Bị anh kéo toàn thân Tiêu Hòa Nhã run rẩy, dè dặt khóc, thật ra trong lòng thì rất muốn mắng Mộ Linh Dược, dựa vào cái gì, cô ta dựa vào cái gì khi dễ người như vậy!
"Sao cô nói tôi như vậy?" Mộ Linh Dược thẹn quá hóa giận, vươn tay muốn tát cô. Nhưng bị Dương An bên cạnh chặn lại bàn tay của cô ta giữa không trung.
"Dương An, buông tôi ra!" ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n, Mộ Linh Dược giận dữ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đỏ tươi như nhuộm máu.
"Dương thiếu gia, cô ta không xứng để anh phải hao tổn tâm trí!" Ôm Tiêu Hòa Nhã, Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu nhìn Dương An thản nhiên nói, "Cô ta đúng là điên rồi!" Ý đồ kia của Dương An sao anh không nhìn ra, hắn cho là hắn phế đôi tay Mộ Linh Dược thì anh sẽ tha cô ta ư, phải, vốn là anh định chỉ cần Tiểu Bảo không có việc gì, cũng không chuẩn bị đại khai sát giới, nhưng mà hiển nhiên là có vài người không nghĩ như vậy."Còn nữa, không chỉ là Mộ Linh Dược, cả nhà họ Dương của anh cũng vì chuyện này phải trả giá thật đắt!" Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nói xong, ôm Tiêu Hòa Nhã xoay người rời đi.
"Thượng Quan Ngưng, tôi chỉ mong sao anh phá hủy nhà họ Dương rồi chôn theo cùng với tôi, ha ha ha. . . . . . Không ngờ đến cuối cùng anh vẫn tặng lễ vật cho tôi, đúng là phải cám ơn!" Mộ Linh Dược lớn tiếng cười, mà nước mắt giàn giụa, nỗi hận của cô nào chỉ mỗi Thượng Quan Ngưng còn có Dương An coi cô như con rối, cô hận, vừa đúng lúc Thượng Quan Ngưng giải quyết hắn thay cô, bởi vì chỉ có như vậy mới giải thoát. Ha ha ha. . . . . .
Thượng Quan Ngưng đứng lại hời hợt liếc cô một cái. Sắc mặt Dương An trắng bệch, cuối cùng cô vẫn hận hắn!
"Ha ha ha. . . . . . Mộ Linh Dược, Thượng Quan Ngưng nói rất đúng, cô chính là một người điên!" Dương An đứng trước mặt cô ta nói, giọng nói kia rất nhẹ rất nhẹ, còn nhẹ hơn lông vũ. Dáng vẻ mệt mỏi không còn sức lực. Dáng vẻ ấy không biết nhiễm bao nhiêu bi thương.
"Dương An, anh vẫn muốn bảo vệ cô ta sao?" Thượng Quan Ngưng hỏi, ánh mắt chiếu thẳng vào người hắn ta.
Dương An nhìn Thượng Quan Ngưng nói, lại nhìn Mộ Linh Dược nằm dưới đất, "Xin anh tha cho cô ta!"
"Anh. . . . . ." Thượng Quan Ngưng mới mở miệng, liền bị Tiêu Hòa Nhã đang được anh ôm trong ngực cắt ngang.
"Thôi, hãy để bọn họ đi, sau này bọn họ không được đến thành phố Hoa nữa, hai bên không liên quan gì với nhau nữa, về sau nước giếng không phạm nước sông có được không?" Giọng nói nhàn nhạt, mềm mại, Tiêu Hòa Nhã nhìn Thượng Quan Ngưng nói. Dương An cũng không phải người bình thường, cô không muốn hiệu trưởng của cô gây thù chuốc oán với nhiều kẻ thù. Tài năng quá lộ rất dễ dàng gặp phải người khác liên hợp lại đối đầu.
Vì không muốn cô lo lắng, cuối cùng Thượng Quan Ngưng cũng không làm trái với suy nghĩ của cô, thế lực nhà họ Dương có lớn hơn nữa thì thế nào? Thế lực nhà họ Mộ thâm căn cố đế như vậy, không phải chỉ trong một đêm anh còn san bằng được đấy sao? Anh không làm chỉ vì không muốn trong lòng cô gánh chịu những chuyện không đâu.
"Dương An, nghe rõ rồi chứ..., sau này nếu còn đặt chân đến thành phố Hoa nữa, tôi sẽ khiến cô ta đến hài cốt cũng không còn! Mà nhà họ Dương cũng sẽ như lời cô ta nói, chôn theo cùng với cô ta!" Thượng Quan Ngưng không quay đầu lại nói.
Bệnh viện.
"Em ra ngoài trước đi!" Thượng Quan Ngưng nói với Tiêu Hòa Nhã đứng bên cạnh mình.
"Không!" Khóe mắt Tiêu Hòa Nhã rưng rưng, nhưng rất kiên quyết lắc đầu, cô nghĩ mình càng ngày càng vô dụng, chuyện gì cũng không thể làm, cứ không ngừng khóc. Nhưng khóc thì có tác dụng gì chứ! Trong lòng cũng biết, khóc thì không có tác dụng gì, nhưng vẫn không kềm được. Tại sao muốn cô đi ra ngoài? Đơn giản, chính là không muốn để cô nhìn thấy anh bị tổn thương nặng thế nào chứ sao. Thượng Quan Ngưng, em cũng không còn nhỏ, anh không thể chuyện gì cũng gạt em... Em là vợ của anh đấy!
Bác sĩ bên cạnh vây xung quanh một vòng lớn. Nhưng không người nào dám ra tay, rõ ràng vị thiếu gia này muốn giấu giếm thương tích của mình, nhưng vết thương do đạn bắn rõ ràng như vậy, có thể giấu được sao?
Còn cô gái nhỏ này không phải bọn họ không biết, mỗi lần tới bệnh viện đều theo phía sau thiếu gia chạy tới chạy lui, tất nhiên họ cũng biết cô là em gái của bác sĩ tài giỏi đẹp trai Tiêu Mặc Tinh thuộc khoa não tầng dưới. Lúc đầu còn gây ra nhiều hiểu lầm dẫn tới nhiều người ăn dấm khô kia mà.
"Em gái nhỏ à, em chờ ở bên ngoài thì tốt hơn, chờ tôi lấy đầu đạn ra cho anh ấy xong, sau đó hai người sẽ cử hành hôn lễ có được không?" Một người đàn ông mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang màu trắng, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra đôi mắt mang mắt kinh đi tới trước mặt của Tiêu Hòa Nhã rất là hòa ái nói.
Tiêu Hòa Nhã vẫn lắc đầu, nhất là khi nghe chữ ‘lấy’, trái tim nhỏ càng không tự chủ được đập nhanh hai cái, nhưng cô vẫn cố nhịn. Cô phải nhìn, nếu anh ấy không muốn sau này mình gặp phải cảnh tượng như thế này, thì anh ấy phải bảo vệ bản thân, bảo vệ cô và con trai cho thật tốt, cho dù thế nào cũng không thể bị thương. Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã rất là kiên định nhìn sang, bây giờ cô không thấy sợ hãi nữa.
Thượng Quan Ngưng nhíu nhíu mày, chỉ chỉ Đại Tam và Đại Tứ bên cạnh, "Hai cậu mau kéo cô ấy ra ngoài cho tôi!"
"Không được!" Tiêu Hòa Nhã gấp gáp, vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy cánh tay không bị thương của anh, thề sống chết không rời đi, "Bác sĩ, mọi người cứ bắt đầu! Tôi sẽ bảo hộ (trông chừng, canh giữ) anh ấy!"
"Khụ khụ. . . . . ." Mọi người chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, cố liều mạng chịu đựng không phát ra âm thanh kỳ lạ, nhưng Đại Nhị và Đại Nhất vừa mới vào cửa bởi vì không chuẩn bị tâm lý, không cẩn thận khiến cho mình bị sặc bởi nước miếng chính mình. Chị dâu, giỏi lắm!
