Thái tử lắc đầu, thản nhiên nói: “Bọn họ luyện võ cùng ta, từ trước đến nay đều không dám dùng bản lĩnh thật sự. Đối với võ nghệ của ta thì giúp ích gì? Duy chỉ có Lạc Vô Cực không đem thân phận của ta để vào torng mắt. Tận lực tranh đấu, mới có thể giúp ta thấy được khuyết điểm.”
“Ý của điện hạ là muốn cùng Vô Cực luyện võ?”
“Không, ta tới tìm hắn là để tỷ thí.”
Lạc Tự Tuý chớp mi: “Không biết điện hạ đã nghĩ tới nếu việc điện hạ bị thương để quý phi nương nương biết được, Vô Cực nhất định bị trách phạt.”
Thái tử suy nghĩ một chút, nói: “Việc này dễ, ta đi xin phụ hậu đảm bảo là được.”
Lạc Tự Tuý lắc đầu: “Đây là chuyện của thái tử điện hạ, vì sao không tự mình giải quyết?”
Thái tử ngơ ngác, một lúc sau mới cười nói: “Tê Phong quân nói phải. Việc này, ta nhất định sẽ tự mình giải quyết.”
Cái này —– là phong thái đế vương sao? Tuổi tuy còn nhỏ, cũng còn chút tuỳ hứng, lại có thể tự kiểm điểm việc mình làm. Có thể bình tĩnh suy nghĩ điều gì sẽ đem đến lợi hay hại cho địa vị của mình, còn ý thức được bản thân dựa dẫm người khác… Có thể nói coi như là bị ép buộc ứng tuyển, nhưng Lạc gia không có chọn sai người.
Hơn nữa còn có khả năng nhìn người của hoàng hậu. Mặc dù không rõ đến tột cùng trưởng công chúa như thế nào, nhưng đứa bé trước mắt này quả thật có đầy đủ tố chất để trở thành hoàng đế.
Lạc Tự Tuý khôi phục sắc mặt bình thường, thản nhiên nói: “Các ngươi cũng ngồi xuống đi. Cổ nhi, lấy thêm hai đôi đũa. Trương nhi và Điền nhi đi dặn trù phòng làm thêm đồ ăn.”
“Tuân lệnh, công tử.”
Hắn tiếp tục ăn, thái tử cũng nâng đũa bắt đầu dùng bữa, duy chỉ có Lạc Vô Cực vẫn ngồi im không nhúc nhích.
“Thế nào, Vô Cực, ngươi không đói sao?” Đường Tam hỏi.
Lạc Vô Cực chăm chú nhìn sắc mặt Lạc Tự Tuý, sau đó vội cúi đầu thấp giọng nói: “Công tử, ta biết sai rồi.”
“A, biết sai? Có thật biết sai rồi không?” Lạc Tự Tuý bật cười. Tiểu hài tử tính tình ương bướng, nhưng Lạc Vô Cực và thái tử đều trưởng thành sớm, nếu muốn kiềm chế bản thân cũng không khó. Nói đến đánh nhau, điều này cũng như cách kết giao của hai đứa trẻ cô đơn này. Thái tử thì không cần phải nói, ngay từ đầu biểu hiện của y đã muốn kết giao, mà Lạc Vô Cực cũng không hoàn toàn ghét thái tử, bằng không với tính cách của hắn, quá lắm là phớt lờ. Đại khái hai người này cũng không biết được suy nghĩ của chính mình. Dù sao… Cũng còn là trẻ con. Bằng hữu, có bằng hữu không phải chuyện xấu. Nhưng mà địa vị hai người chênh lệch quá xa, làm cho người ta không yên tâm.
“Đúng vậy.” Giọng nói có chút buồn buồn.
“Vậy sau này thời gian thái tử điện hạ cùng Vô Cực đấu võ sẽ do ta quyết định.”
“Tê Phong quân cứ nói, ta nhất định sẽ tuân theo.”
“Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của công tử.”
“Giữa giờ tỵ mỗi sáng đến giữa trưa, một canh giờ. Buổi chiều là giờ thân.”
Hai người con trai không ngừng gật đầu lia lịa.
Mây đen bao phủ Tử Dương điện tức khắc tiêu tan không còn chút tăm hơi.
Nửa tháng sau.
Sáng sớm, giữa giờ thìn, khoảng tám giờ sáng, Tử Dương điện tiểu hoa thính (đại khái là cái sảnh nhỏ… ).
Lạc Tự Tuý mặt không biến sắc nhìn hai người đối diện. Thái tử điện hạ dùng thìa múc cháo ưu nhã, bên cạnh là gương mặt Lạc Vô Cực đen thui.
Đường Tam đứng hầu hạ bên cạnh cố giữ dáng vẻ tươi cười: “Công tử, nhanh dùng bữa a.”
“Đường Tam, lần trước ta nói sai sao?”
“Không, công tử nói đúng là giữa giờ tỵ đến giữa trưa.”
Vậy tại sao vị thái tử điện hạ này giờ mẹo mỗi ngày đều đứng chờ ở ngoài Tử Dương điện? Vì sao một ngày ba bữa đều ở đây? Mãi đến giờ Tuất mới lưu luyến không rời mà trở về? Hắn không sợ quý phi phát hiện sao? Hắn cũng không cần gặp thái phó để học bài tập viết sao? Hắn cũng không cần đến bái kiến đế hậu sao? Hắn sẽ không có hoạt động gì khác sao?
“Thái tử điện hạ đã ra cung riêng rồi sao?” (Ý là hỏi ẻm đã dọn ra Đông cung của Thái Tử ở chưa)
“Bẩm công tử, thái tử điện hạ tháng trước đã dọn qua Ích Triêu cung ở hướng đông nam.” Một ở phía đông một ở phía tây, nếu giờ mẹo đã tới Phong Minh cung, còn không phải thức dậy giờ dần sao? “Thái tử điện hạ không cảm thấy buổi sáng dậy sớm quá sao? Thân thể làm sao chịu thấu?”
“Không sao, ta đang dưỡng thành thói quen tốt.” Thái tử tươi cười an nhàn đáp.
Trốn nghe thái phó giảng bài, cả ngày đợi ở đây, thực là một thói quen tốt. Là một thói quen… vô cùng vô cùng tốt. Lạc Tự Tuý chậm rãi thở dài, cuối cùng cũng cầm đũa bạch ngọc lên, bắt đầu ăn sáng.
“Hừ.” Lạc Vô Cực bên cạnh lạnh lùng nói, “Cả ngày lẫn đêm ngươi đều ở trong Tử Dương điện, ta xem ngươi ở đây càng thích hơn thì phải.”
“Thật có thể ở đây sao?” Khuôn mặt khôi ngô của thái tử trong nháy mắt sáng ngời, phong thái càng nhanh nhẹn, hai người hình thành sự đối lập kịch liệt.
Nghe ra được âm thanh hưng phấn, Lạc Tự Tuý nắm chặt đôi đũa ngọc, trưng ra một nụ cười nhẹ tênh: “Điện hạ, Đông cung là Ích Triêu cung, không phải Tử Dương điện.” Như vậy còn chưa đủ sao? Nếu như để cho đế hậu biết được thái tử trốn học nửa tháng, hắn chỉ sợ không thoát được liên quan! Còn muốn đến đây ở!
Thái tử thất vọng, cúi xuống tiếp tục dùng bữa.
Nhìn bộ dáng của hắn, Lạc Tự Tuý đột nhiên cảm thấy mệt chết được.
Mệt chết được.
“Vô Cực, nhanh ăn sáng, còn phải học bài.”
“Được.”
“Ta cũng đi.”
Thế là, sau khi ăn xong, cũng như mười mấy ngày nay, ba người đều tự cầm sách của mình, lẳng lặng lật xem.
Một lát sau, Vô Cực mài mực luyện chữ, Thái tử cũng bắt đầu luyện chữ. Hai người lúc đầu tập viết chữ cho ngay ngắn trước, để luyện chữ Lệ (loại chữ thông dụng thời Hán) và chữ Triện (cũng là một kiểu chữ Hán), mãi đến khi đau tay mỏi vai mới ngừng.
Lạc Tự Tuý đọc lịch sử bốn nước đến mê mẩn, hai bên liền có hai người kéo tay áo hắn.
Không thể không nhìn. Hắn thở dài, bất đắc dĩ buông sách, nhìn hai chồng giấy trên án kỷ: “Ta nói rồi, ta không có coi chữ đâu.”
“Tê Phong quân, coi một chút thôi, xem ta còn có chỗ nào thiếu sót.”
“Công tử, xem một chút đi.”
Hiện tại đảo lộn hết rồi, không chỉ đấu võ, ngay cả học bài viết chữ cũng phân cao thấp. Lạc Tự Tuý tuỳ ý rút hai tờ. Mỗi người mỗi vẻ. Nhưng mà thái tử dù sao cũng lớn tuổi hơn, chữ viết dần dần đồng nhất, không những đẹp mà còn có chút ngạo mạn. So ra, Lạc Vô Cực hoàn toàn mờ nhạt.
“Chữ của điện hạ đã có phong thái, Vô Cực có nhiều chữ còn khiếm khuyết, cần phải học thêm.” Sau khi đưa ra nhận xét, hắn không để hai người kịp phản ứng, vội vàng đứng dậy cầm sách đi ra ngoài, “Ta muốn ngủ một lát, chút nữa luyện võ các ngươi đi đến hành lang bên kia đi.”
Muốn tránh bọn họ, chỉ có tẩm điện (phòng ngủ) mà thôi.
Để lại một người đang đắc ý và một người đầy vẻ bất mãn, hắn bước ra thư phòng, vào trong tẩm điện ngồi trên giường nhỏ tiếp tục đọc sách.
Đọc một chút mà thiếp đi lúc nào không biết, lúc tỉnh lại đã thấy Đường Tam yên lặng đứng một bên.
“Công tử không khoẻ sao?” Thấy hắn tỉnh, Đường Tam tiến lên giúp hắn cởi áo, thay y phục, thấp giọng hỏi.
“Hơi mệt.” Lạc Tự Tuý đáp. Tuy rằng thái tử không hề ương ngạnh hay kiêu ngạo, nhưng vẫn cảm thấy rầu rĩ, dù sao hắn cũng là thái tử, mà bản thân mình chỉ là cung phi.
“Lúc công tử ngủ, hoàng hậu bệ hạ có tới.”
Cái gì? Lạc Tự Tuý thở dài: “Sau đó thì sao?”
“Đúng lúc ấy thái tử điện hạ và Vô Cực đang tỷ võ, bệ hạ nhìn một lúc, sau đó quở trách điện hạ trốn học. Còn nói thánh thượng hôm nay đến kiểm tra xem điện hạ có siêng năng học hành không, lão thái phó nước mắt như mưa, đem hết chuyện nửa tháng này nói ra, sau đó còn cầu hoàng thượng cho cáo lão hồi hương. Thánh thượng tức giận không thôi.”
“… Sau đó thì sao?”
“Điện hạ quỳ xuống cầu xin hoàng hậu bệ hạ phê chuẩn cho công tử làm thái phó của thái tử.”
Lạc Tự Tuý ngừng động tác mặc quần áo, rũ mắt xuống. Đây là chuyện trong dự liệu, thái tử suốt mấy ngày này đều ở đây, hắn đoán rằng thái tử bất mãn thái phó, muốn đổi người khác, mà hắn lại là kiểu người khi đọc sách thì không thích người khác quấy rầy, sẽ không quản giáo nghiêm khắc. Hơn nữa còn có Vô Cực, có thể so tài cao thấp một phen, như vậy so với chuyện học hành trước đây thật có nhiều hứng thú hơn. Nhưng mà vội vàng quá, y còn không sợ hoàng đế nổi giận, lập tức đòi hắn làm thái phó.
“Hoàng hậu bệ hạ nói việc này cũng là ý người, nên để điện hạ đi gặp hoàng thượng.”
“Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Bẩm công tử, gần đến giờ cơm trưa. À, bệ hạ ở trong điện dùng cơm trưa, bây giờ đang xem tranh của công tử trong thư phòng.”
Lạc Tự Tuý đang ngậm nước súc miệng, nghe được câu này, thiếu chút nữa là sặc: “Bây giờ là lúc nào?”
“Giờ mùi.”
Hắn cư nhiên ngủ ba bốn tiếng đồng hồ! “Vì sao không gọi ta dậy?”
“Tiểu nhân cũng định gọi công tử dậy, nhưng bệ hạ cũng ở đây, thấy công tử đang ngủ ngon nên bảo thôi.” Đường Tam vẻ mặt khổ sở nói.
Lạc Tự Tuý vội vội vàng vàng đi nhanh khỏi phòng ngủ. Đi qua hành lang bên trong, vòng qua sân lớn, xa xa chỉ thấy mấy tiểu thị đứng ngoài thư phòng, bên trong hình như còn có tiếng nói chuyện.
Hắn đến gần thư phòng, có tiểu thị cao giọng hô: “Tê Phong quân đã dậy.”
“Ồ, cuối cùng cũng tỉnh (QT ghi Oh, QT thúc thực ra đã xuyên không : ))<– :Lời beta)? Giọng nói của hoàng hậu vang lên, mang theo vài phần trêu chọc.
Lạc Tự Tuý ngại đến nóng mặt, ban ngày ban mặt ngủ gần hai canh giờ không phải chuyện vẻ vang gì. Hắn đi vào trong thư phòng, liền thấy hoàng hậu đang đứng trước bức tranh vẽ tuấn mã của hắn, cười khanh khách nhìn sang, Lạc Vô Cực thì ngồi ngay ngắn trong góc, cẩn thận luyện chữ.
“Bệ hạ, vi thần thất lễ.”
“Đâu phải. Tiển nhi ở đây quấy rối lâu ngày, còn rất bướng bỉnh, cũng là nhờ Tê Phong quân để tâm, sau này cũng là làm phiền Tê Phong quân.”
“Không, không. Thái thử điện hạ tư chất thông minh, cử chỉ ưu nhã, chỉ là, vi thần kiến thức nông cạn, sợ rằng không đủ để giáo dục điện hạ.”
Hoàng hậu nghe vậy cười, chậm rãi đi tới, ghé sát vào tai hắn nói: “Tê Phong quân chỉ cần dạy những gì ngươi biết là đủ rồi.”
“Tuân chỉ. Được điện hạ và bệ hạ ưu ái, thần sẽ dốc hết khả năng.” Lạc Tự Tuý cũng hạ giọng trả lời. Nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó ở gần Tuyên Lân cung, vẫn là khó để thăm dò suy nghĩ của hoàng hậu.
Quay đầu nhìn sắc trời, hoàng hậu lại cười: “Sắc trời cũng không còn sớm, ta ở đây chờ ngươi tỉnh lại, chính là muốn cùng ngươi đến Cảnh hậu phủ. Từ khi Lê tướng quân bị thương ta chưa từng đi thăm hắn, hôm nay có thời gian rảnh, nghĩ chắc ngươi cũng muốn đến thăm, cho nên mới ở lại chờ ngươi.”
“Đa tạ bệ hạ thành toàn.”
Không lâu sau, phượng liễn (xe vua ngồi), xe ngựa và nghi trượng đi ra khỏi Vĩnh An môn, tiếp theo là nam Chu Việt môn, là ra khỏi hoàng thành.
Dinh thự của quan lại hiển hách, thế gia đại tộc đa số đều ở trong thành, Lạc gia cũng vậy. Nhưng mà, Cảnh Hậu Lê gia và Tương Hậu Phong gia là ngoại lệ. Lê gia ở ngoại thành tây, Phong gia thì ở ngoại thành đông. Tục truyền việc này là do nguyên nhân ngày xưa hai vị Hậu gia lập được công lao hãn mã, uy chấn bốn phương, tiên đế bèn ban thưởng biệt uyển xa hoa không giống các thần tử khác, hai vị Hậu gia đều bỏ phủ cũ di dời ra khỏi nội thành. Lại có lời đồn là do hai vị Hậu gia công cao hơn cả vua, trong quân đội được nhiều người ủng hộ, tiên đế sinh nghi, nên mới chuyển Hậu gia ra xa nội thành, tránh xa các thế gia khác, để tránh khỏi cấu kết, cũng rời xa doanh trại của cấm vệ quân, để tránh sinh biến. Nhưng trên thực tế, tiên đế đối với hai vị trọng thần này thập phần nể trọng, ban thưởng cho bọn họ trách nhiệm và vinh dự — mặt trời mọc đằng đông, lặn đằng tây, là bày binh bố trận ở vị trí trọng yếu. Để bảo vệ thành Trưng Vận cục diện bên ngoài được an toàn, tránh cho tà ma ác quỷ xâm lấn, Phong gia chuyên dùng quang cư trú ở phía đông, dụng lôi là Lê gia ở hướng tây, dinh cơ của hai nhà là tâm trận, đời đời tương truyền, vĩnh viễn bảo hộ kinh thành bình an. Mà ba ngàn năm qua, hai nhà kia cũng không làm nhục sứ mệnh, khiến cho kinh thành hoàn toàn không có thiên tai và dịch bệnh.
Từ Chu Việt môn vòng qua hướng tây, ra khỏi thành tây là đi đến ngoại thành. Tiếp tục đi về hướng tây, cuối khu phố chính là Lê gia.
Lần săn bắn trước, khởi hành từ rất sớm, trên đường không một bóng người, mà bây giờ người đến người đi phi thường náo nhiệt. Lạc Tự Tuý đã nhiều năm không có nghe được âm thanh náo nhiệt của đám đông, không khỏi vén rèm lên nhìn. Lạc Vô Cực cũng lại gần, hai người bằng ánh mắt tò mò, nhìn dân chúng an nhàn đi lại, mỗi người một việc hoà thuận vui vẻ.
Mặc dù cuộc sống bận rộn nhưng tương đối tự do, Lạc Tự Tuý cảm thấy thật hâm mộ.
Với tư cách là kinh thành của Trì Dương, Trưng Vận quả nhiên bình thản mà phồn hoa. Hai bên đường là tửu lâu, hội quán, nhà trọ bình dân, khách điếm san sát nhau. Những quầy hàng bình thường cũng không ít, không gian tràn đầy tiếng chào hàng mua bán, vui cười hớn hở, làm người ta bất giác cảm thấy —- đây mới là sinh tồn, cảm xúc sinh hoạt thường ngày.
Sau nửa canh giờ, người qua lại dần thưa thớt, những tường cao nối tiếp nhiều toà nhà, Lạc Tự Tuý buông rèm.
Thêm thời gian một nén hương, đã nghe Đường Tam nói: “Công tử, đã đến.”
Lạc Tự Tuý vén rèm lên, xuống xe ngựa. Hoàng hậu cũng từ phượng liễn đi xuống, nhìn hắn cười, ý bảo hắn đi qua.
Đợi Lạc Tự Tuý tới bên cạnh, hắn mới bước đi.
Bọn họ đã vào trong Lê phủ, nghi trượng vẫn ở ngoài toà viện đầu tiên, vừa nãy cũng không thấy người thông báo, chắc là hoàng hậu để Lê Tuần dưỡng thương, không muốn hắn ra nghênh tiếp.
“Bệ hạ, đây là chỗ của nhị công tử.” Một người mặc y phục quản gia quỳ xuống bẩm.
“Các người ở đây chờ.” Hoàng hậu ra lệnh, cùng Lạc Tự Tuý, Lạc Vô Cực bước vào trong.
Sân trong cũng không lớn, chỉ có vài cây sơn trà, vài cây lê đan xen là những khóm hoa không tên. Men theo lối nhỏ lát đá, chỉ vài bước đã đứng trước lầu các duy nhất trong sân.
Lầu các khí thế hùng hồn, trang trí cổ kính, tuy có hơi đơn sơ nhưng vẫn đúng theo thân phận nhị phẩm Cấm vệ quân của Lê Tuần.
Ba người đi vào bên trong lầu, bên trong yên tĩnh, tựa hồ không có người hầu thân cận nào.
Hoàng hậu hơi nhíu mày.
Mãi đến phía trong nội đường mới nhìn thấy có hai bóng người đang ngồi.