Một đao Thái Chiêu chém xuống kia nói nặng không nặng nhẹ không nhẹ, so với nội thương hao tổn trong đan điền thì vết rách này đúng là nhẹ, nhưng so với vết thương da thịt bình thường thì là nặng. Lúc đầu Thái Chiêu cũng khá đau lòng, song nhìn thấy mặt Du Quan Nguyệt cực kỳ bi thương, không kìm được lạnh lùng nói: “Giáo chủ các người chỉ bị thương thôi, đâu phải bệnh nguy kịch gì. Du Đàn chủ, anh diễn quá.”
Du Quan Nguyệt đành ngượng ngùng lui ra.
Thượng Quan Hạo Nam đi theo một bên rỉ tai: “Không phải ta vừa mới bảo cậu đừng giả vờ giả vĩnh gì sao, Giáo chủ tự có chủ trương.”
Du Quan Nguyệt: “Không phải là ta đang lo lắng nghĩ giúp Giáo chủ về đường nhân duyên à.”
Thượng Quan Hạo Nam tỏ vẻ ngạc nhiên: “Bản thân cậu cho đến giờ vẫn còn là kẻ độc thân, lấy đâu ra tự tin lo nghĩ đường nhân duyên giúp Giáo chủ thế.”
Du Quan Nguyệt:… Cậu có biết lễ độ là gì không.
Trong căn phòng tòa nhã trúc dưới chân núi Vũ An, màn gấm mỏng như nước lớp lớp rủ xuống, Mộ Thanh Yến méo mó dựa trên giường, sắc mặt như còn nhợt nhạt hơn bộ trung y bằng gấm trên người.
Thái Chiêu ngồi bên ngoài lớp màn che, hai người nhìn nhau không nói gì.
Mộ Thanh Yến nói: “Đêm hôm khuya khoắt không tiện lên núi, chúng ta đợi hừng đông hãy xuất phát, hiện giờ còn có thể nghỉ ngơi hai ba canh giờ.”
Thái Chiêu ngước mắt: “Tôi ngủ ở đâu đây.”
Mộ Thanh Yến im lặng một hồi, “… Thật ra đây vốn là phòng của nàng.”
Lời thật chẳng có đầu đuôi, nhưng Thái Chiêu nghe hiểu.
Cô đứng dậy đi đến tủ gỗ sơn son dựng trước tường cao cỡ đầu người, mở ra xem, một chồng nữ y mới tinh xếp lớp ngay ngắn, từ áo lót mềm mại tinh tế tỉ mỉ cho đến áo ngoài áo choàng nón lá đầy đủ mọi thứ.
Thái Chiêu không cầm thứ gì, rầm một tiếng đóng cửa tủ, thình thịch giậm chân đi đến giường mềm kê cạnh cửa sổ nằm xuống, tiện tay giật tấm chăn mỏng qua loa đắp lên người. Nhìn hành vi hờn dỗi rõ ràng của cô, Mộ Thanh Yến không nói gì, chỉ vung tay áo tắt nến rồi nằm xuống.
Qua hồi lâu, trong phòng yên tĩnh đen thẳm, tiếng dế kêu to ngoài cửa sổ càng thêm rõ ràng, còn có tiếng lá cây bị gió thổi nhẹ xào xạc, bóng cây dưới ánh trăng nhàn nhạt hắt lên rèm cửa sổ màu trắng, lộ vẻ hiền hòa triền miên.
Thái Chiêu bất chợt lên tiếng: “Huynh cứ dây dưa không ngớt vậy, thú vị lắm à?”
Sau màn che giọng nam tử tỉnh táo vọng đến: “Nàng không phải ta, sao biết là nhàm chán.”
Thái Chiêu mài răng lên lớp hoa văn nổi trên tấm mền, giọng căm hận nói: “Bây giờ huynh là chủ một giáo, thân mang trọng trách, tôi cũng có người nhà bạn bè cần chiếu cố, huynh không thể lấy đại cục làm trọng chút sao.”
Sau bức màn yên tĩnh chốc lát, giọng lơ đễnh của Mộ Thanh Yến vang lên, “Lúc mười bốn tuổi cha ta nghĩ rằng có thể hành tẩu giang hồ tự vệ không lo, định tự mình rời đi, Cừu trưởng lão đau khổ cầu xin ông ấy, nếu ông cứ thế đi thẳng một mạch thì thế hệ lão thần trung thành với Mộ thị sẽ không tránh khỏi ức hiếp của Nhiếp Hằng Thành? Cha đành ở lại.”
“Mấy năm sau, mấy bộ hạ cũ kia hoặc chết hoặc chạy trốn, còn dư lại mỗi cha cũng đã sắp xếp lần lượt xong xuôi, Cừu trưởng lão cũng đã có thế lực riêng. Năm mười tám tuổi, ban đầu cha vốn có cơ hội rời đi, nhưng Nhiếp Hằng Thành lúc ấy không yên tâm. Một hậu nhân Mộ thị văn võ song toàn lại trẻ trung khoẻ mạnh dạo chơi bên ngoài, Giáo chủ như lão sao yên ổn được, chi bằng giam cầm ông thật chặt chẽ trước mắt. Thế là,Tôn Như Thủy phấn mực đăng đàn.”
Thái Chiêu ở trong chăn nhẹ thở dài — đến Tôn phu nhân hắn cũng không chịu kêu, mà chỉ gọi thẳng tên.
Mộ Thanh Yến nói tiếp: “Mỗi lần cha nghĩ dàn xếp Tôn Nhược Thủy thế nào, Tôn Nhược Thủy đều báo cho Nhiếp Hằng Thành trước một bước, sau đó nội ứng ngoại hợp làm cho cha không thoát thân được. Hoặc là sắp xếp mấy tên đầu sỏ Thiên Cương Địa Sát doanh ra vẻ thèm nhỏ dãi Tôn Nhược Thủy, hoặc là Tôn Nhược Thủy lâm bệnh nặng rụng rời cả xương cốt. Tóm lại, chúng khiến cha cảm thấy, chỉ cần mình rời đi, Tôn Nhược Thủy không phải lập tức bị đám háo sắc chà đạp thì cũng khó giữ được tính mạng. Sau đó…”
“Sau đó, huynh ra đời.” Thái Chiêu nhẹ nhàng tiếp lời.
“Đúng, ta ra đời, lần nữa kéo chân cha. Lần kéo chân này, là mười mấy năm.” Cách lớp màn lụa mỏng nhẹ, trong giọng Mộ Thanh Yến đầy ý mỉa mai, “Lấy đại cục làm trọng? Phụ thân ta chính là người lấy đại cục làm trọng bậc nhất thiên hạ, nhưng kết quả thì sao.”
“Về thần giáo, Nhiếp Hằng Thành một tay che trời, đánh cắp cơ nghiệp thần giáo. Về bản thân, cả đời cha phiền muộn bất đắc dĩ, đến dãy Hãn Hải còn chưa từng bước ra một bước. Nếu cha vẫn còn sống trên đời, ta tình nguyện để ông làm một quân tử thế ngoại cử chỉ tiêu sái khí độ cao nhã, nhưng ông ấy lại bị hại bỏ mình.”
“Chiêu Chiêu, nàng đừng trách ta cứ quấn lấy nàng, ta quyết định sẽ không giống như cha mình, bỏ lỡ cơ hội sống với mong ước cả đời mình, ẩn nhẫn cả đời. Nếu nàng thực sự chán ghét ta, thì dứt khoát lấy mạng ta cho xong hết mọi chuyện, ta chắc chắn không ngăn cản. Nhưng chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không buông tay nàng. Sau này thế nào ta còn chưa nghĩ xong, nhưng ta tuyệt đối sẽ không hại nàng, cũng không hại người nhà nàng. Còn giờ, đi một bước nhìn một bước vậy…”
Mộ Thanh Yến cuối cùng nói gì Thái Chiêu không nhớ nữa, cô mơ màng thiếp đi, như đang dạo chơi trên bãi bùn cỏ lau mềm mại ở bờ sông Thanh La, không lâu sau nghe tiếng Cua quản gia gọi, bảo cô về ăn cơm.
Lúc tỉnh lại trời đã sáng choang, Thái Chiêu thả mái tóc mềm ngồi yên trong chăn đệm, xiêm áo nhăn nhúm xộc xệch, lộ xương quai xanh mảnh khảnh và da thịt màu phấn hồng nhạt, như con thú bông lạc đường — Mộ Thanh Yến ngồi bên cạnh giường, ánh mắt thâm trầm, con ngươi u ám, không biết nhìn đã bao lâu.
Tựa như cuộc nói chuyện lật bài ngửa đêm qua không hề tồn tại, vẻ mặt hắn tự nhiên giục giã Thái Chiêu ăn bữa sáng thêm nhiều chút, tôm lột nhúng nước lèo là sáng nay vừa vớt đến bóc, cháo gạo lứt là dùng nước xương hầm nấu, lúc cắn bánh đường hạt mè phải để ý, nước đường chảy ra…
Nhìn nam chủ nhân căn nhã trúc trở mặt như biến thành người khác, Thái Chiêu chống thìa thở dài: “Mộ Giáo chủ, ngài thật là người làm đại sự.”
Mộ Thanh Yến tỉnh rụi: “Quá khen, Tiểu Thái nữ hiệp cũng không kém là bao.”
Ăn xong lập tức lên đường, hai người Mộ Thái nhanh chóng đến ổ bảo nhà họ Thường, đi thẳng ra khu mộ phía sau núi.
Thái Chiêu đi thẳng vào vấn đề: “Được rồi, nói về manh mối của huynh đi.”
Mộ Thanh Yến nói: “Trước đó có nói với nàng ta đã phát hiện đằng sau huyết án Thường gia còn có thủ phạm phía sau màn, lo xong mấy việc vặt trong giáo, ta chạy tới Thường gia Bảo sớm hơn các nàng vài ngày. Ta phái người kiểm tra tới lui trong phế tích ổ bảo, nền đất cũng đào xuống nửa thước xem có mật thất địa đạo gì không, nhưng không thu hoạch được gì…”
Thái Chiêu giật mình: “Hèn chi tôi bảo lúc ấy phế tích bị đốt rụi còn bị xáo xào lên cả, cứ tưởng là có kẻ trộm lượm lặt món đồ tốt, thì ra là các người.”
Mộ Thanh Yến cười cười: “Nàng không cần chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhưng trong giáo ta đúng là có mấy huynh đệ giỏi đào đất, lần này ta cố ý dẫn theo mấy người.”
Thấy mỉa mai vô hiệu, Thái Chiêu bỏ qua vụn vặt: “Huynh không thu hoạch được gì, sau đó thì sao.”
Mộ Thanh Yến nói: “Không còn cách nào, ta bèn nhớ lại quãng thời gian dưỡng thương ở nhà họ Thường, đa số đồ vật đã theo một mồi lửa của Ổ Bảo, chỉ có nơi này còn hoàn hảo.”
Hắn chỉ chung quanh khu mộ, “Ta chợt nhớ tới một chuyện — không lâu sau khi Thường phu nhân chết bệnh là tiết Thanh minh. Lần ấy Thường đại hiệp đầy tâm sự, ái thê qua đời, ái tử được đưa đi, ông chỉ một thân một mình nom thật cô tịch. Hôm Thanh minh từ trên xuống dưới nhà họ Thường đều ra sau núi tế người đã khuất, đêm ấy, Thường đại hiệp mới một mình xách giỏ thức ăn tế phẩm ra sau núi. Ta vốn định đi theo, nhưng Thường đại hiệp đã từ chối khéo.”
“Rốt cuộc huynh muốn nói cái gì.” Thái Chiêu càng nghe càng mơ hồ.
Mộ Thanh Yến hỏi: “Nàng có biết dân Vũ An dùng tế phẩm gì để tế người đã khuất không.”
Thái Chiêu: “Xíu mại chưng tương?”
Mộ Thanh Yến mỉm cười: “Không, theo tập tục thành Vũ An, tế người trong nhà là dùng ba rau sáu nước và ít rượu nhạt, tế người ngoài mới dùng gà vịt món mặn.”
Thái Chiêu hơi hiểu ra, “Đêm đó thức ăn trong giỏ tế của Thường đại hiệp là món mặn?”
“Đúng vậy.”
Mộ Thanh Yến chắp một tay sau lưng đi giữa hai bia mộ: “Mấy hôm trước ta kiểm tra tới lui thực hư từng ngôi mộ phía sau núi này, ở đây không phải chôn thân tộc nhà họ Thường thì là trung bộc Thường thị, ngay cả mấy vị huynh đệ kết bái của Thường Lão thái gia kia cũng vì vô thân vô cố mới chôn xương nơi đây, được con cháu Thường thị cung phụng.”
Thái Chiêu đã hiểu: “Như vậy, Thường đại hiệp mang mấy món mặn kia là đi tế ai?”
“Trước đó ta vẫn nghĩ tới khả năng nhà họ Thường bị ta liên luỵ mới bị đồ sát. Trước khi lâm chung Thường đại hiệp vẫn một mực căn dặn ta, bảo huyết án Thường thị không phải nhằm vào ta, bảo ta đừng cảm thấy mắc nợ. Lúc ấy ta cứ nghĩ Thường đại hiệp đang trấn an ta, giờ nghĩ lại, lời Thường đại hiệp có thể là thật — nhà họ Thường đúng là ẩn giấu một bí mật.”
Mộ Thanh Yến nhíu mày: “Đáng tiếc giờ đã qua một năm, tế phẩm trước mộ đã bị dã thú trong núi ăn sạch, dù thế nào ta cũng không tìm ra người ngoài nấp sâu trong nghĩa địa Thường gia là ai. Ta luôn cảm thấy, đây là mấu chốt phá giải lớp sương mù dày đặc.”
Thái Chiêu ngẫm nghĩ, chợt nói: “Hôm bọn tôi và đệ tử Thái Sơ Quán lên núi, các người đang định làm gì?”
Ánh mắt Mộ Thanh Yến thoảng dao động, sau đó mỉm cười.
Thái Chiêu trừng mắt: “Hèn gì huynh dẫn Giáo chúng giỏi đào đất đến, có phải hôm đó huynh định đào mộ không?!”
Mộ Thanh Yến thở dài: “Không phải ta còn đang lưỡng lự sao.”
“Cả nhà Thường đại hiệp tốt với huynh vậy, thế mà huynh muốn đào mộ tổ người ta! Thật lòng lang dạ sói mà!”
“Ta sai rồi ta sai rồi, ta cũng là vì tìm thủ phạm tàn sát nhà họ Thường thôi.” Mộ Thanh Yến trấn an cô gái, “Bây giờ nói manh mối của nàng đi, hôm trước nàng đã chịu kể cho Tống Úc Chi, vậy kể cho ta cũng không cần gấp nhỉ, nói không chừng không cần đào mộ vẫn có thể tìm ra chân tướng.”
Thái Chiêu liếc ngang hắn: “Cũng không có gì. Mấy tháng trước cha tôi đã đến đây điều tra đúng không, ông bảo so với mười mấy năm trước chỗ này có chút khác thường.” Ngay sau đó cô thuật lại lời Thái Bình Xuân hôm đó.
“Nhưng tôi và Tam sư huynh kiểm tra tới lui chỗ này không thấy có gì khác lạ cả.” Cô mờ mịt.
Ai ngờ mắt Mộ Thanh Yến lại sáng rực, “Quả nhiên chỗ này có chỗ lạ thường!”
“?!” Thái Chiêu trợn tròn mắt, “Huynh đã biết?”
Thần thái trong mắt Mộ Thanh Yến sáng láng, “Lẽ nào nàng không nghe ra chỗ không thích hợp trong lời lệnh tôn?”
Thái Chiêu càng mù mịt: “Cha tôi nói sao nhỉ? Đầu xuân mười mấy năm trước, ông ôm phiền muộn trong lòng, ngây ngốc nửa ngày ở đây, sau đó bị cô cô gọi về, rửa mặt nước lạnh mới tỉnh táo.” — ngắn gọn vô cùng, không thích hợp ở đâu nhỉ?
“Chính là câu này!” Mộ Thanh Yến quan sát cô gái từ trên xuống, mặt lộ vẻ trêu chọc, tự nhủ: “Xem ra Lạc Anh Cốc thật sự bốn mùa như xuân, nàng lại ở núi Cửu Lãi chẳng bao lâu. Nhưng mà Quảng Thiên Môn cũng xây trên núi, sao Tống Úc Chi không nghe ra nhỉ?! Hừ hừ hừ, quả là gã công tử bột!”
Thái Chiêu không vui, “Muốn nói thì huynh cứ nói, chế giễu tôi làm chi!”
“Rồi rồi rồi, ta nói.” Mộ Thanh Yến cười nói, “Đầu tiên ta hỏi nàng, hiện nàng cảm thấy người nàng lạnh hay nóng?”
Thái Chiêu khẽ giật mình, không tự chủ khép cổ áo, “Hơi lạnh.”
Mộ Thanh Yến nói: “Núi Vũ An vốn dĩ là hàn tích, ở đây lại là khe núi khuất bóng, thời tiết hiện giờ là đầu hạ còn khiến người mát lạnh, huống chi năm ấy lệnh tôn đến là đầu xuân.”
Thái Chiêu gật đầu.
Mộ Thanh Yến: “Hôm đó lệnh tôn ngây ngẩn ở nghĩa địa nửa ngày, tất nhiên người thấy lạnh — trong tình huống bình thường bị gió núi lạnh lẽo thổi thốc nửa ngày, về phải làm thế nào?”
Thái Chiêu: “Đương nhiên là mau uống chén canh gừng giải lạnh rồi.”
“Nhưng cô của nàng lại bưng nước lạnh cho cha nàng rửa mặt.” Mộ Thanh Yến chậm rãi nói.
Thái Chiêu hít một hơi, lòng đầy kinh ngạc: “…sao thế nhỉ.” Cô gãi gãi tai, một lát sau ngước lên, “Chả lẽ mặt cha tôi bị phơi nắng đến đỏ?”
Mắt Mộ Thanh Yến lộ vẻ tán thưởng: “Ta đoán là vậy.”
“Thì ra là thế, thì ra là thế!” Thái Chiêu tự nói, “Thảo nào cha thấy kì kì, vì ông ấy mơ hồ nhớ rằng mười mấy năm trước bị phơi nóng cả mặt, nhưng mấy tháng trước thì không.”
Nàng tỉnh táo nhìn quanh, “Nhưng ở đây rõ ràng là hướng khuất bóng, hiện giờ đầu hạ ánh nắng còn yếu, nhưng lúc ấy cha đến là đầu xuân mà, sao lại có thể bị mặt trời hun đến đỏ mặt nhỉ?”
Ánh mắt Mộ Thanh Yến trầm lại, chậm rãi nói: “Ở đây tất nhiên có một chỗ, đặc biệt đầy nắng, đủ để phơi nóng người.”
Thái Chiêu thuận theo ánh mắt hắn quét quanh mình, một trận gió lạnh thổi qua, khu mồ hoang dã, âm khí từng hồi.