Mục lục
Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em kích động nhìn anh như thế làm gì?" Thượng Quan Ngưng rất là nghi ngờ hỏi, bộ dáng sao lại cứ như người ta là kẻ thù giết ba mình không bằng vậy? Thật ra thì, không chỉ riêng Thượng Quan Ngưng thấy kỳ quái, Nhị - Tam - Tứ cũng thấy kỳ quái, ngay cả Đại Nhất vừa mới bưng điểm tâm tới cũng thấy rất kỳ quái, thậm chí ngay cả Đường Lệ Lâm bị nhốt trong phòng cũng thấy kỳ quái, trong đầu suy nghĩ nửa ngày không ra, mình không quen biết người này, nhưng sao cô gái đó nhìn thấy mình lại phản ứng lớn như vậy?

"Anh...." Tiêu Hòa Nhã chỉ vào anh, đau lòng, đau gan, đau dạ dày, cả người đều đau, quả thực là quá đả kích người!

"Anh thích người như vậy?"

"Phốc!"

"Khụ khụ...."

"Ách....."

Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh giật mình toàn bộ phát ra, từng người một trợn mắt há hốc miệng nhìn chằm chằm Tiêu Hòa Nhã, bộ dáng nhìn cô như nhìn thấy quái thai.

Thượng Quan Ngưng tái xanh mặt, đôi mắt phượng gắt gao nhìn cô chằm chằm, trong mắt ẩn chứa lửa giận, hận không thể đốt cháy cô, nhưng lần này không có 'tức miệng mắng to', mà là trực tiếp xoay người đi.

Đợi người đi rồi, bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ mới ôm bụng cười, " Ha ha ha ... ..."

Tiêu Hòa Nhã bị bọn họ cười thì không giải thích được, trợn mắt nhìn mấy người họ một cái, liền trực tiếp dời đi sự chú ý, nhìn chằm chằm bóng lưng dần dần đi xa của Thượng Quan Ngưng, trong lòng vô cùng buồn bã, người kia là bởi vì bị cô vạch trần sự thật nên mới thẹn quá hóa giận sao? Hiệu trưởng quả nhiên thích loại người này! Ô...ô...ô... cái bộ dáng đó so với quỷ còn có sức cạnh tranh hơn? Coi như chờ khi cô già rồi, có cái chủng loại 'phong vận' này, khi đó Hiệu trưởng cũng già rồi, đến lúc đó khẳng định lại thích già hơn! Vô luận nói thế nào thì cô so với Hiệu trưởng cũng lâu già hơn nha! Ô...ô...ô....

(Phong vận: phong thái, bộ dáng của phụ nữ có tuổi, ý nói giống chị già bị nhốt trong phòng kia kìa)

Nhất - Nhị - Tam - Tứ cười đủ rồi, mới ngồi dậy, rất bất đắc dĩ nhìn cái đứa nhỏ ngu ngốc đần độn trước mắt này, thật là ngu ngốc mà! Lão đại nhà chúng ta coi như là thua thiệt lớn, cũng không biết Tiểu Bảo thông minh được di truyền như thế nào, thậm chí so với Lão đại cũng không tệ. Không phải cũng bị níu chân sao?

"Nhóc con, Lão đại tức giận rồi, em còn không mau đuổi theo?" Đại Tứ lòng dạ thiện lương, cười đủ rồi mới đi đến bên cạnh cô, rất có lòng tốt mà chỉ điểm.

"Em biết anh ấy tức giận, anh ấy không phải là trách em đâm thọc anh ấy sao?" Cô còn rất tức giận đấy! Nhiều hơn tức giận chính là vô lực, ô...ô...ô...

Đại Tam cũng lắc đầu một cái, không nói lời nào trực tiếp lui qua một bên, chuyện của vợ chồng son, anh ta là người ngoài không tiện xen vào, cho dù có chút đau khổ cũng là để cho hai người rèn luyện.

"Ai!" Đại Nhị cũng rất vô lực thở dài! Chẫm rãi đi tới bên cạnh cô, lời nói xâu xa: "Em, em hiểu lầm hiệu trưởng nhà em rồi, cho nên anh ấy mới tức giận như vậy, không phải vì em nói đâm thọc anh ấy!"

"Ách...." Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nhị sư huynh một chút, lại nhìn một chút lão bà bị giam ở trong phòng, thì ra hiệu trưởng cũng không thích cái loại hình này ư?

"Còn không đi mau?" Đại Nhất đẩy cô.

Tiêu Hòa Nhã lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Hiệu trưởng nhà cô. Vừa chạy vừa kêu: "Hiệu trưởng.... ....Hiệu trưởng, anh chờ em một chút!"

Nhưng người trước mặt kia lại giống như một bộ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, nghĩ đến thật là giận! Tiêu Hòa Nhã có chút sững sờ, đành phải liều mạng chạy về phía trước, "Hiệu trưởng....Hiệu trưởng, em sai rồi, anh tha thứ cho em đi có được không, em không cố ý mà!.....Anh đừng nóng giận có được không?"

Vẫn không để ý, Thượng Quan Ngưng quyết không để ý tới cô. Cái đồ trứng thối lơ mơ này .... Anh mà dễ dàng tha thứ như vậy mới là lạ đấy!

"Hiệu trưởng.... ....A.... ...." Đột nhiên hét thảm một tiếng, ngay sau đó, tiếng bước chân theo sát phía sau cũng ngừng lại.

Thượng Quan Ngưng quyết tâm mặc kệ cô, tiếp tục bước về phía trước, cũng không nhận ra mình đã thả chậm bước chân. Chỉ là đi được vài bước vẫn không nghe thấy tiếng cô đuổi kịp bước, mà là truyền đến tiếng khóc ủy khuất.

"Ô...ô...ô..." Tiêu Hòa Nhã té lăn trên đất, vừa khóc vừa ủy khuất, "Ô...ô...ô....Mạng nhỏ của mình sao lại khổ thế này chứ? Ô....ô....ô....Đau chết mất, Hiệu trưởng, cái tên khốn kiếp này, anh bỏ chạy đi, ô....ô....tên đại bại hoại, em hận anh chết đi được!"

"Đứng lên!" Âm thanh lạnh nhạt, quen thuộc vang lên bên tai Tiêu Hòa Nhã.

Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu lên nhìn về phía người này, đôi mắt ngập nước, bộ dáng rất là ủy khuất nhìn Thượng Quan Ngưng, cái người này, lúc cô đuổi theo anh thì anh không để ý tới, không hỏi cô, nhất định đợi đến lúc cô ngã mới dừng lại.

"Đứng lên!" Thượng Quan Ngưng cau mày, trầm giọng nói.

Tiêu Hòa Nhã cũng nổi giận, tại sao cô đau như vậy anh còn giận dữ với cô chứ? Vì vậy tức giận nói: "Em không dậy nổi!"

"Thật không dậy?" Thượng Quan Ngưng híp mắt nhìn cô. Bốn phía tản ra hơi thở nguy hiểm.

Nhưng cũng không hù dọa được Tiêu Hòa Nhã, huống chi, cô chậm lụt muốn chết, để cho cô phát hiện ra nguy hiểm e là có chút khó khăn. "Em không dậy nổi thì có liên quan gì đến anh? Em chính là không dậy nổi, anh nhìn thấy khó chịu thì đi đi!"

Dĩ nhiên Thượng Quan Ngưng sẽ đi, chẳng qua là trực tiếp vác cô lên vai cùng nhau đi!

"Này....này....này.....Thượng Quan Ngưng, anh bỏ em xuống! Mau để em xuống! Anh mà không để em xuống em sẽ la lên đấy!" Tiêu Hòa Nhã bị người ta vác lên vai giống như một bao cát, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng sôi trào hết lên, khó chịu muốn chết. Đồng thời không phục, không ngừng gào thét.

Thượng Quan Ngưng cười khẽ, thật sự là không có để trong lòng: "Kêu? Em cứ thử xem, kêu rát cổ họng cũng xem tác dụng gì không?"

"Cứu mạng! Có ai không! Có kẻ vô lễ! Thượng Quan Ngưng vô lễ với Tiêu Hòa Nhã, mau tới cứu mạng!!!!!!!!!" Nếu anh không biết xấu hổ, cô cũng quyết không cho anh giữ lại, Tiêu Hòa Nhã liền kéo mở cổ họng rống lên.

Trên đường cũng không phải là không có người, chỉ thấy có người mặc tây trang, giống như không nghe thấy, hoặc là có nghe, liếc nhìn một cái rồi lại ai làm việc nấy. Không có một chút ý tứ hăng hái làm việc nghĩa nào.

"Này........này......này.... ....Các người không nhìn thấy sao?" Tiêu Hòa Nhã nhìn về phía người đàn ông vừa bước qua người mình quát, "Thấy chuyện tàn bạo như vậy, là đàn ông không phải nên ra tay cứu giúp hay sao? Các người như vậy gọi là dung túng cho tội phạm có biết không hả?"

Người kia tiếp tục trầm mặc, dung túng tội phạm, bọn họ là tình nguyện dung túng tội phạm cũng không thể nào đắc tội với người không nên đắc tội được! Cho nên tiếp tục làm bộ như không thấy. Hôm nay, mặt trời thật tốt! Thật giống mùa hạ biết bao! Rất nóng!

"Cái bọn người này, thật không có lương tâm mà! Đây là cái thế đạo gì chứ, thấy việc nghĩa hăng hái làm quốc gia sẽ phát thưởng cho các người mà! Các người cứu tôi với! Cầu xin các người!" Vốn là còn rất phỉ nhổ vào, cuối cùng từ từ biến thành cầu khẩn, uy hiếp lợi dụng, toàn bộ đều dùng tới.

Một bằng khen so với cái mạng nhỏ của mình quan trọng sao? Mọi người đều không tiếng động tự hỏi. Từng người một, trái nhìn phải nhìn, chỉ duy nhất không nhìn cô, vì vậy người nào đó không thể làm gì khác hơn là vừa ai oán lòng người dễ thay đổi vừa mắng kẻ đầu sỏ gây nên đang khiêng mình. Còn kẻ đầu sỏ gây chuyện lại không nhìn thấy được miệng cô, vốn người còn đang giận bừng bừng lại từ từ mỉm cười. Khuôn mặt lạnh lùng trở nên nhu hòa hơn. Tựa như, chuyện lải nhải dài dòng phiền toái này là đang lấy lòng anh. Tâm tình tốt lên, khí trời ngày hôm nay? Trời quang!

"Hiệu trưởng, anh định vác em đi đâu chứ? Nói luôn đi! Để em tự mình đi có được hay không?" Tiêu Hòa Nhã cũng chịu thua rồi, những người kia không cứu được cô, thì cô phải tự cứu mình thôi.

Nhưng Thượng Quan Ngưng lại giống như chơi đến nghiện, cứ thế không để ý đến cô, trên đường còn gặp phải một số người, những người đó nên cười trộm thì cười trộm, nên giả bộ không thấy thì không thấy. Dù sao thì cũng không có một ai có ý định ra tay cứu cô cả.

Lần này, Tiêu Hòa Nhã cũng hoàn toàn tuyệt vọng đối với nơi này, mới ngắn ngủn vài ngày, cô đối với cái nơi gọi là Liệt Diễm Sơn Trang có nhận thức sâu sắc, đó chính là nhân tính mỏng manh, lương tâm phai mờ, thờ ơ lạnh nhạt. Đối với sự văn minh mà quốc gia đề xướng đều chưa từng thấy qua. Quá không có hiệu lực, thật là.

"Hiệu trưởng.....Hiệu trưởng.... ....Anh để em xuống đây đi, như thế này em rất khó chịu! Thật! Coi như anh không biết em đáng quý, anh cũng nên suy nghĩ một chút, nhà chúng ta ai cũng quý trọng em không phải sao? Nhất là Tiểu Bảo, em chính là cục thịt trong lòng con đấy!" Không phải cô vô sỉ khoác lác, Tiêu Hòa Nhã cô có thể nói cho bất kỳ kẻ nào biết, không có ba Tiêu Tiểu Bảo có thể sống vô cùng tốt, nhưng mà, không có mẹ, Tiêu Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ đau lòng muốn chết!

Điểm này Thượng Quan Ngưng cũng biết được, dù nói thế nào thì anh cũng tới trễ ba năm, mà cô lại không có sai lầm gì lớn. Cho nên, ở trong lòng Tiêu Tiểu Bảo, Thượng Quan Ngưng anh so ra vẫn kém Tiêu Hòa Nhã.

"Hiệu trưởng.......Anh là đang nhân cơ hội chỉnh chết em sau đó độc chiếm Tiểu Bảo của chúng ta có phải không?" Tiêu Hòa Nhã buồn bã, phỏng đoán tâm tư của anh.

Thượng Quan Ngưng cau mày, để tùy cô nghĩ loạn, cho đến khi vác tới phòng ăn, lúc này mời nhét cô vào vị trí của mình.

"Được rồi, khỏi đứng ngây ra đó! Trước mang ít canh lên cho cô ấy lót dạ đã!" Thượng Quan Ngưng nhìn nhóm người bởi vì vừa mới nhìn thấy tình cảnh vừa rồi mà trợn mắt há miệng, phân phó nói.

"Dạ!" Mọi người lúc này mới hồi hồn, vội vàng ai làm việc nấy, trong đó một người có chức vị cao hơn thì đi lấy canh giúp cô.

Tiêu Hòa Nhã trợn mắt nhìn anh một cái, rất là khinh thường, cái tên Hiệu trưởng này chính là điển hình của vừa đấm vừa xoa, trước cho bạn một cái tát sau đó lại cho bạn một viên kẹo đường. Cô là người dễ bị lừa gạt như vậy sao? Vung tay nhỏ bé hung hăng vỗ bàn một cái, mở cổ họng quát: "Thượng Quan Ngưng, anh thật là quá đáng!"

Thượng Quan Ngưng ngồi yên ở vị trí chủ nhà, vẫn 'vân đạm phong khinh' tuyệt không để ý đến, chỉ ngạo ngễ liếc mắt nhìn cô, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói, em cứ nói tiếp đi, bản đại gia đang nhàn rỗi, đúng lúc có thời gian nghe.

Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy vậy vô cùng tức giận: "Anh! Được lắm!" Cô hướng về phía anh cắn răng nghiến lợi nói, còn người nọ vẫn 'vân đạm phong khinh' như cũ.

Một đám người giúp việc sau đó sợ run người. Dọc theo phòng ăn, đại quản gia, người làm, từng người một biến thành cái cọc gỗ, từng cặp mắt một mạo hiểm ánh lên tia sáng sùng bái gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Hòa Nhã, thần linh ơi! Dám mở miệng mắng Lão đại nhà bọn họ, mà Lão đại bị mắng vẫn không nhúc nhích! Tại sao bọn họ không thể được đối đãi giống như vậy? Dĩ nhiên, bọn họ không có lá gan mắng chửi người, chẳng qua là...Đừng không có việc gì liền trừng bọn họ là được rồi!

Nhất - Nhị - Tam - Tứ cùng với Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc lúc đi vào liền nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy.

"Tiểu Nhã, xảy ra chuyện gì sao?" Cố Ngộ Bắc đi chậm đến bên cạnh Tiêu Hòa Nhã vô cùng tò mò hỏi, "Không phải là bị người nào điểm huyệt đấy chứ? Người nào có võ công thâm sâu như vậy?"

"Đừng tự làm mất mặt!" Đại Nhị phất phất tay, rốt cuộc khiến cho những người đó hồi hồn.

"Được rồi, có thể dọn thức ăn lên!" Thượng Quan Ngưng híp mắt liếc bọn họ một cái, sắc mặt âm u, cũng không có nói câu thứ hai, mọi người liền giống như bị đánh máu gà một dạng, mau chóng chạy ra ngoài.

"Mau, mau! Chuẩn bị mang thức ăn lên!" Đại quản gia chạy chậm bước, cả phòng ăn liền nghiêm chỉnh, bắt đầu nghe theo chỉ huy, theo thói quen dùng cơm như trước kia, thức ăn theo thứ tự được mang lên. Làm cho người ta không nhìn ra một khuyết điểm nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK