Mục lục
Kiều Thê Khó Dỗ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng đưa ra liên tiếp ba nghi vấn, Dự Vương chỉ trả lời cái quan trọng nhất, "Không có việc gì, ta sẽ làm Thái hậu dù nghẹn khuất cũng không thể phát tác."

Lương Y Đồng biết rõ cách hành sự của hắn nên cũng không lo lắng việc này nữa.

Mãi cho đến ngày hôm sau, nàng mới nghe Tiêu Linh nói, Dự Vương sau khi đánh chết Triệu Miên Bảo thì lập tức bẩm báo việc này cho Hoàng thượng. Hắn tất nhiên không nói là trực tiếp đánh chết nàng ta, chỉ nói khi hắn gọi nàng ta đến hầu hạ thì nàng ta lại có ý đồ độc chết hắn. Vì Lục Tú cực kỳ hiểu biết về độc dược, khi đi vào bẩm báo sự tình thì mới phát hiện trên người Triệu Miên Bảo có độc.

Trên ngón tay và môi của nàng ta đều có kịch độc, Dự Vương chỉ cần thân cận với nàng ta thì tỷ lệ trúng độc là rất lớn. Loại độc này rất khó tìm thuốc giải, sau khi trúng độc mười lăm phút mà không có thuốc giải thì chỉ có thể để độc phát toàn thân dẫn đến tử vong.

Hắn lập tức bắt Triệu Miên Bảo lại, sau khi điều tra mới biết được, nàng ta đã sớm bị người của Cố Hoài Nghĩa thu mua, chỉ vì nàng ta có tướng mạo tương tự Dụ Vương phi nên mới được thu lưu.

Lý Linh Nhi ở cùng một chỗ với nàng ta cũng đứng ra xác nhận, nói Triệu Miên Bảo trước khi xuất phát thật sự bôi một loại son môi kỳ lạ, vì mùi hương khác lạ nên nhớ rất rõ, cuối cùng tìm được thuốc giải được giấu trong bồn hoa ở trong viện tử của các nàng. Khi lục soát nửa ngày trong phòng không tìm ra thuốc giải, Lý Linh Nhi mới nhớ tới từng nhìn thấy Triệu Miên Bảo ngắm hoa cả một buổi tối nên mới để người lục soát ngoài sân.

Lương Y Đồng tất nhiên không hiểu Dự Vương làm như thế nào mà thu mua được Lý Linh Nhi, nhưng Lục Tú lại biết.

Khi Triệu Miên Bảo cùng Lý Linh Nhi bị đưa đến chỗ Thái hậu đã bị ma ma ép uống thuốc độc, nhằm mục đích để Thái hậu có thể kiểm soát các nàng. Loại độc này, phàm là trúng phải, mỗi lần phát tác sẽ cực kỳ thống khổ, mà mỗi tháng đều phát tác một lần, cần phải uống thuốc hàng tháng mới có thể áp chế độc tố.

Thái hậu hứa với các nàng, chỉ cần các nàng lung lạc được Dự Vương thì mỗi một tháng sẽ cho người tới đưa thuốc, các nàng nếu có được ân sủng, bà ta tất nhiên sẽ trọng thưởng.

Lục Tú am hiểu chế tạo độc dược, cũng am hiểu chuyện giải độc, lập tức cho Lý Linh Nhi một viên thuốc giải, mà Tiêu Lĩnh cũng đưa ra một điều kiện, dưới sự uy nghiêm, Lý Linh Nhi lập tức quy thuận Dự Vương. Trên thực tế, Lý Linh Nhi cũng không có lựa chọn, thấy Dự Vương trực tiếp đánh chết Triệu Miên Bảo, nàng ta nào còn dám suy nghĩ nhiều, chỉ sợ mình vừa cự tuyệt thì cũng sẽ bị đánh chết.

Khi nghe nói tướng mạo của Triệu Miên Bảo có chút giống với Lương Y Đồng, Hoàng thượng lập tức hiểu vì sao Dự Vương không tha cho nàng ta. Hoàng thượng vẫn nhớ rõ chuyện Dự Vương lột vỏ tôm cho Lương Y Đồng trong cung yến, hắn sủng ái nàng như vậy, sao có thể để nàng chịu ủy khuất?

Cho dù Dự Vương trực tiếp đánh chết Triệu Miên Bảo, Hoàng thượng cũng không nói nhiều, trong đáy lòng hắn thậm chí còn có chút trách Thái hậu vì sao lại làm chuyện ghê tởm như vậy với Dự Vương phi. Hành động này của bà ta không chỉ và mặt Dự Vương phi, thậm chí còn không cho Dự Vương nữa phần mặt mũi.

Thái hậu lại tức giận đến không chịu được, cho dù Dụ Vương đã tìm một lý do rất đường hoàng, còn có cả "nhân chứng vật chứng", bà ta cũng không tin Triệu Miên Bảo có liên quan đến Cố Hoài Nghĩa, rõ ràng là người của bà ta tìm thấy Triệu Miên Bảo trước. Thấy Lý Linh Nhi dứng về phía Dự Vương, Thái hậu tức đến mức ném cái chén bạch ngọc trên bàn xuống đất, chỉ cảm thấy Dự Vương đang và mặt bà ta.

Sao bà ta lại không nghĩ rằng, bà ta hành động với Lương Y Đồng như vậy cũng là vả mặt nàng chứ?

Bà ta tức thành như vậy, tất nhiên không tha cho ma ma bên cạnh, "Không phải ngươi nói loại độc dược đó rất khó giải hay sao? Nếu không biết chính xác là loại độc dược nào thì căn bản không thể giải được cơ mà? Lý Linh Nhi dám làm chứng

cho Dự Vương, nhất định là đã giải được độc rồi. Rốt cuộc là ngươi tìm độc này từ chỗ nào? Sao lại giải được nhanh như vậy? Ngươi xác định không để lộ tin tức ra ngoài chứ?"

Ma ma run rẩy quỳ xuống, xoa mồ hôi trên trán, nói: "Lão nô luôn luôn trung thành với nương nương, hành động vẫn rất cẩn thận, thật sự không có tiết lộ tin tức ra ngoài, mong nương nương minh giám. Khi lão nô đi tìm, mấy chưởng quầy hiệu thuốc đều nói thuốc giải của loại độc này rất hiếm, phải dùng tầm bốn mươi chín loại độc dược để chế thành, nếu không hiểu được thành phần thì căn bản không có khả năng giải. Lão nô cũng không biết người của Dự Vương giải như thế nào, nghe nói bên cạnh hắn có người rất am hiểu về độc dược, có lẽ là người đó quá lợi hại"

Cho dù tin tức không bị tiết lộ, Thái hậu vẫn rất bực bội, niệm tình ma ma tuổi quá lớn nên mới không đánh quá mạnh tay, nhưng dù như thế, lão ma ma này cũng phải nằm ở trên giường hai ngày.

Vì tâm tình của Thái hậu không tốt, trong lúc nhất thời, bên trong Từ Ninh cung đều là một mảnh tĩnh mịch, khi cung nữ đi đường cũng không dám phát ra thanh âm. Thái hậu tất nhiên là rất buồn bực, bà ta cực khổ tìm mấy tháng trời, vừa mới tìm được hai mỹ nhân hợp ý, lại tốn thêm một tháng để dạy dỗ các nàng hành sự sao cho giống Dự Vương phi.

Bà ta còn đang chờ hai người này biết tranh thủ, mau chóng có được ân sủng, làm cho Dự Vương không thể độc sủng Dụ Vương phi, ai ngờ người vừa mới được thưởng tới, một kẻ thì chết, kẻ còn lại cũng phản bội, mấy tháng này của bà ta coi như mất trắng. Khi Thái hậu thưởng người có bao nhiêu chờ mong thì giờ phút này có bấy nhiêu mất mát.

Bà ta vừa khó chịu, bệnh cũ lại tái phát, mấy ngày liền đau đến mức không chịu nổi, mấy Thái y đều thay phiên nhau đến kiểm tra cho bà ta, cũng không thấy bệnh tình của bà ta giảm bớt chút nào. Ngực của Thái hậu vô cùng đau, nhưng lại không thể nói là vì tức giận mà bệnh, bằng không Hoàng thượng sẽ lại nói bà ta tâm tư quá nặng.

Trong lòng bà ta buồn bực, càng lúc càng nhìn Dự Vương cùng Dự Vương phi không vừa mắt.

Ma ma bên người thấy bà ta tức thành như vậy, không khỏi hiến kế: "Trong lòng nương nương nếu đã đè nén, không bằng đi biệt trang nghỉ ngơi mấy ngày đi, tĩnh dưỡng một chút, thân thể khẳng định sẽ tốt hơn. Lần này người ra ngoài, không bằng lấy lý do đại quân chiến thắng trở về mà chiếu cố các mệnh phụ một chút, để Dự Vương phi và các nữ quyến bồi người đi suối nước nóng ở Lâm viên, đến lúc đó Thiên Tử ở xa, nếu Dự Vương phi chọc người tức giận thì muốn trừng phạt cũng không phải không thể."

Ma ma tuy nói chuyện uyển chuyển, nhưng rõ ràng là đang đưa ra chủ ý cho Thái hậu, để bà ta có thể xả cơn giận trong lòng. Thái hậu nghe vậy, đôi mắt giật giật, bà ta không thể làm gì Dự Vương, không có nghĩa là không thể động vào Lương Y Đồng.

Bà ta đúng là có thể tìm một ít lý do để gây khó dễ cho Lương Y Đồng, không phải Dự Vương sủng nàng sao? Bà ta sao lại không xuống tay từ trên người Lương Y Đồng, cho hắn thêm chút ngột ngạt? Tinh thần của Thái hậu cũng phấn chấn thêm chút, "Cách này rất hay, trọng thưởng! Ngươi đi an bài đi, đi nói với Hoàng thượng một tiếng, cứ bảo là ai gia không khỏe. Muốn đi tĩnh dưỡng một phen, để nhóm mệnh phụ cùng đi."

"Vâng." Ma ma rất mau liền lui xuống.

"Chờ một chút, ai gia nhớ rằng, hình như Đàm Nguyệt Ảnh có ý với Dự Vương đúng không? Việc hôn nhân của nàng ta đã được định chưa?"

Ma ma cung kính nói: "Hồi Thái hậu nương nương, nô tỳ chưa từng nghe nói về việc hôn nhân của nàng ta. Chuyện nàng ta thích Dự Vương không phải bí mật, khoảng thời gian trước còn cố ý tiếp cận Dự Vương ở trong cung, nghe nói sau khi Hoàng hậu biết được còn trách cứ nàng ta một hồi, khiến nàng ta khóc lóc chạy đi. Tiểu cô nương này của Đàm gia đã sớm bị chiều hư, nếu là người khác đến tuổi này thì đã sớm định việc hôn nhân rồi, nhưng mẫu thân của nàng ta lại cực kỳ để ý tâm nguyện của nữ nhi, không muốn miễn cưỡng nàng ta nên mới chậm chạp không quyết định."

"Vậy cho nàng ta đi cùng đi, nhìn xem thử nàng ta có ý làm trắc phi cho Dự Vương không, nếu có, ai gia sẽ tứ hôn cho nàng ta. Dự Vương có bản lĩnh đánh chết Triệu Miên Bảo cũng là vì thấy ả không nơi nương tựa thôi, nếu đổi thành Đàm Nguyệt Ảnh vào Vương phủ, hắn sao có thể đánh giết?"

Thần sắc của ma ma lại có chút cố kỵ, thấp giọng nói: "Lúc trước không phải nương nương không tán thành Dự Vương cưới quý nữ sao? Đàm cô nương tuy là đích thứ nữ, nhưng tốt xấu gì cũng là muội muội của Hoàng hậu, sau lưng còn có Đàm các lão. Nếu nàng ta gả cho Dự Vương, chẳng phải sẽ càng làm người đau đầu sao?"

Người Thái hậu kiêng kỵ không chỉ có mình Dự Vương. Vì không thích Hoàng hậu, bà ta cũng không quá quan tâm đến Thái tử. Trong mấy vị Hoàng tử, vì Đại Hoàng tử giống Hoàng thượng nhất, lại là trưởng tử, bà ta vô cùng sùng ái Đại Hoàng tử, mà Hoàng thượng lại trọng dụng Thái tử nên bà ta mới không nhúng tay vào chuyện tranh đấu của các Hoàng tử.

Lúc trước nghe nói Hoàng hậu Muốn Đàm Nguyệt Ảnh gả cho Dự Vương, bà ta còn không cao hứng một đoạn thời gian, hiện giờ lại thay đổi suy nghĩ. Vì ma ma là tâm phúc của bà ta, Thái hậu cũng không giấu giếm cái gì, nói thẳng:

"Cho dù ai gia ban hôn, Đàm Nguyệt Ảnh có thể được sủng ái hay không cũng khó mà nói. Nếu không được sủng, thấy nàng ta bị lạnh nhạt, mấy người ở Đàm phủ nhất định sẽ không vui. Hoàng hậu tuy cẩn thận, nhưng lại rất quan tâm muội muội, chưa chắc sẽ không vì nàng ta mà bày mưu tính kế. Nếu Hoàng hậu đối đầu với Lương Y Đồng, bất luận là ai xảy ra chuyện, Dụ Vương đều không thể thoát khỏi liên can. Võ Hưng Hầu phủ cùng Đàm phủ đều không phải thế lực dễ đối phó, nếu thật sự đến mức đó, Dự Vương cũng đủ bận rộn."

Ma ma vẫn cảm thấy chuyện này không ổn. Rốt cuộc thì Đàm Nguyệt Ảnh cũng được sủng ái mà lớn lên, Đàm phủ chưa chắc nguyện ý để nàng ta là trắc phi cho Dự Vương, cho dù nàng ta nguyện ý, nếu Thái hậu thật sự ban hôn, Đàm phủ không chừng sẽ trách tội Thái hậu.

Nhưng biết Thái hậu bướng bỉnh, ma ma cũng không khuyên nữa, chỉ nói: "Dự Vương quyền cao chức trọng đúng là làm người khác đau đầu, Thái hậu nương nương cũng là vì Hoàng thượng mà lo nghĩ, lần này đi hành cung, người ấy nhất định sẽ đáp ứng."

Thái hậu là sinh mẫu của Hoàng thượng, đương nhiên là phải lo nghĩ cho hắn. Tuy rằng có khi bà ta quá để tâm vào những chuyện vụn vặt, nhưng Hoàng thượng cũng biết bà ta là vì muốn tốt cho hắn, hắn là người hiếu thuận, mấy yêu cầu nhỏ này của bà ta, nếu có thể thì hắn đều đồng ý.

Thấy bà ta nhiều ngày buồn bực không vui, Hoàng thượng vốn muốn để bà ta đến Lâm viên giải sầu, thấy bà ta tự mình đề xuất, hắn nghi ngờ, cảm thấy lần này bà ta bị vả mặt như vậy, không chừng sẽ làm khó dễ Dự Vương phi.

Hoàng thượng nghĩ nghĩ, liền cho người truyền tin cho Dự Vương, nói cho hắn biết về chuyện Thái hậu muốn đưa mấy mệnh phụ đi suối nước nóng, có đi hay không thì hắn tự mình quyết định.

Khi Dự Vương nhận được tin tức thì cũng hiểu được sự lo lắng của Hoàng thượng.

Mấy năm nay, Thái hậu vẫn luôn tận lực gây khó dễ cho hắn, mặc kệ là có thành công hay không, mỗi khi có cơ hội, bà ta đều làm bậy một phen. Nếu không phải nể mặt Hoàng thượng. Dự Vương đã sớm ra tay với bà ta rồi.

Biết là chuyến đi hành cung này nhất định không có ý tốt. Dự Vương lấy lý do thân thể Lương Y Đồng không khỏe, sai người vào cung mời Thái y.

Sau khi biết được Hoàng thượng đã đồng ý, Thái hậu lập tức cho người viết ý chỉ, đang muốn đến Dự Vương phủ một chuyển thì nghe được tin tức Dự Vương phủ mời Thái y.

Thái hậu nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy Từ Ninh cung nhất định có nhãn tuyến của Dự Vương. Bà ta vừa mới nuốn Dự Vương phi đi cùng mình đến suối nước nóng, ý chỉ còn chưa hạ, tin tức thân thể không khỏe của nàng đã truyền tới, sao có thể trùng hợp như vậy?

Biết là nàng đang giả bệnh, Thái hậu không khỏi có chút bực, lạnh lùng nói: "Hay cho một Dự Vương phi, vì trốn chuyện này mà dám giả bệnh. Lý phu nhân, ngươi tự tới Dự Vương phủ một chuyển, mang theo ý chỉ của ai gia, thay ai gia nhìn xem nàng ta rốt cuộc không khỏe chỗ nào, nếu dám giấu giếm, lập tức trị tội!"

Lý phu nhân là y nữ bên người Thái hậu, hầu hạ Thái hậu nhiều năm, y thuật lợi hại, rất được Thái hậu coi trọng, nghe vậy thì cung kính đồng ý, "Thần nữ tuân mệnh."

Lý phu nhân mang theo ý chỉ tới Dự Vương phủ.

Lúc này, Lương Y Đồng vừa tưới nước cho hoa xong, mới đặt bình tưới nước xuống thì đã thấy Dự Vương tới Thanh U đường. Lương Y Đồng cong cong môi, chạy chậm tới trước mặt hắn, "Không phải Vương gia đang xử lý công vụ sao? Sao lại tới đây rồi? Ta còn đang nghĩ tưới nước xong sẽ chạy đi tìm chàng."

Hiện giờ nàng vẫn mài mực cho hắn, vẫn may túi thơm cho hắn, có một loại cảm giác rất thú vị. Thấy trên tay nàng có chút dơ, Dụ Vương cũng không vội vàng nói chuyện chính, hắn lấy khăn ra lau tay cho nàng.

Lương Y Đồng lúc này mới phát hiện trên tay dính chút nước, vì đụng phải lá cây, mà lá cây hơi dơ, đôi tay trắng nõn cũng bị bẩn.

Dự Vương: "Bao lớn rồi, còn không chú ý như vậy?"

Nàng líu lưỡi, có chút ngượng ngùng, nhưng rất ngoan ngoãn để hắn lau. Tuyết Mai thấy thế thì đã vội vàng lấy nước thấm ướt khăn, đưa tới.

Dự Vương nhận được thì tiếp tục lau cho nàng.

Nha hoàn bên cạnh đã sớm nhìn quen, dù sao thì cũng chỉ là lau tay thôi, lúc bọn họ chưa thành thân, các nàng còn từng nhìn thấy Vương gia quỳ trên mặt đất đi giày cho Vương phi kia, so với những cái đó, lau tay đã là gì đâu, quả thực không đáng để nhắc tới.

Khi Dự Vương lau tay cho nàng, trong mắt nàng tràn ngập ý cười, thấy nha hoàn lui ra thì mới cong cong môi, nói: "Vương gia sủng ta như vậy, cũng không sợ ta ỷ sủng mà kiêu."

Thật ra Dự Vương cũng ước gì nàng ỷ sủng mà kiêu, nhưng tiểu cô nương quá ngoan ngoãn, mọi việc đều suy nghĩ cho hắn, ngay cả khi ở trên giường, chỉ đến khi hắn lăn lộn quá mức tàn nhẫn thì nàng mới lên tiếng.

Hắn từ từ nói: "Vẫn còn chưa ỷ sủng mà kiêu, xem ra là ta sủng chưa đủ."

Thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mang theo ý cười, Lương Y Đồng cũng không khống chế được nụ cười, nàng cong cong môi, "Chàng còn tiếp tục sủng thì rất nhanh có thể nhìn thấy thôi, đến lúc đó cũng đừng trách ta."

Bộ dáng giảo hoạt của tiểu cô nương phá lệ động lòng người, trong lòng Dự Vương giật giật, nghĩ đến chính sự thì mới thu hồi suy nghĩ, nói: "Ta tới đây là có việc muốn nói với nàng, đi thôi, về phòng ngủ."

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, nhưng cũng ngoan ngoãn để hắn dắt đi.

Dự Vương nói: "Thái hậu muốn đưa nàng đi suối nước nóng, nói là muốn cho nàng ân sủng. Nhiều ngày nay bà ta đều tức giận, nói không chừng là đang mượn cơ hội này để làm khó dễ nàng, ta vừa mới cho người đi mới Thái y, truyền ra ngoài tin tức nàng bị bệnh, phải ủy khuất nàng một chút rồi, lát nữa nàng phải giả bệnh"

Biết là Dự Vương không muốn nàng đi, Lương Y Đồng lập tức gật gật đầu, "Việc này có gì mà ủy khuất. Thái y sắp tới rồi sao?"

"Ừm, rất nhanh sẽ tới, nàng chỉ cần nằm ở trên giường là được, vị Trần Thái y này rất thức thời, sẽ không nói bậy." Lương Y Đồng gật gật đầu, cười nói: "Chút việc nhỏ này nào cần Vương gia tới, phái Tiêu Lĩnh nói cho ta không phải là được rồi sao?"

Dự Vương nhéo cái mũi của tiểu cô nương, cúi người cắn môi nàng một cái, "Nửa ngày không được gặp nàng, ta tới là vì muốn nhìn nàng một cái, bây giờ biến thành ta sai rồi sao? Lương tâm của nàng đâu hết rồi? Hửm? Hay là nói, vừa mới thành thân không bao lâu đã lười muốn xuất hiện trước mặt ta rồi?"

Rõ ràng là ngữ khí của hắn hơi hung dữ, nhưng Lương Y Đồng lại nghe ra chút ngọt. Khoảng thời gian trước, nàng cơ hồ vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng vì sợ hắn còn bận công vụ, nàng sẽ làm phiền hắn nên mới cố ý khống chế một chút. Từ sau khi hắn bắt đầu quay lại thượng triều, nàng mới không lúc nào cũng dính bên hắn như trước nữa. Thấy hắn vậy mà lại hy vọng nàng ở trước mặt hắn thường xuyên hơn, nàng nhịn không được mà cong cong môi, cho dù bị cắn thì trong lòng cũng thực vui mừng.

Nàng ôm lấy cổ hắn, cười rất xinh đẹp, "Ta nào có không muốn chứ? Còn không phải là sợ ta ở trong thư phòng sẽ ảnh hưởng đến chàng xử lý công vụ sao? Nếu Vương gia nguyện ý, muốn ta luôn luôn dính bên người chàng cũng được."

Dự Vương tất nhiên là nguyện ý. Vừa mới đoàn tụ một thời gian, thời kỳ tân hôn mặn nồng còn chưa qua đi, cho dù hắn từng là người vì công vụ mà mất ăn mất ngủ, sau khi thành thân cũng đã thay đổi, lúc này chỉ hận không thể biến nàng thành một đồ vật nhỏ để hắn có thể lúc nào cũng mang theo bên người.

Đang nói chuyện, gã sai vặt đã tới thông báo, nói Thái y tới rồi.

Dự Vương cởi giày cho Lương Y Đồng, để nàng dựa ở trên giường, sau đó gọi Thái y vào, trợn mắt nói dối, "Vương phi từ lúc sáng đã không ăn được gì, thân thể cũng có chút không khỏe, trước khi ngươi tới còn choáng váng, làm phiền Thái y xem thử cho Vương phi đi."

Trần Thái y cung kính mà hành lễ, sau đó đi theo Dự Vương đến gần giường. Ông hỏi vài câu về bệnh trạng của nàng, sau đó liền đắp khăn lụa lên cổ tay nàng để bắt mạch.

Khi Lương Y Đồng bôn ba đường dài thì thân thể đã bị thương, hiện giờ còn chưa hoàn toàn khỏe lại, mạch tượng cũng thể hiện sự hư nhược. Trong khoảng thời gian này, Dự Vương lăn lộn có chút tàn nhẫn, thân thể nàng đúng là cực kỳ suy yếu, tuy rằng không thể khám ra vì sao nàng lại choáng váng đầu, nhưng nàng lại thật sự cần được điều dưỡng.

Trong lòng Trần Thái y giật giật, hỏi: "Gần đây Vương phi đang dùng thuốc sao?"

Lương Y Đồng gật đầu, thuốc nàng uống vẫn là loại nàng dùng trên đường rời kinh. Mấy vị danh y nói thân thể nàng quá yếu, cần phải điều trị mấy tháng, trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn uống thuốc.

Lục Tú nghe Thái y hỏi thì lập tức nói về mấy loại thuốc Vương phi đang dùng.

Thái y nói: "Phương thuốc này có rất nhiều loại thuốc bổ, thích hợp dùng lâu dài, đều không tệ, kiên trì uống là được. Sở dĩ Vương phi thấy choáng váng, có thể là vì thân thể yếu ớt. Như vậy đi, thần lại viết thêm phương thuốc, thêm chút nhâm sâm, Vương phi mỗi ngày dùng một lần, chờ mấy ngày xem hiệu quả như thế nào."

Lương Y Đồng gật đầu, nói đa tạ.

Thái y vừa viết phương thuốc xong thì lại thấy gã sai vặt vào thông báo, nói y nữ bên người Thái hậu tới.

Dự Vương cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Cho bà ta vào."

Lý phu nhân sau khi tiến vào mới phát hiện Thái y còn chưa rời đi. Bà ta cung kính hành lễ, nói: "Thái hậu nương nương vốn định đi suối nước nóng, ý chỉ cũng đã viết xong, Muốn đưa Dự Vương phi theo, đám người An Quốc công phu nhân cũng đi cùng, ai ngờ lại biết được thân thể của Vương phi không khỏe. Thái hậu nương nương lo lắng cho Vương phi nên đã để thần nữ lại đây khám giúp Vương phi một chút."

Dự Vương: "Thái y vừa mới khám cho Vương phi, đã viết phương thuốc rồi, Lý phu nhân cũng không cần xem thêm. Hiện giờ Vương phi không được khỏe, không thích hợp đi đường dài nên không tới suối nước nóng nữa, làm phiền Lý phu nhân báo cáo cho mẫu hậu."

Địa vị của hắn cao, đã quen với việc ra lệnh, lời này tuy nói ra rất điềm nhiên, nhưng lại không cho phép đối phương cự tuyệt, trên trán Lý phu nhân cũng đã hiện ra một tầng mồ hôi.

Bà ta nhận lệnh của Thái hậu, nếu không bắt mạch đã hồi cung thì tất nhiên sẽ bị Thái hậu trùng phạt, giờ phút này liền nói: "Thái Hậu cũng là lo lắng cho sức khỏe của Vương phi nên mới mệnh cho thần nữ tới đây một chuyến. Nương Nương cố ý dặn dò thần nữ nhất định phải khám thật kỹ cho Vương phi. Mệnh lệnh của Thái hậu nương nương, thần nữ không dám cãi, mong Vương gia thông cảm, để thần nữ khám cho Vương phi một phen."

Dự Vương cười như không cười, lạnh lùng nói: "Mẫu hậu có ý gì đây? Chẳng lẽ không tin y thuật của Thái y sao?"

Trên người nam nhân tràn đầy uy hiếp, dáng vẻ này, đừng nói là Lý phu nhân có chút khẩn trương, ngay cả Lương Y Đồng cũng cảm thấy bồn chồn. Nàng nhìn hắn một cái, thấy thần sắc của hắn không vui, trong lòng cũng khó chịu.

Y thuật của Lý phu nhân tuy lợi hại, lại không thể so sánh với mấy lão tiền bối ở Thái Y viện. Dưới cái nhìn chăm chú của Dự Vương, da đầu bà ta có chút tê dại, không khỏi quỳ xuống, "Thái hậu nương nương tất nhiên không phải không tin y thuật của Thái y, chỉ là lo lắng cho Vương phi mà thôi. Cầu Vương gia thành toàn, để thần nữ bắt mạch cho Vương phi thử, cũng là để Thái hậu nương nương an tâm. Vương gia là người hiếu thuận, nhất định có thể hiểu được tâm tình của nương nương."

Thấy Lý phu nhân kiên trì muốn bắt mạch, Dự Vương híp híp mắt.

Lục Tú nhìn Vương gia một cái, đi tới gần Lương Y Đồng, duỗi tay vào sau gối của nàng, nháy mắt với nàng một cái.

Sau khi hiểu được ý tứ của Lục Tú, Lương Y Đồng nói: "Nếu Lý phu nhân kiên trì thì cứ để bà ấy bắt mạch đi." Dự Vương nhìn Lục Tú một cái, nhàn nhạt nói: "Tiêu Lĩnh, ngươi tiễn Trần Thái y trở về đi."

Sau đó hắn nói với Lý phu nhân: "Vương phi thích an tĩnh, Lý phu nhân mau bắt mạch cho xong đi, nếu ở lại lâu, làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của Vương phi, đừng trách ta không lưu tình."

Trong lòng Lý phu nhân thắt chặt, vội vàng lên tiếng. Bà ta tiến lên, nghiêm túc bắt mạch cho nàng, càng xem thì biểu tình lại càng nghiêm túc. Thân thể của Dự Vương phi không chỉ hư nhược, mạch tượng cũng rất khó nắm bắt, giống như là mạch tượng của người gần chết vậy.

Lý phu nhân có chút kinh hãi, ánh mắt cũng hơi bất định, "Xin hỏi Vương phi không khỏe ở chỗ nào?"

Dự Vương lạnh lùng nói: "Lý phu nhân đã bắt mạch xong thì rời đi đi, Thái y đã viết phương thuốc cho Vương phi rồi, điều dưỡng một đoạn thời gian sẽ có khởi sắc thôi, không tiễn."

Y thuật của Lý phu nhân đúng là không so được với lão tiền bối ở Thái Y viện, thấy bọn họ đã có biện pháp trị liệu, trong lòng không khỏi có chút bội phục. Bà ta lại hành lễ, nói với bọn họ: "Làm phiền rồi."

Bà ta đi rồi, Lục Tú mới phủi hết bột thuốc trên người Lương Y Đồng đi, nói: "Nô tỳ sợ bà ta lấy danh nghĩa của Thái hậu dây dưa mãi không thôi nên mới rắc chút thuốc bột, mong Vương phi chớ trách."

Nàng ấy vừa phải xong thì lập tức quỳ xuống.

Lương Y Đồng lắc đầu, "Ngươi giúp ta giải vậy thì có gì sai? Mau đứng lên đi."

Dự Vương lại liếc Lục Tú một cái, "Thuốc bột đó có hại gì cho thân thể không?"

Lục Tú cung kính nói: "Tất nhiên là không có hại, nô tỳ dù có gan to bằng trời cũng không dám làm hại Vương phi."

Lục Tú nói xong thì ho khan một tiếng, thanh âm cũng yếu đi, "Chỉ là có một chút di chứng, mấy canh giờ sau sẽ không có việc gì nữa."

Dự Vương gắt gao nhíu mi, "Di chứng?"

Lục Tú đứng dậy, chạy vọt ra cửa, dung nhan vốn thanh lãnh lúc này lại có chút bỡn cợt. Nàng không trả lời Dự Vương, mà nói với Lương Y Đồng: "Có phải hiện tại Vương phi cảm thấy thân thể có chút khô nóng không?"

Lục Tú không nói, Lương Y Đồng còn không cảm thấy gì, vừa nói, Lương Y Đồng thật đúng là cảm thấy thân thể hơi nóng. Vì từng bị trúng mị được, biểu tình của nàng trở nên cổ quái.

Lục Tú ho khan, nói: "Thuốc này không gây tổn thương thân thể, chỉ là sẽ gây nhiễu mạch tượng, có chút công hiệu kích tình, vốn là một loại thuốc dùng để trợ giúp trong việc viên phòng. Cái này coi như lễ vật nô tỳ tặng cho Vương gia cùng Vương phi đi, dù sao thì vào Tết Nguyên Tiêu, Vương phi tặng lễ vật, nô tỳ còn chưa có đáp lễ."

Lục Tú nói xong thì nhanh chóng chạy đi.

Thấy khuôn mặt của Lương Y Đồng đỏ bừng, Dự Vương cầm quyển sách ở một bên ném Lục Tú. Hắn rõ ràng là không nhìn thấy Lục Tú, nhưng quyển sách lại như mọc thêm mắt, cho dù khinh công của Lục Tú không tồi cũng bị quyển sách đập phải.

Lục Tú lão đảo một chút, thiếu chút nữa thì té ngã.

Tiêu Linh đứng ở cửa, cũng mơ hồ nghe được lời Lục Tú nói, thấy nàng bỡn cợt như thế thì lắc lắc đầu. Tiêu Linh đóng cửa lại, sau đó nhặt quyển sách lên, canh giữ ở ngoài sân.

Dự Vương cũng không phải thật sự tức giận, chỉ cảm thấy lá gan của nha hoàn này quá lớn, cần phải dạy dỗ lại. Chỉ là thấy gương mặt thiếu nữ phiếm hồng, trong ánh mắt hàm chứa khát vọng, trong lòng hắn cũng nóng lên.

Hắn đến gần, cúi người hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng. "Khó chịu sao?"

Ánh mắt của Lương Y Đồng có chút trốn tránh, khẽ lắc đầu, chưa nói tới khó chịu, chỉ là thân thể hơi khô nóng mà thôi, cực kỳ giống cảm giác đang được hắn ôm ở trên giường, hôn đủ các nơi, nhưng hắn lại đột nhiên thả chậm động tác vậy.

Khuôn mặt của nàng phiếm hồng như trái đào, vô cùng động lòng người, Dự Vương cơ hồ là lập tức có cảm giác. Hầu kết của hắn lăn lộn một chút, lại hôn môi nàng, giọng nói khàn khàn: "Ta khó chịu."

Hắn nói xong liền nắm tay nàng lại, áp sát vào nàng.

Gương mặt Lương Y Đồng nóng vô cùng, đầu cũng có chút mơ hồ, rõ ràng là một khắc trước còn giả bệnh, như thế nào lại biến thành cái tình cảnh này rồi. Tim nàng đập có chút nhanh, không khỏi lúng ta lúng túng nói: "Hiện tại là ban ngày."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK