Trong lòng hắn giật giật, nhưng chung quy là sự thương tiếc nàng vẫn chiếm thế thượng phong, khi nhìn thấy biểu tình rầu rĩ không vui của tiểu cô nương thì hắn mới thân mật mà nhéo mũi nàng, "Vừa rồi chính là vì chuyện này mà không vui à?"
Lương Y Đồng ngượng ngùng mà cười cười, đôi môi mềm mại hơi mím lại, "Vương gia nhận ra sao?"
Làn da nàng trắng nõn, ngũ quan lại thanh lệ, khi trên má nàng hiện lên mấy vệt hồng nhạt thì rất giống say rượu, bộ dáng động lòng người. Nhìn nàng như vậy, dục niệm trong lòng Dự Vương cơ hồ như muốn phá tan bức tường ý chí còn lại. Nghĩ rằng tháng sau nàng mới mười bốn, hắn mới nhẫn nhịn.
Dự Vương thấp giọng nói: "Ừm, cũng không phải chuyện lớn gì, ngươi không cần để trong lòng, về sau gặp phải thì bớt nói vài câu là được."
Lương Y Đồng cũng nghĩ như vậy, ngoan ngoãn gật đầu.
Dự Vương bất động thanh sắc nói: "Một tiểu cô nương như ngươi để tranh vẽ nam tử ở bên cạnh cũng không ổn, bức tranh này cứ giao cho Tiêu Lĩnh, để hắn xử lý, miễn cho người khác nhìn thấy rồi sinh ra hiểu lầm không đáng có."
Bộ dáng của hắn vẫn điềm đạm tự nhiên như thế, khiến người đối diện không thể nhìn ra tâm tư của hắn. Trong mắt Lương Y Đồng, hắn cũng chỉ như một vị huynh trưởng mà suy nghĩ cho nàng.
Lương Y Đồng hiện giờ cũng cảm thấy cầm bức tranh này về có chút không ổn, gật gật đầu, dứt khoát nói: "Được!"
Thấy tiểu cô nương không hề lưu luyến bức tranh, sự không thoải mái trong đáy lòng Dự Vương cũng hoàn toàn tiêu tán, nhưng hắn vẫn dặn dò thêm, "Ngươi còn chưa cập kê, không hiểu được thế gian hiểm ác, nếu có nam tử nói chuyện với người thì không cần phản ứng lại, hiểu không? Nếu gặp phải kẻ không biết điều, cứ dây dưa với ngươi không rời, ngươi cần phải nói cho ta biết."
Trong lòng Lương Y Đồng ấm áp, đổi thành cô nương khác mà bị huynh trưởng dặn dò như thế thì đã sớm mất kiên nhẫn, nhưng từ nhỏ đến lớn Lương Y Đồng không hề có người quan tâm, đối với nàng mà nói, sự quan tâm của Dự Vương giống như loại rượu thượng đẳng, nàng chỉ vừa nhấp nháp một chút đã nhịn không được mà choáng váng.
Nàng ngoan ngoãn đồng ý, thấy hắn rời đi thì có chút buồn, nhưng sợ hắn có việc bận nên cũng không giữ người lại. Nàng nào biết rằng, cho dù hắn thực sự có việc bận, nhưng chỉ cần nàng mở miệng, hắn khẳng định sẽ ở lại lâu hơn một chút.
Sau khi trở lại Trúc Du đường, chờ Tiêu Lĩnh tiêu hủy bức tranh xong, Dự Vương phân phó: "Đi tra xem nam tử chưa thành thân trong Hàn Quốc công phủ có những ai, đặc biệt điều tra Lương Việt Trầm, xem hắn hiện tại đang làm việc ở đâu."
Tiêu Lĩnh nhận lệnh lui xuống.
Nghĩ đến có những người dù đã thê thϊếp thành đàn, lại có không ít hoa tâm, luôn thương nhớ đến các tiểu cô nương xinh đẹp, Dự Vương lại nói: "Chờ một chút, những người dưới ba mươi lăm đã thành thân cũng tra đi."
Tiêu Lĩnh đã mơ hồ đoán ra cái gì đó, nhưng không truy vấn nhiều, cung kính mà lui xuống. Năng lực làm việc của đám ám vệ từ trước đến nay rất mạnh, ngày hôm sau đã điều tra đầy đủ về tình trạng nhân khẩu của Hàn Quốc công phủ.
Dự Vương xem qua một chút. Hàn Quốc công phủ hiện tại có tam phòng, đại phòng cùng nhị phòng đều là con chính thê, tam phòng là con thị thϊếp, mỗi một phòng đều có hai công tử trẻ tuổi. Trừ bỏ Đại công tử Lương Việt Giang cùng Nhị công tử Lương Việt Hải đã thành thân, bốn người còn lại đều chưa có hôn phối, nhưng Ngũ công tử cùng Lục công tử đều nhỏ hơn Lương Y Đồng.
Lương Việt Trầm năm nay hai mươi tuổi, Tứ công tử mười bảy, hai người đều đã tới tuổi làm mai, nghe nói là đang xem xét việc hôn nhân. Sau khi biết Hàn Quốc công phủ có bốn nam tử thì Dự Vương càng thêm hối hận vì đã cho nàng đi theo Lương lão gia tử học vẽ. Sớm biết vậy thì đã tìm cho nàng một họa sư có chuyên môn dạy học cao, trực tiếp để họa sư đến phủ dạy nàng.
Nhưng dù hối hận thì cũng đã muộn, Dự Vương lại nhìn chăm chú tư liệu của bốn nam nhân này. Đại công tử cùng Nhị công tử đều đang làm việc ở Hộ bộ, quan phẩm tuy không cao nhưng lại rất bận, trừ phi có tình huống đặc thù thì sẽ không thường xuyên ở trong phủ. Tứ công tử hiện giờ đang đi học ở Quốc Tử Giám, rất ít khi hồi phủ, chỉ có Tam công tử Lương Việt Trầm là tương đối thanh nhàn.
Lương Việt Trầm là Võ Trạng nguyên năm nay, trong buổi tuyển chọn có biểu hiện cực kỳ ưu tú, khoảng thời gian trước vừa được phong làm Ngự tiền nhất đẳng thị vệ. Nhưng sức khỏe của tổ mẫu hắn không tốt, có thể nói là đang rất gần với Hoàng Tuyền.
Hoàng thượng quan tâm hắn, nên mới cho phép hắn nhậm chức muộn một tháng, hiện giờ người nhàn rỗi nhất trong phủ chính là hắn. Nghe nói bệnh tình của tổ mẫu hắn cũng đã ổn định hơn rồi, thời gian nhậm chức của hắn còn tận hai mươi này, Dự Vương tính toán trong lòng, sau đó liền cất tư liệu đi.
***
Ngày thứ hai, Lương Việt Trầm liền nhận được Thánh chỉ nhậm chức. Hắn nguyên bản còn tưởng được ở nhà thêm hai mười ngày, có thể tiếp xúc với Lương Y Đồng nhiều một chút, để hai bên trở nên quen thuộc. Thánh chỉ này đã thực sự quấy rầy kế hoạch của hắn, nhưng hắn cũng chỉ cho là bên cạnh Hoàng thượng thiếu người nên không nghĩ nhiều, nhận chỉ tiến cung.
Lương Y Đồng cũng không biết chuyện này, mấy ngày tiếp theo nàng đều không gặp phải Lương Việt Trầm.
Thời gian thong thả trôi qua, thời tiết cũng ngày một lạnh lên, không biết từ khi nào lá cây trong phủ đã rụng hết, mọi người đều phải mặc thêm áo.
Thời tiết thay đổi, Lương Y Đồng cũng có thêm mấy bộ đồ mới. Tú nương làm y phục cho Lương Y Đồng đã hơn ba mươi tuổi, thích nhất là trang điểm may quần áo, thấy Lương Y Đồng xinh đẹp như vậy, cũng liên tục biến đổi các kiểu dáng y phục cho nàng.
Lương Y Đồng ngũ quan tinh xảo, màu da lại rất trắng, mặc bộ đồ nào lên người cũng đẹp. Hôm nay nàng mặc một cái áo trắng, phần váy phía dưới màu xanh biếc, cái eo thon gọn của thiếu nữ hoàn toàn được phác họa ra. Vóc người nàng cũng đã cao hơn chút, bất tri bất giác đã có tư vị thướt tha lả lướt.
Nàng vừa thay bộ đồ này thì Ngọc Cầm đã cười khen ngợi, "Cô nương mặc như vậy thật đẹp."
Lương Y Đồng đã ở trong Vương phủ hơn ba tháng, vì ăn được nên trong khoảng thời gian này cũng cao hơn không ít, làn da ngày càng bóng mịn, vô cùng khỏe mạnh. Ngọc Cầm càng nhìn càng cảm thấy đẹp, liên tiếp ca ngợi vài câu.
Lương Y Đồng không quá để ý, yêu cầu của nàng trước giờ cũng không cao, chỉ cần có thể mặc là được. Thấy Ngọc Cầm khen ngợi nhiều như vậy thì nghịch ngợm mà trả lời: "Thích thì nhìn nhiều một chút."
Ngọc Cầm che môi cười cười, "Ngày mai chính là sinh thần mười bốn tuổi của cô nương rồi, thời gian trôi qua thật nhanh."
Đúng vậy, nàng mười bốn rồi, là đại cô nương rồi! Rất nhiều cô nương vừa đến mười bốn tuổi đã bắt đầu xem xét việc hôn nhân, Lương Y Đồng cảm thấy thời gian trôi qua có chút nhanh.
Những năm vừa rồi, vào sinh thần của nàng, nha hoàn cùng ma ma đều luộc cho nàng một quả trứng gà, lăn qua đầu nàng, coi như chúc mừng tuổi mới. Bởi vì hôm sau chính là ngày giỗ của thân mẫu nàng, hạ nhân đều chúc mừng cho nàng trước một ngày.
Hiện giờ ma ma đã qua đời, bên người chỉ còn Tuyết Trản cùng Tuyết Mai. Quả nhiên, Lương Y Đồng vừa ăn sáng xong thì nghe hạ nhân báo có người đến tìm nàng. Nghĩ là Tuyết Mai cùng Tuyết Trản tới, nàng chạy chậm ra đón.
Khi nàng còn ở trong Vũ An Hầu phủ, Tống thị cùng Lương Y Thiến coi nàng như cái gai trong mắt, Lương Y Đồng tất nhiên cũng không có thân tình gì với các nàng. Tuyết Mai cùng Tuyết Trản tuy là nô tỳ, nhưng trong lòng Lương Y Đồng lại giống như tỷ tỷ của nàng. Nghĩ là hai người các nàng tới vì sinh thần của nàng, trong lòng Lương Y Đồng có chút vui mừng.
Nàng vừa ra đến gần cửa Vương phủ thì đã thấy Dự Vương trở về.
Dự Vương vừa mới hạ triều, lúc này đang chậm rãi đi vào Vương phủ. Ngũ quan của nam nhân thâm thúy, dáng người đĩnh đạc, mặc một thân triều phục càng có vẻ uy nghiêm.
Nhìn thấy Lương Y Đồng, đôi mắt hắn hơi giật giật, ngũ quan lạnh nhạt hơi nhu hòa xuống, "Chạy cái gì?"
Lương Y Đồng thả chậm bước chân, đi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu, "Hẳn là nha hoàn của ta tới tìm, ta muốn đi đón các nàng."
Vì sợ có người điều tra các nàng, ba tháng này, Lương Y Đồng chỉ gặp các nàng một lần, lúc này đương nhiên là rất nhớ.
Dự Vương cũng không để ở trong lòng, ánh mắt hắn dừng lại trên vòng eo mảnh khảnh của nàng một chút, mới gật gật đầu, "Đi đi."
Lương Y Đồng cười đến cong mắt, "Vương gia đi ăn sáng trước đi, ta gặp các nàng xong sẽ đến thư phòng tìm người."
Dự Vương khẽ gật đầu, hắn cũng không vội, cho đến khi thân ảnh yểu điệu của tiểu cô nương biến mất ở đại môn mới nhấc chân tiếp tục đi vào trong.
Sau khi Lương Y Đồng ra phủ, đúng là nhìn thấy một nha hoàn đứng ở cửa, nhưng người này nhìn rất lạ mắt, căn bản không phải Tuyết Mai hay Tuyết Trản. Lương Y Đồng đi qua, "Ngươi tìm ta à?"
Nha hoàn này hành lễ, cười nói: "Lương cô nương, Tuyết Mai tỷ tỷ có việc bận, không thể đến đây chúc mừng sinh thần cho người, ủy thác ta đến tặng lễ vật, cô nương mau nhận lấy đi."
Lương Y Đồng hơi hơi nhăn mày, theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, "Nàng ấy bảo ngươi tới đây sao?"
Nha hoàn mỉm cười gật đầu, đưa cái hộp trong tay cho Lương Y Đồng. Đưa đồ xong thì nàng ta lập tức rời đi, Lương Y Đồng còn đang muốn hỏi thêm thì người đã đi mất.
Cho rằng Tuyết Mai thực sự có việc bận nên không thể tới, Lương Y Đồng cũng không nghĩ nhiều.
Cái hộp trong tay không lớn không nhỏ, nhìn khá tinh xảo. Nàng tò mò mở ra xem thử, ai ngờ trong hộp lại là một con vật bị tách rời các bộ phận thân thể, vật nhỏ này dường như là mới sinh không bao lâu, còn chưa to bằng một bàn tay.
Giờ phút này, bên trong hộp tràn ngập máu, chỉ có thể thông qua cái tai và bàn chân mới phân biệt được đây là một con mèo nhỏ. Lương Y Đồng nhìn thấy một màn này thì không nhịn được mà lui về sau một bước, theo bản năng hét lên, cái hộp cũng rơi xuống khỏi tay nàng.
Dự Vương còn chưa đi được mấy bước, nghe thấy tiểu cô nương hét chói tai thì lập tức căng thẳng, xoay mũi chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phủ.
Ở trước cửa phủ, tiểu cô nương của hắn đang ngây ngốc mà đứng một chỗ, đôi mắt đen láy bị bao phủ bằng sự sợ hãi. Thị vệ cũng đã chạy tới, một người trong đó đang thu dọn cái hộp kia, nhưng trên đất vẫn còn mấy khối thịt.
Dự Vương nhìn thấy khối thịt thì đã đoán được gì đó, đôi mắt hắn hiện lên sự lạnh lẽo, kéo tiểu cô nương rời đi.
Lương Y Đồng đã nhìn thấy hắn tới, thân thể vẫn còn hơi run run.
Nàng lớn như vậy rồi, thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy một màn tàn nhẫn như thế. Vốn tưởng rằng là lễ vật sinh thần, ai ngờ lại là một con mèo nhỏ chết thảm. Nhìn thấy Dự Vương, nàng giống như có được chỗ dựa tinh thần, hốc mắt nàng đỏ lên, sự sợ hãi đang kìm nén hoàn toàn bị phóng thích.
Nàng không nhịn được mà bổ nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào nói: "Rất nhiều khối thịt, không có phần nào là hoàn chỉnh."
Dự Vương cũng duỗi tay ôm nàng, ấn người vào trong lòng, thấp giọng trấn an, "Không có việc gì, đừng sợ."