Mục lục
Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này mới phát hiện Tiểu Bảo của cô rất giống với Hiệu trưởng nhà cô. Chỉ có đôi mắt kia là có từ cô, tròn trịa thật to không giống như mắt phượng màu đỏ như trâm cài đầu cổ đại của anh. Nhưng khi ngủ lại giống nhau như tạc, như thiên sứ, thuần khiết tự nhiên!

Rối loạn trong lòng cũng dần dần bình phục lại, nhưng luôn cảm thấy như vậy không đúng lúc, coi như anh là ba của con cô cũng không thể chiếm giường của cô như thế được, rồi lại không đành lòng đánh thức anh, nghĩ thầm lùi một bước, tặng giường mình cho anh rồi đi phòng khách ngủ vậy!

Nhìn cánh tay đang ôm eo của mình, Tiêu Hòa Nhã thận trọng liếc anh một cái, lúc này mới nhẹ nhàng muốn lấy cánh tay bên eo ra, vì không muốn đánh thức anh, cô thiếu chút nữa ngay cả hít thở cũng nín luôn, cẩn thận nâng cánh tay của anh lên, từ từ chuyển qua bên cạnh, đang trong giây phút cô gần thành công, cánh tay kia giống như là tự nhiên có ý thức, kéo cô vào lại trong lòng. Hình như sức lực không có khống chế tốt, bộ ngực sữa đang lộ ra bên ngoài của cô vừa lúc đụng phải mặt của anh.

Mặt Tiêu Hòa Nhã nóng lên, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, nhưng người nọ không biết, còn ngủ rất ngon.

Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu nhìn trần nhà, một bộ dạng khóc không ra nước mắt, đây là ông trời muốn trừng phạt con ư? Sao hành hạ con như thế? Tiêu Hòa Nhã thở một hơi thật dài, không ngừng cố gắng dịch chuyển, len lén liếc anh một cái, nhưng trong nháy mắt đen mặt lại, đôi môi đỏ mỏng kia ngẫu nhiên dính vào trước ngực cô. Tiêu Hòa Nhã giơ tay lên hận không thể một tát đập chết anh, tên đại sắc lang, ngủ rồi mà vẫn không quên ăn đậu hũ của cô. Nhưng khi nhìn thấy dung mạo tinh khiết kia vẫn không nhẫn tâm xuống tay, die,en,da.n.l.e.q..u.y.d.o.n vẫn là nên tranh thủ thời gian thoát đi ma chưởng mới quan trọng hơn. Người nọ có một khuôn mặt của thiên sứ nhưng lại có tâm hồn của một ác ma. Mình bị dung mạo này lừa còn chưa tính, cũng không thể trở thành con dê tự động đưa tới cửa được.

Vì vậy lại bắt đầu đặt tay lên cánh tay bên eo gắng sức. Khi tay của cô đặt lên cánh tay của anh, tay của anh lại dùng lực kiềm chế cô, cùng một tay khác đặt ở dưới eo cô hợp lại, mười ngón tay đan xen ôm cô thật chặt vào trong ngực anh.

"Sao em không ngủ đi? Đừng lộn xộn!" Thượng Quan Ngưng ngay cả mở mắt cũng lười bất mãn nỉ non, "Ngủ cũng không thành thật như vậy!"

Tiêu Hòa Nhã nhìn anh chằm chằm, người này còn trách cô nữa chứ, chỉ là cũng vô thức (không tự giác) ngoan ngoãn nằm xong, không có lộn xộn nữa. Ở trong tiềm thức của cô, Thượng Quan Ngưng vẫn là Hiệu trưởng của cô, dường như tất cả mệnh lệnh cũng sẽ tự nhiên thi hành theo. Cho nên coi như mệnh lệnh không hợp lý thế này cô cũng cắn răng thi hành, trong lòng âm thầm thương tiếc, xem ra đêm nay ngủ không được rồi!

Chỉ là. . . . . . Trước đó không lâu có người than thở mình không ngủ được, nhưng chỉ chốc lát sau còn ngủ nhanh hơn người ta nữa, lúc này người nào đó đang cực kì mệt mỏi nghe thấy tiếng hít thở có quy luật lại mỉm cười mở mắt, nhìn người ngủ say trong ngực, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, ánh mắt kia giống như sẽ cưng chiều cả đời, chỉ vì người không tim không phổi trước mắt này.

Cô nói anh ngủ như thiên sứ, trong mắt anh sao cô lại không phải chứ, cô chỉ là thiên sứ của anh. Rõ ràng là một người trưởng thành hai mươi mấy tuổi nhưng lại như đứa bé vậy, thế nhưng mắt kính cũng quên lấy ra.

"Ngu ngốc!" Thượng Quan Ngưng mở miệng nói, rõ ràng là mắng nhưng lại giống như một câu nói yêu thương đầy ắp dịu dàng, anh cẩn thận lấy mắt kính của cô ra, mắt kính của cô đều là Tiêu Mặc Vân tự mình thiết kế, dien.;dan.;le.;quy;.dom tất nhiên đặc biệt tốt hơn trên thị trường rồi. Đủ để thấy rõ ba anh trai của cô cưng chiều cô đến cỡ nào. Có đôi khi cũng trách bọn họ đối tốt với cô như vậy, làm anh đối tốt với cô cũng có vẻ chẳng quan trọng. Nhưng trong lòng lại thấy may mắn, thật may là có nhiều người cưng chiều cô, để khi những lúc anh không ở bên cô, cô có thể trôi qua vui vẻ như thế.

"Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng. . . . . . ."

Lời gọi nỉ non hấp dẫn sự chú ý của Thượng Quan Ngưng, Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở ra của cô, đỏ thắm giống như anh đào được rửa sạch.

"Cái gì?" Thượng Quan Ngưng tới gần trước mặt cô, môi đỏ mọng gần sát môi cô mang theo dụ dỗ nhẹ giọng hỏi.

"Hiệu trưởng là một quả trứng thúi!" Đúng như anh mong muốn, cô tiếp tục nói mớ.

"Quả trứng thúi?" Thượng Quan Ngưng nguy hiểm nheo cặp mắt lại, "Anh là quả trứng thúi?"

"Ừ. . . . . ." Giống như là đang trả lời vậy, Tiêu Hòa Nhã ừ một tiếng.

Thượng Quan Ngưng lườm cô một cái, người không nhạy bén thì khi ngủ cũng chả nhạy bén gì cả, không cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, còn ngẩng đầu lên thân mật cọ xát mặt anh, giống như là trong lồng ngực mình đang ôm gấu bông vậy.

Dụ dỗ như thế, tất nhiên là Thượng Quan Ngưng không khách khí với cô, vốn chỉ là sờ nhẹ đổi thành hôn, lưỡi nóng miêu tả hình dáng đôi môi ngọt ngào của cô, giống như rơi vào cảnh đẹp vậy, thăm dò vào trong miệng của cô, đẩy hàm răng đang đóng chặt của cô ra quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô dây dưa, anh gần như tham lam mút lấy hương thơm trong miệng cô, hai tay không tự giác ôm cô thật chặt vào trong ngực, một mùi thơm độc đáo phản phất truyền vào trong mũi anh, làm anh càng thêm khó có thể tự giữ mình được.

Tiêu Hòa Nhã ưm một tiếng tỉnh lại, cặp mắt mờ mịt nhìn vẻ mặt của anh, anh không nói lời nào cũng bất động, cứ lẳng lặng nhìn cô giống như là độc dược mê hoặc cô vậy. "Em nói anh là một quả trứng thúi quá đúng mà!" Tiêu Hòa Nhã cắn răng oán hận không thôi, cũng thừa lúc anh không kịp phản ứng đưa tay ra giữ đầu của anh cam nguyện dâng đôi môi của mình lên.

Giống như học sinh tiểu học hôn, cũng học từ anh nụ hôn của cô cũng miêu tả lại hình dáng môi mỏng của anh, sau đó có chút dò xét vươn lưỡi thơm tho thăm dò vào trong miệng của anh, trêu chọc bừa bãi.

"Cái người đần độn này!" Thượng Quan Ngưng khẽ nguyền rủa một tiếng, đổi bị động thành chủ động, xoay người đè cô ở bên dưới, môi của anh rơi vào trên mặt sau đó là vành tai cuối cùng trở về đôi môi kiều diễm ướt át, dieenddanleequyddon trằn trọc triền miên.

Tiêu Hòa Nhã thở gấp, cảm giác trong cơ thể có một cổ dục vọng mãnh liệt bị nụ hôn nóng bỏng của anh làm thức tỉnh, hai tay ôm chặt cổ anh, cô ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ, "Thượng Quan Ngưng, lần này. . . . . . Không thể trách em. . . . . . Không có tác dụng của thuốc. . . Lần này không có tác dụng của thuốc . . . A!"

Giống như là trừng phạt cô vậy, sau khi cô nói xong, anh dùng sức cắn trước ngực của cô. "Câm miệng!"

Tiêu Hòa Nhã nghe lời câm miệng, nhưng mà trong lòng lại không cam lòng, rõ ràng là cô nói sự thật! Còn . . . . . Đột nhiên đau đớn kịch liệt cắt đứt suy nghĩ của cô, Tiêu Hòa Nhã đau kêu ra tiếng! Tiếp đó trong phòng có một cảnh xuân kiều diễm.

"Còn đau không?" Điên cuồng đi qua, Thượng Quan Ngưng ôm cô khẽ cười hỏi.

Tiêu Hòa Nhã đỏ mặt, trực tiếp quấn chăn không để ý tới anh, trong lòng hận chết những truyện kia, rõ ràng viết là lần thứ hai sẽ không đau, cô vẫn đau muốn sống muốn chết! Đều là tên lường gạt!

Thượng Quan Ngưng vẫn cứ ôm cô đang nằm trong chăn vào trong ngực mình! Nhìn xanh xanh tím tím trên người Tiêu Hòa Nhã, trong mắt đều là thương tiếc. Lần trước là ăn cô sạch sành sanh trong bóng tối, lần này cũng là dưới ánh đèn. Thời gian đi qua bốn năm, anh lại có cô một lần nữa.

"Tiêu Hòa Nhã, sau này em chính là của anh! Không cho phép em rời khỏi anh dù có bất kỳ lý do gì!" Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng nói xong, giống như là nói cho mình nghe vậy, cúi đầu phát hiện đúng là người nọ không nghe thấy, đã ôm cánh tay của anh ngủ say sưa.

Thượng Quan Ngưng hôn một cái lên trên môi của cô, sau đó đưa tay tắt đèn, bởi vì em, anh nguyện ý thử sống trong hoàn cảnh không thấy gì! Thượng Quan Ngưng mỉm cười, ôm lấy cô cùng nhau nghênh đón bóng tối.

Anh giống như cậu của anh vậy, chưa bao giờ ngủ trong bóng tối, phòng của anh đều bật đèn vào buổi tối. Người mắc chứng bệnh quáng gà đều có một loại sợ hãi không tên với bóng tối, nhưng anh có thể nguyện ý thử vì cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK