Mục lục
Kiều Thê Khó Dỗ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, cho rằng Vương gia lại chê nàng ồn ào, không khỏi phồng má. Nhưng giờ phút này hắn đang che môi của nàng, khi nàng phồng má thì đôi môi phấn nộn cũng hơi nhô lên, như là đang hôn hắn vậy. Khi lòng bàn tay được đôi môi mềm mại của thiếu nữ chạm vào, Dự Vương chỉ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

Đôi mắt của hắn tối sầm, buông bàn tay đang che miệng nàng ra, thấy bộ dáng tức giận của tiểu cô nương thì hắn mới biết mình hiểu lầm, hắn ấn nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: "Mau ngủ đi."

Lương Y Đồng ngoan ngoãn không động, bả vai nam nhân rất cứng rắn, dựa vào cũng không quá thoải mái, nàng vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được, ai ngờ lại thật sự thiếp đi.

Đi từ Lương phủ đến Dự Vương phủ mất tầm ba mươi phút, mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại, nàng mới mơ mơ màng màng mở to mắt.

Khi xuống xe ngựa, trời đã hoàn toàn sáng, Lương Y Đồng lúc này mới nhớ ra một chuyện quan trong, bỗng thanh tỉnh hoàn toàn, "Vương gia, hôm nay người không thượng triều sao?"

"Xin nghỉ hai ngày, mai mới đi."

Lương Y Đồng thở phào nhẹ nhõm. Chỗ Lương lão gia tử, Dự Vương cũng xin cho nàng nghỉ hai ngày.

Đến buổi chiều, Lương Y Đồng lại đi học vẽ. Khi Dự Vương phái người tới xin nghỉ thì chỉ nói là nàng có việc, xin được nghỉ hai ngày, thấy nàng tới, Lương lão gia tử cũng không hỏi nguyên nhân cụ thể. Hôm nay vẫn cho nàng vẽ người, ông rút ra một bức tranh của Lương lão phu nhân.

Mấy bức tranh này đều là Lương lão gia tử vẽ khi rảnh rỗi, trong tranh là lão phu nhân lúc còn niên thiếu. Lão thái thái thời thiếu nữ ngũ quan xinh đẹp, mặt mày ôn hòa, nhìn là biết một cô nương tri thu đạt lễ.

Lương Y Đồng nghiêm túc vẽ lại. Khi nàng đang vẽ tranh, Lương Việt Trầm liền chạy tới chỗ lão thái thái. Lương Việt Trầm từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, lại tuấn tú lịch sự, vô cùng tuấn lãng, lão thái thái cũng sủng ái hắn nhiều hơn mấy phần, nhìn thấy hắn thì lập tức tươi cười, "Không phải con đang ở trong cung làm việc sao? Sao hôm nay đã trở lại rồi?"

Lương Việt Trầm nói: "Tôn nhi mỗi mười lăm ngày có thể nghỉ nửa ngày, đúng lúc là hôm nay, liền chạy tới thăm tổ mẫu."

Thấy hắn hiếu thuận, Lương lão phu nhân nở nụ cười, "Tổ mẫu biết con hiếu thuận, nhưng con đi làm vất vả, có nhớ mong tổ mẫu thì sai người tới chuyển lời là được, đâu cần lần nào cũng đến?"

Trước kia khi còn đọc sách tập võ, hắn cũng vô cùng nghiêm túc chuyên tâm, nên lão thái thái đương nhiên là rất yên tâm về ý thức của hắn. Chỉ cảm thấy tôn tử này, tuy nhìn qua thì rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại quan tâm mọi việc hơn bất kỳ ai khác.

Lương Việt Trầm nói với lão thái thái mấy câu, mới đi vào vấn đề: "Lần này tôn nhi tới thật ra còn có một chuyện muốn tổ mẫu hỗ trợ."

Lão thái thái thực sự rất kinh ngạc, tiểu tử này lớn như vậy rồi, chưa có lần nào mở miệng nhờ vả vị tổ mẫu này, cũng không biết là có chuyện gì, "Có việc gì thì con cứ nói, nếu tổ mẫu có thể giúp, tất nhiên sẽ không chối từ."

