Mục lục
Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hòa Nhã ở trong bệnh viện mấy ngày, đã sớm cảm thấy ám vô thiên nhật(tối tăm, khó chịu), rốt cuộc anh ba cũng đồng ý cho cô xuất viện về nhà. Trước kia cô chính là bảo bối trong nhà, hiện tại mang thai lại là bảo bối trong bảo bối. Ba anh trai và dì Lâm thiếu chút nữa đã thay phiên nhau trông chừng rồi. Gần như một tấc cũng không rời.

Ngay lúc này, Tiêu Hòa Nhã đang làm ổ ở trên ban công, anh hai thì ngồi ở trên ghế sofa trong phòng ngủ của cô vẽ bản thiết kế, Tiêu Hòa Nhã nhìn anh hai một cái lại xoay người nhìn trời xanh mây trắng. Tại sao cô lại có cảm giác giống như mình đang ngồi tù vậy?

"Tiểu thư, đây là trái cây tươi, tôi mới vừa mua được, cô ăn nhiều một chút, khi mang thai cần bổ sung dinh dưỡng, như vậy mới có thể sinh ra một bảo bảo khỏe mạnh!" Dì Lâm bưng đĩa trái cây vòng qua chỗ Tiêu Mặc Vân đang ngồi trực tiếp đi tới bên cạnh Tiêu Hòa Nhã.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu nhận lấy: "Dì Lâm, cám ơn dì!"

"Con bé ngốc này!" Dì Lâm thương yêu xoa đầu Tiêu Hòa Nhã lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Hòa Nhã từ trên ban công bò xuống, hấp ta hấp tấp chạy đến bên cạnh Tiêu Mặc Vân, múc trái cây mới mẻ hấp dẫn: "Anh hai, có muốn ăn không? Ở đây có cam sành anh thích ăn nhất!"dien dan le quy don

Tiêu Mặc Vân từ từ ngẩng đầu lên liếc cô một cái: "Có yêu cầu gì thì nói thẳng, có thể đồng ý tự nhiên anh sẽ đồng ý, không thể đồng ý coi như em có chất đầy cam sành trong phòng của anh thì một chút tác dụng cũng không có!"

Tiêu Hòa Nhã nhảy qua: "Dù gì em cũng là em gái bảo bối của anh, có cần phải ác như vậy hay không?"

Tiêu Mặc Vân buông giấy bút trong tay xuống, cả người vùi ở trên ghế sofa, lấy một cái gối ôm ôm vào trong ngực lúc này mới nhìn em gái của mình nói: "Nói đi, em muốn cái gì? Hoặc là muốn làm cái gì?"

"Em có thể không bị mọi người trông chừng hay không?" Tiêu Hòa Nhã cẩn thận nói: "Vốn là em cảm thấy không có việc gì, nhưng bị mọi người nhìn như vậy, ngay cả bản thân em cũng nghi ngờ nơi này có phải rất nguy hiểm hay không. Như vậy rất ảnh hưởng đến tâm trạng của em đấy!"

Tiêu Mặc Vân nhìn cô thật lâu mới mở lời nói: "Thật ra thì cũng không cần nghi ngờ, chuyện mang thai này đối với những người phụ nữ khác mà nói đúng là chuyện rất bình thường, nhưng mà đối với em lại là một chuyện rất nguy hiểm! Mọi người nhìn thấy em đều nơm nớp lo sợ, huống chi không nhìn em thì sao hả?"dien dan le quy don

"Em không giống người bình thường như vậy sao?" Tiêu Hòa Nhã không hiểu, thuận tiện đưa tay chụp lấy cánh tay không đứng đắn của anh trai mình, "Cái này là dì Lâm mua cho em ăn! Anh tiếp tục vẽ bản thiết kế đi!" Nói xong cũng không đợi anh trai mình đáp lại đã trực tiếp xoay người tiếp tục thưởng thụ ánh nắng mặt trời.

"Thật nhỏ mọn!" Tiêu Mặc Vân nhỏ giọng nói, sau đó nhìn đồng hồ."Tiểu Nhã, đã đến giờ đi dạo!"

Tiêu Hòa Nhã im lặng: "Cái đó. . . . . . Lát nữa đi có được hay không?" Trái cây cô còn chưa ăn được bao nhiêu mà?

Tiêu Mặc Vân lắc đầu: "Không được, lát nữa sẽ có việc của lát nữa!" Nói xong, trực tiếp đứng dậy lấy áo khoác choàng lên người Tiêu Hòa Nhã, trực tiếp dắt tay cô xuống dưới lâu đi dạo!

Kể từ khi Tiêu Hòa Nhã xuất viện, Tiêu Mặc Tinh đã nhờ đồng nghiệp khoa phụ sản giúp anh lập ra một bảng thời gian làm việc và nghỉ ngơi, một ngày 24h phân chia rõ ràng, lúc nào thì ăn cơm lúc nào thì ngủ lúc nào thì đi dạo lúc nào thì tự do vận động, ba anh em nhà họ Tiêu tôn sùng thánh chỉ đến mức nghiêm túc thực hiện theo.

Trước khi Tiêu Hòa Nhã rời đi còn cầm theo một quả táo, vừa đi dạo vừa cắn quả táo, cắn, cắn, giống như là cắn cái bảng thời gian làm việc và nghỉ ngơi đã được lập ra. dien dan le quy don

"Tiêu Mặc Vân!" Từ trong vườn hoa nhà hàng xóm, giống như gặp được người quen, Tiêu Hòa Nhã nhìn chỗ phát ra âm thanh, một người phụ nữ trang điểm đậm đang nện bước uốn a uốn éo đi tới.

Thời điểm người nọ nhìn thấy Tiêu Mặc Vân gương mặt nhanh chóng mỉm cười, thời điểm nhìn thấy Tiêu Hòa Nhã sắc mặt rõ ràng đã thay đổi, giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha.

"La Hân!" Tiêu Mặc Vân thản nhiên chào hỏi. dien dan le quy don

"Tiêu Mặc Vân, cái người này mấy ngày nay không có đến công ty em còn tưởng rằng anh đã xảy ra chuyện gì!" Nói xong còn khéo léo cười thật đẹp, lúc này La Hân mới nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã: "Không biết vị này là?" Thuận tiện còn bước từng bước đến gần Tiêu Hòa Nhã. Sẵn tiện nhìn kỹ một chút, người này quả thật không phải là đối thủ của mình, muốn cái gì cũng không có?

Chỉ là. . . . . . Mùi son phấn nồng nặc phả vào mũi, dạ dày Tiêu Hòa Nhã cuồn cuộn một hồi, hoàn toàn không chịu nổi vừa lùi về phía sau vừa nôn ọe. dien dan le quy don

Sắc mặt La Hân lúc xanh lúc trắng, đáng chết, con bé này cố ý muốn làm cô khó chịu đúng hay không?

Nhưng Tiêu Mặc Vân lại nhíu mày, vội vàng chạy đến bên cạnh Tiêu Hòa Nhã giúp cô vỗ nhẹ vào lưng, "Không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Thật vất vả dạ dày mới trở lại bình thường, Tiêu Hòa Nhã không còn chút sức lực nào dựa vào trên người anh trai của mình. Thật lâu mới mở miệng nhỏ giọng nói: "Em không sao, chỉ là mùi thơm quá nồng!"

"Vị tiểu thư này không sao chứ?" La Hân không nghe thấy những lời Tiêu Hòa Nhã nói, cố nén lửa giận trong lòng giả bộ mặt mũi hiền lành hỏi.

Còn chưa đến gần, dạ dày Tiêu Hòa Nhã lại bắt đầu ầm ĩ, Tiêu Mặc Vân nhíu mày, sau đó giơ tay lên nhìn về phía La Hân ý bảo cô không được tới gần: "Đợi chút La Hân, em ấy mang thai, không thể ngửi thấy mùi nước hoa!" dien dan le quy don

Không thể ngửi thấy mùi nước hoa sao? Sắc mặt La Hân lại khó coi thêm mấy phần, đây không phải là nói cô . . . . . . Đợi chút, La Hân trừng mắt nhìn về phía Tiêu Mặc Vân, anh mới vừa nói mang thai? Anh thế nhưng. . . . . .

"Lần sau gặp lại, em ấy không thoải mái, anh đưa em ấy về trước!" Tiêu Mặc Vân khách khí nói xong, kéo Tiêu Hòa Nhã xoay người đi.

Để lại một mình La Hân căm tức nhìn bóng lưng hai người chằm chằm, gần như muốn nghiến mòn hai hàm răng trắng.

"Anh hai, như vậy có tính là anh đang lợi dụng em hay không?" Tiêu Hòa Nhã vẫn còn có chút vô lực, không thể làm gì khác hơn là dựa nửa người trên người của Tiêu Mặc Vân. dien dan le quy don

Tiêu Mặc Vân liếc nhìn cô kiên quyết không thừa nhận, "Nào có?"

Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, "Em không có ngu ngốc đến mức độ đó có được hay không? Vị tiểu thư kia hình như rất thích anh?"

"Cô ấy thích với anh có quan hệ gì đâu?" Tiêu Mặc Vân lành lùng nói, không hề để người nọ ở trong lòng một chút nào. dien dan le quy don

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, suy nghĩ một chút, thích một người không phải chỉ là chuyện của bản thân sao? Trừ phi người kia cũng thích mình mới có thể biến thành chuyện của hai người, nếu không thì vĩnh viễn chỉ là chuyện của một người.

Hình như bởi vì ngửi thấy mùi nước hoa của La Hân mà phản ứng mang thai đã xuất hiện, cái gì nôn mửa choáng váng đầu óc rồi tứ chi vô lực vân vân…. từ đó liên tiếp xuất hiện, giày vò Tiêu Hòa Nhã khiến cô hận không thể tiêu diệt toàn bộ.

"Anh hai, có phải đứa bé đang cố ý làm khó em hay không!" Tiêu Hòa Nhã nằm bên trên bồn cầu hai mắt đẫm lệ hỏi. Thật vất vả mới ăn được chút mà lại ói ra tất cả.

"A, là tên khốn kiếp nào khiến cho tiểu Nhã của chúng ta khó chịu như vậy!" Tiêu Mặc Tân mới vừa trở về đã thấy bộ dạng thiếu chút nữa ói cả con ra của em gái mình nhất thời lửa giận ngút trời: "A, nếu để cho anh bắt được thì người đó sẽ chết chắc!" dien dan le quy don

Tiêu Mặc Tinh cũng không hề lên tiếng, chỉ bế Tiêu Hòa Nhã đã ói tới vô lực lên rửa mặt chải tóc lúc này mới ôm cô đi ra ngoài, nhỏ giọng an ủi."Đây là phản ứng của giai đoạn đầu khi mang thai, qua vài ngày sẽ tốt hơn!"

Tiêu Hòa Nhã bắt đầu suy nghĩ nhất định phải bỏ đứa bé, nhưng nghe nói cái kia(thủ thuật phá thai) rất kinh khủng, cũng không biết thuốc tiêu chảy có thể làm đứa bé bị sảy hay không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK