Mục lục
Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ồi ức Tố Xuyên hành

Vùng đất Tố Xuyên rộng lớn, hai bên bờ dài dằng dặc phân bố rất nhiều thung lũng sông khi sáng khi tối, vì lượng nước mưa đầy đủ nên có thảm thực vật rậm rạp, có cưỡi Kim Sí Đại Bàng từ trên nhìn xuống cũng chỉ thấy mảng lớn hoặc mảng nhỏ xanh rì, không phân biệt nổi đâu là núi đâu là thung lũng sông, càng không thể nào nhìn xuyên qua lớp thảm thực vật tầng tầng lớp lớp che phủ để thấy chỗ nào có người hay không có khói sinh hoạt của con người.

“Thật là một vùng đất để quy ẩn tuyệt diệu.” Thái Chiêu nhìn chung quanh tự lẩm bẩm.

Chị mập, cũng chính là cô dâu cả nhà họ Thạch, cười ha hả: “Nghe cha nói, cô của muội cũng đã tìm được tới đây đấy. Năm đó bản thân thúc phụ ‘lại’ bị trọng thương, cô của muội tìm thuốc cho ông ấy, men theo Hạm Đạm Linh Đang hoa mà tìm được nơi này.”

“Cái gì!” Thái Chiêu kinh dị, “Cô của em đã tìm tới, nhưng bà kể với em, bà không biết Thạch đại hiệp quy ẩn ở đâu mà!”

Cô dâu cả nhà họ Thạch nhún vai: “Ta cũng không biết, lúc ngẫu hứng ông già hay thích nói dông dài, bảo giờ đây nhà ta có những năm tháng yên ổn thế này, đều là mắc nợ người cô của em đã tìm tới đây.”

Thái Chiêu không nghĩ ra, chuyển đề tài: “Hoa Hạm Đạm Linh Đang? Là chuỗi màu tím kia ạ.”

“Đúng rồi. Nếu không nhờ hoa Linh Đang này, cả người chú vết thương cũ vết thương mới sao khỏe nhanh thế được.” Cô con dâu cả nhà họ Thạch có một khuôn mặt trời sinh tròn trịa ngũ cốc được mùa đầy vui vẻ, lúc cười lên rất ấm áp.

Ba bốn hôm trước, Thái Chiêu và Mộ Thanh Yến được đưa đến đây, do trận kịch chiến cộng thêm ngấm mưa, âm hàn vào người, cả hai đều nhiễm bệnh. Mộ Thanh Yến còn có vết thương nặng trong người, đêm xuống vẫn sốt cao, đến khi Thái Chiêu có thể dạo bước trong thung lũng, hắn còn nằm mê man.

Thái Chiêu dõi mắt nhìn ra xa xa, nơi tầm mắt phóng tới được đều là trẻ con chơi đùa, nam cày nữ dệt, khói bếp lượn lờ. Trong phút chốc, tựa như cô đã về tới Lạc Anh Cốc, mới không kìm được cười rộ, “Cả nhà náo nhiệt sinh động, rất vui.”

“Ôi, còn cách nào đâu, người ta quy ẩn chỉ cần một nhà mấy miệng ăn gói túi đồ là xong, nhà ta vẫn luôn phải tính là mấy nhà ở cùng, thúc thúc thẩm thẩm đại cô đại di còn có Nhị cữu phụ Tứ bá tổ của ông ấy cộng lại hơn trăm người, không có một chỗ như thế này, muốn quy ẩn cũng không quy ẩn được.” Cô con dâu cả nhà họ Thạch thở dài.

Chỗ này không biết là vùng thung lũng nào giấu ở hai bên bờ Tố Xuyên, hai người Mộ Thái biết nhà họ Thạch có ý tránh né, dứt khoát không hỏi vị trí. Đại đa số người nhà Thạch thị đều tụ tập sống ở đây, chỉ lèo tèo vài người, như cô con dâu cả nhà họ Thạch có để cửa hàng bên ngoài, có thể mua bán mấy thứ muối ăn vải vóc, coi như bố trí một điểm canh gác, không đến mức hoàn toàn không biết đến khả năng gặp nguy hiểm.

“Sao ở đây lại được đặt là Thất Anh thôn ạ, ở đây cũng đâu có cây anh đào.” Đi ngang qua một lò gạch hình tròn mới xây, Thái Chiêu sực nhớ.

Cô con dâu cả nhà họ Thạch: “Hả? Đây đâu phải Thất Anh thôn.” Trước khi đi mấy bước, cô ta vén mớ dây leo phủ một tấm bia đá cao cỡ nửa người, “Có phải em gái nghe lầm rồi không.”

Dây leo bị vén ra, lộ ra ba chữ trên tấm bia đá — Thôn Thê Ẩn.

(*) 栖 Qī 隐 yǐn, âm giống Thất Anh( Qī yǐng). Thê: nghỉ ngơi, dừng chân.

Thái Chiêu: …

Vòng quanh thung lũng nửa vòng, thư giãn gân cốt, thấy sắc trời dần tối, cô con dâu cả nhà họ Thạch kéo Thái Chiêu quay về, miệng lầu bầu: “Còn phải uống thuốc trước bữa tối, em vẫn nên đi mau. Hậu sinh kia lúc nhìn người đầy âm trầm, chồng ta cũng không dám lại gần. Hầy, rõ ràng lần trước thấy cậu ta dễ thương lắm, sao mới bị thương đã thành dữ dằn, ôi chao làm ta sợ muốn chết…”

Thái Chiêu yên lặng lắng nghe, lúc về lại nhà tranh quả nhiên thấy tên yêu họa bì đầy âm trầm nằm trên giường cỏ, bên cạnh là Thạch đại ca chân tay luống cuống bưng chén thuốc. Cô con dâu cả nhà họ Thạch kéo chồng đi mất, Thái Chiêu nhận lấy chén thuốc hầm hừ ngồi xuống bên giường thanh niên, đỡ ngồi dậy xong đút từng muỗng từng muỗng thuốc, “Sao nhìn Thạch đại ca bằng sắc mặt như thế, cứu chúng ta là bổn phận người ta sao!”

Mộ Thanh Yến yên lặng hớp chén thuốc, cũng không kêu đắng, “…nếu nàng bị thương, ta sẽ đối không rời một bước.”

Thái Chiêu im lặng, “Đêm đó huynh sốt cao tôi vẫn luôn chăm sóc huynh mà, không hề rời mắt, không phải sau đó huynh mỗi lúc một tốt sao, tôi không thể ra ngoài hít thở không khí sao…”

Dưới cặp mắt đen láy lẳng lặng nhìn chăm chú của Mộ Thanh Yến, giọng cô nhỏ dần.

“Đây là chỗ nào, ta là thân phận gì hả. Nàng không lo họ thừa dịp nàng không có mà hãm hại ta à?” Mộ Thanh Yến nói.

Thái Chiêu bó tay: “Rồi rồi, sau này tôi bớt ra ngoài là được chứ gì. Người ta muốn hại huynh đã hại lâu rồi, còn chờ tới bây giờ à? Rồi rồi, đừng trừng tôi, tôi biết rồi tôi biết rồi… chủ yếu là tôi ra ngoài tìm đường.”

Mộ Thanh Yến trầm mặt nói: “Ta đã cho người đảo qua hai bên bờ Tố Xuyên một lần, rồi hai ta lại đi thăm từng thôn xóm một, đều không có thu hoạch. Ở đây đã có thể ẩn nấp vậy chắc chắn là có đạo lý riêng — nàng ra ngoài mấy vòng thì nhìn ra được gì sao?”

Nói không lại người, Thái Chiêu đành giở đòn sát thủ, “Huynh còn quở trách tôi, tôi trở mặt á.”

Lần này đến phiên Mộ Thanh Yến hết cách, trầm giọng từng ngụm uống xong thuốc.

Nhìn dáng vẻ cụp mi ngoan ngoãn sáng láng của hắn lúc uống thuốc, Thái Chiêu không nén được thở dài: “Huynh thật cứng cỏi, đêm đó sốt cao bỏng cả người vẫn không rên một tiếng. Nghe mẹ tôi kể, lúc bé mỗi lần tôi sốt cao đều vừa khóc vừa gào, bậy bạ gì cũng đều nói.”

“Trước năm năm tuổi ta đã hình thành thói quen.” Mộ Thanh Yến thản nhiên nói, “Khóc cũng được, ầm ĩ cũng được, cũng phải có người để ý. Nếu chẳng có ai để ý, khóc buồn thì có làm được cái gì.”

Thái Chiêu khẽ giật mình, thoáng chốc cảm thấy buồn bã.

Sau nửa canh giờ uống thuốc, Thạch đại ca bưng thức ăn thơm nức tới.

Một bát bún thịt, một đĩa cọng hoa tỏi xào thịt khô, một tô rau xanh nấu kiểu gì không biết tên, một con vịt bát bảo hầm đến mềm rục, còn có một bát canh cá gì đấy hầm với đậu hũ gừng sợi — mùi vị đã thơm, chế biến còn thượng thừa, Thái Chiêu ăn đến phớn cả mặt mày.

“Mấy đầu bếp của Thanh Khuyết Tông phải cảm thấy xấu hổ đi!” Tiểu cô nương miệng dính đầy mỡ khá oán giận, “Người ta ẩn cư ở vùng hoang dã mười mấy năm còn nấu ra được món ăn cỡ này, còn họ xưng đầu bếp thiên hạ đệ nhất, cầm lương tháng cao bậc nhất thiên hạ, mỗi ngày nấu mấy món ven đường không mặn không nhạt, không thấy ngại tự xưng đầu bếp ư?!”

“Nàng chùi miệng trước đi.” Mộ Thanh Yến buông bát đũa, quở nhẹ cô gái, cúi đầu nhìn đĩa thức ăn nhíu mày, “Mấy hôm trước đa phần các món là thanh đạm làm chủ, chẳng biết tại sao hôm nay lại có thịt cá nhỉ.”

“Vì mai hai đứa phải đi rồi.” Một giọng nói thận trọng của ông già từ sau màn cửa truyền tới.

Thái Chiêu vội đứng dậy.

Thạch Thiết Tiều đứng cạnh cửa, cười nói: “Thương thế hai đứa đều ổn rồi, cũng nên đi.”

Thái Chiêu nghi hoặc: “Đều ổn? Cháu thì ổn, nhưng hắn…” Lúc quay lại, thấy Mộ Thanh Yến đã xốc chăn, ngồi thẳng thớm.

“Huynh này!” Cô lập tức hiểu ra tên yêu họa bì đang giả vờ.

“Không dối gạt Thạch đại hiệp, hôm nay bọn cháu tới đây, thực ra là có chuyện quan trọng muốn hỏi.” Mộ Thanh Yến chắp tay nói.

“Ta biết.” Thạch Thiết Tiều gật gù, “Lúc đầu định nói với mấy đứa rồi, nhưng một huynh đệ của ta mấy hôm nay bệnh nặng quá, ta nửa bước không dám rời. Mấy đứa muốn hỏi gì, tối nay cứ hỏi.”

Mộ Thanh Yến lập tức đưa ánh mắt ‘nàng xem người ta bầu bạn với người bệnh nặng thế nào này’ nhìn Thái Chiêu.

Thái Chiêu giận trả lại một vẻ ‘Huynh nha đã giả vờ bệnh còn không biết xấu hổ nói nữa’.

Nhìn ánh mắt cặp thanh niên giao thoa, Thạch Thiết Tiều cười ha hả: “Được rồi, đi theo ta.”

*

Chỗ Thạch Thiết Tiều ở là một tòa nhã trúc yên tĩnh thoải mái dễ chịu, khắp nơi không người, chung quanh yên tĩnh.

Châm lên một lò huân hương lả lướt, nấu một ấm trà mùi cỏ sơn dã thơm nức, ba người ngồi quanh bàn.

“Sau khi lão thê qua đời, ở đây chỉ còn một mình ta ở.” Thạch Thiết Tiều thở dài, “Lúc còn trẻ rất thích dũng đấu, không biết thương cảm người nhà, lão thê lo lắng cho ta chịu nỗi sợ hãi nhiều năm, ốm đau đầy người, haizzz, là ta có lỗi với bà. Cuối cùng sau khi về đây ẩn cư, để bà sống mười mấy năm yên ổn. Thời điểm ra đi, bà ấy rất yên lòng.”

Ông dời mắt qua hai người Mộ Thái, “Thật ra thứ ta biết, cô của Chiêu Chiêu cũng biết. Ta không biết mấy đứa muốn hỏi cái gì?”

Mộ Thanh Yến có nhiều câu nghi hoặc đầy bụng muốn hỏi, ai ngờ vừa mở miệng, Thái Chiêu đã gấp gáp cướp lời: “Người thương của cô cô cháu là ai? Không phải là Lộ Thành Nam chứ!”

Thạch Thiết Tiều bật cười: “Con muốn hỏi lại là điều này ư?”

Mộ Thanh Yến một tay che mặt, quay đi.

“Sao lại là Lộ Thành Nam chứ.” Thạch Thiết Tiều cười nói, “Nhưng đến cùng là ai, ta cũng không biết.”

Mắt Thái Chiêu trừng lớn: “?!”

“Thật ra Bình Thù muội tử đã có ý từ hôn với nhà họ Chu từ rất sớm, nhưng do những kẻ thân thiết bên cạnh muội ấy đều là đám trai tráng tùy tiện bỗ bã, cô nương duy nhất — là mẹ của Chiêu Chiêu nương, thì vô tư không để ý, còn không bằng hán tử lỗ mãng hán tử nữa!” Thạch Thiết Tiều nhớ tới Ninh Tiểu Phong, không nhịn được cười rộ, “Trong đám huynh đệ, chỉ có ta và Hạo Sinh huynh đệ cưới vợ sớm, mới nhìn ra chút đầu mối.”

“Thật ra cha với sư phụ con cũng biết.” Thái Chiêu lí nhí.

Thạch Thiết Tiều gật gù, “Tiểu Xuân xưa nay thận trọng, phát hiện không lạ. Vân Kha huynh đệ gần gũi cô cô con nhất, đoán chừng là đã thấy gì đấy.”

“Con cảm thấy bác Chu rất tốt.” Nhớ tới Chu Trí Trăn hiền lành nho nhã, Thái Chiêu có phần khổ sở.

“Đúng là tốt thật, nhưng cô cô con với cậu ấy không vượt qua nổi.”

Thạch Thiết Tiều nhấc ấm nước đun sôi rót vào ấm trà, “Nói câu đắc tội Chu lão đệ, nhân phẩm của hắn với xét về gia thế không có gì để nói, lại là thanh mai trúc mã với cô con, nhưng lâu nay cậu không biết Bình Thù muội tử muốn sống cuộc sống thế nào. Bản thân cậu ấy luôn ấm áp cung kiệm nhường nhịn, gặp chuyện bất bình nhịn chút cũng qua, nên hy vọng người bên cạnh cũng có thể lui một bước trời cao biển rộng.”

Thái Chiêu thở dài: “Nhưng tính nết cô cô đâu phải có thể nén giận im hơi lặng tiếng chứ.”

“Đúng thế.” Thạch Thiết Tiều hơi ngẩn người, “Cô ấy là thanh phong liệt hỏa — gió mát lướt qua núi đồi, lửa rực đốt cháy quần ma.”

“Câu này thật hay, đích thực phong nhã.” Mộ Thanh Yến khen lớn.

Thạch Thiết Tiều cười nói: “Ta cũng không có tài văn chương bực này, câu này là sư phụ Chiêu Chiêu nói.”

Thái Chiêu ngu người: “Nhưng sư phụ con cũng không văn vẻ thế!” Văn vẻ của Thích Đại Tông chủ cũng giống nam đức của Tống Đại Môn chủ, như bằng không.

“Vân Kha huynh đệ có bao nhiêu bút mực ta còn không biết sao!” Thạch Thiết Tiều cười ha hả, “Bọn ta đều đoán là không biết hắn nghe được câu này ở đâu, đến khoe khoang với bọn ta.”

“Vậy là Thạch đại hiệp cũng không biết ý trung nhân của Thái nữ hiệp là ai ư?” Mộ Thanh Yến kéo lại chủ đề.

“Không biết.” Thạch Thiết Tiều tiếp tục lắc đầu, “Nhưng khẳng định không phải Lộ Thành Nam — lúc hắn ta bị thương nặn trốn tới, cũng là lần đầu tiên Bình Thù muội tử nhìn thấy hắn.”

“Sao lại thế chứ.” Thái Chiêu rất thất vọng.

Thạch Thiết Tiều nhìn mặt mũi tiểu cô nương đầy thất vọng, hiền hoà nói: “Cô cô con đã nói với con chỗ ta quy ẩn à?”

“Không ạ.” Thái Chiêu hé miệng, “Cô còn gạt con, bảo không biết Thạch gia quy ẩn ở đâu.”

Thạch Thiết Tiều vuốt vuốt chòm râu: “Cô của con chính là người như thế đó, nom thì phóng khoáng mạnh mẽ, thật ra tâm tư rất tỉ mỉ. Chuyện muội ấy muốn giấu cho tới giờ còn giấu đến một giọt nước không lọt.”

Thái Chiêu khẽ thở dài, nghĩ đến câu mẹ già Ninh Tiểu Phong từng đánh giá trượng phu Thái Bình Xuân ‘Từ nhỏ cha mẹ mất sớm, ăn nhờ ở đậu, sao không thể có tí tâm cơ’, thật ra câu này cũng thích hợp với cô Thái Bình Thù lắm.

Cô ngước lên nói: “Thạch đại hiệp, vãn bối còn chuyện khác muốn hỏi — ngài có biết chuyện cả nhà Thường đại hiệp đều bị tàn sát không ạ.”

“Biết.” Thạch Thiết Tiều mở nắp ấm thử nhìn, “Ở đây chỉ cách núi Vũ An một tuần đi đường, sao không biết?”

“A!” Thái Chiêu kinh hãi, “Vậy sao ngài…” lại thờ ơ.

“Chiêu Chiêu muốn hỏi vì sao ta ngồi yên không quan tâm đ ến? Năm đó ta chạy trốn, cô của con dặn đi dặn lại ta, ‘Muốn đi phải đi cho dứt khoát, đã rời chốn giang hồ kiêng kỵ nhất là dây dưa dài dòng, sau này dù giang hồ có giết người cuồn cuộn hay gió tanh mưa máu, đều không liên quan đến huynh’.”

Thạch Thiết Tiều nhấc ấm trà, chậm rãi rót trà nóng màu xanh nhạt vào ba chén trà, “Cô của con cũng từng khuyên Hạo Sinh huynh đệ — hoặc là giống môn phái bình thường, nên dạy võ thì dạy võ, nên chiêu binh mãi mã thì chiêu binh mãi mã, thế mới không bị người ta tuỳ tiện hủy diệt. Hoặc là giống như ta, chém đinh chặt sắt ẩn nấp sơn dã, đừng để ý tới mưa gió trên giang hồ nữa. Không ổn nhất là kiểu ‘nửa ẩn’ như Hạo Sinh huynh đệ này.”

Mộ Thanh Yến rất là cảm khái, bưng trà xanh thở dài: “Thái nữ hiệp thật hiểu biết chuẩn xác. Mười mấy năm qua, những thế hệ trước vũ dũng của Thường gia không già bệnh thì cũng đã qua đời, mà không xuất hiện lực lượng trẻ để bù vào, nhà họ Thường đã sớm mất sức tự vệ. Thường đại hiệp lại còn luôn để ý động tĩnh võ lâm, thỉnh thoảng xuống núi tham dự chuyện trong chốn giang hồ…”

Hắn nhăn mi tâm, “Trước đó cháu nhìn con dâu trưởng của ngài hoàn toàn không có võ công, còn cho là ngài uốn cong thành thẳng. Bây giờ nghĩ lại, đây mới gọi là buông bỏ, đại trí tuệ. Hồi còn ở thôn Đào Hoa, nếu vợ chông Thạch Đại ca bị cháu nhìn ra trên người có nửa phần tu vi thì tất nhiên sẽ sinh ra lòng nghi ngờ.”

Ngược lại, chính là vì vợ chồng người con trai trưởng họ Thạch không hề có tu vi, không hề khác thôn dân bình thường khác nên hắn mới chưa từng hoài nghi..

” y da, hai đứa nó vốn tư chất bình thường, có học võ công cũng chẳng qua là mèo ba chân, chi bằng làm dân chúng tầm thường cho rồi.” Thạch Thiết Tiều phất tay, “Nhưng ta có thể cho mấy đứa biết một chuyện — Mê đồ trận pháp bên ngoài Thường Gia Ổ Bảo là ta cùng cô cô của Chiêu Chiêu bố trí, trừ phi có người dẫn đường, nếu không tuyệt đối không thể phá giải.”

“Chẳng lẽ là có nội gian?” Ánh mắt Thái Chiêu xa xăm trôi tới người nào đó bên trái.

Mộ Thanh Yến tức giận khinh thường cô một phát.

“Cho dù là nội gian hay là ngoại địch, tóm lại trận pháp của Thường Gia Ổ Bảo phải bị phá trong vòng bốn năm.” Thạch Thiết Tiều nói, “Bởi ‘Mắt phong thủy’ trung tâm trận pháp nhất định phải mỗi bốn năm chuyển vị trí một lần, mà một khi ‘Mắt phong thuỷ’ đã xê dịch, tất cả đường đi trong trận pháp đều thay đổi.”

Hai người Mộ Thái sững sờ, nhìn nhau.

Mộ Thanh Yến lại chắp tay: “Đa tạ Thạch đại hiệp chỉ điểm, như thế, phạm vi loại ra đã nhỏ đi nhiều. Giờ vãn bối muốn hỏi chuyện của Lộ Thành Nam một chút ạ— đến cùng vì sao hắn lại chạy khỏi ly giáo, Thái nữ hiệp và các người sao lại đồng ý tiếp nhận hắn…”

Thạch Thiết Tiều nâng một tay lên, Mộ Thanh Yến im bặt.

“Chuyện này đúng là cần nói rõ một chút.” Vẻ mặt lão giả nghiêm túc.

— Lần đó Lộ Thành Nam chạy trốn ra được, là lần đầu tiên Thái Bình Thù gặp hắn, nhưng lại không phải là lần đầu của Thạch Thiết Tiều.

“Thật ra trong Ma giáo cũng không thiếu người thông tình đạt lý, tỉ như Mộ Chính Minh cha cậu, đã cứu Hạo Sinh huynh đệ mệnh, tỉ như Lộ Thành Nam, đã từng mở một đường thoát lúc ta trọng thương. Đáng tiếc, về sau Nhiếp Hằng Thành làm điều ngang ngược, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn, quần hùng chính đạo tử thương thê thảm khó mà ngăn cản, ta cũng chỉ đành giấu ơn cứu mạng của Lộ Thành Nam xuống đáy lòng.”

Năm ấy, tình thế càng thêm khẩn trương, Thạch Thiết Tiều vừa sắp xếp bí mật đưa người nhà đến chỗ thung lũng sông Thái Bình Thù tình cờ tìm được, ngay sau đó nhận được bồ câu đưa tin của bà, gọi ông đi Thường Gia Ổ Bảo bàn chuyện quan trọng. Vừa đi hai ngày, ông đã đụng một người máu me đầy người.

“Không sai, Lộ Thành Nam vốn là tới tìm ta, sau khi biết ta rời nhà đã đuổi theo một đường.” Thạch Thiết Tiều nói.

Thạch Thiết Tiều vốn định đưa ân nhân cứu mạng đi chữa thương trước, ai ngờ Lộ Thành Nam thoi thóp trong cơn hôn mê không ngừng nói sảng muốn gặp Thái Bình Thù, ông dứt khoát đưa Lộ Thành Nam đi Thường Gia Ổ Bảo.

“Mấy hôm đó trên giang hồ phong thanh hạc lệ, Nhiếp Hằng Thành dốc hết nanh vuốt tìm kiếm Lộ Thành Nam, cũng thả ra phong thanh rằng Tứ đệ tử của mình vì bị sáu phái Bắc Thần làm hại, hiện giờ tung tích không rõ. Cũng may Ma giáo chẳng thể nào ngờ Lộ Thành Nam và ta có chỗ sâu xa, ta một đường cải trang giả dạng, may mắn đưa được người tới Thường Gia Ổ Bảo.”

Thạch Thiết Tiều nói: “Chờ đến ổ bảo, Lộ Thành Nam gặp được Bình Thù muội tử xong bèn giao cho cô ấy một món đồ, cũng thổ lộ một bí mật lớn động trời của Nhiếp Hằng Thành.”

Mộ Thanh Yến âm trầm: “Ấy phải chăng là Tử Ngọc Kim Quỳ?”

“Không sai, chính là Tử Ngọc Kim Quỳ!” Thạch Thiết Tiều vỗ đùi, “Ta đã từng thấy Tử Ngọc Kim Quỳ — lúc Bình Thù muội tử chữa thương cho Nhị đệ. Lúc ấy ta thấy bản thân mạng Lộ Thành Nam đã ngàn cân treo trên sợi tóc còn trịnh trọng phó thác thứ đồ kia, ta thật sự kinh ngạc, ai ngờ… Hầy, Lộ Thành Nam thật sự là một hán tử xứng danh vang dội mà!”

Trong cái đêm gió táp mưa sa ấy, trong phòng tối Thường Gia Ổ Bảo, ánh đèn như đậu.

【thanh niên vốn anh tuấn tráng kiện khuôn mặt vàng như giấy, nằm trên giường đau thương cười khổ, “Mấy năm trước sư phụ ta đã đạt tới đỉnh của thành tựu, với tuổi ông ấy, lý ra khó mà có nhiều tiến bộ. Nhưng một năm qua này, tu vi ông ấy tự dưng tăng mạnh, các người không cảm thấy kỳ lạ ư.”】

Con ngươi Mộ Thanh Yến chợt lóe: “Quả nhiên Nhiếp Hằng Thành đã tu luyện ma công không ai biết!”

— chuyện này năm đó Doãn Đại đã nghi ngờ, cha của Chu Trí Trăn Chu Lão Trang chủ đã nghi ngờ, cha của Tống Thời Tuấn Tống Lão môn chủ cũng đã nghi, nhưng họ đều bị gãy kích trầm sa trong quá trình tìm hiểu ngọn ngành, sau đó thậm chí hai vị còn vì vậy mà bị trọng thương, nối nhau qua đời.

Theo Lộ Thành Nam giải thích, ước chừng ông ta phát hiện chỗ không đúng khoảng nửa năm trước (nhưng Thái Bình Thù cho là ông ta phát hiện sớm hơn).

Giang hồ đều nói, không biết dạo này Nhiếp Hằng Thành hít phải ngọn gió nào, bỗng nhiên làm điều ngang ngược, trắng trợn tàn sát thiên hạ quần hào, võ lâm chính đạo cố gắng vẫn không thể may mắn thoát khỏi, thậm chí rất nhiều đại lão không dính dáng cũng gặp tai vạ.

Nhưng Lộ Thành Nam lại rõ, mệnh lệnh người được phái ra diệt môn nhận được thật ra không phải ‘Giết’, mà là ‘Bắt.’

Bà cô Bảy bà dì Tám gì đấy giết hay không cũng không sao, nhưng người có tu vi thượng thừa tốt nhất đều phải bắt sống — gãy tay gãy chân thương nặng cỡ nào cũng không sao, chỉ cần không tắt thở là được.

Nhưng hung danh của Nhiếp Hằng Thành tung ra, đám người kia xem như đại nạn ập xuống liều chết chống cự, con cháu Nhiếp thị không thể không nặng tay giết chóc, mới khiến người trong thiên hạ xem Nhiếp Hằng Thành như đã diệt môn.

Mặc dù vậy, vẫn có không ít người bị bắt trở về, lần lượt đưa vào chỗ ở của Nhiếp Hằng Thành, sau đó không lâu ném ra lại là từng bộ thi thể khô quắt. Lộ Thành Nam kiểm tra chúng, phát hiện tất cả đều là kinh mạch đứt đoạn, đan điền tổn hại, huyết khí tinh nguyên toàn thân bị hút sạch không còn một mảnh…

“Linh Điệt Đại pháp!” Mộ Thanh Yến bật thốt.

Thạch Thiết Tiều liên tục thở dài, gật đầu nói phải.

Thái Chiêu nghi hoặc: “Ơ, thế nhưng… không đúng ạ, nghe bảo Linh Điệt Đại pháp hại người không lợi mình mà.”

Dùng nội lực của người khác để tăng tu vi mình, trên giang hồ không phải là chuyện mới mẻ, còn chia ra hai nhóm chủ động cùng bị động.

Chủ động, như Thương Khung Tử và Cầu Nguyên Phong Thái Sơ Quán, chẳng những chia cho đồng môn, con đường tu tập như nhau, mà người trước còn tự nguyện truyền hơn phân nửa công lực của mình truyền cho sư điệt, sẽ không bị phát sinh phản phệ.

Bị động, chính là Linh Điệt Đại pháp, chế trụ đối phương xong sẽ cưỡng ép hút khô trực tiếp, hậu hoạn là vô tận.

Sau khi Lộ Thành Nam phát hiện quá sợ hãi, vội đến trước mặt sư phụ khổ cầu — hắn vốn là cô nhi, Nhiếp Hằng Thành chẳng những nuôi dưỡng hắn lớn lên còn dốc lòng dạy bảo, giao phó trách nhiệm. Trong lòng Lộ Thành Nam, Nhiếp Hằng Thành vừa là thầy vừa là cha, ơn trọng như núi.

Hắn hấp tấp hoảng chạy tới thuyết phục, thi thể nội vẻn vẹn trong mấy hôm ném ra, là tu luyện võ học đếm được không cùng đường rất khác biệt, chỗ thì âm nhu, chỗ thì đánh đấm bên ngoài, thậm chí còn có phái cổ độc Tây Vực, nếu Nhiếp Hằng Thành hút toàn bộ công lực đan nguyên của họ vào vậy thì nào có tốt đẹp.

Ai ngờ sau khi Nhiếp Hằng Thành nghe xong cười ha hả một tiếng, ánh mắt từ ái nhìn Tứ đệ tử gấp gáp túa mồ hôi đầy đầu.

Lộ Thành Nam vốn là đệ tử lão yêu mến nhất, thiên phú tốt lại trầm ổn già dặn, không kiêu căng ngang tàng như Lão Đại Triệu Thiên Phách, cũng không đầu cơ trục lợi như Lão Nhị Trần Thự, Lão Tam Hàn Nhất Túc thì trung hậu nhưng lại quá thẳng thắn lỗ mãng.

Nhiếp Hằng Thành đã có ý sau khi khuất bóng sẽ truyền ngôi Giáo chủ cho hắn.

Thế là lão mới nói cho Lộ Thành Nam một điều cực bí mật, bấy giờ lão đang tu tập một môn thần công chí thượng tuyệt diệu vô song, khắc phục kỳ hết chỗ xấu của Linh Điệt Đại pháp, một khi tu thành, lão sẽ hoàn thành một công cuộc vĩ đại mấy trăm năm chưa từng có, trở thành người đầu tiên hóa cảnh, thiên hạ không có địch thủ.

“Nhưng lão cũng đã không luyện thành.” Thái Chiêu gằn từng chữ, “Cô con từng nói, ngày quyết đấu ở Đồ Sơn Nhiếp Hằng Thành chưa luyện thành ma công, nếu không cô cô tuyệt đối rất khó giết được lão.”

“Đúng vậy.” Thạch Thiết Tiều thở dài, “Mà đây cũng chính là chỗ sợ hãi của Lộ Thành Nam.”

Công phu không luyện thành, buộc phải tiếp tục hấp thụ đan nguyên và nội lực người khác.

Lại qua mấy tháng, cuộc giết chóc của Nhiếp Hằng Thành quả nhiên càng nghiêm trọng, người có tu vi thượng thừa trên giang hồ không đủ dùng, Bắc Thần Lục phái lại nghiêm phòng tử thủ, không dễ đắc thủ, lão lại ngó tới cao thủ chính bản giáo.

Gặp nạn trước nhất, chính là phe của Thiên Quyền Trưởng Lão Cừu Bách Cương.

“Quả là vậy!” Đáy mắt Mộ Thanh Yến lộ từng tia từng tia sắc lạnh, “Cháu nói sao mà sau khi Cừu Trưởng lão chết mấy đệ tử lớn nổi danh và tướng tài đắc lực của ông ta đều bị gi ết chết, đến xác cũng không thấy, chuyện đó hoàn toàn không phù hợp với tính cách mời chào nhân tài nhất quán xưa nay của Nhiếp Hằng Thành — thì ra là đều bị bắt đi tu luyện ma công!”

Thạch Thiết Tiều thở dài: “Tuy Cừu trưởng lão là người trong Ma giáo, đối địch với chúng ta nhiều năm, nhưng lỗi lạc gan dạ, trung thành cần mẫn cầm quyền, đáng được xưng tụng nhất đại hào kiệt. Cuối cùng rơi vào kết cục như thế, chúng ta cũng cảm thấy quá mức thảm liệt, tiếc hận không thôi.”

Dẫu vậy, Nhiếp Hằng Thành còn thấy không đủ, bên ngoài trắng trợn lùng bắt cao thủ, bên trong âm thầm trộm bắt Giáo chúng, lâu dài, Lộ Thành Nam phát hiện ngay cả Thiên Cương Địa Sát doanh một tay mình huấn luyện cũng có mấy thủ lĩnh võ công cao cường biến mất không rõ ràng.

Đan điền Nhiếp Hằng Thành cứ như một lỗ đen vĩnh viễn không có điểm cuối, điên cuồng hấp thụ huyết khí những cao thủ có thể chạm đến, vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn — Lộ Thành Nam cảm thấy Ma công kia rất không thích hợp.

Cùng lúc đó, cơ thể Nhiếp Hằng Thành cũng xảy ra tình trạng — hai gò má lõm, hai mắt đỏ rực, kinh mạch hỗn loạn, thậm chí thần trí cũng thi thoảng thất thường. Lộ Thành Nam một mặt che giấu cho sư phụ, mặt khác đau khổ thuyết phục lão từ bỏ môn công phu tà công này, chỉ cần mau chóng tán công, điều dưỡng cho thật tốt thì chưa hẳn không thể cứu.

Song Nhiếp Hằng Thành lúc này đã trở nên nóng nảy dễ giận, cực đoan còn nhạy cảm, chẳng nghe lọt chữ nào.

Lộ Thành Nam biết mình không thể ngồi nhìn nữa, cứ tiếp tục như thế, không những huynh đệ trong giáo mình phải chịu tàn sát mà sư phụ kính yêu cũng sẽ không thể cứu vãn. Hắn biết lúc Nhiếp Hằng Thành hấp thụ đan nguyên huyết khí người khác nhất định phải thông qua một thứ bảo vật gọi Tử Ngọc Kim Quỳ.

Hắn nghĩ, chỉ cần không có món bảo vật này, sư phụ sẽ không thể hút thêm nội lực kẻ khác, cũng sẽ có thể dừng cương trước bờ vực.

Về sau, hắn sẽ trợ giúp sư phụ tán công hồi nguyên, mới điều dưỡng kinh mạch cho tốt được, hầu hạ sư phụ sống thọ ngàn năm.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp ăn mòn của Ma công đối với Nhiếp Hằng Thành.

Phát hiện Tử Ngọc Kim Quỳ không còn, lúc ấy Nhiếp Hằng Thành đã điên loạn, giết nô bộc tỳ nữ thị vệ cung Cực Lạc xác chất như núi, Lộ Thành Nam đành đứng ra thừa nhận là mình trộm Tử Ngọc Kim Quỳ.

Hắn vốn nghĩ, với tình phụ tử của mình và Nhiếp Hằng Thành, nhiều lắm là dừng lại ở trọng phạt, nào ngờ thần trí Nhiếp Hằng Thành đã điên cuồng, trong cơn giận dữ trực tiếp hạ tử thủ.

Ngoài trúc xá có tiếng tí tách, bụi cỏ xào xạc, ba người mới phát hiện mưa nhỏ đã rì rầm rơi.

“Tử Ngọc Kim Quỳ ấy đến cùng nom như thế nào ạ.” Thái Chiêu hiếu kì.

Thạch Thiết Tiều lấy giấy bút từ bàn sách bên cạnh, “Để ta vẽ lại cho mấy đứa xem.”

Vừa phác hoạ, vừa kể, “Lộ Thành Nam đem giao Tử Ngọc Kim Quỳ cho Bình Thù muội tử, bảo nếu cứ tiếp tục thế thì thiên hạ không biết có bao nhiêu người bị hại. Hiện Nhiếp Hằng Thành đã không phải là người sư phụ từ ái uy nghiêm mà chỉ là tên điên tẩu hỏa nhập ma…”

【 “Ta với Thái nữ hiệp dù trước đây chưa từng gặp mặt, nhưng kính nể đã lâu. Nữ hiệp làm việc quả cảm, là người lỗi lạc, vượt xa mấy lão già bảo thủ lại có tư tâm của Lục phái kia!”

Trái tim thanh niên đã vỡ vụn, từng chữ từng câu của hắn đều tợ như đã dùng hết sức lực toàn thân, khuôn mặt tuấn lãng vẫn cười như gió xuân, “Thiên hạ này về sau nên như thế nào, xin nữ hiệp tự quyết định.” 】

Một giọt nước mắt rơi trên giấy, Thạch Thiết Tiều quệt mắt, ngẩng lên nhìn Mộ Thanh Yến cười nói: “Nghe xong, Hạo Sinh huynh đệ rối rít gần chết, lo cha cậu cũng sẽ bị Nhiếp Hằng Thành hút khô. Nhưng Lộ Thành Nam nói, trước đây không lâu cha cậu không biết bị ai đánh lén, sau khi bị thương không thấy tăm hơi, ngược lại trốn khỏi một kiếp.”

Sắc mặt Mộ Thanh Yến tê cứng: “Tập kích gia phụ không phải người của Nhiếp Hằng Thành ư?”

Thạch Thiết Tiều nói: “Hạo Sinh huynh đệ cũng hỏi vậy, Lộ Thành Nam rất chắc chắn, tuyệt đối không phải vây cánh Nhiếp thị ra tay. Hắn tổng quản Thiên Cương Địa Sát doanh, bố trí tất cả mọi chuyện vụn vặt bên cạnh Nhiếp Hằng Thành, hẳn là đáng tin — sau đó cha cậu sao rồi?”

Mộ Thanh Yến cụp mắt dài: “Mấy năm sau, khỏi bệnh trở lại.”

Thạch Thiết Tiều mỉm cười nói: “Cha cậu là người rất tốt, đáng tiếc không phải Giáo chủ, nếu không năm ấy sẽ không phải chết nhiều người như vậy.”

Ông thở dài, gác bút xuống kệ kê, “Vẽ xong rồi, mấy đứa lại xem thử.”

Trên tờ giấy trắng mực đen bôi bôi vẽ vẽ một món đồ lớn bằng lòng bàn tay.

Mộ Thanh Yến nhíu mày: “Tử Ngọc Kim Quỳ nhìn như thế này ạ? Kim đâu, Quỳ đâu, sao giống tảng đá thế… Chiêu Chiêu nàng xem này… Ấy, nàng sao vậy?” Lúc quay lại hắn thấy sắc mặt cô gái khác thường.

Chiêu Chiêu nhìn giấy trắng trừng trừng, ngước lên nói: “Lão tiền bối, Tử Ngọc Kim Quỳ thật ra là có màu đen đúng không ạ.”

“Đúng vậy. Thật ra lúc Bình Thù muội tử lấy ra chữa thương cho Nhị đệ ta cũng đã cảm thấy kỳ lạ. Một hòn đá đen như mực sao lại có tên là Tử Ngọc Kim Quỳ.” Thạch Thiết Tiều ngẫm lại cũng hấy buồn cười, “Nhưng cô con nói, nó vốn là một khối ngọc màu tím, bên ngoài có một vòng vàng khảm nạm thành hình hoa quỳ. Hơn trăm năm trước có lần bảo khố của Ma giáo bị cháy, nung chảy hết cánh hoa quỳ bằng vàng bên ngoài, tử ngọc cũng đốt thành đen, mới thành dáng vẻ thế này.”

Mộ Thanh Yến quay sang: “Chiêu Chiêu từng thấy qua thứ này à?”

“Lúc nhỏ tôi từng gặp qua, ngay trong chiếc hộp nhỏ dưới gối của cô cô tôi.” Vẻ mặt Thái Chiêu nghi hoặc, “Thì ra đây chính là Tử Ngọc Kim Quỳ, thế mà tôi không hề hay biết.”

“Vậy sau đó thì sao.” Mộ Thanh Yến hỏi.

Tiểu cô nương có phần xấu hổ: “Tôi thấy nó vừa tay, bèn cầm đi đánh bi đất. Sau khi bị cô cô phát hiện đã lấy đi, còn dọa tôi đừng kể cho cha mẹ, nếu không muốn bị ăn phạt.”

Mộ Thanh Yến không nói gì, dùng ánh mắt sinh động như thật biểu đạt cái nhìn của mình.

Thái Chiêu thấy rất oan uổng: “Sao tôi biết đó chính là Tử Ngọc Kim Quỳ chứ! Nhìn nó còn giống hơn là đá cuội trên mặt đất kìa!”

Mộ Thanh Yến vừa bực mình vừa buồn cười: “Nói đúng ra, bây giờ Tử Ngọc Kim Quỳ còn ở Lạc Anh Cốc các nàng sao?”

Ai ngờ Thái Chiêu lắc đầu nói: “Không có. Trong ba năm sau khi cô cô qua đời, tôi kiểm kê tất cả mọi thứ của bà hết lần này đến lần khác. Tôi rất rõ, tuyệt đối không có viên đá đen kia.”

Mộ Thanh Yến khẽ giật mình.

Thái Chiêu đổi tập trung chú ý sang chuyện khác, tiếp tục hỏi chuyện xưa: “Thạch lão tiền bối à, theo như ngài vừa nói, lần cô cô trộm Tử Ngọc Kim Quỳ chữa thương cho Thạch Nhị hiệp cũng không phải là do Lộ Thành Nam giúp một tay sao?”

“Đương nhiên.” Thạch Thiết Tiều nói, “Trước cô con, cơ bản chẳng có ai biết Tử Ngọc Kim Quỳ có thể trị được tổn thương của U Minh hàn khí. Nếu biết, ta đã đi xin Lộ Thành Nam từ lâu rồi.”

Thái Chiêu đầy suy tư: “Vậy từ đâu cô con lại biết công dụng đó của Tử Ngọc Kim Quỳ nhỉ.”

Thạch Thiết Tiều lắc đầu: “Cô cô con không nói.”

Mưa nhỏ không hề có dấu hiệu muốn ngừng, anh con trưởng nhà họ Thạch đội một chiếc dù giấy dầu thật lớn vội vàng chạy đến, chưa kịp thu dù đã thở hổn hển nói: “Cha, Tam Thúc tỉnh, xem tinh thần cũng không tệ lắm.”

Thạch Thiết Tiều nghe xong, sắc mặt trái lại đầy buồn bã, “Biết rồi, bảo vợ con chuẩn bị được rồi.”

Anh con trưởng nhà họ Thạch lên tiếng đáp lại rồi đi.

Thạch Thiết Tiều quay lại bảo hai người Mộ Thái: “Nói xong cả rồi, chúng ta di chuyển đi. Một huynh đệ của ta gần đây đã tới lúc hấp hối, bảo muốn gặp mấy đứa một chút.”

Thái Chiêu ngạc nhiên nói: “Không phải lão tiền bối và Thạch Nhị hiệp chỉ có hai anh em sao, thì ra còn một người anh em thứ ba ạ.”

Thạch Thiết Tiều không trả lời thẳng, ông vừa lấy từ trong tủ tường ba cây dù nan trúc nhẹ, vừa nói: “Ta đã hứa với Bình Thù muội tử, sau khi quy ẩn sẽ không còn dính dáng với người và chuyện trong giang hồ. Nếu không phải người anh em này của ta muốn gặp mấy đứa, ba ngày trước hai đứa sẽ tỉnh giấc ở trong một thôn xóm nào đó, sẽ tưởng rằng thôn dân cứu mình.”

Thái Chiêu biết quấy rầy đến người ta, vô cùng cảm thấy có lỗi, ngượng ngùng đứng dậy.

Mộ Thanh Yến nhận cây dù nan trúc lớn nhất, theo thói quen kéo cô gái đến bên cạnh mình, định che chung một cây dù.

Trước khi bật khung dù, hắn hỏi một câu cuối cùng, “Thái nữ hiệp mang Tử Ngọc Kim Quỳ tới chữa thương cho Thạch Nhị hiệp là khi nào ạ?”

Thạch Thiết Tiều khẽ ngẩn người: “Hẳn là một năm trước cái đêm Lộ Thành Nam chạy ra, ừm, khoảng một năm rưỡi.”

Mộ Thanh Yến yên tĩnh gật đầu tạ ơn, sau đó kéo Thái Chiêu đi vào màn mưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK