Một màn rợn tóc gáy chấn kinh tất cả.
Thái Chiêu cà lăm, “Sao, sao Trần Phục Quang bị nuốt vào, còn có thể sống được?”
Mộ Thanh Yến ở cạnh cha mình có học được ít tập tính của chim thú hiếm lạ, liền nói: “Không sống được lâu đâu, xương cốt cả người bị cự mãng xoắn nát, từ từ tan rữa ra trong bụng cự mãng… còn không bằng bị nó cắn chết lập tức.”
Tiếng cười của Trần Phục Quang còn quanh quẩn giữa tường băng bốn bề, cả đám chỉ thấy lóe lên một tia sáng, con cự mãng thè cái lưỡi đỏ tanh cực dài cuốn xác Khởi Nùng, sau đó là tiếng rắc rắc trầm đục, hai bên miệng lớn của cự mãng chảy xuống hai dòng máu tươi.
Leng keng, trâm san hô màu đỏ cài trên mái tóc Khởi Nồng rơi xuống.
Khởi Nùng lừa gạt được tâm pháp khẩu quyết xong, hẳn là đã đánh Trần Phục Quang bị thương hay đẩy vào băng động, vốn nghĩ y chẳng sống nổi, nào ngờ y còn sống mà còn bị con cự mãng nuốt vào, đồng thời trong nửa khắc này chưa chết. Vùng họng con cự mãng vừa lúc bị hai người Mộ Thái đánh lén, bị ép phun ‘bữa ăn’ trong người, thành toàn cho Trần Phục Quang báo thù.
Hồ Thiên Vi sợ muốn điên, vừa chạy vừa lột áo, đầu tiên là áo khoác ngoài, sau đó là quần áo trong, lần lượt từng món, cởi sạch đến khi chỉ còn một chiếc tiết khố ngắn ngủn.
Thiên Tuyết Thâm nằm trên mặt đất cười điên cuồng, “Vô dụng! Một khi ngươi đã dính dịch rắn cái, mùi đó sẽ cứ luôn quanh quẩn trên người ngươi, trừ phi ngươi lập tức tắm rửa…” ― song cái hố lạnh lẽo thấu xương này nào có nước cho Hồ Thiên Vi tắm rửa.
Như để chứng minh lời y, con cự mãng ăn hết Khởi Nùng xong lại xê dịch xoay quanh, mục tiêu nhắm thẳng đến Hồ Thiên Vi. Ban đầu Hồ Thiên Vi cũng nghĩ chạy tới Đoạn Cửu Tu cầu cứu, thấy cảnh Khởi Nùng, gã nào dám tới gần Đoạn Cửu Tu tẹo nữa.
Dù Mộ Thanh Yến không nói, song tư thế lạnh lẽo đề phòng cũng cho thấy rõ thái độ của hắn.
Mấy lần suýt bị lưỡi đỏ của cự mãng cuốn tới, Hồ Thiên Vi vừa giận vừa sợ vô cùng, hô to: “Ngươi muốn hại chết ta, ta cùng ngươi đồng quy vu tận!” Nói xong đánh tới Thiên Tuyết Thâm nằm dưới đất.
Thái Chiêu luôn nheo mắt nhìn theo hướng Hồ Thiên Vi chạy trốn, thấy gã muốn kéo Thiên Tuyết Thâm chịu tội thay, lập tức vung đao đánh xuống một khối băng cứng to lớn, bàn tay trái vỗ khối băng bay đến Hồ Thiên Vi.
Tu vi Hồ Thiên Vi không yếu, thấy băng lớn đánh tới trước mặt, đồng thời đánh ra song chưởng đập nát khối băng văng khắp nơi. Vì một nhịp khựng lại đó, con cự mãng đuổi tới, một luồng khí cực lạnh thấu xương phả tới bên cạnh người. Hồ Thiên Vi thầm kêu không ổn, điên cuồng bay vọt định thoát, con cự mãng đã há mồm phun ra hơi thở băng trắng xoá –
Giữa không trung Hồ Thiên Vi hét thảm một tiếng, rơi xuống đột ngột.
Dưới lớp sương mù trắng xóa mờ mịt che phủ, đám người chỉ nghe tiếng một vật nặng ngã bể vụn, cùng tiếng kêu thảm thiết của Hồ Thiên Vi.
Đợi sương mù tan, cảnh trước mặt làm cả đám không khỏi lùi ba bước.
Nửa trên của Hồ Thiên Vi nằm trằn trọc rên trên mặt đất, nửa dưới, không còn.
Thì ra gã vừa trốn chậm nửa bước, từ phần hông trở xuống bị hơi thở băng phun trúng, trong nháy mắt ngưng kết thành băng, giống như Đông Phương Hiểu, rơi xuống bể vụn.
― cũng như người bị chém ngang lưng sẽ chưa chết ngay trong khoảnh khắc, dù Hồ Thiên Vi chỉ còn nửa người nhưng chưa chết lập tức. Máu như suối chảy phun ra từ miệng vết thương nơi hông, thành một vũng máu cực lớn.
Đau đớn kinh khủng và máu tươi phun mạnh làm Hồ Thiên Vi tắt thở rất nhanh, con cự mãng thè lưỡi đỏ, nuốt một nửa người Hồ Thiên Vi tươi nóng vào miệng, dùng khoan bụng liên tục vặn xoắn nát rồi ăn trọn vẹn.
Giờ đây, trong sào huyệt cự mãng chỉ còn lại bốn người.
Sắc mặt Đoạn Cửu Tu trắng bệch: “Các ngươi đều thấy đó, nếu chúng ta tự giết lẫn nhau, cuối cùng đều thành mồi cho con súc sinh này. Bây giờ không thể làm gì, chúng ta nhất định phải liên thủ.”
“Được.” Mộ Thanh Yến ngắn gọn trả lời.
Thái Chiêu quay lại, nhìn thấy Thiên Tuyết Thâm mặt trắng bệch nằm trong góc, chằm chằm nhìn Đoạn Cửu Tu, ánh mắt tóe ra nỗi oán độc thù hằn hiếm thấy trong cả đời Thái Chiêu.
Cuộc tấn công mới bắt đầu, con cự mãng mới được ăn xong như sức lực càng tăng, đầu rắn xoay quanh đánh vào, đuôi rắn gào thét càn quét, tích tắc trong hố băng băng vụn tản mát xen lẫn vụn thi cốt như mưa to gió lớn xâm nhập.
Cũng may khinh công ba người Đoạn Mộ Thái đều không kém, Thái Chiêu còn có Diễm Dương Đao giúp, ba người tách nhau một khoảng trốn vòng quanh, mỗi lần cự mãng sắp chạm đến một người trong đó, hai người còn lại liều mạng công kích phía bên hông cự mãng. Chu toàn như vậy trong chốc lát, con cự mãng không kiên nhẫn được nữa, đầu rắn chuyển một cái, quay đầu lao xuống Thiên Tuyết Thâm trên đất.
Đoạn Cửu Tu đã hận không thể chặt chém Thiên Tuyết Thâm từ sớm, đương nhiên không ra tay cứu giúp, Mộ Thanh Yến cũng hơi do dự, chỉ có Thái Chiêu nhanh chóng đánh tới. Sắc trắng và sắc đao đỏ kim quấn giao mấy cái, đúng lúc Thái Chiêu lôi Thiên Tuyết Thâm chỉ mành treo chuông từ trong miệng rắn ra, suýt nữa bản thân bị hơi thở băng giá của con cự mãng phun trúng, một chùm tóc bị đông lại gãy lìa.
Thiên Tuyết Thâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cao giọng gầm thét: “Đã đến lúc này, cô cũng đừng tâm địa Bồ Tát nữa!”
Thái Chiêu cũng rống lại, “Cả nhà ngươi đều chết sạch chỉ còn mình ngươi, đợi cả nhà các ngươi đoàn tụ ở địa phủ chắc cha mẹ ngươi vui lắm nhỉ! Đã nói ta sẽ giúp ngươi báo thù, nếu không phải ngươi cứ nhất định phải chí cha chí chách, hôm nay ta mà chết ở đây đều là ngươi sai!” Rống xong, cô ném y vào một khe băng lõm, quay lại gia nhập hai người Mộ Đoạn quần nhau với cự mãng.
Thiên Tuyết Thâm bị ném mê man, không biết là do máu chảy quá nhiều hay là do trong hố băng quá lạnh.
Trong sương mù, y nhìn thấy cây trâm san hô đỏ của Khởi Nùng đánh rơi ở trước mặt, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết của thím, bà ôm xác em bé bị ngã chết tươi khóc đầy đau đớn, Khởi Nùng lại chê bà ầm ĩ, một tay bóp cổ thím nhẹ vặn một cái.
Tiếng xương nứt răng rắc, đầu thím ngoẹo một bên, cuối cùng không thể phát ra tiếng nào nữa.
Phần lớn cô nương trên trấn không muốn lên núi sống, nhưng thím với chú là thanh mai trúc mã, liều mạng có trở mặt với cha mẹ cũng muốn gả cho người trong lòng. Cha mẹ cảm thấy có lỗi với người ta, bưng một túi bạc lớn đến làm lễ hỏi ― mặc dù cuộc sống trên núi rất khổ, song bình thường có thể hái càng nhiều tuyết sâm lớn, săn được thú hoang càng béo càng khỏe.
Thật ra cha của thím cũng là người tốt, chỉ là ông ấy không muốn con mình ở trên núi chịu khổ, cũng không phải là ham bạc. Không lâu sau khi thím gả vào cửa, ông xụ mặt trả nguyên mớ bạc lại, còn đẩy một xe đồ cưới đến.
Cha mẹ chú thím sướng đến phát rồ, màn đêm buông xuống liền giết gà nấu thịt, hét lớn một trận.
Đúng vậy, dù cuộc sống trên núi kham khổ song một nhà y hạnh phúc rất mỹ mãn.
Mẹ thường nói, đợi dành dụm đủ bạc sẽ xuống núi, xuôi về phương nam, tìm nơi núi sông ấm áp xinh đẹp, mở tiệm cũng được, mua ruộng cũng được, hai nhà hai anh em sống thật tốt.
“Thiên Tuyết Thâm cẩn thận!” Cô gái hét về phía này, một khối băng sắc nhọn băng bay thẳng tới, khó khăn lắm cô mới đánh bay.
Y hoảng hốt ― sao lại gọi y Thiên Tuyết Thâm?
Y không phải Thiên Tuyết Thâm, rõ ràng y là Đào Tiểu Thụ.
Cha là một ông râu xồm có tấm lòng thô lậu cuồng nhiệt, mẹ có một khuôn mặt hồng hào béo tròn.
Trên y còn có một người anh lớn hơn một tuổi, tên Đào Tiểu Sơn, tốt tính mạnh khỏe; dưới y còn một em gái nhỏ hơn một tuổi, tên Đào Tiểu Khê, trắng trẻo mềm mềm, ngoan ngoãn đáng yêu; còn có đứa em họ mới mấy tháng, tên còn chưa đặt.
Hôm đó gió tuyết đặc biệt lớn, sắc trời âm trầm như đã tối, em gái ngoan ngoãn ngồi bên bếp lửa trông khoai lang, thím đang hát sơn ca dễ nghe ru em ngủ. Cha và chú mãi chưa về, mẹ phập phồng không yên, quát y và anh hai không được quậy lung tung.
“Cũng không biết khách giang hồ ở đâu lại tìm bảo vật nhỉ! Ôi, nếu có bảo vật nhẽ nào đợi đến hôm nay, mấy trăm năm trước đã bị đào hết rồi chứ! Cha nó còn dây vào nữa!”
“Chị dâu đây là nhớ nhung anh hai rồi, yên tâm đi, đừng nói hai anh em họ, Tiểu Sơn Tiểu Thụ đều sờ ngọn núi tuyết này rõ mồn, nhắm mắt lại cũng đi ra được mà.”
Đêm hôm ấy, cha và chú dùng xe trượt tuyết một chuyến lội kéo về tám người, “Mấy người kia bị tuyết vùi rồi, ầy, dùng thuốc nổ gì đó, làm tuyết lở, suýt thì mất mạng.”
Gió tuyết nhuộm cả mớ râu cha, sắc mặt của chú như chết, tay chân hai người đông cứng phát run, đến bát canh nóng còn bưng không xong, mẹ với thím đau lòng không nhịn nổi, song chẳng trách một câu rằng họ làm không đúng.
“Chúng ta kiếm ăn trong núi tuyết, vốn nên cứu trợ lẫn nhau.” Cha cười to phô cả hàm răng trắng, “Đã gặp, không thể thấy chết không cứu.”
Nhà bọn họ đã cứu rất nhiều sơn khách, có người có ơn tất báo, cũng có người chả có lương tâm. Người đầu hoặc để lại ít bạc, hoặc thành khẩn tạ ơn, người sau thì quay đít đi, thậm chí còn nghi ngờ anh em họ Đào tham của cải tùy thân của họ.
Nhưng cha mẹ chú thím chưa từng để ý ― “Con người ấy, luôn có tốt có xấu, dù chỉ cứu được một người tốt, đã đáng giá!”
Đào Tiểu Thụ tin tưởng tuyệt đối những câu nói này.
Mãi đến đêm hôm đó.
Tám vị sơn khách hôn mê dần tỉnh, mẹ nhiệt tình hâm rượu trắng hầm canh gà, để bọn chúng khôi phục nguyên khí.
Tiểu Sơn với Tiểu Thụ bị giam trong nhà một ngày, đến cả Bạch Mao Hống con lén nuôi bên ngoài kia cũng chẳng gặp được, không khỏi vò đầu bứt tai. Các cậu là con trai xóm núi, hễ rảnh rỗi là khó chịu cả người, thế là thừa dịp cha mẹ chú thím bận rộn bắt đầu chơi trò ẩn núp.
Tiểu Thụ thua liền bốn vòng, bất kể cậu trốn ở đâu anh Tiểu Sơn luôn tìm ra cậu.
Cậu nín thở một hơi, chịu cơn nguy hiểm bị phạt đòn mà trốn xuống căn hầm tường kép dưới sàn – là nơi trữ thịt và thức ăn, mẹ không bao giờ cho phép hai anh em xuống hầm chạy loạn, tránh đạp phải thức ăn thức uống.
Tiểu Thụ nấp trong phòng kho phía sau chứa đồ linh tinh ở dưới hầm thật lâu, anh mãi không tìm ra cậu.
Cậu không chờ nổi, cẩn thận dời vách hầm.
Sau đó, máu đỏ đầy mắt đập vào mắt cậu.
Cậu không dám cử động dù nhỏ, xuyên qua khe hở sàn nhà, trơ mắt nhìn tám đứa dã thú hung tàn kia đang tàn sát người nhà của cậu –
Cha và mẹ trợn tròn mắt ngã trong vũng máu, đến chết còn không rõ tại sao người mình tự tay cứu lại muốn giết bọn họ.
Chú hét to bổ nhào đến cạnh xác thím, bị cây bút Phán quan của Hồ Thiên Vi rạch ngang một nhát ngay cổ, đầu một nơi thân một nẻo.
Em gái Tiểu Khê bị bóp nát đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu méo mó, như pho tượng đất bị bóp hỏng, anh Tiểu Sơn chạy tới liều mạng, bị một cước đá dính tường, vỡ bụng mà chết.
Hồ Thiên Vi Khởi Nùng vui vẻ cười hô hố.
“Cuối cùng cũng đã là người cứu mạng chúng ta, ngại gì không để họ ra đi thống khoái chút.” Người nhã nhặn một cây trắng trẻo nhất mở miệng.
“Quao, Chu đại hiệp thật có lòng từ bi.” Khởi Nùng che miệng cười khẽ.
Hồ Thiên Vi: “Bớt nói nhảm, không phải là ông nói đầu tiên sao! Ông nói tuy gia đình này không phải người trong giang hồ, song thường xuyên cứu trợ sơn khách lui tới, ngộ nhỡ nhiều chuyện mấy câu, hai vị hiệp sĩ danh môn chính phái ở chung đám tà ma ngoại đạo bọn ta bị ai đó phát hiện, Thanh Khuyết tông cũng không tha cho ông, nói không chừng phải thanh lý môn hộ, ha ha ha ha!”
Đông Phương Hiểu lạnh lùng nói: “Đừng dễ buông lời suông vậy chứ, so với chúng ta thầy trò các ngươi còn sợ bị phát hiện hành tung hơn. Ở sáu phái Bắc Thần ít ra chúng ta còn có thể giải thích một hai, song nếu thầy trò các ngươi rơi vào trong tay Ma giáo thì muốn sống không được muốn chết không xong. Còn Trần Phục Quang ngươi nữa, nếu để Ma giáo biết Trần Thự lén truyền công phu Ma giáo cho ngươi, ngươi còn có đường sống à?!”
“Được rồi được rồi.” Kim Bảo Huy hoà giải, “Chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi thừng, giết người diệt khẩu cũng là bất đắc dĩ. Vài bữa ta đưa thêm ít bạc sai người vào miếu thắp đèn cho người nhà này, kiếp sau đầu thai vào nhà giàu sang hưởng hết vinh hoa phú quý, coi như báo ân, không tệ chứ? Lão Lam, Lam Điền Ngọc sao ngươi không nói gì?”
Lam Điền Ngọc cúi đầu ngồi trong xó, “… Ta cũng lớn lên trong núi tuyết, kiếm ăn trong núi tuyết, nhất định phải cứu trợ nhau. Ôi, ta thật không phải là người mà!”
Trần Phục Quang nói khẽ: “Cũng không còn cách nào, nếu chúng ta bị người phát hiện, chẳng ai chạy khỏi, thôi mau mau tìm tiên dịch Tuyết lân long thú đi.”
Giết người xong chúng thả đuốc, cho một mồi lửa vào tội ác đêm qua, thậm chí không để ý rằng Đào gia còn thiếu một đứa bé.
Đào Tiểu Thụ ngơ ngác ngồi xổm trong đống tuyết, mặc cho tuyết lớn từ từ vùi thân hình nhỏ bé của mình.
Cậu không biết xảy ra chuyện gì, không biết vì sao lại xảy ra chuyện thế này, không biết nên đi đâu, nên làm gì.
Trước khi cậu chết cóng, Thiên Diện Tẩu đã móc cậu từ giữa đống tuyết thật cao, chữa bệnh dưỡng thương cho cậu.
Cậu kể lại hết cho Thiên Diện Tẩu, cũng hỏi vì sao, Thiên Diện Tẩu thở dài: “Đây chính là giang hồ, trong giang hồ nào có chuyện vì sao. Chỉ có mạnh được yếu thua, giết chóc không ngớt.”
Sau đó cậu nói muốn báo thù, Thiên Diện Tẩu do dự ba ngày ba đêm mới quyết định nhận cậu làm đệ tử, dựa theo quy định Thiên Diện Môn, đặt cho cậu cái tên ‘Thiên Tuyết Thâm’.
―― “Một đứa con nhà thợ săn như con, không ai dựa vào, làm sao mà đến báo thù những kẻ kia. Võ công của ta cũng chẳng cao minh đến đâu… Ài, ta vốn định đem tuyệt học kia chôn xuống lòng đất, nhưng trưởng bối nhà con lại có ân với ta, ta không thể nhìn con không không chịu chết.”
Năm bảy tuổi đó, cậu từ Đào Tiểu Thụ đã biến thành Thiên Tuyết Thâm. Cậu đã mất đi tất cả, từ đây một thân một mình.
Mười sáu tuổi, cậu học thành Hóa thân đại pháp, cũng đưa tiễn Thiên Diện Tẩu.
Hai mươi tuổi, rốt cục y đã tra rõ thân phận tám người kia – vì bọn chúng chưa hết hi vọng, vẫn phái người thỉnh thoảng lên núi tìm kiếm Tuyết lân long thú, cho y cơ hội điều tra.
Hai mươi ba tuổi, y đã bố trí xong tất cả, chỉ chờ báo thù rửa hận.
“A…” Đoạn Cửu Tu đau đớn gào lên, ra là bị Mộ Thanh Yến một chưởng đánh trúng sau lưng.
Dầu gì lão cũng đã già, năm đó bị Thái Bình Thù làm bị thương đan điền yếu đi mãi vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, sau một lúc quần nhau với cự mãng không khỏi đứt đoạn khí lực. Lão thấy Diễm Dương đao trong tay Thái Chiêu sắc bén vô cùng, cự mãng có phần e ngại, định thừa dịp cô gái chưa chuẩn bị mà đoạt đao.
Diễm Dương đao nếu dễ đoạt vậy đã không gọi là Diễm Dương đao.
Năm tuổi Thái Chiêu đã bắt đầu luyện đao, mười năm chưa từng lười biếng nghỉ ngơi, thời gian múa đao còn dài hơn ăn hoành thánh, ngón tay Đoạn Cửu Tu vừa khẽ chạm đến cô đã phản xạ lật đao vung ngang, lưỡi đao sắc bén như nắng gắt giữa trưa, trong nháy mắt cắt đứt hai ngón tay đối phương.
Mộ Thanh Yến phi thân đến, một chưởng đánh trúng sau lưng lão.
Thái Chiêu ghét lão tặc này cực kỳ, thấy miệng máu con cự mãng lại đến, nghĩ thà ít đi một người giúp cũng muốn loại lão, thế là đạp mạnh một cước bay Đoạn Cửu Tu, định cho lão bị hơi thở băng lạnh của cự mãng phun trúng, té xuống đầu nở hoa tung tóe mới phải!
Ai ngờ Mộ Thanh Yến thể hiện mình có ý hay hơn, thế là nghiêng người bổ qua một chưởng, sửa hướng đi của Đoạn Cửu Tu, làm lão rơi thẳng vào miệng rắn to lớn ― con cự mãng có vẻ cũng hơi ngớ ra, chả rõ sao thức ăn tự dâng vào miệng mình.
Trong điên cuồng giãy giụa Đoạn Cửu Tu nhìn thấy miệng rắn chậm rãi khép lại trước mắt, hai cái răng nanh sắc bén khóa đường đi của lão, tuyệt vọng đánh tới trong bóng tối, thì đã bị cổ họng cự mãng nuốt xuống.
Trong yên ắng, Thiên Tuyết Thâm nghe thấy rõ ràng tiếng xương cốt vỡ vụn, y biết là Đoạn Cửu Tu đã bị xoắn nát từng cây xương trong bụng cự mãng, nhưng không chết ngay, mà là từ từ bị ăn mòn nát rữa trong dịch vị của cự mãng – lão sẽ chết rất khổ sở.
Thiên Tuyết Thâm vui vẻ cười.
“Không phải ngươi mới nói có cách ra ngoài à? Cách gì đây.” giọng Mộ Thanh Yến vang lên.
Thái Chiêu nói: “Sau vách tường băng này là nước, chúng ta đập vách ra là được.”
“Sao cô biết là nước chảy, lỡ chỉ là nước đọng giữa khe vách băng kép thì sao.”
“Không, là nước chảy.” Thái Chiêu nói, “Lúc trên đường đến đây ta có thăm dò được dưới đáy ngọn núi tuyết này có suối chảy, chỉ là lớp băng quá dày, rất khó lộ ra trên mặt đất.”
Hai người lập tức nện lên vách băng cốp cốp.
Thiên Tuyết Thâm thầm nghĩ, sau vách băng đúng là có nước chảy, song vách băng rất dày, đập vỡ cần thời gian rất dài rất lâu, mà cự mãng đã bắt đầu quay cổ, mấy người còn kịp hả.
“Đập thế này quá chậm.” Mộ Thanh Yến cũng chú ý tới con cự mãng đang uốn éo, “Dùng cái này nổ vách băng đi.” Hắn móc mấy quả cầu đen to chừng quả đấm từ túi da bên hông ra.
Thái Chiêu rút khóe miệng: “… Đây không phải Bạo vũ lôi đình sao.”
“La Nguyên Dung đã nhắc ta tỉnh, thật ra món đồ chơi này dùng để nổ hữu dụng hơn làm ám khí nhiều. Hôm bị cô đuổi xuống núi, ta lệnh người khẩn cấp làm mấy cái đưa tới, bỏ thêm gấp bội hắc hỏa dược.” Mộ Thanh Yến cột mấy quả cầu đen lại với nhau.
“Người tài của quý giáo thật là đa tài đa nghệ.” giọng Thái Chiêu chua chát, dù gì ông chú Thái Trường Phong cũng có thể tính là chết dưới Bạo vũ lôi đình.
Mộ Thanh Yến ngó trái ngó phải chọn chỗ đặt thuốc chỗ, Thiên Tuyết Thâm bỗng lên tiếng, “Đừng để dưới đất, chỗ đó lớp băng dày nhất, phải đặt trên kia. Để ta đặt mớ thuốc nổ này đi, ta biết chỗ nào lớp băng mỏng nhất.”
Thái Chiêu phản đối, “Ngươi bị thương rồi, cứ để ta đi, ngươi chỉ ta là được.”
Thiên Tuyết Thâm mỉm cười: “Chuyện này không thể nào chỉ điểm được, ta phải tự sờ tự nhìn, mới biết được chỗ nào băng đóng mỏng nhất. Hai người ở dưới chờ, đợi ta leo lên treo thuốc nổ rồi, chừng nhảy xuống hai người đỡ ta nhé.” Y lặng lẽ cắn chót lưỡi, vận công phát ra khí kình cuối cùng.
Thái Chiêu dùng ánh mắt hỏi Mộ Thanh Yến, Mộ Thanh Yến cũng đồng ý.
Thiên Tuyết Thâm treo túm cầu đen trên cổ, hai tay mỗi bên một cây dao găm, chậm rãi leo lên vách băng. Vừa bò, vừa nhẹ nhàng đánh vào mấy chỗ trên vách băng, lắng nghe tiếng vang không giống nhau từ sau lớp băng.
Y càng bò càng cao, mãi không tìm được chỗ thích hợp, mà cự mãng đã nuốt xong Đoạn Cửu Tu, ngửa đầu thở ra một luồng khí cực lạnh, lại nhìn lên hai người Mộ Thái bay nhào qua.
“Họ Thiên, ngươi nhanh nhanh cho lão tử!” Mộ Thanh Yến nôn nóng nổi khùng.
Thiên Tuyết Thâm như chẳng nghe thấy, tĩnh tâm ngưng khí đánh vào tường băng, cẩn thận tìm chỗ yếu nhất.
Cuối cùng, sợi xích bạc Thái Chiêu lần thứ ba định dùng trói chặt miệng rắn suýt bị hơi thở phun muốn hóa băng, y mới tìm được.
Thái Chiêu nghe tiếng kêu của y, mừng rỡ, “Ngươi đợi tí, ta rảnh tay sẽ đi giúp.”
Mộ Thanh Yến ôm trọn eo Thái Chiêu phóng qua răng nanh miệng cự mãng, quay đầu vào giữa, ánh mắt lạnh như băng vọt lên.
Thiên Tuyết Thâm hiểu ý hắn, thật ra chính y cũng nghĩ vậy. Hơi thở hóa băng của con cự mãng không thể xem thường, một khi bị phun trúng là không thể cứu, sao có thể để cô gái mạo hiểm dừng lại.
Người nhà họ Đào, có thù báo thù, có ân báo ân.
“Hai ngươi từ từ lên, ta tìm mồi lửa trước đã.” Thiên Tuyết Thâm ra vẻ trấn định, giọng bình thản.
Thái Chiêu tin thật, liên tục vung đao, vội vã muốn đánh lui cự mãng.
Lúc này, vang lên một tiếng ầm, trong hố băng trời quay đất cuồng, ánh lửa bắn ra bốn phía, Thiên Tuyết Thâm bị lực nổ mãnh liệt bắn ra.
Trên vách băng xuất hiện mấy khe nứt thật sâu, sau đó nhanh chóng mở rộng.
Một dòng nước rất mạnh bị áp chế mấy trăm năm tuôn ra, mang theo khí thế vạn quân lôi đình, ầm ầm phá tan khe băng, cột nước to lớn vọt thẳng lên chỗ hai người Mộ Thái và con cự mãng.
Nước, đích thật là nước chảy, hơn nữa còn là nước nóng.
Thì ra dưới đáy núi tuyết có suối nước nóng.
Một cột nước, ba cột, bảy cột… Khe nứt trên vách tường băng ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ vách băng ầm vang vỡ vụn, nước suối nóng như dời sơn lấp bể rót vào hố băng.
Sào huyệt của con rắn khổng lồ thoáng chốc biến thành đại dương mênh mông.