Mục lục
Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha ha. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười gượng, sau đó không để ý đến rất nhiều ánh mắt của các y tá, trực tiếp nhào tới bám lên trên cổ anh trai của mình, "Anh anh anh anh anh anh. . . . . ."

"Đừng ném cho anh viên kẹo ngọt!" Tiêu Mặc Tinh không chấp nhận sự lấy lòng của người nào đó, mặt vẫn lạnh lẽo như cũ, hời hợt liếc nhìn các vị khách đang xem một cái. Cái liếc mắt đó vô cùng có lực sát thương, mọi người lập tức như chim lạc đàn. Xem cuộc vui là nhỏ, chọc đến bạch mã hoàng tử của bệnh viện thì không được tốt rồi. Cô bé này, có dũng khí!

"Anh anh anh anh, anh không cần tức giận, đó là do tình huống khẩn cấp, anh đừng. . . . . ." Người nào đó không thể làm gì khác hơn là chơi xấu, về nhà còn có hai anh trai một vị cha cần xử lý nữa, Hu hu hu. . . . . . Anh ba, anh ba, anh hãy để cho em xử lí xong trước một người đi!

Nhìn người nào đó đang bám trên người mình giống như bạch tuộc. Tiêu Mặc Tinh vô cùng bất đắc dĩ, tức giận với cô cũng không được, không tức giận thì mình lại khó thở, "Em xuống trước đi rồi hãy nói!" Tiêu Mặc Tinh cắn răng.

"Em không!" Tiêu Hòa Nhã trực tiếp cự tuyệt, gắt gao bám trên người anh mình: "Anh anh anh anh. . . . . . Số mạng của em thật là khổ! Bao tử của em đau, rất đau rất đau! Đầu em cũng đau, đau vô cùng đau vô cùng, lòng em. . . . . ."

"Đợi đã nào...!" Tiêu Mặc Tinh ngắt lời cô: "Tại sao dạ dày lại đau? Tối qua không có ăn cái gì sao? Tại sao đầu lại đau? Có phải bị lạnh hay không?" dien dan le quy don

"Hu hu hu. . . . . . Chưa ăn, trưa hôm qua chưa ăn, tối qua cũng không ăn, sáng nay cũng chưa ăn, hiện tại dạ dày của em rất đau, cũng thật đói thật đói! Hu hu hu. . . . . . Anh ba, anh tuyệt không yêu thương em. . . . . ." Còn chưa nói hết, đã bị Tiêu Mặc Tinh ôm đi.

"Bỏ chân của em xuống cho anh!" Tiêu Mặc Tinh nhìn người chết trên cơ thể mình. Hung hãn nói.

Lần này Tiêu Hòa Nhã ngoan ngoãn, để cho anh ba của mình ôm mình, cô thật sự không cần phí nhiều hơi sức đi bám trên người anh trai, "Anh, anh muốn ôm em đi đâu vậy?"

"Ăn cơm!" Sắc mặt Tiêu Mặc Tinh vẫn như cũ, trách cô không biết quý trọng cơ thể mình. Chuyện gì không phải đều nên lấy cơ thể khỏe mạnh làm điều kiện đầu tiên sao?

"Anh anh, nơi này không có người ái mộ anh chứ? Em không hi vọng hủy đi nhân duyên của anh!" Tiêu Mặc Tinh đổi ôm Tiêu Hòa Nhã thành cõng. Tiêu Hòa Nhã vui vẻ nhàn nhã, chỉ là nhìn xung quanh bọn anh thật sự có quá nhiều bác sĩ và y tá đang nhìn chằm chằm hai người. Đám oanh oanh yến yến bên cạnh anh hai toàn bộ đều bị cô đuổi đi hết, cô cũng không muốn làm hại anh ba.

"Yên tâm đi!" Khóe miệng Tiêu Mặc Tinh rốt cuộc nâng lên một nụ cười thản nhiên, anh cũng không có hứng thú tìm vợ ở trong bệnh viện, cho nên muốn ở nơi này phá hủy thì cứ phá hủy đi!

Lúc này Tiêu Hòa Nhã mới yên lòng, như vậy cũng tốt như vậy cũng tốt!

Phòng ăn bệnh viện, Tiêu Hòa Nhã bị để ở một bên, Tiêu Mặc Tinh đi mua đồ ăn cho cô. Sau đó đám oanh oanh yến yến của Tiêu Mặc Tinh cuỗi cùng đã tới rồi.

"Cô và bác sĩ Tiêu có quan hệ như thế nào?" Hai người phụ nữ, một người mặc áo khoác trắng giống với anh trai của cô còn lại một người trang điểm rất đậm vừa nhìn đã biết là tiểu thư danh giá.

