Mà bên kia Tiêu Hòa Nhã thật vất vả rón ra rón rén đi tới trước cửa thấy trong nhà vẫn không có một chút động tĩnh nhất thời cười đến run rẩy hết cả người, bộ dáng hận không thể run rẩy đến gãy bộ xương khiến Thượng Quan Ngưng và Đại Nhị cách đó không xa cũng nhíu mày một cái. dien dan le quy don
Thượng Quan Ngưng mở cửa xe trực tiếp bước đi ra ngoài, khuôn mặt vô cùng khôi ngô, thân hình thon dài giống như hoàng tử cao quý ưu nhã, chỉ là sắc mặt xanh mét có chút khó coi, nhưng mà mỹ nam cuối cùng vẫn là mỹ nam, cho dù sắc mặt có thối hơn nữa vẫn là một mỹ nam.
Bên kia Tiêu Hòa Nhã cũng không có chú ý tới tình cảnh của mình, lặng lẽ đi về hướng cửa chính, sau đó. . . . . .
"A! Tôi rốt cuộc cũng thoát khỏi nhà tù gò bó rồi. . . . . ." Âm thanh cao vút ngay lúc xoay người thì im bặt khi nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc. Cứ ngơ ngác sững sờ trừng mắt như vậy nhìn người nào đó. dien dan le quy don
"Có phải em không muốn sống nữa hay không? Có phải em muốn đứa bé ra đời sớm hay không!" Rốt cuộc sau mấy giây nhìn nhau, sắc mặt của hiệu trưởng Thượng Quan Ngưng tái xanh không nhịn được rống lên.
"Ha ha ha a. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã chịu đựng da đầu cứng rắn tê dại bật cười, trong lòng đã sớm hỏi thăm ông trời rất nhiều lần. Choáng nha, thật vất vả mới tránh được sự khống chế của ba người cai ngục, làm sao lại có thể bất hạnh như vậy bị Hiệu Trưởng Đại Nhân tính khí không tốt này bắt được đây? Có phải muốn khiến cho cuộc sống của cô khổ sở hay không? "Hiệu trưởng đại nhân, đã lâu không gặp, tại sao anh lại như vậy? Em nhớ anh nhiều ngày như vậy nhưng vẫn không thấy?" dien dan le quy don
"Hả? Thật sao?" Thượng Quan Ngưng vòng hai tay ngực trước, cúi người híp mắt tiến tới gần khuôn mặt của người không biết trời cao đất rộng nào đó. Rất là nham hiểm nói: "Tại sao anh lại nhớ mấy ngày hôm trước còn gặp em ở trong bệnh viện vậy?"
Tiêu Hòa Nhã tiếp tục cười gượng, sau đó quyết định vọt thẳng tới ôm lấy cánh tay của hiệu trưởng nhà cô, thầm nghĩ, vì mạng nhỏ của mình cũng chỉ có thể ra nước cờ hiểm này. Dù sao bây giờ đã không còn trinh tiết gì đó, nên cũng không quan tâm cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân rồi. Muốn để ý cũng phải là Hiệu trưởng đại nhân để ý đúng không? Dù sao Hiệu Trưởng Đại Nhân còn chưa kết hôn mà cô đã có mang thai. dien dan le quy don
"Hiệu trưởng! Thật là một ngày không gặp như cách ba năm, cứ như vậy một hai ngày không thấy là em rất nhớ anh!" Cô ôm cánh tay của Thượng Quan Ngưng, sử dụng âm thanh làm nũng chính mình cũng không chịu được đi đầu độc hiệu trưởng nhà cô.
Khuôn mặt vốn chỉ đen nhưng lúc Thượng Quan Ngưng nghe được những lời này rõ ràng sửng sốt, ngơ ngác giống kẻ đầu gỗ, ba giây sau phản xạ có điều kiện trực tiếp đẩy Tiêu Hòa Nhã ra.
Cô không ngờ phản ứng của anh sẽ lớn như vậy, kinh ngạc trợn to hai mắt không khống chế được mà ngã về sau. Ngay cả Đại Nhị ngồi trên xe cũng bị dọa sợ, thật sự không dám tưởng tượng một bà bầu bụng đã lớn như vậy ngã xuống sẽ gây hậu quả gì."Cẩn thận!" Đại Nhị hô to một tiếng. dien dan le quy don
Âm thanh hoảng sợ của Đại Nhị mang lý trí Thượng Quan Ngưng trở về, lúc Tiêu Hòa Nhã sắp ngã xuống trong nháy mắt bước nhanh về phía trước đưa tay ôm cô đã bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc vào trong ngực của mình.
Cô chưa tỉnh hồn, đôi tay gắt gao nắm chặt cánh tay Thượng Quan Ngưng, trái tim nhỏ đập thình thịch.
Thượng Quan Ngưng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiêu Hòa Nhã sau khi được đỡ vô cùng áy náy, đỡ cô tốt lại thấy cô gắt gao ôm mình. Lúc này mới không nhịn được đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt không có huyết sắc của cô. dien dan le quy don
"Như thế nào? Có chuyện gì hay không? Có khó chịu chỗ nào hay không? Muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?" Thượng Quan Ngưng cũng lo lắng không thôi, vội vàng liên tiếp hỏi các vấn đề.
Cô lắc đầu một cái, qua thật lâu mới mở miệng: "Em không sao!"
"Không có việc gì thì tốt không có việc gì thì tốt! Làm anh sợ muốn chết!" Thượng Quan có chút vô ý thức thì thầm. dien dan le quy don
"Hu hu. . . . . ." Thời điểm Thượng Quan Ngưng buông lo lắng trong lòng xuống, Tiêu Hòa Nhã đột nhiên nhào vào trong ngực Thượng Quan Ngưng lớn tiếng khóc, giống như đứa bé bình thường không có hình tượng chút nào.
Lần này Thượng Quan Ngưng lại cứng ngắc, hai cánh tay giơ lên trong lúc nhất thời không biết nên đặt vào nơi nào, cúi đầu nhìn Tiêu Hòa Nhã khóc càng ngày càng nghiêm trọng rốt cuộc chậm rãi thả tay xuống sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của cô.
"Tốt lắm, không sao, không sao, không cần phải sợ!" Vừa vỗ nhẹ sau lưng của Tiêu Hòa Nhã Thượng Quan Ngưng vừa dịu dàng an ủi.
"Hu hu hu. . . . . . Đều tại anh, đang tốt như vậy lại đẩy em ra làm gì? Làm em sợ muốn chết!" Vừa khóc vừa đấm, khóc đến kinh thiên động địa, đấm đến tê tâm liệt phế. dien dan le quy don
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ trợn mắt, thiệt là, còn dám trách anh? Rõ ràng là cô dùng âm thanh hù chết người không đền mạng nói chuyện cho anh nghe, còn dám trách anh phản ứng quá độ?
Đáng tiếc, dù sao người ta bây giờ ở thế yếu, anh muốn tính toán chi li cũng quá không có đạo nghĩa rồi, cho nên anh cũng chỉ có thể nén giận. Ngoan ngoãn giơ tay nhận sai, "Tốt tốt, đều là anh sai, anh không nên đẩy em! Tốt rồi, đừng khóc nữa được không?"
"Vốn chính là lỗi của anh!" Người nào đó đúng lý không tha người, tiếp tục ăn vạ.
"Đúng đúng đúng, lỗi của anh! Sai cực kỳ lớn được chưa?" Lần này đã chân chính được thử nghiệm tại sao trong xã hội này cũng chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi.
Đang ở cách đó không xa, trong một chiếc xe khác, Đại Nhất và một người phụ nữ xinh đẹp sững sờ nhìn một màn trước mắt. dien dan le quy don
"Tính tình Ngưng Nguyệt nhà chúng ta tốt như vậy từ lúc nào?" Người này bốn mươi mấy tuổi nhưng xem ra cũng chỉ là một phụ nữ sắp ba mươi tuổi đó chính là mẹ của Thượng Quan Ngưng - Thượng Quan Vân. Giờ phút này đôi mắt to xinh đẹp ngơ ngác nhìn Tiêu Hòa Nhã khi dễ Thượng Quan Ngưng. Bà rất muốn nói con trai thật là bất hiếu, bà nuôi anh nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh nhường nhịn bà, mỗi một lần đều làm bà tức muốn chết, lại chăm sóc cô gái mới biết nửa năm thành cái bộ dáng này.
Đại Nhất cũng ngơ ngác, lúc nào thì lão đại của mình dịu dàng như thế rồi hả? dien dan le quy don
"Tốt lắm tốt lắm, vội vàng ngậm miệng của cậu lại đi, cũng có thể nhét trứng vịt vào rồi!" Thượng Quan Vân thu hồi ánh mắt lành lạnh nói. Được rồi, cho dù không đối xử ôn hòa bà cũng quyết định không đi so đo, chỉ cần gần gũi phụ nữ là tốt rồi, nếu không ngày ngày không có việc gì sẽ bị đàn ông tỏ tình, bà thật đúng là lo lắng năng lực của anh không tốt sẽ bị người đàn ông nào đó câu đi. Cho dù cô gái này còn là một đứa bé, nhưng con dâu mình là nữ dù sao cũng tốt hơn nam. Huống chi cô gái này còn là người của con trai! Lần này bất luận như thế nào bà cũng sẽ bảo vệ cô gái này thật tốt. Không thể để cô bị người khác khi dễ. Chỉ là người kia rốt cuộc lúc nào mới có thể trở lại bên cạnh bà đây? Tên họ Tiêu không có tài đức, rời đi lâu như vậy cũng không nhớ tới bà sao?