Lương Việt Trầm nói: "Khoảng thời gian trước, khi mà chưa tiến cung nhậm chức, con từng gặp Lương cô nương một lần. Ngày đó, tổ phụ yêu cầu Lương cô nương vẽ lại con, tôn nhi không cẩn thận nhìn thấy bức tranh kia thì hiểu lầm dụng ý của nàng ấy, thái độ có chút quá đáng, sợ là đã đắc tội nàng ấy rồi. Trong lòng tôn nhi có chút băn khoăn, biết được hôm qua là sinh thần của nàng ấy nên đã sai người đi kiếm quà tặng cho nàng ấy thay lời xin lỗi, nhưng sợ rằng nàng ấy biết là con đưa sẽ không chịu nhận, không bằng tổ mẫu thay con tặng cho nàng ấy đi?"

Trong mắt Lương lão thái thái có chút kinh ngạc.

Tuy lão phu nhân tính cách hiền lành, nhưng cũng rất có mắt nhìn người, lập tức hiểu thấu dụng ý của Lương Việt Trầm. Hắn đâu từng để ý đến thái độ của mấy cô nương bên cạnh chứ? Với tính tình của hắn, phỏng chừng là chỉ ước gì mấy cô nương cách xa hắn một chút.

Cho dù muốn nhận lỗi thì cũng đâu cần tặng quà? Một nam nhân nguyện ý khom lưng tìm lễ vật tạ tội với một tiểu cô nương, nói không có tâm tư gì thì tin được sao?

Hắn rõ ràng là có tâm tư với tiểu cô nương kia, tặng lễ vật chỉ là cái cớ mà thôi. Đơn giản là muốn mượn cơ hội này thử thái độ của tổ mẫu nhà hắn, nếu tổ mẫu đồng ý thì hắn sẽ có thêm một đồng minh.

Lương Việt Trầm cung kính đứng đó, vẫn bình tĩnh như cũ, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, chỉ có đôi mắt lộ ra chút nôn nóng, hiển nhiên là rất để ý thái độ của lão phu nhân.

(Ngọc thụ lâm phong: miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách)

Lão phu nhân cũng đã nghe qua về xuất thân của Lương Y Đồng. Tiểu cô nương này không còn phụ mẫu, là do Dự Vương nảy sinh thương tiếc nên mới đưa nàng về phủ, hiện giờ nàng chỉ là một tiểu nha hoàn của Dự Vương, thân phận ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Hắn tất nhiên là hiểu, phụ mẫu nhất định sẽ coi thường nàng, nên mới tìm đến tổ mẫu, lấy cớ tặng quà để xem thử thái độ.

Kỳ thật nếu hắn thích, thật sự muốn cưới nàng thì cũng không phải không thể. Tiểu cô nương này thông tuệ hơn người, lại vô cùng hiểu chuyện, cực kỳ tốt đẹp. Lão Tam lại không phải đích trưởng tử, không cần thừa kế Quốc công chi vị, năng lực cá nhân cũng không tồi, không cần cưới nữ nhi của quan viên để củng cố tiền đồ. Hắn có năng lực, muốn cưới người mình thích, trưởng bối dù không đồng ý thì cũng không ngăn được hắn.

Huống chi cô nương này còn có Dự Vương chống lưng. Có thể có được sự ưu ái của Dự Vương cũng không phải chuyện đơn giản, tiểu cô nương này nếu gả vào đây, nhất định là cũng rất tốt, sẽ không kéo chân Lương Việt Trầm.

Lão phu nhân cười nói: "Thôi, con đã nói thế rồi, tổ mẫu há có thể không quan tâm? Để đồ ở đây đi, đợi lát nữa con bé học xong thì ta sẽ đưa."

Lương Việt Trầm hiển nhiên không dự đoán được là tổ mẫu sẽ lập tức đồng ý, trong mắt hơi rung động, cung kính hạ bái, thấp giọng nói: "Vậy phiền tổ mẫu nhọc lòng rồi."

Thấy dáng vẻ này của hắn, lão phu nhân không khỏi cười cười, dứt khoát làm rõ: "Nếu con đã nhìn trúng thì thời gian tới ta có thể thử nói chuyện với mẫu thân của con. Tuổi của con không còn nhỏ nữa, không chừng mẫu thân của con đã sớm muốn ôm tôn tử rồi."

Nghe xong lời này, biểu tình của Lương Việt Trầm có chút không được tự nhiên. Hắn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Tổ mẫu hiểu lầm ý của con rồi."

Lão phu nhân cười nói: "Thật sự hiểu lầm rồi sao? Nếu đã là hiểu lầm, ta cũng không nhiều lời với mẫu thân của con nữa. Ta cực kỳ thích tiểu cô nương kia, vừa vặn con bé cũng họ Lương, không bằng nuôi dưới gối của ta cùng tổ phụ con, về sau cho con bé xuất giá từ Quốc công phủ, chắc chắn sẽ không thiếu người tới cầu thân."

Biểu tình của Lương Việt Trầm có chút bất đắc dĩ, "Tổ mẫu, người lại trêu tôn nhi rồi."

Lão phu nhân lần đầu nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, không khỏi mỉm cười, "Được rồi được rồi, con lui ra đi, trong lòng ta hiểu rõ."

Lương Việt Trầm lúc này mới cung kính lui ra.

Hắn rời đi rồi, lão phu nhân liền mở cái hộp gấm trước mắt ra nhìn thử. Lễ vật của hắn là một chuỗi phật châu, kết thành từ bồ đề thiên nhãn, hoa văn của mỗi một hạt đều vô cùng tinh tế. Nếu đeo trong thời gian dài, không chỉ tịnh tâm, mà còn vô cùng có lợi với gan phổi thận, thậm chí còn có công hiệu kéo dài tuổi thọ.

Hạt bồ đề này cực kỳ khó có được, lão thái thái tuy có một chuỗi, nhưng cũng là lão gia tử tiêu hao không ít công sức mới mua được để tặng cho thê tử vào sinh thần thứ bốn mươi. Thấy Lương Việt Trầm vậy mà lại tặng cho Lương Y Đồng một chuỗi bổ đề thiên nhãn, lão phu nhân liền hiểu rõ, hắn có tâm ý với Lương Y Đồng.

Lão phu nhân cất chuỗi hạt vào trong hộp.

Lương Y Đồng học vẽ xong, khi đến chỗ lão phu nhân cáo biệt thì được gọi lại. Chờ khi Lương Y Đồng đến gần, lão thái thái liền kéo nàng ngồi lên giường, nói: "Tiểu nha đầu này, hôm qua là sinh thần của con, sao lại không nghe thấy con nhắc tới?"

Lương Y Đồng ngượng ngùng mà cười cười, "Dù sao cũng không phải chuyện lớn, không đáng nhắc tới, nãi nãi, sao người lại biết?"

Lão thái thái cười nói: "Con không cần quan tâm sao ta lại biết, hiện giờ phải bù cho con một phần quà mới được. Hai thứ này là tâm ý của ta cùng lão gia tử, con nhận lấy đi."

Nói xong, lão phu nhân đưa mắt ra hiệu với nha hoàn. Nha hoàn lập tức đi tới, đặt trên bàn hai cái hộp, một cái là phật châu, một cái là đôi vòng ngọc. Vòng ngọc là do lão thái thái tặng thêm.

Lương Y Đồng vội vàng xua tay, "Không được đâu, nãi nãi nhớ sinh thần của con đã là phần quà tốt nhất rồi, những thứ này con không thể nhận."

Lương lão thái thái nói: "Hiện giờ con đã đi theo lão gia tử học vẽ, bình thường còn chạy tới cùng lão bà tử này tán gẫu, trong khoảng thời gian này, nhờ có con đến mà Thọ An đường mới vui vẻ hẳn lên. Ta thật tình thích con nên mới tặng quà cho con, Đồng nha đầu, con chớ có từ chối."

Lương Y Đồng tuy chưa từng thấy bồ đề thiên nhãn, không biết nó trân quý đến mức nào, nhưng với đôi vòng ngọc này thì lại hiểu rất rõ. Đây rõ ràng là ngọc lục bảo thượng đẳng, chỉ một cái đã tiêu tốn không ít bạc, lão phu nhân còn tặng cho nàng một đôi, nàng sao có thể nhận chứ?

Lương Y Đồng lắc đầu, "Nãi nãi, con nhận tâm ý của người cùng gia gia, còn chuyện cùng người nói chuyện là con nên làm mà. Nếu người thích con, ngày nào con cũng tới là được, quà thì không cần đâu. Lại nói, nên là đến sinh thần của hai người thì con tặng quà, sao lại để người tặng ngược lại cho con? Con không thể nhận món quà này đâu."

Lão phu nhân đã đồng ý với thỉnh cầu của Lương Việt Trầm rồi, sao có thể nuốt lời? Thấy nàng còn chối từ liền không khỏi xụ mặt, "Mau nhận lấy đi, lão bà tử này hiện tại không muốn nói lý, nếu con không nhận thì ta sẽ giận đấy."

Lương Y Đồng vô cùng bất đắc dĩ. Thấy bọn họ đối xử chân thành với nàng như vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút xúc động. Lương Y Đồng ôm cánh tay lão phu nhân làm nũng: "Nãi nãi mau cười đi, con nhận là được."

"Thế này mới đúng. Vòng ngọc có thể lưu trữ làm của hồi môn, còn phật châu này rất tốt cho sức khỏe, nãi nãi đeo lên cho con, về sau không được cởi ra, hiểu không?"

Trên tay Lương Y Đồng cũng không đeo cái gì, thấy thế thì ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để lão phu nhân đeo lên, "Cảm ơn nãi nãi, người thật tốt. Ông trời nhất định là thấy con không có tổ mẫu mới để con gặp được người, về sau, người chính là thân sinh tổ mẫu của con."

Lương nãi nãi cười cười, nhéo mũi nàng, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này thật làm người ta đau lòng, "Trời đã tối rồi, cũng không giữ con ở lại lâu nữa, mau trở về đi thôi."

Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu, ôm hai cái hộp rời đi.

Nàng đi ra khỏi Thọ An đường thị nhìn thấy thân ảnh của Lương Việt Trầm. Hắn vừa lúc đi qua chỗ này, nghe được tiếng bước chân của nàng thì dừng lại đợi một chút, "Hôm nay sao lại về muộn thế"

Lương Y Đồng không quá muốn nói chuyện với hắn, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu, "Ngồi ở chỗ lão phu nhân một lát, thời gian không còn sớm, ta đi trước."

Nàng nói xong thì hơi cúi người, Lương Việt Trầm vừa liếc mắt đã nhìn thấy chuỗi hạt trên cổ tay nàng. Thiếu nữ da thịt trắng nõn, đeo bổ đề thiên nhãn lên lại càng nổi bật da thịt trắng muốt như ngọc, xinh đẹp cực kỳ.

Lương Việt Trầm bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Đúng lúc ta muốn xuất phủ, đi cùng đi."

Nói xong liền đi theo phía sau Lương Y Đồng. Hắn cũng rất coi trọng lễ nghi, cố tình đi chậm một bước, không có bám sát theo nàng. Một đường đi ra khỏi phủ, Lương Y Đồng không thể không để hắn đi cùng, cũng chưa nói gì, chỉ đẩy nhanh bước chân.

Nam nhân phía sau không nhanh không chậm, vẫn luôn giữ vững khoảng cách một bước với nàng.

Đi không bao xa, Lương Y Đồng đột nhiên nghe Lương Việt Trầm nói: "Nghe tổ mẫu nói hôm qua là sinh thần của ngươi, mấy ngày nay ngươi không tới là đi chúc mừng sinh thần à?"

Kỳ thật Lương Việt Trầm vốn định xin nghỉ vào sinh thần của nàng, ai ngờ lại nghe tổ phụ nói là nàng xin nghỉ hai ngày. Lương Việt Trầm có tâm tư làm thân với nàng nên mới nói ra lời này.

Lại không biết vì chuyện đoạt tranh mà Lương Y Đồng rất không muốn nói chuyện với hắn, chỉ nhàn nhạt đáp: "Đó là việc riêng của ta, không cùng công tử nhiều lời."

Nàng ngũ quan ôn nhu, ánh mắt cũng trong trẻo thấy đáy, rõ ràng là nhìn rất ngoan ngoãn, ai ngờ lại khó tiếp cận như vậy. Ngày trước đều là mấy tiểu cô nương chạy tới trước mặt hắn, Lương Việt Trầm còn chưa bao giờ bị làm lơ như thế này, trong lòng lại có chút buồn cười.

Hắn cũng không ép hỏi, không nhanh không chậm đi phía sau nàng, nhàn nhạt nói: "Vẫn còn tức giận sao? Ngày ấy ta chỉ là thấy biểu tình của ngươi có chút kỳ lạ nên mới đoạt tranh, nếu cô nương để ý, ta liền chính thức xin lỗi, còn thỉnh cô nương tha thứ."

Thấy hắn vậy mà còn xin lỗi, Lương Y Đồng có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, hắn là một người vô cùng lãnh đạm, không giống người sẽ cúi đầu nhận sai. Lương Y Đồng cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là có chút buồn bực mà thôi, hiện giờ đã sớm không để trong lòng, là do không quen thân nên mới mặc kệ hắn.

Hắn tốt xấu gì cũng là tôn tử của Lương lão thái thái, nàng cũng không thể thật sự trở mặt với hắn, thấy như vậy liền nói: "Tam công tử không cần xin lỗi, ta không để trong lòng, qua rồi thì cho qua thôi."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa, Lương Y Đồng đang định lên xe ngựa của Vương phủ thì lại nghe Lương Việt Trầm nói: "Chờ một chút."

Lương Y Đồng theo bản năng ngừng lại, hỏi: "Công tử còn có chuyện gì sao?"

Lương Việt Trầm đến gần nàng, thấp giọng nói: "Trên tóc ngươi là cái gì? Sâu sao?"

Lương Y Đồng không sợ sâu, chớp chớp mắt. "Mùa đông làm gì có sâu, công tử nhìn sai rồi đó." Hắn duỗi tay, giống như muốn lấy đồ vật trên đầu nàng xuống, Lương Y Đồng lập tức né tránh.

Đúng lúc này, Lương Y Đồng nghe được thanh âm của Dự Vương. "Sao còn không lên xe?"

Thanh âm của nam nhân nhàn nhạt, dù vẫn lạnh lùng như trước, đôi mắt Lương Y Đồng lại sáng rực lên, căn bản là không đoán được hắn sẽ tới, kinh hỷ nói: "Vương gia, sao người lại tới đây?"

Dự Vương xốc màn xe đi xuống.

Hắn vừa xuất cung, đúng lúc đi qua nơi này nên chờ nàng học xong luôn. Thấy Lương Việt Trầm cùng nàng đi ra, Dự Vương liền có chút không vui. Vốn tưởng để Lương Việt Trầm đi nhậm chức thì sẽ không còn thời gian tiếp cận nàng, ai ngờ hắn vừa đến đã thấy hình ảnh hai người họ ở chung một chỗ.

Vừa rồi Dự Vương đã nhận ra ánh mắt Lương Việt Trầm nhìn nàng xác thật có chút không đúng. Hắn vốn đang khó chịu, lại nhìn thấy Lương Việt Trầm muốn xoa đầu nàng, tuy tiểu cô nương đã né đi, Dự Vương vẫn ít nhiều cảm thấy tức giận.

Hắn nguyên bản không có ý định xuống xe ngựa, lúc này lại lạnh mặt mà xuất hiện, lập tức nhìn thấy tiểu cô nương hưng phần chạy tới.

Không vui trong mắt Dự Vương tiêu tán gần hết, kéo tiểu cô nương đến gần, duỗi tay xoa xoa đầu nàng. Hắn ngẩng đầu nhìn Lương Việt Trầm, thấp giọng nói: "Lương công tử không phải đang làm việc trong cung sao? Nhanh như vậy đã được nghỉ rồi à?"

Nhìn thấy động tác của hai người, Lương Việt Trầm hơi nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK