Mục lục
Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôi nhà bên vách núi tuyết. thượng.

Vách đá vuông vức này là vùng bẳng phẳng duy nhất trong vòng trăm dặm tuyết, cách vách núi hai mươi trượng có dựng một toà nhà tranh, bên ngoài đã bị tuyết phủ dày cực kỳ, phía sau có mấy cây tuyết tùng cao đứng sừng sững, trên cây cột lụa đỏ cũ kỹ tung bay theo gió, mang ánh sắc cho thế giới thuần một màu trắng tinh này.

Chính giữa phòng kê lò lửa đốt nóng hừng hực, Đoạn Cửu Tu đang khoanh chân điều tức ở góc phòng, nhắm mắt dưỡng thần, Hồ Thiên Vi ngồi cạnh lò sưởi ấm, Chu Trí Khâm ngơ ngẩn dựa vào một góc phòng khác.

Hồ Thiên Vi cười ngoắc: “Chu đại hiệp đến đây sưởi tí lửa đi, Đông Phương đại hiệp chết thảm, bọn ta cũng rất bi thương, ngươi hãy bớt đau buồn đi thì hơn.”

Chu Trí Khâm lẩm bẩm: “Không ngờ, thật không ngờ, bọn ta kết bái chi giao, tình như thủ túc, vào sinh ra tử nhiều lần thế, thế mà cậu ấy lại chết ở nơi này…”

“Không chỉ Đông Phương đại hiệp, Lão Kim và Lão Lam cũng đã mất, lần này thương vong thật nặng nề.” Hồ Thiên Vi thở dài.

Chu Trí Khâm lạnh lùng: “Hừ, làm bộ làm tịch, ta chẳng nhìn ra ngươi có bao nhiêu bi thương.”

Hồ Thiên Vi cười ha hả: “Cố nhân đã qua đời, đau khổ có ích gì. Nói đến ngươi còn phải cám ơn ta, con súc sinh lông trắng ăn thịt con trai ngươi bị ta đánh chết một con, con kia cũng bị thương đến tạng phủ, không còn sống lâu nữa đâu.”

Chu Trí Khâm: “Ta không tận mắt nhìn thấy, sao biết không phải ngươi khoác lác.”

Hồ Thiên Vi nhíu mày: “Sao hả, ngươi còn muốn truy sát con Bạch mao hống còn lại kia à. Nhỡ đâu gặp phải con cự mãng băng tinh mắt xanh kia thì làm sao.”

Chu Trí Khâm hừ lạnh, không lên tiếng.

“Được rồi, hãy lại uống một hớp rượu cho ấm người.” Hồ Thiên Vi cầm túi rượu đặt bên lò lửa, uống trước một hớp, rồi nâng đưa về phía Chu Trí Khâm.

Chu Trí Khâm do dự một chút, rồi đi về phía Hồ Thiên Vi, nhận túi rượu lau qua miệng túi, đang định ngửa cổ uống, cửa nhà tuyết bị phá tan cái rầm, một viên tuyết vội vã bay tới, bịch bịch đánh rớt túi rượu trong tay Chu Trí Khâm.

Thái Chiêu thở hồng hộc vịn khung cửa: “Chu đại hiệp, đừng uống rượu đó, chắc chắn có độc!”

Chu Trí Khâm giật mình, Hồ Thiên Vi mừng rỡ, Đoạn Cửu Tu sau khi nghe tiếng đột nhiên mở to mắt, sắc hung bạo lóe trong mắt, như rắn độc nhìn thấy con mồi.

“Tiểu Hàm cô nương, cô, không phải cô xuống núi rồi sao?” Chu Trí Khâm rất kinh ngạc, “Anh trai cô đâu?”

Thái Chiêu khoát tay: “Chu đại hiệp, khoan hãy hỏi mấy việc này. Ngài có biết rằng, người kia vốn chẳng phải lão bộc của họ Hồ, lão là Thiên Cơ trưởng lão Đoạn Cửu Tu! Lão không chết, Lão giả chết trốn chạy Cách sát lệnh năm đó!”

Chu Trí Khâm mặt đầy khó tin, nhưng vẫn quả quyết rời khỏi Hồ Thiên Vi, bước sang cạnh Thái Chiêu.

Đoạn Cửu Tu chậm rãi đứng dậy, cười khằng khặc: “Đang lo không tìm thấy ngươi đây, nào ngờ tự ngươi đưa tới cửa.”

Hồ Thiên Vi kính cẩn bước đến đỡ lão.

Thái Chiêu oán hận nói: “Yêu nghiệt Ma giáo đa đoan làm nhiều chuyện ác như sư đồ các ngươi, nên bằm thây muôn mảnh từ lâu! Chu đại hiệp, chúng ta hãy liên thủ giết chúng!”

Chu Trí Khâm chậm rãi rút thanh trường kiếm dày đặc lỗ trên thân, sau đó đưa thanh trường kiếm còn hoàn hảo của Đông Phương Hiểu cho Thái Chiêu, trầm giọng: “Đoạn Cửu Tu, năm đó ngươi huyết tẩy Thanh Phong quán, gây nợ máu chồng chất, Đông Phương hiền đệ của ta không còn đây, làm huynh đệ như ta dĩ nhiên không thể đùn trách nhiệm cho kẻ khác!”

“Chu đại hiệp thật là quân tử khẳng khái!” Thái Chiêu nhận trường kiếm, trong mắt lộ ý tán thưởng kính phục, sau đó quay đầu quát đầy yêu kiều, “Gian tặc! Nạp mạng đi!” Nói xong, liền đánh tới phía sư đồ Đoạn Cửu Tu.

“Nói rất hay!” Chu Trí Khâm cũng đuổi theo ngay sau.

Thầy trò Đoạn Cửu Tu từ đầu đến cuối mặt trầm như nước, bày thế đề phòng, song đến lúc Thái Chiêu nhào đến nửa đường, Hồ Thiên Vi rốt cuộc không ức chế hơi hé mồm, lộ mấy chiếc răng nhọn, thoáng hiện vẻ vui sướng mong chờ trong mắt.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ cổ tay trái của Thái Chiêu chợt xẹt ra một tia sáng bạc, keng một tiếng dính vào cột nhà bên trái, cổ tay đột nhiên dùng lực, cả người như con diều màu sáng nhẹ nhàng linh hoạt vụt bay sang bên trái. Vừa chạm vào cột phòng, một chân cô điểm lên cột, như vũ tiễn rời cung căng dây bay ngược lại, đúng lúc này Chu Trí Khâm đã ở trước mặt cô…

Trong chốc lát, giống như một luồng sáng màu cam tản ra, ánh mặt trời sắc bén mạnh mẽ không thể đỡ thẳng tắp rơi xuống, Chu Trí Khâm hét thảm một tiếng, một đường vòng cung xẹt qua giữa không trung, mạnh mẽ ném đến góc tường.

Trong phòng bỗng yên tĩnh.

Thầy trò Đoạn Cửu Tu chấn kinh đến khó mà hình dung, mãi lâu không có động tĩnh, nghe Chu Trí Khâm gào khóc kêu đau trên mặt đất ― một vết máu dữ tợn sâu thấu xương từ vai trái nối xuống dưới bụng ông ta, bàn tay phải cầm kiếm đứt lìa ngay cổ tay.

Thật ra từ lúc Thái Chiêu phóng đến cách trước mặt mình một khoảng, Chu Trí Khâm liền biết không đúng, ông cũng coi như cao thủ nổi tiếng trong sáu phái Bắc Thần, vỗ hư một chưởng ra trước, còn người thật sự di chuyển xoay giữa không trung, giơ kiếm ngăn cản.

Đáng tiếc, ông ta đụng không phải binh khí bình thường

“Diễm, Diễm Dương đao?!” Chu Trí Khâm một tay ôm chặt bụng rách, cố nén nỗi đau kịch liệt ngồi dậy, bình tĩnh nhìn vũ khí sắc bén của thế gian chói lọi vô cùng trong tay Thái Chiêu, “Cô, cô là Thái Chiêu?!”

“Từ biệt lúc nhỏ, đã lâu chưa đến vấn an chú Chu.” Giọng điệu Thái Chiêu chậm chạp, “Dạo này chú Chu vẫn khỏe ạ?”

Mặt Chu Trí Khâm đầy bi thương: “Đứa bé này chả lẽ điên rồi à, sao lại ra tay với ta?!”

Thái Chiêu lộ vẻ mỉm cười trên mặt, “Đừng giả vờ nữa, cô và cha tôi lớn lên ở Bội Quỳnh sơn trang, nhắm mắt cũng nhận ra được kiếm pháp của Chu gia. Dù trên lưng tôi không có mắt, nhưng trong chớp mắt nhảy ra kia, rõ ràng nhìn thấy thế kiếm trong tay chú Chu bày ra chính là Nguyệt hạ tiểu chước.” (uống rượu dưới trăng)

“Lúc đó ông và tôi cách sư đồ họ cả nửa căn phòng, Nguyệt hạ tiểu chước lại là chiêu thức chém giết áp sát người, chú Chu, lúc đó người chú muốn giết là ai vậy?”

Chu Trí Khâm chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Không, không phải. Là chúng nói cô là người trong Ma giáo, hại chết Lam Điền Ngọc và Kim Bảo Huy, nên ta mới, mới…”

“Chú Chu đừng đùa chứ.” Thái Chiêu lạnh lùng nói, “Ta có phải người trong Ma giáo hay không còn khó nói, còn Hồ Thiên Vi là đồ đệ Trưởng lão Ma giáo lại là ván đã đóng thuyền, trên tay hắn nợ máu từng đống, chú và y có thể chung một phòng sưởi ấm chia rượu mà uống, trái lại có thể ra tay sát thủ với tôi, ông lừa ai là tên ngốc đây.”

Chu Trí Khâm không còn gì để nói, ánh mắt cầu giúp đỡ nhìn về phía góc phòng. Ai ngờ ông vừa nhúc nhích, giọng lạnh băng của Thái Chiêu lập tức vang lên, “Tốt nhất Đoàn trưởng lão và lệnh đồ một bước cũng đừng động.”

Thầy trò Đoạn Cửu Tu quả nhiên đang định tiến lên, chợt thấy tay trái Thái Chiêu cầm bình ngọc nhỏ màu vàng ánh đỏ, đứng cách lò lửa có nửa bước, đưa tay là có thể ném bình ngọc vào ngọn lửa.

Bọn hắn lập tức dừng bước.

“Chắc Kim Bảo Huy đã bảo các ngươi trong chiếc bình này là thứ gì rồi nhỉ.” Thái Chiêu chìa bình ngọc sáng cho chúng xem.

Hai thầy trò ngưng mắt nhìn, quả nhiên là chiếc bình ngọc nhỏ màu vàng ánh đỏ cao ba, bốn tấc mà Kim Bảo Huy miêu tả, miệng bình còn ràng một vòng dây đồng cũ kỹ. Hồ Thiên Vi nói: “Ai biết trong bình có tiên dịch không, bớt giả thần giả quỷ đi!”

Thái Chiêu nhíu mày, “Các ngươi không tin? Không sao, ta vẩy tí cho các ngươi xem là được.” Nói xong ngón cái tay trái đặt lên định đẩy nút miệng bình.

“Không cần không cần!” Hồ Thiên Vi lập tức hô to ―― chiếc bình đã nhỏ vậy, tiên dịch bên trong ắt không nhiều, hẳn trước tiên cần phải bổ trợ tăng lực cho sư phụ, nếu dư mới có thể đến phiên mình, đương nhiên không muốn lãng phí tẹo nào.

“Phiền Đoàn trưởng lão cao chân đứng xa chút, tốt nhất đứng sát tường đi.” Thái Chiêu cười mỉm.

Đoạn Cửu Tu hừ lạnh, “Đừng cáo mượn oai hùm, bọn ta giết ngươi, cũng có thể đoạt nó rồi.”

Thái Chiêu trầm mặt: “Tiên dịch Tuyết lân long thú gặp lạnh không đông, gặp nóng tức hóa. Đoàn trưởng lão cảm thấy ta tưới tiên dịch này vào lửa nhanh, hay là thầy trò các ngươi nhào tới nhanh hả? Thầy trò các ngươi khống chế ta nhanh, hay là ta tự đứt tâm mạch nhanh?”

Vừa rồi cô gái ra sát thương Chu Trí Khâm tuy là cố ý tính toán trong vô thức, nhưng ra tay chuẩn xác, phát lực hung ác, đều được làm tốt nhất. Trong lòng hai thầy trò rõ ràng, dầu hai chọi một, bọn chúng cũng không thể hai ba vòng đã khống chế được cô gái này.

“Tiểu cô nương hoa dung nguyệt mạo, cam lòng cứ thế mà chết đi à?” Hồ Thiên Vi gượng trêu.

Thái Chiêu thản nhiên, “Ông chú Thái Trường Phong của ta năm xưa cùng Thiên Toàn trưởng lão đồng quy vu tận, không chút sợ hãi, cô của ta Thái Bình Thù để giết Nhiếp Hằng Thành, không tiếc thi triển Thiên Ma Giải đại pháp tự mình hại mình, dùng mạng đền mạng ― hiền sư đồ cho là ta có bỏ được mạng nhỏ này của mình hay không.”

