thần phân phó đã ngăn cản nàng
"Khách quan, chúc mừng ngươi trở thành vị khách thứ một ngàn của quán, đây là thẻ khách quý, lần sau cầm tấm thẻ này đến có thể ăn miễn phí." Tiểu nhị không hiểu vì sao chủ tử của mình lại đối với vị cô nương này đặc biệt như vậy, nhưng chủ tử bàn giao, hắn chỉ có thể làm theo.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn tiểu nhị đưa cho mình thẻ khách quý, không tin mình lại có vận khí tốt như vậy.
"Tiểu thư, lần sau chúng ta ăn cơm không tốn tiền." Tiểu Ngôn nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không có phản ứng, kích động cầm thẻ khách quý trong tay lật tới lật lui nhìn.
"Đó là đương nhiên, hiện tại các ngươi nên biết, đi theo bản tiểu thư tuyệt đối sẽ có thịt để ăn." Thượng Quan Tây Nguyệt đắc ý đoạt lại thẻ khách quý giấu kỹ trong người.
Đây chính là thứ để ăn cơm chùa a, làm mất sẽ thiệt thòi lớn.
"Tiểu nhị, cám ơn ngươi." Thượng Quan Tây Nguyệt lễ phép gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
"Đừng khách khí, hoan nghênh lần sau trở lại." Tiểu nhị nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng cảm khái, đây là tiểu thư nhà ai, lại nho nhã lễ độ như vậy, thật sự là khó có được a.
"Tiểu thư, cho ta xem với." Bích Ngọc lôi kéo Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Không được, lỡ làm mất thì sao." Thượng Quan Tây Nguyệt vừa nói vừa chạy về phía trước.
"Tiểu thư, chờ ta một chút..."
Đứng ở lầu hai Bách Lý Thần nhìn bóng dáng Thượng Quan Tây Nguyệt, khóe miệng mỉm cười thản nhiên.
"Người đều đã đi, ngươi còn nhìn." Bách Lý Gấm đi lại.
"Được, ta sai rồi còn không được sao, hiện tại ta muốn đi tìm vị cô nương kia." Bách Lý Gấm nhìn thấy biểu hiện của Bách Lý Thần đạm mạc, hắn thông minh xoay bàn chân một vòng, từ lầu hai nhảy xuống.