“Ta buông tay!”
“Ta sẽ chủ động rời khỏi ngươi! Để ngươi từ nay về sau không phải buồn phiền!”
Trên gương mặt hoàn mỹ không nhiều tâm tình của Lạc Vô Cực trước giờ, hôm nay tràn đầy bi ai và phẫn nộ, mà sâu bên trong là vô vàn thống khổ. Thổ lộ tình cảm rồi, đau đớn khi không nhận được hồi đáp, chán nản hoà cùng tuyệt vọng.
“Chỉ là ngươi nói cho ta biết! Nếu ta không muốn làm người thân hay bằng hữu của ngươi! Nếu chúng ta cái gì cũng không phải?! Chia tay lần này! Chúng ta cứ thử làm người xa lạ đi?!”
Vứt bỏ rồi.
Đã biết trước có ngày này, hắn vẫn cố chấp không muốn từ bỏ.
Đây là báo ứng vì tư lợi của hắn sao?
Lạc Tự Tuý lập tức phủ nhận: “Không!”
“Không chỉ là thân hữu! Chúng ta còn là tình nhân!”
“Đến nước này, ngươi còn miễn cưỡng an ủi ta?” Lạc Vô Cực đến gần y, gần đến mức có thể nhìn thấy hết tất thảy biểu tình, muốn từ trong đôi mắt kia nhìn ra một chút do dự gì đó.
“Không phải an ủi, cũng không phải miễn cưỡng!” Lạc Tự Tuý nhìn y. Mặc dù hắn không có cách nào biết giữa tình nhân và tính mạng cái nào quan trọng hơn, “Yêu” bản thân hắn đã xác định, chỉ không có cơ hội nói cho y biết thôi.
“Ngươi thật sự yêu ta sao? Vì sao không nói với ta mong muốn của ngươi? Vì sao không thể bình thản đối mặt ta? Nếu là mong muốn của ngươi, ta tất nhiên sẽ thành toàn! Ngươi biết mà!” Lạc Vô Cực căn bản không thể tin. Chỉ là cách trốn tránh, bịa đặt!
Lạc Tự Tuý không thể giải thích. Hắn sợ mất y! Cho nên mới không thể nói ra khỏi miệng! Hắn không có cách nào giải thích được sự hoang mang trong lòng!
Lạc Vô Cực thấy thật lâu y cũng không đáp, xác định lời y nói không phải sự thật, tức giận: “Biết rõ ngươi ích kỷ như vậy! Ta còn như thiêu thân lao đầu vào lửa! Có phải rất buồn cười không?!”
Lạc Tự Tuý cả người chấn động, lập tức nắm lấy cổ tay y: “Ngươi hối hận sao?”
Lạc Vô Cực cắn răng, thấy vẻ mặt y thay đổi, trong lòng cười thảm, chẳng lẽ y còn quan tâm hắn có hối hận không?!
“Dù có nghìn vạn chuyện khiến ta hối hận, duy chỉ có đoạn tình cảm này mãi mãi không.” Có thể, đây chính là bi ai lớn nhất đời hắn. Biết rõ mình chẳng là gì trong lòng đối phương, vẫn si ngốc mà yêu y, cuối cùng chỉ dẫn đến đau lòng.
Lạc Tự Tuý bỗng vui mừng rạng rỡ, cúi đầu bật cười: “Thật chứ… Dù ta có làm gì, ngươi cũng không hối hận?”
“Không hối hận!”
Trong lòng thông suốt. Thì ra là thế. Hắn lo sợ Vô Cực hối hận, cho nên không muốn để y biết tâm tư hắn. Quả thật đâu có ai chịu ở cùng với người ích kỷ như vậy. Nhưng hắn đã quên, người nọ là Lạc Vô Cực. Hắn lo ngày sau Vô Cực sẽ đổi ý, cho nên không muốn y chọn cách từ bỏ quyền vị. Hắn cho rằng, Vô Cực đè nén dã tâm của mình, sớm muộn cũng sẽ rời khỏi hắn. Nhưng hắn đã quên, mình cũng có thể hy sinh vài thứ.
Tính mạng đối với hắn là thứ quan trọng nhất, không thể thay đổi. Bản tính của hắn chính là ích kỷ như vậy. Nhưng ngoài tính mạng, còn rất nhiều thứ khác. Hắn không có khả năng vì Vô Cực mà đền bù, đành tạm thời từ bỏ.
“Vô Cực, ta yêu ngươi, ta cũng không hối hận.”
Lạc Tự Tuý cười nhàn nhạt, nhìn ánh mắt đen láy của Lạc Vô Cực: “Nếu ngươi cho rằng đây là lời nói dối, ta sẽ không bao giờ nhắc lại.”
Lạc Vô Cực ngây người.
Lạc Tự Tuý vươn tay, gắt gao ôm lấy y: “Quả thật ta bận tâm tính mạng, nhưng ta cũng quan tâm ngươi. Ta đúng là muốn rời khỏi ngươi nhưng tại sao ngươi không nghĩ đến việc rời khỏi ta?”
“Ta chưa từng nghĩ tới!” Lạc Vô Cực lấy lại tinh thần, cúi đầu hung hăng hôn môi y.
Trong lúc môi lưỡi giao thoa, hai người ý loạn tình mê, trượt chân rơi khỏi tảng đá, lọt xuống hồ.
Nước trong hồ mát lạnh, tình ý lại vô cùng dạt dào.
Hai người trồi lên mặt nước, tóc dài xoã tung.
Nhìn nhau một lúc lâu, hai người dần tiến sát lại, cho đến khi chóp mũi đụng nhau.
Cùng đối phương hô hấp tương giao, da thịt kề cận không một kẽ hở.
“Nói cho ta biết, Vô Cực, ngươi muốn ngôi vị hoàng đế không?”
Giọng nói nhẹ vô cùng, nhưng rất chắc chắn.
“… Muốn.”
Câu trả lời này, còn nhiều do dự lắm.
“Muốn thì đi đoạt thôi.”
“Ngươi —— “
“Ta không sao. Hôm nay an toàn là trên hết. Tự do… đành đợi sau này thôi. Huống hồ, ta suy nghĩ kỹ rồi, tuỳ theo lòng mình chính là tự do. Chỉ cần có thể sống mãn nguyện, ta ở đâu cũng được.”
Lạc Vô Cực hôn lên mặt y.
“Còn ngươi? Tuý. Muốn tự do không?”
“Muốn.”
“Mạng?”
“Muốn.”
“Ta?”
“Muốn.”
Không hề do dự.
Thực là lòng tham không đáy mà. Nhưng Lạc Vô Cực hắn thích, chính là cái người vừa tham lam vừa ích kỷ này.
Ai nói không thể vẹn cả đôi đường? Bọn họ sẽ đem tất cả mong muốn nắm chặt!
Lạc Vô Cực không nhịn được tiếp tục hôn môi y.
Cứ như giận dữ và đau thương vừa nãy chưa hề xuất hiện. Đầu tiên là ôn nhu thăm dò, chậm rãi thâm nhập vào trong miệng y, sau đó vội vã, cuồng bạo liếm mút mọi thứ.
Lạc Tự Tuý ôm chặt cổ y.
Như vậy cũng được. Yêu không phải ràng buộc. Cho dù cách nhau ngàn dặm, chỉ cần trong lòng có đối phương, cũng là sớm tối có nhau.
Quần áo bị cởi ra, nổi dập dềnh trong nước.
Lạc Vô Cực đem Lạc Tự Tuý đẩy tới tảng đá ven hồ, không để ý lực đạo có làm y bị đau không, mặc sức hôn, hết gặm, cắn, rồi mút vào. Da thịt nóng bỏng như muốn tan chảy hai người làm một, từ nay về sau huyết nhục bất phân.
Lạc Tự Tuý hơi khép mắt, hai tay chỉ biết ôm lấy lưng y, tiếp nhận tình ý cuồng nhiệt của y.
Sau màn hôn đến tối tăm mặt mũi, Lạc Vô Cực thở gấp ngẩng mặt nhìn, trên cổ, trước ngực, bụng đều lưu đầy dấu hôn ửng đỏ. Toàn bộ lý trí đều bị làn da kia thiêu đốt, đốt đến chẳng còn gì.
Lưng bị mặt đá thô ráp ma sát đến rách, cảm thấy đau rát. Lạc Tự Tuý muốn né tránh loại đau đớn này, nhưng vô lực. Đau đớn cùng sung sướng đan vào một chỗ, hắn cũng không có thời gian trách Lạc Vô Cực thô bạo, chỉ đành cong người cắn răng chịu đựng.
Lạc Vô Cực cúi người, ngậm lấy dục vọng đang ngẩng cao của người yêu, ôn nhu liếm mút. Lúc này hắn hoàn toàn làm theo bản năng, chỉ muốn lấy lòng đối phương.
Lạc Tự Tuý thoáng cứng người, khoái cảm nhanh chóng truyền khắp thân, từng tiếng rên rỉ vụn vặt thoát qua khoé miệng đang cắn chặt.
Lạc Vô Cực hơi lui vào trong nước, làn nước mát lạnh như đang cổ vũ, động tác càng nhanh. Khiến người y yêu cảm thấy thư sướng.
Hai mắt Lạc Tự Tuý có chút mơ hồ, tay luồn vào tóc Lạc Vô Cực, nắm chặt mớ tóc dài của y. Hắn không biết phải phản ứng gì. Lúc trước chuyện phát sinh đều trong lúc hắn không tỉnh táo. Mặc dù có thể lờ mờ nhớ ra nhưng hắn biết khi đó bản thân mình rất thành thực. Hôm nay hắn hoàn toàn tỉnh táo, trái lại không biết làm sao cho phải, chỉ biết đón nhận.
Khoái cảm đạt tới đỉnh điểm, cả người hắn run rẩy, thăng trầm trong dục vọng, thứ đang nắm trong tay là vật duy nhất khiến hắn biết là thật.
Lạc Vô Cực ngẩng lên, nhìn bộ dáng say mê của y, khẽ cười.
Lạc Tự Tuý cúi đầu, cùng y hôn môi.
Lạc Vô Cực đáp lại càng kịch liệt hơn. Đầu lưỡi tuỳ ý dò xét trong miệng y, thoả thích mút mát, cảm giác sung sướng lần thứ hai dâng lên.
Đột nhiên một trận đau đớn xua tan khoái cảm, Lạc Tự Tuý nhăn mặt, cúi đầu thở hổn hển.
Đợi khi thích ứng với loại đau đớn này, hắn thuận theo nhịp điệu của Lạc Vô Cực.
Mặt nước gợn sóng dập dờn, hình như còn có tơ máu tản ra.
Càng lúc càng đau đớn hơn, khiến Lạc Tự Tuý ngửa mặt thở dốc. Lạc Vô Cực khẽ gọi tên hắn, dụ dỗ y lần thứ hai cúi đầu cùng hắn hôn môi.
Nhịp điệu dần dần kịch liệt hơn, cảm giác đau đớn thay dần bằng tê dại, khoái cảm bên trong giảm bớt sự đau đớn của thân thể. Cơ thể vì kích tình mà nóng như lửa đốt, không biết là khoái cảm hay đau đớn. Mà giờ khắc này, là khoái cảm hay đau đớn đều không quan trọng.
Với tình trạng này cộng với vết thương vừa khỏi khiến Lạc Tự Tuý tiêu hao nhiều thể lực. Sau đó hắn chỉ có thể nằm sấp trên người Lạc Vô Cực, mặc y luật động. (Hay là ngược lại nhỉ? =]]]])
Lạc Vô Cực cũng kiềm chế bớt dục vọng bản thân, ôm y trở về nhà trúc, giúp y lau khô người, kiểm tra thương thế.
“Đau không?”
“… …”
Tuy rằng biết sẽ thương tổn y, nhưng trong lúc kích tình Lạc Vô Cực không muốn ngừng lại. Hắn muốn y, muốn có được y, muốn trước lúc xa nhau, phải để cả thể xác lẫn tinh thần y khắc sâu ký ức này. Mà Lạc Tự Tuý cũng hiểu rõ nên không kêu đau.
Lạc Vô Cực cười ôn nhu, lấy ra một hộp ngọc.
Lạc Tự Tuý nhìn cái hộp kia, lại nhìn y lấy từ bên trong một bình sứ màu xanh nhỏ. “Đây là cái gì?” Ngó sắc mặt của y, chắc là thuốc, nhưng hắn chưa thấy cái hộp cất thuốc này bao giờ. Hơn nữa, hộp ngọc tinh xảo như vậy, bên trong nhất định chứa thứ xa xỉ.
“Bệ hạ đưa cho ta.” Lạc Vô Cực trả lời, nhẹ nhàng thoa thuốc cho y.
Hậu Khí Diễm? Cảm nhận vết thương hơi mát, đau đớn cũng giảm bớt đi nhiều. Lạc Tự Tuý hơi khó hiểu. Vài ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, kéo hộp ngọc kia qua, đổ hết những thứ bên trong ra.
Là một quyển sách, và một bình sứ màu đỏ nhạt.
Lật vài tờ xem, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng. Khi nhìn thấy ghi chú về công dụng của bình sứ màu đỏ nhạt, mặt hắn chuyển hết đỏ rồi trắng.
Lạc Vô Cực nhìn nhìn, thấp giọng nói: “Không nghĩ tới còn có loại công dụng này. Nếu ta đọc trước, sẽ không khiến ngươi bị thương.”
“Lạc Vô Cực…”
Lạc Tự Tuý nghiến răng cảnh cáo.
Lạc Vô Cực bật cười, cúi người, hôn y.
Vẻ tức giận của Lạc Tự Tuý dần nhu hoà. Mà thôi, tặng cũng tặng rồi, dùng cũng dùng rồi, hắn còn có thể làm gì?
Hơi thở hai người dần dồn dập, lại bắt đầu sờ nắn, dây dưa.
“Vô Cực… Phải sống… Đến gặp ta.”
“Sẽ không thiếu một sợi tóc nào đến gặp ngươi.”
Không có lời ngon tiếng ngọt, không có thề ước mỗi ngày, chỉ nhiêu đó là đủ.
Một ngày một đêm này để mặc tình ý lưu luyến quấn quýt si mê, cho trọn hoài niệm khi chia xa.
Lúc Lạc Tự Tuý thức dậy, ráng chiều đã giăng khắp trời. Hắn cố chịu cảm giác toàn thân đau nhức, rửa mặt qua loa, khoác thêm áo ngoài đi ra cửa.
Lạc Vô Cực đang ngồi trong trà đình, đang sắp xếp mấy quân cờ cùng bàn cờ. Nghe tiếng chân của y, hắn ngẩng đầu, cười: “Đây là ta mới vừa làm, thấy thế nào?”
Lấy cây tre làm quân cờ, khắc đá thành bàn cờ, cũng khá tinh xảo. “Được.” Lạc Tự Tuý chậm rãi ngồi xuống, xoa xoa chân mày. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy bọc hành lý đơn sơ bên người Lạc Vô Cực. Vừa nhìn thoáng qua vội đổi tầm mắt.
Đang chơi cờ say sưa hình như có người xông vào trận, bốn phía mơ hồ rung động. Hai người thản nhiên như không nghe, thắp một ngọn đèn rồi tiếp tục chơi.
Thế cờ ảo diệu, hai người đánh đến khi hửng sáng mới phân thắng bại.
Lạc Tự Tuý thua ba quân, khẽ thở dài. Hắn quả nhiên không phải đối thủ của Lạc Vô Cực.
“Trời còn sớm, đánh thêm một ván không?”
“Trận thế bị phá rồi, tranh thủ trời còn tối đột phá vòng vây. Ngươi ở đây lâu nhất là hai ngày, bày lại cờ mà nghiên cứu.” Lạc Vô Cực cười đứng dậy.
“Tuý, ngươi phải cẩn thận.”
Lạc Tự Tuý không đáp, chăm chú xếp lại ván cờ.
Đôi mắt đen như mực của Lạc Vô Cực lộ ra tiếu ý, nhìn y một lúc mới xoay người đi vào rừng. Bóng đêm rất nhanh bao trùm lấy thân hình hắn.
Lạc Vô Cực không hề quay lại, Lạc Tự Tuý cũng chẳng ngẩng đầu.
Ánh dương chói lọi.
Xung quanh đã khôi phục yên tĩnh, ảo diệu trong bàn cờ Lạc Tự Tuý cũng hiểu rồi. Hắn thu dọn mọi thứ, trở lại nhà trúc nghỉ ngơi.
Trong lòng hắn cảm thấy bình yên, cũng không lo cho Lạc Vô Cực —— không bị hắn liên lụy, những người đó không phải là đối thủ của y; cũng chẳng lo cho mình —— nếu Vô Cực muốn hắn ở thêm, nhất định có dụng ý.
Bởi vì không có cảm giác an toàn, nên mới muốn người yêu ngày đêm kề cận; bởi vì thiếu tín nhiệm, mới muốn đối phương lúc nào cũng ở trong tầm mắt mình. Hai người bọn họ lúc trước cũng vậy. Nếu biết trước chia lìa không có nghĩa là biến mất, sẽ an tâm.
Tất thảy những căm hận, phẫn nộ, khát vọng, trống rỗng… tồn tại trong hồn phách kia đều đang lắng lại.
Mất đi cái gì, nhất định sẽ có cái khác lấp đầy. Hắn từng mất đi người thân, mất đi đam mê, cho nên người thân, bằng hữu, người yêu kiếp này theo nhau mà đến, hình thành một con người hoàn toàn khác.
Dùng bình thản để che giấu bất an, nay thật sự trở thành vân đạm phong khinh.
Hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ, bên người có tiếng hít thở.
Lạc Tự Tuý giật mình, ngồi dậy, nhìn thấy Trọng Mộc đang ở gần giường.
Thấy hắn tỉnh, y cười gọi: “Tứ công tử.”
“Trọng Mộc, sao ngươi lại…” Nói chưa hết đã thấy Mẫn Diễn và Sơ Ngôn cùng nhau đi vào.
“Hôm qua, Vân vương điện hạ dùng thiên lý truyền âm mời chúng ta đến đây hộ tống ngươi đi Khê Dự. Vừa vặn chúng ta cũng muốn họp mặt với đại sư huynh, nên tiện đường đi luôn.” Mẫn Diễn cười nói, hai tròng mắt vàng xanh chớp chớp, “Sao y không mang ngươi đi Giác Ngâm?”
“Tình hình Hiến Thần phức tạp, lần đi này vô cùng hung hiểm. Một mình y đi mới không có sơ hở.” Lạc Tự Tuý trả lời, “Ở đây vẫn là phụ cận Bình Dư, nhị vị quốc sư ra tay có thoả đáng chăng?”
“Vô Cực đã thừa nhận huyết mạch của mình, kế thừa tước vị Vân vương, y đã không còn là hoàng thất lưu lạc nữa. Tứ công tử cùng với Hiến Thần đã không còn can hệ.” Sơ Ngôn giải thích.
Lạc Tự Tuý xuống giường, suy nghĩ: “Vị bệ hạ kia…”
“Quả thật đã băng hà. Chuyện xảy ra bất thình lình, Liễu Thì không thể gặp mặt dịp này cũng có hơi tiếc.” Mẫn Diễn cười trả lời, vẻ mặt dửng dưng như không.
Trọng Mộc đột nhiên nói: “Sư phụ, người vẫn kỳ vọng Lạc Vô Cực sẽ tham gia tranh đoạt đế vị, y có lòng tin sao?”
“Đúng là ta muốn xem thử mắt nhìn người của mình ra sao. Tư chất của y được trời ưu đãi, so với hai vị dã tâm bừng bừng kia, Hiến Thần có y cũng coi như có phúc.”
“… Đồ nhi nghĩ, người thật ra chỉ muốn xem bọn họ tranh đoạt đế vị sao thôi. Người lo Hiến Thần rối loạn sẽ ảnh hưởng đến Hạo Quang.”
“Chậc, ta chính là có ý tốt muốn Vân vương quân lâm thiên hạ, trong cái đầu nhỏ của ngươi chứa cái gì vậy?” Mẫn Diễn gõ đầu y, hừ nhẹ: “Hơn nữa, thấy Liễu Thì mười sáu năm qua đều canh cánh tội ác kia, phiền não không ngừng, thân là sư huynh ta thấy không đành lòng.”
Lạc Tự Tuý bất đắc dĩ nói: “Mẫn Diễn quốc sư, Vô Cực không phải là vật thí nghiệm.”
“Vật thí nghiệm? Là ý gì?”
“Quốc sư nhất thời hứng khởi, đem suy nghĩ của mình áp dụng trên người khác.”
“Ta thật tình hy vọng Vân vương điện hạ đăng cơ.”
“Tứ công tử, số phận Vô Cực có nhiều chỗ huyền diệu, chúng ta cho rằng y có thể khôi phục Hiến Thần.” Sơ Ngôn lên tiếng.
Lạc Tự Tuý cười: “Hy vọng là vậy.” Hiện nay Vân vương điện hạ không có thế lực nào giúp đỡ, con đường xưng đế của y quả thật gian nan. Ở đây lâu như vậy, tài cán của hắn có thể giúp gì cho y?
Hiến Thần đế trị vì mười sáu năm, bạo bệnh băng hà, quốc tang bốn mươi chín ngày. Thái tử còn nhỏ không nơi nương tựa, bị Nhữ vương và Cảnh vương quản thúc, chuyện kế vị trở nên khó khăn. Đột ngột xuất hiện Vân vương, triệu tập bộ hạ cũ của Vân vương đời trước, giải cứu thái tử, tranh ngôi đế hoàng. Cục diện chính trị Hiến Thần biến đổi liên tục, thay đổi khó lường.
Thánh cung Khê Dự.
Vẫn là cái hồ phản chiếu hình ảnh tinh tượng như cũ. Một ngôi sao ở trung tâm sáng chói lọi.
Ba vị quốc sư lẳng lặng nhìn, cùng đợi minh đế thượng cổ giáng xuống.