Sắc mặt Thượng Quan Ngưng tái xanh, nhưng cũng không phí sức hất cái người giống như bạch tuộc đang gắt gao bám chặt bên người mình.
"Được rồi, A Trân anh ở lại đây, còn những người khác ra ngoài đi!" Vị bác sĩ đeo mắt kính kia bình phục tâm tình của mình trước sau đó nói với một người y tá đứng bên cạnh chờ phục vụ.
"Thật ra một chút vết thương này đối với nhị thiếu gia mà nói hoàn toàn không tính là gì đấy!" Bác sĩ vừa tháo băng gạc vừa nói: "Thân thể nhị thiếu gia làm bằng sắt, sau bảy tuổi, cứ hai ngày một chấn thương nhỏ, ba ngày một chấn thương lớn, mấy loại chấn thương này quả thật giống như ăn cơm bữa! Nhớ ngày đó. . . . . ."
"Thượng Quan Tà, ông câm miệng!" Thượng Quan Ngưng liếc nhìn sắc mặt Tiêu Hòa Nhã càng lúc càng tái nhợt, không nhịn được tức giận hướng về phía người bác sĩ kia rống lên ."Ông đang làm việc đấy, có thể câm miệng lại không?"
Thượng Quan Tà nhún nhún vai, "Làm việc là dùng tay không phải dùng miệng, nếu nhàn rỗi tại sao phải ngậm miệng lại, dầu gì ta cũng là anh em với ba cậu, tốt xấu gì cậu cũng phải tôn trọng một lão già như ta. Kêu ta là chú cũng được chứ?"
Sắc mặt của Thượng Quan Ngưng xanh mét, rất muốn một tát đập chết ông ấy, nhưng vẫn ngại vì ông ấy nói không sai, quả thật anh nên gọi ông ấy một tiếng chú. Nhưng mà có thể không cần cố ý dọa cho cô sợ!
Thượng Quan Ngưng cũng không dùng thuốc tê, đã sớm hình thành thói quen, có biết đau thì mới rút kinh nghiệm, anh nhất định phải nhớ, phải chịu đau đớn mới có thể khiến cho mình ghi nhớ. Nếu như không bảo vệ chu toàn, có thể những đau đớn như thế này sẽ rơi vào tới trên người của cô hoặc trên người con trai của anh. Hiện tại anh phải cố chịu đựng.
Thế nhưng cánh tay của anh cũng không tự chủ run run, Thượng Quan Ngưng tuyệt sẽ không thừa nhận bởi vì mình sợ hoặc là không chịu đau nổi, anh chỉ là . . . . . Liếc Tiêu Hòa Nhã đứng ở bên cạnh, hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh, đôi mắt hạnh của cô mở thật to, vì hôm nay là ngày kết hôn nên cô cố ý đeo kính sát tròng, hai mắt cô lúc này lại tràn đầy nước mắt, thân hình không ngừng run rẩy.
Aiz! Thượng Quan Ngưng thở dài vừa đủ nghe, cần gì chứ! Không nhìn thì sẽ không sợ, không phải sao? Cần gì cố chịu đựng sợ hãi canh giữ bên cạnh anh? Nhưng thật tình ngàn lần vạn lần anh đều không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng này.
"Anh có đau không?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, giọng rất khẽ, mang theo một chút nức nở, cô sợ mình nói to hơn một tí sẽ không kềm chế được mà khóc. Thật ra cô cũng biết hỏi như thế là vớ vẩn, bộ dáng thế kia sao có thể không đau.
"Đau!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, nhưng bộ dáng cũng không ra vẻ như rất đau.
"Em muốn . . . . ." Lời còn chưa nói hết, đột nhiên Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, đôi môi đỏ hồng dán lên môi mỏng đang mím chặt của anh, cô muốn nói là nếu em hôn nhẹ anh một cái thì có phải là sẽ không đau nữa không?