Tiêu Hòa Nhã nghiêng đầu dò xét cẩn thận hai người trước mặt, vị bác sĩ này có thể nói là thanh tú, nếu như lời nói dịu dàng dễ nghe một chút, trên mặt cười nhiều một chút, Tiêu Hòa Nhã nguyện cho cô đánh đến bảy phần, về phần vị bên cạnh, ngũ quan rất là tinh xảo, chỉ là phấn lót quá dầy, son nước đỏ tươi quá mức, Tiêu Hòa Nhã vô cùng xác định, nếu như cô có người chị dâu giống như vậy, anh trai của cô có thể sẽ rất khó làm việc! Dĩ nhiên nếu như không thường xuất hiện trước mặt cô thì vẫn có thể bình an vô sự!

"Xin hỏi quan hệ của tôi với bác sĩ Tiêu thì có liên quan gì đến hai vị vậy?" Tiêu Hòa Nhã nghiêng đầu mở mắt thật to vô cùng vô tội hỏi. dien dan le quy don

"Cô. . . . . . Cái con bé chết tiệt này, cô cho rằng người như cô có thể có tư cách sống bên cạnh bác sĩ Tiêu sao? Cô sống ở bên cạnh có thể trợ giúp gì cho anh ấy?" Người phụ nữ trang điểm đậm giễu cợt nói.

"Trợ giúp!" Tiêu Hòa Nhã nghiêm túc suy nghĩ một lát, vuốt cái cằm thật là bóng loáng của mình cuối cùng chậm rãi nói: "Trợ giúp? Những năm này tôi thật sự trợ giúp anh ấy không ít, tiêu tiền giúp anh ấy, gây ra phiền toái giúp anh ấy, đuổi ruồi giúp anh ấy, giúp anh ấy. . . . . . Haizz, rất nhiều, thôi đi!" Tiêu Hòa Nhã phất phất tay một bộ dạng không có gì lớn nói.

"Cô. . . . . ." Người phụ nữ trang điểm đậm không chịu được chỉ cô, cô chưa từng thấy qua người phụ nữ nào lại vô sỉ như vậy: "Cô có biết xấu hổ không? Làm một người phụ nữ, hoàn toàn phụ thuộc vào đàn ông, cô. . . . . . Cô vẫn hùng hồn như vậy sao?"

Tiêu Hòa Nhã làm mặt quỷ: "Tại sao tôi phải chột dạ? Cô cũng không phải là một thiên kim tiểu thư sao? Tại sao lại nói tôi? Dùng tiền của cha mẹ cô và dùng tiền của chồng cô thì không giống nhau sao? Còn không phải đều phụ thuộc vào người khác hay sao?"

"Người nhà là người nhà, chồng là chồng! Tôi có thể giúp cho chồng của tôi đi về phía con đường tươi sáng, còn cô cái gì cũng không thể giúp được!"

Tiêu Hòa Nhã tiếp tục làm mặt quỷ, "Con đường tươi sáng gì? Bây giờ làm cho anh ấy đi trong rãnh nước nhỏ sao?"

"Khụ khụ. . . . . ." Cô bác sĩ bên cạnh ho hai cái, một bộ dạng muốn cười nhưng không dám cười.

"Cô. . . . . ." Không thể nói gì.

Lúc này Tiêu Hòa Nhã lại bắt đầu nói chuyện: "Chồng của tôi không thể nuôi tôi vậy phải nhờ cô nuôi sao?"

"Cái này cô. . . . . ."

"Này này này. . . . . . Muốn nói chuyện phiếm thì đi qua bên cạnh, đừng quấy rầy người nhà của tôi dùng cơm!" Tiêu Mặc Tinh bưng thức ăn đi tới, giống như đuổi ruồi đuổi hai người nào đó đi.

"Mặc Tinh! Anh đã tới, em tìm anh có chút việc muốn. . . . . ." Giọng nói vốn bén nhọn đột nhiên trở nên mềm mại. Làm cả người Tiêu Hòa Nhã nổi da gà. Thật may là mới nói một nửa đã bị Tiêu Mặc Tinh cắt đứt.

"Thật xin lỗi, xin đứng xa một chút, người nhà của tôi bị dị ứng với mùi nước hoa!" Khuôn mặt Tiêu Mặc Tinh không thay đổi nói. Sau đó liều mạng gắp thức ăn cho Tiêu Hòa Nhã. dien dan le quy don

Tiêu Hòa Nhã cũng không lên tiếng, chính chủ đã tới, cô có thể nghỉ ngơi một chút, chuyên tâm ăn cơm!

"Ha ha ha. . . . . . Em trai, em dâu của anh thật đúng là quá đáng yêu!" Lầu mười tám, trong một phòng bệnh hạng sang, hai anh em nhà họ Hạ nhàm chán xem ti vi. Nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra, Hạ Ngưng Nhật cười nhiều đều mức từ trên giường té xuống đất, "Em trai, nếu em không có việc gì trước tiên hãy mang em dâu đi giấu đi, nếu không anh nhất định sẽ chiếm đoạt đó!"

Thượng Quan Ngưng trừng anh: "Muốn chiếm thì chiếm đi, với tôi không có quan hệ gì!"

"Có quan hệ, quan hệ còn rất lớn!" Con của cậu gọi cô là mẹ thì quan hệ có lớn hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK