Bảo bảo cũng rất thích Trăn Trăn, khi ăn cơm còn không nhịn được mà bước từng bước nhỏ đến trước mặt ca ca.
Trăn Trăn chỉ mới bảy tuổi mà đã có bộ dáng của một ca ca tốt, khi bảo bảo tới, Trăn Trăn duỗi tay ôm đệ đệ lên. Trăn Trăn đã bắt đầu tập võ, bảo bảo lại không nặng, khi ôm cũng không quá mệt. Bọn nha hoàn lại hoảng sợ, vội vàng duỗi tay đỡ một chút, Trăn Trăn cũng đã ôm bảo bảo ngồi lên đùi mình.
Trăn Trăn cũng có một đôi mắt hoa đào, mặt mày rất giống Lương Y Đồng, cả Trăn Trăn và bảo bảo đều trắng nộn, ngũ quan có chút giống nhau. Khi hai tiểu gia hỏa ôm nhau thực sự giống huynh đệ, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Lương Y Đồng ngồi xuống bên cạnh Trăn Trăn, nói với bảo bảo: "Bảo bảo, sang đây mẫu phi ôm con, ca ca còn phải ăn cơm, ôm còn rồi sẽ không tiện ăn."
Trăn Trăn vội vàng nói: "Mẫu thân, con có thể, đệ đệ rất ngoan, con ôm được."
Trăn Trăn vội vàng cho mẫu thân xem một chút, tay trái ôm bảo bảo, tay phải cầm đôi đũa, còn gặp một miếng cà rốt, cười nói: "Mẫu thân xem đi, có thể mà!"
Bảo bảo cũng lắc lắc đầu với Lương Y Đồng, muốn được ca ca ôm. Lương Y Đồng lại không yên tâm, dù sao Trăn Trăn cũng chỉ mới bảy tuổi, ôm một tiểu hài tử ăn cơm sẽ có chút không tiện. Thấy mẫu phi tới ôm mình, bảo bảo vội vàng vươn tay ôm cổ Trăn Trăn, khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ ca ca, rõ ràng là không muốn rời đi.
Đây là lần đầu tiên bảo bảo cự tuyệt Lương Y Đồng ôm ấp, thấy tiểu gia hỏa còn nhỏ đã có lựa chọn riêng của mình, Lương Y Đồng có chút buồn cười. Thấy bảo bảo thích Trăn Trăn như vậy, nàng cũng không miễn cưỡng, nhéo nhéo khuôn mặt bảo bảo nói: "Được rồi, để ca ca ôm con đi, nhưng con không được lộn xộn, phải ngoan ngoãn."
Lúc này tiểu gia hỏa mới ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nhánh tràn đầy ý cười, đôi mắt cũng cong thành hình trăng non, còn ngoan ngoãn gật đầu. Bảo bảo không nói được nhiều lắm, ngày thường khi giao tiếp với Lương Y Đồng, thích nhất là gật đầu hoặc lắc đầu.
Tiểu gia hỏa ngoan như vậy, trong lòng Trăn Trăn mềm mại, nhịn không được mà hôn lên mặt đệ đệ một cái. Bảo bảo tuy không hiểu tại sao ca ca đột nhiên hôn mình, lại biết mỗi lần bản thân hôn phụ vương cùng mẫu phi thì hai người họ rất vui vẻ, nên cũng hôn lên mặt ca ca một cái.
Đôi mắt Trăn Trăn sáng đến kinh người, khuôn mặt nhỏ vui mừng, khoe với Lương Y Đồng, "Mẫu thân mẫu thân, đệ đệ hôn con"
Đám người Lục Sênh cũng nhìn thấy bảo bảo hôn Trăn Trăn, cả đám đều ghen ghét không thôi, vốn dĩ đã ngồi ổn định lại đứng lên hết, chạy tới trước mặt Trăn Trăn, nói với bảo bảo: "Không được không được, đệ đệ cũng phải hôn ta."
Trước mặt đột nhiên có nhiều thêm mấy tiểu hài tử, bảo bảo có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ chôn vào trong lòng Trăn Trăn, không hôn bọn họ.
Đôi mắt Trăn Trăn sáng lấp lánh, vô cùng vui vẻ, thấy bảo bảo không hôn bọn họ mà chỉ hôn mình thì càng thêm vui sướng. Trăn Trăn ưỡn ngực, nói với đám người Lục Sênh: "Mấy đệ đừng tiến lên nữa, dọa đến đệ đệ rồi."
Thấy đệ đệ trốn trong lòng Trăn Trăn không ra, mấy người Lục Sênh đều có chút thất vọng. Lục Cầm cười nói: "Mau ngồi trở lại đi, gà lá sen sắp nguội rồi, thêm lát nữa sẽ không thể ăn."
Tiểu hài tử rất dễ bị dời lực chú ý, nghe vậy thì ánh mắt lập tức dừng lại trên đồ ăn, thấy một bàn toàn món ngon đều nhịn không được mà chảy nước miếng.
Bảo bảo mới một tuổi, chỉ có vài cái răng, đồ có thể ăn được cũng rất ít. Trăn Trăn hỏi xem đệ đệ có thể ăn cái gì, sau đó bóc một con tôm cho bảo bảo. Tiểu gia hỏa rất ngoan, ca ca đút cho ăn cái gì thì ăn cái đó, nếu muốn ăn cái khác thì cũng rụt rè chỉ chỉ, không giống mấy tiểu hài tử khác sẽ tự mình đi lấy, hay là trượt xuống khỏi người phụ mẫu.
Bữa ăn này có thể nói là khách và chủ đều vui vẻ. Khi mọi người muốn cáo biệt, bảo bảo còn luyến tiếc không muốn các ca ca tỷ tỷ rời đi, vốn đang được Lương Y Đồng ôm trong lòng, thấy đám tiểu hài tử đều nắm tay trưởng bối, tiểu gia hỏa vội vàng kêu một tiếng ca ca, vươn tay về phía Trăn Trăn, muốn ca ca ôm mình.
Trái tim Trăn Trăn mềm đi, vội vàng duỗi tay ôm lấy đệ đệ. Sau khi được ca ca ôm vào trong lòng, bảo bảo gắt gao ôm lấy cổ Trăn Trăn, rõ ràng là không muốn cho ca ca đi.
Đám người Lục Sênh cũng không muốn đi, thoát khỏi tay của mẫu thân, chạy tới trước mặt Trăn Trăn.
Lương Y Đồng cong cong môi, nói với mấy tẩu tử: "Bằng không cho bọn nhỏ ở lại một đêm đi."
Mẫu thân của Lục Sênh trả lời: "Sao có thể lần nào tới cũng ở lại."
Nói xong thì liếc Lục Sênh một cái, nói: "Ngoan một chút, bằng không lần sau sẽ không dẫn theo con đến."
Mẫu thân của Trăn Trăn cũng nói: "Ngày mai còn phải đi học, để bọn nhỏ trở về đi thôi, nếu ở lại đây, mấy hài tử ở chung một chỗ, nhất định sẽ quậy phá đến khuya mới ngủ."
Lương Y Đồng biết lời tẩu tử nói là thật, lập tức dỗ dành bảo bảo, "Bảo bảo ngoan, không được làm phiền ca ca, qua một đoạn thời gian nữa, khi các ca ca tỷ tỷ được nghỉ sẽ để mọi người tới đây chơi với con, được không nào?"
Bảo bảo lại càng ôm chặt hơn, trong đôi mắt to bắt đầu có nước mắt. Tiểu gia hỏa cũng không làm ầm ĩ, cứ đáng thương mà nhìn Lương Y Đồng. Thấy mẫu phi không hề dao động, lại khịt mũi liếc mắt một cái, thấy phụ vương cũng tới tiễn khách thì vội vàng kêu, "Phụ vương, phụ vương."
Tiểu gia hỏa còn nhỏ nhưng rất thông minh, trước kia khi không muốn nghỉ trưa, muốn chơi thêm chút, cũng đều vô cùng đáng thương mà gọt phụ vương. Dự Vương không có chút sức chống cự nào với bảo bảo, thấy tiểu gia hỏa ôm cổ Trăn Trăn luyến tiếc không buông thì đã hiểu ý.
Mấy hài tử bên cạnh cũng dùng ánh mắt trông đợi mà nhìn chằm chằm Dự Vương, hiển nhiên là không muốn đi. Dự Vương nhìn mọi người một cái, nói: "Vậy cho mấy hài tử ở lại một đêm đi, buổi tối tách ra ngủ, không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ cho người đưa về."
Mấy trưởng bối không muốn cho hài tử ở lại, đơn giản là sợ gây thêm phiền toái cho Dự Vương cùng Dự Vương phi. Thấy Dự Vương đã lên tiếng, các nàng không dám phản bác, vội vàng nói: "Làm phiền hai người rồi."
Dự Vương chỉ lắc lắc đầu.
Mấy tiểu hài tử này đều từng ở Dự Vương phủ, sự sợ hãi đối với Dự Vương cũng không còn nghiêm trọng như trước, thấy mẫu thân đồng ý thì lập tức hoan hô, ai cũng vô cùng vui vẻ.
Bảo bảo bị sự vui vẻ của các ca ca tỷ tỷ lây nhiễm, cười khanh khách, trong lúc nhất thời, trong viện tràn đầy tiếng cười của bọn nhỏ.
Lương Y Đồng cũng nhịn không được mà cong cong môi. Nàng rất thích hài tử, nếu không phải ngày mai bọn nhỏ còn phải đi học, Lương Y Đồng còn muốn giữ lại thêm mấy ngày.
Khi Lương Y Đồng ra cửa tiễn người, nàng để bọn nhỏ ở lại Thanh U đường cho đám người Tuyết Mai Tuyết Trản chăm sóc.
Nàng tiễn từng người lên xe ngựa, Trịnh Hiểu Nhã là người gần cuối. Nàng hai ngày nữa mới rời kinh, Lương Y Đồng cười nói, "Ngày mai ta không có việc gì, buổi chiều sẽ tới tìm tỷ nói chuyện"
Hắc Thủy cách kinh thành không gần, Trịnh Hiểu Nhã hiếm khi mới đến đây, không biết khi nào mới tới được lần nữa, Lương Y Đồng tất nhiên muốn tâm sự nhiều một chút.
Trịnh Hiểu Nhã sảng khoái gật đầu, "Được, vậy chiều mai gặp."
Trịnh Hiểu Nhã đi rồi, Lục Cẩm mới chỉ vào xe ngựa của chính mình, nói với Lương Y Đồng: "Ta có mấy câu muốn hỏi biểu muội một chút, biểu muội lên xe ngựa của ta ngồi một lát đi?"
Cửa Dự Vương phủ có người qua đường đi đi lại lại, tất nhiên không tiện để nói chuyện, Lương Y Đồng liền theo Lục Cẩm lên xe ngựa. Hôm nay Lục Cẩm luôn bất động thanh sắc mà đánh giá Trịnh Hiểu Nhã, Lương Y Đồng cũng đã đoán được biểu tỷ muốn nói cái gì, sau khi lên xe ngựa liền nói: "Biểu tỷ muốn hỏi thân phận của tỷ ấy sao?"
Lục Cẩm đã mơ hồ đoán được thân phận của Trịnh Hiểu Nhã. Dù sao thì người mà Lương Y Đồng quen biết cũng rất ít, giao hảo lại càng không có bao nhiêu, Tưởng Tư Hinh ở trong ngục còn giả chết được, huống chi là Trịnh Hiểu Nhã?
Lúc này Lục Cẩm cũng chỉ cười nói: "Ta không muốn hỏi thân phận của nàng ta, ta chỉ muốn biết là có phải nàng ta cùng Đại biểu ca thật sự ở bên nhau không? Nàng ta thật lòng thích huynh ấy sao?"
Kỳ thật là Lục Cẩm thay Phó Minh Trác hỏi việc này. Bà mẫu luôn vì Đại biểu ca mà rầu thối ruột, vẫn ngóng trông hắn trở về kinh thành, hoặc là mau chóng định việc hôn nhân, nhưng hắn lại chậm chạp không có động tĩnh.
Phó Minh Trác cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện, huynh trưởng vậy mà lại lặng lẽ trở về kinh thành, còn dẫn theo một cô nương, an bài ở chỗ khác, thậm chí còn không có ý định dẫn nàng về nhà.
Phó Minh Trác tất nhiên còn nhớ việc Phó Minh Tuấn giữ bức tranh của Trịnh Hiểu Nhã. Sau khi biết tin Trịnh Hiểu Nhã chết, hắn có chút hoài nghi, lúc ấy đã cho tra xét một phen, quả nhiên thấy Lương Y Đồng ra cổng thành tiễn Trịnh Hiểu Nhã rời đi. Khi biết nàng đến Hắc Thủy, trong lòng Phó Minh Trác đã có cảm giác không ổn.
Lúc ấy, hắn cho người đi điều tra huynh trưởng một chút, phát hiện Phó Minh Tuấn quả thực luôn chú ý tới ca ca của Trịnh Hiểu Nhã. Lúc trước ca ca của Trịnh Hiểu Nhã bị trọng thương, thiếu chút nữa không qua khỏi, là Phó Minh Tuấn kịp thời tìm danh y tới.
Thấy huynh trưởng để bụng chuyện của Trịnh Hiểu Nhã như thế, Phó Minh Trác liền hiểu, huynh trưởng đã hoàn toàn thích nàng. Đây cũng là nguyên nhân khi Chương thị muốn Phó Minh Tuấn cưới Lục Cẩm, Phó Minh Trác lại đột nhiên phản đối. Ca ca đã có người trong lòng, nếu biểu muội gả qua đó, sao có thể hạnh phúc?
Phó Minh Trác vốn không có ý định thành thân, thấy mẫu thân muốn Phó Minh Tuấn cưới Lục Cẩm, hắn mới tìm Chương thị nói mình muốn cưới biểu muội, như vậy mới cho Phó Minh Tuấn thảnh thơi một khoảng thời gian.
Ai ngờ, lần này hồi kinh, Phó Minh Tuấn lại cùng Trịnh Hiểu Nhã trở về, như vậy có phải ca ca thật sự ở bên nàng rồi không? Phó Minh Trác có chút đau đầu, nếu phụ mẫu biết được chuyện này, trong phủ nhất định sẽ gặp sóng to gió lớn. Dù sao thì Trịnh Hiểu Nhã không chỉ là tội thần chi nữ, còn từng là nữ nhân của Dự Vương, cho dù nàng đã giả chết, phụ mẫu cũng chưa chắc sẽ đồng ý chuyện của bọn họ.
Phó Minh Tuấn vẫn chưa nói với người nhà về việc này, Phó Minh Trác cũng không tiện hỏi trực tiếp, lúc này mới nhờ Lục Cẩm giúp đỡ tìm hiểu một chút. Dù sao, ca ca của hắn chính là một người khó hiểu, việc gì cũng muốn làm một mình, nhưng hắn vẫn muốn giúp. Nếu huynh trưởng thật sự coi trọng Trịnh Hiểu Nhã, mà Trịnh Hiểu Nhã cũng có tình, Phó Minh Trác sẽ nghĩ cách thuyết phục phụ mẫu.
Lương Y Đồng cũng không rõ lắm giữa Trịnh Hiểu Nhã và Phó Minh Tuấn có chuyện gì, lúc này chỉ nói: "Như thế này đi, ngày mai ta đi tìm tỷ ấy thì sẽ hỏi thử, sau đó ta sẽ nói với tỷ."
Lục Cẩm cong cong môi, "Vậy làm phiền biểu muội rồi."
Khi Lương Y Đồng trở lại Thanh U đường, bọn nhỏ đang ngồi cùng nhau chơi xếp hình. Mấy tiểu hài tử đều chổng mông, chống tay ở trên thảm chơi rất vui. Bảo bảo dựa vào Trăn Trăn, cũng chổng mông lên, trong tay còn cầm theo lục lạc. Mỗi lần lục lạc vang lên, tiểu gia hỏa sẽ cười với Trăn Trăn một cái.
Lương Y Đồng nhìn thấy một màn này, nhịn không được mà cười thành tiếng.
Trăn Trăn xoay đầu lại, vui sướng mà gọi một tiếng mẫu thân. Trước đó, Trăn Trăn từng có ý định sửa miệng, gọi Lương Y Đồng là cô cô như đám người Lục Sênh. Biết là tiểu gia hỏa này càng muốn gọi mình là mẫu thân hơn, Lương Y Đồng dứt khoát nhận nuôi Trăn Trăn. Hiện giờ, Trăn Trăn không chỉ là tiểu chất tử, mà còn là dưỡng tử của nàng, vẫn luôn gọi nàng là mẫu thân.
Lương Y Đồng cùng bọn nhỏ chơi trong chốc lát thì thấy Dự Vương đi đến. Hôm nay hắn mặc áo gấm màu xanh, vạt áo còn thêu một mảnh rừng trúc, dáng người của hắn lại đĩnh đạc hơn cây trúc rất nhiều. Năm tháng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên người hắn, chỉ có ngũ quan thêm phần mạnh mẽ, đó là mị lực của nam nhân trưởng thành.
Vì ở trong nhà, ngữ khí khi nói chuyện của hắn khá tùy ý, thiếu đi phần lạnh lẽo, thêm vài phần lười biếng. "Tiễn hết mọi người rồi à?"
Lương Y Đồng gật đầu.
Dự Vương liếc nhìn bọn nhỏ một cái, thấy bảo bảo đang chơi rất vui vẻ với Trăn Trăn, hắn nói: "Nếu không có việc gì thì tới đây giúp ta mài mực đi."
Từ sau khi có bảo bảo, phần lớn thời gian Lương Y Đồng đều ở cùng hài tử, đã lâu rồi chưa giúp hắn mài mực. Trong lòng Lương Y Đồng giật giật, đôi mắt cong cong. "Được."
Nàng dặn dò nha hoàn chăm sóc cho đám hài tử rồi theo Dự Vương ra khỏi Thanh U đường. Dự Vương rất tự nhiên mà nắm tay nàng.
Tay hắn rất lớn, hoàn toàn bao phủ bàn tay nàng. Lương Y Đồng rất thích cảm giác được hắn nắm tay, bên môi tràn đầy ý cười. Hai người đi không quá nhanh, rất có cảm giác hoài niệm. Khi Dự Vương rũ mắt nhìn nàng, đúng lúc quét thấy tiểu cô nương đang cười, không khỏi hỏi nàng, "Cười cái gì thế?
Lúc này mặt trời đã dần lặn xuống, ánh sáng cam vàng chiếu lên cả hai người, khiến cho sườn mặt vốn lãnh đạm của hắn nhu hòa đi rất nhiều. Lương Y Đồng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Chỉ là cảm thấy đã lâu không tay trong tay như thế này, có chút hoài niệm."
Khi nàng hoài thai, hắn thường xuyên cùng nàng tản bộ, đặc biệt là khi gần sinh, cơ hồ là mỗi ngày sau khi ăn xong đều sẽ cùng nàng đi trong chốc lát. Sau khi có bảo bảo, hơn nữa thời gian của bọn họ đều dành cho tiểu gia hỏa này, xác thật là đã lâu chưa tản bộ.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, cũng không có gió, không tính là quá lạnh, khi hoàng hôn chiếu trên người còn có cảm giác ấm áp. Dự Vương không khỏi nói: "Vậy đi một lát nhé?
"Không phải muốn ta giúp chàng mài mực sao?"
Mài mực gì đó cũng là lấy cớ mà thôi, Dự Vương chỉ muốn tranh thủ lúc bảo bảo có người chơi cùng, ở riêng với nàng một chút. Lương Y Đồng vừa nhìn đã hiểu ý trong mắt hắn, cong cong môi, "Vậy cùng nhau đi một chút đi."
Bởi vì là ở trong Vương phủ, cũng không có người ngoài, Lương Y Đồng để mặc hắn dắt đi. Vừa mới đầu chỉ là nằm tay nhau, không biết từ khi nào đã biến thành mười ngón tay đan vào nhau rồi. Tay của hai người đều trắng nõn thon dài, chẳng qua là một người thì khớp xương rõ ràng, một người kia thì tinh tế mềm mại, khi mười ngón tay đan vào nhau thì đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật, Lương Y Đồng không cẩn thận nhìn qua, lần nữa nhịn không được mà cong cong môi.
Bọn họ đi dạo hoa viên một vòng. Tuy là mùa đông, trong hoa viên lại có không ít hoa nở rộ, muôn loại màu sắc, vô cùng xinh đẹp, hoa mai cũng nở rất dễ nhìn. Hai người bước chậm qua vườn mai, tán gẫu ít chuyện thú vị, vô cùng vui vẻ.
Dù sao cũng là mùa đông, ở bên ngoài lâu sẽ có chút lạnh. Khi nhận thấy ngón tay tiểu cô nương hơi lạnh, Dự Vương dắt nàng vào nhà ấm trồng hoa, bên trong đang có nha hoàn tu bổ cây cối. Biết là Dự Vương không thích nha hoàn ở gần, nha hoàn kia vội vàng lui xuống, trong nhà ấm chỉ còn lại hai người.
Dự Vương sờ sờ mặt nàng. "Còn lạnh không?"
Vừa rồi Lương Y Đồng cũng không thấy lạnh, thấy hắn kiên trì muốn tới đây nên nàng mới đi theo hắn. Nàng duỗi tay bắt lấy tay hắn, nhăn cái mũi lại, "Thật sự không lạnh, còn nói ta, ngón tay của chàng không có chút nhiệt độ nào này."
Lương Y Đồng cầm tay hắn, chà xát cho hắn một hồi. Bên môi Dự Vương nhếch lên nụ cười, sau khi được nàng xoa một lát thì mới kéo nàng ngồi xuống ghế mây.
Lương Y Đồng thích ngắm hoa, thỉnh thoảng sẽ đưa bảo bảo đến nơi này, ghế mây cũng là chuẩn bị riêng cho nàng cùng bảo bảo, bên trên còn được phủ một lớp lông chồn, vô cùng ấm áp.
Cũng may ghế đủ rộng, hai người cùng ngồi không đến nỗi chật chội. Lương Y Đồng dựa đầu vào vai hắn, nói: "Cứ lẳng lặng ngồi bên nhau như thế này, cảm giác khá tốt."
Dự Vương cũng thích những lúc ở chung với nàng, cho dù chẳng làm cái gì, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Hắn nghiêng đầu hôn lên trán nàng một cái, thấp giọng nói: "Qua một thời gian nữa, chờ thời tiết ấm áp hơn, ta đưa nàng và bảo bảo tới biệt trang"
Ánh mắt Lương Y Đồng sáng rực lên, nhưng ngay sau đó lại hơi chán nản, "Chàng còn phải thượng triều, không thể xin nghỉ mãi."
Tuy rằng hắn không nói, nhưng Lương Y Đồng lại biết rõ, mỗi lần hắn xin nghỉ đều sẽ có lão thần dâng tấu nói hắn. Chuyện Mãn Nguyệt yến của bảo bảo lần trước tạm thời không nói, lần này hắn xin nghỉ để chọn đồ vật đoán tương lai cho bảo bảo, tuy không làm lớn, nhưng vì hắn xin nghỉ mà vẫn có người phê bình.
Hắn ngồi trên cao, người nhìn chằm chằm hắn cũng rất nhiều.
Dự Vương lại không để ý lắm, "Để bọn họ nói đi, dù sao cũng không tạo thành sóng gió gì."
Lương Y Đồng cười cong mặt mày, không khuyên nữa, nàng cũng không cần tất cả mọi người phải kính trọng hắn. Biết là dù hắn làm cái gì đều sẽ không thể làm mọi người thích hắn, Lương Y Đồng nói: "Vậy quyết định như vậy đi, chờ đến khi thời tiết ấm áp thì chúng ta xuất phát."
Lần trước rời kinh đi tìm hắn, Lương Y Đồng đã thấy rất nhiều phong cảnh bất đồng. Nàng biết rằng trời đất này rất rộng lớn, lúc này nhịn không được mà cảm khái: "Nếu chàng có thể sớm rời triều thì tốt rồi, như vậy chúng ta còn có thể dẫn theo bảo bảo chu du khắp nơi, trải nghiệm những điều khác nhau."
Đôi mắt của Dự Vương giật giật. Trong khoảng thời gian này, hắn không phải đi quân doanh thì chính là đến Hộ bộ, luôn có đủ thứ chuyện phải làm, đến khi về phủ thì lại luôn vây quanh bảo bảo, thời gian ở cùng nàng ít đi rất nhiều. Hắn có chút tự trách, lúc này nhịn không được nói: "Ta sẽ nỗ lực rời triều sớm một chút."
Lương Y Đồng chỉ nói như vậy thôi, tất nhiên là biết hắn không có khả năng rời triều. Hiện giờ biên cương thật vất vả mới có được thái bình, còn rất nhiều việc cần có hắn. Cho rằng hắn chỉ muốn dỗ nàng vui vẻ, nàng cong cong môi, thuận miệng nói theo: "Được thôi, ta chờ chàng."
Dự Vương vừa nghe liền biết nàng không thật lòng, hắn cũng không giải thích nhiều. Dù sao thì Thái tử chưa đăng cơ, hiện giờ xác thật có không ít chuyện cần có hắn hỗ trợ, tuy rằng trong thời gian ngắn không thể rời triều, nhưng chờ thêm ba bốn năm, đến khi Hoàng thượng thoái vị, Thái tử đăng cơ, hắn muốn cởi giáp về quê thì cũng không ai ngăn được.
Không khí chung quanh quá mức ấm áp, Dự Vương cũng không nhắc lại chuyện này, hắn vừa thưởng thức tay nàng vừa nói: "Tết năm nay nàng muốn lễ vật gì?"
Lương Y Đồng theo bản năng lắc đầu, từ trước đến nay nàng không muốn quá nhiều thứ, có thể ở bên hắn là đã rất thỏa mãn rồi. Nhưng biết là Vương gia muốn nàng vui vẻ, nàng cũng không đành lòng làm hắn thất vọng, nói: "Chàng cùng ta đón giao thừa đi, năm nay nghiêm túc một chút."
Tết năm trước, bảo bảo vừa mới đầy tháng không bao lâu, Lương Y Đồng cùng Dự Vương đã thống nhất cùng nhau đón giao thừa, cuối cùng lại biến thành cùng nhau vận động, ước chừng là lăn lộn hết một đêm. Xong việc, Lương Y Đồng vạn phần hổ thẹn, chỉ cảm thấy quá bậy.
Dự Vương hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện năm trước, hắn cười nhẹ một tiếng, hôn lên cái tai phiếm hồng của tiểu cô nương, "Năm trước sao lại không nghiêm túc?"
Mặt Lương Y Đồng có chút nóng, không khỏi giận dữ liếc hắn một cái. Đôi mắt hoa đào của nàng vốn rực rỡ lấp lánh, giờ phút này khi trừng lên thì càng thêm vài phần kiều mị ngày thường không có, Dự Vương cơ hồ là lập tức nhớ đến bộ dáng vũ mị động lòng người của nàng khi ở trên giường.
Hắn nghiêng đầu cắn môi nàng, đến khi hoàng hôn tắt, hắn mới buông tiểu cô nương trong lòng ra. Môi của Lương Y Đồng đã sớm bị hắn hôn đỏ, vạt áo cũng có chút hỗn độn, nàng liếc hắn một cái. Dự Vương lại vô cùng thỏa mãn, bị trừng cũng không giận, chỉ duỗi tay vuốt ve đôi môi ướt át tươi đẹp của tiểu cô nương.
Khi bọn họ trở lại Thanh U đường, bọn nhỏ còn đang chơi. Bảo bảo hiện tại đã ít ngủ hơn khi trước, lúc này đang vô cùng vui vẻ, nhìn thấy phụ vương cùng mẫu phi thì khuôn mặt nhỏ trắng nõn lập tức kinh hỷ, vội vàng duỗi tay nhỏ ra, "Phi phi!"
Kỳ thật tiểu gia hỏa đã có thể nói rõ hai chữ mẫu phi, nhưng có đôi khi lười thì sẽ trực tiếp gọi phi phi. Bình thường khi thức, Lương Y Đồng rất ít khi không xuất hiện trước mặt tiểu gia hỏa, biết là bảo bảo đang nhớ nàng, Lương Y Đồng cong cong môi, duỗi tay ôm tiểu gia hỏa lên.
Dự Vương cũng đã đi tới, hắn nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, hừ một tiếng. "Chỉ biết nhớ thương mẫu phi, không cần phụ vương sao?"
Đôi mắt đen láy của bảo bảo chớp chớp, lập tức ý thức được phụ vương không vui, vội vàng giơ tay nhỏ ra, thanh âm mềm mại, "Muốn phụ vương."
Dự Vương cong cong môi, cúi người sát một chút, "Hôn một cái."
Tiểu gia hỏa trực tiếp hôn lên má phụ vương, thấy hắn vui vẻ thì mới lại giơ tay ôm cổ mẫu phi, cũng không đề cập tới chuyện để phụ vương ôm mình nữa, chui vào trong lòng mẫu phi mà ôm.
Hôm nay tiểu gia hỏa mặc một thân màu đỏ, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, đại khái là chơi mệt rồi, sau khi dựa vào trong lòng Lương Y Dồng thì có cảm giác mềm nhũn, đáng yêu vô cùng.
Lương Y Đồng ôm bảo bảo dỗ dành, không bao lâu sau, tiểu gia hỏa ngủ trong lòng mẫu phi. Bọn nhỏ nguyên bản còn đang chơi, thấy đệ đệ ngũ thì lập tức không lên tiếng nữa.
Thấy mấy hài tử ngoan như vậy, Dự Vương còn xoa đầu Trăn Trăn một cái, hỏi về việc học của bọn nhỏ, cả đám lập tức buồn thiu.
Ngày hôm sau, Dự Vương để Tiêu Lĩnh đưa mấy hài tử trở về.
Buổi chiều, Lương Y Đồng đi đến chỗ Trịnh Hiểu Nhã. Khi nàng tới, Phó Minh Tuấn không ở đó, trừ bỏ mấy hộ vệ thì chỉ có Trịnh Hiểu Nhã cùng Thanh Hà.
Nói chuyện phiếm trong chốc lát, Lương Y Đồng mới tìm một cái cớ để Thanh Hà rời đi. Trịnh Hiểu Nhã tất nhiên là nhìn ra Lương Y Đồng có chuyện muốn hỏi mình, cười nói: "Thiếu kiên nhẫn rồi sao?"
Kỳ thật, lần trước khi Lương Y Đồng thành thân, đến quán trọ tìm mình, Trịnh Hiểu Nhã đã nhận ra muội muội có chuyện muốn nói lại thôi. Lúc ấy, Trịnh Hiểu Nhã chỉ vừa mới biết Phó Minh Tuấn còn đang đợi mình, trong lòng nàng có chút loạn, bởi vì không hiểu rõ được bản thân nên cũng không chủ động nói cái gì với Lương Y Đồng.
Lương Y Đồng cười nói: "Đã sớm thiếu nhẫn rồi, chỉ là không tiện hỏi tỷ mà thôi, chuyện của hai người rốt cuộc là như thế nào?"
Kỳ thật chuyện giữa bọn họ rất đơn giản, khi bọn họ quen nhau, Trịnh Hiểu Nhã chỉ mới mười bốn tuổi, khi đó phụ thân nàng còn chưa xảy ra chuyện. Lúc nàng đến biệt trang tránh nóng, có một hôm đi ra ngoài chơi thì nhặt được Phó Minh Tuấn ở bên hồ. Lúc đó Phó Minh Tuấn cùng Dự Vương gặp phải thích khách, vì tránh nạn mà hắn phải nhảy vào trong hồ.
Vì mất máu quá nhiều, hắn đã hôn mê, trôi dạt từ thượng nguồn tới hạ nguồn. Sau khi Trịnh Hiểu Nhã nhìn thấy hắn thì lập tức cho nha hoàn nâng hắn vào xe ngựa của mình. Hắn dù sao cũng là nam nhân, Trịnh Hiểu Nhã không thể quang minh chính đại mà đưa hắn tới biệt trang, xe ngựa đi tới tận viện của nàng thì mới dừng lại.
Nàng giấu hắn ở trong viện tử của mình.
Nàng làm việc luôn tùy tâm, cũng không suy xét nhiều như vậy, dù sao thì cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Phó Minh Tuấn ở biệt trang vài ngày mới có thể đi lại, sau khi thân thể hồi phục còn nói ngày sau sẽ cưới Trịnh Hiểu Nhã.
Giữa bọn họ vô cùng thanh bạch, Trịnh Hiểu Nhã nào cần hắn phụ trách, trực tiếp đuổi hắn đi, còn nói là bản thân đã sớm có hôn ước. Phó Minh Tuấn có chút trầm mặc, lúc này mới không đề cập tới chuyện cưới nàng nữa.
Lúc ấy, hắn căn bản không nghĩ rằng cái gọi là hôn ước mà nàng nói, chỉ là lừa hắn mà thôi. Khi gặp lại, hắn phát hiện nàng căn bản không có hôn ước, nhưng khi muốn cầu thân. Trịnh phụ lại đưa nàng vào cung, sau đó thì bị Thái hậu tặng cho Dự Vương.
Phó Minh Tuấn từng đến Dự Vương phủ tìm nàng một lần, hắn muốn đưa nàng ra khỏi Dự Vương phủ. Đầu tiên là hắn hỏi ý kiến của nàng rằng có thể theo hắn rời đi không, hắn nói bản thân nguyện ý tới Sơn Đông cùng nàng sinh hoạt. Lúc đó ca ca của Trịnh Hiểu Nhã đã sớm bị biếm đến Sơn Đông.
Trịnh Hiểu Nhã nào nguyện ý làm chậm trễ tiền đồ của hắn, nếu nàng gật đầu, hắn không chỉ mất tiền đồ, thậm chí còn vứt bỏ cả người nhà. Nàng lại lần nữa lừa hắn, nói mình đã thích Dự Vương từ lâu.
Sau khi Trịnh Hiếu Nhã đuổi hắn đi thì không hề hỏi thăm tin tức của hắn nữa, chỉ là khi đêm khuya tĩnh lặng, nàng thường xuyên nhớ về đôi mắt kia của hắn, nhớ tới hắn tuy trầm mặc ít lời, nhưng lại nguyện ý trả giá vì nàng.
Cho đến tận khi giả chết, nàng mới phát hiện, hắn vậy mà vẫn luôn chờ mình. Vòng đi vòng lại nhiều năm, hắn vẫn nhất quyết không thành thân, thậm chí còn rời xa quê hương. Trịnh Hiểu Nhã cảm thấy hắn thật khờ, nàng đuổi một lần, hắn lại đến một lần, sau khi phát hiện không có cách nào đuổi hắn đi, nàng liền bất chấp tất cả mà tiếp nhận hắn, chẳng qua là vẫn không muốn theo hắn về nhà.
Trịnh Hiểu Nhã cười chua xót, "Cũng không biết hắn nghĩ cái gì? Cứ nhất quyết phải là ta. Phụ mẫu của hắn có thể đồng ý mới lạ."
Lương Y Đồng duỗi tay vỗ vỗ tay Trịnh Hiểu Nhã, cười nói: "Tỷ đừng bi quan như vật, cữu mẫu là người tốt, mà bà ấy vẫn luôn trông ngóng Đại biểu ca có thể mau chóng thành thân, chưa chắc sẽ phản đối đâu."
Trịnh Hiểu Nhã cũng không phải người yêu vào thì trở nên mù quáng, khi tiếp nhận Phó Minh Tuấn, nàng đã xác định trận này phải đánh lâu dài, nàng cười nói: "Cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao bây giờ cũng không phải thời điểm theo hắn về."
"Vậy đến khi nào?"
Thấy ánh mắt buồn rầu của Lương Y Đồng, Trịnh Hiểu Nhã cười khẽ, "Cố gắng chờ đến khi ta có bảo bảo. Muội đừng lo lắng, mọi việc đều có thể giải quyết được thôi."
Lương Y Đồng cũng cười, "Ừm, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi."
Sau khi trở lại Dự Vương phủ, Lương Y Đồng viết thư cho Lục Cẩm, kể về chuyện Trịnh Hiểu Nhã và Phó Minh Tuấn tâm đầu ý hợp.
Bảo bảo đang ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại, thấy mẫu phi đang viết thư thì lắc lư đi tới, ôm lấy chân nàng, "Phi phi, ôm."
Lương Y Đồng bế tiểu gia hỏa lên, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, "Ngủ ngon không?"
Bảo bảo gật đầu. Bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, tiểu gia hỏa không khỏi ngáp một cái, đầu nhỏ dựa vào trong lòng nàng, bộ dáng lười biếng vô cùng. Ngày thường tiểu gia hỏa đã phấn nộn dễ nhìn, bộ dáng khi vừa ngủ dậy lại càng đáng yêu hơn.
Lương Y Đồng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu gia hỏa, chỉ cảm thấy tâm tỉnh đã tốt hơn chút.
Buổi tối, sau khi dỗ bảo bảo đi ngủ, Dự Vương ôm nàng vào lòng. "Tâm tình không tốt sao?"
Lương Y Đồng lắc đầu, thấy hắn lại hỏi thêm, nhịn không được mà nói chuyện của Trịnh Hiểu Nhã và Phó Minh Tuấn cho hắn biết. Đôi mắt Dự Vương giật giật, hiển nhiên không dự đoán được Phó Minh Tuấn lại có mối tình sâu đậm với Trịnh Hiểu Nhã như vậy, nếu biết từ sớm, Dự Vương nhất định sẽ bảo hắn đưa Trịnh Hiểu Nhã đi.
Lúc này, Dự Vương cũng chỉ khuyên một câu, "Xe đến trước núi ắt có đường, bọn họ chỉ cần có tâm ý, Chương thị sẽ cảm nhận được thôi."
Lương Y Đồng gật gật đầu, nguyện cho người có tình trong thiên hạ đều sẽ trở thành quyến thuộc.
Dự Vương cúi đầu cắn môi nàng, giọng nói khàn khàn: "Đêm xuân ngắn ngủi, có lòng quan tâm đến chuyện của bọn họ, không bằng ngẫm xem lát nữa nên đối phó với ta như thế nào đi?"
Mặt Lương Y Đồng không khỏi có chút hồng, lại nghĩ tới lời nói tối hôm qua của hắn, nói cái gì mà phải thử tư thế mới. Nghĩ đến mấy tư thế xấu hổ trong tị hỏa đồ, hai má Lương Y Đồng nóng vô cùng, mà nụ hôn của nam nhân cũng đã hạ xuống.