Thượng Quan Ngưng cùng với một số khán giả, hai vị bác sĩ và một y tá toàn bộ sững sờ nhìn cô, nhưng sau cùng vẫn là bác sĩ tỉnh táo nhất, trị bệnh cứu người quan trọng hơn xem cuộc vui nhiều, liếc một cái sau đó lại tiếp tục động tác trên tay.
Nhất - Nhị - Tam - Tứ ngược lại thấy vẫn chưa thỏa mãn, cho nên tiếp tục nhìn chằm chằm.
Hình như là trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng biết rõ cô đang suy nghĩ gì, đừng nói hiệu quả có thể đạt tới như vậy hay không, nhưng có người đẹp ôm ấp yêu thương tất nhiên anh không nguyện ý khước từ, hơn nữa người đẹp này còn là người anh để trong lòng.
Cánh tay không bị thương choàng qua eo cô, môi mỏng hé mở bởi chủ động khó có được của cô.
Đúng là vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhất là có nhiều. . . người nhìn chằm chằm, nhưng thấy anh mặt mày tươi cười, nghĩ đến hiệu quả của nụ hôn này, vì vậy đành phải chịu xấu hổ một chút vậy. Nghĩ đến nếu không phải anh đang bị thương, mình cũng không tổn thất gì, không phải chỉ là diễn trò hôn nhau tặng cho mọi người nhìn miễn phí sao? Cũng không phải là hiện trường H*, không cần sợ. Vì thế cô vươn cái lưỡi tinh tế ra miêu tả vành môi của anh. Cô dường như cảm nhận được anh khẽ nhếch môi lên, quyết định dứt khoát bất cứ giá nào, đưa lưỡi vào trong miệng anh thăm dò, tưởng tượng bộ dáng lúc anh hôn cô, lòng tràn đầy thương tiếc hôn môi anh. Quên thời gian cũng quên cả người khác!
*H là gì mình nghĩ các bạn cũng biết, không cần mình giải thích ha
"Aiz, aiz aiz. . . . . . Được rồi, ta nói mà, làm gì không cần thuốc tê, thì ra là đã có sẵn đó!" Thượng Quan Tà tháo khẩu trang, hai cánh tay ôm ngực rất là không kềm chế nhìn cuộc vui trước mắt có hai người hôn nhau.
Tiêu Hòa Nhã hoàn hồn, vội vàng lui ra, nhìn vết thương đã băng bó kỹ lại nhìn thấy mọi người đang pha trò quan sát mình, cô vội vàng vọt vào trong ngực Thượng Quan Ngưng, khuôn mặt tươi tắn ra sức vùi vào vai anh làm ổ, thật không mặt mũi gặp người rồi.
"Chú, có thể không lên tiếng có được không, cái gì gọi là già mà không kính, chú nhất định muốn nó phát huy đến mức tận cùng sao?" Thượng Quan Ngưng đưa tay ôm người trong ngực. Lúc này mới trợn mắt nhìn về phía bốn người khác: "Các cậu không có việc làm sao? Rảnh rỗi đến chỗ này xem cuộc vui?"
"Lão đại, anh hoàn toàn hiểu lầm tôi!" Đại Nhị vội vàng lắc đầu, "Tôi mang quần áo tới cho anh!" Đại Nhị đứng bên cạnh thả hai bộ quần áo xuống, áo cưới tuy đẹp, nhưng mặc cái áo này mất nhiều thời gian, không nhờ người giúp hộ khẳng định không thể nào.
Thượng Quan Ngưng gật đầu, lại liếc về phía những người khác."Các cậu thì sao?"
"Lão đại, tiểu thiếu gia phân phó tôi tới đây, xem vết thương của anh như thế nào? Hiện tại tiểu thiếu gia nghỉ ngơi ở tầng mười tám." Đại Nhất nói.
"Thiếu gia, tôi cũng đến báo cáo," Đại Tứ vội vàng nói, "Ôn tiểu thư bị thương bây giờ đang tiếp nhận trị liệu ở lầu dưới, nhưng mà không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi thật tốt thì vô sự rồi, còn có, đại thiếu gia nhà họ Dương mang tiểu thư nhà họ Mộ đi, người của chúng ta đã xử lý tốt hiện trường, anh không cần lo lắng!"
Đại Tứ vừa nói xong, liền bị Đại Tam trừng mắt một cái, không có việc gì sao cậu ta báo cáo nhiều như thế? Còn mình báo cáo cái gì đây?
Tình bạn trong nhiều năm được cải cách triệt để, Đại Tứ cực kỳ vô tư đem công lao này tặng cho Đại Tam, "Đúng rồi lão đại, những chuyện này đều do A Tam phái người đi xử lý, tôi đã đưa tin báo cho trang viên, tân khách ở tiệc mừng vẫn tiếp tục, còn hôn lễ thông báo sau!"
Thượng Quan Ngưng lườm bọn họ một cái, thật đúng là người nào cũng biết tùy cơ ứng biến!
"Đúng rồi, Tiểu Noãn ở phòng bệnh nào, tôi muốn đi thăm cậu ấy!" Tiêu Hòa Nhã nói, vội vàng muốn đứng dậy, lại bị Thượng Quan Ngưng kéo trở về.
"Thay đồ khác đi!" Thượng Quan Ngưng nhỏ giọng nói.
"Ồ!" Tiêu Hòa Nhã cũng nhớ tới, mình kéo lê cái váy cưới này hơn nửa ngày, mới vừa rồi lo chuyện khẩn cấp không có cảm thấy gì, bây giờ ngược lại cảm thấy váy cưới này thật là nặng vô cùng.
"Các cậu còn có chuyện gì sao?" Thượng Quan Ngưng nhìn bọn họ lành lạnh hỏi một câu.
"Không có, không có. . . . . ." Mọi người nhất trí lắc đầu, cười hì hì đi ra ngoài.
Đóng cửa lại, Tiêu Hòa Nhã mới lấy bộ đồ Đại Nhị đưa tới, áo lông dài màu trắng, quần lót màu đen, giữa đôi giày màu trắng viền lông nhìn giống như con thỏ.
Cô bật cười, tới khi định mặc váy cưới thì mới thấy khó khăn, lại nói khi nãy cô đẩy hiệu trưởng tới phòng tắm thay quần áo, bây giờ làm sao cô có thể tự mình thay? Làm kiểu gì cô cũng với không tới cái dây phía sau lưng. Đây có được tính tự mình làm bậy thì không thể sống hay không?
“Két” một tiếng, cửa phòng tắm bị mở ra, Thượng Quan Ngưng toàn thân mới vừa thay một bộ tây trang màu xám bạc dựa vào cửa mỉm cười nhìn dáng vẻ bất lực của cô.
Tiêu Hòa Nhã không nói gì, nhấc váy lên hấp ta hấp tấp chạy tới, vẻ mặt tươi cười nhìn anh: "Hiệu trưởng. . . . Hiệu trưởng. . . . . . Anh giúp em một chút!"
Thượng Quan Ngưng thưởng cho cô một cái liếc mắt, nhưng vẫn tốt bụng cởi sợi dây sau lưng ra cho cô. Nhớ ngày đó khi cô thử bộ váy cưới này phải có bốn năm người giúp một tay, hôm nay khi cô đẩy anh vào phòng tắm thì anh biết sẽ có cái kết quả này. Xem đi xem đi! Cuối cùng còn không phải muốn anh giúp một tay sao?
Cẩn thận cởi sợi dây phức tạp sau lưng cô ra, khuy cài được buông lỏng, váy cưới vốn là kiểu dáng áo ngực sau khi tháo dây ra liền rớt xuống đất, trên người của Tiêu Hòa Nhã chỉ còn độc quần lót màu đen Lace (viền ren). Mặc dù đưa lưng về phía Thượng Quan Ngưng, nhưng hiệu quả mặc nhiên rất kinh người, đương nhiên cái đầu nhỏ chậm lụt của cô còn chưa hiểu kịp loại vấn đề này. Cô cười híp mắt chạy đến bên giường lúc này mới phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
"Hiệu trưởng, không có áo lót!" Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại ai oán nhìn Thượng Quan Ngưng, hoàn toàn quên mất trên người mình bây giờ chỉ còn một mảnh nhỏ.
Hô hấp Thượng Quan Ngưng rõ ràng mắc nghẹn. Thân hình cứng ngắc nhìn cô.
"Hiệu trưởng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không mặc ư? Nhưng cái áo lông nằm dưới đất này nếu không mặc áo lót sẽ thấy rất rõ ràng đấy!" Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại, nhìn cái áo đẹp đẽ rất là nhức đầu nói.
Thân hình đột nhiên nhẹ bẫng, người đã bị Thượng Quan Ngưng kéo vào trong ngực. Tiêu Hòa Nhã kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt anh như vậy, cô nhất thời đỏ mặt.
"Hiệu. . . . . . Hiệu trưởng. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cũng chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Sau đó. . . . . .
"Aiz aiz aiz. . . . . . Không phải nói thay đồ xong sẽ tới xem Tiểu Bảo thế nào sao? Có thay đồ không thôi mà cũng lâu thế à?" Đại Nhất dựa ngay cửa ra vào, nhìn đồng hồ tay của mình nhịn không được phải lên tiếng.
Đại Nhị rất là im lặng liếc cậu ta một cái, đi thẳng vào trong phòng Tiểu Bảo rót cho mình ly nước.
"Đại Nhất, có thể dùng đầu óc một chút không! Cậu nói thử xem, cậu cao 1m8 mấy có ích lợi gì? Nói một cách chân thực chỉ có vóc dáng dài nhưng trí tuệ không phát triển!" Đại Tứ rất là bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Đại Nhất bị đả kích rồi, cực kỳ uất ức nhìn về phía Đại Tam.
"Aizz, đoán chừng do trời sanh cũng không thể trách cậu ta!" Đại Tam nói rất là khoan dung.
Sau đó Đại Nhất khóc! Vội vàng chạy vào ôm Tiêu Tiểu Bảo mới vừa tỉnh ngủ, "Bảo, bọn họ khi dễ ta, sau này cháu không nên chơi với bọn họ, tất cả bọn họ đều bại hoại!"
"Được!" Tiêu Tiểu Bảo mới vừa tỉnh ngủ, còn hơi mơ hồ.
Cuối cùng Tiêu Hòa Nhã vẫn mặc bộ đồ đẹp mắt đó, tất nhiên bên ngoài khoác thêm một áo vest thật to của đàn ông. Bất luận kẻ nào cũng không được đến gần, cho dù là Tiêu Tiểu Bảo cũng không có cơ hội. Cô vừa định ôm Tiểu Bảo thì bị Thượng Quan Ngưng bên cạnh ôm mất. Hiển nhiên áo vest trên người cô chính là cái áo mà anh nên mặc.
Mọi người tuy không hiểu nhưng cũng không có ai dám hỏi, tự giác giữ một khoảng cách, mọi người nghĩ thầm, có thể là tân lang quan (chú rể) này kết hôn không quá mức thuận lợi, vì thế chỉ có thể đòi chút hồi báo trên người tân nương tử (cô dâu), hơn nữa tân nương tử hôm nay lại đẹp như vậy, tự nhiên muốn giữ cô cách xa người khác, à người khác này là nói mấy vị đàn ông đấy, dựa trên suy nghĩ như vậy, mọi người cũng cảm thấy tân lang quan này mặc dù nhỏ mọn nhưng cũng có thể lý giải được. Đàn ông mà, cũng nên có bộ dáng này!
Đoàn người đi qua nhìn Ôn Tiểu Noãn một chút, mặc dù Lý Qua xuống tay độc ác, nhưng mà Ôn Tiểu Noãn cũng coi là người từ nhỏ đã đánh nhau tới lớn, cho nên về điểm này sức chịu đòn vẫn có, chỉ là vết thương nhẹ nằm viện vài ngày thì hết chuyện.
