Nàng vô thức nghiêng đầu, cây trâm trên đầu lung lay theo, khuôn mặt nhỏ của nàng lại thêm vài phần ngây ngô. Hầu kết của Dự Vương lăn lộn một chút, đôi mắt có chút tối, chỉ cảm thấy, nàng vẫn còn quá nhỏ.
Hắn miễn cưỡng dời ánh mắt đi, khi mở miệng thì tiếng nói đã trở lại bình thường, "Buổi chiều không cần tới."
Hắn nói xong liền không nhìn nàng nữa, lập tức đi tới bàn.
Lương Y Đồng mím môi, biểu tình có chút mê man. Không phải đã nói là để nàng hầu hạ bên cạnh sao? Chẳng lẽ là vì nàng ngủ quên nên bị ghét bỏ rồi?
Lương Y Đồng đứng tại chỗ không động, biểu tình cũng có chút ảo não, thực hối hận vì đã ngủ trước mặt hắn. Thấy nàng không đi, Dự Vương ngẩng đầu nhìn một cái, thấy tiểu cô nương cúi đầu, biểu tình rầu rĩ không vui.
Đôi mắt Dự Vương hơi giật giật, "Sao còn không đi? Buổi chiều còn muốn đến à?"
Lương Y Đồng cẩn thận nhìn hắn, đôi mắt to tròn mang theo chút mong đợi, "Có thể tới sao?"
Sợ hắn không đồng ý, nàng vội vàng bổ sung, "Ta đảm bảo sẽ không ngủ quên!"
Bình thường nàng rất ít khi ngủ vào ban ngày, hôm nay là do thân thể chưa khỏe lại, có chút mệt mỏi mà thôi. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ, đáy mắt tràn đầy mong đợi.
Cho dù biết nàng chỉ muốn có gì đó để làm, trong lòng Dự Vương vẫn trở nên mềm mại, ý nghĩ muốn bảo trì khoảng cách với nàng lập tức biến mất, hắn rũ mắt nói: "Muốn tới thì tới, tùy ngươi."
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lương Y Đồng ngập tràn ý cười, nàng gật gật đầu, vui mừng nói: "Ta sẽ tới, Vương gia cũng nghỉ ngơi một chút đi, đã là buổi trưa rồi."
Chờ Dự Vương gật đầu, nàng mới vui vẻ mà lui ra.
Nàng vừa trở lại Thanh U đường không bao lâu thì thấy một phụ nhân cùng ba nha hoàn đi tới, mỗi nha hoàn đều ôm ba hộp gỗ tử đàn trong lòng. Hộp gỗ điêu khắc hoa mẫu đơn, nhìn vừa đơn giản vừa xa hoa.
Phụ nhân này là người của Trường Hưng Hầu phủ, vừa nhìn thấy Lương Y Đồng thì đã cung kính hành lễ.
Bà ta cười nói: "Lương cô nương, lão nô là người bên cạnh Nhị lão gia, nhận ủy thác của Nhị lão gia tới thay mặt cô nương nhà lão nô nhận lỗi với người. Vốn là nên đưa cô nương lại đây nữa, nhưng hôm qua người ấy chịu phạt theo gia pháp, đến giờ vẫn chưa thể xuống giường, Nhị lão gia muốn lão nô đến trước một chuyến, sau này sẽ để cô nương tự đi tới tạ tội. Người ấy vừa mất mẫu thân nên có chút cực đoan, chưa kịp suy nghĩ đã chạy đến đây gây phiền cho người, gây ra sai lầm lớn. Lão gia nói sẽ quản giáo người ấy thật tốt, hy vọng Lương cô nương không chấp nhặt."
Thấy phụ nhân kia cực kỳ cung kính, Lương Y Đồng cũng nở nụ cười.
Nàng mời người vào sảnh chính, cười nói: "Ma ma không cần đa lễ, người mau ngồi đi, chút chuyện nhỏ này nào đáng để người tự mình tới đây? Cái chết của Nhị phu nhân hẳn là đả kích rất lớn đối với biểu cô nương, nếu nàng ấy nghe phải mấy lời đồn đãi linh tinh, hiểu nhầm cũng không phải chuyện kỳ quái. Con người không phải thánh hiền, ai mà không phạm sai lầm, biết sai mà sửa mới là quan trọng. Ta căn bản không để chuyện này trong lòng, người cùng Nhị lão gia cũng không cần quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này."
Thấy nàng là người thức thời, Lý ma ma cười càng thêm nhẹ nhàng, "Cô nương trạch tâm nhân hậu lại hải nạp bách xuyên, khó trách được Vương gia coi trọng. Nhị lão gia của chúng ta con cái không nhiều, hiện giờ vẫn rất tiếc nuối vì người không ở lại Trường Hưng Hầu phủ. Trước khi tới, người ấy đã dặn dò lão nô, muốn lão nô hỏi người có nguyện ý đến phủ không. Nếu người nguyện ý, người ấy sẽ coi người như thân sinh nữ nhi mà đối đãi, cũng sẽ ghi tên người vào gia phả."
(Hải nạp bách xuyên: ý chỉ người khoan dung, rộng lượng)
Chuyện lớn như nhập gia phả, khẳng định phải có cái gật đầu của lão thái thái mới được. Có thể thấy, chuyện ngày hôm qua lão thái thái cũng đã biết, hiện giờ đề nghị như vậy, phỏng chừng là vì mặt mũi của Dự Vương nên muốn đền bù cho nàng.
Lương Y Đồng cong cong môi, trên mặt mang theo một tia cảm động, "Ta biết lão phu nhân cùng Nhị lão gia thương ta cơ khổ nên muốn thu nhận ta. Hai người họ chân thành như vậy, ta thật sự không biết nên hồi báo như thế nào, tâm ý ta nhận, còn bên người Vương gia vẫn cần có người hầu hạ, ta mà đi rồi thì bên cạnh người ấy cũng khó tìm được người khác."
Nàng ăn nói lưu loát, tuy nhìn có vẻ non nớt, nhưng lại xử lý rất ổn thỏa.
Lý ma ma cũng đã đoán được nàng sẽ cự tuyệt, cười nói: "Sự chân thành cô nương dành cho Vương gia thật sự là cảm động, có người ở bên cạnh Vương gia, lão phu nhân và Nhị lão gia đều rất yên tâm. Đã như vậy, lão nô cũng không quấy rầy nhiều thêm."
Lý ma ma nói xong thì quét mắt về phía đám nha hoàn, "Mau mang lễ vật lên đây đi."
Bọn nha hoàn nghe thấy thì quy quy củ củ để đồ lên bàn.
Lương Y Đồng khẽ nhíu mày, "Ma ma làm gì vậy?"
Lý ma ma cười: "Đây là mấy thứ lão gia dặn lão nô chọn ra, là lễ vật gặp mặt dành cho người, nhân cơ hội này để lão nô cùng mang tới đây, hy vọng người sẽ thích."
Nói là lễ vật gặp mặt, nhưng mọi người đều hiểu, đây là lễ vật chuộc tội. Triệu Xu Thiến nếu không náo đến mức này, Nhị lão gia tất nhiên cũng không vô duyên vô cớ tặng lễ cho nàng.
Dù chưa mở ra xem thì Lương Y Đồng cũng biết, đồ vật bên trong khẳng định sẽ rất quý giá, nàng vội vàng xua tay, "Cái này không được đâu, đồ vật quý giá như thế ta không thể nhận. Tâm ý của Nhị lão gia ta đã hiểu rồi, mấy thứ này ma ma mang về đi."
Lý ma ma nói: "Lão nô mà mang về, Nhị lão gia khẳng định sẽ không tha cho lão nô. Lương cô nương, coi như suy nghĩ cho lão nô, người nhận lấy đi. Việc này Vương gia cũng biết, đồ vật đã đưa tới nào có đạo lý mang về, Lương cô nương chớ chối từ."
Nói xong, Lý ma ma hành lễ rồi rời đi, Lương Y Đồng muốn đuổi theo trả đồ, nhưng chín cái hộp thực sự quá nặng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người rời đi.
Lương Y Đồng rơi vào đường cùng, chỉ đành tới Trúc Du đường một chuyến, nói việc này cho Dự Vương, để hắn giúp nàng trả lại đồ. Triệu Xu Thiến cũng không hề thật sự đả thương nàng, Nhị lão gia còn là trưởng bối của Dự Vương, nào có đạo lý để trưởng bối tới cầu hòa.
Thấy nàng tới, Dự Vương liền buông quyển sách trong tay, "Nhận được đồ rồi à?"
Lương Y Đồng gật đầu, nói lại ý định của mình, Dự Vương lại nói: "Ngươi nhận là đúng, Triệu Xu Thiến vô lễ như vậy, đừng nói là chín hộp, có là mười mấy hộp thì cũng nhận, phải làm nhị phòng bọn họ ho ra máu."
Thấy hắn dùng từ "nhị phòng", Lương Y Đồng chớp chớp mắt, Dự Vương nhìn thấy bộ dáng này thì nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, "Không cần nghĩ nhiều, trở về đi."
Lương Y Đồng ôm đầu né tránh, ngoan ngoãn đồng ý.
Sau khi trở về, nàng mở chín cái hộp này ra nhìn nhìn, nào là trâm cài, ngọc bội, các loại trang sức, còn có ngọc như ý, mỗi thứ trang sức đều được khảm đá quý, màu sắc rất đẹp, không một cái nào là không quý giá, tùy tiện bán cũng được hai trăm ba trăm lượng bạc.
Cộng thêm mấy thứ trang sức Dự Vương yêu cầu làm cho nàng, nàng đột nhiên trở thành một tiểu phú bà. Lương Y Đồng kỳ thật cũng đang cần bạc, thấy Dự Vương đã nói như vậy rồi, nàng cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy hết.
Nàng đã cân nhắc trong lòng, hôm nào đó phải xuất phủ một chuyến, đi bán ngọc như ý, chuộc lại ngọc bội của tổ mẫu. Bạc còn thừa thì đi thu mua vài nha hoàn, để bọn họ lưu ý tới tin tức của Tống thị, còn có Tam Hoàng tử phi nữa. Các nàng hại nàng chết thê thảm, dù sao cũng phải trả giá một chút chứ.
Ôm mấy cái hộp nặng trĩu, Lương Y Đồng chỉ cảm thấy cuộc sống có hy vọng rồi.
Buổi chiều khi đến thư phòng, nàng liền ôm theo đồ vật của mình đến, có màu vẽ cùng ít giấy bút. Lương Y Đồng cứ như vậy chiếm một vị trí nhỏ trong thư phòng của Dự Vương.
Kỳ thật những thứ nàng có thể làm rất ít, mỗi ngày nhiều làm thì mài mực hai lần, rót nước cho hắn vài lần, thời gian còn lại đều là làm việc riêng. Khi Dự Vương nghỉ ngơi thì cũng sẽ ngẫu nhiên nhìn nàng vẽ tranh, thấy tiểu cô nương vẽ rất có linh khí, hắn còn nhịn không được mà hỏi nàng học vẽ từ người nào.
Lương Y Đồng có chút ngượng ngùng, "Ta chưa từng học đàng hoàng, phụ thân ta thích vẽ tranh nên ta nhìn thử vài lần, vẽ nhiều rồi mới chậm rãi tìm được một ít cảm giác."
Dự Vương thật sự kinh ngạc, căn bản không dự đoán được, dưới tình huống không có tiên sinh chỉ dạy, nàng lại có thể tự học thành tài, có thể thấy được nàng rất có thiên phú. Nhìn nàng cũng quả thực thích vẽ, Dự Vương nói: "Ta quen một họa sư có thể nói là lợi hại, nếu ngươi muốn học tập nghiêm túc, ta có thể nói với ông ấy một tiếng, để khi nhàn rỗi thì ông ấy dạy cho ngươi."
Đôi mắt Lương Y Đồng sáng rực lên, trong lòng có chút vui mừng. Nhưng nghĩ đến Dự Vương đã đối xử quá tốt với nàng rồi, nàng há có thể làm phiền hắn, cuối cùng vẫn uyển chuyển từ chối, "Không cần làm phiền Vương gia, ta cũng chỉ có chút hứng thú thôi, bình thường tùy tiện vẽ một chút là được."
Dự Vương liếc mắt một cái là nhìn ra tâm tư của nàng, hắn thấp giọng nói: "Khách khí với ta làm gì? Nếu ngươi đã ở lại Dự Vương phủ, thì không cần tự coi mình là người ngoài, ngày sau Dự Vương phủ chính là nhà của ngươi."
Thanh âm của hắn rất thấp, ngày thường hiển nhiên là chưa từng nói chuyện ôn nhu như vậy, nói xong còn có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng sờ mũi mình một cái.
Lương Y Đồng hơi ngẩn ra một chút, cho dù đã sớm coi hắn là người nhà, nhưng khi nghe hắn nói lời này, nàng vẫn vô cùng cảm động.
Giờ khắc này, Lương Y Đồng thậm chí còn cảm thấy sở dĩ trời cao cho nàng cơ hội trọng sinh, có lẽ không phải muốn nàng báo thù, mà là muốn nàng gặp được Dự Vương. Kiếp trước ở Vũ An Hầu phủ, nàng chưa từng có cảm giác có một gia đình, giờ khắc này, lại cảm thấy mình đã thật sự có người nhà.
Nàng cong cong môi, "Ừm, ta muốn học, chờ ta học giỏi rồi, ta sẽ vẽ cho Vương gia một bức!"
Dự Vương vỗ vỗ đầu nàng, "Lui xuống đi."
Lương Y Đồng ôm đầu, tức giận liếc hắn một cái. Nàng coi như đã phát hiện rồi, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã có thói quen vỗ đầu nàng, thỉnh thoảng lại làm một lần.
Kỳ thật Lương Y Đồng cũng không chán ghét thói quen nhỏ này của hắn, tuy rằng có chút đau, nhưng mỗi lần bị vỗ, nàng đều cảm thấy nếu bản thân có ca ca, hắn cũng nhất định sẽ giống như thế này, tuy rằng bình thường sẽ chọc phá nàng, nhưng vào thời điểm mấu chốt sẽ che chở nàng.
Có lẽ đây chính là người nhà?
Nhưng nàng cũng biết xấu hổ nha, mỗi lần bị hắn vỗ đầu, bọn thị vệ chỉ cần nhìn thấy thôi thì trong mắt sẽ mang theo ý cười, Lương Y Đồng thường xuyên bị bọn hắn cười đến đỏ cả mặt.
***
Ngày thứ hai, họa sư mà Dự Vương nói đến liền đến Dự Vương phủ, là một lão nhân tầm bốn mươi năm mươi tuổi, một thân cẩm y, bên hông còn đeo một chiếc ngọc bội có vẻ cổ, nhìn qua là biết thân phận không đơn giản, nhưng lại không có khí chất của kẻ bề trên, khi chắp tay sau lưng mà đi lại rất có cảm giác thân thiết.
Ông nhìn thấy Dự Vương thì lập tức lẩm bẩm oán giận, "Lúc trước ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ thì ngươi không chịu học, hình như ngươi cũng đâu có thích kỹ thuật của ta? Ta thực sự muốn nhìn xem, hạt giống tốt mà ngươi đề cử cho ta rốt cuộc là ai. Là tiểu tử nhà nào?"
Dự Vương gọi Lương Y Đồng tới, nói với nàng: "Vị này là lão gia tử của Hàn Quốc công phủ, ngươi bái kiến một chút, gọi gia gia là được."
Hàn Quốc công cũng mang họ Lương, tên là Lương Khôn Ngự. Ông không chỉ thích sưu tầm tranh vẽ nổi tiếng, cũng rất thích vẽ tranh. Mười năm trước, ông dùng cả một năm để vẽ ra bức "Tây Sơn thôn cảnh", đến bây giờ vẫn được rất nhiều người khen ngợi.
Phong cách hội họa của ông rất phóng khoáng, ông còn được gọi là kẻ cuồng hội họa của kinh thành.
Vị lão gia tử này thực sự rất thích vẽ tranh, ở bên ngoài có rất nhiều tranh của ông được lưu truyền, hai ngày trước Lương Y Đồng còn bắt chước tranh của ông. Nhưng dù sao cũng là tranh của tiền triều, nàng chưa từng được xem bản gốc, chỉ có thể nhìn mấy bức tranh giả lưu truyền trên thị trường, như thế nào thì cũng sẽ có chút không giống.
Thấy ông là Hàn Quốc công, Lương Y Đồng ngẩn người. Nàng tất nhiên là biết Hàn Quốc công, chỉ cần là người thích vẽ tranh thì đều đã nghe qua danh tiếng của của ông, ông chính là nhân vật có tiếng trong giới hội họa. Phát hiện người đó chính là vị lão nhân gia đứng trước mặt, ánh mắt Lương Y Đồng lập tức tràn đầy sùng bái.
Lương lão gia tử lại không cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, thấy người trước mặt là một tiểu cô nương, nhỏ đến mức còn chưa cao đến vai mình thì lập tức nổi giận đến râu cũng bay phấp phới.
Ông chỉ vào Dự Vương, tức giận nói: "Tiểu tử này, không phải là ngươi cố ý chọc tức lão nhân ta chứ? Một tiểu nữ oa như vậy thì có thể học cái gì? Cai sữa chưa?"
Không chỉ có Dự Vương bật cười, mà nàng còn có thể nghe thấy thị vệ cũng đang cười, gương mặt Lương Y Đồng lập tức đỏ lên. Hiểu là hắn không muốn dạy cho nàng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của nàng bất chợt phủ đầy sương mù.
Thấy trong mắt tiểu cô nương tràn ngập nước mắt, lão gia tử có chút chột da, tuy là ông hơi khoa trương, nhưng còn không phải là do giật mình sao? Cũng tại hỗn tiểu tử Dự Vương này không nói rõ ràng!
Lần này tới đây, kỳ thật là lão gia tử có ôm theo chờ mong, dù sao thì con cháu trong nhà không thích vẽ tranh, năm đó nhìn trúng tư chất của Dự Vương, muốn nhận hắn làm đồ đệ, ai ngờ hắn cũng chỉ thích giơ đao múa kiếm, căn bản không muốn bái sư.
Lão gia tử coi như cũng tự mình nhìn Dự Vương lớn lên, tất nhiên hiểu được ánh mắt của Dự Vương rất tốt, có thể được hắn khen là có thiên phú thì nhất định là không tồi, ông đã tính toán nhận đồ đệ rồi, ai ngờ người được đề cử lại là một tiểu cô nương.
Thấy tiểu cô nương ủy khuất, Dự Vương thu lại nụ cười bên môi, khi đối mặt với lão gia tử thì biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, "Thánh nhân đã nói, giáo dục không phân nòi giống, chẳng lẽ chỉ vì nàng ấy là một tiểu cô nương mà ngươi không muốn dạy? Cũng không phải muốn ngươi nhận nàng ấy làm đồ đệ, chỉ là khi nhàn rỗi thì chỉ cho nàng ấy một chút, thật không đoán được Quốc công gia là người như vậy..."
Lão gia tử càng thêm chột dạ, ông cũng không phải không muốn dạy, còn không phải đã ôm tâm tư nhận đồ đệ đến tận đây hay sao? Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, còn không cho ông kinh ngạc một chút à?
Lão gia tử cũng có chút ủy khuất, thấy tiểu cô nương xinh đẹp, trong mắt tràn đầy linh khí, nhìn qua có vẻ rất thông minh, tròng mắt của ông cũng hơi xoay chuyển.
Mấy lời còn lại Dự Vương cũng không nói hết, chỉ quay đầu nhìn Lương Y Đồng: "Thôi, họa sư lợi hại trong kinh thành không phải chỉ có mỗi ông ấy, vì quen biết nên ta mới đề cử ngươi thôi, ai ngờ ông ấy lại không vui như vậy. Ngươi có thiên phú, sẽ có nhiều người nguyện ý dạy ngươi, cũng không phải nhất thiết phải là ông ấy."
Dự Vương nói với Lương lão gia tử: "Nếu Quốc công gia đã không muốn dạy thì mời trở về đi, ta đưa nàng ấy đến chỗ khác xem thử."
Nghe Dự Vương nói xong, lão gia tử có chút nóng nảy. Nếu nàng thật sự có thiên phú, ông chẳng phải sẽ bỏ lỡ một hạt giống tốt sao? Ông vội vàng nói: "Xem thử cái gì? Ta cũng không nói là không muốn dạy, thôi thôi, ngươi lấy vài bức tranh con bé vẽ ra cho ta xem một chút, nếu là hạt giống tốt thì ta có thể suy xét một chút."
"Không cần, ta sẽ không miễn cưỡng Quốc công gia."
Lương lão gia tử nhịn không được mà trừng mắt, "Tiểu tử này, lớn như vậy rồi mà sao vẫn không biết điều?"
Ông dù sao cũng là trưởng bối, còn lớn tuổi, sợ ông tức đến tổn hại sức khỏe, Lương Y Đồng kéo ống tay áo của Dự Vương, nói với lão gia tử: "Gia gia nếu muốn xem thì con lấy cho người xem, mấy hôm nay con có vẽ được vài bức."
Tiểu cô nương cười lên đầy ngọt ngào, nhìn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, lão gia tử vừa lòng, vuốt vuốt râu, nói: "Đi đi đi, nhìn thử một chút!"
Ông vừa nói vừa di chuyển vài bước, muốn theo nàng về nhà xem thử. Tính tình ông rất nóng vội, bằng không cũng sẽ không chạy trực tiếp tới Dự Vương phủ ngay sau khi nghe tin. Theo lý thuyết, ông là trưởng bối, chờ ông gật đầu, nên là Dự Vương dẫn Lương Y Đồng đến chỗ ông.
Thấy ông nguyện ý cho mình một cơ hội, ánh mắt Lương Y Đồng nhiễm lấy sự vui mừng, nàng vội vàng nói: "Gia gia, tranh của ta ở chỗ này."
Lương lão gia tử kinh ngạc mà nhìn nàng một cái, thấy nàng đi tới bàn, trên bàn không chỉ có mấy cuộn tranh, còn có giấy cùng bút, bên cạnh là chữ viết của tiểu cô nương. Thấy nàng vậy mà lại dùng chung một thư phòng với Dự Vương, ánh mắt lão gia tử có chút kỳ quái.
Vừa rồi khi nhìn thấy tiểu cô nương, Lương lão gia tử còn tưởng rằng nàng là tiểu hài tử nào đó trong họ hàng của Dự Vương, hiện giờ lập tức nghĩ khác, nhìn về phía Dự Vương nói: "Khó trách mấy năm nay ngươi không chịu thành thân, cũng không quan tâm đến chuyện nối dõi, thì ra là nữ nhi đã mười mấy tuổi rồi."
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng lập tức trở nên an tĩnh.
Dự Vương buồn bã nói: "Ta già như vậy à, nhìn giống người có hài tử lớn như vậy sao?"
Lương lão gia tử sờ sờ chóp mũi, hỏi dò: "Ngươi cũng lớn bằng Minh Thành nhỉ? Có hài tử lớn như vậy lạ lắm sao?"
Minh Thành là đại tôn tử của Lương lão gia tử, đại danh là Lương Việt Giang, năm nay hai mươi chín, thành thân năm mười tám, trưởng tử hiện giờ cũng đã mười tuổi. Tuy là Dự Vương nhỏ hơn Minh Thành ba tuổi, nhưng cũng coi như bạn cùng lứa, trước kia còn từng ở chung quân doanh.
Dự Vương đen mặt, không hề hé răng.
Lần này người cười trộm biến thành Lương Y Đồng, tiểu cô nương cười đến cong cả mắt, sắc mặt Dự Vương trở nên khó coi hơn. Thấy tiểu cô nương còn dám cười, hắn híp híp mắt cảnh cáo. Khi đối diện với ánh mắt của hắn, nụ cười của nàng cứng lại.
Nàng vội vàng quay người đi, tuy rằng không phát ra tiếng cười, nhưng bả vai lại run lên, rõ ràng là vẫn đang cười. Dự Vương nhịn không được mà nghiến răng.
Lương lão gia tử lúc này cũng phát giác ra có gì đó không đúng, đoán rằng có lẽ mình hiểu lầm, ông cười tủm tỉm: "Vậy ngươi phải nhanh lên, chờ đến khi tuổi lớn hơn rồi, làm phụ thân của người ta còn có thể thì còn tiểu cô nương nào muốn gả cho ngươi?"
Ông cảm khái xong thì đã thấy Lương Y Đồng cầm bức tranh đến, cũng không hề chú ý bả vai của tiểu cô nương càng run lên nhanh hơn. Khi Dự Vương nhìn thấy thì đôi mắt vô cùng sâu thẳm.
Lương lão gia tử vừa nhìn tranh của Lương Y Đồng thì lập tức kinh diễm. Trước mắt là một bức tranh sơn thủy, tuy nét vẽ của tiểu cô nương còn chút non nớt, nhưng mọi vật đều rất có linh khí, hoa cỏ cũng mang theo cảm giác sinh khí bừng bừng, giống như muốn sống lại vậy. Ông chỉ vừa nhìn một bức đã không nhịn được mà giật giật trong lòng, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này thực sự là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.
"Trước kia ngươi chưa từng mời tiên sinh đến dạy sao?"
Nghe được vấn đề này, Lương Y Đồng xoay người, nàng cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng, giờ phút này nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta chỉ vẽ lại một ít tranh của các danh họa, chưa từng mời tiên sinh."
Lão gia tử lại nhịn không được mà lật xem tiếp, Lương Y Đồng thấy thế thì vội vàng đi tới, rút một bức tranh ra khỏi tay hắn. Thấy tiểu cô nương lặng lẽ giấu bức tranh kia đi, lão gia tử hơi nhíu mi.
Đồi thành người khác, đã là thứ đối phương không muốn cho xem thì cũng sẽ không xem, nhưng vị Quốc công này lại khác với người thường, càng không cho ông xem thì hắn càng phải xem. Ông trực tiếp lấy bức tranh Lương Y Đồng giấu đi ra.
Lương Y Đồng khẩn trương mà kéo ống tay áo.
Ai ngờ vừa lật lên, bức tranh này chính là mô phỏng theo tranh của ông. Tuy rằng ông đã vẽ từ mười năm trước, nhưng cũng chưa già đến mức mờ mắt, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.
Khuôn mặt nhỏ của Lương Y Đồng đỏ lên, nàng không tính cho ông nhìn thấy như thế này. Bức tranh này là nàng vẽ mấy ngày trước, tính mang ra tiệm sách bán, ai ngờ lại bị chính chủ nhìn thấy.
Lương Y Đồng đỏ mặt, không dám ngẩng đầu. Cảnh này rơi vào trong mắt lão gia tử, lại thành tiểu cô nương yêu thích tranh của mình nên mới lén lút vẽ lại.
Kỳ thật sau khi nhìn thấy tranh của nàng, tuy ông có ý định chỉ dạy, nhưng không hề có ý nhận đồ đệ. Dù sao thì nàng cũng là một tiểu nữ hài, học được một đoạn thời gian, chờ đến lúc kết hôn sinh con thì khẳng định sẽ bận chuyện trong nhà, nào có thời gian rảnh mà học vẽ?
Hiện giờ thấy nàng thích tranh của mình như thế, trong lòng ông dâng lên một loại cảm khái. Ông có mấy tôn tử tôn nữ, lại không người nào thích vẽ tranh, mặc kệ là ông lừa gạt như thế nào cũng không nguyện ý theo học. Bây giờ thì hay rồi, ở một địa phương mà ông không biết, có một tiểu cô nương lén lút muốn học lại không có người dạy! Thiên phú tốt như vậy mà lại bị lãng phí!
Nếu có ông dạy dỗ, trình độ của nàng sẽ càng tốt hơn như thế này! Lão gia tử thực sự có chút lay động. Hơn nữa Lương Y Đồng ngoan ngoãn như vậy, là một hài tử nghe lời, lão gia tử càng nhìn càng thích. Bỏ đi việc nàng còn là một tiểu hài tử thì toàn bộ đều hợp ý ông.
Nhưng ông cũng không trực tiếp nhắc đến việc nhận đồ đệ, mà nói với Lương Y Đồng: "Như vậy đi, về sau buổi chiều mỗi ngày, ngươi tới Quốc công phủ một chuyến, học một canh giờ rồi về."
Thấy ông muốn dạy dỗ mình, đôi mắt Lương Y Đồng sáng rực lên, nàng vui mừng mà quỳ xuống, quy củ dập đầu với ông, "Cảm ơn gia gia nguyện ý dạy dỗ."
Lão gia tử cười vuốt râu, "Đứng lên đi."
Khi hắn rời đi, Lương Y Đồng còn tiễn hắn ra ngoài, cho đến khi lão gia tử ngồi lên xe ngựa, vẫy vẫy tay với nàng thì nàng mới quay về. Khi trở lại Trúc Du đường, khuôn mặt nhỏ của nàng vẫn tràn đầy vui sướиɠ, bởi vì vui vẻ mà đỏ bừng.
Nhìn thấy bộ dáng sung sướиɠ của nàng, Dự Vương nhíu mi, lại nghĩ tới vừa rồi nàng to gan lớn mật, dám lén lút cười hắn, đôi mắt đen láy của hắn giật giật, vẫy vẫy tay với nàng, "Lại đây."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn mà đi qua, "Vương gia có chuyện gì sao?"
Nàng vừa tới gần một chút thì đã bị nam nhân vỗ đầu, hắn cúi người, thấp giọng nói: "Vừa nãy cười cái gì? Hửm? Ta già như vậy à?"
Khóe môi Lương Y Đồng lại nhịn không được mà nhếch lên, nhìn thấy ánh mắt không vui của hắn thì mới vội vàng thu liễm, "Vương gia tất nhiên là không già."
Ngũ quan của hắn cực kỳ tuấn mỹ, cũng mới hai mươi sáu mà thôi, vẫn còn rất trẻ. Sở dĩ lão gia tử cảm thấy hắn già, đơn giản là vì Dự Vương còn trẻ đã thành thục ổn trọng, khiến cho ông có ảo giác, cho rằng hắn đã sớm nên thành thân sinh con.
Sắc mặt hắn vẫn có chút khó chịu, "Vậy ngươi cười cái gì?"
Nghe vậy, Lương Y Đồng không nhịn được, lại lần nữa cười. Nàng thực sự cảm thấy rất buồn cười, lão gia tử cũng thật thú vị, vậy mà lại coi nàng là nữ nhi của Dự Vương.
Nếu hắn thực sự là phụ thân của nàng thì tốt rồi! Hắn không gần nữ sắc, chủ mẫu nhất định cũng sẽ không cả ngày làm khó nàng. Nhưng chỉ tưởng tượng đến tình cảnh phụ tử, nàng lại nhịn không được mà muốn cười.
Không được không được, phải nhịn. Nàng liều mạng mà nhịn lại, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, bả vai lần nữa run lên.
Dự Vương đen mặt duỗi tay sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, không nặng không nhẹ mà nhéo một chút, "Còn cười? Hửm? Chẳng lẽ thật sự muốn làm nữ nhi của ta?"
Lương Y Đồng cong cong môi, "Vương gia tốt như vậy, nhất định sẽ là một phụ thân tốt, nhưng đột nhiên có một nữ nhi lớn như vậy, người dám nhận sao?"
Cho rằng nàng thực sự có ý niệm làm nữ nhi của mình, khuôn mặt Dự Vương đã đen đến mức không thể đen hơn. Hắn nào cần nữ nhi, một người làm ấm giường còn tạm được.
Dự Vương hừm một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Nữ nhi ta không cần, nhưng Vương phi thì còn thiếu."
Lương Y Đồng chỉ nghĩ là hắn thuận miệng nhắc tới, cười nói: "Trong kinh thành có rất nhiều cô nương muốn gả cho Vương gia, Vương gia còn không phải muốn cưới ai thì cưới sao?"
Hiện giờ lá gan của nàng rất lớn, nói xong còn chớp chớp mắt, trêu ghẹo Dự Vương: "Nhưng đến khi Vương gia có Vương phi rồi thì phải hào phóng với nữ nhân hậu viện một chút, cũng không thể đến bạc hàng tháng cũng không cho. Nếu ngày nào cũng khó khăn túng thiếu, một chút hy vọng cũng không có, không chừng là ngày nào đó người ta sẽ thu dọn đồ chạy trốn mất."
Dự Vương đã sớm quên mấy nữ nhân ở Vân uyển, nhưng lời này lại thức tỉnh hắn. Nghĩ lại, hắn căn bản chưa từng cho nàng bạc hàng tháng, nha hoàn trong phủ tốt xấu gì cũng có hai lượng bạc mỗi tháng, nàng khẳng định là rất khó khăn.
Ủy khuất ai, hắn cũng không muốn ủy khuất nữ nhân của mình. Hắn trực tiếp lấy túi tiền của mình ra, ném vào trong lòng nàng. Bên trong ngoại trừ ba tấm ngân phiếu một trăm lượng, còn có mấy khối bạc vụn, cũng đủ để nàng tiêu vài ngày.
Lương Y Đồng chớp chớp mắt, vội vàng đỡ lấy, "Vương gia?"
Dự Vương nói: "Cầm lấy tiêu đi."
Mặt Lương Y Đồng đỏ lên, nàng không phải là đang đòi tiền hắn nha, "Ta nói là về sau người có Vương phi rồi thì không thể không cho người ta bạc, đâu có phải bảo người cho ta bạc?"
Nàng muốn trả lại túi tiền cho hắn, nhưng Dự Vương không nhận, chỉ duỗi tay xoa đầu nàng, thấp giọng nói: "Khách khí với ta làm gì? Cầm lấy tiêu đi, không có tiền thì cứ nói với ta."
Biểu tình của hắn vô cùng ôn nhu, Lương Y Đồng cực kỳ cảm động, cũng không từ chối, còn buột miệng nói: "Về sau ta nhất định sẽ hiếu thuận với người."
Hai chữ "hiếu thuận" triệt để khiến mặt Dự Vương trầm xuống.
Lương Y Đồng bị ánh mắt của hắn dọa đến mức da đầu có chút tê dại, "Hay là ta trả lại cho người?"
Dự Vương có chút nghiến răng nghiến lợi, "Cút đi."
Lương Y Đồng có hơi chột dạ, ôm túi tiền rời đi. Ban đầu ở lại Dự Vương phủ, nàng đã quyết định sẽ trở thành tâm phúc của hắn, đến khi thành công thì có thể mượn uy thế của hắn để báo thù rửa hận, hiện giờ vậy mà đã thành công một nửa.
Sau khi trở lại Thanh U đường, Lương Y Đồng lấy bạc ra nhìn thử, có tầm hơn ba trăm lượng, tương đương với giá bán ngọc như ý. Nhưng ngọc như ý vẫn phải bán, dù sao có nhiều bạc trong người vẫn tốt hơn không có.
...
Buổi chiều ngày thử hai, nghỉ ngơi một chút sau khi ăn cơm trưa, Dự Vương liền sai người chuẩn bị xe ngựa cho nàng, để nàng tới Hàn Quốc công phủ học vẽ. Trước khi đi, Lương Y Đồng nói: "Vương gia, ta muốn đi ra phố một chút, có thể về muộn một canh giờ không?"
"Đi đi, dẫn thêm vài thị vệ nữa theo."
Lương Y Đồng vẫn còn sợ hãi sự cố lần trước, ngoan ngoãn đồng ý.
Nàng trước tiên đến Hàn Quốc công phủ, lão gia tử đã dặn dò hạ nhân trong phủ nên nàng vừa xuống xe ngựa đã có người tới tiếp đón, khi đi vào thì còn mười lăm phút là tới giờ thân. Thấy lão thái thái cũng ở đây, Lương Y Đồng ngoan ngoãn thỉnh an.
Lão Quốc công phu nhân là một lão thái thái rất hiền từ, khi còn trẻ tính tình rất tốt, bình thường cũng thích nói chuyện với mấy tiểu cô nương, thấy Lương Y Đồng ngoan ngoãn đáng yêu thì lập tức yêu thích.
Bà kéo tay nàng nói mấy câu, "Hôm qua lão gia tử vừa về đã nhắc tới con, nói là một tiểu nha đầu thông minh xinh đẹp, hắn có ý định nhận làm đồ đệ. Hôm nay gặp, quả nhiên là một tiểu hài lanh lợi. Lão gia tử cái gì cũng không được, nhưng vẽ tranh lại rất tốt, nếu con thích thì phải nghiêm túc theo học."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn đáp lại.
Lương lão gia tử nhìn Lương Y Đồng, nói: "Lần sau cứ tầm giờ này đến là được, mỗi ngày một canh giờ là ổn, sau khi trở về thì tự mình luyện tập nhiều một chút."
Lương Y Đồng gật gật đầu, "Gia gia vất vả rồi."
Lương lão gia tử phất tay, bắt đầu dạy cho nàng những kiến thức cơ sở, Lương Y Đồng nghe rất mê mẩn, bất tri bất giác đã hết một canh giờ. Lão thái thái sợ bọn họ ngồi lâu không tốt cho sức khỏe nên mới để nha hoàn tới thúc giục, lúc này nàng mới nhận ra là đã muộn.
Khi Lương Y Đồng cáo biệt, lão thái thái còn muốn giữ nàng ở lại phủ dùng cơm chiều, nàng mới lấy lý do có việc bận để từ chối, đến khi rời khỏi Hàn Quốc công phủ đã là giờ dậu. Lương Y Đồng tới tiệm cầm đồ trước, chuộc ngọc bội về, sau đó lại bán ngọc như ý được hai trăm lượng bạc, rồi mới đi tìm nha hoàn của mình.
Bên cạnh nàng vốn có hai nha hoàn rất trung thành, một người bị Tống thị đổ oan là lấy trộm đồ, người còn lại thì lấy lý do là hầu hạ không tốt, đều bị đuổi khỏi phủ, khi hai nha hoàn rời đi còn ôm chân nàng khóc rất lâu. Khi đó Lương Y Đồng chỉ hận bản thân vô dụng, nhìn các nàng khóc đến đỏ cả mắt vì không muốn rời xa nàng. Nàng ngẩn người một lúc mới thấp giọng nói, chờ đến khi nàng xuất giá, có khả năng rồi thì sẽ tìm các nàng về.
Kỳ thật thì các nàng mới chỉ mới bị đuổi đi ba tháng tính tới hiện tại, nhưng đối với Lương Y Đồng mà nói thì đã qua một đời. Kiếp trước nàng căn bản không có khả năng thực hiện lời hứa.
Hai nha hoàn của nàng lần lượt là Tuyết Mai cùng Tuyết Trản. Lương Y Đồng nhớ là nhà của Tuyết Mai ở trong một ngõ nhỏ, cách tiệm cầm đồ này rất gần, nàng liền trực tiếp tìm tới chỗ Tuyết Mai.
Khi Lương Y Đồng tìm tới, Tuyết Mai đang giặt y phục, nghe được tiếng gõ cửa còn tưởng là ca ca trở về, sau khi mở cửa mới phát hiện vậy mà lại là Lương Y Đồng.
Tuyết Mai vội vàng dụi dụi mắt, thấy thật sự là cô nương nhà mình thì nước mắt lập tức rơi xuống. Nàng khóc lóc, trực tiếp quỳ gối trên đất, ôm lấy chân Lương Y Đồng, "Nô tỳ biết là cô nương không có xảy ra chuyện mà."
Lúc này Lương Y Đồng mới biết Tuyết Mai đã nghe tin nàng bị hạ táng, đôi mắt nàng cũng có chút đỏ lên, nghĩ đến kiếp trước, cho đến tận lúc chết vẫn không thể gặp lại, cũng nhịn không được mà rơi nước mắt. Nàng kéo Tuyết Mai đứng lên, sau khi vào nhà thì cảm xúc hai người mới ổn định lại.
Hai người sau khi nói về những chuyện đã xảy ra, biết được nàng vậy mà lại bị Tống thị cưỡng chế tặng cho Tam Hoàng tử, Tuyết Mai hận đến đỏ cả mắt, "Lúc trước nô tỳ không nên rời đi, sớm biết như vậy thì dù có liều cái mạng này cũng phải ở bên cạnh người."
Lương Y Đồng cầm tay Tuyết Mai, đáy lòng ấm áp, "Đã không có việc gì rồi."
Biết được hiện tại nàng đang ở Dự Vương phủ, Tuyết Mai lại càng lo lắng muốn hỏng, hiển nhiên là sợ cuộc sống của nàng không được tốt, sau khi thấy cô nương nhà mình bảo đảm rằng không có việc gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Người Lương Y Đồng có thể tin tưởng cũng chỉ có Tuyết Mai cùng Tuyết Trản, nàng đưa cho Tuyết Mai hai trăm lượng bạc, thấp giọng dặn dò vài chuyện, thấy Tuyết Mai ghi nhớ rồi thì mới rời đi.
...
Khi Lương Y Đồng trở lại Dự Vương phủ thì trời đã tối, về đến Thanh U đường, nàng phát hiện Dự Vương đang ở đây. Thấy đôi mắt tiểu cô nương hơi hồng, Dự Vương nhíu mi, vẫy vẫy tay với nàng.
Lương Y Đồng đến gần hành lễ, "Vương gia, sao người lại tới đây?"
Dự Vương không đáp, mà kéo người trước mặt lại gần, duỗi tay vuốt ve đuôi mắt của nàng, quả nhiên là đã khóc. Hắn nhíu mày, "Sao lại khóc?"
Lương Y Đồng biết bản thân chỉ cần rơi nước mắt thì mắt sẽ đỏ, cũng không phủ nhận, ngượng ngùng nói: "Trên đường trở về, vốn dĩ muốn hồi phủ thì nhớ tới nha hoàn trước kia, nhân lúc đang ở gần nên tới thăm nàng ấy."
Dự Vương không nghe nàng nói, ngón tay xoa nhẹ lên mí mắt của nàng. Đôi mắt nàng có chút khô, tay hắn lại lạnh, chỗ bị hắn chạm vào cũng trở nên lạnh theo, rất thoải mái, Lương Y Đồng theo bản năng mà hưởng thụ.
Nhìn thấy động tác nhỏ của nàng, trong lòng Dự Vương trở nên mềm mại, lại giơ tay vuốt ve một chút, thanh âm trầm thấp ấm áp, "Không thoải mái?"
Không ai biết, vào giờ phút này, hắn càng muốn tự mình hôn xuống hơn.