Nụ cười Hồ Thiên Vi biến mất, quay lại ngó sư phụ nhà mình, phát hiện ông ấy cũng lặng thinh y chang.

Là kẻ khác, thầy trò y chưa hẳn chịu tin đối phương sẽ đặt ngoài sinh tử mà suy xét; nhưng đổi lại đám điên họ Thái, bọn hắn vô thức đã tin chín phần.

“Ta chết hay không không sao, quan trọng là quý sư đồ không có tiên dịch Tuyết lân long thú e rằng mai này rất khó chịu.” Nét mặt Thái Chiêu tươi cười như hoa, “Đương nhiên, nếu các ngươi có thể tìm được Tuyết lân long thú, thì cũng có thể lấy được tiên dịch. Chỉ là…”

Cô hơi ngẩng đầu, như ngắm ra đỉnh núi ngoài nhà kia, “Lần cuối người ta thật sự nhìn thấy Tuyết lân long thú đã là 160 năm trước, sau đó dẫu nhiều lần nghe đồn đã nghe tiếng kêu của nó, song đến cùng vẫn chỉ là nghe đồn. Đúng rồi, tai mắt kia báo cáo với các ngươi thế nào nhỉ? Sao gã biết Tuyết lân long thú đã hiện thân?”

“Tai mắt gì chứ!” Hồ Thiên Vi không giữ được bình tĩnh.

Thái Chiêu: “Chính là chưởng quỹ đã chết trong khách điếm kia đó, gã không phải là tai mắt các ngươi đặt dưới chân núi à?”

Đoạn Cửu Tu nhếch miệng cười khẩy: “Tiểu cô nương thật thông minh. Không sai, Phùng Tam (chưởng quỹ) là tai mắt của bọn ta, gã đoạt từ tay dân làng một miếng vảy, ta cầm đi cho Kim Bảo Huy xem, xác nhận đúng là vảy Tuyết lân long thú không phải giả!”

Thái Chiêu cười khẽ, “Ta còn tưởng là cái gì, là một chiếc vảy à, nói không chừng con dị thú đã chết từ lâu. Hoặc là, vỗ cánh bay mất từ lâu rồi.”

Cô gái cười to, “Vẫn là chụp chiếc bình tiên dịch trong tay ta này dễ hơn.”

Đoạn Cửu Tu nghiến răng, bất đắc dĩ đành thỏa hiệp, lùi ra sau mấy bước đến sát tường, vừa vặn đứng cạnh Chu Trí Khâm.

Hồ Thiên Vi cũng đành đi theo, vừa đi vừa nhân tiện nói, “Đến cùng ngươi muốn thế nào mới đưa tiên dịch cho chúng ta!”

Thái Chiêu: “Rất đơn giản, các ngươi giết chú Chu đi là được.”

Hồ Thiên Vi sửng sốt, “Ngươi, ngươi nói cái gì?!”

Thái Chiêu bổ sung, “Phòng các ngươi giả vờ, ta muốn các ngươi cắt đầu chú Chu, thấy ông ta đầu một nơi thân một nẻo rồi, tự ta sẽ để bình ngọc rời đi.”

Cô gái trong trẻo sắc sảo như hoa đào, mở miệng lại muốn lấy đầu người, đến Hồ Thiên Vi tùy ý giết người cũng đâm sợ hãi.

Chu Trí Khâm vội ôm chân Đoạn Cửu Tu luôn mồm khẩn cầu, “Đừng, đừng giết ta, xin ngài…”

Đoạn Cửu Tu không nhúc nhích, âm u cười lạnh: “Quả nhiên là tiểu tiện nhân mà con tiện nhân Thái Bình Thù nuôi dưỡng, cay độc giống vậy!”

Thái Chiêu lập tức trầm mặt: “Bỗng nhiên ta không muốn sống nữa, ta muốn cùng các ngươi đồng quy vu tận.” Nói xong tháo nút bình, ra vẻ đổ tiên dịch.

“Đừng đừng đừng, dừng lại dừng lại!” Hồ Thiên Vi liên tục gầm rú, “Chuyện gì cũng từ từ, cô nổi điên làm gì!”

Mặt Thái Chiêu lạnh tanh: “Ta không muốn nghe bất kì ai buông lời bất kính với cô của ta.”

Hồ Thiên Vi gấp gáp mồ hôi đầy đầu: “Gia sư nói bậy… A không, gia sư chỉ là nhất thời thuận miệng, cũng không phải cố ý khinh thường lệnh cô đâu! Thêm nữa, cô của cô năm xưa gần như một mạch đuổi tận giết tuyệt bọn ta, bọn ta không mắng cô ta mới là lạ!”

Thấy Thái Chiêu lại muốn dốc bình ngọc, Hồ Thiên Vi đành phải chịu thua, “Được rồi được rồi được rồi, bọn ta không nói nữa là được, không nói nữa là được!”

Lúc này Thái Chiêu mới đóng nắp bình.

Đoạn Cửu Tu bị tức gần chết, cắn răng nói: “Ngươi đừng phô trương thanh thế, thật sự ép lão tử… Hừ hừ, nếu không phải ta buộc phải có tiên dịch này, ngươi không chết không được!”

Thái Chiêu lắc đầu, “Cứ cho là ta không chết không được, thì hiền sư đồ cũng phải chết thảm hơn ta… đại giới của Ma giáo, quyết không đồng ý dạy võ cho người ngoài tập luyện, ai vi phạm chịu hình mà chết. Đều phải chịu hình phạt gì đấy…”

Cô nhớ lại chuyện cũ dọa người mà Mộ Thanh Yến nửa đêm kể cho mình, “Trăm năm trước, có người trộm tập công phu Ma giáo, sau khi bị bắt về đốt thành thiên đăng. Nghe nói còn dùng lửa nhỏ, nướng trọn hai ngày mới chết, khi chết người thu lại một nửa, nướng đến khô.”

“Bảy mươi năm trước, Tứ Kỳ môn có kẻ gan lớn trà trộn vào Ma giáo trộm công, bị lăng trì đến chết, hình như lóc cả ngàn đao, lóc hết da thịt toàn thân, nghe nói người vẫn còn thở được.”

“Hơn năm mươi năm trước, một cường đạo không muốn mạng lại phạm giới, bị Hình đường Ma giáo dùng khoan sắt nung đỏ chốt hồn phách y vào cánh cửa, hét thảm ba ngày ba đêm mới chết…”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Hồ Thiên Vi kinh hãi cơ thịt trên mặt run không ngừng.

“Sư đồ mấy người đã bị Ma giáo từ bỏ.” Thái Chiêu nhìn có vẻ tự nhiên, thật ra trong lòng đối với hình pháp Ma giáo buồn nôn không dứt, thầm mắng cái tên hỗn đản Mộ Thanh Yến rảnh rỗi chỉ biết dọa người.

“… Nếu ai biết chẳng những các ngươi muốn trộm võ công, mà còn là thần công của Nhiếp Hằng Thành, ta cũng rất hiếu kì sư đồ các người cuối cùng sẽ có kết cục gì.”

Sắc mặt Đoạn Cửu Tu cực kỳ khó coi, đá Chu Trí Khâm vẫn đang cầu khẩn một cái bay ra ngoài, “Giết ngươi rồi, sẽ không còn ai biết ta còn sống.” Vừa nói, trong mắt đã bốc lên sát khí nồng đậm.

Thái Chiêu nhẹ nhàng cười, hỏi lại: “Sao ông không hỏi xem ‘anh trai’ ta đã đi đâu? Rõ ràng anh ấy cũng trốn ra được mà.”

Đoạn Cửu Tu khẽ giật mình, dừng bước, “Anh trai ngươi đi đâu?”

“Lại sai rồi, ông nên hỏi chú Chu trước, xem ta có anh trai không.” Thái độ Thái Chiêu hòa ái.

Đoạn Cửu Tu nén giận, quét mắt qua Chu Trí Khâm, Chu Trí Khâm vội nói: “Không, không có. Thái Chiêu chỉ có một đứa em, chứ không có anh.”

“Vậy hắn là ai?” Hồ Thiên Vi hỏi dồn.

“Đương nhiên là hộ vệ của ta.” Thái Chiêu nói, “Yến công tử vừa bị thương đôi chút nên đã theo lệnh ta xuống núi trước. Chuyện nên biết y đều biết. Cho dù ta có quay lại hay không, tất nhiên y sẽ không che giấu cho hiền sư đồ.”

“Hắn để một mình cô lại trên núi sao?” Hồ Thiên Vi hoài nghi.

Thái Chiêu thản nhiên: “Ta là chủ nhân của y, đương nhiên nô bộc phải nghe lời chủ rồi.” ―― lý do này đủ làm sư đồ Hồ Thiên Vi tin.

Mặt Đoạn Cửu Tu đầy sát khí: “Nói cách khác, không đến mấy ngày, người trong thần giáo đều sẽ biết ta còn sống trên nhân gian?”

Thái Chiêu gật đầu, “Đúng thế, nên ông nhất định phải có tiên dịch của Tuyết lân long thú này cho bằng được, chỉ có nó mới có thể giữ được mạng sư đồ các người.”

Hồ Thiên Vi càng thêm khẩn trương, chân tay luống cuống.

Đoạn Cửu Tu chợt cười khẩy, “Tiểu cô nương chớ nói hưu nói vượn, trộm công phu gì đó, đều là sáu phái Bắc Thần các ngươi bịa đặt vu khống ta. Năm đó cô của ngươi giết ta không thành, giờ lại muốn châm ngòi thần giáo tới giết ta, anh em trong giáo không dễ mắc lừa như vậy.”

Thái Chiêu biết lão không tuỳ tiện chịu thua, lập tức nói, “Được thôi, vậy chúng ta nói thử chút xem.”

“Từ khi gặp các người trong khách điếm, đến gian nan nguy hiểm dọc đường, ta luôn hết sức lấy làm lạ – sư đồ các người, Trần Phục Quang, Kim Bảo Huy, Lam Điền Ngọc, còn có cả chú Chu và Đông Phương Hiểu, rõ ràng là tám gậy đánh không đến*. Đến cùng là duyên cớ gì khiến mấy người các ngươi đồng tâm hiệp lực lên núi tuyết mạo hiểm đây?” (quan hệ xa rất xa)

“Cho đến khi trong băng động Kim Bảo Huy lộ ra chuyến này ông ta là vì tiên dịch của Tuyết lân long thú, rồi thân phận của Đoàn trưởng lão bại lộ, ta mới mơ hồ nảy ra một ý niệm trong đầu. Mà ý niệm dần rõ ràng thì chú Chu với Đông Phương Hiểu cũng không giấu nổi.”

Cô khinh bỉ lườm qua Chu Trí Khâm trên đất, tiếp tục nói: “Tính theo thời gian trước sau, đầu tiên là huyết án Thanh Phong quán. Ta đoán lúc Đoàn trưởng lão tàn sát Thanh Phong quán, Đông Phương Hiểu cũng không phải là may mắn thoát khỏi, mà là trưởng lão nương tay thôi.”

Đoạn Cửu Tu cười khặc khặc: “Không sai, Thanh Phong quán bất kể nam nữ già trẻ gì cũng đều là xương cứng, lão tử đang giết chán, bỗng dưng đụng phải tên trứng mềm, bị hù đái ra quần không nói, còn quỳ xuống dập đầu xin ta đừng giết gã! Ha ha ha, lão tử mới để lại cho gã một cái mạng chó, biết đâu sau này hữu dụng.”

“Trưởng lão thật biết nhìn xa, không phải về sau cũng dùng tới ư.” Giọng Thái Chiêu mang vẻ chê cười, “Cô của ta dẫn từ từ trừ bỏ người trong môn của trưởng lão dồn đến cửa, rốt cuộc cuối cùng cũng bắt được trưởng lão ― nếu ta đoán không sai, là Đông Phương Hiểu âm thầm động tay chân, để trưởng lão trốn thoát một mạng.”

Đoạn Cửu Tu lộ một miệng răng vàng, “Tên trứng mềm kia dẫu không có là gan, song đầu óc không tệ. Vân Triện đạo nhân sư huynh gã lúc ấy đã tàn phế, Thanh Phong quán chỉ còn mỗi gã, Thái Bình Thù mới giao ta cho hắn. Trứng mềm liền nói phải cho ta chịu hết mọi tra tấn đến chết, dìm xuống đầm sấu bị tươi sống cắn chết, đồng thời âm thầm lan tin ra.”

“Mất một ngày một đêm, bọn chúng đưa ta chạy đến đầm sấu, Thiên Vi cũng đã phái người âm thầm đào một lối ra từ dưới đáy bùn. Sau khi bị trói vào đá ném vào đầm sấu, Thiên Vi lập tức cứu ta ra, đồng thời thả ra một cái xác đàn ông ăn mặc người ngợm gần giống. Đợi cá sấu ăn cái xác bảy tám phần, nổi ít xác thừa, xong chuyện.”

“Cặn bã!” Thái Chiêu nghĩ cô mình vất vả một phen cuối cùng lại uổng phí dưới tay tên tiểu nhân bỉ ổi, trong lòng đầy tức giận.

Thở thông xong, cô tiếp, “Tiếp theo là cái chết của Trần Thự. Gã bị cô của ta phá Ngũ độc chưởng rồi lúc nào cũng hoang mang khó đợi từng ngày. Ta nghe nói dù Nhiếp Hằng Thành đối với người ngoài hung tàn, nhưng với người của mình lại hết sức hậu đãi. Ta đoán, ông ta thương tiếc đệ tử gặp tổn thương nặng, mới đem thần công mình vừa mới học truyền cho… Đoàn trưởng lão, là vậy nhỉ.”

Đoạn Cửu Tu nói: “Không sai. Nhiếp Hằng Thành không phải là thứ gì, nhưng thật sự xem bốn tên đệ tử là như con ruột. Trần Thự là đứa bỏ đi, không chịu đựng hạ quyết tâm tu tập võ công thượng thừa, mà lại chọn thứ công phu Ngũ độc chưởng không ra gì để sớm thành danh. Hừ, xưa nay tập võ, nào có đường tắt, đáng bị Thái Bình Thù phá công phu giữ mạng!”

“Lúc đầu hắn núp trong U Minh hoàng đạo dốc lòng luyện công, cũng sẽ chẳng có chuyện gì. Hết lần này tới lần khác hắn nóng nảy, chịu không nổi kích thích, vì chút chuyện nhỏ mà mạo hiểm rời giáo, kết quả để người Bội Quỳnh sơn trang nhìn ra hành tung.”

Thái Chiêu gật gù: “Vậy thì khớp rồi. Trần Thự mang theo rất nhiều cao thủ Ma giáo, Bội Quỳnh sơn trang vì tru sát tên tặc này cũng hao tổn không ít.”

Nói đến đây, cô chợt nhìn xuống đất, “Chú Chu, nhắc đến, hẳn chú mới là ngọn nguồn mọi chuyện rồi. Không có chú, vốn sẽ chẳng có mấy chuyện loạn xị bát nháo này, con trai độc nhất yêu quý của chú cũng sẽ không chết.”

“Không không, không có, không có…” Chu Trí Khâm che vết thương, sắc mặt trắng bệch, chạm đến ánh mắt lạnh lẽo của Thái Chiêu, mới chán nản thừa nhận, “Không sai, đều là ta.”

Thái Chiêu nói tiếp, “Chú Chu là cánh tay trái tay phải của bác Chu, đợi sau khi kẻ tặc Ma giáo đền tội, dọn dẹp kết quả tất nhiên là chú Chu rồi. Ta đoán chú Chu đã phát hiện thứ gì trên xác của Trần Thự. Ừm, là một bức thư?” Cô nhìn Chu Trí Khâm chòng chọc.

“… Là một bức thư chưa viết xong.” Sắc mặt Chu Trí Khâm xám trắng, “Bọn ta truy sát mấy ngày mấy đêm, Trần Thự tự biết không thoát khỏi, liền định cho thủ hạ phá vây ra ngoài đưa thư. Ai ngờ thư mới viết một nửa, bọn ta đã giết tới.”

Ông mơ màng, suy nghĩ vô thức quay lại sáng sớm mưa như thác đổ kia.

Một đêm kịch chiến, xác cao thủ Ma giáo bày khắp sân khách điếm, máu tươi hòa cùng nước mưa nhuộm đỏ cả đất. Con cháu Chu thị đều mỏi mệt hết gượng nổi, làm phụ tá đắc lực của Trang chủ tương lai, Chu Trí Khâm theo thường lệ phụ trách dọn dẹp.

Đến khi động đến xác Trần Thự, chẳng biết sao ma xui quỷ khiến ông ta lục soát xác Trần Thự, lượm được một bình ngọc bị đánh vỡ, trên đó còn bốc mùi cỏ xanh cổ quái, ngọt ngào mà cay độc,… cùng nửa phong thư.

“Là thư viết cho Trần Phục Quang, có liên quan đến thần công của Nhiếp Hằng Thành?” Thái Chiêu hỏi.

Chu Trí Khâm gật đầu, “Trong thư Trần Thự nói, hắn chẳng còn sống bao lâu, giờ đây nhờ tâm phúc chuyển tiên dịch Tuyết lân long thú mà Nhiếp Hằng Thành cho hắn đến em trai, phối hợp với khẩu quyết thâm pháp mà trước kia hắn dạy Trần Phục Quang thuộc lòng, là có thể luyện thành tầng thứ nhất thần công của Nhiếp Hằng Thành.”

“Thế nên ông động tà niệm.” Thái Chiêu lạnh lùng nói.

Con ngươi Chu Trí Khâm dại ra: “Là thần công của Nhiếp Hằng Thành đó! Dù chỉ là tầng thứ nhất, cũng uy lực kinh người khó tưởng tượng được. Doãn Lão tông chủ vốn đang có thể đánh ngang cơ với Nhiếp Hằng Thành, song Nhiếp Hằng Thành luyện thần công kia chẳng bao lâu, Doãn lão tông chủ liền hoàn toàn không phải là đối thủ… Ta cũng muốn luyện chứ, đợi ta luyện xong, rốt cuộc không cần làm cánh tay trái tay phải chó má gì, rốt cuộc không cần mệt mỏi hết sức còn phải giả tươi cười đi làm chuyện cực nhọc bẩn thỉu! Tài cán võ công ta đều không kém hơn Chu Trí Trăn, vì sao ta không thể làm Trang chủ chứ?!”

Thái Chiêu không chút lay động: “Có chuyện này tôi phải nói chú nghe, là cô tôi nói. Mỗi lần Bội Quỳnh sơn trang tỷ võ, chú cũng chỉ thua bác Chu một hai chiêu, nên chú cảm thấy võ công mình chẳng kém bác Chu là bao… nhưng thật ra là do bác Chu nhường chú thôi. Lúc ấy cô tôi thường hay trách bác Chu không thành thật, bác Chu lại nói, con cái Chu thị trưởng thành không dễ, phải khích lệ cổ vũ.”

“Nếu bác ấy dốc toàn lực, trong trăm chiêu có thể đánh chú răng rơi đầy đất.” Cô thở dài, “Xem ra là cô tôi đúng.”

Chu Trí Khâm như bị sét đánh, “Không phải, không phải thật, không thể nào…”

Hồ Thiên Vi bĩu môi: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, coi như Chu Trí Trăn đánh bại Chu Trí Khâm trong vòng trăm chiêu, hắn có sinh suy nghĩ không phục, vẫn sẽ sinh.”

Chu Trí Khâm tựa như bị rút đi giá đỡ tinh thần, cúi đầu rụt lại một góc.

Thái Chiêu: “Vậy, mọi chuyện đã nối kết.”

“Chú Chu đã phát hiện bí mật anh em họ Trần, nhưng căn bản chú ấy không biết Trần Phục Quang, càng không biết y trốn xó nào ― Trần Thự bảo vệ em trai kín không một kẽ hở, người thường vốn không đụng tới. Hẳn chú Chu đã tìm rất rất lâu, cuối cùng biết tự thân sẽ không thể thu hoạch được thần công một mình, đành bắt đầu tìm giúp đỡ.”

“Giúp đỡ đầu tiên chú ấy tìm hẳn là Đông Phương Hiểu, song Đông Phương Hiểu lại cho rằng mò kim đáy biển chẳng chút ý nghĩa. Người Ma giáo giấu hẳn nên để người trong nhà Ma giáo đi tìm. Đúng, là Đoàn trưởng lão ngài.”

“Trong Ma giáo, Đoàn trưởng lão rễ sâu lá tốt, dù bị trọng thương song chắc chắn vẫn còn thế lực còn sót lại. Mà Đoàn trưởng lão ngài cũng nào cam tâm chịu mai danh ẩn tích vĩnh viễn, thế là hai bên bắt nhịp với nhau.”

“Đoàn trưởng lão tìm được Trần Phục Quang xong, tiếp theo là cần tiên dịch Tuyết lân long thú. Ta đoán Ma giáo cũng không còn nhiều tiên dịch, thế nên các ngươi đành phải tới Đại tuyết sơn này thử vận may. Thế là các ngươi cần một Lam Điền Ngọc giỏi khảo sát địa hình núi tuyết, và một Kim Bảo Huy tinh thông thuần thú và có thể phân biệt tiên dịch Tuyết lân long thú.”

“Như thế, người đã đủ.”

Thái Chiêu nhìn Đoạn Cửu Tu, “Đoàn trưởng lão, ta nói trúng cả chứ?”

“Trúng, đương nhiên là trúng.” Đoạn Cửu Tu thâm trầm cười, “Có điều…”

Ngoài cửa chợt vang tiếng đập cửa cốc cốc cốc cốc.

Thái Chiêu khẽ giật mình.

Núi sâu tuyết dày, ai đến gõ cửa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK