“Hôm nay nên nói rõ ra đi, bên ngoài có tin tức gì?” Đợi bọn hắn uống hớp trà nghỉ xả hơi, Lạc Tự Tuý mới mở miệng hỏi.
Lạc Vô Cực nói: “Ta đi pháp trường. Đúng như công tử đoán, bên ngoài đều nói Lạc gia chọc giận thánh thượng, người nhà Lạc gia hầu như đều bị nhốt. Còn nói có thể bị tịch thu gia sản rồi trảm thủ.” Vừa nói hắn vừa nhăn mặt, cứ như lời đồn này vừa buồn cười vừa đáng giận.
Lời đồn thật sự lợi hại. Tịch thu gia sản còn trảm thủ? Lạc Tự Tuý nhíu mày: “Còn gì không?”
“Có người nói, vị trí của Lạc gia trong lục thế gia, có thể do Lễ bộ thượng thư Tề gia thay thế.”
Tề gia? Hình như trong binh bộ, ngự lâm quân, cấm vệ quân đều có người làm quan đến ngũ phẩm. Quả thật lại bộ thượng thư đã cất nhắc khá nhiều người, chi nhánh khổng lồ, nếu một trong lục thế gia suy yếu, nhà này thay thế cũng coi như hợp lý.
Bất quá, Tề gia, rốt cuộc là phe nào? Không có ấn tượng. Lẽ nào ——
“Tề gia gần đây danh tiếng hưng thịnh.” Hoàng Tiển nói, “Mấy ngày này ta và Lạc Vô Cực đi ra ngoài chơi, mấy lần gặp phải trẻ con nhà kia. Quả thật huênh hoang tự đắc, bước đi đều là nhìn trời, chỉ nhìn thôi đã thấy gai mắt.”
Thái tử tất nhiên không chấp nhận việc có người ở trước mặt hắn ra vẻ kiêu căng. Lạc Tự Tuý cười: “Các ngươi dù đã đổi quần áo trước khi ra ngoài, nhưng nghìn vạn lần đừng tìm người xích mích, tránh bại lộ thân phận.”
“Ta chịu đựng được.” Hoàng Tiển hừ nói, “Ta ở hướng tây còn nghe nói phụ hoàng hai ngày trước tứ hôn cho nhà hắn, còn nói đó là nữ nhi Chu gia.”
Không ngờ… Thì ra là thế.
Lạc Tự Tuý ngồi xuống, nhìn Hoàng Tiển vẫn còn tức giận vì tiểu công tử Tề gia, vẻ mặt tươi cười: “Cảnh Hậu phủ thì sao? Lê nhị ca gần đây có ở nhà không?”
“Nghe nói Lê tướng quân gần đây bởi vì chuyện của Lạc gia cũng đắc tội phụ hoàng. Bị lệnh cưỡng chế trở về nhà cảnh tỉnh, mấy ngày gần đây không có vào triều.”
Cấm vệ quân há lại loạn? —— loạn cũng thật đúng lúc.
“Hai người các ngươi nhanh đi tắm đi, sắp tới giờ cơm trưa rồi.”
Hai người cúi đầu nhìn bùn đất trên người mình, nhảy dựng lên liền lao ra bên ngoài. Chạy đến đâu, bụi tung đến đó.
Lạc Tự Tuý nghiêng người nằm xuống, hơi nhếch khoé môi.
Thường Diệc Huyền thấy bộ dáng của hắn, phất tay, nhấc bút lên, tiếp tục tính toán sổ sách.
Cũng không lâu sau, hai người bọn họ cùng đến phòng khách dùng cơm trưa. Đi ngang qua một cái hồ nhỏ trong phủ chỉ thấy Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển xoã tóc tắm rửa, không thèm để ý bây giờ đã là mùa thu. Bọn họ coi như chưa thấy gì, tiếp tục đến phòng khách.
Lạc phu nhân đã mang thai hơn bảy tháng, bụng đã nhô lên, nhưng hoạt động vẫn thoải mái như trước. Mỗi lần dùng cơm, nàng đều cẩn thận tỉ mĩ phân phó người làm xếp đặt, với nhi tử hay con dâu đều thường lui tới dịu dàng chăm sóc, giống như chưa hề có biến cố gì trong nhà. Thấy hai tiểu nhi tử trong mắt có vẻ lo lắng, nàng còn trấn an bọn họ, làm cho hai người ở trước nàng chỉ có thể làm bộ ngây thơ hoạt bát, vô ưu vô lo.
“Mẫu thân, hôm nay thế nào?” Lạc Tự Tuý cười hỏi.
“Tốt.” Lạc phu nhân ý bảo hắn ngồi cạnh nàng. Nàng và những người khác trong Lạc gia đều giống nhau, đều muốn quên đi chuyện cũ mà yêu thương Lạc tứ mới này. Nhưng mà, bảy năm qua chưng từng được yêu thương tứ nhi tử, hôm nay đối mặt với đứa con này, vô hình làm cho tình mẫu tử trong nàng càng thêm tràn trề.
“Nghe nói con hôm nay dạy học cho Tự Tỉnh, Tự ngộ?”
“Phải. Tự Tỉnh, nhớ kỹ chưa?”
“Đã nhớ kỹ.”
“Còn Tự Ngộ?”
“Nhớ.”
Hai người vô cùng ngoan ngoãn. Lạc Tự Tuý cười cười: “Như vậy rất tốt, ngày mai huynh cho các đệ thêm vài bài học thuộc.”
Ngại vì mẫu thân ở trước mặt, Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ đều cúi đầu đáp ứng.
Người nhà Lạc gia dùng bữa đều ngồi vây quanh một cái bàn thấp rộng, thập phần thân thiết. Các món ăn lần lượt được bày biện xong, bên cạnh bàn vẫn còn trống hai chỗ.
Lạc phu nhân nhìn sang đối diện: “Thái tử điện hạ và Vô Cực đâu?”
“Hai người vừa mới về, trên người đầy bùn đất, đang đi tắm.”
Lạc phu nhân suy nghĩ một chút nói: “Tuý nhi, ngày mai là sinh nhật Vô Cực.”
Lạc Tự Tuý nghe vậy, cười đến càng sâu: “Mẫu thân, hay là để con tổ chức cho y.” Hắn chỉ nhớ rõ Lạc Vô Cực sinh vào tháng chín, không biết ngày bao nhiêu. Bây giờ cẩn thận ghi nhớ chắc cũng chưa muộn.
“Được, đều giao cho con.”
Không bao lâu, Lạc Vô Cực cùng Hoàng Tiển đã đổi quần áo mới, cũng thăm hỏi Lạc phu nhân rồi mới ngồi xuống dùng cơm.
Tối hôm đó, Lạc Tự Tuý trằn trọc trên giường, chen chúc ở giường nhỏ ngoài kia là Hoàng Tiển và Lạc Vô Cực bị hắn làm cho không ngủ được. Hắn đề nghị ba người ra ngoài tản bộ một chút.
Dẫn bọn họ đến hoa viên đi dạo, không biết vô tình hay cố ý, Lạc Tự Tuý dẫn theo hai người đi tới chỗ yên tĩnh.
“Công tử, trời lạnh, nên trở về đi.” Lạc Vô Cực nói.
Ngẩng đầu thấy mây đen che khuất vầng trăng lưỡi liềm, nhìn bốn phía xung quanh một mảnh đen nhánh, quả thật không sao ngắm cảnh được. Lạc Tự Tuý kéo lại cái áo khoác, nhẹ nhàng cười: “Ban ngày hình như các ngươi từ đây đi ra.”
Hoàng Tiển và Lạc Vô Cực liếc nhau.
“Gần đây bên ngoài không có cấm vệ quân?”
“Ở đây tường cao, bọn họ cũng nới lỏng canh gác, đặc biệt ban ngày.” Lạc Vô Cực đáp.
Lạc Tự Tuý đưa mắt nhìn ước chừng tường cao ba trượng.
Ngay lúc Hoàng Tiển và Lạc Vô Cực muốn kéo hắn đi, cách đó không xa bay tới hai cái bóng. Hai người kia tốc độ khá nhanh, phát giác ở chân tường có ba người đang đứng, lập tức lách mình vào rừng cây nhỏ bên cạnh.
Hoàng Tiển thấp giọng nói: “Thái phó! Có kẻ trộm!”
Nghe thấy trong giọng nói hắn còn chứa hưng phấn nóng muốn tỷ thí, Lạc Vô Cực cười nhạo một tiếng.
Lạc Tự Tuý cũng ha hả cười: “Hai người các ngươi bắt hai tên trộm kia chắc không vấn đề gì chứ.”
Hoàng Tiển thấy bọn họ không hề lo lắng, trong lòng ngầm hiểu, lập tức lộ vẻ mặt buồn rầu: “Thái phó, xem ra võ nghệ bọn hắn cao hơn chúng ta, bắt như thế nào?”
“Thái tử điện hạ dụng thuỷ, hoả, lôi, quang vây khốn bọn họ, không phải tốt sao?”
“Với tiết trời này, hay là dùng băng tốt hơn a.” Lạc Vô Cực cười nói.
Hoàng Tiển hai tay triển khai, khéo léo tuôn ra hừng hực hoả diễm đánh về phía rừng cây. Tay kia thì đùng đùng rung động, vài đạo điện quang loé ra. Đồng thời Lạc Vô Cực lách mình, chặn đứng đường lui của “kẻ trộm”, giơ tay mang theo những mảnh nhỏ băng cùng nước như mưa sa hạ xuống, dội vào từng góc của rừng cây.
“Vô Cực! Dừng tay!”
‘Kẻ trộm’ bị ướt hết người, chật vật không chịu nổi bay tới bên cạnh Lạc Tự Tuý: “Tứ ca!”
“A, hoá ra là Tự Tỉnh và Tự Ngộ.” Lạc Tự Tuý ngạc nhiên nói, trong mắt vẫn là ý cười dịu dàng, “Đã trễ thế này, các đệ còn mặc hắc y, muốn đi đâu?”
Lạc Tự Tỉnh rùng mình một cái, sắc mặt nặng nề nói: “Tứ ca, chớ cản chúng ta!”
Nhịn cười, Lạc Tự Tuý ho khan một cái, nghiêm mặt nói: “Tự Ngộ, đệ thế nào lại cùng Tự Tỉnh kích động như vậy?”
Lạc Tự Ngộ vừa run vừa cắn răng nói: “Không còn cách nào khác.”
“Ngũ thúc, lục thúc muốn đi cướp thiên lao?”
“Thiên lao chính là do quốc sư bố trí thuỷ hoả lôi điện trận. Trong thành Trì Dương, nếu muốn tay không cứu người, ngoại trừ phụ hoàng và phụ hậu, không ai có thể làm được.”
Lạc Tự Tuý thở dài, nói: “Các đệ muốn tự chui đầu vào lưới, lại không nghĩ mẫu thân sẽ đau lòng như thế nào?”
“Lẽ nào bọn đệ phải ở yên một chỗ chờ tin tức?” Càng lúc càng lạnh, Lạc Tự Tỉnh ngay cả mặt cũng muốn đóng băng nhưng cơn giận vẫn không nguôi xuống.
Lạc Tự Ngộ chỉ trừng mắt nhìn Lạc Tự Tuý.
“Những việc có thể nói, ta đều đã nói. Đừng quá nóng nảy.”
“Tứ ca!”
“Các đệ về phòng thay đổi xiêm y rồi đi ngủ mau. Thời gian càng kéo dài đối với Lạc gia ta càng có lợi. Huynh tuyệt đối không gạt các đệ.”
“Tứ ca ——”
“Nghĩ thật kỹ lời ta nói, nghĩ thông rồi hãy gặp ta.”
Hai người thực sự lạnh đến không chịu nổi, đành phải chảy thẳng về phòng mình.
Lạc Tự Tuý khẽ than, phát hiện Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển đang nhìn hắn không chớp mắt, ung dung kéo áo khoác lại: “Làm sao vậy?”
“Công tử, ngươi cố ý đợi ở đây?”
“Thái phó, vì sao không nói thẳng, phụ hoàng đã phân phó người của thánh cung bày ra Càn Khôn trận để khắc phong?”
“Quay về ngủ thôi.” Lạc Tự Tuý thản nhiên nói, chậm rãi đi trở về.
Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển vẫn đứng im tại chỗ, không hề động đậy.
Gió lạnh thổi qua chơi đùa tản mạn với mái tóc đen của Lạc Tự Tuý.
“Công tử… Ta ——”
“Vô Cực, quân tử thủ tín. Làm rất tốt, ngươi không cần hổ thẹn.”
“Thái phó, ta cũng đã đáp ứng với phụ hậu không thể nói cho người biết.”
“Ta hiểu, các ngươi đừng ở đó nữa, mau tới đây.”
“Thái phó, người đoán được mấy phần?”
Lạc Tự Tuy quay đầu lại, tóc che khuất khuôn mặt hắn: “Bảy tám phần. Chỉ là, ngươi vẫn còn chuyện phải làm, ta cũng không đoán được chín phần.”
“Ta làm xong, lập tức sẽ nói cho thái phó biết.” Trên mặt Hoàng Tiển xuất hiện vài tia vui vẻ.
Ngày thứ hai, là sinh nhật của Lạc Vô Cực. Hắn và Hoàng Tiển vẫn ở lại trong phủ, chưa đi ra ngoài.
Ba bữa ăn hôm nay, đều là Lạc Tự Tuý đích thân xuống bếp.
Người nhà Lạc gia lần đầu nếm thử những món đơn giản mà ngon miệng như vậy, hơn nữa còn do chính Lạc tứ công tử mười đầu ngón tay không dính xuân thủy đích thân làm, mọi người đều ăn đến cao hứng.
Đến bữa cơm tối, Lạc Tự Tuý còn tặng Lạc Vô Cực một quyển sách viết tay. Lạc Tự Tỉnh giật lấy lật xem, nội dung so với hắn và Lạc Tự Ngộ học trong hai tháng qua không có gì khác biệt. Mặc dù hắn thấy món quà này không tính là gì nhưng Lạc Vô Cực vô cùng vui vẻ, đến tận nửa năm sau vẫn không cảm thấy chán chút nào.
Lời đồn trong kinh thành vẫn như diều gặp gió. Lạc phủ vẫn yên tĩnh.
Đầu tháng mười, Tề gia và Chu gia kết thông gia, hỉ nhạc truyền khắp nội thành.
Chiêng trống huyên náo, pháo nổ rền vang ròng rã ba ngày, bên trong Lạc phủ càng thêm tiêu điều tịch mịch.
Những người đến dự lễ ở Tề gia đều nói, Tề gia hưng thịnh, Lạc gia tất bại.
Ai cũng không nhìn thấy, nơi Lạc phủ vắng vẻ, bên mấy cây phù dung xinh đẹp u nhã, một thiếu niên nhặt đoá phù dung mỉm cười, phong hoa tuyệt đại.
——— ——————–
Giải thích đôi điều về couple:
Chỉ là ngẫu nhiên nghĩ tới
Truyện này không có huynh đệ văn (tuy rằng tác giả cuồng huynh đệ văn)
Cho nên Lạc nhị ca và Lạc tam ca bị ra rìa.
Lê nhị ca đã có thê thất, hết vé.
Lê Duy yêu Phong nhị, loại.
Phong nhị yêu Lạc Tự Tuý đã chết, nốc – ao.
Hoàng đế, hoàng hậu thật lòng yêu nhau, xê ra.
Đồng tử môn (mình không hiểu tác giả muốn nói gì)
Mỹ nam tử quả thật đông đúc, Lạc gia lại thừa thải mỹ nam tử a ~~~ Nhưng mà đều không có đôi có cặp.
Tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử.
Thêm vài chương nữa là đến quyển thứ hai, xem năng lực của tiểu hài tử như thế nào.