Lạc Tự Tuý leo len sườn núi, nhìn thấy mấy trăm lều vải san sát không xa, canh phòng nghiêm ngặt, rất giống quân doanh. Bên trong không chỉ có binh lính mà còn lê dân bách tính. Các binh sĩ vẻ mặt tỉnh táo, nhưng đa số bá tánh đều khủng hoảng và ngỡ ngàng, mất hết hy vọng.
“Tứ công tử!”
Nghe tiếng nhìn lại, thấy Đế Quân vội vàng đi tới. Lạc Tự Tuý vẻ mặt hơi đổi, mỉm cười với y.
Đế Quân cũng bỏ bớt căng thẳng xuống, nhìn ra phía sau hắn, tràn đầy mong mỏi: “Sao chỉ có mình tứ công tử tới? Trọng Mộc đâu? Thập Nguyệt quân đâu?… … Vương huynh nữa?”
Lạc Tự Túy cười cười, nói: “Trọng Mộc và Lê ngũ ca đang giúp các quốc sư đuổi linh thú.”
“Vương huynh, vương huynh chưa tỉnh à?” Mặt Đế Quân nháy mắt trắng bệch, giọng nói nhỏ dần.
Lạc Tự Tuý tự nhiên xoa đầu y, nhẹ nhàng nói: “Hắn tỉnh rồi. Nhưng chưa về kịp.”
“Vương huynh xảy ra chuyện gì rồi? Có chuyện gì vậy? Huynh ấy bị linh khú vây hãm sao?”
“Đợi linh thú rời đi, chúng ta lại tìm y. Ngươi yên tâm, y không sao.” Y chính là Vô Cực, sao có thể có chuyện gì? Lạc Tự Tuý cười nhạt nhẽo, đi về phía đài quan sát.
Đế Quân kinh ngạc, quên mất phải hỏi rõ.
Lạc Tự Tuý nhẹ nhàng bước lên mười bậc thang, Cung Sâm đang ở trên đài quan sát tình trạng Giác Ngâm quay lại, vẻ mặt hơi quái dị.
“Cung đại nhân, tình hình ra sao?” Lạc Tự Tuý nhìn thẳng vào mắt y, hơi cong khoé miệng.
“Xích Long vẫn điên cuồng như cũ, cung thành toàn bộ đã bị huỷ.” Cung Sâm không chớp mắt nhìn lại một lát, rồi mới dời tầm nhìn.
Nếu nói ‘toàn bộ bị huỷ’ chính là một mảnh ngói cũng không để lại. Lạc Tự Tuý dõi mắt nhìn ra xa, khói đặc và bụi mù phủ khắp Giác Ngâm, khó khăn lắm mới nhìn ra được hình dáng mơ hồ. Xích Long trong mây càng lúc càng sống động, thân thể cuồn cuộn phi nhanh, mang theo vô số ánh chớp.
Trước có thiên lôi, sau có hắc viêm, trên mặt đất thì yêu ma hoành hành, dưới lòng đất là chướng khí tàn phá, bao nhiêu người có thể trốn khỏi chốn địa ngục này? Xét theo một khía cạnh khác, Diêu Duệ đã thắng, thắng đến tàn khốc, thắng một cách đau đớn.
Ánh mặt trời vẫn chói lọi treo trên sườn núi, ánh sáng vạn trượng. Tuy nhiên, vùng gần Giác Ngâm lại u tối như đêm đen, giống như tất cả ánh sáng đều bị cản lại bên ngoài.
Lạc Tự Tuý cúi mắt, nhìn cái bóng mình trải dài trên nền đất.
“Tứ công tử chắc mệt rồi, nên về trướng nghỉ ngơi trước đi.”
“Ta không sao, Cung đại nhân mới nên nghỉ ngơi.”
Cung Sâm yên lặng một lát, hành lễ rồi lui xuống.
Lạc Tự Tuý đứng một mình trên đài, nhìn về phía gần đại trướng của Đế Quân. Y đang cùng Cung Sâm nói chuyện vài câu, ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt hai người gặp nhau, một rất yên tĩnh, một lo lắng không an.
Lạc Tự Tuý khẽ cười, biểu tình của Đế Quân càng thêm buồn bã.
Bọn họ không tin năng lực của Vô Cực sao? Người nào cũng nghĩ theo chiều hướng xấu…
Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua đau đớn và sợ hãi trong lòng. Đến khi mở mắt ra, đã thành bình yên như trước.
Không lâu sau, tám hướng của thành Giác Ngâm bỗng hiện ngân quang. Tám sợi linh tuyến màu bạc bắn về phía mây, chia ra quấn lấy đầu đuôi, bốn chân và thân rồng. Xích Long tức giận giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc, ngân tuyến càng lúc càng chặt. Nó phun điên cuồng phun ra hắc viêm, muốn thiêu rụi ngân tuyến, nhưng không có tác dụng.
Đây là công dụng của tế khí thượng cổ ư? Nói như thế, Mẫn Diễn, Vô Gian và Sơ Ngôn đều đã về.
Lạc Tự Tuý đang nghĩ ngợi, thoáng thấy một bóng trắng từ chân núi xẹt qua.
Bóng trắng này như đang cưỡi gió, nhanh mà phóng khoáng, trong nháy mắt đã đến đài quan sát.
Mấy sợi tóc màu bạc nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, Lạc Tự Tuý nếu như bình thường đã ân cần hỏi thăm vài câu, lời đến khoé miệng lại thốt không ra. Cứ như thế, hắn đành cười trừ.
Đôi con ngươi kim lam yêu dị biến hoá kỳ ảo dừng lại trên người hắn, như muốn nhìn thấu trong tâm can người ta.
Lặng im.
Lạc Tự Tuý không nói được dù chỉ một từ, sau khi gắng sức đành từ bỏ.
Hình như Mẫn Diễn hiểu được tình trạng của hắn, nhẹ giọng nói: “Cát nhân thiên tướng, không có việc gì.”
Lạc Tự Tuý lộ ra một nụ cười cảm kích. Giờ khắc này, cái hắn cần nhất chính là một khẳng định chắc chắn.
“Tạm thời tứ công tử lùi ra sau vài bước, chuyện khẩn cấp nhất lúc này là đem Xích Long đuổi về.”
“Mẫn Diễn quốc sư có thể giao tiếp với nó?”
“Mảnh đất này không phải của ta, tất nhiên… Không thể!” Mẫn Diễn tươi cười, giơ cao hắc ngọc trượng, “Tuy ta không thể giao tiếp với nó, nhưng nếu không ai có thể đối phó nó. Đành mạo hiểm một chút.”
Lạc Tự Tuý theo lời lui ra sau y, nhìn y cắn ngón tay, cho một giọt máu trên ngọc trượng. Nháy mắt, ngọc trượng phát ra ánh sáng màu xanh rồi dần dần tụ thành một quả cầu nhỏ, bắn về hướng bắc.
Quả cầu bị khuất sau lớp mây đen, mất bóng dáng. Mẫn Diễn nheo mắt lại, cười nhẹ: “Như vậy mặc dù không kịp bảo vệ Giác Ngâm, chí ít cũng giữ được Hiến Thần.”
Tiếng nói y vừa dứt, chân trời phía bắc nổi lên một luồng hào quang.
Xích Long ngừng giãy dụa, nghi hoặc nhìn về phía bắc. Những ánh chớp quanh thân nó chậm rãi yếu đi, cho đến khi biến mất. Trong chớp nhoáng này, thời gian như dừng lại.
Hào quang càng ngày càng mạnh, xua tan những rặng mây màu đen đỏ. Trong ánh sáng nhu hoà đó, có một vật đang bơi qua.
Đúng là ‘bơi’. Thân thể linh hoạt, ngẩng đầu vẫy đuôi, cả người bao phủ một tầng mây màu vàng, tôn quý không gì sánh được ── Hiển nhiên đó là Thương Long, một trong bốn linh thú thượng cổ.
Thương Long thẳng một hơi bay đến Nguyệt Kỳ Sơn, rồi mới vòng lại nhìn chằm chằm Xích Long.
Lạc Tự Tuý nửa sợ hãi nửa chấn động ngước nhìn con rồng trên trời. Nó không chỉ được ca ngợi là linh thú thượng cổ trong linh thú tứ phương, trong thế giới thần thoại còn được coi là thánh thú lừng lẫy tiếng tăm ── hùng mạnh mà mỹ lệ, ngạo thị (ngạo mạn) tứ phương, không hổ là vương giả cai quản một phương.
Dùng linh thú đến khuyên linh thú, loại biện pháp như vậy chỉ có Mẫn Diễn nghĩ ra.
Song long giằng co, tất cả mọi người trên mặt đất đều nín thở.
Thân thể Thương Long lớn hơn Xích Long rất nhiều, khí thế cũng mạnh hơn. Nó duỗi đầu qua, cọ cọ vào sừng của Xích Long. Tính tình Xích Long như tốt hẳn, nghiêng đầu cọ lại.
Tuy mọi người không rõ hàm nghĩa của động tác này, nhưng có thể nhìn ra việc giao lưu giữa hai con rồng tiến hành rất thuận lợi.
Sau nửa canh giờ, ngân tuyến trên người Xích Long biến mất. Nó không phát cuồng lần hai, chỉ vẫy vẫy đuôi, đã không thấy bóng dáng.
Thương Long quay đầu nhìn Mẫn Diễn, thân thể khẽ chuyển.
Nhất thời đất rung núi chuyển, cuồng phong gào thét.
Tiếng la hét trong lều vải vang xa. Rất nhiều người hoảng loạn chạy trốn, khi nhìn thấy Thương Long thì không biết làm gì, cứ ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
Thương Long khẽ vẫy cái đuôi dài, đánh nát một đỉnh núi, sau đó mới chậm rãi ‘bơi’ về phương bắc.
Nhìn ngọn núi to lớn sụp đổ trong nháy mắt, đá tảng không ngừng rơi xuống, Lạc Tự Tuý cuối cùng mới hiểu hàm ý câu ‘mạo hiểm’ của Mẫn Diễn. Nếu Thương Long rời khỏi vùng đất của nó sẽ mất kiềm chế, với năng lực của nó, có thể đem cả Hiến Thần san thành bình địa.
Thân ảnh màu xanh của Thương Long biến mất ở phía xa, mây trên trời Giác Ngâm cũng dần tan biến. Ánh tà dương ảm đạm hắt lên đô thành vừa gặp nạn, thê lương bi ai. Hắc viêm vẫn còn cháy tiếp, từ nội thành hướng ra ngoài. Vô số toà nhà hoá thành cát, gió nhẹ thổi qua đã đổ sập.
Mấy vạn năm cực khổ làm lụng, bị huỷ diệt chỉ trong sớm tối. Đúng là phá thì dễ. Xem như Giác Ngâm thiêng liêng đã mất rồi, chẳng biết Hiến Thần còn có ngày vinh quang huy hoàng thuở xưa không.
Lạc Tự Tuý nhìn người tụ tập đông dần ở trong quân doanh, cẩn thận quan sát vẻ mặt của họ ── vẫn là tuyệt vọng.
“Mẫn Diễn quốc sư đi đường mệt mỏi. Thời gian không còn sớm, đợi Sơ Ngôn và Vô Gian quốc sư đến, cùng nhau dùng bữa chứ?”
Yêu đồng của Mẫn Diễn loé lên, vui vẻ đáp ứng.
Lạc Tự Tuý chậm rãi đi xuống đài quan sát, trở lại đại trướng mà Đế Quân chuẩn bị cho hắn, nghỉ ngơi.
Sau khi dùng bữa tối, Lạc Tự Tuý và Đế Quân chẳng nói gì, trái lại Trọng Mộc nói gần nói xa hỏi thăm rất nhiều chuyện. Mẫn Diễn và Sơ Ngôn tránh nặng tìm nhẹ trả lời, Vô Gian thì im thin thít. (Tránh nặng tìm nhẹ: ý không nói vào vấn đề chính)
“Huyết khế bị huỷ, Liễu Thì sư thúc ra sao?”
Lạc Tự Tuý nâng mắt, nhìn Sơ Ngôn và Mẫn Diễn, lại cúi đầu.
Sơ Ngôn thản nhiên nói: “May là Xích Long bỏ đi sớm. Nếu dây dưa thêm một trận, ngay cả y cũng không thể khôi phục.”
Mẫn Diễn nói tiếp: “Nguyên khí y thương tổn nặng nề, nhưng vẫn còn một hơi thở. Có điều quá yếu, tạm thời chúng ta chưa tìm được.”
“Nếu Liễu Thì sư thúc không có việc gì, nói vậy Đế Vô Cực cũng bình yên vô sự. Đợi hắc viêm cháy hết, chúng ta đến chỗ phế tích tìm nha.” Trọng Mộc nhìn Lạc Tự Tuý một chút, bồi thêm câu nữa, “Chắc không lâu đâu.” (phế tích là chỉ đống đổ nát)
Ba vị quốc sư không lo lắng, khả năng thứ nhất là muốn bọn họ bớt buồn, thứ hai đơn giản không muốn biểu lộ nhiều. Lạc Tự Tuý dùng xong cơm, đứng dậy cáo từ.
Lúc sắp ra khỏi lều, hắn vẫn có thể cảm giác được có nhiều ánh mắt gửi gắm vào người hắn, lo lắng, hoặc bình tĩnh, hoặc lạnh nhạt. Có là gì hắn cũng không quay đầu lại.
Đến khi vào trong trướng, hắn trực tiếp đi đến chỗ trường tháp. Đứng đó một lúc rồi vô lực ngã xuống tháp.
Khuôn mặt chôn chặt vào gối, hắn nhớ đến lúc chạm phải ánh mắt của Đế Vô Cực. Đoạn ký ức này không ngừng tái hiện, nhưng hắn không nhìn rõ được vẻ mặt y, cũng chẳng nhớ nổi biểu cảm của mình.
Không nên suy nghĩ nhiều. Một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu, ôn nhu như trước đây.
Thế là, hắn nhắm mắt lại.
“Giải hết cuốn kỳ phổ này, ta sẽ trở về.” Lời nói dịu dàng của y, cứ lặp đi lặp lại ngỡ như lúc đầu.
Cuốn kỳ phổ đó, còn lại mấy ván? Ba ván, chỉ còn ba ván.
Vô Cực, nhiều nhất, trả lại cho ngươi ba mươi ngày.
Được. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê hắn nghe thấy có người lên tiếng trả lời. Y đứng bên tháp, cúi người, mỉm cười ngắm nhìn hắn giống như mỗi tối nhiều năm trước. Điểm khác biệt chính là nụ cười kia rất mơ hồ, ngay cả khuôn mặt y cũng mông lung.
Hắn muốn mở mắt ra, nhưng không có cách nào mở được. Xem ra ý thức thì tỉnh, còn thân thể vẫn đang ngủ say. Không biết mình ngủ bao lâu, cả người nặng nề, uể oải. Hắn đành nằm im, đợi thân thể từ từ khôi phục.
Vào lúc này, hắn nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Hôm đó nhìn y nhàn nhã bình tĩnh như vậy ta cứ thấy kỳ kỳ.”
“Đúng vậy, bình thản một cách quá đáng, không có kẽ hở nào, chẳng biết y sẽ sụp đổ khi nào, mới là đáng sợ.”
“Làm gì giờ? Y ngủ tròn bốn ngày rồi… … Không gọi y tỉnh lại thân thể sao chịu nổi?”
“Sư tôn nói đừng lo, cứ để y ngủ.”
“Ngủ lâu vậy đối với thân thể không tốt, cứ lay huynh ấy tỉnh lại đi.”
“Ngũ công tử, không được. Sau khi y tỉnh, đối mặt với cái vẻ bình tĩnh kia, ngươi có thể làm như bình thường không?”
“Lẽ nào vì vậy nên để huynh ấy ngủ suốt? Phải không? Cái gì cũng phải tỉnh lại trước đã. Dù sao hắc viêm cũng sắp tắt rồi, để huynh ấy tới chỗ phế tích tìm người luôn.”
Hắc viêm sắp tắt? Bốn ngày, cuối cùng cũng thiêu rụi hết?
Mở mắt ra, Lạc Tự Tuý nghiêng đầu.
Bên bàn thấp, Lạc Tự Tỉnh, Đế Quân, Trọng Mộc, Hoàng Tiển, Lê Duy đang uống trà, nghiêm túc thảo luận.
Vị trí của Lê Duy đối diện với trường tháp, phát hiện hắn đã tỉnh, khẽ mỉm cười: “Tỉnh rồi?”
Mấy người còn lại nghe vậy, bất ngờ đều quay đầu nhìn.
“Hắc viêm sắp tắt?”
“Tứ ca huynh đừng vội, xem tình hình này còn phải đốt thêm mười canh giờ.”
“Thái phó ăn chút gì đi.”
“Ta đã cho người nấu chè hạt sen. Tứ công tử vẫn khoẻ chứ?”
Bọn họ rất lo lắng cho hắn. Tấm lòng thì hắn nhận, nhưng tình hình quá khác thường. Lạc Tự Tuý ngồi dậy, cười nói: “Do thiếu ngủ quá, không sao. Thái tử điện hạ, kỳ phổ còn ở chỗ ngươi phải không?”
Hoàng Tiển ngớ ra, nhẹ nhàng cười: “Đúng. Thái phó, hai ngày nay ta vừa giải được một ván nữa.”
“Tốt lắm. Mười canh giờ này chẳng có gì làm, giải trân lung cục thôi.”
Lê Duy nhàn nhạt gật đầu: “Ta cũng hứng thú với trân lung kỳ phổ này.”
“Có Lê ngũ ca vào, sẽ phá rất nhanh.”
Trọng Mộc, Đế Quân và Lạc Tự Tỉnh ngồi một bên, xem bọn hắn thong thả lấy bàn cờ ra, im lặng ngồi xem.
Gió cuốn theo một trận bụi mù, rít lên từng tiếng.
Lạc Tự Tuý sửa lại áo khoác dài trên người, nhìn khắp bốn phía.
Lúc này hắn đang đứng chỗ bờ hố, phóng tầm mắt nhìn, bình bình thản thản. Cả toà đô thành Giác Ngâm đã biến thành một cái quảng trường rộng lớn, ngay cả vách đổ tường xiêu cũng không còn.
“Tứ ca, xuống đây đi. Đệ đã dọn được một chỗ rồi.” Trong đáy hố sâu gần mười trượng, Lạc Tự Tỉnh chỉ bên cạnh mình, gọi lớn.
Lạc Tự Tuý nhảy xuống, Đế Quân cạnh hắn cũng nhảy theo.
Đáy hố rất mềm, hai chân Lạc Tự Tuý vừa chạm đất cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Trong lúc dọn dẹp, đệ cảm thấy ở dưới này có gì đó, đào lên xem thử nha.” Lạc Tự Tỉnh vén tay áo, nhắm vị trí, cầm lấy cái xẻng xúc đất.
“Ta đi tìm thiền điện.” Lạc Tự Tuý nói, quan sát xung quanh mình, ước lượng chu vi cái hố. Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, hắn chậm rãi tìm kiếm, lát sau, đã tìm thấy vị trí cái giường đá trong thiền điện. Sau đó, hắn lập tức quỵ xuống, không kịp tìm dụng cụ gì, trực tiếp lấy tay bới từng tầng bụi đất. Đế Quân đem cuốc đến phía sau hắn, vụng về cuốc mấy cái, rồi dứt khoác ném cuốc đi, đào bằng tay luôn.
Không biết qua bao lâu, bụi đất đều được dời đi, ngón tay đụng phải mặt đá cứng ngắc. Trên tảng đá bằng phẳng có điêu khắc những hoa văn cổ xưa, chính là một mảnh giường đá ở thiền điện.
Lạc Tự Tuý yên lặng nhìn khối đá, mấy đầu ngón tay rướm máu khẽ run lên.
Không tìm thấy giường đá, không thể nào. Cho dù bị sét đáng vỡ tan, cũng phải sót lại tàn ngói hay gỗ cháy gì đó, hắc viêm có đốt cũng còn sót chút ít chứ. Hắn tìm nhầm chỗ rồi. Đúng, nhất định do hắn tìm nhầm.
Hắn tiếp tục đào đất ở phía trước, động tác càng ngày càng nhanh.
Ở sau hắn, Đế Quân lặng yên nhìn mình đào ra cái nền của giường đá, hai mắt dần dần đỏ.
“Chết rồi hả?”
Đột nhiên, trên đầu vọng xuống một câu.
Nghe có mấy phần thương tiếc, nhưng chỉ sáo rỗng chẳng có tình cảm gì, khiến Lạc Tự Tuý cảm thấy tức giận. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy bên bờ hố, có một thiếu niên khoác áo choàng màu đen hứng thú nhìn xuống.
Hai người quan sát lẫn nhau, thiếu niên cười tủm tỉm, hắn thì lạnh như băng.
Đế Quân cũng ngẩng đầu, đợi khi nhìn rõ gương mặt của người kia thì hít một hơi lạnh.
Thiếu niên cởi áo choàng ra, thoải mái cho bọn họ xem. Mái tóc đen dài được buộc đơn giản, gương mặt âm nhu tuấn mỹ, bộ dáng thon dài cân xứng. Không tính tới quần áo đơn giản kia, dung mạo này đủ để người qua đường đều phải ngoái nhìn. Nhưng nụ cười sáng lạn trên mặt y có chút đột ngột, như không thích hợp với khuôn mặt này.
Lạc Tự Tuý nhìn ánh mắt Đế Quân, lạnh nhạt hỏi: “Hắn là ai?”
Đế Quân nói không liền mạch, trong đôi mắt lộ vẻ khó tin: “… …Hạo… Hạo Lâm… …quân.”
Tuy chưa từng thấy Hạo Lâm quân, nhưng khi du ngoạn ở Hiến Thần, danh hiệu này như sấm bên tai. Thần tử đắc lực hiếm có được tiên đế nể trọng, trí kế xuất chúng, thiết diện vô tư, quanh năm ra vào ngự thư phòng. Trước đây khi tiên đế đến Bình Dư, y đảm nhận tất cả chính vụ. Người người đều nói, y mới là hoàng hậu đích thực.
Hơn nữa, dựa vào sự bảo vệ của y Đế Quân mới sống sót được. May có y chỉ điểm, Vô Cực mới nhanh chóng nắm giữ toàn cục, lôi kéo các thế lực khắp nơi. Mất đi y, là tổn thất to lớn của phái Vân vương Linh vương.
Hạo Lâm quân vốn dĩ đã chết, sao lại xuất hiện ở nơi này?
Thiếu niên cười hì hì: “Ai nha nha, còn tưởng Linh vương điện hạ là người hay quên, không ngờ còn nhớ rõ ta, thật vinh hạnh quá.”
“Ngươi… … Ngươi không phải Hạo Lâm quân.” Đế Quân cắn chặt môi, tức giận nói, “Ngươi là ai?”
“Ta không phải Hạo Lâm quân còn có thể là ai? Điện hạ quên rồi sao? Ta với ngươi trước đây còn phát thệ trước ngọc thể của tiên đế? Để ngươi ── ”
“Câm miệng! Ngươi là ai? Đừng hòng lấy gương mặt này lừa ta!” Trong mắt Đế Quân như muốn phun ra lửa, đang đề khí muốn xông lên.
Lạc Tự Tuý đang đứng im lập tức kéo y lại, lạnh lùng nói: “Dương Á? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Thiếu niên nhướn mắt, nụ cười tươi trở nên tà khí gấp ngàn lần: “Ngươi chính là dị thế sứ giả à. Cổ thân thể đó không tệ nha, bị ngươi đoạt được đúng là phí của trời.”
“Tán hươu tán vượn!” Lạc Tự Tỉnh sớm đã đề phòng, nghe nói thế cũng kiềm chế không được.
“Sao vậy, ta nói gì sai hả?” Dương Á cười đến vô tội, “Thân thể Lạc tứ công tử tuy bị độc vật huỷ hoại, căn cơ vẫn còn. Chỉ tiếc, vị này không biết làm sao tận dụng tấm thân này cho tốt, chậc chậc.”
Lạc Tự Tỉnh định nói lại bị Lạc Tự Tuý lườm một cái, y đành cưỡng chế lửa giận, ngậm miệng không nói.
“Thoát được Sơ Ngôn quốc sư và Vô Gian quốc sư đã không dễ, nay còn không biết sợ mà đến Giác Ngâm ── ngươi có ý gì?” Lạc Tự Tuý tuy làm mặt lạnh nhưng giọng nói vẫn bình thản như cũ.
Dương Á ngồi xổm xuống, cười nhìn hắn, nói: “Ngươi thú vị đấy. Được thôi, nhìn ngươi thuận mắt vậy, nói cho ngươi biết cũng không sao.”
Lời nói ngả ngớn còn có mấy phần miệt thị. Lạc Tự Tỉnh và Đế Quân nghe xong, tức giận tăng thêm, thiếu chút nữa là muốn ăn tươi nuốt sống tên này. May mà hai người tỉnh táo hơn rồi nên không làm gì thiếu xót. Dù sao, người có thể tránh được truy kích của Sơ Ngôn và Vô Gian nhất định không phải loại thông thường. Hai người bọn họ không có khả năng đánh lại gã.
“Ta cũng như ngươi đến tìm người.”
“Diêu Duệ ư? Nàng chết rồi.”
“Nữ nhi không nghe lời đó, đừng nhắc đến.” Dương Á nhíu mày than thở, “Nếu không phải tại nàng, ta sao có thể mất đi thân thể cường đại và xinh đẹp thế này…”
Lạc Tự Tuý chợt thấy lông tóc cả người dựng hết lên, suy nghĩ một lát: “Cuối cùng ngươi tới tìm ai?”
Dương Á nghiêng nghiêng mặt, bĩu môi hừ nhẹ: “Dù sao cũng đã chết, ta không có được hắn, ngươi không nên tức giận, an tâm chuẩn bị tang sự đi.”
Hai mắt Lạc Tự Tuý phẫn nộ: “Ngươi vừa ý thân thể Vô Cực?”
“Đúng. Vân vương điện hạ dung mạo hiếm thấy, sự mềm dẻo của người luyện võ quanh năm cũng tốt, tốt nhất chính là linh lực vô tận. Hắn chính là thân thể tốt nhất mà ta từng thấy trong vạn năm qua. Chỉ tiếc, Diêu Duệ cố ý huỷ diệt hắn, thừa dịp ta ra ngoài liền ra tay. Nàng không có nghĩ, huỷ hắn rồi, ta biết đi đâu tìm một thân thể hợp ý đây?”
“Ngươi chiếm lấy thân thể của Hạo Lâm quân, còn chưa đủ sao?”
“À cái thân thể này cũng không tệ nha. Là Diêu Duệ cho ta. Tính ra nàng cũng coi như có hiếu. Chẳng qua, thân đứa trẻ này thần lực kinh người, rất khó áp chế. Vất vả nguyền rủa mấy bận mới chịu yên.” (hài tử này là Hạo Lâm quân, vì Dương Á già quá rồi)
“Nên Diêu Duệ mới hạ độc người, là để ngươi nhập vào?”
“Tiếc là ta không hứng thú. Từ khi thấy Vân vương điện hạ, từ đó đến giờ, người ta muốn chỉ có hắn.”
Vành mắt Đế Quân muốn rách ra, quát: “Câm miệng! Đừng vũ nhục Hạo Lâm quân và vương huynh”
“Tuổi còn nhỏ mà tính tình đã thế này.” Dương Á hừ một tiếng, đứng lên, phủ lại áo choàng, “Mà thôi, nhìn ngươi năm năm, không so đo với ngươi nữa. Ai, chuyến đi này vô ích rồi, ngay cả mấy phần tay chân còn sót cũng không có.” Thấp giọng oán trách vài câu, xoay người định đi.
Lạc Tự Tuý đột nhiên nói: “Y không chết.”
“Chớ lừa mình dối người, dị thế sứ giả. Lẽ nào ngươi không rõ? Không ai có thể thoát khỏi lôi đình (sấm sét) và hắc viêm cùng công kích.” Dương Á tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, cầm áo choàng che mặt lại.
“Hắn sẽ không chết.” Lạc Tự Túy gần như cố chấp nói, ánh mắt hết sức bình tĩnh, như chuyện đã nắm chắc trong tay.
Hai tròng mắt Dương Á khẽ động, bật cười: “Nếu như hắn không chết, làm phiền ngươi chuyển lời cho hắn: “Tấm thân đó, ta chấm rồi.”
“Y là của ta.” Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Tự Tuý mới nhận ra đây là lần đầu hắn khẳng định quyền sở hữu với người ngoài. Nhưng có gì sai đâu. Vô Cực là của hắn, bất luận kẻ nào cũng không được phép giành y.
Dương Á cười đến sung sướng, trả lời: “Vậy thân thể hai ngươi ta đều chấm.”
Tiếng nói vừa dứt, một trận bụi mù bay qua, y biến mất giữa hư không.
Lạc Tự Tuý xoay người lại, nhìn Đế Quân đào ra tàn tích của giường đá, không nói câu nào ngự phong đi lên.
“Tứ ca! Huynh đi về hả!”
“Mệt rồi, về nghỉ ngơi.”
“Không đào nữa?”
“Không đào nữa. Các ngươi cũng đừng theo bồi ta, cứ làm các chuyện khác đi.”
“Vậy còn huynh! Huynh muốn làm gì?”
Lạc Tự Tuý quay đầu lại, nhẹ nhàng cười: “Đánh cờ, viết chữ, ngủ, vẽ tranh, chuyện ta muốn làm rất nhiều.” Dứt lời, hắn ngự phong trở về đại doanh ở Nguyệt Kỳ Sơn.
Bỏ rơi Lạc Tự Tỉnh và Đế Quân vừa lo vừa sợ, hai người nhìn nhau một lát, cũng lật đật đuổi theo.
Nửa tháng sau, Lạc Tự Tuý không bước ra khỏi lều nửa bước, cũng không cho ai vào. Không ai biết hắn muốn làm gì, cũng không ai nghĩ ra cách gì.
Không lâu sau, Hậu Khí Diễm đến, mà chẳng khuyên can gì, mỗi ngày thỉnh thoảng lại đứng lặng ở ngoài quan sát bên trong.
Mười lăm ngày sau khi Giác Ngâm bị huỷ, tai hoạ của Hiến Thần chỉ tăng chứ không giảm. Dịch bệnh lan tràn như trước, yêu ma không kiêng nể gì. Phương bắc lũ lụt, phía nam hạn hán, bách tính chịu khổ không kể xiết. Đến mức, xương trắng chất đống ven đường, tiếng kêu than dậy khắp đất trời, cảnh tượng thê lương cả nước.
Hiến Thần, sẽ huỷ trong sớm chiều.