Tiêu Hòa Nhã ôm cô ấy khóc! Nếu cô ấy không bị đá bay đến trên tường, đúng lúc đụng phải còi báo động, thì bọn họ có thể tìm đến Tiểu Bảo nhanh như vậy mới là lạ! Xem như cô nợ cô ấy ân tình này.
"Tiêu Hòa Nhã, cậu không biết xấu hổ à, to xác vậy mà còn khóc nhè. . . . . ." Ôn Tiểu Noãn không chịu nổi, phải há mồm mắng!
Tiêu Hòa Nhã quyết tâm rồi, ân này cô nhất định phải báo, dĩ nhiên không phải dùng tiền báo ân! Tiêu Hòa Nhã ôm vai Ôn Tiểu Noãn, trịnh trọng nói: "Ôn Tiểu Noãn, tớ quyết định rồi, tớ nhất định sẽ giúp cậu lấy được Tiêu Mặc Tân, cho dù phải dùng xuân dược cũng nhất định khiến anh ấy trở thành người của cậu!"
Lời này vừa nói ra mọi người lập tức té ngã, Ôn Tiểu Noãn thoáng chốc cũng đỏ mặt, cô vốn là thiên kim đỉnh đạc của thị trưởng, vừa nhắc tới Tiêu Mặc Tân thì đã hoàn toàn mất hết khí thế, huống chi còn nghe loại chuyện xuân dược này.
Tiêu Hòa Nhã Nghĩa Bạc Vân Thiên (tinh thần chân chính) vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, vỗ rồi mới chợt nhớ mình không có mặc áo ngực, vỗ như vậy chắc sẽ không bị xệ xuống hoặc là biến dạng chứ? Nếu hiệu trưởng không thích thì làm sao?
Sắc mặt Thượng Quan Ngưng đã tương đối khó coi, xuân dược? Cô còn có thứ này? Anh cũng không quên lần đầu tiên của anh và cô bắt đầu cũng do cô cho mình uống thứ nước nghe nói là vô sắc vô vị.
"Bây giờ cậu phải dưỡng thương cho tốt, chờ cậu lành vết thương rồi tớ sẽ bày giúp cậu!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, rất là khéo hiểu lòng người đắp chăn giúp Ôn Tiểu Noãn.
Ôn Tiểu Noãn lại đỏ mặt, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí quên cả phản ứng, cho đến khi bọn họ ra cửa cô ấy mới phản ứng được: "Tiêu Hòa Nhã, lão nương giết chết cậu. Ai cần cậu giúp tớ hả?"
Tiêu Hòa Nhã le lưỡi, nếu đã yêu thích vậy cũng không cần so đo dùng biện pháp gì có được, lại nghĩ đến anh cả của mình, loại người như anh ngọt nhạt gì cũng không chịu đành phải dùng thủ đoạn thôi, nếu không rất khó nắm bắt.
"Xuân dược từ đâu có?" Không biết Thượng Quan Ngưng đưa Tiêu Tiểu Bảo từ trong lòng mình cho Đại Nhị từ lúc nào, anh duỗi tay ra kéo cô vào ngực của mình. Giọng điệu không tốt hỏi.
"À. . . . . ." Nghe giọng điệu đó, Tiêu Hòa Nhã hơi nhụt chí anh hùng, len lén liếc một cái phát hiện anh đang nhìn mình, cô vội vàng mở miệng nói: "Không có! Em chỉ nói chơi thôi, em làm gì có thứ đồ đó!"
"Em xác định?" Thượng Quan Ngưng hỏi, giọng điệu này hiển nhiên chính là ý tứ không tin.
"Em bảo đảm hiện tại em không có!" Tiêu Hòa Nhã giơ ba ngón tay lên đầu nói rất nghiêm túc. Dĩ nhiên lúc nào muốn thì vẫn có thể có! Chỉ là, quả thật hiện tại cô không có.
"Được, là em nói đấy nhá, bây giờ trước tiên chúng ta đi xem người đã cứu Tiểu Bảo một chút!" Thượng Quan Ngưng nói.