Nhìn từ bên ngoài Khe Ẩn Tú cũng chỉ là một khu rừng núi ngổn ngang, không chút thanh tao, nhưng chỉ cần vòng qua mấy đống đá lớn trơ trọi lộn xộn, đập vào mắt chính là cảnh sắc sơn thanh thủy tú, dòng suối lấp lánh, cỏ cây uyển chuyển.
Huyền Không Am ở một chỗ sâu trong khe núi, vì ngay bên dưới là một bức màn suối chậm chạp chảy rất thanh tịnh, từ xa nhìn lại, ngôi am nhỏ tĩnh mịch tường trắng ngói đen như treo giữa không trung, mới có tên là Huyền Không Am.
Mảnh đất này thuộc phần giáp ranh giữa Bắc Thần Lục phái và phạm vi thế lực Ly Giáo, nghiêm chỉnh mà nói, còn gần dãy Hãn Hải hơn. Huyền Không Am vốn là thế lực yếu ớt, vị trí lại khó xử, do đó trong những cuộc tranh giành giữa Bắc Thần Lục phái và Ly Giáo ít khi tham dự, nhiều lắm là chỉ lộ diện trong các cuộc hội nghị khánh điển của Bắc Thần Lục phái.
Làm như thế, thật ra trên giang hồ cũng không mấy người chỉ trích, chỉ vì ý đồ ban đầu của Minh Huệ Thần Ni cao nhân một đời sáng lập Huyền Không Am chính là cứu giúp các cô gái bơ vơ trong khả năng của mình, nếu không phải Bắc Thần Lục phái và Ly Giáo đánh nhau bốn bề nở hoa khắp nơi, các bà vốn chẳng muốn dính dáng vào làm gì.
Hơn trăm năm, Huyền Không Am trải qua khó khăn trắc trở, đã từng bị Bắc Thần Lục phái ép cùng chung sức chống lại Ma giáo, cũng có kẻ gian giảo hoạt cấp thấp trong Ly Giáo có ý đồ nhúng chàm, may mà đều là hữu kinh vô hiểm, âu cũng là vì hai bên đầu lĩnh cũng phải giữ lấy thể diện.
Tông chủ Thanh Khuyết Tông từng ép Huyền Không Am cùng chống lại Ma giáo đã bị hai đạo chính tà cười nhạo tròn mười năm — đám Bắc Thần Lục phái này đầy rẫy đấng mày râu mà không đủ dùng, cứ phải nhớ thương một đám ni cô yếu ớt, mất hết mặt mũi Bắc Thần Lão Tổ.
Mà Ly Giáo cũng thường làm như không thấy cái am ni cô nhỏ xíu gần trong gang tấc này, Nhiếp Hằng Thành từng mắng xối máu chó lên đầu Nhị đệ tử Trần Thự từng bắt đệ tử Huyền Không Am luyện Ngũ Độc Chưởng — một nửa đệ tử trong môn phái đều là đàn bà con gái yếu đuối không hề có tu vi, một cước đạp bằng cũng chẳng hề sáng sủa gì.
Cứ thế, đầu lĩnh hai bên đều phải giữ thể diện, không động chạm Huyền Không Am; còn đám giang hồ hạ lưu cướp vặt thì đám Sư thái trụ trì có thể tự đối phó, do đó Huyền Không Am may mắn còn sống sót đến nay.
“Ngoài ra còn có một lý do không muốn cho ai biết.” Thái Bình Xuân đạp xuống yên ngựa, cầm dây cương dắt bộ lên núi.
Thái Chiêu, Tống Úc Chi, Phàn Hưng Gia, ba người song song theo sau sát lưng ông.
“Thật ra Huyền Không Am từng có mười mấy ‘nghiệt đồ’.” Thái Bình Xuân ngoảnh lại cười nói, “Mấy cô gái thiên phú xuất chúng tính tình không nghe theo, chịu không nổi thanh quy giới luật của Huyền Không Am, ngày qua ngày ăn chay niệm Phật, thế là…”
“Thế là ra cửa quẹo phải là U Minh Hoàng Đạo?” Thái Chiêu ngả đầu tiếp lời.
Thái Bình Xuân ha hả cười đứa con gái tinh nghịch.
Tống Úc Chi giật mình: “Tất cả các bà ấy đều đã theo Ma giáo?”
Phàn Hưng Gia chùi mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển nói: “… Cảnh ăn chay niệm Phật vĩnh viễn không dừng ai bù đắp được cơ chứ! Nhưng mà thả mình vào Ma giáo vẫn là không nên.”
“Cũng không hoàn toàn là theo Ma giáo cả.” Thái Bình Xuân vừa đi vừa nói: “Có vài người đi sai bước nhầm, lọt vào vũng bùn, sau khi hết nơi có thể đi lại quay về Huyền Không Am.”
Phàn Hưng Gia lầm bầm: “Phản bội sư môn xong cùng đường mạt lộ, rồi hối hận cầu xin thương xót cho quay về như này, coi sư môn là nơi nào! Nếu rơi vào tay Lý sư bá, chắc chắn sống không qua ba bữa cơm!”
Thái Chiêu gật gù: “Tuy Ngũ sư huynh nói câu này hơi khó nghe, nhưng có lý. Nếu ai cũng muốn đến thì đến muốn đi thì đi, không có quy củ, thì môn phái phát dương quang đại thế nào chứ.”
Thái Bình Xuân nhíu mày, nhìn ba đứa trẻ phía sau: “Tụi cháu đều nghĩ thế à?”
Tống Úc Chi nhẹ chau mày kiếm: “Có lẽ, Huyền Không Am vốn không có ý định phát dương quang đại, các bà ấy khác với môn phái bình thường trên giang hồ, chỉ là muốn dùng hết khả năng che chở những phụ nữ yếu ớt. Trên đời này, không phải tất cả mọi người đều là thiên chi kiêu tử, cũng không phải tất cả đều có thể có vận may và thiên phú phi phàm…”
Thái Bình Xuân vỗ vai Tống Úc Chi: “Sư phụ con nói rất đúng, người trẻ tuổi chịu vài khổ sở gặp mấy trắc trở không phải chuyện xấu. Nhìn người thật sâu, mới có thể đi càng xa.”
Hai người Phàn Thái lập tức thẹn thùng.
— tha thứ, không phải mềm yếu, cũng không phải là không có quy củ, mà chỉ là lựa chọn khác.
“Nhưng có điều,” Thái Bình Xuân vá miếng vá hợp cảnh, “Những nữ đệ tử này nếm trải nhiều nhức đầu bên ngoài rồi quay về thường thường lòng hướng Phật càng kiên cường, có thể nhanh chóng phá tan mê chướng, cuối cùng tu hành đắc đạo, che chở cho càng nhiều phụ nữ đáng thương.”
Tống Úc Chi thở một hơi dài nhẹ nhõm, “Thiện ác có báo, thiên lý rõ ràng, nên thế.”
Thái Bình Xuân nói tiếp: “Trong số những bà không hối hận quay về, nghe nói có năm sáu người ra ngoài mở cửa hàng thúc đẩy gia nghiệp. Những gì các bà các cô học được trong Huyền Không Am đủ để ứng phó du côn vô lại. Thế là cuộc sống náo nhiệt, sinh con dưỡng cái, lễ tết còn gửi cho Huyền Không Am chút món giả gà giả vịt giả cá, nhưng dầu mỡ quá thơm, Sư thái trụ trì còn nghi là dùng mỡ heo…”
Thái Chiêu Phàn Hưng Gia nghe hớn cả mặt, vui vẻ trở lại.
“Còn hai ba người, ngược lại thật sự đạt được thành tựu trong Ma Giáo, nghe nói có một vị làm nữ Trưởng lão, hai vị làm nữ Đàn chủ, còn có người lấy nhân vật lợi hại trong Ma giáo, tóm lại, tóm lại…”
Thái Chiêu nối tiếp: “Tóm lại tất cả đều có tương lai tốt đẹp.”
Thái Bình Xuân lắc đầu mỉm cười, Tống Úc Chi Phàn Hưng Gia cười ha ha.
Tiếng cười tạm ngừng, Thái Bình Xuân chậm rãi nói: “Bất kể là quyến luyến hồng trần hay yên ổn thanh tu, hẳn là đều từ lựa chọn của bản tâm, chứ không phải trở ngại lý do gì khác.”
“Thời trẻ ta từng trách A tỷ, vì sao cứ phải can thiệp vào, vì sao không tuân theo tổ huấn, trông coi Lạc Anh Cốc đóng cửa sống qua ngày, giang hồ bùn đất ô uế này có gì đáng quan tâm.”
“Trải qua nhiều năm, ta mới từ từ nghĩ thông suốt — cuộc đời con người rất ngắn ngủi, nếu không thể sống theo tâm ý của mình thì còn có ý nghĩa gì.” Ông nhìn con gái đầy ẩn ý.
Thái Chiêu ngơ ngác ngẩn ra, tựa như đã hiểu ý cha.
*
Dù rằng trên đường Thái Bình Xuân đã miêu tả Huyền Không Am hiền hoà cỡ nào, nghênh đón đoàn người vẫn là gương mặt lạnh băng vạn năm không đổi của Tĩnh Viễn Sư thái. Theo thường lệ bà quở trách Thái Bình Xuân Ninh Tiểu Phong một trận trước, tiếp đó trách hành vi khác người đủ thể loại của Thái Chiêu hơn một năm nay, cuối cùng lại mắng vợ chồng Thái thị dạy con không nghiêm.
Thật ra mà nói, trụ trì Huyền Không Am và Cốc chủ Lạc Anh Cốc ngang vai vế, nhưng vì liên quan đến Ninh Tiểu Phong, cha con họ Thái đều thành vãn bối trong nhà của Tĩnh Viễn Sư thái, đành phải thành thành thật thật lắng nghe.
Khó khăn lắm chờ được bà đổi giọng, Thái Bình Xuân mau chóng nói rõ ý đồ đến đây, lúc này Tĩnh Viễn Sư thái mới biến sắc, cho đệ tử bên cạnh lui ra.
“… Tử Ngọc Kim Quỳ gì chứ, ta chưa từng nghe nói.” Tĩnh Viễn Sư thái lạnh lùng nói, “Sao các người lại mò đến Huyền Không Am?”
Tống Úc Chi sốt ruột, lập tức gấp gáp, “Chắc hẳn Sư thái cũng nghe nói tin Quảng Thiên Môn có biến loạn, cũng không phải là vãn bối tham luyến chức chưởng môn, mà nếu Quảng Thiên Môn bị kẻ nguỵ quân tử giết em bức cha Tống Tú Chi kia chiếm cứ thì thật không phải phúc của thiên hạ.”
Thái Chiêu bè theo: “Đúng đúng đúng, hơn nữa con thấy giữa Tống Tú Chi và Ma giáo cũng có phần không rõ ràng, hắn còn cầm Thực Cốt Thiên Vũ của Lộ Thành Nhân nữa, đêm hôm ấy biết bao là người bị hóa thành một vũng máu tươi, ôi chao quá là thảm!”
Tĩnh Viễn Sư thái liếc xéo cô gái: “Cháu bớt đục nước béo cò đi, dùng Thực Cốt Thiên Vũ là Dương Hạc Ảnh, không phải Tống Tú Chi.”
“Thì ra Sư thái cũng có nghe nói ạ!” Thái Chiêu vui vẻ nói, “Cả câu chuyện đều là do Tống Tú Chi Dương Hạc Ảnh cấu kết mà ra, ngài dám chắc Tống Tú Chi hoàn toàn không không biết rõ tình hình không?”
Tĩnh Viễn Sư thái im lặng.
Tống Úc Chi nói: “Hiện giờ gia phụ bị thương nặng khó lành, trốn ở Lạc Anh Cốc tĩnh dưỡng, vãn bối thì lại trúng U Minh Hàn Khí của Ma giáo, đan nguyên bị xiềng xích bó buộc, không thể giết lùi Tống Tú Chi. Nếu Sư thái thật sự biết tung tích Tử Ngọc Kim Quỳ, xin mở lòng từ bi, vui lòng chỉ giáo.”
Thấy Tĩnh Viễn Sư thái từ đầu đến cuối trầm ngâm không nói, Thái Bình Xuân trịnh trọng thưa: “Sư thái, lúc A tỷ giao Tử Ngọc Kim Quỳ cho ngài, hẳn có để lại lời nhắn gửi ạ.”
Người trong nghề há miệng là biết có hay không. Tĩnh Viễn Sư thái lườm Thái Bình Xuân, “Tất cả đi theo ta.”
Bà dẫn bốn người rẽ trái rẽ phải, biến mất sau một mật thất trong khu núi đá chập trùng.
Căn mật thất hiện hình lục giác, toàn bộ dùng đá nhám trắng xây thành, ở giữa là một bệ đá vuông vuông vắn vắn, trên ấy đặt một tấm bồ đoàn, còn có kinh thư quyển trục, một bình sứ đựng nước — nơi này hiển nhiên là chỗ thường ngày Tĩnh Viễn Sư thái ngồi tu luyện.
“Vậy Tử Ngọc Kim Quỳ ở trong tay Sư thái thật ạ?” Thái Chiêu nhìn qua nhìn lại, “Vừa nãy ngài còn nói chưa từng nghe tới Tử Ngọc Kim Quỳ — Sư thái, người xuất gia không lừa dối nha!”
Tĩnh Viễn Sư thái vỗ một góc bệ đá, dưới bệ đá mới từ từ dời ra một hộc đá, bà lấy một vật trong đó đặt vào trong tay, quay lại nói: “Bần ni cũng không lừa dối, vì Thái Bình Thù chưa hề nói vật này tên là Tử Ngọc Kim Quỳ.”
“Cô cô không nói gì, ngài đã tình nguyện bảo đảm cho người, xem ra ngài không giống như bên ngoài đồn là không ưa nhìn cô cô cháu.” Thái Chiêu cười ha hả bước lên đón lấy, đặt trong lòng bàn tay xem xét, quả nhiên là một cục đá lạnh lẽo màu tím đen.
Cô đưa tảng đá cho Tống Úc Chi xem, Tống Úc Chi nắm thật chặt trong tay, kích động nhẹ run.
Tĩnh Viễn Sư thái nhìn Thái Bình Xuân, “Cậu biết vật này rất quan trọng chứ?”
Thái Bình Xuân nói: “Biết ạ, vật này dính líu tới một môn tà công quỷ thần khó lường, năm đó Nhiếp Hằng…”
“Không cần nói nữa, Huyền Không Am chỉ là một môn phái nhỏ bé yếu ớt hẻo lánh, bần ni không muốn biết những chuyện ngầm trong giang hồ thế này.” Tĩnh Viễn Sư thái cắt lời, “Năm đó lúc Thái Bình Thù giao nó giao cho ta, từng nói nó cực kỳ quan trọng, nhắc nhở ta một khi phát hiện nó có nguy hiểm bị lưu lạc ra ngoài, thì lập tức hủy đi.”
Bà chỉ ra phía trước, trong góc mật thất đặt một bộ cối đá bằng kim cương nham và chày đá, tựa như là chuẩn bị phá vỡ mài nhỏ thứ cứng rắn nào đó bất kì lúc nào.
Thái Bình Xuân ngạc nhiên nói: “Vậy tại sao sư thái lại dễ dàng giao cho vãn bối?”
Tĩnh Viễn Sư thái: “Vì cuối thư Thái Bình Thù có viết, chỉ có một tình huống ta có thể giao vật này ra — chính là lúc vợ chồng cậu, hoặc là Chiêu Chiêu Tiểu Hàm tận tay tới cửa.”
Thái Bình Xuân thở dài: “Không ngờ A tỷ đến lúc lâm chung, chỉ còn có thể tin tưởng người trong nhà.” Đối với Thái Bình Thù cả đời quang minh nhiệt huyết mà nói, là khôi hài lớn cỡ nào.
“Chớ thiếp vàng lên mặt mình đi, cả đời cô ấy tin tưởng nhiều người, ta nhớ cho đến chết cô ấy cũng không thay đổi bao nhiêu.” Giọng Tĩnh Viễn Sư thái lạnh buốt, còn mang theo một tia tiếc hận không dễ phát hiện.
“Thái Bình Thù nói, thứ mà cô ấy tốn hết sức giấu đi, bốn người nhà cậu đều biết không nên tìm. Nhưng nếu đến một lúc không thể không tìm, hoặc là các cậu bị uy hiếp, hoặc có người không thể không cứu — nên cô ấy mới giữ nó lại vì các cậu.”
Mặt Tống Úc Chi xúc động, “Thái nữ hiệp lo lắng rất phải, cũng là vãn bối vô ý, mới khiến nó tái hiện nhân gian.”
Thái Chiêu đầy cảm khái: “Thứ này cứ làm con bồn chồn mãi, đợi Tam sư huynh khu trừ U Minh Hàn khí xong, chúng ta lập tức phá huỷ nó, đập vỡ nát!”
Thái Bình Xuân cũng tán thành.
“Các người biết thì tốt!” Đến giờ Tĩnh Viễn Sư thái mới dịu sắc mặt, “Đừng lề mề nữa, ở trong mật thất này chữa thương đi. Vật này chẳng lành, dùng xong mau mau tiêu hủy.”
Thái Bình Xuân Tống Úc Chi một trước một sau ngồi vào bệ đá, Phàn Hưng Gia trải rộng túi châm tùy thân, hàng trăm cây Bách Luyện ngân châm dài ngắn không đều hơi lóe sắc lạnh.
Tống Úc Chi ngồi xuống ngưng khí, Thái Bình Xuân đẩy ngang song chưởng, ấn vào hai Huyệt lớn trên lưng Tống Úc Chi bắt đầu vận khí.
Tĩnh Viễn Sư thái và Thái Chiêu yên ắng đứng một bên.
Cho đến khi huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Tống Úc Chi bắt đầu toát ra khói trắng, Phàn Hưng Gia nhanh nhẹn đâm từng cây châm bạc vào người y.
Tĩnh Viễn Sư thái bỗng quay đầu, “Là cháu đoán được Tử Ngọc Kim Quỳ trong tay ta à, sao đoán được.”
Thái Chiêu ân cần nhìn cha, thì thầm: “Mới đầu, cháu cũng giống mọi người, cho rằng trước khi lâm chung cô cô đã giao phó Tử Ngọc Kim Quỳ ra ngoài, như vậy tất nhiên người được ủy thác sẽ tạt qua Lạc Anh Cốc trước sau tang lễ của cô cô.”
“Sau đó cháu mới nghĩ, một thứ nhỏ như Tử Ngọc Kim Quỳ vốn dĩ không cần tự tay giao phó, một con bồ câu đưa tin là có thể đưa đi. Nhưng vấn đề là, phàm là người có giao tình với cô cô hầu như đều có mặt ở buổi hậu sự, còn người không hòa thuận với cô cô, Lạc Anh Cốc vốn sẽ chẳng liên hệ, cũng không thể thả bồ câu đưa tin.”
“Chỉ có một người giống như người ngoài là Tĩnh Viễn Sư thái.” Tiểu cô nương quay sang, nét mặt tươi cười rạng rỡ, xinh đẹp như hoa đào, “Người trong thiên hạ đều biết, năm đó cô của cháu đã mạnh mẽ đắc tội ngài, làm Khe Ẩn Tú rối tinh rối mù. Mà ngài vẫn luôn không ưa cô của cháu, vốn không tham gia hậu sự của bà. Tuy thế, Lạc Anh Cốc vẫn có bồ câu đưa thư nối thẳng đến Huyền Không Am.”
Tĩnh Viễn Sư thái hơi lộ nụ cười, “Tiểu Phong nói không sai, cháu chỉ có một cái bụng quỷ lanh lợi.” Bà nhìn sang ba người trên bệ đá, “Nếu Thái Bình Thù có một nửa quanh co như cháu, có lẽ sẽ không phải chết sớm như vậy.”
Thái Chiêu thỏ thẻ: “Sư thái, sao ngài lại chịu nhận cô cô phó thác ạ. Mấy năm qua cháu đều cứ nghĩ là ngài ghét cô cô, sau lưng trộm mắng ngài không ít đâu.”
Tĩnh Viễn Sư thái cũng không tức giận, “Thật ra mọi người đều sai rồi, ta không ghét Thái Bình Thù, cũng không phải không ưa nhìn cô ấy. Mà là… cô ấy quá chói mắt, giống một vầng dương quá chói chan, ta sợ cô ấy sẽ thiêu người bị thương.”
Thái Chiêu yên lặng nghe, cô nghĩ đến Mộ Thanh Yến.
“Có người nói với cháu, Nhiếp Hằng Thành tựa như một ngọn núi nguy nga cao ngất, mọi người trong Ma giáo đều sống trong bóng của lão. Đến chừng lão chết, bóng tối rút đi, tất cả đệ tử của hắn, người nhà, bộ hạ tử trung đều không biết phải làm thế nào. Lúc ấy cháu liền nghĩ, Nhiếp Hằng Thành là núi, còn cô cô chính là hùng ưng bay lượn nơi chân trời. Núi có cao, cũng không cao qua hùng ưng — dạ, sau đó quả nhiên Nhiếp Hằng Thành chết dưới tay cô cô.”
Tĩnh Viễn Sư thái cười một nụ hiếm thấy, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Thái Bình Thù, là trong sân thi đấu của đệ tử Bắc Thần Lục phái hai năm một lần. Cô ấy nhỏ hơn cháu bây giờ, cha cháu còn nhỏ hơn. Mọi người đều nói hai chị em này đáng thương, phải sống nương nhờ vào Bội Quỳnh Sơn trang. Ai ngờ cô cô cháu vừa ra trận, lập tức kỹ kinh tứ tọa*, vang danh thiên hạ.”
(*) ám chỉ tài nghệ ai đó rất cao siêu, khiến người xem chấn động không thôi
Ánh mắt lão ni y phục mộc mạc ảm đạm đầy xa xăm, như đang nhớ lại ngày tỉ võ đầy nắng rực rỡ hai mươi năm trước, thiếu nữ tuổi nhỏ mảnh mai một mình đứng trên đài võ cao cao, trong một thoáng không một đệ tử nào dám lên khiêu chiến.
“Lúc ấy ta tiếp nhận chức Chưởng môn Huyền Không Am không lâu, thấy cô cô cháu khoe khoang vậy, bất an vô hình. Nhưng sư tỷ sư muội ta đều thích cô cô cháu, các đệ tử của ta cũng thích. Sau này quay về Huyền Không Am, các bà mở miệng ngậm miệng đều là cô cô cháu. Tu hành vắng vẻ trong núi, từng chuyện đại sự cô cô cháu làm trên giang hồ chính là những truyền kỳ mà nữ đệ tử trong am thích nghe nhất.”
Thái Chiêu ngạc nhiên: “Thì ra Sư thái còn có sư tỷ sư muội? Ưm, hiện giờ các bà ấy…”
Tĩnh Viễn Sư thái quay lại: “Có phải cháu thấy Huyền Không Am đầy quạnh quẽ, trên đường đi đến đây, chỉ thấy tầm hai ba chục người, quá nửa là lão ni cô không biết võ công không?”
Thái Chiêu hơi xấu hổ, “Cháu nghe nói mấy đệ tử hiện tại của ngài không lớn hơn cháu bao nhiêu.”
“Đúng, vì chúng là sau cái chết của Nhiếp Hằng Thành ta mới thu lại.” Tĩnh Viễn Sư thái thở dài, “Nhưng trước đây không thế, tuy Huyền Không Am nhỏ yếu, gì thì gì cũng có hơn mười cao thủ chống đỡ tình cảnh.”
“Phong vân giang hồ xưa nay không ngừng, không biết thế nào, tự dưng Nhiếp Hằng Thành phát cuồng, trắng trợn tàn sát anh hùng thiên hạ. Ta cẩn thận co cụm đệ tử vào trong môn, ràng buộc mấy đứa nó đừng đi ra ngoài gây chú ý, vốn tưởng có thể tránh thoát một kiếp, ai ngờ…”
Ánh nước lấp lóe trong mắt Tĩnh Viễn Sư thái, “Lần đó trong nhà gửi thư, nói gia từ sắp không xong, ngoại tổ mẫu cháu mới gọi ta về nhà đưa tiễn mẹ già. Trước khi đi, ta muôn vàn căn dặn sư tỷ sư muội, tuyệt đối không thể đi ra Khe Ẩn Tú, vạn sự lấy bình an làm trọng.”
“Ai ngờ khi trở về, ta lại thấy Huyền Không Am máu chảy thành sông, tay chân cụt gãy đầy đất. Mấy đại đệ tử của ta vì để đám đệ tử nhỏ tuổi nhỏ có cơ hội chạy đi, tất cả đều chết thảm trong vũng máu. Mấy đệ tử may mắn còn sống sót nói, sức chiến đấu của sư tỷ sư muội ta không địch lại, bị tặc nhân Ma giáo bắt đi. Ta bó tay không còn cách nào, Doãn Lão Tông chủ lại quen giả chết, đành phải xin cô cô cháu giúp đỡ.”
“Trận đó cô cô cháu cũng chẳng trôi chảy là mấy, huynh đệ tốt bên cạnh bị Ma giáo hại chết hơn phân nửa, hình như chính cô ấy cũng bệnh nặng một trận, tái nhợt tiều tụy. Nhưng khi ta kể cảnh ngộ Huyền Không Am gặp phải, cô ấy không nói hai lời đã nhận lời.”
“Cô cô cháu bảo chúng ta đợi ở bên ngoài U Minh Hoàng Đạo, một mình cô ấy xông vào Ma Quật. Khuya hôm đó cô mới ra, còn kéo một bao tải to phía sau. Ta mở ra xem, lập tức khóc rống — bên trong đúng là những thi thể khô quắt của sư tỷ sư muội ta, đan nguyên nội lực huyết khí các nàng đều bị hút sạch, đáng thương thay cả đời các nàng không tranh quyền thế, từ bi thiện nhân, lại gặp phải kết cục như thế!”
“Ta mắng chửi Nhiếp Hằng Thành không bằng heo chó, nhưng không thể không sợ hãi trong lòng. Ta hỏi cô của cháu, phải chăng Nhiếp Hằng Thành đang tu luyện Linh Điệt Đại pháp, phải chăng là hắn đã nghĩ ra cách phá giải hậu hoạn của môn tà công này? Phải biết rằng, tai họa ngầm của Linh Điệt Đại pháp vừa là chỗ hại, cũng là chỗ lợi ích rất lớn.”
“Nếu không có cây đao ấy lơ lửng trên đầu, người người đều có thể hấp thụ đan nguyên nội lực kẻ khác dùng cho mình. Bất kể chính đạo tà phái, ai có thể vỗ ngực khẳng định mình tuyệt đối sẽ không sinh ra tham niệm bực ấy! Một khi Nhiếp Hằng Thành khám phá huyền bí trong đó, trên giang hồ lập tức gió tanh mưa máu, giết chóc không ngớt.”
“Cô của cháu không trả lời ta, sắc mặt cực kỳ khó coi, chỉ nói, ‘Đừng lo, cứ giao việc này cho cháu’. Nửa tháng sau, ta nghe nói cô ấy một mình lên đ ỉnh Đồ Sơn, tru sát đại ma đầu Nhiếp Hằng Thành.”
“Tầm mười năm sau, cô ấy nuôi dưỡng cháu ở Lạc Anh Cốc, ta chỉnh đốn môn phái ở Huyền Không Am, bọn ta không từng gặp nhau. Chỉ trong thư nhà Tiểu Phong gửi tới, thi thoảng cô ấy nói theo đôi câu, đa phần là chuyện lý thú liên quan tới cháu.”
“Hơn bốn năm trước bỗng nhiên cô ấy gửi thư, nói mình sắp tới lúc rời đi, bảo ta không cần tới dự tang sự mình, đính kèm cục đá đen kia vào trong thư phó thác cho ta.”
Trong bất tri bất giác, Thái Chiêu nghe nước mắt mình giàn dụa.
“Ta đã từng không thích cô của cháu huênh hoang, bây giờ lại không nghĩ như vậy.” Tĩnh Viễn Sư thái khẽ thở dài, “Hoàng Lão bang chủ Hoàng Sa Bang cùng sư tỷ quá cố của ta là anh em họ, trước khi ông quy ẩn ta có đi tiễn biệt.”
“Hoàng Lão anh hùng nói, Nhiếp Hằng Thành đã chết, thiên hạ thái bình, ông ấy vốn không tiếc nuối, chỉ hận năm đó kiến thức nông cạn, không dạy con gái bản lĩnh tự mình sống tốt, hại hai đứa nó hiện giờ chỉ có thể tủi thân sống qua ngày. Đáng tiếc, Trác phu nhân trưởng nữ ông ấy căn cốt tư chất vốn là thượng thừa, lại trở thành kẻ mềm yếu nhát gan như thế.”
“Thì ra là thế, thảo nào.” Thái Chiêu nhớ lại, “Trác phu nhân có một con gái tên Dương Tiểu Lan, nhỏ hơn cháu một hai tuổi, có lẽ lão già chết tiệt Dương Hạc Ảnh kia cũng không dạy dỗ cô ấy cho tốt. Nhưng cháu từng thấy thân thủ cô ấy, rất cao minh. Chiêu thức Tứ Kỳ Môn bình thường, cô ấy vẫn thi triển ra thế lôi đình!”
Tĩnh Viễn Sư thái mỉm cười: “Xem ra là tư chất Trác phu nhân đã truyền cho con gái. Hầy, tìm con rể tốt rồi phó thác chung thân — người đời đều nghĩ như thế. Nhưng vì sự tồn tại của cô cô cháu, rất nhiều người mới rõ, con gái cũng có thể đỉnh thiên lập địa.”
“Dạ!” Thái Chiêu nín khóc mỉm cười, “Cô của cháu cũng luôn nói, cả một đời bà sống rất đáng!”
“Hự…” Phàn Hưng Gia đầu đầy mồ hôi lùi lại liên tục, cho đến khi áp sát tường.
Hai mắt Tống Úc Chi nhắm nghiền, hai tay trên dưới hư không đối nhau, viênTử Ngọc Kim Quỳ đen bóng lăn lộn qua lại giữa hai tay, một luồng khí trắng nồng đậm bao phủ khuôn mặt quan ngọc của y, đỉnh đầu, mi tâm, theo hai bên huyệt Thái dương xuống thẳng cổ ngực bụng, mấy chục chỗ đại huyệt đều đã đâm ngân châm.
Thái Bình Xuân đầy tập trung, trán tuôn mồ hôi nóng, không ngừng đẩy đưa nội lực vào cơ thể Tống Úc Chi.
“Sư thái, sư muội, ta xong rồi, đến lượt các người.” Phàn Hưng Gia mệt thở không ngừng.
Tĩnh Viễn Sư thái gật đầu, Thái Chiêu lập tức chạy tới, hai người đứng hai bên Tống Úc Chi, vận khí giơ chưởng, cố ép lấy luồng hàn khí u hồn khó bắt giữ kia trong đan điền y.
Trụ thêm một chốc, luồng khí trắng dày đặt quanh mặt Tống Úc Chi dần dần tiêu tán, Thái Chiêu thu công trước nhất, ngay sau đó là Tĩnh Viễn Sư thái, cuối cùng là Thái Bình Xuân chậm rãi thu chưởng thổ khí, cộng thêm Tống Úc Chi không nhúc nhích, bốn người đồng thời tự vận khí điều hòa cho chính mình.
Phàn Hưng Gia thấy sắc mặt Tống Úc Chi đã hồng hào, mi tâm tỏa sáng, cẩn thận tiến tới bắt mạch cho y. Không lâu sau, hắn vui mừng nhướng mày: “Kinh mạch đã có lực, đan nguyên trong trẻo, Tam sư huynh, lần này rốt cuộc huynh ổn thật rồi!”
Tống Úc Chi cảm thấy một luồng khí nóng có lực chảy xuôi trong kinh mạch, như đã khỏi cơn bệnh nặng sau tĩnh dưỡng quá lâu, cơ bắp toàn thân đầy sức lực thật thoải mái. Y mở mắt, cười khẽ: “Khí tức còn hơi loạn, để ta điều chỉnh một chút.”
Phàn Hưng Gia vừa nhổ ngân châm cho y, vừa cười nói: “Không chỉ huynh, Thái Cốc chủ, Tĩnh Viễn Sư thái, cả sư muội nữa, đều hao tổn rất nhiều chân khí, đều cần điều dưỡng. Mọi người từ từ ngồi xuống điều tức, ta đi nấu mấy chén canh cố bản bồi nguyên!”
Để đẩy trừ hàn khí trong đan điền Tống Úc Chi phải hao phí không ít nội lực, trong đó Thái Bình Xuân hao tổn nhiều nhất, trước mắt chỉ còn hai ba thành công lực, Tĩnh Viễn Sư thái Thái Chiêu thì tổn thất năm sáu phần.
Loại tổn hao này khác với kiểu nội thương dẫn đến vô lực của Tống Thời Tuấn, giống như là đánh đấm với kình địch một trận, dù thắng nhưng đã mệt mỏi hết sức, cần điều tức một lúc mới có thể khôi phục
Tĩnh Viễn Sư thái gật đầu: “Nhà thuốc và vườn dược liệu đều ở sau núi, ở đó rất vắng vẻ, Phàn thiếu hiệp cứ tự nhiên.”
Phàn Hưng Gia vui mừng ra mật thất.
Sau một lát, Tống Úc Chi hồi phục trước tiên, nhảy xuống bệ đá.
Y nhìn ba người còn lại vẫn còn ngồi điều tức, lại nhìn Tử Ngọc Kim Quỳ trong tay, “… Hay, cháu hủy thứ này đi trước ạ.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Thái Chiêu nhắm mắt dùng sức gật đầu, rất giống một con chim gõ kiến bằng gỗ đầy thú vị, Tĩnh Viễn Sư thái và Thái Bình Xuân như cũng phát hiện, đều nhắm mắt mỉm cười.
Tống Úc Chi thầm buồn cười, cầm Tử Ngọc Kim Quỳ lại chỗ cối chày kim cương nham trong góc.
Y vừa định thả vào cối đá, thì chợt nghe sau lưng nổ vang, cửa đá mật thất bị người dùng lực đập một cái rầm, một đám người áo đen như một đám lớn sâu bọ mồm sắc nhọn tràn vào!
Bốn người trong phòng còn chưa kịp hồi thần, một tên áo đen đứng đầu vọt vào như sấm sét, bịch một chưởng đánh vào sau lưng Thái Bình Xuân. Thái Bình Xuân kêu lên một tiếng đau đớn, trở tay một chưởng đập người áo đen va vào vách đá.
“Cha!” Thái Chiêu bất chấp chính mình điều tức chưa xong, nhào thẳng đến cha.
Thái Bình Xuân khó khăn khoát tay với con gái, há miệng phụt ra một ngụm máu tươi, hai mắt nhắm nghiền ngã người sang một bên.
“Sư thái sư muội coi chừng!” Tống Úc Chi trở tay tìm tòi, Thanh Hồng Bạch Hồng nơi tay, song kiếm bay lên hư không thổi đến đám hắc y nhân như cánh diều cùng kịch chiến.
“Sư phụ! Sư phụ cứu mạng!” — lại có bảy tám gã áo đen ập vào, dùng đao uy hiếp hơn mười nữ ni trẻ tuổi vào đến mật thất, trên người trên mặt đám nữ ni đều có vết thương.
“Hay cho tặc tử!” Tĩnh Viễn giận hét lên, bốp bốp hai chưởng, đánh nát đầu hai tên áo đen.
Đám áo đen bảy người một tổ, chia Bác Thành tổ, mỗi tên cầm lưỡi đao và móc câu dây thừng cấu tạo khác nhau, dùng một trận hình cổ quái lại quen thuộc vây lấy ba ngườiThái Chiêu Tĩnh Viễn Sư thái và Tống Úc Chi.
Ở bờ Tố Xuyên Thái Chiêu đã lĩnh giáo qua trận pháp này, hôm đó cô và Mộ Thanh Yến hai người trong tình trạng không chút tổn thương mà vẫn ứng phó đỡ trái hở phải, huống chi là trong tình trạng tệ hại trước mắt — Tĩnh Viễn Sư thái và mình mới khôi phục công lực một nửa, Tĩnh Viễn Sư thái còn phải bảo vệ tiểu đệ tử bị xô đẩy chạy đến, còn cô thì đang đỡ cha bị trọng thương.
Đám áo đen có vẻ như biết trong đám địch trước mắt Tống Úc Chi có công lực cao nhất, thế là bảy tám tên vây công đều có võ công cao cường nhất, chiêu số quỷ mị tàn nhẫn. Vừa hết bảy tám chiêu, một tên áo đen bỗng đổi Quỷ Đầu Đao, bổ tới một nữ ni nhỏ tuổi sau lưng.
Tống Úc Chi giật mình, vội đổi chiêu đi cứu, lúc này sáu tên áo đen khác đồng loạt huơ kiếm sang, bốn trường kiếm ép Tống Úc Chi không rảnh tay, hai thanh còn lại trực tiếp đâm đ ến Tống Úc Chi. Tống Úc Chi đá tên áo đen đứng đầu một cước bay ra, nhanh chóng xoay người né, hai kiếm rơi vào khoảng không, chỉ đâm xuyên vạt áo trước ngực Tống Úc Chi.
Hai tên áo đen thu kiếm, trường kiếm thuận thế vẩy ra ngoài một cái, trùng hợp cắt đứt vạt áo Tống Úc Chi, Tử Ngọc Kim Quỳ giấu trong ngực hắn rơi ra lăn xuống đất nhanh như chớp.
Tống Úc Chi thầm kêu ‘Nguy rồi’, đám áo đen cùng mừng rỡ, đầy tiếng la “Thì ra là ở đây, mau ra tay” vân vân…! Hai bên đang tranh đoạt, một móc câu dây thừng im ắng phóng tới, như sấm sét cuốn đi Tử Ngọc Kim Quỳ.
“Thành công rồi, chúng ta đi trước!” Tên áo đen dẫn đầu nắm Tử Ngọc Kim Quỳ trong tay, chép miệng với phía trước, “Giết sạch bọn chúng, đốt hết nhà, ta gọi người đến giúp!”
Một nửa đám hắc y nhân phần phật rời đi, trận hình lập tức không có gì đáng kể, Thái Chiêu lợi dụng chớp thời cơ phóng tới đám áo đen, giết sạch đám uy hiếp nữ ni, sau đó giao cha lại cho Tĩnh Viễn Sư thái, “Sư thái, ngài trông chừng cha và các sư muội!”
Tĩnh Viễn Sư thái hiểu ý cô, một tay đỡ Thái Bình Xuân hôn mê, một tay dựng chưởng trước ngực, bảo hộ một đám nữ ni nhỏ vết thương chồng chất sau lưng.
Thái Chiêu Tống Úc Chi lưng tựa lưng phấn chiến, song kiếm Thanh Hồng Bạch Hồng và bảo đao Diễm Dương cực kỳ nhanh chóng chặt chém giữa đám áo đen, sắc kiếm lạnh lẽo và ánh đao hừng hực vô cùng bay múa trên không trung căn mật thất, nửa đường có mấy tên áo đen định đi bắt nữ ni uy hiếp, đều bị Tĩnh Viễn Sư thái một chưởng vỗ chết.
Sau một lát, hơn mười tên áo đen còn ở lại đều bị giết sạch, trước khi chết, tên cuối cùng mặt đầy máu cười điên cuồng, “Các ngươi trốn không thoát đâu! Huynh đệ lục soát bên ngoài chạy đến ngay đây thôi!”
Tống Úc Chi một kiếm đâm chết gã, lo lắng: “Làm sao đây? Chúng ta có thể trốn, nhưng trên núi còn rất nhiều…”
Tĩnh Viễn Sư thái hỏi đệ tử mấy người còn lại đâu, mấy nữ ni khóc không ra tiếng: “Các sư tỷ khác đều đã chết, chỉ còn mấy sư tỷ bản xử thừa lúc đêm tối trốn xuống dưới núi, các chị ấy quen địa hình, có lẽ đã trốn vào sơn động nào đó!”
Tĩnh Viễn Sư thái gật gật đầu, quay lại ấn mấy cái trên vách, rắc rắc, vách đá tách ra một lối ngầm hẹp. Tĩnh Viễn Sư thái nói: “Mật đạo này nối thẳng xuống chân núi, bần ni bỏ ra mười mấy năm từ từ đào ra!”
Thái Chiêu biết, hẳn là sau cái năm Nhiếp Hằng Thành huyết tẩy Huyền Không Am, Tĩnh Viễn Sư thái rút kinh nghiệm xương máu, quyết ý để lại một chuẩn bị phía sau.
Cô cẩn thận chùi vết máu nơi khóe miệng cha, trịnh trọng phó thác: “Sư thái, ở phía Tây dưới chân núi đi dọc theo bờ sông, có một chiếc thuyền treo cờ hình giò lợn giấu ở một nhánh sông chỗ đổ ra biển, là phân đà mà Bang chủ Thanh Trúc Bang và tâm phúc tự thân lo liệu, bọn họ đang chờ bọn cháu trở về. Mọi người xuống núi tìm bọn họ, theo đường thủy về đến Lạc Anh Cốc, trên đường không được chậm trễ.”
Tĩnh Viễn Sư thái nhíu mày: “Vậy còn mấy đứa?”
Thái Chiêu dùng khuôn mặt tươi cười che giấu nội lực không tốt của mình: “Đi hết rồi thì mật đạo này sẽ lập tức bị phát hiện, con với sư huynh ra ngoài đánh lạc hướng bọn áo đen. Tam sư huynh, anh đồng ý đi.”
Tĩnh Viễn Sư thái xúc động phản đối: “Không được, đây không phải mấy đứa chịu chết sao!”
Tống Úc Chi liếc Thái Chiêu: “Tốt nhất Chiêu Chiêu cũng đi theo Sư thái đi, một mình ta là đủ.”
“Hầy dà dẹp anh đi.” Thái Chiêu phỉ báng, “Nếu chỉ có một mình anh, mới là chịu chết thật đó.”
“Sư thái.” Tống Úc Chi hẩy giọt máu cuối cùng trên kiếm bén, vẻ thành khẩn, “Với bản lĩnh của cháu và sư muội sẽ trốn thoát được thôi. Cháu thề với Sư thái, nếu thật sự tới lúc ngàn cân treo sợi tóc, dù có mất mạng cháu cũng sẽ che chở sư muội đi trước!”
Tĩnh Viễn Sư thái còn do dự.
“Sư thái chớ trì hoãn.” Thái Chiêu đè tay lão ni, cười nhẹ nhõm, “Với cả, bọn cháu còn phải đi tìm Phàn sư huynh. Hầy, vị trí Huyền Không Am dễ công khó thủ, còn gần Ma giáo nữa, thật không tốt, dứt khoát thừa dịp này, Sư thái chuyển sang chỗ khác khai trương lại thôi!”
Tĩnh Viễn Sư thái biết cô gái cố ý nói đùa, bà nhìn đám đệ tử thấp thỏm lo âu sau lưng, cắn răng đỡ Thái Bình Xuân, trước khi đi dặn dò: “Mấy đứa phải cẩn thận!”
Đi ra mấy bước, bỗng nhiên bà quay lại.
“Năm đó,” bà có phần xúc động, “Cô của cháu cũng từng khuyên, tìm một chỗ an toàn hơn cho Huyền Không Am — bị ta dạt đi.”
Thái Chiêu cười ra nước mắt: “Sư thái yên tâm, cháu và hai sư huynh sẽ bình an!”
*
Chờ cho vị nữ ni sau cùng biến mất sau cửa mật đạo, Thái Chiêu đóng cửa đá, cùng Tống Úc Chi xuất chưởng, đánh bên trong mật thất đầy ngổn ngang, sau đó chất đá vụn che cửa đá bên ngoài, nom như là vết tích sau trận kịch chiến.
Bên ngoài ánh lửa dần nổi, tiếng mắng chửi các loại dần tới gần, hai người Tống Thái mượn đêm tối chạy ra sau núi vắng vẻ, ven đường đầy bừa bộn, cuối cùng ở một khu trồng lá thuốc trơ trọi họ tìm được Phàn Hưng Gia núp trong lồng trúc.
“Bên ngoài thế nào? Có người giết lên núi phải không!” Hắn run lẩy bẩy, “Ta muốn đi tìm các người, nhưng ta không dám ra ngoài! Thái cốc chủ đâu, Tĩnh Viễn Sư thái đâu!”
“Không kịp giải thích, đi nhanh lên!” Tống Úc Chi kéo Phàn Hưng Gia.
Ba người vừa quay đầu, đám áo đen đã lục soát Huyền Không Am không có kết quả vừa vặn giết tới sau núi, hai bên đối mặt.
“Hay lắm, bắt ba đứa bọn nó lại, chủ nhân có thưởng lớn!” Tên áo đen đứng đầu cười gằn.
Hai bên đồng thời hô một tiếng giết, hăng hái chém giết.
Lần này địch ta cách xa, Thái Chiêu giết bảy tám người liên tiếp, thở hồng hộc chống đao quỳ xuống, Tống Úc Chi đành che chắn trước mặt cô với Phàn Hưng Gia, không ngừng vung kiếm, ba người liên tiếp lùi ra sau.
“Rốt cuộc bọn chúng muốn gì! Là cố ý tới giết chúng ta sao!” Phàn Hưng Gia bị hù chực khóc.
“Đồ ngốc, chúng là đến đoạt Tử Ngọc Kim Quỳ!” Thái Chiêu nổi giận gầm lên, lập tức dấy lên nghi ngờ, “Tam sư huynh, Dạ Lan ở Huyết Chiểu đã bị hủy, bọn chúng còn muốn Tử Ngọc Kim Quỳ làm gì?”
Phàn Hưng Gia như ngớ ra: “Dạ Lan Huyết Chiểu? Nó thì liên quan gì đến Tử Ngọc Kim Quỳ?”
Tống Úc Chi vù vù hai kiếm ép lui người áo đen, Thái Chiêu ngay sau đó đánh ra.
Tống Úc Chi quay lại nói: “Ma giáo có một môn tà công, phải có Dạ Lan Huyết Chiểu và Tử Ngọc Kim Quỳ mới có thể luyện thành — không Dạ Lan Huyết Chiểu, chỉ có Tử Ngọc Kim Quỳ cũng vô dụng!”
“Tam sư huynh đừng dài dòng nữa, tranh thủ tìm đường chạy đi!” Thái Chiêu ra sức chém giết, nội lực đã bị hao tổn càng không đề lên không nổi.
Phàn Hưng Gia nghe xong, đứng đực im lặng tại chỗ, không nhúc nhích.
“Chả lẽ đã có người lấy đi vài nhánh trước khi Dạ Lan bị hủy?” Tống Úc Chi hươ kiếm bên cạnh nghi hoặc, “Là ai chứ?”
Thái Chiêu nghiêm sắc mặt, sừng sộ: “Tam sư huynh đừng khách sáo nữa, cứ nói thẳng ba chữ Mộ Thanh Yến là được!”
Tống Úc Chi ho nhẹ một tiếng, “Ta chỉ là suy đoán, A Khương bà bà cũng đã nói, mười mấy năm qua đi vào Đầm Máu chỉ có sau người chúng ta, ngoài chúng ta ra thì cũng chỉ có…”
“Là ta.” Phàn Hưng Gia ngơ ngẩn, “Là nửa đêm ta chuồn đi, lấy đi một nhánh Dạ Lan.”
Thái Chiêu như dựng tóc gáy cả người, the thé nói: “… Ngũ sư huynh anh nói gì vậy?”
Tống Úc Chi cũng định nghiêm chỉnh hỏi, nhưng hắc y nhân liên tiếp nhào tới, hắn đành sấn tới trước ngăn cản.
“Ta ta, ta không biết! Ta không biết Dạ Lan dùng để luyện tà công!” Mặt Phàn Hưng Gia đầy sợ hãi, như một đứa bé bị dọa sợ.
“Ta cũng thấy làm thế không tốt, sao lại lén ăn trộm đồ người ta chứ, lại còn phải giấu các người nữa!” Phàn Hưng Gia giải thích không mạch lạc, cuống quýt rơi lệ, “Khuya hôm đó lúc ta cầm Dạ Lan về phòng, thấy cô với Tam sư huynh từ ngoài sân đi tới, lúc ấy ta đã muốn kể cho hai người biết, thế nhưng, thế nhưng…”
Thái Chiêu mãi mới quay lại giận dữ, chụp một phát mạnh vào vai Phàn Hưng Gia: “Khoan hẵng nói đã, Ngũ sư huynh nói tôi nghe, là ai sai anh làm vậy, là ai!”
“Là… Sư muội cẩn thận!”
Phàn Hưng Gia đang định trả lời, bỗng lom lom nhìn ra phía sau lưng Thái Chiêu, mắt lộ vẻ sợ hãi — trong chớp giật, hắn một tay đẩy Thái Chiêu ra, phịch, bị gã áo đen phía sau đánh tới một chưởng trúng ngực, mấy chiếc xương sườn bẻ gãy răng rắc, đồng thời phụt máu tươi ngất đi!
“Ngũ sư huynh!”
“Ngũ sư đệ!”
Thái Chiêu hét thảm nhào qua, Tống Úc Chi giết tiếp mấy người, lùi lại đỡ lấy Phàn Hưng Gia.
Hắc y nhân kép thành nửa vòng tròn bao vây ba người vào giữa, từ từ ép tới, chính là một trận sống chết.
“Tam sư huynh.” Thái Chiêu bỗng thì thầm, “Trên người tôi còn hai viên Bạo Vũ Lôi Đình cuối cùng.”
Tống Úc Chi vui mừng quá đỗi, quay phắt lại.
“Anh với tôi mỗi người cầm một viên, đồng thời ném ra bên ngoài, sau đó thừa dịp loạn chia ra chạy trốn.” Sắc mặt cô gái tái nhợt, lấm tấm máu, nhìn muốn giật mình, “Tam sư huynh đã phục hồi nội lực tốt hơn tôi, anh đưa Ngũ sư huynh theo đi.”
Tống Úc Chi gật đầu, một tay ôm Phàn Hưng Gia gá lên vai mình, đồng thời nhận Bạo Vũ Lôi Đình Thái Chiêu đưa tới sau lưng.
“Đến chừng đó chúng ta gặp nhau thế nào?” Y hỏi.
Thái Chiêu chưa kịp trả lời, hắc y nhân đã cùng nhau tấn công, ba người thuận thế tách ra.
Vượt qua đám hắc y nhân trùng trùng, Thái Chiêu cao giọng hô: “Giông tố trời không mưa — Tam sư huynh còn nhớ chứ?”
Lần đầu tiên sau trận đại biến trong nhà, Tống Úc Chi vui sướng cười lên: “Đương nhiên nhớ!”
“Được, tôi đếm nhé. Một, hai, ba, ném!”
Theo Thái Chiêu thét ra lệnh, Tống Úc Chi dùng sức quăng Bạo Vũ Lôi Đình —
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, trong nháy mắt xung quanh cát bay đá chạy, đất ruộng tứ tung, máu me lăn lộn.
Trong tiếng gào théo thê thảm bọn hắc y nhân, Tống Úc Chi nhanh chóng cõng Phàn Hưng Gia chạy xuống núi, chạy một mạch tới chân núi, vọt ra xa mấy dặm, đến khi sắc trời dần sáng mới dám dừng lại thở một hơi.
Ngồi nghỉ một chút, bỗng nhiên y phát hiện chỗ không đúng —
Vừa rồi, sao chỉ có một tiếng nổ lớn?
Chả lẽ hai người ném quá mức cùng lúc, do đó chỉ nghe được tiếng nổ một lần?
Không đúng, Tống Úc Chi lập tức phủ định trong lòng.
Lúc ở điện Chính Nguyên Thái Sơ Quán, y đích thân chứng kiến uy lực nổ liên hoàn của Bạo Vũ Lôi Đình, người không phải là không có chút chuẩn bị.
Tống Úc Chi ngưng thần suy nghĩ tỉ mỉ, không ngừng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, càng nghĩ càng kinh hãi.
Rõ ràng chỉ có một viên Bạo Vũ Lôi Đình nổ, còn viên kia, sao Chiêu Chiêu không ném?
Một tia nắng lạnh lẽo chiếu lên người, máu cả người y như đóng băng. Tống Úc Chi cảm nhận được một nỗi sợ hãi khó tả.
— Chiêu Chiêu nói dối, không phải nàng ấy không ném, mà trên người nàng ấy hỉ có một viên Bạo Vũ Lôi Đình.
Mà nàng ấy, để lại cho mình.
Khi viên Bạo Vũ Lôi Đình của mình đã nổ vang, đám áo đen còn lại tất nhiên sẽ điên cuồng dốc hết sức tấn công vào Thái Chiêu.
Nàng ấy sẽ thế nào?
Tống Úc Chi đang định quay lại, lúc này, Phàn Hưng Gia trong hôn mê rên rỉ đau đớn.
Y cắn răng, đành giấu Phàn Hưng Gia vào một sơn động gần đó trước.
Lúc này sắc trời sáng rõ, Tống Úc Chi không ăn không uống chạy về Huyền Không Am.
Khe Ẩn Tú yên tĩnh như trước, không có hắc y nhân, cũng không có xác bọn chúng, cũng không có Thái Chiêu, chỉ còn tường đổ nát trơ trọi, và mấy cái xác nữ ni Huyền Không Am.
Tống Úc Chi vọt tới sau núi, đi đến chỗ đêm qua họ tách ra, lần theo vết máu đầy đất và vết Diễm Dương đao chém lên núi đá, từng bước một đuổi tới vách đá. Màn nước trong suốt nổi tiếng bên dưới Huyền Không Am quẹo một góc cua ở nơi này, góc chuyển mãnh liệt ép thành thác nước, mọi tung tích đến đây chấm dứt.
Tống Úc Chi đứng bên thác nước suy nghĩ xuất thần.
Cơn gió nhẹ thổi trong rừng, chim chóc nhẹ nhàng hát ca.
Thế nhưng, tiểu sư muội của y đã đi đâu.