Toạ lạc ở hướng bắc chính là thánh cung màu trắng. Hơn mười cây trụ chống đỡ kiến trúc khổng lồ, uy nghiêm, thiêng liêng, xinh đẹp.
Trong điện thờ phụng một khối bạch ngọc hình người chưa được mài nhẵn, nghe nói lúc sáng thế, là một trong những thứ thần để lại, được lấy làm thần tế.
Khói mù lượn lờ quanh bàn thờ, Đế Vô Cực và Nhữ vương ngồi ngay thẳng, ngưng thần tĩnh khí.
Liễu Thì, Vô Gian, Sơ Ngôn, Mẫn Diễn ngồi bốn hướng, nhắm mắt dưỡng thần; Trọng Mộc và Diêu Duệ cầm lư hương bằng đồng thau tinh xảo đứng bên cạnh; tam đế nhất hậu, Lạc Tự Tuý, Hoàng Tiển, Đế Quân và Cảnh vương ngồi gần cửa điện, lẳng lặng nhìn.
Đúng ngọ, Liễu Thì mở mắt, nhẹ giọng: “Hai vị điện hạ, trai giới bắt đầu, xin mời cởi áo.”
Tiếng nói y vừa dứt, vài cái màn trướng từ từ rủ xuống, che khuất tầm mắt mọi người.
Đế Vô Cực và Nhữ vương đứng dậy cởi áo.
Những người đứng xem bên ngoài chợt nghe Mẫn Diễn cười nói: “Dáng vẻ thật xinh đẹp.”
Hậu Khí Diễm liếc liếc Lạc Tự Tuý, giơ cây quạt che nửa khuôn mặt, đè thấp giọng: “Ta rất tò mò, phải là bộ dáng nào mà ngay cả Mẫn Diễn quốc sư cũng cảm thán đây.”
Mẫn Diễn quốc sư cảm thán bộ dáng như thế nào? Thời điểm này còn có thể để ý mấy chuyện kỳ lạ vầy, suy nghĩ của các quốc sư đúng là đặc biệt. Vẻ mặt Lạc Tự Tuý không thay đổi, bảo trì trầm mặc.
Hoàng Tiển lặng lẽ lại gần, khe khẽ cười: “Nếu bệ hạ hiếu kỳ, sau này không lo không có cơ hội nhìn kỹ càng.”
“Có cơ hội à? Tên tiểu tử này đúng là có diễm phúc, hết lần này tới lần khác mà không biết thưởng thức.”
“Uầy, thân thể nam nhân có gì khác nhau.”
Cuối cùng mọi người đều tự tìm vui trong buồn chán. Lạc Tự Tuý nhìn hai người, cười chẳng nói.
Màn trướng rất nhanh biến mất, hai vị vương gia đều đổi sang tế phục bằng vải mỏng màu trắng. Tâm tình Đế Vô Cực không tệ, còn nhếch khoé miệng, vẻ mặt tự nhiên, không thấy có vài người dùng ánh mắt say mê một cách trắng trợn nhìn chòng chọc.
Liễu Thì hành lễ, nói: “Các vị bệ hạ, hai vị điện hạ đều hợp cách.”
Ba vị hoàng đế gật đầu, Hoàng Hạo lớn tuổi nhất lạnh lùng trả lời: “Đã vậy bắt đầu đi.”
Bốn vị quốc sư hơi khom người. Diêu Duệ đặt lư hương xuống, khẽ nói: “Hai vị điện hạ, xin mời theo ta.”
“Làm phiền tôn giả.”
Mọi người yên lặng nhìn hai người họ đi theo Diêu Duệ tôn giả vào sau điện.
Sau điện là một dòng suối róc rách, rừng trúc tĩnh mịch, chim hót hoa thơm, là một thắng cảnh thu nhỏ. Dọc theo con suối đi tiếp, không bao lâu đã tới phần đầu thác.
Diêu Duệ quay người lại, quỳ gối hành lễ, dịu dàng nói: “Hai vị điện hạ, mời.”
Đế Vô Cực nâng mắt, tầm nhìn lướt qua nàng. Nước suối trong suốt từ đoạn nhai chảy xuống một cái đầm cạn, bọt nước tung toé khắp nơi. Xem ra là toạ hàn tuyền (ngồi suối lạnh), để tôi luyện ý chí. Hắn bước xuống nước —— nước lạnh thấu xương, nhưng vẻ mặt chẳng thay đồi gì. Rất nhanh hắn tìm một chỗ ngồi xuống, nước không quá thắt lưng.
Nhữ vương gật đầu cười, cũng ngồi xuống thuỷ đàm.
Hai người đối mặt mà đem đối phương thành trong suốt. Dù sao, chuyện đến nước này, thật giả thế nào cũng không quan trọng.
Diêu Duệ lặng yên lui xuống.
Không bao lâu, sương khói màu xanh nhạt dâng lên, từ từ dày đặc, cho đến khi ngăn cách hoàn toàn thuỷ đàm.
Không biết trải qua bao lâu, Đế Vô Cực cảm thấy cõi lòng thư thái, tất cả tạp niệm đều được gột bỏ không dấu vết. Nước này đã được thánh thần thanh tẩy, trở thành linh thuỷ.
Đột nhiên, phía đối diện có động tĩnh.
Đế Vô Cực lúc đầu không hề để ý, không ngờ đối phương cảm khái nói: “Ngươi không giống cô cô.” (chị em gái của ba)
Hai ánh mắt như muốn đâm xoáy về phía mình, không phớt lờ được. Đế Vô Cực mở mắt, lạnh lùng nhìn Nhữ vương.
Nhữ vương vẫn chăm chú nhìn hắn, trong giọng nói có chút mơ hồ: “Thảo nào năm đó hoàng thúc không nhận ra.”
“Giống thì sao?” Đế Vô Cực nhàn nhạt cười, lạnh lùng nhìn đối thủ, “Đến giờ, vương huynh còn hoài nghi huyết thống của ta?” Năm đó nhận tổ quy tông đã được tỉ mỉ kiểm tra qua, bọn họ còn không có bất đồng. Huống chi, hắn có phải huyết mạch hoàng thất Hiến Thần không, bọn họ còn rõ hơn hắn.
Nhữ Vương cười: “Không phải. Chẳng qua thấy ngươi quá lãnh huyết.”
“Lãnh huyết?” Giờ khắc này nghe nhận xét thế đúng là cảm xúc ngổn ngang. Những cảm xúc nhỏ nhặt tích luỹ trong lòng năm năm qua nhất thời đều rục rịch. Nụ cười Đế Vô Cực càng sâu, dung mạo tuấn mỹ càng thêm tuyệt luân: “Chúng ta ai không lãnh huyết? Các ngươi và cả hoàng cữu đã băng hà đều không khác gì.”
“Phán đoán tuỳ tiện không phải phong cách hành sự của ngươi. Hoàng thúc bạo bệnh qua đời, bọn ta đều đau lòng.” Trên mặt Nhữ vương lộ ra chút đau thương, ở giữa lớp sương mù mở ảo thành ra thê lương.
Lọt vào mắt Đế Vô Cực lại rất giả tạo, thậm chí còn có ý mỉa mai. Hắn im lặng quan sát hành động của đối thủ, xem đã rồi mới nói: “Không có chứng cứ coi như đoán mò đi. Nếu thật tôn kính hoàng cữu, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
Nhữ Vương hừ một tiếng, bi thương trước đó biến sạch sành sanh: “Vị trí kia, không đoạt sao được?”
“Suy cho cùng, vẫn là lòng tham.”
“Nếu chúng ta không tham lam, ngươi được như hôm nay? … Chúng ta không động lòng, vậy ngươi cam tâm chắc?”
“Tại sao không? Nhưng các ngươi đã động lòng, còn tính toán từ lâu.”
Nhữ vương khẽ cười: “Mồm mép —— chỉ là, ngươi chưa từng nghĩ tới thù giết phụ mẫu?”
Đế Vô Cực không ngờ y sẽ nhắc đến chuyện này, hàn ý trong mắt càng lạnh: “Mỗi người đều có số mệnh riêng. Bại tức sẽ bại, nỗ lực mấy cũng không được. Nếu không có việc năm đó, căn bản hôm nay ta với ngươi đều không tồn tại. Đi được tới đây dựa vào sức lực của các ngươi. Viện cớ báo thù, là việc của các ngươi, không phải ta.”
“Ha ha, viện cớ? Ngươi không biết. Ngươi không biết cái tư vị chờ chết nó thế nào.”
“Không, ta rất rõ.” Tuý đã từng như thế, hắn cũng hiểu được. Nhưng không giống vậy. “Các ngươi đâu đã tuyệt đường sống. Cái cảm giác mọi hy vọng đều biến mất, các ngươi chưa từng thử.”
Nhữ vương khép hờ hai mắt, tầm nhìn không đổi nhưng không nói nữa.
Đế Vô Cực nhắm mắt lại, tiếp tục tĩnh tâm dưỡng thần. Người ta luôn viện đủ lý do và nguyên nhân cho mình. Muốn lấy mà chẳng chịu mất mát. Bọn họ không biết, không cho làm sao nhận?
Sinh ra trong hoàng thất, đúng là chuyện may mắn —— có được cơ hội vinh hoa phú quý, đồng thời cũng gánh vác một số phận bất hạnh nhất —— bại, thì chết.
Một khi đã chết, là số mạng. Không chết, là vận mệnh.
Đây chính là cái giá phải trả.
Kẻ thắng, có thể nắm quyền sinh sát. Hắn chỉ muốn lấy cái quyền hành này, để người hắn yêu nhất có thể bình yên mà sống.
Thời gian như ngừng lại giữa dòng nước.
Thuỷ đàm trở thành thế ngoại đào viên, kẻ thù hoà nhã mà sống cùng nhau.
Tạp niệm trong lòng lần thứ hai được loại bỏ, cả người nhẹ nhõm, tiêu diêu tựa tiên. Cứ như trái tim này hoá thành thế giới, còn thế giới là một phần trong trái tim.
Tiếng bước chân vang lên gần đó, khí tức quen thuộc.
Đế Vô Cực mở mắt, nhìn về phía sương mù dày đặc mà cười.
Giữa sương mù trắng xoá, hình dáng Lạc Tự Tuý dần rõ ràng. Trong tay mang theo thực hạp, mặt mày bình thản, bên khoé môi còn đọng một nụ cười mờ mờ.
Ánh mắt Đế Vô Cực di chuyển đến gương mặt một ngân phát đồng tử ở phía sau Lạc Tự Tuý, nét mặt như trước.
Không hổ là bạch mao hồ ly, bị thương đến độ đó, người thường tĩnh dưỡng phải trên ba bốn tháng.
“Sao để ngươi đến?”
“Ai cũng bận rộn, ta không có việc gì làm.” Lạc Tự Túy cười trả lời.
Thức ăn mỗi ngày đều là một chén cháo gạo nếp nấu loãng, Đế Vô Cực nếm thử, chẳng có mùi vị gì. Chỉ để no bụng.
“Nhữ vương điện hạ, mời.”
“Làm phiền điện hạ.”
“Bây giờ ai cũng bận rộn lấy phượng hoàng huyết, ba mươi ngày này đều do ta đem thức ăn đến, Nhữ vương điện hạ chớ trách.”
“Hả? Tiểu vương vinh hạnh không hết.”
Trọng Mộc từ đầu đến cuối làm mặt lạnh, mím môi không nói.
Lạc Tự Tuý phát hiện, khẽ cười xoa đầu y.
Trọng Mộc chợt biến sắc, đổi hết màu này sang màu khác.
Đế Vô Cực lành lạnh lườm, nhếch môi. Cháo nhạt nhẽo nhất thời biến thành mỹ vị.
Tất nhiên, người làm ra cử chỉ đó vẫn hồn nhiên vô tâm không biết hai người âm thầm phân cao thấp, ngẩng đầu thưởng thức cảnh vật giữa bốn bề sương khói.
Đợi bọn họ dùng cơm xong, Lạc Tự Tuý thu dọn, xoay người đi vào trong sương trắng. Trong lúc thân hình gần như biến mất, hắn bỗng quay đầu nói: “Ta đưa kỳ phổ cho mọi người xem, ai cũng thích.”
“Thích là được.” Đế Vô Cực dịu dàng nhìn y, thấp giọng đáp.
Lạc Tự Tuý cười đến mặt mày cong cong, xoay người vào trong làn sương.
Đi mấy bước, sương mù tan biến. Lạc Tự Tuý quay lại nhìn thác nước bị sương mù bao phủ, hạ giọng: “Thời điểm này đừng phô trương, ta đưa ngươi về hành cung nghỉ ngơi.” Sáng nay, trong lúc đang mơ màng ngủ, đột nhiên phát giác trên người mình bị đè nặng. Kinh ngạc hơn khi phát hiện là Trọng Mộc đang bị thương nặng. Vốn định khuyên y ở đây nghỉ ngơi vài ngày, y lại kiên quyết đòi về thánh cung. Bất đắc dĩ hắn đành dẫn y đến thánh cung, may mà không ai phát hiện.
Có điều —— lúc đầu y đến Vân vương phủ, cho thấy sự tin tưởng vào Vô Cực. Còn Vô Cực cũng không tính hiềm khích cũ, giúp y giải độc băng bó vết thương. Quan hệ của bọn họ không xấu như hắn tưởng. Nghĩ vậy, Lạc Tự Tuý cảm thấy vui mừng.
Trọng Mộc vặn vẹo mặt, vô lực ngồi xuống đất, cố nén tiếng thở dốc: “Tứ công tử, nửa ngày nay, có phát hiện ai bị thương không?”
“Hoài nghi đầu tiên chính là thánh cung.” Bị thương nặng như vậy, lại còn mặt không đổi sắc đi qua đi lại thật lâu, ban đầu còn tưởng y chịu đau giỏi, xem ra là cắn răng mà chịu. Lạc Tự Tuý than nhẹ, ôm y dậy, “Ai nấy đều qua lại vội vàng, nhìn không ra. Nếu người đó thật ở trong thánh cung, nhẫn nại nhất định xứng với ngươi.”
Trọng Mộc đỏ mặt, giãy dụa.
Lạc Tự Tuý hoàn toàn phớt lờ động tác của y, theo đường mòn đi về phía trước.
Trọng Mộc còn định phản kháng, bụng truyền đến từng cơn đau đớn, không thể dùng lực, cả người cứng ngắc nhận thua.
Đường mòn quanh co, tựa như không kết thúc.
Bước chân Lạc Tự Tuý vô cùng nhịp nhàng. Dù sao cũng chẳng có việc gì, nếu mang Trọng Mộc về hành cung chắc không ai phát hiện đâu.
Trọng Mộc đoán được tâm tư y, nói nhỏ: “Ta… phải phụng bồi sư phụ.”
“Đến quảng trường hả? Nghi thức cầu huyết ngươi không tham gia kịp đâu.”
“Dù vậy… Dù vậy, cũng…”
“Ngươi yên tâm, Mẫn Diễn quốc sư chưa phát hiện. Vừa rồi ngươi rất tự nhiên, dù không ở đó, y sẽ nghĩ ngươi ra ngoài điều tra.”
Trọng Mộc quay mặt chỗ khác, lẩm bẩm: “Tứ công tử không biết chỗ đáng sợ của người… …”
“Ta tất nhiên không biết. Chẳng qua, bị thương là có nguyên nhân, y không thể tuỳ ý trách phạt ngươi.”
“Nửa tuổi… Nửa tuổi…”
“Cái gì?”
Trọng Mộc ngậm chặt miệng, trên mặt không còn chút máu.
Lạc Tự Tuý đang muốn hỏi rõ ——
“Lạc tứ đệ.”
Xa xa truyền đến giọng nói nhàn nhạt của một người.
Lê Duy mặc ngoại bào màu xanh, tóc dài được buộc gọn bằng dây tơ tằm màu trắng, trước sau thanh nhã xuất trần, chẳng giống người ở trong cung đình.
Mà khác ở điểm nào, Lạc Tự Tuý không nói ra được.
“Sao Lê ngũ ca ở đây?”
“Ta đang định hỏi đệ sao tới nơi vắng vẻ này?”
Lê Duy nhìn thấy Trọng Mộc bên người Lạc Tự Tuý, lập tức đưa tay bắt mạch.
Lạc Tự Tuý tỉ mỉ nhìn cảnh sắc chung quanh, mới phát hiện có điều khác lạ, đành cười khổ: “Hình như đệ rơi vào trong trận, vậy mà không biết.”
“Muốn cùng Trọng Mộc về hành cung?”
“Thương thế y quá nặng, e không giúp gì được.”
“Người ngân phát thể chất khác với phàm nhân, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ không đáng ngại. Ta đang định đi ra ngoài, chi bằng để ta dẫn y theo.”
“Cũng được.”
Biết rõ phản khán vô hiệu, Trọng Mộc nhắm mắt lại.
Lê Duy đón lấy y, điểm nhẹ hai chân bay lên không, nháy mắt chẳng còn trong rừng trúc.
Lạc Tự Tuý chọn bừa một con đường mòn tiếp tục đi, không bao lâu đã trở lại cạnh quảng trường. Đem thực hạp giao cho tu hành giả đi ngang qua, hắn đến quảng trường xem thử.
Bốn vị quốc sư đều ngồi vào chỗ của mình trên tế đài, dáng vẻ tự nhiên như đang ngồi thiền. Tháng bảy, thái dương chiếu thẳng xuống đầu, nóng bức khó chịu, chưa nói đến xung quanh tế đài có hơn mười cái lư đỉnh đốt lửa hừng hực —— loại tình cảnh này, Lạc Tự Tuý chỉ cần đứng xa xa nhìn đã thấy chịu không được.
Ngọn lửa càng lúc càng cao, không khí ở quảng trường như bị đốt hết. Sức nóng lan tràn, Lạc Tự Tuý chẳng còn tâm trí nhìn nữa, vội vã vào trong cung điện.
Hắn chậm bước chân lại khi nhìn thấy một cái đình nghỉ mát bên hồ.
Gió mát từ từ thổi đến, xua tan cảm giác sắp bị nướng chín kia. Lạc Tự Tuý thả lỏng, đi vào trong đình.
Hậu Khí Diễm cầm một quân cờ ngẩng đầu nhìn y, cười nói: “Sao lâu vậy?”
“Ra khỏi sương trận, bị lạc đường.”
Hoàng Tiển cầm kỳ phổ ngạc nhiên hỏi: “Không phải có nhóc con Trọng Mộc theo à? Không đi với thái phó hả?”
Với tuổi tác của y mà gọi Trọng Mộc là ‘nhóc con’ đúng là kỳ quái —— ngay cả Hậu Khí Diễm còn nhỏ tuổi hơn Trọng Mộc. Lạc Tự Tuý lắc đầu, ngồi xuống băng ghế bằng đá: “Đi như không đi, đang định về thì gặp Lê ngũ ca, nên y theo huynh ấy đi điều tra.”
Diêu Duệ đánh thế hắn làm đối thủ của Hậu Khí Diễm khẽ cười ấm áp: “Bọn họ ai cũng bận rộn, ta lại ở đây đánh cờ với bệ hạ, thực hổ thẹn. Hoàn vương điện hạ có biết họ đi đâu không?”
“Chỉ nói đến ngoại thành kiểm tra. Dù sao cũng đi rồi, Diêu Duệ tôn giả bồi bệ hạ đánh hết ván này đi.” Lạc Tự Tuý cười nhìn bàn cờ —— thắng bại đã phân, cũng không tốn nhiều thời gian. Kỳ nghệ của Hậu Khí Diễm quả nhiên lợi hại, Diêu Duệ cũng đạt tới cảnh giới uyên thâm.
Thanh Ninh bệ hạ cười khanh khách, không quan tâm thắng thua của ván cờ. Đợi lúc trở về Khê Dự, trong cung chắc lại dấy lên phong trào đánh cờ.
Diêu Duệ tôn giả ngược lại cứ dịu dàng thong thả, so với nước cờ mạnh mẽ hoàn toàn không hợp.
Từng nghe người ta nói, cách đánh cờ thể hiện tính cách bên trong, nhưng không biết thật hay giả. Nếu là thật, Diêu Duệ tôn giả đây chẳng phải tu hành giả bình thường. Lạc Tự Tuý cười thầm trong lòng: Đúng là suy nghĩ không nên, cũng quá thất lễ.
Thân là đệ tử đắc ý của Liễu Thì quốc sư, dịu dàng tú lệ, thông tuệ hoạt bát như Diêu Duệ tôn giả đây đã truyền khắp thiên hạ. Tục truyền, bốn vị quốc sư tìm kiếm đệ tử rất lâu chẳng được, hầu như bỏ luôn ý niệm thu nhận đồ đệ, cho đến hai trăm năm trước, nàng xuất thế, bái làm môn hạ Liễu Thì quốc sư, ba vị kia mới có lại mong muốn. So với Trọng Mộc, hình như nàng giống với lời đồn nhất. Vừa sinh ra đã là ngân phát, ngay từ đầu đã là người được thần lựa chọn.
Nếu chỉ bàn về tướng mạo, nàng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, từng trải gấp mười lần bọn hắn, lòng dạ nhất định không đơn giản.
Cảm thấy cứ nhìn chằm chằm người khác không hợp lễ nghi, Lạc Tự Tuý dời sự chú ý về bàn cờ. Hậu Khí Diễm đang chăm chú tìm đường sống, Diêu Duệ ôn nhu cười như trước, xem xét hai vị khán giả.
Trong đó có một vị hiển nhiên chẳng để tâm gì ván cờ, nhàn rỗi lật sách: “Thái phó, cuốn kỳ phổ này thật khó giải.”
“Không khó vậy sao giết thời gian được.”
“Ngay cả trẫm cũng nhất thời nhìn không thấu những trân lung cục này, tiểu thư đồng tìm được một cuốn sách rất tốt.”
“Bệ hạ thích không? Đem về Khê Dự đi.”
“Quân tử không đoạt vật người thích.”
“Vậy thì dễ. Thái phó giữ bản gốc, ta thay bệ hạ sao ra một quyển.”
Kẻ hấp hối vùng vẫy không thành, trong lúc nói chuyện, ván cờ đã kết thúc.
Diêu Duệ đứng dậy cáo từ, nhẹ nhàng rời đi.
Lạc Tự Tuý nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của nàng, thật lâu mới kéo tư tưởng lại.
Hoàng Tiển gập sách, khẽ cười: “Nghe nói Diêu Duệ tôn giả được nhiều người hâm mộ, thái phó e không có phần thắng.”
Lạc Tự Tuý tự rót trà, tự uống.
Hậu Khí Diễm từng bước xếp lại thế cờ, tiếp lời: “Nếu quả thật như vậy, tiểu thư đồng sẽ không để vị này tiếp nhận chức quốc sư.”
Lạc Tự Tuý lắc đầu, thản nhiên nói: “Liễu Thì quốc sư không thể để mặc Hiến Thần.”
“Nếu đã thu đồ đệ, sớm muộn phải bỏ. Huống hồ Diêu Duệ tôn giả từ lâu đã có thể tự mình đảm đương một phía.”
“Thái phó thích hay ghét nàng?”
“Mới gặp vài lần, quá sớm để nói ghét hay thích.” Lạc Tự Tuý hớp miếng trà, cười cười, “Tuổi tác với lòng dạ hẳn là tương xứng. Mà Diêu Duệ tôn giả này thoạt nhìn…” Nói nàng dịu dàng thông minh nổi danh khắp nơi, chi bằng nói nàng chỉ làm ra vẻ dịu dàng thông minh thôi. Ở nàng có sự bình dị gần gũi quá mức, so với bốn vị quốc sư cao ngất kia không hợp.
“Thoạt nhìn hết sức dễ dàng thân cận? Có thể do quá bình thường nên không thấy đặc biệt?” Hậu Khí Diễm khẽ cười thành tiếng, “Ngươi hứng thú với nàng vậy à?”
“Thân là người kế nhiệm quốc sư, không có điểm đặc biệt trái lại càng đặc biệt.” Lạc Tự Tuý cười.
Không biết từ lúc nào, bầu trời tích tụ đầy mây đen, hắc ám che kín thái dương. Gió dần dần mạnh hơn, thổi tung trang sách kêu phành phạch.
“Thái phó nếu người đi gặp vị tôn giả này, tiện thể mang theo ta luôn.”
“Sao thế? Điện hạ cũng tò mò?”
“Coi như vậy đi.”
Lạc Tự Tuý hơi mỉm cười. Ba mươi ngày phải tìm hiểu một người, làm sao mới không uổng phí thời gian. Nếu Diêu Duệ tôn giả trở thành quốc sư của Hiến Thần, về tình về lý nên sớm cùng nàng tạo giao tình mới đúng.
Mây đen cuồn cuộn, sấm vang đùng đùng. Chỉ lát sau, mưa xối xả từ trên trời trút xuống.
Cả thiên địa mờ mịt một cõi, tiếng mưa rơi át hết mọi âm thanh, cả thế gian chỉ còn lại ngôi đình này, ba người này.
Thượng tuần tháng bảy, khắp Hiến Thần mưa gió tầm tã, yêu nghiệt thừa dịp gây sóng gió, ngay cả kinh thành cũng không tránh được. Bốn vị quốc sư tiên đoán, đế hoàng sắp xuất hiện, thiên mệnh đổi dời