Ninh Khương vẫn cười thẳng thắn như xưa: “Quả thật, hôm nào nhất định đến thăm hỏi Tê Phong nhị ca. Hai ngày nữa huynh và Thập Nguyệt đại ca đến chỗ đệ thưởng rượu, được không?”
Lạc Tự Tuý cười khổ: “Ta không giỏi uống rượu a.”
“Chỉ là thưởng rượu mà thôi.”
“Được, rảnh rỗi ta sẽ sai người báo cho đệ.”
Lúc hai người nói chuyện thì tiểu thị đã châm rượu cho hai người.
Hoàng Hạo giơ rượu lên trước, mọi người cũng giơ theo: “Thần hộ hai vị bệ hạ! Thần hộ Trì Dương!” Sau đó đều uống một hơi cạn sạch.
Tửu lượng Lạc Tự Tuý quá kém, mới ly đầu tiên đã cảm thấy bụng nóng như lửa, đầu cũng đã choáng váng. Đột nhiên nghĩ đến Hậu Khí Diễm muốn ép hắn say, cảm thấy có chút hối hận.
“Hôm nay xem như người một nhà cùng dùng bữa, không cần câu nệ.” Buông ly rượu, Hoàng Hạo chậm rãi nói. Hắn nói xong, Hậu Khí Diễm cũng ra hiệu cho chính ti.
Chợt nghe khèn sáo trỗi lên, thi thoảng còn xen lẫn tiếng tỳ bà đing đông, du dương dễ nghe.
Theo tiếng nhạc, từng món cũng được trình lên.
“Bắt đầu.” Hoàng Tiển vỗ tay nói.
Tiếng nhạc chợt đổi, linh hoạt thanh tao, giống như nhạc tiên, hư ảo như có như không. Chỉ có thể mải miết lặng nghe mới cảm được sự tuyệt vời trong giai điệu. Đèn đuốc trên ban công từ từ sáng. Từ trong ánh sáng mông lung, mười sáu thiếu niên thiếu nữ thân mặc vải voan mỏng, thắt lưng bằng ngọc thạch, tay chân đeo đầy trang sức mới lạ cùng những cái chuông nhỏ đang kiễng mũi chân, lan hoa chỉ che mặt, như thẹn như sợ. Tiếng nhạc nhanh dần, động tác của vũ công cũng nhanh hơn, tứ chi mềm mại uyển chuyển, xiêm y bay theo gió, lay động như tiên nhân hạ phàm. Lúc tay chân họ đung đưa, tiếng chuông ngân vang, thanh thuý dễ nghe.
Theo khúc nhạc lên xuống, các thiếu niên thiếu nữ thay đổi vị trí, lắc eo, trong lúc giở tay nhấc chân không biết bao nhiêu phong tình mà tả xiết.
Bọn họ nhảy không theo trình tự, mà trong sự hỗn loạn ấy lại như được sắp đặt, không ngừng đổi đội hình: Một người múa đơn, giống như hoa sen nở rộ; hai người đối nhau, thì thầm chuyện trò, vành tai và tóc mai chạm cả vào nhau; ba người cùng múa, sóng mắt uyển chuyển, tiếu ý dạt dào; bốn người bay lượn, vừa thanh tao lại phóng đãng, có cám dỗ hoà lẫn ngây thơ.
Thiên ma, thiên ma, là thần cũng là ma, nếu yêu ma cũng như vậy thật khiến người xem muốn đui mù.
Cũng không biết qua bao lâu, nhạc đã tắt mà lòng người còn chưa tỉnh.
Lạc Vô Cực phức tạp nhìn bóng lưng Lạc Tự Tuý, hai tay nắm thành quyền, lại từ từ buông ra. Người khác nhìn thập lục thiên ma vũ, không khỏi sợ hãi tán thưởng, hắn chỉ thấy luống cuống —— không muốn trong mắt người kia có người ngoài.
Hoàng Hạo hơi nghiêng người, nhìn Lạc Tự Tuý, thấp giọng nói: “Hoàng hậu và Tê Phong quân mấy ngày nay bận cái này sao?”
Lạc Tự Tuý chỉ có thể cười cười.
Thấy hắn không nói, Hoàng Hạo khẽ cười một tiếng: “Ái khanh, chỉ được một lần, sau này không được như vậy nữa.”
“Tuân lệnh, thánh thượng.” Cảm giác kẹt chính giữa thật khó chịu. Nhìn thấy Hậu Khí Diễm đang lắc lắc ly rượu trong tay, Lạc Tự Tuý thở dài cũng uống một ly rượu.
Lạc Vô Cực thấy y đã uống hai chén, vội nhắc nhỏ: “Công tử, đừng uống nữa.”
Lạc Tự Tuý xua tay, lại uống thêm hai ly, một tay chống cằm, mơ mơ màng màng nhìn Hậu Khí Diễm thách thức.
Hậu Khí Diễm cũng không muốn dừng lúc này, liền đứng dậy, mời y thêm vài ly rượu. Mãi đến lúc thấy y đã mê man mới dừng tay, cười tủm tỉm nói với Lạc Vô Cực: “Tiểu thư đồng, đưa chủ tử nhà ngươi về đi.”
Lạc Vô Cực dù cảm thấy hành động của bệ hạ hôm nay có chút kỳ lạ, nhất thời cũng không nghĩ ra được lạ ở chỗ nào. Hắn đành hành lễ rồi cáo lui, cõng Lạc Tự Tuý trên lưng rồi nhảy vào bóng đêm mịt mờ.
Rất nhanh hắn đã mang Lạc Tự Tuý về Tử Dương điện. Đường Tam và năm tiểu thị còn chưa ngủ, vội vã giúp đỡ. Lạc Vô Cực khướt từ vài câu đơn giản, đem Lạc Tự Tuý quay lưng về phòng ngủ, khép cửa lại.
Cẩn thận đặt Lạc Tự Tuý lên giường, Lạc Vô Cực đứng một bên mải mê nhìn ngắm vẻ say rượu của y.
Y cũng không phải là lần đầu uống say. Có điều, Lạc Tự Tuý biết rõ tửu lượng của mình không tốt, nên vẫn kiềm chế bản thân cẩn thận, xưa nay không uống rượu, khả năng thấy y hai mắt mông lung vì rượu rất hiếm.
Mà hôm nay, y hoàn toàn say khướt.
Sự tĩnh táo trong ánh mắt nay chỉ toàn là mê man mờ mịt.
Lạc Vô Cực ngồi xuống, trong lồng ngực chợt đánh trống reo hò rền vang. Dần dần bên tai chỉ còn tiếng tim đập mạnh của chính mình và tiếng hít thở của người này.
Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt Lạc Tự Tuý, ánh mắt nóng rực cơ hồ như muốn đốt cháy người trước mặt.
Y cố gắng mở mắt chống lại cơn buồn ngủ, nhẹ nhàng động đậy cánh mũi, đôi môi khẽ nhếch.
Hắn đã hiểu, hiểu mình có bao nhiêu thích người này. Không ai có thể so tình cảm này với hắn.
Lạc Tự Tuý mở mắt, lẩm bẩm nói: “Nước… Nước.”
Lạc Vô Cực nhìn bờ môi hé ra rồi khép lại, chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, dục vọng quen thuộc trong người thoáng ẩn hiện khiến cả người khô nóng không chịu nổi. Hắn lấy một cái chén ngọc cách đó không xa, không cần nhìn thì bên trong chén ngọc đã đầy nước ấm.
Chần chừ một chút, hắn mới đỡ Lạc Tự Tuý dậy, đem chén kề sát môi y.
Lạc Tự Tuý vươn lưỡi ra liếm liếm, xác nhận trong chén không phải là rượu, mới thả lỏng người uống vài hớp.
Thấy động tác vô tình của y, Lạc Vô Cực nhớ lại những cảnh trong mơ, lửa tình càng tăng thêm vài phần. Hắn hơi khẩn trương, đem chén ngọc giơ lên, buông Lạc Tự Tuý ra muốn đứng dậy bỏ đi. Lạc Tự Tuý khô miệng vì say rượu, vẫn chưa đã khát, tự nhiên sinh ra bất mãn, nắm chặt tay áo hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm nước. Bởi vì y thật sự say đến không biết gì, nên cả người đều dựa vào lòng Lạc Vô Cực, khuôn mặt cũng kề sát vào hắn, lẩm bẩm: “Nước…”
Hơi thở của y nóng quá, vẻ mặt cũng rất khó chịu. Lạc Vô Cực không đành lòng, liền đem chén nước đưa đến bên miệng y.
Lạc Tự Tuý chưa vội uống, ngược lại còn nheo mắt nhìn, tựa như muốn nhận ra hắn là ai vậy.
Khuôn mặt y đã không còn vẻ nguội lạnh, cũng không còn sự yên ắng, không còn xa cách như mọi ngày, thay vào đó là nét ngây thơ như trẻ con, phảng phất cởi bỏ mọi nghi kỵ, trở về với chính con người thật.
Lạc Vô Cực kinh ngạc nhìn y, bỗng uống vào một ngụm nước lớn, ném cả chén ngọc, tiến sát mặt y.
Có chút do dự, có chút cẩn thận che phủ bờ môi y, đem toàn bộ nước trong miệng đút cho y. Mà người dưới thân dường như vẫn chưa đủ, còn mút mút môi của hắn.
Trong đầu Lạc Vô Cực chỉ còn trống rỗng, dục vọng bộc phát toàn bộ. Nhớ lại cảnh trong mơ, nhớ lại năm đó Phong Niệm Dật đem người này ôm chặt vào lòng như thế nào, nhớ lại những lời đồn đại của y và Hoàng Hạo, toàn bộ đều nhớ lại khiến hắn không chịu được ghen tuông trong lòng.
Hắn thích người này.
So với người khác chỉ thích người này.
Không, so với người khác là hắn yêu người này.
Hắn vụng về dùng đầu lưỡi quấn lấy lưỡi Lạc Tự Tuý, toàn bộ đều là bản năng, dây dưa không rời. Tay chuyển đến thắt lưng của người dưới thân, cởi xuống đai lưng của y.
Mãi đến lúc người dưới hít thở không thông, Lạc Vô Cực mới rời môi Lạc Tự Tuý, cũng dời thân mình, cho y có chút không gian.
Lạc Tự Tuý đã say đến mức không biết trời đất là gì, chỉ biết hơi thở Lạc Vô Cực cứ quấn quýt xung quanh, cảm thấy rất an tâm. Sau khi hôn xong, thấy y trì trệ không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ vội vàng thở gấp.
Đêm khuya ngày hè, trời đầy gió mát mẻ.
Lạc Tự Tuý đã ra một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai hơi ướt. Mùi rượu cùng mùi mồ hôi rất nhẹ trộn lẫn vào nhau, càng dị thường mê người. Lạc Vô Cực giống như đang thưởng thức gì đó, liếm liếm môi của y, đến mũi, chuyển sang mắt, sau đó tóc mai, tinh tế hôn.
Đây không phải là mơ.
Lần đầu tiên động tình, hắn không biết gì cũng không muốn kiềm chế, chỉ đem quần áo hai người từ từ cởi bỏ. Lạc Tự Tuý vốn đang cảm thấy nóng bức, cởi bỏ xiêm y thấy mát mẻ hơn nhiều, trên mặt tươi cười thoả mãn. Lạc Vô Cực càng khó kìm nén, cắn mút cổ y.
Mỗi một tấc da thịt của người này, hắn đều không muốn buông tha.
Mặc dù không thể giải thích được chuyện này, nhưng việc lấy lòng người dưới thân đã trở thành bản năng. Lạc Tự Tuý trong lúc nửa mê nửa tỉnh bị khơi mào tình dục, phản ứng thập phần thẳng thắn thành khẩn. Lạc Vô Cực thấy dục vọng của y đã bị mình đánh thức, vừa mừng vừa không biết làm sao. Ban ngày đi xem những bức đông cung đồ trong Vân Vân điện, bây giờ một chút cũng không nhớ được.
Chính mình không biết làm gì để người trong lòng không còn khó chịu, Lạc Vô Cực vẫn như cũ từng chút từng chút hôn, cắn da thịt khắp người Lạc Tự Tuý. Ngẫu nhiên mà phát hiện chỉ cần đụng chạm sau tai, gáy, và vùng thắt lưng thì Lạc Tự Tuý sẽ khẽ rên rỉ. Vì vậy, hắn như đứa trẻ không chịu buông ra bảo bối, chỉ để nghe thanh âm của y, một lần lại một lần liếm chỗ mẫn cảm của y.
Càng lúc càng khó chịu, dục vọng bị kéo căng đến cực hạn, lại không biết làm thế nào cho phải.
Lạc Vô Cực ngẩng đầu lên, nặng nề thở dốc.
Lạc Tự Tuý cả người phiếm hồng, hai mắt khép lại, giơ tay tìm kiếm trong không trung, bắt được cánh tay của Lạc Vô Cực vội vàng nắm thật chặt. Y đã động tình, càng thấy kích thích nóng lòng khó nhịn.
Lạc Vô Cực thấy vẻ mặt y khổ sở, không khỏi bối rối, dỗ dành mà hôn cổ y.
Lạc Tự Tuý nhắm mắt lại, lắc đầu, tóc đen tán loạn trên chăn đệm. Bỗng nhiên, y rướn người, dính sát vào hạ thân Lạc Vô Cực, nhẹ nhàng ma sát.
Khoái cảm từ bụng dưới tản ra. Lạc Vô Cực gầm nhẹ một tiếng, ôm người trong lòng thật chặt. Hai người không ngừng cọ sát lẫn nhau, không ngừng vuốt ve qua lại. Không kỹ xảo, chỉ là phản ứng trung thực nhất của cơ thể mà thôi. Tự nhiên như vậy, hoan ái như vậy, cũng như vậy mà thoả mãn.
Sau một tiếng thở dốc dâm mỹ, Lạc Vô Cực cúi đầu hôn lên môi Lạc Tự Tuý, trằn trọc mút, không ngừng vặn vẹo thân thể.
Hai người dây dưa, giao cảnh, thở dốc, vuốt ve, hai cái bóng mờ ảo quấn quýt chồng chéo lên nhau, làm vụn vỡ ánh trăng phản chiếu trên giường mềm.
Mới vừa nếm trải sắc dục, lại thêm hai ba lần Lạc Vô Cực mới tìm lại được lý trí.
Như một con thú no nê, trên mặt đầy vẻ thoả mãn sung sướng, hắn nghiêng qua ngắm nhìn người đang ngủ say trong vòng tay mình – Lạc Tự Tuý.
Tỉnh dậy, y sẽ không nhớ gì cả.
Lạc Vô Cực không tưởng tượng được, khi Lạc Tự Tuý biết được tình cảm của hắn sẽ thế nào, sẽ đối với hắn ra sao. Chán ghét? Sẽ không. Tuy rằng thế giới của y, nam tử và nữ tử mới xứng đôi, mới là thiên ý, nhưng hôm nay hắn có thể thấy được ‘Nam nam’ cũng không có gì không được. Y sẽ cảm thấy phiền phức sao? Lảng tránh hắn? Hay là thấy nguy hiểm mà e sợ hắn?
Lảng tránh, e sợ.
Không, không thể. Hắn không để cho y ly khai, càng không thể buông tay.
Chỉ có thể duy trì hiện trạng thôi.
Đợi y dần dần quen với việc chỉ có một mình hắn bên cạnh, còn có cơ hội biểu lộ tình cảm.
Lạc Vô Cực một mặt trầm tư, một mặt cúi đầu chạm nhẹ môi Lạc Tự Tuý, khẽ mỉm cười.
Bất quá, sau này sợ rằng khó mà che giấu được sự lưu tâm và sắc dục đối với y mà thôi.
Thôi kệ, thuận theo tự nhiên. Nếu người này muốn ly khai hắn, hắn sẽ tìm được y. Nếu người này muốn trốn tránh hắn, hắn nhất định một tấc cũng không rời.
Tự Tuý.
Ta muốn ngươi.
Ta muốn ngươi, muốn ngươi ở bên cạnh ta, muốn ngươi cũng muốn ta như vậy.
Liệu đây là hy vọng xa vời?
Trời đã dần sáng ngoài cửa sổ. Lạc Vô Cực đứng dậy, giúp Lạc Tự Tuý lau khô thân thể, thay đổi xiêm y. Sau đó sử phong, đem hết những hơi thở dồn dập cuồng loạn bên trong phòng thổi tan.
Đem những ‘dấu vết’ sở hữu kia từng cái làm cho mờ đi, Lạc Vô Cực tinh thần sảng khoái như cũ.
Vì vậy, đầu giờ mẹo, Đường Tam và mọi người thức dậy, đã nhìn thấy giữa hai mày Lạc Vô Cực có vài phần thoải mái, thản nhiên múa kiếm. Người kiếm hợp nhất một cách tự nhiên, mỗi một đường kiếm tựa như nước chảy mây trôi, như hoa rơi lá rụng. Đó là thần sắc khi Lạc Vô Cực cùng luyện kiếm với Lạc Tự Tuý khiến bọn họ nhìn đến ngơ ngẩn.
Mà Lạc Tự Tuý say rượu, thẳng đến chạng vạng giờ Dậu hôm đó mới tỉnh lại. Theo thường lệ, quên mất tất cả mọi chuyện trong lúc say.