Lục Cẩm chớp chớp mắt, đoán được là Dự Vương khắc. Nàng từ trước đến nay không biết tư vị tình yêu là gì, giờ khắc này lại mơ hồ hiểu được như thế nào là tình yêu nam nữ. Dự Vương thân là Vương gia, lại vì nhung nhớ mà khắc nhũ danh của biểu muội. Biểu muội rõ ràng là một người cởi mở, bình thường cũng rất có chủ ý, nhưng khi ở trước mặt hắn lại ngoan giống như mèo con. Hai người rõ ràng là chàng có tình thiếp có ý.
Nhìn thấy Lục Cẩm, Lương Y Đồng vội vàng cất cục đá đi, "Biểu tỷ tỉnh rồi sao?"
Đuôi mắt của nàng phiếm hồng, thanh âm cũng mang theo giọng mũi khản đặc. Biết là nàng đã khóc, Lục Cẩm cũng không vạch trần, cười nói: "Ừm, vừa ngủ dậy đã không thấy muội ở đó nữa nên đi tìm, ai ngờ muội lại ở chỗ này xem lễ vật. Mấy thứ này đều là Vương gia tặng cho muội nhân lễ cập kê sao?"
Lương Y Đồng nhẹ nhàng gật đầu, thấy biểu tỷ nhìn lướt qua cục đá thì mới có chút thẹn thùng mà cất hộp đi. Lục Cẩm cười hì hì nói: "Cất đi cũng muộn, ta đã nhìn thấy rồi. Vương gia nhà muội quả nhiên có tình cảm sâu đậm với muội, ra ngoài đánh giặc cũng không quên lễ cập kê của muội."
Trong lòng Lương Y Đồng vốn đang ấm áp, nghe biểu tỷ nói như vậy, nàng lại càng thêm nhớ hắn. Kỳ thật tính theo thời gian, lúc này hẳn là hắn chỉ vừa mới đến Dung thành, nhất định là còn chưa khai chiến, cũng không biết có thể kịp trở về ăn Tết hay không.
Đến tối, Lương Y Đồng lại nhịn không được mà viết thư cho Dự Vương. Thư của nàng không ngắn gọn như của Dự Vương, viết đến hai trang, giống như một tiểu lảm nhảm, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đến lúc kết thúc cũng chỉ cô đọng lại thành một câu: nhất định phải bình an trở về.
***
Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, những ngày hắn không có ở đây, thời gian dường như trôi qua chậm hơn bình thường, nàng rõ ràng cho rằng đã trôi qua rất lâu rồi, ai ngờ tháng mười một còn chưa kết thúc.
Đến cuối tháng, Tuyết Mai nhắc nhở nàng, Thiên Thu yến của Hoàng hậu sắp tới, nên chuẩn bị lễ vật rồi.
Lúc này Lương Y Đồng mới nhớ tới, sinh thần của Hoàng hậu là đầu tháng mười hai. Năm trước Lương Y Đồng tất nhiên không tham gia Thiên Thu yến của nàng ta, dù sao khi đó nàng cũng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi. Hiện giờ nàng đã trở thành Dự Vương phi, sinh thần của Hoàng hậu, tất nhiên phải đi.
Chuyện mua lễ vật, kỳ thật cũng không cần nàng phải ra mặt, trực tiếp giao cho Trần quản gia là được. Trần quản gia cũng rất nhanh đã chuẩn bị xong, là một viên ngọc được chạm khắc tinh xảo.
Đảo mắt một cái đã đến ngày tổ chức Thiên Thu yến của Hoàng hậu, Lương Y Đồng dẫn theo Lục Tú và Tiêu Linh ra cửa. Khi nàng vừa đến cổng chính của Hoàng cung, xe ngựa của Hàn Quốc công phủ cũng vừa lúc dừng lại, mẫu thân của Lương Việt Trầm được nha hoàn đỡ xuống xe.
Khi nhìn thấy Lương Y Đồng, Tưởng thị hơi ngẩn ra một chút. Lúc trước khi ra tay với Lương Y Đồng, Tưởng thị tất nhiên sẽ không dự đoán được có một ngày nàng lại trở thành Dự Vương phi. Cho dù chuyện nàng trúng độc đã qua gần một năm, Tưởng thị khi nhìn thấy nàng vẫn sẽ chột dạ, vội vàng thỉnh an.
Tuy rằng không thích cách diễn xuất của bà ta, nhưng nếu đã gặp thì Lương Y Đồng tất nhiên sẽ không né tránh, trực tiếp đi cùng hai người vào Hoàng cung. Trong Hoàng cung không quá ồn ào, các nàng cũng chỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu, đều là chút hàn huyên theo phép lịch sự. Thấy Lương Y Đồng thần sắc nhàn nhạt, không có ý định nhiều lời, Tưởng thị cũng thức thời mà ngậm miệng.
Nhị phu nhân liếc Tưởng thị một cái. Ngày thường bà ta không đối phó được với Tưởng thị, lúc này nhìn thấy bộ dáng chột dạ vâng vâng dạ dạ của đối phương, trong lòng tất nhiên là vô cùng vui sướng, khi bà ta nói chuyện còn cố ý giẫm lên chỗ đau của Tưởng thị, "Hiện giờ Dự Vương cũng đã đại hôn, hài tử Việt Trầm kia đúng là khiến người ta lo lắng, lớn như vậy rồi còn không có động tĩnh sắp xếp chuyện hôn nhân. Không phải tỷ vừa ý chất nữ ở nương gia sao, như thế nào còn chưa định hôn sự nữa?"
Mấy tháng trước, Tưởng thị đã muốn thu xếp chuyện hôn nhân cho Lương Việt Trầm, cuối cùng tất nhiên là vẫn bị phủ quyết. Không chỉ có Lương Việt Trầm không muốn, mà ngay cả phụ thân của Lương Việt Trầm cũng nói chất nữ của bà ta tính cách không tốt. Bởi vì việc này mà trong lòng Tưởng thị nghẹn khuất rất lâu.
Thấy Nhị phu nhân vậy mà lại làm trò trước mặt Lương Y Đồng, nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Tưởng thị hơi lạnh đi, nói: "Ta vừa ý thì có ích lợi gì? Vẫn là hài tử thích thì mới được. Lão Nhị nhà muội còn không phải là ví dụ sống hay sao, cưới người mà muội vừa ý, phu thê bọn chúng cả ngày náo loạn đến gà bay chó sủa, làm người khác nhìn vào mà chế giễu."
Ánh mắt của Nhị phu nhân cũng lạnh đi.
Thanh âm của hai người tuy không lớn, nhưng Lương Y Đồng vẫn mơ hồ nghe được, chỉ cảm thấy không thú vị, suy nghĩ đã sớm chạy tới chỗ Dự Vương, cũng không biết hiện giờ hắn như thế nào.
Cũng vào lúc này, đại quân đã tiến vào Hoa thành.
Dự Vương đang ở trong phòng thương lượng đối sách với tham mưu. Trên đường bọn hắn tới đây, tướng lãnh của Nam Man đã liên tiếp tập kích hai thành trì, hiện giờ Diệp thành cũng đã thất thủ.
Thái thú của Hoa thành dẫn binh đi cố gắng chống cự, quân lính đã chết hơn phân nửa, cũng may là chờ được viện binh tới. Khi Dự Vương biết được Hoa thành đang gặp nguy hiểm thì trực tiếp mang theo hai ngàn quân binh nhanh chóng chạy tới, cuối cùng cũng bảo vệ được Hoa thành, hiện giờ tạm thời thủ ở đây.
Dung thành cùng Diệp thành đều dễ thủ khó công, Muốn đồng thời đánh hạ hai thành trì không phải chuyện dễ, mà Dự Vương cũng không thể vắt kiệt sức lực của đại quân vừa mới bôn ba đoạn đường dài. Sau khi cho binh lính nghỉ ngơi, hắn lập tức thảo luận đối pháp với tham mưu.
Lương Y Đồng rất nhanh đã tới Khôn Ninh cung.
Trong Khôn Ninh cung đã có mấy phu nhân, Hoàng hậu ngồi ở chủ tọa, mặc một thân thường phục, ngón tay đeo hộ giáp rất dài, trang điểm tinh xảo, rất là ung dung hoa lệ.
Lương Y Đồng thỉnh an, Hoàng hậu cũng ban ngồi.
Nàng ta hàn huyên với Hàn Quốc công phu nhân hai câu, sau đó kéo tay Lương Y Đồng, để nàng ngồi ở bên cạnh mình. Hiện giờ Lương Y Đồng là Dự Vương phi, tất nhiên là xứng đáng với vị trí này.
Mà Đàm Nguyệt Ảnh lại ngồi ở bên dưới. Năm trước Hoàng hậu nguyện ý cho nàng ta vinh quang, để nàng ta ngồi ở bên cạnh mình. Nàng ta tuy chỉ là một tiểu cô nương, nhưng lại là thân sinh muội muội của Hoàng hậu, tất nhiên không có ai dám nói gì. Hiện giờ Hoàng hậu cố ý lạnh nhạt nàng ta, nàng ta cũng chỉ có thể ngồi ở bên dưới.
Trong lòng Đàm Nguyệt Ảnh khó chịu, đôi mắt có chút nóng lên, tất nhiên là biết vì sao tỷ tỷ lại lạnh nhạt mình. Ngày Dự Vương đại hôn, sau khi Hoàng hậu nói mấy lời kia ở trong xe ngựa thì đã lập tức đi tìm mẫu thân thương lượng về việc hôn nhân của nàng ta. Đàm Nguyệt Ảnh không muốn gả, những người mà mẫu thân chọn, nàng ta căn bản là không thích.
Thấy thái độ của nàng ta kiên quyết, tỷ tỷ trực tiếp phất tay áo rời đi, trong khoảng thời gian này không hề triệu nàng ta vào cung, tỷ muội trong nhà biết nàng ta chọc giận Hoàng hậu thì thái độ đối với nàng ta có thay đổi rất lớn. Hôm nay là yến tiệc sinh thần của Hoàng hậu, kỳ thật nàng ta trơ mặt đến đây là vì muốn cầu tỷ tỷ tha thứ, lúc này thấy tỷ tỷ lôi kéo Lương Y Đồng nói chuyện thì trong lòng Đàm Nguyệt Ảnh càng thêm không thoải mái.
Khi Hoàng Diệu Nhi vừa bồi Đại Hoàng tử phi vào, liếc mắt đã nhìn thấy bộ dáng ảm đạm của Đàm Nguyệt Ảnh, đôi mắt của Hoàng Diệu Nhi không khỏi giật giật.
Con người nàng ta thù rất dai, từ khi ăn ba mươi đại bản, còn bị Dự Vương đuổi khỏi biệt trang thì vô cùng hận Lương Y Đồng. Nàng ta đã sớm cho người đi hỏi thăm tin tức về Lương Y Đồng trước khi vào cung, tất nhiên biết chuyện Đàm Nguyệt Ảnh có ý với Dự Vương.
Nàng ta lướt qua vị trí chủ tọa, quả nhiên nhìn thấy Hoàng hậu đang lôi kéo Lương Y Đồng nói chuyện. Hoàng Diệu Nhi rũ đôi mắt xuống, cùng với Đại Hoàng tử phi cung kính mà thỉnh an Hoàng hậu, nói vài câu cát tường.
Khi Lương Y Đồng nghe được thanh âm mềm mại của Hoàng Diệu Nhi thì mới nhìn qua nàng ta.
Đã hơn một năm không gặp, sự biến hóa của Hoàng Diệu Nhi tất nhiên là vô cùng lớn. Giờ phút này, nàng ta ăn mặc khéo léo, trang điểm tinh xảo, sự tùy tiện trên người biến mất không ít, ngược lại là thực sự có vài phần khí phái của nhi tức phụ Hoàng gia, chỉ tiếc là cặp mắt kia vẫn không an phận như cũ, liên tục đảo qua đảo lại, mang theo chút ý vị không tốt, không cần nghĩ cũng biết nàng ta dựa vào một thân mị hoặc này mà câu dẫn được Đại Hoàng tử, còn khiến hắn ta phá lệ phong nàng ta làm trắc phi.
Khi Lương Y Đồng đánh giá nàng ta, Hoàng Diệu Nhi cũng lơ đãng quét qua nàng một cái, lúc này mới thấy rõ dung nhan của nàng. Chỉ thấy thiếu nữ có đôi môi đỏ, làn da trắng, khuôn mặt động lòng người, cho dù chỉ là lười biếng quét mắt nhìn nàng ta một cái thì cũng mang sự quý phái mà người khác không có được. Hoàng Diệu Nhi nhìn đến mức trong lòng này sinh ghen ghét, dù như thế nào cũng không nghĩ tới, Lương Y Đồng trổ mã càng ngày càng xinh đẹp thì thôi, mà ở lâu với Dự Vương, lại còn học được khí tức trên người hắn.
Hoàng Diệu Nhi lập tức có cảm giác rơi xuống thế hạ phong.
Nàng ta leo lên giường Đại Hoàng tử, khi được phong làm trắc phi, thực sự đã có cảm giác một bước lên mây, hiện giờ so với Lương Y Đồng thì lại hoàn toàn không bằng.
Trong lòng Hoàng Diệu Nhi ít nhiều cũng có chút ghen ghét, nàng ta thậm chí còn cảm thấy nếu lúc trước không phải do Lương Y Đồng ngăn cản thì không chừng người mà Dự Vương cưới là nàng ta. Nếu nàng ta là Dự Vương phi, hiện giờ người được Hoàng hậu lôi kéo nói chuyện thân thiết là nàng ta, người được mọi người dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn cũng là nàng ta. Đâu giống như hiện tại, sau khi biết được nàng ta là Đại Hoàng tử trắc phi, mọi người đều không có hứng thú mà dời ánh mắt. Thục phi càng quá đáng hơn, ánh mắt nhìn nàng ta đều là khinh thường, giống như coi nàng ta là một thứ gì đó không lên bàn tiệc được, không xứng với Thiên Thu yến của Hoàng hậu.
Lương Y Đồng từ trước đến nay rất mẫn cảm với cảm xúc, tất nhiên đã nhìn ra sự phẫn hận trong mắt nàng ta. Biết nàng ta không phải đèn cạn dầu, đôi mắt của Lương Y Đồng hơi giật giật.
Hoàng Diệu Nhi vội vàng cung kính thỉnh an Lương Y Đồng
Nàng ta chút sợ Lương Y Đồng sẽ nói ra việc nàng ta câu dẫn Dự Vương, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ không cần người khác ra tay, Đại Hoàng tử cũng sẽ hưu nàng ta. Lúc này, khi nhìn Lương Y Đồng, nàng ta tất nhiên phải cung kính.
Loại cung kính này thậm chí còn mang theo sự cẩn thận lấy lòng. Thần sắc của Lương Y Đồng nhàn nhạt, chỉ gật đầu, căn bản không để ý nàng ta, chỉ nói hai câu với Đại Hoàng tử phi. Đại Hoàng tử phi Chân thị xuất thân không thấp, vốn dĩ là được nuôi dưỡng rất tốt, nhưng gần đây lại vì Hoàng Diệu Nhi mà phiền lòng, cả người cũng tiều tụy đi.
Nhưng mà nàng ta tự làm mình thành ra như vậy, nói cho cùng cũng là không đủ thông minh. Đổi lại thành nữ tử khác, khi phát hiện phu quân thích người mới, để lung lạc phu quân thì sẽ càng thêm ôn nhu hiểu ý, còn nếu thật sự không được thì sẽ giới thiệu thêm hai mỹ nhân tới trước mặt phu quân. Rất nhiều nam nhân có mới nới cũ, nếu hắn ta đã tham luyến sắc đẹp của Hoàng Diệu Nhi thì tất nhiên cũng sẽ không chịu được dụ hoặc bên ngoài. Nhưng nàng ta lại chỉ biết khóc lóc thút thít, chọc cho Đại Hoàng tử đau đầu không thôi, lại càng không muốn đến phòng nàng ta.
Thế nên Hoàng Diệu Nhi mới có được ân sủng.
Giờ phút này, thấy bất luận là Hoàng hậu hay Dự Vương phi đều chỉ đáp lời mình, cũng không để Hoàng Diệu Nhi ở trong lòng, Chân thị mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Sau khi ngồi vào chỗ, Hoàng Diệu Nhi đúng lúc ngồi gần Đàm Nguyệt Ảnh, nàng ta có tâm kết giao với Đàm Nguyệt Ảnh nên đã chủ động chào hỏi đối phương. Dù sao thì Đàm Nguyệt Ảnh trong lời đồn cực kỳ đơn thuần, căn bản không phải người có lòng dạ, chỉ cần nàng ta lợi dụng một chút, Đàm Nguyệt Ảnh còn không phải sẽ bị nàng ta đùa bỡn trong lòng bàn tay sao? Nếu có thể mượn đao giết người, trừ khử Lương Y Đồng, chẳng phải sẽ rất vui sướng à?
Hoàng Diệu Nhi hiểu rõ, nếu Lương Y Đồng còn tồn tại, nàng ta sẽ có khả năng bị Đại Hoàng tử ghét bỏ, nên lúc này nàng ta mới đánh chủ ý lên người Đàm Nguyệt Ảnh.
Ai ngờ Đàm Nguyệt Ảnh vậy mà chỉ nhàn nhạt liếc Hoàng Diệu Nhi một cái. Tâm tình của nàng ta vốn không tốt, thấy có người đến làm phiền mình thì càng khó chịu, lạnh lùng liếc Hoàng Diệu Nhi, "Ngươi là ai?"
Hoàng Diệu Nhi bị sự khinh miệt trong ánh mắt của Đàm Nguyệt Ảnh đâm một cái, nàng ta miễn cưỡng nở nụ cười, "Thiếp thân là Đại Hoàng tử trắc phi, Hoàng Diệu Nhi."
Đàm Nguyệt Ảnh "a" một tiếng, nói chuyện cũng rất trực tiếp, "Chính là Hoàng Diệu Nhi làm cho Đại Hoàng tử sủng thiếp diệt thê kia à? Ta còn cho rằng đẹp như thế nào, thì ra cũng chỉ có như vậy."
Sắc mặt Hoàng Diệu Nhi dần trở nên trắng bệch, căn bản không dự đoán được Đàm Nguyệt Ảnh sẽ không đặt mình ở trong mắt như thế. Nàng ta nào biết rằng, tuy bản thân được Đại Hoàng tử phong làm trắc phi, nhưng cũng chỉ là phi tần, chỉ có một chữ trắc, quý nhân chân chính căn bản sẽ không xem trọng nàng ta. Hoàng hậu cùng Hiền phi đấu đá nhiều năm, Đàm Nguyệt Ảnh thân là muội muội của Hoàng hậu, ngay cả Tam Công chúa còn dám đối nghịch thì sao có thể để Hoàng Diệu Nhi ở trong mắt?
Biểu tình của Hoàng Diệu Nhi có chút xấu hổ, nhưng bối phận của Đàm Nguyệt Ảnh cao hơn nàng ta, là thân sinh muội muội của Hoàng hậu, nàng ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn. Nàng ta đang muốn hòa hoãn không khí, tìm lời để nói, ai ngờ Đàm Nguyệt Ảnh lại quay đầu đi, căn bản không có ý định để ý nàng ta.
Hoàng Diệu Nhi cũng không tiếp tục rước lấy nhục, lập tức an tĩnh.
Nàng ta tất nhiên là hiểu người khác coi thường thân phận của mình. Nàng ta không chỉ là nha hoàn của Dự Vương phủ, còn bị người ta đuổi ra khỏi biệt trang. Cho dù ngoại trừ Lương Y Đồng cùng Hoàng quản sự thì người khác cũng không biết được nguyên do, nhưng nàng ta tự biết hổ thẹn, mà nàng ta lại dựa vào Hoàng quản sự mới leo được đến chỗ Tam Hoàng tử và Đại Hoàng tử, căn bản không thể xóa bỏ xuất thân của chính mình.
Lương Y Đồng ngồi ở bên cạnh Hoàng hậu, nhìn được toàn bộ tình hình bên dưới, biết rõ Hoàng Diệu Nhi không phải đèn cạn dầu, bây giờ còn muốn kết giao với Đàm Nguyệt Ảnh, Lương Y Đồng lập tức để ý hơn chút.
Ai ngờ vào lúc này, ở bên ngoài Khôn Ninh cung, thanh âm thông báo của thái giám truyền đến, "Hoàng thượng giá lâm."
Hoàng thượng vậy mà lại tự mình đến đây. Hoàng hậu là người thông minh, mấy năm nay giúp hắn quản lý hậu cung, hành sự coi như cũng ổn thỏa, hôm nay là sinh thần của nàng ta, Hoàng thượng tất nhiên sẽ nguyện ý cho nàng ta chút mặt mũi, vì thế tự mình tới một chuyện.
Hắn vừa tới, các mệnh phụ tất nhiên là quỳ xuống đầy đất.
Hoàng thượng cười nói: "Đều đứng lên đi."
Hắn nói xong thì tự tay đỡ Hoàng hậu, thân thiết nói: "Hoàng hậu cũng mau đứng dậy đi, hôm nay là sinh thần của nàng, trẫm tới tặng lễ vật."
Hắn nói xong thì Gọt Lai Hỉ. Phía sau Lai Hỉ là bốn tiểu thái giám từ từ tiến lên, cầm theo lễ vật, Lai Hỉ cũng tuyên đọc những món đồ Hoàng thượng ban thưởng. Hắn thưởng bốn món cùng lúc, toàn bộ đều rất quý giá, tuy Hoàng hậu không thèm để ý chút đồ này, nhưng thấy hắn nguyện ý cho nàng ta thể diện thì cũng rất vui vẻ nói cảm ơn.
Lúc này Hoàng thượng mới nhìn về phía Lương Y Đồng. Sau khi nàng cùng Dự Vương thành thân, vào cung thỉnh an Thái hậu, nàng cũng đã gặp Hoàng thượng. Lúc này thái độ của Hoàng thượng đối với nàng cực kỳ ôn hòa, cười nói: "Vừa rồi đã có tin chiến thắng truyền tới, nói là đã bảo vệ được Hoa thành. Có Dự Vương ở đó, việc lấy lại Dung thành cùng Diệp thành cũng sẽ nhanh thôi. Đoạn thời gian này, đệ muội đừng quá lo lắng, muội phải đảm bảo sức khỏe thì Hoàng đệ mới không lo lắng."
Lời này của Hoàng thượng kỳ thật không chỉ đang an ủi Lương Y Đồng, mà còn nhắc nhở những kẻ không an phận, sợ bọn họ tranh thủ lúc Dự Vương xuất kinh sẽ ra tay với Lương Y Đồng.
Lương Y Đồng hành lễ, cười nói: "Thần thiếp ghi nhớ lời dạy của Hoàng thượng."
Hoàng thượng phất phất tay, "Cũng không cần phải cẩn tuân lời dạy, chăm sóc sức khỏe mới là mấu chốt. Mấy ngày trước nghe nói muội bị bệnh, bây giờ đã tốt hơn chưa?"
Lương Y Đồng tất nhiên không có việc gì, chỉ không ngờ chuyện báo ốm để tránh né lời mời của Hiền phi vậy mà lại truyền vào trong tai Hoàng thượng, nàng mới vội vàng nói: "Đã không còn việc gì nữa, chỉ là phong hàn thôi, đa tạ Hoàng thượng quan tâm."
Hoàng thượng nói: "Chăm sóc sức khỏe cho tốt là được."
Hiền phi cười, che miệng, "Đúng vậy, mọi việc nên lấy sức khỏe làm trọng, ta cùng Hoàng thượng còn đang mong muội hoài thai cốt nhục của Dự Vương, giúp Hoàng gia khai chi tán diệp."
Lời này của nàng ta vốn là lời Hoàng thượng muốn nói, lại không thuận tiện mở miệng. Thấy nàng ta đã nói ra, Hoàng thượng cũng không nói thêm, chỉ cười cười, "Đại Hoàng tử cùng Nhị Hoàng tử đều có con nối dõi rồi, Dự Vương phủ cũng nên tranh thủ một chút."
Gương mặt Lương Y Đồng hơi nóng lên.
Nàng vốn đã rất xinh đẹp, giờ phút này khi gương mặt phiếm hồng thì càng khiến người ta kinh diễm vạn phần. Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này của nàng, Hoàng hậu che đi sự phức tạp trong mắt. Trong lòng nàng ta tất nhiên là hiểu rõ, chỉ cần Lương Y Đồng còn là Dự Vương phi một ngày, dựa vào tư sắc này của nàng thì Dự Vương sẽ không có khả năng thích người khác, nàng ta cần phải nhanh chóng gà muội muội ra ngoài mới được.
Thấy Hoàng thượng cùng Hiền phi đều nhắc tới vấn đề con nối dõi, trong lòng Lương Y Đồng lại dâng lên một ý nghĩ. Muốn tranh thủ thì hắn cũng phải sớm trở về chứ, còn chưa quay lại thì nàng tranh thủ như thế nào?