Ngay khi Thượng Quan Tây Nguyệt ở trên đường tranh chấp với người khác, Tiểu Ngôn đã xảy ra chuyện.
Trở về phủ Thượng Quan Lâm nổi giận, nàng đi vào vườn hoa hái toàn bộ hoa cỏ ném xuống đất, nhưng chỉ như vậy vẫn không làm tiêu tán phẫn nộ của nàng.
Tiên Phán Phán đáng chết, mỗi lần đều muốn đối nghịch với nàng, đáng chết, dám giẫm đạp người khác, giống y như Thượng Quan Tây Nguyệt, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng phải để bọn họ quỳ gối trước mặt mình cầu xin tha thứ.
Nghĩ như vậy, Thượng Quan Lâm tưởng tượng thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đang quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu.
" Nhị tiểu thư, Hỉ nhi cầu kiến."Thanh Hà ngắt dòng suy nghĩ của Thượng Quan Lâm, hình ảnh Thượng Quan Tây Nguyệt quỳ trên mặt đất toàn bộ biến mất, diienxdafnllequysdonn Thượng Quan Lâm bất mãn quay đầu lại.
"Cho nàng ta vào."
"Bái kiến Nhị tiểu thư." Hỉ nhi nhìn Thượng Quan Lâm cung kính khom người xuống, thái độ đối với Thượng Quan Tây Nguyệt quả thực cách biệt một trời một vực.
"Sao ngươi lại tới đây, không phải ta để ngươi tới giám thị Thượng Quan Tây Nguyệt sao?" Giọng nói của Thượng Quan Lâm không hề thân thiện.
"Là như vậy, Nhị tiểu thư, Thượng Quan Tây Nguyệt đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi, cho nên nô tỳ đến báo cáo với người."
"Ra ngoài, cút ra ngoài, chút chuyện nhỏ này..." Thượng Quan Lâm đột nhiên dừng lại, Thượng Quan Tây Nguyệt ra ngoài, có nghĩa là bên kia không có ai, vậy đồ cưới...
"Ngươi khẳng định nàng đã ra ngoài? Vậy cái bà già đáng chết với hai nha hoàn của nàng thì sao." Thượng Quan Lâm tưởng tượng nhìn thấy những món đồ cưới kia trở lại với mình, không khỏi nở nụ cười.
"Ngươi yên tâm đi, Nhị tiểu thư, hiện tại chỉ có Tiểu Ngôn canh giữ bên trong, những người khác đều đang ở phòng bếp." Hỉ nhi trông thấy Thượng Quan Lâm cười, tiến lên nịnh nọt.
"Lâu rồi không nhìn thấy đại tỷ của ta, hiện tại nên đi thăm một chút." Thượng Quan Lâm khống chế nét mặt của mình, tỏ vẻ bình tĩnh đi về phía trước.
"Được"
Bên trong Ngọc Tình Các, Tiểu Ngôn đang quét sân, thấy Thượng Quan Lâm đến đây, để chổi xuống chạy tới.
"Nhị tiểu thư, sao ngài lại tới đây."
Thượng Quan Lâm nhìn bốn phía một chút, xác thực không có ai, nghe Tiểu Ngôn tra hỏi, hững hờ hỏi lại.
"Thế nào, chẳng lẽ ta không thể sang đây thăm đại tỷ của ta sao?" Thượng Quan Lâm vừa nói vừa đi vào bên trong, con mắt đánh giá chung quanh, diienndafnleeqydonn nhìn những đồ vật có giá trị trong phòng.
Thượng Quan Lâm hận đến đỏ ngầu cả mắt, những thứ này lúc đầu đều là của nàng, lại bị Thượng Quan Tây Nguyệt giẫm đạp cướp đi.
"Nhị tiểu thư, đại tiểu thư đã ra ngoài rồi." Tiểu Ngôn cũng đi theo đằng sau.
"Vậy ư, vậy thì thật tiếc." Thượng Quan Lâm giả bộ nói.
Tiểu Ngôn nhìn Thượng Quan Lâm, đã biết rất rõ đại tiểu thư không có ở đây, còn ngồi xuống ghế, không có cách nào, nàng chỉ là một nô tỳ, không có tư cách quản chuyện của chủ nhân. Nàng bưng một ly trà cho Thượng Quan Lâm.
"Nhị tiểu thư, mời uống nước."
"Ừm." Thượng Quan Lâm cầm lấy, nhấp một ngụm nhỏ, nhân lúc Tiểu Ngôn không chú ý liếc mắt ra hiệu cho Hỉ nhi, các nàng lập tức hiểu ý nhau, chờ lúc Tiểu Ngôn không để ý xoay người đi.
Chạy vào bên trong nội thất.
Tiểu Ngôn không dám nhìn Thượng Quan Lâm, cong người lau chùi dọn dẹp, trong lòng không ngừng nghĩ, rốt cục Nhị tiểu thư tới đây làm gì.
Một lát sau, Hỉ nhi đi ra, Thượng Quan Lâm dùng ánh mắt hỏi, nhìn thấy nha hoàn lắc đầu liền biết không tìm ra, diienndafnnlleeqydoon không khỏi giận ngút trời, bỗng nhiên đặt mạnh chén trà xuống bàn, nước trong chén cũng tràn ra ngoài không ít.
Tiểu Ngôn bị thanh âm làm giật mình quay đầu lại, tuy nàng không biết vì sao Thượng Quan Lâm lại đột nhiên phát cáu, nhưng nàng vẫn cầm khăn lau bàn, cuốn tay áo lên, cẩn thận lau chùi.
Thượng Quan Lâm thấy không có hi vọng tìm được đồ cưới, đứng lên chuẩn bị rời đi, nhưng con mắt lại cong lên, thấy Tiểu Ngôn vì đang lau bàn mà để lộ cổ tay ra ngoài, lập tức trừng to mắt không thể tin nhìn vòng ngọc đeo trên tay Tiểu Ngôn.
Cái vòng tay này, không phải là một trong số những đồ cưới của Thượng Quan Tây Nguyệt sao, nàng tuyệt đối sẽ không nhận lầm, nàng đã từng nhìn thấy đồ cưới, tất cả những thứ trong đó đều đã nhìn qua một lần, cho nên tuyệt đối sẽ không nhận lầm, nhưng vì sao bây giờ nó lại được đeo trên tay một nô tỳ?