Mục lục
Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

há vỡ

Biến cố đột ngột xảy ra vào nửa đêm, Thái Sơ Quán không còn Chưởng môn, Lý Nguyên Mẫn mất hồn lạc phách không biết nguyên do, đám Thích Vân Kha đành gánh vác hậu sự Vương Nguyên Kính và trách nhiệm còn lại tiếp sau.

Thừa dịp Chấp sự phái người đi dọn dẹp phòng trống cho Thái Chiêu, vợ chồng Thái thị kéo con gái về phòng nói chuyện.

Đóng chặt cửa sổ xong, đá đức ông chồng canh giữ cạnh cửa để đề phòng, Ninh Tiểu Phong kéo con gái ngồi vào bàn, “Mi nói rõ ràng cho mẹ hay, mi với họ Mộ kia đến cùng là quan hệ thế nào? Không được dối!”

Thái Chiêu nhìn đế đỡ đèn vân đài bằng ngọc thạch mài, thở dài xa xăm, “…thật ra thì, vốn dĩ con với hắn đã nói xong chuyện chia tay rồi.”

Vốn dĩ? Chia tay?

Ninh Tiểu Phong túm lấy chính xác điểm chính, nheo mắt nói, “Muốn chia tay, thì phải ở cùng trước chứ. Với cả, ‘vốn dĩ’ nghĩa là sao? Tức là nói, tình hình hiện giờ thay đổi rồi à?”

Thái Chiêu lại thở dài, “Mẹ à, trong lòng mẹ hiểu là được rồi, đừng hỏi rõ ràng vậy, tổn thương hòa khí thêm thôi.”

Ninh Tiểu Phong dùng sức xỉa trán con gái, “Tổn thương hòa khí với chả tổn thương hòa khí cái đầu mi! Cả đời ta chuyện hối hận thứ hai chính là năm đó không hỏi tận gốc cái gã trai lạ mà cô mi quen ở bên ngoài kia, không thì sau đó cũng chẳng xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc vậy! Giờ thì mi bớt dùng mấy bài này cho ta, nói hết cho rõ ràng ra!”

Thái Chiêu che trán: “Ui da có gì mà nói rõ nữa đâu, mọi người biết cả rồi! Lúc hắn giả mạo Thường Ninh thì hai tụi con quen biết nhau, sau đó cha với sư phụ xảy ra chuyện hắn vẫn luôn giúp con, cho đến khi hắn quay lại Ma Giáo quyết đấu Nhiếp Đề thì con chạy tới giúp hắn. Dầu không giúp được gì, nhưng con cũng đã nói chuyện thanh toán ân oán xong xuôi với hắn cả rồi, sau đó thì… không có sau đó nữa.”

“Nửa tháng trước con đi theo mấy sư huynh đến chuyển bị việc tế điện Thường Đại hiệp, ai ngờ tên kia cũng tới, bảo là tìm ra manh mối thủ phạm thật sự sau màn… Rồi Chu Ngọc Kỳ la hét muốn từ hôn, con gái mất hết cả mặt, dứt khoát theo tên kia đi tìm đầu mối.”

Thái Chiêu cảm thấy mình rất phúc hậu, giấu béng hành vi đặc sắc của tên yêu họa bì hướng dẫn Chu Ngọc Kỳ từ hôn, tránh cho cha mẹ càng nhìn hắn không thuận mắt.

Thái Bình Xuân đang canh cạnh cửa đột nhiên nói: “Chiêu Chiêu, con thích thằng ấy à? Thích đến bao nhiêu?”

Thái Chiêu không kịp đề phòng, trong thoáng chốc rối rắm mặt đỏ chót, lắp bắp định lấp liếm cho qua chuyện, lại nghe giọng cha hiền hòa, “Chiêu Chiêu đừng sợ, trong lòng có gì thì cứ nói, có cha mẹ đây.”

Ninh Tiểu Phong xoa xoa tóc con gái, cũng dịu dàng nói: “Cha con nói rất đúng, Lạc Anh Cốc chúng ta mặc kệ cái mớ phân chia chính tà hại não kia, bộ kẻ xấu hỏng chuyện trong Lục phái Bắc Thần còn ít hay sao.”

Lồ ng ngực Thái Chiêu ngập tràn dũng khí, lí nhí: “Thích. Thích bao nhiêu không biết.”

Ninh Tiểu Phong ngạc nhiên nói: “So với Chu Ngọc Kỳ thì thế nào? Lúc đính hôn, không phải con vẫn rất vui thích đó sao.”

Thái Chiêu hết cách thở dài, “Mẹ à, cũng vì so sánh với Ngọc Kỳ ca ca, con mới biết được cái gì gọi là thích — anh ấy và Mẫn Tâm Nhu thông đồng dính lấy nhau nhiều năm vậy mà con cũng chẳng giận gì mấy, chỉ nghĩ mai này thành hôn đuổi Mẫn Tâm Nhu đi, xả giận là được.”

“Nhưng nếu đổi lại là người kia…” Tim tiểu cô nương đập loạn cào cào, “Nếu hắn dám ân cần hỏi han cô nương khác, quan tâm chu toàn, thì con, con đây cả đời tuyệt đối không gặp lại hắn!”

Cô nói chém đinh chặt sắt, không chút do dự, “Con tuyệt đối không tha thứ cho hắn!”

Vấn đề này thật ra cô đã trăn trở trong lòng rất nhiều lần, cô thà ăn mì hoành thánh không hành cả một đời, cũng quyết định không thể chịu đựng tên yêu họa bì có một cô em họ dứt bỏ không xong giống vậy. Nhưng một khi đã nghĩ rõ ràng điểm ấy thì càng như đưa đám.

Ninh Tiểu Phong và Thái Bình Xuân nhìn nhau một cái, họ đều là người từng trải, sao không hiểu tâm tư nhỏ bé này cơ chứ.

“Họ Mộ kia thì sao? Nó đối với con cũng vậy à?” Thái Bình Xuân bình tĩnh hỏi con gái.

Thái Chiêu cười khổ: “Hắn muốn giết Ngọc Kỳ ca ca và Tam sư huynh từ rất lâu rồi.”

Ninh Tiểu Phong cười khẽ, “Đêm trước sư phụ mi còn hăng hái tiến cử Tam sư huynh mi với bọn ta đây nè.”

“Hầy dà, sư phụ thực là…” Thái Chiêu khá bực, “Chí ít Ngọc Kỳ ca ca còn biết con thích ăn cái gì thích mặc cái gì, Tam sư huynh hả, chỉ có mỗi ưa nhìn, cho đến giờ cũng không biết làm sao để thích một người, quên đi!”

“Không thể trách sư phụ mi gấp gáp đến phát hỏa tìm hôn phu tương lai cho mi được, mấy hôm nay ta với cha mi mới biết, năm ấy người kia hại cô mi thật không ít đâu.” Ninh Tiểu Phong cắn hàm dưới, trong mắt ôm hận, “Cô cô mi vốn dĩ không cần phải chết.”

Thái Chiêu kinh hãi, “Chuyện là thế nào ạ!”

Ninh Tiểu Phong nói: “Chuyện này bất lợi cho thanh danh cô mi, nếu không vì trước mắt mi cũng gặp chuyện giống vậy, sư phụ mi đến chết cũng không muốn nói. Năm đó, thấy Nhiếp Hằng Thành trắng trợn bắt giết võ lâm cao thủ, cô mi sao không có thủ đoạn gì chế ngự lại chứ. Chị ấy và sư phụ mi, còn có Hà Đông Đại hiệp Mâu Kiến Thế, An Sơn Gia Cát Tranh Minh, Mạnh Siêu đại ca, cộng thêm hai anh em Lâm Côn, ngầm luyện một trận pháp biến hóa từ Bắc Đẩu Thất Tinh.”

Thái Bình Xuân nói: “Bảy người họ tu luyện công pháp hỗ trợ lẫn nhau, bổ sung cho nhau, một khi trận pháp luyện thành, có là Nhiếp Hằng Thành cũng khó lòng ngăn cản. Ai ngờ, hầyyy…”

Ninh Tiểu Phong căm hận tiếp lời: “Ai ngờ ngoài chị Bình Thù và sư phụ mi, năm người còn lại đều lần lượt bị chặn giết trước trận quyết chiến. Trước đây ta còn lấy làm kỳ, rõ ràng các anh ấy đều ẩn nấp rất kỹ, kết quả không phải bị nanh vuốt Ma giáo chặn được ở chỗ ẩn núp, thì tự dưng bị dẫn dụ ra ngoài sát hại.”

Thái Chiêu như bị uống đầy một họng nước đá, run giọng nói: “Chính là vì thế nên cô cô mới không thể không một mình đi tìm Nhiếp Hằng Thành quyết đấu ạ?”

“Không sai.” Ninh Tiểu Phong cắn răng nói, “Cô mi nói, trận pháp đã không thành, vậy thì dẫn theo sư phụ mi cũng chỉ uổng công, thế là bèn một mình đi diệt Ma.”

“Là…. là ai bán đứng năm vị đại hiệp ấy?!” Thái Chiêu lớn tiếng nói.

Thái Bình Xuân thoáng ngó vợ mình, chậm rãi nói: “Năm đó ta từng nghi ngờ rất nhiều người, thậm chí là Vân Kha đại ca. Nhưng mà, cô con nói không phải là ông ấy, vì cơ bản chị ấy không nói chỗ ẩn thân của năm vị đại hiệp cho Vân Kha đại ca.”

Ninh Tiểu Phong hừ lên: “Khi đó sư phụ mi được Doãn Đại Lão nhi mời làm rể hiền, cô mi rất cẩn thận, sợ cái kẻ sư phụ cực khờ ngốc kia của mi lỡ lời trước mặt cha cô vợ yêu kiều tương lai, nên dứt khoát không nói cho ông ấy.”

“Lúc đó chuyện này không thể giải quyết được gì.” Thái Bình Xuân nhìn ánh nến xa xa, “Hai hôm trước sư phụ con mới kể cho chúng ta hay, thì ra cô của con đã sớm điều tra ra hung thủ chân chính bán đứng năm vị Đại hiệp, đồng thời tự tay xử lý hắn.”

Thái Chiêu khó nhọc nói: “… Chính là, người trong lòng của cô cô ạ?”

Thái Bình Xuân chậm rãi gật đầu, “Chỉ có sư phụ con từng gặp qua người kia, sau khi năm vị Đại hiệp chết, sư phụ con còn khờ khạo định đi tìm hắn hỗ trợ. Cô con đành nói cho anh ấy biết, người đó đã chết.”

“Người đó đến cùng là ai thế ạ?” Thái Chiêu tức giận nói.

Ninh Tiểu Phong nản lòng nói: “Lão sư phụ khờ của mi hỏi gì cũng không biết. Không biết tên tuổi, không biết lai lịch, chỉ gặp được đôi lần, biết võ công hắn rất cao, làm người không tệ — ta nhổ, cái gì mà làm người không tệ? Thích Vân Kha thật sự là tên mù cả một đời!”

Vừa nói, nước mắt bà dâng lên, “Cho tới bây giờ, ta mới biết được vì sao năm đó chị Bình Thù đầu không ngoảnh lại đi giết Nhiếp Hằng Thành. Là cái quân lộn kiếp kia đã hại chết huynh đệ tốt đồng sinh cộng tử của chị ấy, trong lòng chị ấy có bao nhiêu khó chịu chứ!”

Thái Bình Xuân cũng than: “Vân Kha đại ca cũng vô cùng hối hận cho đến giờ, lúc đó anh ấy biết rõ là người kia và Ma giáo có nhiều dính dáng, nhưng vì cô con đã nhắc nhở, nên thật thà không nói với ai.”

Ninh Tiểu Phong khẽ nấc: “Hai người họ, một người thì không khờ khạo cũng ngớ ngẩn, một kẻ thì mới nếm thử tư vị tình yêu, bị u mê lóa mắt, dĩ nhiên không nhìn ra nội tình tên gian tặc! Nếu từng để ta hoặc là anh Tiểu Xuân biết chuyện, có người ở bên cạnh đề điểm thì cũng đâu bị bẫy hại thảm thiết đến như vậy!”

Thái Chiêu ôm vai mẹ, rưng rưng mà cười: “Thôi mẹ quên đi, gã kia đến cô con còn gạt được, mẹ với cha thì có thể nhìn ra được gì.”

Ninh Tiểu Phong gạt lệ bi thương: “Sao không nhìn ra? Mắt ta thì lanh lẹ, cha mi thì thận trọng, nào giống cô mi… Hầy, ta đã nói, tất cả những người có bản lĩnh cao cường thường không để ý lắm đến mấy tính toán vụn vặt. Dù gì thì cũng một cú thắng mười đám, quỷ ma mánh khoé gì ở trước mặt chị ấy cũng đều là phấn bột. Chị ấy có phải là không biết Doãn Thanh Liên âm thầm tính toán đẩy mình xung phong đi đầu ngăn cản Ma giáo đâu, chỉ là không quan tâm thôi.”

Bà lại thở dài, “Ngược lại mèo ba chân như ta, biết đề phòng khắp chốn. Lúc đó danh hiền của Doãn Thanh Liên truyền xa nhưng ta chưa từng bị hoa ngôn xảo ngữ của cô ta lung lạc.”

Thái Bình Xuân nhìn con gái chăm chú, “Chiêu Chiêu, từ nhỏ con đã có chủ ý, cha không hỏi về con người cậu Mộ Thanh Yến này đến cùng là như thế nào, chỉ là nhắc nhở con, vết xe đổ, tuyệt đối cẩn thận, đừng nối gót cô con.”

Thái Chiêu đầy mờ mịt trong lòng.

*

Ở trên giường trằn trọc nửa đêm, đến bình minh Thái Chiêu mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Ngủ một giấc đến xế chiều, thức dậy, cô đội cơn mưa nhỏ, lên trấn mua con gà quay mới ra lò đền cho Phàn Hưng Gia.

Phàn Hưng Gia vừa gặm gà quay, vừa hàm hàm hồ hồ nói, “Cô… với tên kia, hay là thôi đi. Bất kể cậu ta là tốt hay là xấu, sư phụ với cha mẹ cô cũng sẽ không đồng ý đâu… khó lắm.”

