Mục lục
Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: susublue

Thượng Quan Lâm xem thường, Thượng Quan Dục không phục "Nương, ngươi nhìn thái độ của tỷ tỷ kìa, ta mặc kệ, ta muốn đến rừng rậm Ma Thú."

Cánh tay Giang Phỉ bị Thượng Quan Dục lắc qua lắc lại, không cho hắn đi, hắn lại náo loạn, cho hắn đi, lại lo lắng cho hắn, tình thế khó xử, Giang Phỉ bị lắc đến không chịu nổi, rốt cục thỏa hiệp "Được được, sợ ngươi rồi đó, Lâm Nhi, nếu không ngươi mang đệ đệ ngươi theo cùng đi, cũng cho hắn cơ hội rèn luyện."

Nhìn thấy Giang Phỉ cũng đồng ý cho hắn đi, Thượng Quan Lâm nhíu nhíu mày "Nương, ngươi biết cái gì chứ, rừng rậm Ma Thú nguy hiểm cỡ nào ngươi không biết sao? Đệ đệ một chút công lực, còn không bằng một ngón tay của đám ma thú. Hơn nữa, lần này đi rừng rậm Ma Thú chủ yếu là vì đối phó Thượng Quan Tây Nguyệt."

"Như vậy, vậy Dục..."Giang Phỉ nghe  Thượng Quan Lâm nói như thế cũng thấy sợ, cũng muốn khuyên Thượng Quan Dục để hắn không đi, nếu con trai mình thật có chuyện bất trắc, bản thân bà cũng không sống được.

"Tỷ tỷ "Thượng Quan Dục nhìn Giang Phỉ đã đồng ý, lại bị Thượng Quan Lâm ngăn cản, Thượng Quan Dục không vui "Không phải ngươi muốn độc chiếm ma thú chứ, chúng ta là tỷ đệ ruột, mọi chuyện đều phải do ta làm chủ mới đúng."

Nói xong cũng đưa mắt nhìn về phía Giang Phỉ "Nương, ngươi vừa mới đồng ý rồi, không thể đổi ý, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ tự đi."

Cái gì, tự đi? Chuyện này không được, đi cùng Lâm Nhi tốt xấu gì cũng có thể chiếu cỗ lẫn nhau, nếu thật sự tự mình đi, đến lúc đó gặp phải nguy hiểm thật sự là trời không thấu đất không hay. Suy nghĩ nửa ngày, Giang Phỉ đồng ý.

"Lâm Nhi, ngươi đưa Dục đi đi, không phải còn có Vũ Huyên Huyên đồng hành sao. Để nàng chiếu cố Dục của chúng ta."

Nghe thấy Giang Phỉ nói như vậy, Thượng Quan Dục dương dương đắc ý nhìn Thượng Quan Lâm. Thế nào, mẫu thân đã đồng ý cho ta đi, lần này ta nhất định bắt được ma thú mang về.

Thượng Quan Lâm thấy nói với hai người họ cũng không hiểu, cũng không nói chuyện nữa, đứng lên đi ra ngoài “Ngày mai đến sớm một chút."

Thượng Quan Tây Nguyệt ở trong không gian luyện được không ít đan dược, có loại nhanh chóng chữa trị, khôi phục linh lực, nâng cao tốc độ, còn có loại do chính nàng nghiên cứu ra, tên là Vong Ưu đan, sau khi ăn vào, sẽ khiến người ta quên hết mọ chuyện xảy ra trong vòng năm canh giờ, lại tăng thêm thuật thôi miên của mình, có thể cho người muốn quên ăn lập tức sẽ quên hết.

Lần này nàng sẽ mang Vong Ưu đan theo bởi vì nàng có dự cảm nhất định sẽ phải dùng tới.

Đang lúc nàng bỏ đan dược vào trong nhẫn Thiên Hoàng, thân thể truyền đến cảm giác đau đớn như muốn xé rách, nàng rất quen thuộc loại cảm giác này, muốn tấn cấp.

Nàng tranh thủ thời gian ngồi xuống, điều chỉnh khí tức, vận dụng đan điền thu linh lực lại, toàn bộ quá trình gian nan, thống khổ, sắc mặt Thượng Quan Tây Nguyệt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng, rốt cục cũng buông lỏng cả ngừơi, tấn cấp đến Huyền Linh cao cấp.

Nhưng nàng không hề dừng lại, càng thống khổ thêm lần nữa, khóe mắt Thượng Quan Tây Nguyệt run rẩy, sẽ không phải lại muốn tấn cấp tiếp chứ. Không có thời gian cho nàng suy nghĩ nhiều, nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở dồn dập, diễn[[email protected]<lle3;;quysd00n lần này không có tác dụng, thân thể đau muốn chết, nàng cắn chặt răng, không để cho mình kêu lên tiếng nào.

Lạc Lạc ở một bên trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thống khổ, mặc dù gấp, nhưng cũng không thể làm gì để giúp nàng, bởi vì chỉ cần qua được cửa này, thì nàng cách mốc thành công gần thêm một bước.

Kiên trì, nhất định phải kiên trì, Thượng Quan Tây Nguyệt không ngừng tự động viên, qua một lúc lâu, sự đau đớn chậm rãi giảm bớt, Thượng Quan Tây Nguyệt biết mình qua rồi, nhẹ nhàng thở ra.

Nàng đứng dậy vận linh lực, lúc này mới phát hiện mình đột phá thành công Huyền Linh đỉnh phong, bước vào Hoàng Linh sơ cấp. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể lên gần ba cấp, thật sự là ngoài dự liệu.

"Chủ nhân, ngươi quá tuyệt vời!"Lạc Lạc đứng một bên cao hứng hoan hô.

Thượng Quan Tây Nguyệt nở nụ cười với hắn, bắt đầu tu luyện, dù sao cũng vừa tấn cấp, linh lực còn chưa vững chắc.

Đảo mắt một cái đã đấn ngày hôm sau, Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt đen kịt ra, qua một đêm tu luyện, không những không tiều tụy, ngược lại khí thế càng cường đại, làn da trên mặt càng ngày càng nõn nà, tinh khiết không tạp chất.

Nàng ra ngoài không gian, nói với Lạc Lạc "Lạc Lạc, rừng rậm Ma Thú quá nguy hiểm, lấy năng lực của ta còn không thể bảo đảm ngươi an toàn, hay ngươi đợi ta trong nhẫn Thiên Hoàng có được không."

Sau khi Lạc Lạc nghe xong, miệng cong lên, thật ra hắn không muốn đợi ở bên trong đó, trong đó thật nhàm chán, nhưng hắn cũng biết Thượng Quan Tây Nguyệt lo lắng cho mình, đành phải đồng ứng.

Thấy Lạc Lạc đồng ý, Thượng Quan Tây Nguyệt vui vẻ hôn hắn một cái, nhét cả khuôn mặt đỏ bừng của Lạc Lạc bỏ vào trong nhẫn Thiên Hoàng.

Vừa ra cửa đã nhìn thấy Thượng Quan Minh Tuyên, hắn đứng dưới ánh mặt trời, mặc trường sam màu trắng, khóe miệng có ý cười nhợt nhạt, khiến người khác cảm thấy rất ấm áp.

"Nguyệt nhi, muội... Có phải lại tấn cấp hay không."Thượng Quan Minh Tuyên liếc mắt liền nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt thứ khác biệt, mặc dù che giấu rất kỹ, nhưng khác trước đó rất nhiều, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là tấn cấp.

Thượng Quan Tây Nguyệt thấy mình lại bị Thượng Quan Minh Tuyên nhìn ra, cũng không thấy kỳ quái, dù sao cấp bậc của Thượng Quan Minh Tuyên cao hơn mình rất nhiều, bị nhìn ra cũng là bình thường "Ca, bị huynh nhìn ra rồi, vậy huynh đoán xem bây giờ ta đến cấp bậc nào rồi."

Thượng Quan Minh Tuyên nhìn bộ dáng nàng nghịch ngợm, cười cười "Được rồi, Nguyệt nhi, ta không đoán ra được, muội mau nói cho ta biết."

"Ừ" Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý đùa hắn "Tối hôm qua đã tấn cấp đến Hoàng Linh sơ cấp."

Thượng Quan Minh Tuyên lập tức há to miệng, Hoàng Linh sơ cấp? Ngay tối hôm qua? Thiên phú của nàng cũng quá nghịch thiên rồi, chỉ một buổi tối mà liên tục tấn ba cấp, thật sự là thiên tài của toàn bộ đại lục.

"Đừng kinh ngạc nữa, ca, con ruồi đã bay vào miệng huynh rồi."

Thượng Quan Minh Tuyên nghe xong lập tức ngậm miệng lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng "Nguyệt nhi, muội thật sự làm cho ca ca nở mày nở mặt, nương và người phụ thân chưa gặp mặt của chúng ta không nhất định sẽ lấy muội làm niềm vinh dự."

Nói đến người phụ thân chưa gặp mặt, Thượng Quan Tây Nguyệt liền nhớ lại bức thư của Tây Tình Nhi, trên đó có nói tới một đại lục khác, chẳng lẽ còn có tới mấy cái đại lục nữa sao? Vì gặp mặt phụ thân một lần, Thượng Quan Tây Nguyệt yêu cầu mình nhất định phải mạnh lê gấp đôi mới được.

"Được rồi, ca ca, chúng ta mau ra ngoài thôi, nếu không Thượng Quan Lâm sẽ lại nhiều chuyện dài dòng."

Không ngoài dự đoán của Thượng Quan Tây Nguyệt, hai người vừa đi đến cửa, chỉ nghe thấy tiếng Thượng Quan Lâm không ngừng oán giận "Huyên Huyên tỷ, đại tỷ quá không tuân thủ lời hứa, rõ ràng đã ước hẹn với ngươi, lại cố ý tới chậm."

Hôm nay Vũ Huyên Huyên mặc váy dài màu xanh nhạt, cực kỳ ưu nhã, nghe thấy Thượng Quan Lâm nói vậy, nàng che miệng mà cười "Xem chừng đại tỷ tỷ của ngươi sợ rồi, nàng cũng thật là, nếu sợ thì cứ nói một tiếng là được, Vũ Huyên Huyên ta cũng sẽ không ép buộc nàng, chỉ cần nàng xin lỗi ta là được."

"Vũ tỷ tỷ, hôm nay ngươi thật chói lọi, thật xinh đẹp, phế vật kia nhất định sợ Vũ tỷ tỷ, cho nên không dám tới."Sau khi Thượng Quan Dục ra ngoài liền nhìn chằm chằm vào Vũ Huyên Huyên không ngừng liếc mắt nhìn dáng vẻ mỹ lệ của nàng, không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

Vũ Huyên Huyên nghe Thượng Quan Dục khen tặng, lập tức cười "Dục đệ đệ, đa tạ đã khen ngợi."

"Các vị đứng đây làm tiểu nhân nói xấu người khác sợ là không tốtlắm đâu, Nhị muội muội, chẳng lẽ ngươi quên vì sao ngón tay của ngươi bị cắn sao?"Thượng Quan Tây Nguyệt chậm rãi đi tới, ngụ ý cũng bởi vì miệng ngươi thối, lời nói không dễ nghe, cho nên mới bị cắn.

"Ngươi..."

"Còn có ngươi, heo thiếu gia, lần trước nước hồ dễ uống lắm sao? Muốn uống thêm lần nữa hay không?"Thượng Quan Dục bị Thượng Quan Tây Nguyệt châm chọc đến nghẹn, một câu cũng không nói được, may mà Thượng Quan Lâm nhìn thấy Thượng Quan Minh Tuyên mới tìm được chủ đề.

"Đại tỷ tỷ, hôm qua không phải nói một mình ngươi tới sao? Vì sao Minh Tuyên ca ca cũng tới đây.”

"Nhị muội muội hỏi câu này thật đúng" Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn nàng từ trên xuống dưới giả bộ nhẹ gật đầu "Hôm qua Vũ tiểu thư cũng không nói dẫn theo ai, nhưng hôm nay các ngươi lại xuất hiện ở đây, ngươi và heo đệ đệ của ngươi không phải là người sao?"

"Cũng đúng, ngươi nhìn đầu óc ta xem, heo làm sao có thể là người được, là súc sinh mới đúng!"Thượng Quan Tây Nguyệt tự hỏi tự trả lời, vẻ mặt xem trò vui làm Thượng Quan Minh Tuyên không nhịn được cười.

"Ngươi..."Thượng Quan Lâm thấy nàng nhục mạ mình, tức giận chỉ về phía nàng.

"Được, đừng ồn ào, đã tới rồi, chúng ta lên đường đi."Vũ Huyên Huyên thực sự không hứng thú nhìn các nàng tranh chấp, hiện tại ý niệm duy nhất của nàng là lấy được đáp án.

Vũ Huyên Huyên vừa dứt lời, xa xa có một tiếng kêu to "Tỷ tỷ, chờ ta một chút!"

Tất cả mọi người nghe thấy giọng nói đó liền ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc xe ngựa ngừng lại, Bách Lý Thần nhảy xuống đầu tiên, Long Hạo Lăng theo phíả sau hắn.

Hôm nay Long Hạo Lăng mặc trường bào màu xanh lam, tóc chỉ dùng một dây lụa màu lam buộc lại, hai tay chắp ở phía sau đứng thẳng không nhúc nhích, như một bức tranh phong cảnh mỹ lệ, ôn nhuận như nước, khí chất của hắn nhận được không ít ánh mắt ái mộ. Không biết có phải là ảo giác không, hắn luôn cảm thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đang nhìn mình.

Vũ Huyên Huyên thấy người xuống xe ngựa là Bách Lý Thần mà mình ngưỡng mộ, không khỏi sờ lên tóc mai, nghĩ mọi thứ hơi loạn, sau đó sửa lại quần áo một chút, đứng thẳng eo, mặt vui cười bước từng bước về phía Bách Lý Thần. Càng đến gần, nhìn thấy khuôn mặt đẹp vô cùng của Bách Lý Thần, Vũ Huyên Huyên cảm thấy tim của mình đập mạnh đến mức kỳ lạ, đi đến trước mặt Bách Lý Thần, xoay người quỳ gối xuống "Huyên Huyên tham kiến Thần..."

"Tỷ tỷ, ta muốn cùng ngươi đi."Nhìn thấy Vũ Huyên Huyên làm bộ đi tới, hai đầu lông mày của Bách Lý Thần không kiên nhẫn nhếch lên, không đợi Vũ Huyên Huyên nói dứt lời Bách Lý Thần liền chạy về phía Thượng Quan Tây Nguyệt.

Vũ Huyên Huyên khom người đứng ở đó, sắc mặt cực kỳ khó coi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay của mình, răng cắn chặt môi, đến khi chảy máu, Vũ Huyên Huyên mới buông bờ môi bị cắn rách ra.

Thượng Quan Lâm nói thật không sai, Bách Lý Thần đối xử với Thượng Quan Tây Nguyệt không bình thường, nàng cũng không cần Thượng Quan Tây Nguyệt trả lời nữa, lần này đến rừng rậm Ma Thú nhất định phải loại trừ nàng, như vậy sẽ không còn ai có thể nhiễu loạn lòng Bách Lý Thần nữa.

Nghĩ như vậy, Vũ Huyên Huyên cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, nàng đứng thẳng người, khi nàng ngẩng đầu lên, sắc mặt khôi phục như bình thường, một chút vẻ khó chịu cũng không có "Thần vương cũng muốn đi, vậy chúng ta liền đi cùng nhau thôi."

"Tỷ tỷ, ngồi xe ngựa của chúng ta đi."

"Thần vương, tuyệt đối không thể."Vũ Huyên Huyên thấy Bách Lý Thần kéo Thượng Quan Tây Nguyệt đi về phía một chiếc xe ngựa khác, vội vàng kêu lên, nàng không cho phép, nàng tuyệt đối không cho phép một phế vật như Thượng Quan Tây Nguyệt nhúng chàm người nằm sâu trong lòng mình.

"Thần vương, Thượng Quan tiểu thư muốn đi cùng chúng ta, đúng không, Thượng Quan tiểu thư!"Vũ Huyên Huyên đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, hi vọng nàng có thể trả lời theo ý mình.

Ai ngờ Thượng Quan Tây Nguyệt không thèm nhìn nàng, tỏ vẻ không quan trọng.

"Ngươi là ai, người quái dị, cút ngay!"Bách Lý Thần ghét bỏ nhìn Vũ Huyên Huyên, nữ nhân đáng chết, dám ngăn cản hắn ở bên cạnh Nguyệt nhi, thật đáng bầm thây vạn đoạn.

Vũ Huyên Huyên mở to hai mắt, không thể tin nhìn Bách Lý Thần vừa hét to với mình, diễn<[email protected]>le3quy1d0n hắn còn nói mình là người quái dị, còn kêu mình cút ngay. Trước kia mặc dù thời gian gặp mặt cũng không nhiều lắm, nhưng thái độ hoàn toàn khác biệt với lúc này, thấy bộ dạng Bách Lý Thần như vậy, Vũ Huyên Huyên càng quyết tâm muốn loại bỏ Thượng Quan Tây Nguyệt.

Chờ Vũ Huyên Huyên lấy lại tinh thần, Thượng Quan Tây Nguyệt và Thượng Quan Minh Tuyên đều đã lên xe ngựa của Bách Lý Thần, Vũ Huyên Huyên lườm bọn họ một cái, uất hận đi tới xe ngựa của mình, mà tỷ đệ Thượng Quan Lâm cũng leo lên ngồi xe ngựa của mình rồi.

Rừng rậm Ma Thú nằm ở vị trí rất vắng vẻ, đường đi cũng không tốt, càng đến gần, đường càng khó đi, trên đường đi nhấp nhô, khiến người ta ngồi trên xe ngựa cũng không được thoải mái.

"Nguyệt nhi, tại sao muội biết Thần Vương và Long thiếu chủ."Thượng Quan Minh Tuyên rất ngạc nhiên nhìn muội muội mình, không ngờ sau khi Nguyệt nhi thay đổi, còn làm quen được mấy vị bằng hữu có địa vị như thế.

"Ngươi là ca ca của Nguyệt nhi, cũng là bằng hữu của chúng ta, chúng ta gọi thẳng danh tự đi."Long Hạo Lăng ngồi bên cạnh Thượng Quan Minh Tuyên vui vẻ nói.

"Được, Hạo Lăng "

"Minh Tuyên "

Thượng Quan Tây Nguyệt cười yếu ớt nhìn hai người bọn họ, xe ngựa chạy đến một vũng nước đọng, đột nhiên nghiêng qua một bên, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng theo quán tính nhào tới phía trước, thật vừa đúng lúc, nhào vào trong ngực Long Hạo Lăng, bờ môi chạm vào quần áo của hắn.

Thời gian như dừng lại, Thượng Quan Minh Tuyên và Bách Lý Thần đều sững sờ, mà Long Hạo Lăng cứng đờ cả người, ngơ ngác nhìn tóc Thượng Quan Tây Nguyệt, lồng ngực của hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ bờ môi của Thượng Quan Tây Nguyệt, như đốt chay trái tim bị thương của hắn.

Thượng Quan Tây Nguyệt dán chặt lấy Long Hạo Lăng, không khỏi thầm mắng mình mất trăm lần, có lầm hay không, quá lúng túng đi. Ổn định lại suy nghĩ, hít sâu một hơi, Thượng Quan Tây Nguyệt chuẩn bị ngẩng đầu, đúng lúc này, Long Hạo Lăng chuẩn bị cúi đầu xuống hỏi nàng có sao không, hai người lại chạm môi nhau.

Lập tức, mặt hai người đỏ bừng, cứ như vậy mà mắt đối mắt, mũi đối mũi, môi dính chặt với nhau, không ai cử động, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn lẫn nhau.

Long Hạo Lăng cảm nhận được đôi môi ấm áp, không nhịn được mà lưu luyến, có cảm giác không muốn rời đi, nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt ở khoảng cách gần, hai mắt nàng sáng chói như ngôi sao vụt sáng trên trời, mũi thanh tú, hai gò má đỏ bừng tăng thêm vẻ mê người, trên người nàng còn tỏa ra mùi thơm đặc biệt, không giống với son phấn bột nước, là một hương vị khiến cho người ta yêu thích.

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng đang quan sát Long Hạo Lăng, nhìn thấy da mặt của hắn, Thượng Quan Tây Nguyệt không nhịn được cảm thán nghĩ, da của hắn thật tốt, một lỗ chân lông cũng không có.

Cứ như vậy mà loạn tưởng, bỗng nhiên giật mình, ngớ ngẩn, hiện tại cũng không phải lúc nghĩ đến những vấn đề này, đầu tiên phải ngồi dậy trước.

Nghĩ như vậy, Thượng Quan Tây Nguyệt cấp tốc rời khỏi người Long Hạo Lăng, mắt không được tự nhiên tùy tiện liếc ngang liếc dọc, toàn bộ xe ngựa ngoại trừ tiếng hít thở cũng không có thanh âm khác.

Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt rời đi, bờ môi đã mất đi nhiệt độ vốn có, mắt Long Hạo Lăng lóe lên một tia thất vọng.

Mà từ khi Bách Lý Thần nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đổ vào trong ngực Long Hạo Lăng, sắc mặt liền hơi khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, khống chế mình không được vọng động.

Nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy hai người tiếp xúc thân mật, khuôn mặt tuấn tú lập tức biến thành màu đen, hắn lo lắng nhìn Long Hạo Lăng, nhưng Long Hạo Lăng lại né tránh.

Hắn không khỏi nhớ tới tất cả biểu hiện của Long Hạo Lăng khi nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt trong những ngày này, mặc kệ thế nào, Nguyệt nhi chỉ có thể là của mình, dù là bằng hữu, hắn cũng sẽ không nhượng bộ.

"Nguyệt nhi, muội nhìn muội đi, ngồi xe ngựa cũng không vững nữa!" Có lẽ là quá an tĩnh, nên Thượng Quan Minh Tuyên cười ha hả phá vỡ sự yên tĩnh "Muội đã làm đau Hạo Lăng rồi.”

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe xong khóe miệng cứng đờ, ca ca, lời này của huynh cũng quá lạnh lùng rồi.

"Nguyệt nhi, ngươi không sao chứ." Sắc mặt Long Hạo Lăng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, quan tâm hỏi.

Thượng Quan Tây Nguyệt cũng tỉnh táo lại, an ủi chính mình là không có chuyện gì lớn, chẳng phải đụng một cái thôi sao, dù sao cũng không phải mới lạ gì, không cần quan tâm quá mức, nghĩ thông suốt, nàng cũng không cảm thấy quá lúng túng.

"Không sao, không sao.!"

Bách Lý Thần nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt khôi phục vẻ mặt như ngày thường, lập tức lại che giấu biểu cảm dư thừa "Tỷ tỷ, ta cũng muốn hôn."

Thượng Quan Minh Tuyên nghe thấy Bách Lý Thần nói vậy, cười phốc một tiếng, nếu trong miệng có nước đã sớm phun hết ra.

Thượng Quan Tây Nguyệt nghe thấy câu nói đầy tính táo bạo này, quay đầu trợn to mắt nhìn hắn "Ngươi là tiểu hài tử, thật là nói không suy nghĩ, sau này ngươi đi tìm nương tử của ngươi mà hôn."

Nghe Thượng Quan Tây Nguyệt nói mình là hài tử, Bách Lý Thần rất không vui, nhưng bây giờ hắn lại không thể nói gì nhiều "Tỷ tỷ, ta là người lớn rồi!"

Long Hạo Lăng không lên tiếng, một mực im lặng nghe hai người đàm luận những chuyện này không hề kiêng kỵ, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, có chút không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Được được, ngươi là người lớn rồi."

"Cho nên ta muốn tỷ tỷ làm nương tử của ta."

Cái gì, nương tử? Tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, lông còn chưa mọc đủ, đã muốn lấy vợ? Phiền muộn làm Thượng Quan Tây Nguyệt quên mất Bách Lý Thần còn lớn hơn nàng, mà cũng thật sự đến tuổi kết hôn rồi.

Thượng Quan Tây Nguyệt đang chuẩn bị nói gì đó, xe ngựa dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK