"Tê Phong quân, ta có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, dường như ngươi cũng có nghi vấn."
"Bệ hạ, thần muốn hỏi —— ngày đó, bệ hạ đã biết trước sao?"
"Không biết." Hậu Khí Diễm lắc đầu cười nói, "Cho đến ngày hôm đó ta quả thật không biết."
"Thần chỉ muốn hỏi điều này." Vậy ngày đó y kinh ngạc là thật. Không biết tại sao có chút nhẹ nhõm.
Hậu Khí Diễm nhẹ giọng: "Ta đã sớm đề cập đến việc kết giao thật tình với ngươi, ngươi vẫn không tin sao."
Lạc Tự Tuý nhìn hắn, than thở: "Bệ hạ cười khó phân thật giả, thần không biết đâu là thật, đâu là đùa giỡn, xoay người cũng quên mất."
Hậu Khí Diễm thu lại nụ cười, yên lặng nhìn hắn. Một lát, đột nhiên hỏi: "Tê Phong quân đối với cách hành sự của bệ hạ và ta có bất mãn gì không?"
"Thần sao dám bất mãn?"
"Ta muốn nghe sự thật, ngươi cứ nói."
"Nếu chỉ nói việc ban thưởng hôm nay tất không việc gì. Quốc sư cho rằng thần là dị thế sứ giả, nói như vậy ít nhất thần cũng phải tham gia vào việc cải biến cơ cấu chính trị. Thánh thượng phong thần làm Lại bộ thượng thư, thái học sĩ, chính là muốn thần sớm ngày kết thúc sứ mệnh."
"Kỳ thực, bệ hạ và thần đều không dễ dàng tín nhiệm người khác. Vừa bắt đầu đã vô duyên vô cớ tin tưởng ai đó, mới là kỳ quái, không phải sao? Bệ hạ đã xác định thần là dị thế sứ giả, mới từ từ tín nhiệm thần. Mà thần, cũng chỉ có thể từng bước học cách tin tưởng bệ hạ."
Hậu Khí Diễm trầm mặc chốc lát, uống cạn hớp trà: "Ngươi nói 'kết thúc sứ mệnh', có ý gì?"
"Thần chỉ mong sớm ngày tự do."
"Đã là nguyện vọng của ngươi, sau khi ổn định đại cục, thánh thượng và ta nhất định để ngươi tự do. Nhưng mà, nếu ngươi thỉnh thoảng hồi cung, ta sẽ rất vui."
"Chỉ hy vọng ngày đó sớm đến. Nói không chừng, thần còn có thể tìm ra nhiều kỳ trân dị thế dâng cho bệ hạ."
Hai người nhìn nhau cười.
"Ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh hoàng huynh, chưa hề có cái gọi là 'Tri giao', ta cũng không biết nên đối đãi với 'Tri giao' như thế nào." Hậu Khí Diễm dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, thẳng thắn chân thành là quy tắc kết giao, ta nhất định sẽ làm được."
"Bệ hạ và thần đều giống nhau. Nói đến thẳng thắn và chân thành, không phải ngài từng nói, muốn chờ thần tự nguyện kể ra tất cả sao?" Hôm nay gặp Hậu Khí Diễm, cũng coi như Lạc Tự Tuý đã làm xong chuyện chính. Mặc kệ nói thế nào, ít nhất sau này cũng thiếu y một món nợ ân tình.
Hậu Khí Diễm cười cười: "Không cần. Ngươi là ai hôm nay đều không quan trọng. Ngươi chính là ngươi, như vậy thôi. Những chuyện đã qua, nếu ngươi đã không muốn nói, có thể thấy được không phải chuyện tốt. Mà nếu ta một lần nữa lại dày vò vết thương của ngươi, làm sao có thể coi là bằng hữu?"
Lạc Tự Tuý giật mình, cười nói: "Nếu có một ngày, thần có thể đem những ký ức không cam lòng này toàn bộ quên hết, nhất định sẽ nói cho bệ hạ."
"Bất cứ lúc nào cũng rửa tai lắng nghe."
Mãi đến chiều giờ mùi, Lạc Tự Tuý mới trở lại Tử Dương điện.
Dọc đường không gặp bất kỳ ai, mặc dù có chút kỳ quái nhưng cả đêm qua hắn không ngủ cảm thấy mệt mỏi rã rời, cũng không muốn nghĩ gì.
Trực tiếp đi vào phòng ngủ, định tới nằm trên sạp giường nhỏ.
Lúc này, trên sạp giường đã có hai người ngồi.
Một hiển nhiên là Lạc Vô Cực có chút mệt mỏi, một là Hoàng Tiển tinh thần tỉnh táo. Hai người đều mở to mắt nhìn hắn, hiển nhiên có vô số nghi vấn trong lòng.
Lạc Tự Tuý thật sự không có sức để ý bọn họ, nằm trên sạp giường nhắm mắt muốn ngủ.
"Thái phó..." Nhưng mà, có người hiển nhiên chưa bao giờ biết cái gọi là 'Lo cho người khác', cất giọng không cam lòng.
"Không phải thái tử điện hạ đang ở Ích Triêu cung phản tỉnh một tháng sao? Sao vậy?"
"Công tử, giờ thìn hắn lại tới, vẫn rất vô lại."
"Lạc Vô Cực! Cái gì gọi là 'lại'? Ta chỉ tới bái phỏng thái phó mà thôi! Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ta có thể an tâm ở trong tẩm cung a."
Căn bản không phát sinh chuyện gì. Như vậy, không lẽ trong ngoài hoàng thành đều đã đồn đại tin tức này? "..."
"Thái phó, nếu như phụ hậu không vui, ta sẽ thay thái phó nói chuyện."
Đứa trẻ này, y rốt cuộc đã biết chuyện gì?
"Dù sao, chuyện phụ hoàng muốn, cả Trì Dương, ngoại trừ phụ hậu, còn ai có thể cự tuyệt?"
... Lo nhiều quá rồi. "Thái tử điện hạ quá lo lắng."
"Thái phó nhất định rất mệt mỏi. Lạc Vô Cực, chúng ta ra ngoài đi."
Vì sao trong giọng y có thêm vài phần đồng cảm? Lạc Tự Tuý miễn cưỡng mở mắt, nhìn Hoàng Tiển và Lạc Vô Cực. Lạc Vô Cực liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói: "Ngươi về cung của ngươi đi!"
"Ngươi ở đây làm gì? Dựa vào cái gì chỉ có ta phải ra ngoài?"
"Tháng này cũng đừng tới nữa! Nhìn ngươi thấy phiền lắm!"
"Ngươi... Lạc Vô Cực!"
Mắt thấy hai người muốn động thủ, Lạc Tự Tuý kéo chăn, lạnh nhạt nói: "Muốn đánh thì đi xa chính điện một chút."
Nóng lòng muốn đánh nhau, hai người không nói thêm gì. Hoàng Tiển hừ hai tiếng, từ cửa sổ lộn ra ngoài. Lạc Vô Cực nhảy xuống giường, cũng nhảy qua cửa sổ. Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh. Lạc Tự Tuý hài lòng nhắm mắt, không bao lâu đã ngủ say.
Cuối giờ thân, Lạc Tự Túy, Lạc Vô Cực, Hoàng Tiển ba người cưỡi ngựa ra khỏi hoàng thành, đi về hướng Lạc phủ.
Lạc Tự Tuý định ngủ một chút, sau đó quay về Lạc phủ giúp một tay. Nhưng thấy hắn mệt mỏi, Đường Tam không nỡ đánh thức, tự hắn ngủ đến cuối giờ thân mới tỉnh lại.
Lúc này, mọi chuyện đã chuẩn bị xong.
"Có chuyện lớn gì?" Lạc Vô Cực đột nhiên hỏi, sắc mặt tương đối khó coi, "Có chuyện gì ta không thể nghe?"
Lạc Tự Tuý nhìn thấy Hoàng Tiển cười ngặt nghẽo, mới cười trừ: "Vài năm sau, chuyện gì ta biết đều sẽ nói ngươi biết. Hôm nay ngươi biết hay không cũng không sao."
"Lạc Vô Cực, ta đã nói sớm thái phó sẽ không trả lời mà. Hay là để ta nói ngươi biết."
"Ngươi câm miệng."
"Thái tử điện hạ, ngươi biết được chuyện gì?"
"Ít nhất, cái thái phó biết, ta cũng biết."
"A, thật không?" Lạc Tự Tuý cười mỉm nói: "Trẻ con biết nhiều vậy, sẽ suy nghĩ lung tung."
"Lẽ nào thái phó muốn nói, tối hôm qua chỉ là cùng phụ hoàng bỉnh chúc dạ đàm (ý nói đốt đèn nói chuyện thâu đêm)?"
"Sự thật là vậy."
"Có thật không? Vì sao ngự y quán..."
"Là đại tẩu nói chuyện tứ hôn, muốn sớm chuẩn bị thật tốt."
"Thật sao?"
"Đúng là trẻ con." Lạc Tự Tuý lắc đầu cười nói.
Mặt Hoàng Tiển lúc xanh lúc đỏ.
Lạc Vô Cực thấy bọn họ nói qua nói lại toàn chuyện mình không hiểu, trong lòng cảm thấy khó chịu. Hoàng Tiển chỉ lớn hơn hắn hai tuổi, lại như biết được rất nhiều. Mà hắn, chỉ biết bực mình mà thôi.
Có thể, trong mắt Lạc Tự Tuý, hắn bao giờ cũng là một đứa trẻ.
Trước đây hắn từng nói phải che chở y, không để y chết, e là đều bị xem như lời trẻ con nói, không phải là thật. Có thể, về căn bản y không hề kỳ vọng...
Lạc Vô Cực ơi Lạc Vô Cực, sớm muộn sẽ có một ngày ngươi phải để cho y nhìn bằng cặp mắt khác xưa.