Thái Chiêu cúi đầu im lặng.

Ở bên cạnh lau kiếm Đinh Trác cũng nói: “Ta thấy Tam sư huynh rất tốt, dù sao thì hai người cũng đã từ hôn phần mình rồi, cô quyết định lấy huynh ấy, ai nấy cũng hạnh phúc vì chuyện thành.”

“Chuyện cưới gả huynh thì biết cái gì, ôm kiếm của huynh sống hết đời đi!” Thái Chiêu nhặt cục xương gà ném qua.

Đinh Trác rung cổ tay, mũi kiếm chẻ xương gà.

Hắn đâu ra đấy nói: “Ta nói là nói lời phải. Này cũng như luyện công vậy, thuận thế mà làm làm ít ăn nhiều, đi ngược dòng nước thì mọi việc sẽ không thuận, còn dễ tẩu hỏa nhập ma. Nếu cô theo Mộ Giáo chủ, cô bảo sư phụ với cha mẹ cô phải làm sao? Tương lai hai bên đánh nhau, sư huynh muội chúng ta gặp mặt nên nói cái gì?”

Thái Chiêu lôi cổ áo hắn ra ngoài, “Hôm nay trời trong gió nhẹ, hay chúng ta luận võ một trận đi!”

“So thì so, cô đánh ta một trận ta cũng nhận.” Đinh Trác gân cổ đứng dậy, “Nhưng trước tiên để ta nói cho xong đã — nếu cô lấy Tam sư huynh, chẳng những sáu phái Bắc Thần… ít ra là ba bốn phái có thể an nguy gần nhau, cùng tiến cùng lùi, còn có thể hóa giải chút ân oán đời trước, quá nhiều chuyện tốt ấy!”

Thái Chiêu chán nản buông Đinh Trác, ủ rũ cụp đầu đi ra. Chưa được hai bước, đã đụng phải Thích Lăng Ba người đầy nắng xuân, đang cùng Đới Phong Trì cười cười nói nói đi tới.

Nhìn thấy Thái Chiêu, Thích Lăng Ba dừng bước, cố hết sức nhỏ giọng nói, “Giờ ta đã từ hôn với Tam sư huynh rồi, không sợ cô nói gì nữa đâu. Còn cô, chả lẽ thật sự định theo tên yêu nghiệt Ma giáo kia à? Thật không ngờ nha, Thái Bình Thù cả đời chống lại Ma giáo hung ác, cuối cùng, cô cháu gái bà nuôi lớn lại muốn đi cấu kết Ma giáo, ha ha ha ha, thật là chết cười ta!”

Thái Chiêu nhìn cô ta một đỗi, tưởng tượng một trăm kiểu dạy dỗ bà sư tỷ miệng thúi này.

Cuối cùng cô không hề nói gì, yên tĩnh lách qua bọn họ đi luôn.

Đới Phong Trì đề phòng nãy giờ, cùng Thích Lăng Ba đứng đực tại chỗ nhìn nhau.

Lúc xuyên qua đình viện, Tống Úc Chi cao lớn đứng thẳng như ngọc, im lặng đợi cô.

Thái Chiêu cạn kiệt sức lực nói: “Tam sư huynh lại có gì chỉ giáo.”

Tống Úc Chi châm chước mãi, “… Ta, ta cảm thấy Mộ Thanh Yến chưa chắc là nói dối.”

Thái Chiêu nhìn y mãi một hồi, vỗ vỗ vai y, thở dài đi tiếp.

*

Mưa dầm dề cả ngày, cảm xúc Thái Chiêu càng thêm sa sút, trốn trong phòng đến cơm tối còn không muốn ăn.

Người tuần tra đêm vừa gõ mõ một cái, người nào đó hết sức quen thuộc nhảy cửa sổ mà vào, thân hình cao lớn như một con rồng lượn trượt vào trong phòng, chấn song cửa không phát ra tí tiếng động nào.

Hắn cười đầy xinh đẹp, hông eo buộc chặt càng lộ thân hình gọn gàng thon thả, “Ăn khuya nhé.”

Thái Chiêu xụ mặt: “Không ăn, lấy về đi!”

Mộ Thanh Yến nhấc nhấc túi đồ trong ta, “Là thứ nàng thích ăn đấy.”

Thái Chiêu ngạo nghễ: “Đêm nay Tống Môn chủ đã gọi bàn tiệc ngon nhất trấn, nhưng tôi vẫn chẳng muốn ăn!”

Mộ Thanh Yến mỉm cười: “Là tiểu long bao cua lột* với cháo gà.”

Thái Chiêu: …

“Cua vàng lột tháng sáu tươi mới, cháo gà con nấu gừng non.”

Thái Chiêu: (?^?)

(*) bánh bao súp, là món ăn vặt truyền thống tỉnh Giang Tô, dùng gạch cua và thịt cua làm nhân, nước dùng từ gà nguyên vị. Phát minh từ thời Tam Quốc, đặc sắc ở chỗ lớp áo mỏng như tờ giấy, thổi là rách. Hôm qua nói chuyện với chị dịch giả hỏi bánh bao súp cổ đại là từ gì, bả kiu thôi dùng tiểu long bao đi 

*

Mộ Thanh Yến nhìn tiểu cô nương ra sức ăn, cười mỉm chống khuỷu tay thon dài lên cạnh bàn.

“Bày ra sắc mặt khó coi vậy cho ta xem, có phải là sư phụ nàng lại nói xấu ta không.” Hắn câu được câu không nói, “Lần trước là yêu họa bì, lần này là thứ gì.”

Thái Chiêu hút cái rột ăn xong chiếc tiểu long bao cuối cùng, bắt đầu húp cháo, “Sư phụ nói, chính là tên yêu họa bì năm đó đã hại cô cô một mình lên Đồ Sơn quyết đấu với Nhiếp Hằng Thành.” Cô đem ngọn nguồn đơn giản nói một lần.

“Không chỉ là năm vị Đại hiệp, mà thật ra huynh đệ bên cạnh cô tôi trước đó có mấy vị bị Nhiếp Hằng Thành giết cũng là do tên yêu họa bì kia âm thầm giở trò quỷ.” Cô thở dài, “Cứ nghĩ đến việc cô tôi phát hiện người trong lòng mình chính là người hại huynh đệ của mình, không biết là vô cùng hối hận tự trách thế nào nữa, ôi…”

“Chuyện này thì liên can gì đến ta.” Mộ Thanh Yến nheo mắt, “Nhưng ta nói rõ, nếu nàng dám giận chó đánh mèo lên người ta, vậy ta cũng đi tìm người để hả giận — họ Tống họ Chu xếp ở đầu hàng.”

Thái Chiêu im lặng: “Huynh có thể đừng mở miệng thì uy hiếp không, không biết lấy đức phục người à?!” Cô dằn chén cháo, “Đương nhiên, huynh trời sinh đã ngũ hành thất đức, đúng là không còn cách nào khác.”

Mộ Thanh Yến cầm chén cháo không lên, hừ lạnh: “Có phải nàng trở mặt hơi nhanh không.”

Thái Chiêu liếc mắt trừng hắn.

Mộ Thanh Yến cảnh giác: “Nàng làm gì nhìn ta như thế, nàng không thực sự tin mấy chuyện ma quỷ sư phụ nàng bịa đặt về ta đó chứ.”

Thái Chiêu hừ hừ: “Năm đó tên yêu họa bì kia vì giúp cô tôi, cũng là nhiều lần trả bằng tính mệnh của nhau. Thì ra bỏ đủ tiền vốn trước, chỉ là để sau này thu lời nhiều. Nếu đúng là huynh lừa tôi, tự biên tự diễn ra sự tích thủ phạm sau màn gì đấy, tôi đúng là không phân biệt nổi đó.”

Mộ Thanh Yến lạnh lùng nói: “Hay ta mổ tim gan ra cho nàng xem nhé.”

“Thế thì cũng không cần.” Mặt Thái Chiêu đầy phiền não, “Đều do cái kẻ lộn kiếp từng hại cô tôi, mà giờ mỗi lần cha mẹ và sư phụ nhắc tới huynh, mặt còn đắng hơn thuốc đắng. Cô của tôi quá đáng thương, cả một đời hành hiệp trượng nghĩa, không đâu địch nổi, ấy thế mà lại gặp phải kẻ phụ tình tám đời tổ tông không tích đức…”

Mộ Thanh Yến đang muốn bỉ bôi đôi câu, chợt biến sắc, “Có người đến!”

Thái Chiêu chưa kịp phản ứng, ngoài phòng đã ánh lửa vang trời, tiếng bước chân nặng nề của đám người đang tới.

Giọng Thích Vân Kha nghiêm túc vang lên bên ngoài: “Mộ Giáo chủ đại giá quang lâm, sao không ra gặp mặt một lần.”

Thái Chiêu há to miệng: “Xong rồi xong rồi, bọn họ biết huynh định tới tìm tôi, cố ý đến ôm cây đợi thỏ!”

Mộ Thanh Yến lại có vẻ như chẳng thèm màng tới an nguy của bản thân, chỉ ôm lấy tai cô gái hùng hổ căn dặn: “Nàng nhớ kỹ cho ta, lát nữa bọn họ muốn ép nàng đứng sang chọn một bên, không cho nàng ruồng bỏ ta!”

Thái Chiêu im lặng: “Huynh có nói lý không thế, lẽ nào bắt tôi ruồng bỏ cha mẹ và sư phụ?!”

Mắt Mộ Thanh Yến lộ ánh tàn ác, “Tóm lại nếu nàng ruồng bỏ ta, đừng trách mai này ta ác độc không theo quy củ!”

Thái Chiêu giận hất tay hắn ra, tự đẩy cửa ra ngoài.

Ngoài phòng được năm sáu chục bó đuốc chiếu sáng như ban ngày, sân đình bị đệ tử ba phái vây chật như nêm, đệ tử Thanh Khuyết Tông ở hàng trong cùng, đệ tử Bội Quỳnh Sơn trang hàng ngoài cùng, đệ tử Quảng Thiên Môn đứng trên cây hoặc trên núi đá giương cung lắp tên, cả đám đều binh khí ra khỏi vỏ, chằm chằm đề phòng.

Thái Chiêu đứng ngay cửa, cười làm lành nói: “Sư phụ, sao lão nhân gia ngài lại tới đây?”

Mặt Thích Vân Kha trầm như nước, không nói một lời.

Bên cạnh ông là Chu Trí Trăn vuốt râu lắc đầu thở dài, cùng vợ chồng Thái thị hết sức khó xử.

Tống Thời Tuấn bước lên một bước, nói lời thấm thía: “Chiêu Chiêu cháu còn nhỏ, không biết Ma giáo lòng người hiểm ác, chúng ta không thể mặc cho cháu dây vào. Cháu đứng sang một bên, để người lớn đến xử lý việc này.”

Ngay sau đó, ông lên giọng, “Mộ Giáo chủ, cậu còn không ra à? Yên tâm, trước khi nói rõ ràng sẽ không bắn cậu thành con nhím đâu, ha ha ha ha…”

Đương lúc cười to, thình lình một giọng nói vang lên từ phía sau — “Tống Môn chủ, cẩn thận gió lớn đau đầu lưỡi!”

Thái Chiêu giật mình, đây rõ ràng là tiếng Du Quan Nguyệt!

Đệ tử ba phái vội quay đầu, chỉ thấy chẳng biết lúc nào, mấy chục bóng đen lặng lẽ trèo lên đầu tường, tay cầm mấy hòn sắt hình trứng tròn đen như mực. Chu Trí Trăn trầm giọng: “Bọn chúng cầm đó là Bạo Vũ Lôi Đình, coi chừng tránh độc châm!”

Đệ tử Quảng Thiên Môn lập tức đổi hướng cung tên, giằng co với đám áo đen trên đầu tường. Đệ tử Thanh Khuyết Tông và Bội Quỳnh Sơn trang tiếp tục hướng về phía cửa phòng, một nửa thì đề phòng hắc y nhân.

Lúc này, cửa phòng lại được đẩy ra, Mộ Thanh Yến khoan thai hiện thân.

Sắc mặt hắn lạnh lùng chắp một tay, “Không biết chư vị Chưởng môn có gì chỉ giáo.”

Thích Vân Kha tức giận đầy mình, đẩy Tống Thời Tuấn bước ra trước nói: “Họ Mộ, cậu và Chiêu…”

Nhưng mới nói năm chữ, giọng ông dừng bặt.

Đám người thấy rất lạ, xôn xao nhìn ông, chỉ thấy trên mặt Thích Vân Kha toát ra ánh mắt cực kỳ khiếp sợ, nhìn trừng trừng về phía trước —

Dưới ánh đuốc rực như ban ngày, Mộ Thanh Yến đầy khí chất thanh lãnh, cao lớn gầy gò,mỹ lệ như trăng sáng trên trời.

Cho dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào, đây đều là một mỹ nam tử hiếm thấy trên thế gian, Thái Bình Xuân Ninh Tiểu Phong nhìn cẩn thận nhất, từ trên xuống vài lần thậm chí cảm thấy con mình bị u mê cũng không phải không có lý.

Thế nhưng Thích Vân Kha lại giống như nhìn thấy quỷ, ánh mắt đầy vẻ khó tin, cổ họng rung lên bần bật, không thốt ra lời, cả người như đông cứng trong thoáng chốc.

“Sư phụ, sư phụ người sao vậy?!” Tống Úc Chi lo lắng gọi.

“Ngươi, là ngươi…” Tay Thích Vân Kha run run chỉ Mộ Thanh Yến, “Ngươi, cha ngươi là Mộ Chính Minh? Vậy là Mộ Chính Minh?”

“Sư phụ, ngươi đang nói cái gì.” Tống Úc Chi không hiểu.

Trong lòng Thái Chiêu dâng lên một nỗi bất an.

“Thì ra chính là Mộ Chính Minh cha của ngươi!” Thích Vân Kha chợt rống lên một tiếng, “Chính là Mộ Chính Minh cha ngươi đã hại…”

Cuối cùng ông vẫn còn mấy phần lý trí, cố nhịn xuống cái tên Thái Bình Thù, “Chính là hắn hại chết năm người Gia Cát Tranh Minh họ, và mấy huynh đệ trước đó nữa!”

Lời vừa dứt, người khác có lẽ chưa rõ, ba người nhà họ Thái và Mộ Thanh Yến lập tức đã hiểu.

“Anh nói cái gì!” Ninh Tiểu Phong nghiêm nghị thét lên, “Anh nói kẻ ấy chính là cha tên nhóc này à!”

Giọng Thái Bình Xuân phát run, “Vân Kha đại ca, anh nói thật chứ!”

Hai mắt Thích Vân Kha đỏ rực như cuồng, hung tợn trừng Mộ Thanh Yến: “Chính là hắn, chính là gương mặt này, khuôn mặt thân hình giống nhau như đúc! Ta có chết cũng không quên, kiếp sau cũng sẽ không quên! Nhà họ Mộ chỉ có hai cha con bọn hắn, hai mươi năm trước không phải ông già của hắn thì còn có thể là ai?!”

Tống Thời Tuấn vẫn chẳng hiểu gì.

Chu Trí Trăn lại tái nhợt mặt, ông đã đoán được phần nào.

Thái Chiêu đột nhiên quay đầu, không biết nhìn người bên cạnh thế nào.

Mộ Thanh Yến chạm đến nỗi phẫn hận và sợ hãi trong mắt cô gái, đầy kinh giận, quát: “Rắm thối! Cha ta tuyệt đối sẽ không phải thứ ti tiện gian trá kia! Cả đời ông quang minh lỗi lạc, đoan chính thanh bạch, đến dãy Hãn Hải còn chưa rời một bước, sao có thể ra ngoài gạt người hại người!”

“Không cần nói nhảm với hắn!” Thích Vân Kha đã đại loạn trong lòng, đang nói đã vọt lên xuất chưởng, “Bắt lấy tên tặc tử này trước!”

Mộ Thanh Yến cất bước nghênh đón, đang định dùng song chưởng đẩy ngang đáp lại, trong con ngươi nhìn thấy cô gái bên cạnh đang tái nhợt phát run, cứng rắn dời chưởng phong đang phóng tới Thích Vân Kha, vỗ lên đôi khóa đá rất to trên đất, đánh tới không trung.

Thích Vân Kha thân ở giữa không, vì tránh khóa đá không thể dời người.

Du Quan Nguyệt nhìn ra tình hình không ổn, lớn tiếng: “Giáo chủ, tránh đi trước đã!”

Mộ Thanh Yến khẽ gật đầu.

Trong khoảnh khắc, mấy chục hòn Bạo Vũ Lôi Đình ném xuống, trong tích tắc trong sân đình nhỏ sương mù ngập khắp, núi đá nổ tung, trong đó xen lẫn vô số cây châm nhỏ như lông trâu. Chúng đệ tử lo nhảy nhót trốn tránh, buột miệng chửi rủa.

Đợi sương mù tan, Giáo chúng Ma giáo đã chạy không còn một mống.

Bốn vị Chưởng môn vốn dĩ có thể bay ra đuổi bắt Mộ Thanh Yến, nhưng với tiếng tăm của Bạo Vũ Lôi Đình, trong sân đình có rất nhiều đệ tử nếu bị trúng độc châm, tất nhiên sẽ tử thương thảm trọng.

Thái Bình Xuân bảo vệ vợ mình trước tiên, Thích Vân Kha Chu Trí Trăn và Tống Thời Tuấn không thể không ra sức huơ chưởng, ép đẩy châm lông trâu độc như mưa ra, hết sức bảo vệ đệ tử nhà mình.

Dù là vậy, trong đình viện vẫn ôi chao không ngừng, không ít đệ tử trốn không kịp bị dính châm lông trâu trên người, may sau khi dùng nam châm hút ra châm nhỏ biết là không độc, đám người mới nhẹ thở phào.

Mộ Thanh Yến trước khi phi thân rời đi, trở tay múa chưởng đẩy cô bé Thái Chiêu đang ngơ ngẩn bối rối vào trong phòng, nên cô lông tóc không tổn thương.

Xuyên qua tiếng ui da đầy đất, cô như hồn bay lãng đãng đi đến bên cạnh Thích Vân Kha nổi giận đứng trong góc, quỳ gối: “Sư phụ, người cho con biết, người kia, thật sự là cha của hắn Mộ Chính Minh ư?”

Thích Vân Kha nhìn tiểu cô nương quỳ gối dưới chân mình, tái nhợt nhỏ bé yếu ớt, hơi thở phập phù, như một hơi là có thể tàn lụi cỏ mịn.

Mắt hổ của ông ngậm nước mắt: “Chuyện cô của con, sao ta nói bậy chứ — chính là gương mặt kia, ta từng gặp hai lần.”

“Lần thứ nhất là lần đầu gặp mặt. Khi đó tu vi ta còn thấp, trong lúc đuổi theo nanh vuốt Triệu Thiên Phách bị rơi vào cạm bẫy, cô cô con chạy đến cứu. Đương lúc chúng ta khổ chiến, gã đó đã giúp chúng ta một chút sức lực.”

【 đó cũng là một đêm hè, ánh trăng sáng vằng vặc, trong trẻo tỏa khắp sơn cốc.

Thanh niên thân hình cao lớn tuấn tú từ trên trời đáp xuống, chiêu thức tiêu sái, chém dưa thái rau xử lý đám nanh vuốt còn lại. Dù y và Thái Bình Thù lần đầu gặp nhau, song lại phối hợp ăn ý như bạn cũ nhiều năm.

Thiếu niên Thích Vân Kha ôm cánh tay bị thương, nhìn đến trợn mắt hốc mồm.

Mình trời tay chân thô kệch không nói, đến nghĩa muội Thái Bình Thù cũng chỉ tướng mạo thanh tú, nhưng người trước mắt này thật không phải bình thường. Hắn chỉ hận ngôn từ mình thô thiển nghèo nào, không thể nào tả xiết vẻ đẹp như trăng sáng rung động lòng người của chàng trai, dù thần thái trên mặt đầy khinh mạn mang tính xâm lược, cũng lộ ra cao quý dị thường.

Sau trận đại chiến, Thái Bình Thù xách kiếm, đâm chết từng tên Giáo chúng Ma Giáo bị thương không thể động đậy, dù có quỳ trên mặt đất khóc rống xin tha, nàng cũng không bỏ qua.

Lúc ngẩng lên phát hiện thanh niên kia đang dõi theo mình, nàng ngước cao cổ: “Sao hả, thấy ta quá tàn nhẫn à?”

Đương nhiên Thích Vân Kha biết kẻ tàn nhẫn không phải là nghĩa muội của mình, mà là đám nanh vuốt Triệu Thiên Phách này.

Chỉ vì đuổi bắt mấy tên đào nô, đã giết sạch sẽ một thôn trang, đến trẻ con còn bú mẹ cũng không tha, lúc Thái Bình Thù biết được mắt đỏ lên vì tức giận, lập tức dẫn chúng huynh đệ giết ngược, lập lời thề một tên cũng không để lại.

Chiến dịch đó hầu như đã giết sạch thuộc cấp tâm phúc của Triệu Thiên Phách, sau đó hắn không dám tiếp tục tùy ý làm bậy.

Nhưng cho dù có giết sạch mọi hung đồ, dân chúng thôn trang kia cũng không sống lại.

Thái Bình Thù lúc ấy cũng chỉ là một tiểu cô nương, lòng khó chịu lạ thường.

Chàng trai tuấn tú kia nghe vậy cười: “Không, cô nương không hề tàn nhẫn. Trái lại, ta muốn tặng cô nương bốn chữ—” 】

“Thanh phong liệt hỏa.” Thích Vân Kha ôm lấy ngực đang cuồn cuộn khí huyết, từ trong hàm răng nghiến ra bốn chữ.

Thái Chiêu cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập.

【 “Thanh phong liệt hỏa.” Giọng nói của chàng trai tuấn tú vừa dịu dàng lại chân thành tha thiết, mắt sáng chói như sao, “Gió mát lướt núi đồi, liệt hỏa đốt quần ma — rất xứng với con người của cô nương.”

Thiếu nữ xưa nay khoáng đạt không câu nệ thoáng ngơ ngác, lập tức kéo Thích Vân Kha bị thương dậy, cười một tiếng rồi đi.

Chỉ có thiếu niên Thích Vân Kha hết sức cảm động, hắn biết người trên giang hồ kính nể nghĩa muội e sợ nghĩa muội rất nhiều, song không có bao người hiểu nàng, hắn cảm thấy thanh niên vừa ra tay tương trợ này rất đáng được kết giao.

Đương nhiên, đây chẳng qua là mới bắt đầu. 】

Thích Vân Kha vịn đầu chái nhà, rơi lệ: “Nếu không phải là ta vô dụng, cô con có lẽ cũng không gặp phải kẻ kia. Mắt ta mù, càng không nhìn ra hắn là tên yêu nghiệt khoác lớp da người!”

Ông dừng đoạn, vẻ mặt kiên định lẩm bẩm, “Bình Thù, ta tuyệt đối sẽ không để Chiêu Chiêu giống như muội!”

Thái Chiêu không nhúc nhích quỳ trên đất, chung quanh trong nháy mắt như yên tĩnh lại, chỉ còn một mình mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK